Chương 89: Ảnh (12) : Tân bội bội
“Cái chết của Diệp Ninh Thần Nhất cùng Hạ Vũ hoàn toàn giống hệt nhau, hai người bọn đều bị lây dính màu sắc khác mình, hoặc là mang màu sắc của mình đi vào những phòng không nên vào.” Mễ Vi phân tích “Dựa vào điều này có thể đoán ra, phải chăng những người bị ô nhiễm thi thể sẽ không bị mang đi, mà là tử hình ngay tại chỗ.”
Kha Tầm bỗng nói “Có lẽ những người bị tha đi không phải là thi thể, mà là cơ thể còn sống —— rất có thể Tân Bội Bội vẫn còn sống.”
Mọi người không hẹn cùng nhớ lại về những đồng xu dưới đáy ao —— khi Trương Thiên Vũ bị phát hiện ngâm giữa bình thủy tinh thì dưới đáy ao vẫn còn những đồng xu in hoa văn ánh trăng.
Dựa theo đó mà suy đoán, khi ấy Trương Thiên Vĩ vẫn chưa chết.
Nếu như vậy, rất có thể hiện tại Tân Bội Bội vẫn chưa chết.
Thạch Chấn Đông muốn đi lên lầu trên “Tôi phải đi chỗ tòa nhà hình tròn kia kiểm tra, biết đâu Bội Bội vẫn chưa bị ngâm vào bình thủy tinh!”
Mọi người giờ phút này không ai có tâm tình dùng bữa sáng, đều cùng Thạch Chấn Đông đi lên lầu.
Bước vào hành lang lộ thiên quen thuộc nơi lầu bốn, cánh cổng tòa nhà hình tròn vẫn đang rộng mở như cũ, cánh cửa lớn màu đỏ cũng mở toang, nhưng cái bình thủy tinh từng ngâm Trương Thiên Vĩ lại biến mất tăm mất tích.
Mặt đất sạch sẽ như mới, giống như nơi này chưa bao giờ xuất hiện chất lỏng màu đỏ vậy.
“Tân Bội Bội ở lầu mấy?” Mễ Vi ngẩng đầu nhìn cái cầu thang dẫn lên lầu năm và lầu sáu.
“Vậy đi, để tôi bò cái thang kia lên trước xem thử thế nào.” Kha Tầm chủ động lên tiếng, hôm qua cậu cũng tính làm như vậy.
Cầu thang đồng rất chắc chắn, Kha Tầm chẳng mấy chốc đã đặt chân lên tầng năm, phát hiện Mục Dịch Nhiên theo sát sau lưng mình.
Kha Tầm cười khẽ “Anh đây là quan tâm tôi à? Là quan tâm tôi đúng không?”
Mục Dịch Nhiên động tác nhanh nhẹn leo lên tầng năm “Tôi chỉ không muốn để ai ở một mình.”
Hai người đẩy cánh cửa gỗ dẫn vào đại sảnh lầu năm, ánh mắt lập tức bị cái đồng hồ xanh thẫm bắt mắt treo trên tường hấp dẫn.
“Chắc là ở đây rồi.” Kha Tầm mắt nhìn cánh cửa lớn màu xanh khép kín, trước hết ngó xuống lầu bốn hô với đám người đang chờ bên dưới “Trên tầng năm!”
Thạch Chấn Đông cùng Chu Hạo Văn lập tức leo lên, Kha Tầm thấy Tần Tứ cũng muốn lên liền hô to “Không cần leo lên đây hết, cẩn thận có người một mình!”
Tần Tứ hiểu được, lúc nãy thông qua phân tích của Mục Dịch Nhiên thì việc “một mình” hoặc là quá ít người cũng đều rất nguy hiểm.
Về sau tốt nhất là duy trì ba người trở lên hành động cùng nhau, mới tránh khỏi thứ gì đó đáng sợ mê hoặc bọn họ.
Những người trên tầng năm lúc này dùng biện pháp “tạo gió” giống ngày hôm qua, mở ra cánh cửa lớn màu xanh —
Tuy rằng ai cũng đều tự mường tượng ra cảnh tượng bên trong căn phòng kia, nhưng đến lúc tận mắt thấy được bình thủy tinh khổng lồ màu xanh đặt ở bên trong vẫn khiến bọn họ không kềm được liên tục lùi về sau.
Bình thủy tinh cao chừng hai mét, bên trong chứa đựng chất lỏng màu xanh dương có cỡ nửa bình hơn, Tân Bội Bội cả người đều chìm trong chất lỏng, chỉ để lộ bên trên mặt nước cái đầu phập phềnh.
Nhìn thấy bạn gái mình như vậy, Thạch Chấn Đông rốt cuộc không chịu nổi, cả người run rẩy kịch liệt “Đây… Đây rốt cuộc còn là Bội Bội sao —— Bội Bội! Bội Bội! Em có nghe thấy anh nói không!?”
Tân Bội Bội hai mắt mở to, nhưng tròng mắt lại trống rỗng, nhìn giống như một pho tượng.
“Để tôi gọi chị Quách lên giúp một tay!” Kha Tầm nói xong câu này liền men theo cầu thang đi xuống lầu bốn.
“Chị Quách? Tiểu Quách?” Thạch Chấn Đông vẻ mặt mịt mờ.
Chu Hạo Văn “Chị Quách với Kha Tầm đều là người phòng xanh dương, bọn họ hẳn là có tư cách đi vào phòng.”
Chỉ một lát sau, Quách Lệ Hà được Vệ Đông cùng Kha Tầm “hộ tống” đi lên “Cô bé kia còn chưa chết sao? Chúng ta phải làm sao cứu cô ấy? Chúng ta…”
Lời của Quách Lệ Hà nháy mắt bị cảnh tượng trước mắt cắt ngang, đây là lần đầu tiên bà nhìn đến bình thủy tinh “tồn trữ” con người, tuy không tới mức sợ hét toán lên nhưng không cách nào bắt mình thôi không cảm thán “Ôi mẹ ơi, ông trời ơi..”
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm “Cậu tính làm thế nào?”
“Chỉ có thể làm phiền chị Quách,” Kha Tầm không chút e dè đi vào phòng xanh dương, đưa mắt đánh giá bình thủy tinh cao ngang ngửa với mình “Chị Quách ở dưới đỡ, tôi thử leo lên xem có thể kéo cô ấy ra ngoài không.”
Bình thủy tinh rất trơn, lại không có chỗ đặt chân, thật sự rất khó mà bò lên trên được.
Quách Lệ Hà không có một chút do dự, lúc này lập tức bảo “Tôi quỳ mọp ở dưới, cậu cứ đạp vai của tôi leo lên, không sao hết! Nhưng tôi chỉ sợ, cái bình này nó to quá sức, lỡ đâu tổ trưởng đâm đầu té nhào vô đó thì sao đây!”
“Ôi giời, chị Quách, đừng có dọa tôi như vậy chứ!” Kha Tầm bật cười, phát hiện ánh mắt Mục Dịch Nhiên nhìn mình loáng thoáng có chút quan tâm, bất giác lại khẽ cười.
“Thôi được rồi, để tôi ráng níu chân cậu vậy.” Quách Lệ Hà cũng là người dám nghĩ dám làm, theo sát Kha Tầm đi vào phòng.
“Đợi đã,” Lên tiếng chính là Mục Dịch Nhiên, trên tay hắn không biết lấy đâu ra một bó dây thừng “Mới nãy tôi tìm được thứ này đặt sau cánh cửa, lấy nó buộc vào lưng đi, như vậy an toàn hơn.”
“Ý kiến này hay nè!” Quách Lệ Hà dẫn đầu giơ ngón tay “Dù tổ trưởng có thật sự té vào, mọi người cũng có thể hợp lực kéo cậu ấy ra! Cậu Mục, cậu nắm dây cho chặt đó nha!”
Mục Dịch Nhiên gật đầu rất khẽ, Vệ Đông cũng lập tức đi tới nắm chặt dây thừng, chỉ sợ Kha Tầm gặp chuyện không may.
Thạch Chấn Đông cũng bước đến “Mọi người cùng nhau nắm dây đi, như vậy bảo đảm hơn!”
Vì thế, Kha Tầm trên lưng quấn dây thằng đạp trên vai Quách Lệ Hà, chồm người dùng tay bấu lấy miệng bình thủy tinh, thò đầu vào trong.
Mặt nước bên trong tràn đầu màu xanh tựa như một bãi biển nho nhỏ, mái tóc dài đen nhánh của Tân Bội Bội trôi lan trên mặt nước, nhìn giống như rong biển.
“Tân Bội Bội! Cô nghe thấy tôi nói gì không?” Kha Tầm kêu một tiếng thăm dò.
Nhưng đối phương không trả lời.
Nửa người Kha Tầm cơ hồ với vào trong bình thủy tinh, hai tay cố hết sức với ra mới chạm được vào tóc của đối phương, cái cảm giác ẩm ướt lành lạnh này thật sự rất khó chịu.
Kha Tầm không muốn nghĩ nữa, bàn tay tóm lấy tóc của Tân Bội Bội muốn nhấc lên.
Cậu dùng sức không mạnh lắm, mới đầu còn cảm giác có chút trầy trật cố hết sức, nhưng sau đó… bỗng nhiên nhẹ hẫng.
Một tiếng thét thê lương xé rách màng tai từ bên ngoài phòng vọng vào, tiếp nối sau đó lại là một tiếng rú the thé cất cao, đến từ Quách Lệ Hà bên dưới.
Đám người đứng ngoài phòng lúc này đang phải chứng kiến cảnh tượng mà cả đời bọn họ cũng vĩnh viễn không thể xóa nhòa khỏi ký ức: Cái đầu của Tân Bội Bội cứ thế mà bị kéo đứt lìa, ngay chỗ đứt lìa toát ra vô số chất lỏng màu xanh dương, ngũ quan trên đầu cũng đột ngột rịn ra chất lỏng xanh tươi…
“Phốc phốc——” đầu trở về lại với mặt nước, tự do tự tại bềnh bồng trên mặt nước.
Kha Tầm vẻ mặt mờ mịt buông tay ra.
“Kha Tầm! Mau đi ra ngoài!” Mục Dịch Nhiên kéo lấy dây thừng trong tay, cũng khiến linh hồn bé nhỏ của Kha Tầm quay trở về thể xác.
Quách Lệ Hà quá đỗi kinh sợ, cả người mềm nhũn té trên mặt đất, làm Kha Tầm cũng tùy theo té xuống.
Kha Tầm cũng thấy hai chân nhũn ra, nhưng vẫn phải cố gượng sức đỡ lấy Quách Lệ Hà, hai người thất tha thất thểu rời khỏi căn phòng xanh đáng sợ, không ai có gan dám ngoái đầu nhìn lại tình cảnh trong phòng.
Mọi người đều trầm mặc nhìn nhau, Kha Tầm nhìn Thạch Chấn Đông mặt xám như tro thật lâu, cuối cùng từ trong cổ họng nghẹn ngào ba chữ “Tôi xin lỗi…”
Thạch Chấn Đông giống như con rối bị đứt dây, thật lâu mới ngẩng đầu nhìn Kha Tầm “Không trách cậu…”
Chu Hạo Văn xem như vẫn bình tĩnh, mắt nhìn tay Kha Tầm vẫn còn dính chất lỏng màu xanh, nói “Cậu mau đi rửa tay đi.”
“Ừ…” Kha Tầm cả người mất hồn lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, mở nước rửa sạch tay.
Quách Lệ Hà vì bảo đảm an toàn, cũng đi phòng vệ sinh rửa sạch tay mình một lần.
Khi Kha Tầm rửa tay xong rời khỏi phòng vệ sinh, thấy được Chu Hạo Văn đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình thản không có một chút biểu tình “Nếu mới nãy cô ấy còn chưa chết, cậu như vậy cũng xem như giúp cô ấy giải thoát khỏi đau khổ.”
“Thà là cô ấy đã chết.” Kha Tầm cảm giác như mình vừa giết người.
“Cậu đã cố hết sức rồi,” Người nói là Mục Dịch Nhiên “Tối qua cậu hẳn cũng đã cố hết sức cứu giúp cô ấy, tiếc là đối phương quá mạnh…”
Kha Tầm nhìn thoáng qua Mục Dịch Nhiên “Tối qua thứ kéo cô ấy đi chính là cái bóng của cô ấy, tôi không thể chống lại nói. Cổ của cô ấy giống như bị một đôi tay to vô hình bóp chặt.”
Mục Dịch Nhiên nhíu mày, nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên nhân hậu quả…
Mọi người theo lối thang đồng trở lại lầu bốn, những người chờ bên dưới thấy vẻ mặt họ như vậy đều không ai lên tiếng hỏi cái gì.
***
Đoàn người men theo hành lang trở lại tòa nhà bên phía họ, Kha Tầm lại vào phòng vệ sinh ở lầu bốn rửa tay một lần nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mễ Vi nhỏ giọng hỏi Vệ Đông.
Vệ Đông thở dài “Tân Bội Bội chết rồi.”
“Giống Trương Thiên Vĩ sao?”
“Đại khái.”
Thạch Chấn Đông cả người loạng choạng đi xuống cầu thang, Quách Lệ Hà thân là “bạn cùng lứa” vẻ mặt đồng tình thở dài “Tôi xuống xem anh ta thế nào, hi vọng đừng có chuyện gì.”
Tiếng âm nhạc quen thuộc vang lên, giọng NPC vẫn ngọt ngào như thế “Một ngày mới lại đến rồi ~ lâu đài đã chuẩn bị sẵn bữa sáng ngon miệng cho mọ người, hoan nghênh mọi người cất bước đến đại sảnh lầu một thưởng thức! Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta vẫn là tồn trữ ba bình quả mọng! Nhớ kỹ đừng làm ô nhiễm màu sắc!”
Miêu Tử Phái ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường vẫn rậm rạp hoa văn màu chàm như lúc trước “Chúng ta đi xuống đi, hôm nay nhiệm vụ công việc rất nhiều.”
Quả thật, lượng công việc tuy rằng không tăng lên, nhưng số lượng người đang dần giảm bớt, điều này cũng tương đương với việc lượng công việc bị tăng lên, thời gian để họ tìm chữ ký sẽ ngày càng ít lại.
“Kỳ thật Tân Bội Bội để lại cho chúng ta một gợi ý.” Chu Hạo Văn bỗng nói.
“Ý cậu là mê cung?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
“Cô ấy vẫn luôn tỏ ra cực kỳ hứng thú với mê cung, lại muốn tự mình đi vào nơi đó,” Chu Hạo Văn phân tích “Tôi nghĩ có lẽ không hẳn chỉ vì cô ấy tự muốn như vậy, mà còn bị một chút mê hoặc nữa.”
Tần Tứ gật gù “Thôi, chúng ta trở lại dùng bữa trước đi, sau đó phân chia ai ở lại làm việc, còn lại cùng nhau đi tìm mê cung. Cứ dựa theo kế hoạch ngày hôm qua,” Tần Tứ vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống mê cung bên dưới “Chúng ta có thể dứng ở đây nhìn xuống mê cung, vẽ lại tuyến đường của nó.”
Kha Tầm sắc mặt đỡ hơn được một chút “Chúng ta có thể dùng dây thừng.”
Mục Dịch Nhiên nhìn dây thừng cầm trên tay “Theseus đã sử dụng sợi chỉ để phá giải mê cung Minotaur.”
Vệ Đông đứng bên cạnh nghe không hiểu “Cái đó là cái giống gì?”
“Đó là mê cung đầu tiên trên thế giới, xây dựng vào khoảng năm 1600 trước công nguyên, ngược dòng trở lại thời Mycenae, mê cung nằm trên đảo Crete thời Hy Lạp cổ đại.”
Kha Tầm nhớ lại chuyện tối qua mình nhìn thấy “Nhắc tới mê cung, có phải mỗi mê cung đều có kẻ canh giữ không?”
“Có lẽ đi, năm đó vua Minos xây dựng mê cung chính là vì Minotaur, kẻ canh gác mê cung cũng chính là Minotaur.”
Kha Tầm nhíu mày “Tối hôm qua tôi đứng trên cửa sổ nhìn xuống thấy một bóng người, đứng ở góc đông bắc mê cung, lúc ấy Tân Bội Bội vừa mới bị bóng của mình tha đi, người kia đứng ở chỗ đó một lát rồi mới đi vào mê cung.”
Kha Tầm bỗng nói “Có lẽ những người bị tha đi không phải là thi thể, mà là cơ thể còn sống —— rất có thể Tân Bội Bội vẫn còn sống.”
Mọi người không hẹn cùng nhớ lại về những đồng xu dưới đáy ao —— khi Trương Thiên Vũ bị phát hiện ngâm giữa bình thủy tinh thì dưới đáy ao vẫn còn những đồng xu in hoa văn ánh trăng.
Dựa theo đó mà suy đoán, khi ấy Trương Thiên Vĩ vẫn chưa chết.
Nếu như vậy, rất có thể hiện tại Tân Bội Bội vẫn chưa chết.
Thạch Chấn Đông muốn đi lên lầu trên “Tôi phải đi chỗ tòa nhà hình tròn kia kiểm tra, biết đâu Bội Bội vẫn chưa bị ngâm vào bình thủy tinh!”
Mọi người giờ phút này không ai có tâm tình dùng bữa sáng, đều cùng Thạch Chấn Đông đi lên lầu.
Bước vào hành lang lộ thiên quen thuộc nơi lầu bốn, cánh cổng tòa nhà hình tròn vẫn đang rộng mở như cũ, cánh cửa lớn màu đỏ cũng mở toang, nhưng cái bình thủy tinh từng ngâm Trương Thiên Vĩ lại biến mất tăm mất tích.
Mặt đất sạch sẽ như mới, giống như nơi này chưa bao giờ xuất hiện chất lỏng màu đỏ vậy.
“Tân Bội Bội ở lầu mấy?” Mễ Vi ngẩng đầu nhìn cái cầu thang dẫn lên lầu năm và lầu sáu.
“Vậy đi, để tôi bò cái thang kia lên trước xem thử thế nào.” Kha Tầm chủ động lên tiếng, hôm qua cậu cũng tính làm như vậy.
Cầu thang đồng rất chắc chắn, Kha Tầm chẳng mấy chốc đã đặt chân lên tầng năm, phát hiện Mục Dịch Nhiên theo sát sau lưng mình.
Kha Tầm cười khẽ “Anh đây là quan tâm tôi à? Là quan tâm tôi đúng không?”
Mục Dịch Nhiên động tác nhanh nhẹn leo lên tầng năm “Tôi chỉ không muốn để ai ở một mình.”
Hai người đẩy cánh cửa gỗ dẫn vào đại sảnh lầu năm, ánh mắt lập tức bị cái đồng hồ xanh thẫm bắt mắt treo trên tường hấp dẫn.
“Chắc là ở đây rồi.” Kha Tầm mắt nhìn cánh cửa lớn màu xanh khép kín, trước hết ngó xuống lầu bốn hô với đám người đang chờ bên dưới “Trên tầng năm!”
Thạch Chấn Đông cùng Chu Hạo Văn lập tức leo lên, Kha Tầm thấy Tần Tứ cũng muốn lên liền hô to “Không cần leo lên đây hết, cẩn thận có người một mình!”
Tần Tứ hiểu được, lúc nãy thông qua phân tích của Mục Dịch Nhiên thì việc “một mình” hoặc là quá ít người cũng đều rất nguy hiểm.
Về sau tốt nhất là duy trì ba người trở lên hành động cùng nhau, mới tránh khỏi thứ gì đó đáng sợ mê hoặc bọn họ.
Những người trên tầng năm lúc này dùng biện pháp “tạo gió” giống ngày hôm qua, mở ra cánh cửa lớn màu xanh —
Tuy rằng ai cũng đều tự mường tượng ra cảnh tượng bên trong căn phòng kia, nhưng đến lúc tận mắt thấy được bình thủy tinh khổng lồ màu xanh đặt ở bên trong vẫn khiến bọn họ không kềm được liên tục lùi về sau.
Bình thủy tinh cao chừng hai mét, bên trong chứa đựng chất lỏng màu xanh dương có cỡ nửa bình hơn, Tân Bội Bội cả người đều chìm trong chất lỏng, chỉ để lộ bên trên mặt nước cái đầu phập phềnh.
Nhìn thấy bạn gái mình như vậy, Thạch Chấn Đông rốt cuộc không chịu nổi, cả người run rẩy kịch liệt “Đây… Đây rốt cuộc còn là Bội Bội sao —— Bội Bội! Bội Bội! Em có nghe thấy anh nói không!?”
Tân Bội Bội hai mắt mở to, nhưng tròng mắt lại trống rỗng, nhìn giống như một pho tượng.
“Để tôi gọi chị Quách lên giúp một tay!” Kha Tầm nói xong câu này liền men theo cầu thang đi xuống lầu bốn.
“Chị Quách? Tiểu Quách?” Thạch Chấn Đông vẻ mặt mịt mờ.
Chu Hạo Văn “Chị Quách với Kha Tầm đều là người phòng xanh dương, bọn họ hẳn là có tư cách đi vào phòng.”
Chỉ một lát sau, Quách Lệ Hà được Vệ Đông cùng Kha Tầm “hộ tống” đi lên “Cô bé kia còn chưa chết sao? Chúng ta phải làm sao cứu cô ấy? Chúng ta…”
Lời của Quách Lệ Hà nháy mắt bị cảnh tượng trước mắt cắt ngang, đây là lần đầu tiên bà nhìn đến bình thủy tinh “tồn trữ” con người, tuy không tới mức sợ hét toán lên nhưng không cách nào bắt mình thôi không cảm thán “Ôi mẹ ơi, ông trời ơi..”
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm “Cậu tính làm thế nào?”
“Chỉ có thể làm phiền chị Quách,” Kha Tầm không chút e dè đi vào phòng xanh dương, đưa mắt đánh giá bình thủy tinh cao ngang ngửa với mình “Chị Quách ở dưới đỡ, tôi thử leo lên xem có thể kéo cô ấy ra ngoài không.”
Bình thủy tinh rất trơn, lại không có chỗ đặt chân, thật sự rất khó mà bò lên trên được.
Quách Lệ Hà không có một chút do dự, lúc này lập tức bảo “Tôi quỳ mọp ở dưới, cậu cứ đạp vai của tôi leo lên, không sao hết! Nhưng tôi chỉ sợ, cái bình này nó to quá sức, lỡ đâu tổ trưởng đâm đầu té nhào vô đó thì sao đây!”
“Ôi giời, chị Quách, đừng có dọa tôi như vậy chứ!” Kha Tầm bật cười, phát hiện ánh mắt Mục Dịch Nhiên nhìn mình loáng thoáng có chút quan tâm, bất giác lại khẽ cười.
“Thôi được rồi, để tôi ráng níu chân cậu vậy.” Quách Lệ Hà cũng là người dám nghĩ dám làm, theo sát Kha Tầm đi vào phòng.
“Đợi đã,” Lên tiếng chính là Mục Dịch Nhiên, trên tay hắn không biết lấy đâu ra một bó dây thừng “Mới nãy tôi tìm được thứ này đặt sau cánh cửa, lấy nó buộc vào lưng đi, như vậy an toàn hơn.”
“Ý kiến này hay nè!” Quách Lệ Hà dẫn đầu giơ ngón tay “Dù tổ trưởng có thật sự té vào, mọi người cũng có thể hợp lực kéo cậu ấy ra! Cậu Mục, cậu nắm dây cho chặt đó nha!”
Mục Dịch Nhiên gật đầu rất khẽ, Vệ Đông cũng lập tức đi tới nắm chặt dây thừng, chỉ sợ Kha Tầm gặp chuyện không may.
Thạch Chấn Đông cũng bước đến “Mọi người cùng nhau nắm dây đi, như vậy bảo đảm hơn!”
Vì thế, Kha Tầm trên lưng quấn dây thằng đạp trên vai Quách Lệ Hà, chồm người dùng tay bấu lấy miệng bình thủy tinh, thò đầu vào trong.
Mặt nước bên trong tràn đầu màu xanh tựa như một bãi biển nho nhỏ, mái tóc dài đen nhánh của Tân Bội Bội trôi lan trên mặt nước, nhìn giống như rong biển.
“Tân Bội Bội! Cô nghe thấy tôi nói gì không?” Kha Tầm kêu một tiếng thăm dò.
Nhưng đối phương không trả lời.
Nửa người Kha Tầm cơ hồ với vào trong bình thủy tinh, hai tay cố hết sức với ra mới chạm được vào tóc của đối phương, cái cảm giác ẩm ướt lành lạnh này thật sự rất khó chịu.
Kha Tầm không muốn nghĩ nữa, bàn tay tóm lấy tóc của Tân Bội Bội muốn nhấc lên.
Cậu dùng sức không mạnh lắm, mới đầu còn cảm giác có chút trầy trật cố hết sức, nhưng sau đó… bỗng nhiên nhẹ hẫng.
Một tiếng thét thê lương xé rách màng tai từ bên ngoài phòng vọng vào, tiếp nối sau đó lại là một tiếng rú the thé cất cao, đến từ Quách Lệ Hà bên dưới.
Đám người đứng ngoài phòng lúc này đang phải chứng kiến cảnh tượng mà cả đời bọn họ cũng vĩnh viễn không thể xóa nhòa khỏi ký ức: Cái đầu của Tân Bội Bội cứ thế mà bị kéo đứt lìa, ngay chỗ đứt lìa toát ra vô số chất lỏng màu xanh dương, ngũ quan trên đầu cũng đột ngột rịn ra chất lỏng xanh tươi…
“Phốc phốc——” đầu trở về lại với mặt nước, tự do tự tại bềnh bồng trên mặt nước.
Kha Tầm vẻ mặt mờ mịt buông tay ra.
“Kha Tầm! Mau đi ra ngoài!” Mục Dịch Nhiên kéo lấy dây thừng trong tay, cũng khiến linh hồn bé nhỏ của Kha Tầm quay trở về thể xác.
Quách Lệ Hà quá đỗi kinh sợ, cả người mềm nhũn té trên mặt đất, làm Kha Tầm cũng tùy theo té xuống.
Kha Tầm cũng thấy hai chân nhũn ra, nhưng vẫn phải cố gượng sức đỡ lấy Quách Lệ Hà, hai người thất tha thất thểu rời khỏi căn phòng xanh đáng sợ, không ai có gan dám ngoái đầu nhìn lại tình cảnh trong phòng.
Mọi người đều trầm mặc nhìn nhau, Kha Tầm nhìn Thạch Chấn Đông mặt xám như tro thật lâu, cuối cùng từ trong cổ họng nghẹn ngào ba chữ “Tôi xin lỗi…”
Thạch Chấn Đông giống như con rối bị đứt dây, thật lâu mới ngẩng đầu nhìn Kha Tầm “Không trách cậu…”
Chu Hạo Văn xem như vẫn bình tĩnh, mắt nhìn tay Kha Tầm vẫn còn dính chất lỏng màu xanh, nói “Cậu mau đi rửa tay đi.”
“Ừ…” Kha Tầm cả người mất hồn lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, mở nước rửa sạch tay.
Quách Lệ Hà vì bảo đảm an toàn, cũng đi phòng vệ sinh rửa sạch tay mình một lần.
Khi Kha Tầm rửa tay xong rời khỏi phòng vệ sinh, thấy được Chu Hạo Văn đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình thản không có một chút biểu tình “Nếu mới nãy cô ấy còn chưa chết, cậu như vậy cũng xem như giúp cô ấy giải thoát khỏi đau khổ.”
“Thà là cô ấy đã chết.” Kha Tầm cảm giác như mình vừa giết người.
“Cậu đã cố hết sức rồi,” Người nói là Mục Dịch Nhiên “Tối qua cậu hẳn cũng đã cố hết sức cứu giúp cô ấy, tiếc là đối phương quá mạnh…”
Kha Tầm nhìn thoáng qua Mục Dịch Nhiên “Tối qua thứ kéo cô ấy đi chính là cái bóng của cô ấy, tôi không thể chống lại nói. Cổ của cô ấy giống như bị một đôi tay to vô hình bóp chặt.”
Mục Dịch Nhiên nhíu mày, nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên nhân hậu quả…
Mọi người theo lối thang đồng trở lại lầu bốn, những người chờ bên dưới thấy vẻ mặt họ như vậy đều không ai lên tiếng hỏi cái gì.
***
Đoàn người men theo hành lang trở lại tòa nhà bên phía họ, Kha Tầm lại vào phòng vệ sinh ở lầu bốn rửa tay một lần nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mễ Vi nhỏ giọng hỏi Vệ Đông.
Vệ Đông thở dài “Tân Bội Bội chết rồi.”
“Giống Trương Thiên Vĩ sao?”
“Đại khái.”
Thạch Chấn Đông cả người loạng choạng đi xuống cầu thang, Quách Lệ Hà thân là “bạn cùng lứa” vẻ mặt đồng tình thở dài “Tôi xuống xem anh ta thế nào, hi vọng đừng có chuyện gì.”
Tiếng âm nhạc quen thuộc vang lên, giọng NPC vẫn ngọt ngào như thế “Một ngày mới lại đến rồi ~ lâu đài đã chuẩn bị sẵn bữa sáng ngon miệng cho mọ người, hoan nghênh mọi người cất bước đến đại sảnh lầu một thưởng thức! Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta vẫn là tồn trữ ba bình quả mọng! Nhớ kỹ đừng làm ô nhiễm màu sắc!”
Miêu Tử Phái ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường vẫn rậm rạp hoa văn màu chàm như lúc trước “Chúng ta đi xuống đi, hôm nay nhiệm vụ công việc rất nhiều.”
Quả thật, lượng công việc tuy rằng không tăng lên, nhưng số lượng người đang dần giảm bớt, điều này cũng tương đương với việc lượng công việc bị tăng lên, thời gian để họ tìm chữ ký sẽ ngày càng ít lại.
“Kỳ thật Tân Bội Bội để lại cho chúng ta một gợi ý.” Chu Hạo Văn bỗng nói.
“Ý cậu là mê cung?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
“Cô ấy vẫn luôn tỏ ra cực kỳ hứng thú với mê cung, lại muốn tự mình đi vào nơi đó,” Chu Hạo Văn phân tích “Tôi nghĩ có lẽ không hẳn chỉ vì cô ấy tự muốn như vậy, mà còn bị một chút mê hoặc nữa.”
Tần Tứ gật gù “Thôi, chúng ta trở lại dùng bữa trước đi, sau đó phân chia ai ở lại làm việc, còn lại cùng nhau đi tìm mê cung. Cứ dựa theo kế hoạch ngày hôm qua,” Tần Tứ vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống mê cung bên dưới “Chúng ta có thể dứng ở đây nhìn xuống mê cung, vẽ lại tuyến đường của nó.”
Kha Tầm sắc mặt đỡ hơn được một chút “Chúng ta có thể dùng dây thừng.”
Mục Dịch Nhiên nhìn dây thừng cầm trên tay “Theseus đã sử dụng sợi chỉ để phá giải mê cung Minotaur.”
Vệ Đông đứng bên cạnh nghe không hiểu “Cái đó là cái giống gì?”
“Đó là mê cung đầu tiên trên thế giới, xây dựng vào khoảng năm 1600 trước công nguyên, ngược dòng trở lại thời Mycenae, mê cung nằm trên đảo Crete thời Hy Lạp cổ đại.”
Kha Tầm nhớ lại chuyện tối qua mình nhìn thấy “Nhắc tới mê cung, có phải mỗi mê cung đều có kẻ canh giữ không?”
“Có lẽ đi, năm đó vua Minos xây dựng mê cung chính là vì Minotaur, kẻ canh gác mê cung cũng chính là Minotaur.”
Kha Tầm nhíu mày “Tối hôm qua tôi đứng trên cửa sổ nhìn xuống thấy một bóng người, đứng ở góc đông bắc mê cung, lúc ấy Tân Bội Bội vừa mới bị bóng của mình tha đi, người kia đứng ở chỗ đó một lát rồi mới đi vào mê cung.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất