Chương 3
Vốn sự tình phát triển đến nước này, tiểu vương gia nói thế nào cũng phải hảo hảo tỉnh lại, cho dù không lập tức cung kính đưa ta về nhà, cũng ít nhất nói mấy câu nhẹ nhàng xin ta tha thứ.
Ai ngờ hắn tỉnh lại nhưng tỉnh lại càng tệ hơn.
Hắn sau một lúc ngẩn người, hét lớn: "Người đâu! Đem tên tiểu tử không hiểu tôn ti này xuống đánh mười trượng, cho hắn tỉnh ra!"
Gia đinh bên ngoài ầm ầm vâng lệnh, vẻ mặt hung thần ác sát tiến tới, túm lấy ta một người vô tội thiện lương kéo ra ngoài.
Ta nước mắt lưng tròng còn chưa kịp phản ứng, đã bị bọn chúng ném xuống nền đất giữa sân, ba! ba! ba!... mà đánh.
Âm thanh bản gỗ va chạm với da thịt, nghe tuy rằng đáng sợ, nhưng không bằng tự mình cảm giác đau đớn đáng sợ này.
Ta càng khóc lớn, vang vọng thiên địa, chấn động thiên đình.
Thật vất vả chịu đựng hết mười trượng, tiếng khóc còn chưa dứt, Tiểu vương gia lại đi tới trước mặt, cười hì hì ngồi xổm xuống hỏi ta: "Như thế nào, ta bây có phải là hảo chủ tử hay không?"
Nghiêm hình tra tấn, sao có thể là anh hùng hảo hán?
Nước mắt vòng quanh khóe mắt rốt cuộc cũng rớt xuống.
"Ngươi... ngươi..." Ta biết khóc sướt mướt không phải hành vi của nam tử hán, nhưng cứ để ngươi tự mình nếm thử mùi vị của trượng gỗ, ngươi liền hiểu được.
Hắn nghiêm sắc mặt nói: "Ngươi vẫn không phục? Hảo, phải cho ngươi phản tỉnh lần nữa vậy."
Ta biết hắn lại muốn hạ lệnh đánh, toàn thân co rụt lại.
Nhưng nộ khí trong lòng lại không ngừng dâng lên, căn bản là không sợ chết, ngửa cổ hét lớn: "Ngươi đánh chết ta đi. Ngươi đánh chết nô tài, còn dám nhận là hảo chủ tử?"
Nói xong, quay lại nhìn hai tên gia đinh đang nắm chặt trượng gỗ phái sau, tránh không khỏi run rẩy.
Tiểu vương gia giận tím mặt quát: "Đánh cho ta, đánh chết cũng không được ngừng!"
Ta kinh hô một tiếng thiếu điều muốn ngất xỉu tại chỗ.
Mẫu thân, vĩnh biệt. Ngọc Lang kiên cường bất khuất của ngươi cuối cùng cũng phải anh dũng hy sinh vì bị người đánh chết.
Gia gia, tôn tử của ngươi căn bản không có khiếu làm nô tài.Người vì cớ gì ép buộc ta? Chẳng lẽ là vì đố kị anh tài (là ta) sao?
Đang cảm thán, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm tuyệt vời tới cực điểm.
Nếu mang so sánh với tiếng hót chim hoàng oanh càng hoàn hảo hơn, nhẹ nhàng ôn nhu, lại mang theo uy nghiêm, trang trọng nói không nên lời, đồng thời lại tựa như lụa mỏng trấn an lòng người.
Hơn nữa, thanh âm tuyệt diệu ấy lại phát ra hai chữ rung động lòng người—— "Ngừng tay"
Lời vừa nói ra lập tức trượng gỗ trên mông ta liền hạ xuống.
Đương nhiên, thanh âm dễ nghe như vậy, hắn sao lại không hảo hảo nghe lời. Giọng nói tuyệt mỹ như vậy so với thanh âm độc ác của tiểu vương gia kia đúng là một trời một vực!
Thầy tướng từng nói ta sau này sẽ gặp được quý nhân phù trợ, có thể gặp dữ hoá lành.
Ha ha, quả nhiên là đúng a.
Ta mở to mắt xem bộ dáng vị cứu tinh của mình như thế nào.
Một thiếu phụ trẻ thanh tú, đoan chính cùng hai tiểu a hoàn thướt tha đi tới, một thân quý khí, ung dung, đẹp đẽ tới cực điểm.
Thật là một quý phu nhân mỹ lệ, ta tuy rằng bị trói chặt dưới đất, cũng ngẩng đầu nhìn nàng không chớp mắt.
Tiểu vương gia đáng ghét kia, lại còn dám hướng về phía nàng ấy với ánh nhìn rất....
Sắc lang!
Hắn cư nhiên còn bước tới, lộ ra nét tươi cười hạ lưu đê tiện, gọi một tiếng:
"Hoàng ngạch nương"
Cái gì? Nàng là mẫu thân của ngươi?
Nàng còn trẻ như thế, sao lại có con lớn như thế được?
Nhất là, như thế nào lại có một đứa con độc ác như vậy?
Ta cơ hồ choáng váng, tất cả ảo tưởng đều tan thành mây khói.
"Sanh nhi, vì sao mới sáng ra đã ầm ĩ huyên náo không ngớt như vậy?" Thật là một thanh âm tuyệt vời.
Ta ai thán.
Tiểu vương gia mệnh thật tốt, là một chủ tử, nhà cao cửa rộng, ngay cả mẫu thân cũng là mỹ nhân.
Vì cái gì mẫu thân ngươi không phải là mẫu thân của ta.
Thật muốn trao đổi.
Bỗng trong đầu hiện lên cảnh mẫu thân siết chặt cổ ta, lập tức lắc lắc đầu xóa đi mộng tưởng.
"Hoàng ngạch nương, tên nô tài này thật không ra gì, khiến Sanh nhi tức muốn chết."
Vương phi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt tiểu vương gia: "Ngươi đó, chỉ là một tên nô tài không biết vâng lời để cho lão quản gia dạy dỗ là tốt rồi, cần gì phải tức giận thành như vậy? Ngươi thân làm chủ tử, nếu vì tên nô tài mà tức giân ảnh hưởng đến thân thể, thật không đáng chút nào"
Ta nghe xong, càng cảm thấy thương tâm.
Thật hận tại sao ấn tượng đầu tiên của ta đối với nàng lại tốt như vậy.
Trên đời này không có ai lại đi dung túng nhi tử hãm hại lương dân như nàng ta. Thật đúng là lão chủ chứa mà.
Ta tức thì đem ánh mắt vốn đang ngưỡng mộ chuyển sang ánh nhìn trừng trừng nàng.
Vương phi đột nhiên xoay người, đối Trần bá nói: "Lão Trần, ngươi thật là tắc trách. Sanh nhi tức giận cũng không khuyên nhủ, để hắn đứng lâu dưới trời nắng như vầy hỏi có được không? Còn về việc giáo huấn hạ nhân, trước tiên phải bịt kín miệng lại, sao lại để kêu la kinh thiên động địa như vậy, toàn bộ Vương phủ đều nghe thấy được, người không biết còn tưởng rằng chúng ta bạc đãi nô tài"
Tròng mắt ta cơ hồ cũng muốn rớt xuống.
Thực sự là ác độc có di truyền a.
Nhìn kỹ, mỹ nhân này bộ dạng thế nào lại khó coi như vậy, phấn trên mặt dày cả tấc, mẫu thân nếu đem so với nàng còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Ta thật tiếc nuối ấn tượng tốt đẹp đầu tiên với nàng.
Người trong vương phủ, kẻ nào cũng ác độc như vậy, nghĩ đến cuộc sống sau này, bất giác nước mắt lại chảy xuống.
Tiểu vương gia hiện tại có thêm chỗ dựa, nhất định muốn đem ta sống đánh thành chết a.
Lúc này không khóc, thì còn đợi đến khi nào?
Trước kia từng có lần xem qua cảnh anh hùng hảo hán đứng trên pháp trường chửi mắng quân địch đến chết, ta ngày nay cũng bắt chước học theo.
Hạ quyết tâm, ta ngửa cổ vừa khóc vừa la: "Ta hôm nay...."
Mới nói được ba chữ, miệng đã không còn mở nổi lên nữa, cả miệng, cả cổ đều đau rát.
Tuy rằng cật lực phản kháng, cũng chỉ có thể ngô ngô a a vài tiếng.
Tiểu vương gia thấy ta giãy giụa, tựa hồ cao hứng lên một chút, đối Vương phi nói: "Hoàng ngạch nương, chúng ta không nên vì nô tài kia tức giận. Nào, chúng ta cùng đến tiền thính, Sanh nhi mấy hôm trước vừa được tặng một một gói trà thượng hạng. Đúng rồi, hoàng ngạch nương như thế nào lại tới phủ Sanh nhi..."
Ta mông lung nhìn đoàn người từ từ xa dần.
Ai, không ai quản đến sự sống chết của ta cả.
Cuối cùng vẫn là Trần bá kêu người đem ta thả ra, đỡ ta về phòng của mình.
"Ngươi sao lại to gan như thế? May mắn chủ tử luôn khoan dung, ôn hòa..."
"Khụ khụ khụ.... Khụ....."
Ta đang nốc chén trà ừng ực nghe thấy thế liền bị sặc nghiêm trọng, suýt phun hết ra.
Hắn khoan dung?
Ta lắc đầu, trong vương phủ chẳng những chủ tử có tật xấu, ngay cả nô tài cũng có tật xấu.
Gia gia của ta năm đó tranh thủ cáo lão hồi hương là việc làm phi thường sáng suốt a.
Còn việc hắn đem ta đưa đến nơi này làm nô tài có lẽ là do năm đó ở trong vương phủ sinh bệnh ở não bây giờ bỗng nhiên tái phát, thần kinh thác loạn.
Trần bá nói ta không hiểu quy củ, căn bản không có tư cách hầu hạ chủ tử, việc làm thư đồng cho người coi như hủy bỏ.
Ta hô to vạn tuế, hôm nay có thể ngủ thật thư thái đi? Mông đau quá. Ta chỉ có thể nằm úp sấp ngủ.
Không ngờ sáng sớm lại bị dựng dậy.
"Tại sao lại tái phạm, ngày hôm qua được giáo huấn vẫn chưa đủ sao?" Trần bá bắt đầu quở trách.
Ta nghi hoặc nói: "Không phải nói là không cần ta làm thư đồng nữa sao?"
"Điều ngươi đến ngoại viện thì tốt hơn, sáng nay diện kiến chủ tử, đối chủ tử khấu đầu xin người cho đến ngoại viện."
Đúng là Vương phủ chết tiệt, cư nhiên dám phân ta làm việc như vậy
Quan trọng là....
"Còn muốn ta gặp chủ từ? Còn muốn ta đối hắn dập đầu?" ta hét lên."Đó là chuyện đương nhiên, ngươi hôm qua mạo phạm chủ tử, cũng nên đi tạ ơn người đã tận tình chỉ dạy"Ta khinh! Tạ ơn hắn?Tạ ơn hắn đánh ta chết đi sống lại?
Dọc đường đi, ta tìm mọi cách trốn thoát nhưng xung quanh chỉ toàn tường là tường, với cả chậu hoa, cuối cùng vẫn bị người của Trần bá bắt được dẫn đến thư phòng.
"Ngọc Lang, ngươi không nên lại tìm rắc rối. Nếu không phải gia gia ngươi nhờ cậy, ta đã mặc kệ ngươi từ lâu rồi." Vừa tiến vào thư phòng, Trần bá vừa ở bên tai ta nói thầm.
Ta gật đầu.
Đúng! Ngươi là nô tài bằng hữu của gia gia ta.
"Cám ơn" ngươi sáng sớm bắt ta đến dập đầu.
"Ngày hôm qua là lỗi của ta, thỉnh chủ tử không nên tức giận." Vì thuận lợi được điều đến ngoại viện, cách kẻ ngược cuồng này xa một chút nên vừa vào cửa, ta liền ngoan ngoãn nghe theo phân phó của Trần bá. Bộ dạng giống như niệm kinh đem những lời Trần bá đã nói không kiên nhẫ địa lặp lại một lần.
Trần bá ở phía sau đánh ta một chút, cười cười nói: "Chủ tử, nô tài ngày hôm qua đã hảo hảo giáo huấn Ngọc Lang. Hắn sẽ không dám tái phạm nữa đâu. Hôm nay sẽ đem hắn tới ngoại viện tránh cho chủ tử tức giận. Chủ tử ban phúc cho hắn dập đầu tạ lỗi."
Mũi của ta thở phì phò. Ta dập đầu với hắn là để hưởng chút phúc khí của hắn?
Đây có phải là đạo lí hay không?
Nhớ năm đó ta ở nhà, chưa từng có kẻ nào dám khi dễ ta như vậy, hơn nữa.....
Đang suy nghĩ, khuỷu chân bị ai đá cho một cước.
Ta không kịp đề phòng, la lên một tiếng quỳ xuống.
Khỏi cần nói cũng biết kẻ đá ta nhất định là bằng hữu nô tài của gia gia ta.
"Còn không mau đến dập đầu với chủ tử?" Trần bá nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiểu vương gia, vội vàng phân phó ta.
Trong lòng có cả trăm điều không phục, nhưng vì mong muốn được trả về sớm ta đành phải nghe theo.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ta trừng mắt nhìn Tiểu vương gia. Tiểu tử này, cư nhiên lại mặc một bộ y phục xinh đẹp vô cùng, trên mũ còn có một viên ngọc thật to.
Ta cúi đầu, dùng động tác nhanh nhất có thể dập đầu một chút với hắn.
Được rồi! Không có việc gì rồi!
Ta vô cùng cao hứng đứng lên, còn chưa kịp vỗ vỗ tay, lại bị Trần bá một cước đá cho quỳ xuống.
"Chủ tử còn chưa nói gì, ai cho phép ngươi đứng dậy?"
Cái gì? Hắn không lên tiếng ta cứ phải quỳ như vậy. Nếu hắn cả đời không nói lời nào thì ta chẳng phải.....
Lão hổ không phát uy, bị người cho là bệnh miêu.
Ta đã nghe lời như vậy, còn muốn thế nào?
Ta hung tợn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trần bá, nghiến răng nói: "Namnhi dưới chân có hoàng kim, ngươi có hiểu hay không?"
Thừa dịp Trần bá bị ta dọa ngốc lăng ra, ta vội vàng đứng bật dậy.
May mắn phu tử có dạy ta đạo lý, hiện tại thấy hơi áy náy vì trước kia đã bỏ gián vào trong tẩu thuốc của hắn.
Ai ngờ hắn tỉnh lại nhưng tỉnh lại càng tệ hơn.
Hắn sau một lúc ngẩn người, hét lớn: "Người đâu! Đem tên tiểu tử không hiểu tôn ti này xuống đánh mười trượng, cho hắn tỉnh ra!"
Gia đinh bên ngoài ầm ầm vâng lệnh, vẻ mặt hung thần ác sát tiến tới, túm lấy ta một người vô tội thiện lương kéo ra ngoài.
Ta nước mắt lưng tròng còn chưa kịp phản ứng, đã bị bọn chúng ném xuống nền đất giữa sân, ba! ba! ba!... mà đánh.
Âm thanh bản gỗ va chạm với da thịt, nghe tuy rằng đáng sợ, nhưng không bằng tự mình cảm giác đau đớn đáng sợ này.
Ta càng khóc lớn, vang vọng thiên địa, chấn động thiên đình.
Thật vất vả chịu đựng hết mười trượng, tiếng khóc còn chưa dứt, Tiểu vương gia lại đi tới trước mặt, cười hì hì ngồi xổm xuống hỏi ta: "Như thế nào, ta bây có phải là hảo chủ tử hay không?"
Nghiêm hình tra tấn, sao có thể là anh hùng hảo hán?
Nước mắt vòng quanh khóe mắt rốt cuộc cũng rớt xuống.
"Ngươi... ngươi..." Ta biết khóc sướt mướt không phải hành vi của nam tử hán, nhưng cứ để ngươi tự mình nếm thử mùi vị của trượng gỗ, ngươi liền hiểu được.
Hắn nghiêm sắc mặt nói: "Ngươi vẫn không phục? Hảo, phải cho ngươi phản tỉnh lần nữa vậy."
Ta biết hắn lại muốn hạ lệnh đánh, toàn thân co rụt lại.
Nhưng nộ khí trong lòng lại không ngừng dâng lên, căn bản là không sợ chết, ngửa cổ hét lớn: "Ngươi đánh chết ta đi. Ngươi đánh chết nô tài, còn dám nhận là hảo chủ tử?"
Nói xong, quay lại nhìn hai tên gia đinh đang nắm chặt trượng gỗ phái sau, tránh không khỏi run rẩy.
Tiểu vương gia giận tím mặt quát: "Đánh cho ta, đánh chết cũng không được ngừng!"
Ta kinh hô một tiếng thiếu điều muốn ngất xỉu tại chỗ.
Mẫu thân, vĩnh biệt. Ngọc Lang kiên cường bất khuất của ngươi cuối cùng cũng phải anh dũng hy sinh vì bị người đánh chết.
Gia gia, tôn tử của ngươi căn bản không có khiếu làm nô tài.Người vì cớ gì ép buộc ta? Chẳng lẽ là vì đố kị anh tài (là ta) sao?
Đang cảm thán, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm tuyệt vời tới cực điểm.
Nếu mang so sánh với tiếng hót chim hoàng oanh càng hoàn hảo hơn, nhẹ nhàng ôn nhu, lại mang theo uy nghiêm, trang trọng nói không nên lời, đồng thời lại tựa như lụa mỏng trấn an lòng người.
Hơn nữa, thanh âm tuyệt diệu ấy lại phát ra hai chữ rung động lòng người—— "Ngừng tay"
Lời vừa nói ra lập tức trượng gỗ trên mông ta liền hạ xuống.
Đương nhiên, thanh âm dễ nghe như vậy, hắn sao lại không hảo hảo nghe lời. Giọng nói tuyệt mỹ như vậy so với thanh âm độc ác của tiểu vương gia kia đúng là một trời một vực!
Thầy tướng từng nói ta sau này sẽ gặp được quý nhân phù trợ, có thể gặp dữ hoá lành.
Ha ha, quả nhiên là đúng a.
Ta mở to mắt xem bộ dáng vị cứu tinh của mình như thế nào.
Một thiếu phụ trẻ thanh tú, đoan chính cùng hai tiểu a hoàn thướt tha đi tới, một thân quý khí, ung dung, đẹp đẽ tới cực điểm.
Thật là một quý phu nhân mỹ lệ, ta tuy rằng bị trói chặt dưới đất, cũng ngẩng đầu nhìn nàng không chớp mắt.
Tiểu vương gia đáng ghét kia, lại còn dám hướng về phía nàng ấy với ánh nhìn rất....
Sắc lang!
Hắn cư nhiên còn bước tới, lộ ra nét tươi cười hạ lưu đê tiện, gọi một tiếng:
"Hoàng ngạch nương"
Cái gì? Nàng là mẫu thân của ngươi?
Nàng còn trẻ như thế, sao lại có con lớn như thế được?
Nhất là, như thế nào lại có một đứa con độc ác như vậy?
Ta cơ hồ choáng váng, tất cả ảo tưởng đều tan thành mây khói.
"Sanh nhi, vì sao mới sáng ra đã ầm ĩ huyên náo không ngớt như vậy?" Thật là một thanh âm tuyệt vời.
Ta ai thán.
Tiểu vương gia mệnh thật tốt, là một chủ tử, nhà cao cửa rộng, ngay cả mẫu thân cũng là mỹ nhân.
Vì cái gì mẫu thân ngươi không phải là mẫu thân của ta.
Thật muốn trao đổi.
Bỗng trong đầu hiện lên cảnh mẫu thân siết chặt cổ ta, lập tức lắc lắc đầu xóa đi mộng tưởng.
"Hoàng ngạch nương, tên nô tài này thật không ra gì, khiến Sanh nhi tức muốn chết."
Vương phi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt tiểu vương gia: "Ngươi đó, chỉ là một tên nô tài không biết vâng lời để cho lão quản gia dạy dỗ là tốt rồi, cần gì phải tức giận thành như vậy? Ngươi thân làm chủ tử, nếu vì tên nô tài mà tức giân ảnh hưởng đến thân thể, thật không đáng chút nào"
Ta nghe xong, càng cảm thấy thương tâm.
Thật hận tại sao ấn tượng đầu tiên của ta đối với nàng lại tốt như vậy.
Trên đời này không có ai lại đi dung túng nhi tử hãm hại lương dân như nàng ta. Thật đúng là lão chủ chứa mà.
Ta tức thì đem ánh mắt vốn đang ngưỡng mộ chuyển sang ánh nhìn trừng trừng nàng.
Vương phi đột nhiên xoay người, đối Trần bá nói: "Lão Trần, ngươi thật là tắc trách. Sanh nhi tức giận cũng không khuyên nhủ, để hắn đứng lâu dưới trời nắng như vầy hỏi có được không? Còn về việc giáo huấn hạ nhân, trước tiên phải bịt kín miệng lại, sao lại để kêu la kinh thiên động địa như vậy, toàn bộ Vương phủ đều nghe thấy được, người không biết còn tưởng rằng chúng ta bạc đãi nô tài"
Tròng mắt ta cơ hồ cũng muốn rớt xuống.
Thực sự là ác độc có di truyền a.
Nhìn kỹ, mỹ nhân này bộ dạng thế nào lại khó coi như vậy, phấn trên mặt dày cả tấc, mẫu thân nếu đem so với nàng còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Ta thật tiếc nuối ấn tượng tốt đẹp đầu tiên với nàng.
Người trong vương phủ, kẻ nào cũng ác độc như vậy, nghĩ đến cuộc sống sau này, bất giác nước mắt lại chảy xuống.
Tiểu vương gia hiện tại có thêm chỗ dựa, nhất định muốn đem ta sống đánh thành chết a.
Lúc này không khóc, thì còn đợi đến khi nào?
Trước kia từng có lần xem qua cảnh anh hùng hảo hán đứng trên pháp trường chửi mắng quân địch đến chết, ta ngày nay cũng bắt chước học theo.
Hạ quyết tâm, ta ngửa cổ vừa khóc vừa la: "Ta hôm nay...."
Mới nói được ba chữ, miệng đã không còn mở nổi lên nữa, cả miệng, cả cổ đều đau rát.
Tuy rằng cật lực phản kháng, cũng chỉ có thể ngô ngô a a vài tiếng.
Tiểu vương gia thấy ta giãy giụa, tựa hồ cao hứng lên một chút, đối Vương phi nói: "Hoàng ngạch nương, chúng ta không nên vì nô tài kia tức giận. Nào, chúng ta cùng đến tiền thính, Sanh nhi mấy hôm trước vừa được tặng một một gói trà thượng hạng. Đúng rồi, hoàng ngạch nương như thế nào lại tới phủ Sanh nhi..."
Ta mông lung nhìn đoàn người từ từ xa dần.
Ai, không ai quản đến sự sống chết của ta cả.
Cuối cùng vẫn là Trần bá kêu người đem ta thả ra, đỡ ta về phòng của mình.
"Ngươi sao lại to gan như thế? May mắn chủ tử luôn khoan dung, ôn hòa..."
"Khụ khụ khụ.... Khụ....."
Ta đang nốc chén trà ừng ực nghe thấy thế liền bị sặc nghiêm trọng, suýt phun hết ra.
Hắn khoan dung?
Ta lắc đầu, trong vương phủ chẳng những chủ tử có tật xấu, ngay cả nô tài cũng có tật xấu.
Gia gia của ta năm đó tranh thủ cáo lão hồi hương là việc làm phi thường sáng suốt a.
Còn việc hắn đem ta đưa đến nơi này làm nô tài có lẽ là do năm đó ở trong vương phủ sinh bệnh ở não bây giờ bỗng nhiên tái phát, thần kinh thác loạn.
Trần bá nói ta không hiểu quy củ, căn bản không có tư cách hầu hạ chủ tử, việc làm thư đồng cho người coi như hủy bỏ.
Ta hô to vạn tuế, hôm nay có thể ngủ thật thư thái đi? Mông đau quá. Ta chỉ có thể nằm úp sấp ngủ.
Không ngờ sáng sớm lại bị dựng dậy.
"Tại sao lại tái phạm, ngày hôm qua được giáo huấn vẫn chưa đủ sao?" Trần bá bắt đầu quở trách.
Ta nghi hoặc nói: "Không phải nói là không cần ta làm thư đồng nữa sao?"
"Điều ngươi đến ngoại viện thì tốt hơn, sáng nay diện kiến chủ tử, đối chủ tử khấu đầu xin người cho đến ngoại viện."
Đúng là Vương phủ chết tiệt, cư nhiên dám phân ta làm việc như vậy
Quan trọng là....
"Còn muốn ta gặp chủ từ? Còn muốn ta đối hắn dập đầu?" ta hét lên."Đó là chuyện đương nhiên, ngươi hôm qua mạo phạm chủ tử, cũng nên đi tạ ơn người đã tận tình chỉ dạy"Ta khinh! Tạ ơn hắn?Tạ ơn hắn đánh ta chết đi sống lại?
Dọc đường đi, ta tìm mọi cách trốn thoát nhưng xung quanh chỉ toàn tường là tường, với cả chậu hoa, cuối cùng vẫn bị người của Trần bá bắt được dẫn đến thư phòng.
"Ngọc Lang, ngươi không nên lại tìm rắc rối. Nếu không phải gia gia ngươi nhờ cậy, ta đã mặc kệ ngươi từ lâu rồi." Vừa tiến vào thư phòng, Trần bá vừa ở bên tai ta nói thầm.
Ta gật đầu.
Đúng! Ngươi là nô tài bằng hữu của gia gia ta.
"Cám ơn" ngươi sáng sớm bắt ta đến dập đầu.
"Ngày hôm qua là lỗi của ta, thỉnh chủ tử không nên tức giận." Vì thuận lợi được điều đến ngoại viện, cách kẻ ngược cuồng này xa một chút nên vừa vào cửa, ta liền ngoan ngoãn nghe theo phân phó của Trần bá. Bộ dạng giống như niệm kinh đem những lời Trần bá đã nói không kiên nhẫ địa lặp lại một lần.
Trần bá ở phía sau đánh ta một chút, cười cười nói: "Chủ tử, nô tài ngày hôm qua đã hảo hảo giáo huấn Ngọc Lang. Hắn sẽ không dám tái phạm nữa đâu. Hôm nay sẽ đem hắn tới ngoại viện tránh cho chủ tử tức giận. Chủ tử ban phúc cho hắn dập đầu tạ lỗi."
Mũi của ta thở phì phò. Ta dập đầu với hắn là để hưởng chút phúc khí của hắn?
Đây có phải là đạo lí hay không?
Nhớ năm đó ta ở nhà, chưa từng có kẻ nào dám khi dễ ta như vậy, hơn nữa.....
Đang suy nghĩ, khuỷu chân bị ai đá cho một cước.
Ta không kịp đề phòng, la lên một tiếng quỳ xuống.
Khỏi cần nói cũng biết kẻ đá ta nhất định là bằng hữu nô tài của gia gia ta.
"Còn không mau đến dập đầu với chủ tử?" Trần bá nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiểu vương gia, vội vàng phân phó ta.
Trong lòng có cả trăm điều không phục, nhưng vì mong muốn được trả về sớm ta đành phải nghe theo.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ta trừng mắt nhìn Tiểu vương gia. Tiểu tử này, cư nhiên lại mặc một bộ y phục xinh đẹp vô cùng, trên mũ còn có một viên ngọc thật to.
Ta cúi đầu, dùng động tác nhanh nhất có thể dập đầu một chút với hắn.
Được rồi! Không có việc gì rồi!
Ta vô cùng cao hứng đứng lên, còn chưa kịp vỗ vỗ tay, lại bị Trần bá một cước đá cho quỳ xuống.
"Chủ tử còn chưa nói gì, ai cho phép ngươi đứng dậy?"
Cái gì? Hắn không lên tiếng ta cứ phải quỳ như vậy. Nếu hắn cả đời không nói lời nào thì ta chẳng phải.....
Lão hổ không phát uy, bị người cho là bệnh miêu.
Ta đã nghe lời như vậy, còn muốn thế nào?
Ta hung tợn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trần bá, nghiến răng nói: "Namnhi dưới chân có hoàng kim, ngươi có hiểu hay không?"
Thừa dịp Trần bá bị ta dọa ngốc lăng ra, ta vội vàng đứng bật dậy.
May mắn phu tử có dạy ta đạo lý, hiện tại thấy hơi áy náy vì trước kia đã bỏ gián vào trong tẩu thuốc của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất