Nô Tài

Chương 2

Trước Sau
Cửu vương phủ ở kinh thành.

Này hoa tiếu nam nhân chán sống chết tiệt, vì cái gì muốn tới Dương Châu du ngoạn?

Đến Dương Châu du ngoạn cũng được thôi, cố tình còn nhớ lại có một gia nô sống tại Dương Châu, cuối cùng còn bắt ta làm thư đồng!

Ta sáng sớm bị áp giải đến tiền thính, hoa tiếu nam nhân cùng tùy tùng đã sẵn sang trở về kinh.

Mẫu thân hớn hở cầm bọc đồ của ta, đem ta nhét vào giữa đám người hầu, đối hoa tiếu nam nhân... Không, hắn bây giờ là tiểu vương gia, đối tiểu vương gia chắp tay thành khẩn: "Ngọc Lang không được dạy dỗ cẩn thận, thỉnh tiểu chủ tử cứ đánh mắng nhiều vào ạ."

Ta ở trong đám người kêu khổ một tiếng.

Không thể nào? Đánh mắng nhiều một chút, chưa từng thấy qua có nương nào lại ác tâm như vậy.

Tiểu vương gia ra vẻ đỉnh đạc gật gật đầu, nhấc chân bước đi.

Ta tâm không cam lòng không nguyện đi thụt lùi về phía sau, vẻ mặt cầu xin đối mẫu thân nói: "Nương, ngươi chừng nào thì đến thăm ta?"

"Phủ của chủ tử, làm nô tài sao có thể nói đến là đến. Ngọc Lang ngoan, nhanh lên đi. Sớm tạo một chút tiền đồ, ở trước mặt chủ tử xin một chức quan."

Ta lắc đầu, đúng là nương chỉ biết lợi dụng.

Cứ như vậy, một đường đi theo tiểu vương gia nghênh ngang trở về kinh thành.

Vừa đến kinh thành, lập tức trợn tròn mắt.

Phòng ốc lờn như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là của nhà hắn?

Ta đứng ở sau lưng mọi người, từ đại môn tiến ra một đoàn thị nữ xiên y lộng lẫy, toàn bộ cung kính quỳ trên mặt đất.

"Cung nghênh Vương gia hồi phủ."

Nữ nhân nhiều như vậy lại kêu ngọt lịm, ta cả người đều run lên long tơ dựng thẳng.

Tiểu vương gia tựa hồ thực quen thuộc những giọng điệu này, tùy tùy tiện tiện vung tay áo, nhấc chân vượt qua cánh cửa đại môn cao cao.

Tiếp đó thị tòng ở phía sau cũng theo hắn hướng vào trong, bao gồm cả ta.

Hắc hắc, nhìn trái phải hai bên thị nữ quỳ gối cung kính, thực sự là uy phong bát diện.

Khủng khiếp quá, hắn thật có nhà lớn như vậy, đích thị là chủ tử rồi.

Chả trách ngay cả gia gia ta cũng phải gọi hắn một tiếng chủ tử. Tiền thính của hắn rộng bằng cả cái sân của nhà ta.

"Ngọc Lang..."

Nhiều ngày như vậy, hắn không thèm để ý đến ta, để ta cùng các tuỳ tùng ở chung một nơi.

Vừa đến nhà, lập tức kêu tên ta.

"Vâng" ta le lưỡi, đã nhiều ngày nay đi theo những người khác, cũng học được không ít quy củ.

Làm nô tài quy củ thật nhiều, này không được kia không được, quả thực so với làm chủ tử thảm hại hơn nhiều.

"Trần bá, đây là Ngọc Lang, tôn tử Hạ gia. Ngươi sắp xếp một căn phòng bình thường cho hắn là được rồi." Tiểu vương gia đối một hạ nhân bộ dáng như quản gia phân phó.



"Vâng, chủ tử" Trần bá cẩn thận chắp tay trả lời, lông mày một chút cũng không nhúc nhích, nhất định là nô tài nhiều năm rồi.

Tiểu vương gia nói xong, liền bước đi.

Ta định sẽ theo hắn, lại bị Trần bá nắm kéo lại.

"Muốn đi đâu hả?" Hắn cao thấp đánh giá ta, nhìn ta nơm nớp lo sợ nói: "Không nghĩ tới tôn tử lão Hạ lại lớn đến thế này. Đừng sợ, ta và gia gia ngươi là lão bằng hữu. Tiểu tử ngươi thật có phúc, có thể vào thư phòng tị hầu chủ tử, như vậy đi, trước trông nom bút mực của chủ tử, nếu làm tốt, sau này nhất định có tiền đồ a."

Nói xong cười ha hả.

Ta lắc đầu, mấy thứ bút mực đó thì có cái gì phải quản chứ? Ta ở nhà ít nhiều cũng là một thiếu gia, chỉ cần nhũ mẫu hay một tiểu nha hoàn nào đó cũng quản tốt được. Đâu cần phải dài dòng như vậy.

Nô tài bằng hữu này của gia gia sáng sớm ngày hôm sau đã từ ổ chăn dựng đầu ta dậy:

"Còn không mau đến thư phòng thị hầu chủ tử, vạn nhất người muốn khởi bút thì làm sao hả?"

Trời ạ!

Ta mặc quần áo chỉnh tề, nổi giận đùng đùng đi theo sau Trần bá, xuyên qua mấy chục hành lang chẳng khác gì mê cung, rốt cục cũng tới được thư phòng.

Đây mà là thư phòng? Nó chẳng thua kém gì tiểu viện nhà ta cả.

Bên trong còn có giả sơn lưu thuỷ.(hòn non bộ)

Thật xa xỉ! Ta mắng to.

Nếu không phải vừa ra đến cửa, gia gia cùng mẫu thân hết đe nẹt lại dụ dỗ, thật muốn quay đầu bỏ chạy.

Vì sao lại muốn ta làm nô tài cho hắn?

Vừa bước vào cửa, Trần bá trung khí mười phần lập tức hạ xuống ba phần, khom lưng tươi cười: "Ai da, chủ tử hôm nay dậy sớm thật, dụng công như vậy, người càng phải lưu ý giữ gìn sức khỏe."

Giọng nói đầy âm khí, khiến ta bất giác rùng mình.

Dậy sớm như vậy a?

Ta cũng vừa mới thức dậy. Trần bá thế nào quay sang chỉ chỉ vào người vào mũi ta mà mắng chửi thậm tệ.

Thật không có thiên lý!

Tiểu vương gia tinh thần rạng rỡ đứng bên bàn, lạnh lùng nói: "Ta thật ra đã dậy từ sớm, nghĩ muốn luyện chữ. Ai ngờ đến ngay cả bút đều tìm không thấy? Trần bá, ngươi làm việc cũng quá vô cùng tâm. Hôm nay là ai quản bút mực?"

Ta nghe xong rụt người lại. May mắn hắn không mắng chửi ta, mà quay sang mắng Trần bá.

Ai ngờ Trần bá lực vô cùng mạnh, một tay bắt lấy ta mang đến trước mặt Tiểu vương gia, cúi đầu cười: "Đều do tiểu tử này mới tới, không biết quy củ thị hầu chủ tử, ngủ dậy muộn."

Muốn mang ta ra chịu tội thay?

Ta ngẩng đầu bất mãn nhìn chăm chăm vào Trần bá, lại quay đầu trừng tên tiểu vương gia chết tiệt một cái.

Không phải ngươi bẻ bút chứ? Ngươi thực sự muốn viết chữ, làm thế nào lại tìm không được bút?

Rõ ràng cố ý gây khó dễ!

"Ngươi không phục?" Tiểu vương gia nheo mắt hỏi.

Ta lập tức lắc đầu: "Không có!"



"Còn nói không có, đối đáp với chủ tử như vậy, có còn phép tắc sao?"

Ta nói sai cái gì chứ?

Thật chẳng hiểu gì cả!

Ta lớn tiếng nói: "Ta cái gì cũng không có nói! Không có là không có!"

Trần bá ở một bên sợ ngây người, tựa như tiếng thét của ta có thể làm chủ tử hắn kinh hoảng vậy, vội vàng đem ta kéo lại phía sau: "Ngọc Lang, ngươi điên rồi? Ngươi dám cãi lại chủ tử!"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, ta cãi đó thì sao!" Có gì mà không thể chứ?!

Trần bá nói: "Mau mau dập đầu tạ tội với chủ tử, cầu xin chủ tử bớt giận."

Hắn kéo tay ta, ấn ấn đầu xuống.

Buồn cười... ngoại trừ gia gia cùng mẫu thân đệ nhất lải nhải của ta, còn có ai có khả năng bức ta dập đầu chứ?

Ta quyết không khấu đầu, hắn ấn một ấn, ta không ngừng liên tục vùng vẫy.

"Không làm!" Ta rõ ràng không có làm sai cái gì cả, tiểu vương gia đây tự kiếm chuyện gây sự. "TA NHẤT ĐỊNH KHÔNG LÀM, vì cái gì phải dập đầu chứ?"

Ta nhất không giết người, nhị không phóng hỏa.

Đúng a, ta cũng muốn phóng hỏa, mang xiêm y đẹp đẽ của tiểu vương gia đây đi đốt sạch a!

Đang kiên trì đến ngạo mạn, tiểu vương gia kia cư nhiên đi tới giáng cho ta một cái tát!

Trên mặt tê rần, tựa hồ trước mắt toàn là sao Kim.

Thật quá đáng!!!

Rõ ràng lợi dụng lúc người ta không chú ý mà ra tay, có bản lĩnh ngươi làm lại coi, xem ta có cắn chết ngươi không.

Ta ôm mặt, bi phẫn trừng mắt với hắn.

Tiểu vương gia ngông cuồng ngạo mạn nói: "Thế nào, ta không thể trừng phạt ngươi?"

Ngoại trừ gia gia cùng mẫu thân, ngay cả phụ thân cũng không từng đụng vào một cái móng tay của ta.

Ta vốn định lao vào hắn liều mạng, không hiểu làm sao trong lòng cảm thấy đau sót, nước mắt lại rơi xuống.

"Ngươi... ngươi..." Ta dụi dụi mắt: "Ngươi đánh nô tài, ngươi không phải hảo chủ tử!

Ta òa khóc nức nở.

Thật sự là hảo ủy khuất a, bao nhiêu uất ức mấy ngày qua toàn bộ đều phát tiết ra.

Vì sao đang yên đang lành là một thiếu gia, bỗng chốc trở thành nô tài, còn bị người đánh?

"Ngươi không phải hảo chủ tử! Ngươi không phải hảo chủ tử!" Ta biên khóc biên la.

Hết thảy mọi người trong gian nhà lúc ấy mắt mở to choáng váng, kể cả tiểu vương gia cũng phải sững sờ.

Hắn tám phần cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua mình không phải là hảo chủ tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau