Chương 60
Bóng tối lui dần như chưa từng xuất hiện.
..................
Ta mở to mắt, nhìn không thấy một tia sáng.
Trong bóng đêm, nghe thấy rất rõ ràng tiếng tim đập thình thịch. Đầu đau nhức, thân thể lại một chút cũng không cử động được.
Rốt cuộc ta đang ở đâu đây?
Một bàn tay ôm chặt lấy ta, hơi ấm cũng từ đó mà len lỏi vào sâu trong lòng ta.
Tiếng tim đập cùng hơi ấm có thể khiến ta an tâm, còn có thể là ai?
Ánh mắt dần dần thích ứng được với bóng đêm, ta có thể thấy mờ mờ kẻ đang nằm bên cạnh. Một gương mặt quen thuộc ta hằng mong nhớ ở gần ngay trước mắt. Lông mày rậm, cái mũi cao—–Sanh nhi của ta!
Bỗng nhiên trong lòng đều tràn đầy tư vị đau xót.
Hắn ôm ta ngủ thật ngoan ngoãn
Ta vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhếch môi, cư nhiên phát không ra thanh âm.
Đêm đặc biệt tĩnh lặng, tiếng tim đập của Sanh nhi phát ra vững vàng lại dễ nghe.
Ta muốn đưa tay lên sờ mặt hắn, lại cảm thấy lo lắng sẽ làm hắn tỉnh dậy, nghĩ nghĩ, lại thật sự không nhịn được, vươn đầu lưỡi, lặng lẽ ở trên mũi của hắn liếm một chút.
Đầu lưỡi lướt qua cái mũi cao thẳng, thật nhẹ nhàng, thật mềm mại.
Thật tốt, hắn rốt cuộc đã ở bên cạnh ta, ôm ta. Có thể theo bên ta nói chuyện phiếm, cùng ta ăn cơm, cùng ta trèo cây, cùng ta làm tất cả mọi việc. Ta chỉ muốn có một sợi dây thật chắc để cột ta và hắn lại bên nhau. Không ai có thể một lần nữa chia lìa chúng ta.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt bất tri bất giác lăn dài.
Thật nực cười, ta-Hạ Ngọc Lang anh dũng uy vũ cư nhiên cũng giống nữ nhi mà hơi một chút đã khóc?
Ta ha hả cười nhạo chính mình, nước mắt lại nhịn không được rơi càng nhiều.
Sanh nhi tựa hồ nghe tiếng động, lông mày hơi hơi nhíu lại.
Trong khoảnh khắc, ta trở nên khẩn trương, nín thở trừng mắt nhìn hắn.
Quả nhiên, hắn thoáng giật giật, theo thói quen đem ta ôm chặt, bắt đầu mở to mắt nhìn.
Chẳng biết tại sao, lòng ta lập tức trở nên kịch liệt, khi nhìn vào đôi mắt Sanh nhi, ta bất giác lại nhíu chặt mắt lại.
Cơ hồ có thể nghe thấy tiếng máu xông lên não.
"Nước mắt?" Tiếng hắn phát ra đầy mê võng, lúc sau lại biến thành hô to kinh ngạc: "Nước mắt?"
Cánh tay ôm ta càng siết chặt hơn, hắn ngồi bật dậy chăm chú quan sát gương mặt ta.
"Nước mắt? Thật là nước mắt?" Hắn cơ hồ cũng muốn khóc lên.
Thật là hỗn đản, cho dù ta chảy nước mắt cũng không cần phải la lớn tuyên dương như vậy chứ?
Ta mở to mắt, tức giận nói: "Đúng là, ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ thấy ai khóc sao?"
Nếu hắn hỏi ta vì cái gì khóc, ta nhất định không chút do dự cho hắn một quyền.
Ánh mắt Sanh nhi, nháy mắt trừng lớn hơn cả ta, thần tình có thể nói là mừng như điên cùng không dám tin.
"Ngọc Lang ngươi... ngươi... ngươi..." Hắn một phen ôm lấy ta, cư nhiên khóc lớn lên: "Ngươi thật sự tỉnh!"
Hắn tựa vào vai ta gào khóc, ta há to mồm nói không nên lời, chỉ có thể thừ mặt ra để cho hắn ôm
"Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh..."
Hắn vừa khóc vừa cười giống như đã phát điên.
Hai tay ôm chặt ta run rẩy.
Ta bị hắn gây sức ép nửa ngày, tuy rằng nhiệt tình của hắn làm ta cảm động, nhưng ta thật sự chịu không nổi, lớn tiếng kháng nghị nói: "Không cần lại khóc, ta muốn ăn cơm."
Tuy nói là lớn tiếng kháng nghị, thanh âm của ta thật sự suy yếu.
Sanh nhi đột nhiên chấn động, cuối cùng tỉnh táo lại: "Đúng, đúng, ăn cơm, ngươi nhất định phải ăn thật nhiều." Hắn từ trên giường nhảy xuống, chẳng cần khoác thêm áo, cư nhiên mở toang cánh cửa hét lớn: "Người đâu! Ngọc Lang tỉnh, chuẩn bị cơm, mau lên! Thái y, truyền thái y!" Hét to như vậy, xem ra toàn bộ người trong Vương phủ không còn ngủ đước nữa.
"Kêu cơm là tốt rồi, gọi thái y làm gì?"
"Không được, phải gọi thái y đến xem, ta mới an tâm." Hắn lại hô to: "Thái y! Cho đòi thái y!" Hoàn toàn không có cái phong độ cùng bình tĩnh của Cửu vương gia thường ngày.
Toàn bộ Vương phủ đều oanh động, cơ hồ mỗi phòng đang tối om đều đồng loạt đốt đèn như gặp hỉ sự.
"Tỉnh!"
"Tỉnh! Tỉnh!"
Ta chỉ một lát sau trở thành nhân vật xung quanh bị mọi người nhòm nhòm ngó ngó.
Thái y ba chân bốn cẳng chạy vào. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta mở to mắt nằm trên giường, cơ hồ giống như thấy quỷ, ngốc lăng nửa ngày mới giật mình nói: "Mê man mấy tháng mà tỉnh lại được, đúng là chuyện lạ hiếm có. Tạ ơn hoàng ân nhân từ độ lượng a!
Cái đó và hoàng ân có cái gì quan hệ?
Sanh nhi cười toe toét, phân phó nói: "Mau cẩn thận chẩn mạch, xem xem có phải toàn bộ đều tốt."
Thái y tiến lên, cau mày xem xét ta thật lâu sau chân mày mới dãn ra: "Cửu vương gia, Hạ công tử thân thể suy yếu, mạch ứ đọng..." Hắn nói một tràng, tổng kết lại chính là ta bệnh nặng không còn, nhưng bệnh nhẹ thì rất nhiều.
Sanh nhi gật đầu nói: "Hiểu rồi, đi xuống kê đơn đi."
Đồ ăn nóng hổi nhanh chóng được dọn ra đầy bàn mà thị nữ bưng thức ăn người nào người nấy đều nhìn ta cười hớn hở.
Ta nằm ở trên giường, kinh ngạc trừng mắt nhìn thức ăn liên tục được bưng vào.
"Thích ăn gì nào?" Sanh nhi nhìn ta chăm chú chờ đợi. Hắn đỡ ta dậy, để cho ta dựa vào hắn, nhẹ nhàng nói: "Ăn nhiều một chút."
Đậu hủ, mộc nhĩ, cùng nhân sâm nhồi vào trong thịt gà được đưa lên tận miệng ta.
"Không cần nhiều như vậy đâu."
"Nhất định phải ăn, ngươi nằm ba tháng, nhất định đói bụng lắm."
Cái gì?!
"Cái gì nằm ba tháng? Không phải chỉ vừa ngủ một giấc sao?" Ta há to mồm kinh ngạc không thôi.
Sanh nhi nhân cơ hội ta chưa kịp khép miệng nhồi vào một đống thức ăn, thở dài: "Ta chỉ biết ta mỗi ngày lo lắng đến ngủ không được, vậy mà có người lại chỉ cho là mình vừa ngủ một giấc dậy." Hắn liếc ta một cái, hung hăng nói: "Ngươi hôn mê suốt ba tháng, ta gần như người sắp chết. Ngươi nếu không tỉnh, ta liền..."
Ngủ ba tháng?
Vậy mà cũng tỉnh lại được, ta đúng là mạng lớn.
Thấy hắn khóe mắt lại bắt đầu đỏ lên, ta vội vàng đầu hàng: "Đừng khóc, đừng khóc, đại nam nhân hơi tí là khóc thì còn ra thể thống gì? Lại nói, ta hôn mê, ngươi vì cái gì ôm ta ngủ? Cư nhiên ngay cả người bệnh ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi."
Sanh nhi ngơ ngác nhìn ta, nghiêm túc đến làm cho ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn ôm chầm lấy ta, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Tỉnh, ngươi rốt cục đã tỉnh.. "
Ta căng thẳng trong lòng, cũng vươn tay ôm hắn.
Chiếc đũa sớm không biết bị quăng đi đâu, chúng ta định ăn cơm cuối cùng lại thành ra thế này, thực không nên.
Sau khi ăn no, hắn cẩn thận đỡ ta lên giường, để cho ta gối lên vai hắn.
"Có thấy thoải mái không?"
Ta cười nhạo: "Hảo hảo, như thế nào lại không thoải mái? Chính là toàn thân vẫn còn thấy ê ẩm."
Sanh nhi đau lòng nói: "Ngươi bệnh nặng như vậy, cơ thể dĩ nhiên không chịu nổi." Hắn sờ mặt của ta: "Ngươi gầy đi."
"Sanh nhi, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa có phải không?"
"Ân, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau."
"Còn Nhị vương gia?"
"Nhị ca? Hắn..." Sanh nhi thần sắc buồn bã: "Hắn thực thương tâm, hạ lệnh không bao giờ cho phép ngươi xuất hiện trước mặt hắn, nếu không giết không tha." (xì, anh nói vậy mừ có làm đc đêu~~ toàn tỏ vẻ này nọ >"<)
Kia thật không có gì, dù sao ta cũng không muốn thấy hắn.
Như bây giờ thật tốt, gối lên vai Sanh nhi, nằm trên giường ấm áp.
Rốt cuộc ta bắt đầu cảm thấy được mí mắt dần nặng trĩu, dần dần nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Có Sanh nhi bên cạnh, nhất định có thể ngủ thật an ổn.
Ban đêm truyền đến những thanh âm rất nhỏ trong vương phủ, tuy rằng im lặng, lại có một loại không che dấu được đích hưng phấn.
Chính là hình như có cái gì đó, ta mở mắt nhìn Sanh nhi.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, ngủ đi." Hắn hôn nhẹ ta.
Ta cử động, tìm tư thế thoải mái.
Lúc sắp đi vào mộng đẹp, cư nhiên lại bị người lay tỉnh.
Ta mở to mắt, Sanh nhi ở bên cạnh nhìn chằm chằm ta.
"Lại làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hắn đối ta cười cười.
Kết quả một đêm lý bị hắn lay tỉnh mấy lần, ta rốt cục nhịn không được.
"Ngươi rốt cuộc có chịu để yên cho ta ngủ hay không?" Ta kháng nghị.
Sanh nhi nhìn ta, trong mắt có một tia nhìn sâu kín, làm cho lòng ta thấy nao nao.
"Ngọc Lang, " hắn có điểm khó mở miệng: "Ngươi sẽ không ngủ luôn không tỉnh dậy nữa chứ?"
Thực buồn cười!
Ta trừng lớn mắt, vừa muốn chửi ầm lên, nhìn vẻ mặt hắn lo lắng, tức khắc cả cõi lòng đều cảm thấy cảm động, ôm hắn nói: "Ngươi nói ngốc cái gì thế? Ta..." Cư nhiên nghẹn ngào không thể nói nên lời.
"Ngươi đừng hôn mê như vậy nữa, ta thật sự chịu không nổi." Hắn thấp giọng nói: "Ba tháng vừa qua nhìn ngươi như vậy, lòng ta đều tan nát."
Từng chữ hắn nói ra như dùi đâm sâu vào trong trái tim ta.
Ta nói không nên lời, chậm rãi tựa vào trong ngực hắn.
Sau một hồi biến cố, chúng ta gặp lại nhau không cần nước mắt, cũng không cần nhiều lời, chỉ là lẳng lặng ôm nhau, ở trong bóng tối nhìn nhau, cảm thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể cùng tiếng tim đập nhịp nhàng của nhau...
Đêm nay thật sự huyền diệu phi thường. Ta chưa bao giờ biết ban đêm lại xinh đẹp như vậy, an lành đến vậy, mãi cho đến khi, từ phía trời xa, một đám bụi hồng từ từ xuất hiện.
Ta cùng Sanh nhi giống như vừa qua một hồi luân hồi chuyển kiếp.
Một tư vị nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái nói không nên lời len lỏi trong tâm hồn.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, chiếu ở trên giường.
Ta rốt cục biết rõ ràng, ta vì cái gì cả đêm đều cảm thấy bờ ngực mà ta dựa vào có điểm gì là lạ.
"Đây là cái gì?" Ta sờ sờ vào tấm vải quấn quanh ngực hắn.
Sanh nhi nhìn xuống rồi hướng ta cười cười: "Không có gì."
Ta bỗng nhiên nhớ lại, đêm hôm đó trên mặt ta có dính vài giọt máu ấm áp.
"Ngươi bị thương?"
"Chỉ là tiểu thương thôi."
"Băng vải đỏ cả rồi kìa."
"Đúng, " Sanh nhi cười khổ: "Bởi vì miệng vết thương nứt ra."
Ta cơ hồ lập tức nhảy dựng lên: "Vì cái gì không nói sớm?" Ta kêu to: "Thái y! Truyền thái y!"
"Không cần kêu, không có chuyện gì đâu."
"Không được." Ta cả giận: "Lòng ta đau."
Rốt cục vẫn là đem vị thái y bị đánh thức hồi đêm qua tiến vào, giúp Sanh nhi xử lý miệng vết thương.
Cuộc sống êm đềm trôi qua...
Sanh nhi ngày đêm ở bên cạnh ta, cùng ta nói chuyện lúc ta còn hôn mê.
"Ngươi giống như ngủ, nhưng lại không hề nhúc nhích, ăn cháo đều là ta tự mình đút ngươi."
Ta liếc mắt: "Nhất định lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta."
Hắn cười hắc hắc: "Dùng muỗng sợ ngươi sẽ không nuốt."
Trong lòng ngọt ngào mật mật, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Vết thương trên ngực Sanh nhi thật sâu, ta mỗi lần nhìn thị nữ giúp hắn đổi dược, đều nói: "May mắn ta thông minh một chút, sớm hôn mê, bằng không thấy ngươi cả người đầy huyết ngã xuống còn thảm hại hơn."
"Có thể thấy được ngươi thật sự không có lương tâm, lần sau nếu phải đâm như vậy, ta nhất định phải hôn mê lâu hơn ngươi, để tránh chịu nỗi khổ dằng vặc, lo lắng."
Chúng ta đấu khí một hồi, rốt cuộc đều cùng bỏ cuộc.
Sanh nhi trầm giọng trách nhẹ: "Đừng nói tới mấy chuyện không hay ho như vậy, ta thật sự không chịu nổi."
"Rõ rang chính là ngươi nói lung tung." Ta bất mãn." Huynh đệ các ngươi đều là những kẻ không biết giảng đạo lý."
Nhắc tới Nhị vương gia, sắc mặt Sanh nhi vẫn là ảm đạm.
"Nhị ca hắn cũng không sống khá giả gì. Ta một đao đâm xuống, sắc mặt hắn tậht..." Sanh nhi thở dài: "Hắn rốt cuộc vẫn là không thể bỏ được huynh đệ tình thâm."
"Ngươi nếu không thật lòng với ta, ta đây sẽ một mình tìm chết."
"Đứa ngốc, ta như thế nào để một mình ngươi chết?" (hai bạn này nói chuyện tỉnh như...*ruồi* >.<)
Sanh nhi ngày đêm ở bên ta, như thể sợ ta sẽ mọc cánh bay đi mất.
Mỗi tối, đều phải đem ta lay tỉnh hai ba lần, e sợ ta lại một lần nữa ngủ ba tháng.
Ta liên túc bảy ngày bị nhồi nhét không biết boa nhiêu chén thuốc, hôm nay tinh thần đã tốt hơn một chút, tựa vào đầu giường nghe Sanh nhi nói chuyện.
Ta chợt nhớ tới phụ mẫu cùng gia gia.
"Cũng không biết cả nhà ta giờ đang ra sao nữa." Ta dụi dụi mắt.
Nhớ ngày đó ta ở nhà cũng là bảo bối hẳn hoi, nếu mẹ ta biết những việc đã xày ra nhất định sẽ thương tâm, khóc không ngừng.
Sanh nhi thân thiết nói: "Ngươi nhớ người thân?"
Nhớ thì thế nào? Họ ở xa như vậy.
Không ngờ hắn quay đầu phân phó thị nữ ngoài cửa: "Gọi người nhà Ngọc Lang tiến vào." Tựa hồ phụ mẫu ta chỉ cần một cái phất tay của hắn sẽ lập tức bay đến.
Ta nhất thời kinh ngạc, trừng mắt thật to.
"Mẫu thân!" Ta ngồi ở trên giường, cái mũi chợt thấy đau xót, lập tức khóc òa lên, muốn chạy xuống giường, lại bị Sanh nhi ngăn lại.
"Không cần lộn xộn, cẩn thận cảm lạnh."
Mẫu thân ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt cũng lập tức đỏ lên.
"Ngọc Lang, con của ta a..." Đang muốn nhào lại ôm ta lại bị phụ thân ngăn lại.
Phụ thân thấp giọng nói: "Cửu vương gia ở đây, ngươi ý tứ chút đi."
Gia gia cao giọng nói: "Lão nô tài xin thỉnh an chủ tử." Ba người quỳ trên mặt đất, quy củ dập đầu ba cái.
Gia gia thật hồ đồ, lại quên cả nhà đã được chuộc thân.
Sanh nhi một bên ôm ta, một bên nói: "A, đứng lên đi, không cần dập đầu. Các ngươi không phải đã được ân điển cho chuộc thân sao?"
Gia gia đứng lên, lớn tiếng nói: "Ân đức chủ tử đối với nô tài, nô tài cả đời cũng không báo đáp hết được. Không nghĩ tới tiểu nô tài này cư nhiên khiến chủ tử nhọc lòng, sớm biết có ngày hắn gây hại như vậy ta lúc trước một trượng đánh chết hắn cho rồi."
Sanh nhi liên tục xua tay: " Không được trừng phạt, không được trừng phạt."
"Vâng, chủ tử nói không được trừng phạt nô tài sẽ không trừng phạt hắn."
Ta mặc kệ hai người bọn họ càn quấy, đối mẫu thân kêu gào: "Nương a! Nương!"
"Ngọc Lang!" Mẫu thân nhìn thần sắc Sanh nhi, cẩn thận tiến tới hai bước, lập tức bước nhanh đến chỗ ta, ngồi ở bên giường, ôm chặt lấy ta khóc to lên: "Con của ta a, như thế nào lại mệnh khổ như vậy? Gầy thành cái dạng này..."
Lâu lắm rồi ta không gặp mẫu thân nên vừa thấy người, ta cũng lập tức khóc lớn lên. Phụ thân cũng lặng lẽ tới gần, đứng ở bên giường, xoa nhẹ bàn tay của ta.
Ta khóc một hồi, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu trừng mắt nhìn Sanh nhi: "Như thế nào khi ta tỉnh dậy không thấy bọn họ? Ngươi đem bọn họ giấu tới bây giờ để làm gì?"
Nghe thấy khẩu khí trách cứ của ta, gia gia lập tức thở phì phò, vươn tay vuốt vuốt ngực.
Hừ, ta cũng mặc kệ thái độ của hắn.
Sanh nhi cười nói: "Thái y nói ngươi mới vừa tỉnh, sợ gặp mặt chịu không nổi, nếu khóc nhiều quá nhất định sẽ tổn hao thân thể."
"Chủ tử, người cần gì đối tiểu nô tài này hòa nhã?" Gia gia đồi Sanh nhi nịnh nọt cười, quay đầu rống to với ta: "Tiểu súc sinh, ngươi sao lại không biết phân lớn nhỏ? Ta nói cho ngươi biết, chủ tử mới là lớn nhất, năm đó gia gia của ngươi đi theo lão chủ tửNamchinh bắc chiến, ngay cả lão nương của mình đều không gặp mặt! Vì chủ tử, có cái gì không thể..."
Gia gia cứ lải nhải miết không chịu để ta yên.
Ta bi ai nhìn hắn một hồi, trở mình tỏ vẻ xem thường, quay đầu đối mẫu thân làm nũng: "Nương, người không được đi. Ta muốn người mỗi ngày ở bên ta, làm thiế đồ ăn cho ta ăn, còn phải đút ta nữa."
Sanh nhi nghe xong đòi hỏi của ta, lập tức sắc mặt khó coi, giống như bị người ta đoạt mất bảo bối.
Ta thấy sắc mặt hắn không tốt, hơi thở cũng nặng nề, xem ra có thể gây trở ngại ta cùng người thân hảo hảo nói chuyện nên quyết đoán quay đầu, nói với hắn: "Ta muốn cùng người nhà nói chuyện, ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Cái gì?"
"Ta không cần ngươi ở một bên."
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, giống như việc rời khỏi ta làm cho hắn thống khổ vô cùng. Chúng ta nhìn nhau nửa ngày, hắn mới đứng lên, ủy khuất nhìn ta: "Hảo, chỉ có thể nói chuyện một lúc thôi, không được khóc nữa. Thái y nói không thể để ngươi hao tổn tinh thần."
Hắn đi tới cửa, lại xoay người, dặn dò: "Chỉ có thể một lúc, ta lát nữa sẽ trở vào."
"Đã biết."
Sanh nhi lúc này mới tâm không cam lòng không nguyện bước ra cửa.
Gia gia thấy ta sai sử Sanh nhi, kinh ngạc đến ánh mắt cũng dại ra, nói không nên lời.
Mẫu thân sắc mặt vui mừng kéo tay ta nói: "Ngọc Lang, nương biết như vậy ủy khuất ngươi, nhưng vì lợi ích toàn cục của Hạ gia ta, ngươi chịu khó nhân nhượng một chút."
Ta mờ mịt nhìn nàng, không hiểu nàng nói cái gì. Quay đầu nhìn phụ thân, phụ thân thần tình cũng ra vẻ đồng ý.
"Phụ thân ngươi cuối tháng này sẽ được thăng làm Chiết Giang Tổng đốc, tâm huyết của ngươi cũng không có uổng phí."
Ta ngạc nhiên nói: "Cái đó và ta có quan hệ gì? Nương, ta muốn người ở cùng ta, không được đi."
"Đứa ngốc, " mẹ vuốt ve cái trán của ta, nhẹ nhàng nói: "Ngươi sợ cái gì? Hiện giờ Cửu vương gia xem ngươi như bảo bối, ngươi muốn cái gì, hắn còn có thể không chiều ý. Ta ở đây, chỉ e càng làm phiền các ngươi thêm."
Phụ thân ho khan một tiếng: "Ngọc Lang, có ngươi ở kinh thành chiếu khan (đại thể như *lo lót*, nâng đỡ:)), ta cũng không cần lo lắng. Tuy nói vừa vào cửa liền được chiếu cố, nhưng ngươi là nam nhân, cũng có điểm ủy khuất, ngày sau được thả ra còn có thể có tiền đồ lớn lao. Yên tâm, đến lúc đó ta giúp ngươi an bài một hôn sự thật hảo."
"Phụ thân..."
Mẫu thân nói tiếp: "Ngươi là một đứa trẻ thông minh, như bây giờ là được rồi. Không cần làm cho Cửu vương gia tức giận."
"Các ngươi đối tiểu súc sinh này nói bậy bạ gì đó?" Gia gia rốt cục rống lên, uy phong lẫm lẫm nói: "Chủ tử coi trọng hắn, là phúc khí của hắn! Tuy nói nam nhân đi theo nam nhân cũng không phải chuyện gì hay ho, chính là làm nô tài chỉ cần có thể làm cho chủ tử thư thái, chịu chút ủy khuất tính cái gì?" Gia gia tiếp tục mắng phụ thân: "Đúng là tên không có lương tâm, cả ngày nghĩ đến làm quan, thậm chí còn tính kế với chủ tử?"
Ta khờ mắt, tả nhìn hữu nhìn.
Ta như thế nào sẽ có người thân như vậy?
"Ngọc Lang, phải hảo hảo hầu hạ Cửu vương gia."
"Con ngoan, Hạ gia chúng ta liền nhờ vào ngươi, thật làm khó ngươi..."
"Tiểu súc sinh, không thể phụ lòng chủ tử!"
Ta nghĩ muốn mở miệng, lại vì người nhà không có lương tâm khóc lớn một hồi.
Miệng vừa mới há ra, một bóng người lập tức lao vào ôm chầm lấy ta.
"Như thế nào sắc mặt lại khó coi như thế? Ta đã nói không được hao tổn tinh thần." Sanh nhi ngẩng đầu phân phó: "Các ngươi đều lui xuống, nơi này đã có ta. Chờ hắn tinh thần tốt lên sẽ lại nói chuyện."
Gia gia lập tức đáp ứng: "Vâng, chúng ta cũng không dám làm phiền chủ tử nghỉ ngơi."
Phụ thân lôi kéo mẫu thân bước đến, cúi đầu nói: " Ngọc Lang nhà chúng ta... liền phó thác cho Vương gia."
"Ngọc Lang..." Mẫu thân lau nước mắt: "Cửu vương gia, hắn còn nhỏ, nếu không biết nghe lời liền phiền người dạy dỗ. Ngày sau, có thể phái đi..."
Vừa nghe nói đến nhận việc quan, ta tức giận trừng mắt nhìn mẫu thân. Phụ thân cũng lập tức túm mẫu thân lôi đi, còn mắng nàng lắm miệng.
Ba người láo nháo một hồi mới khấu đầu vài cái rời đi.
Ta tựa vào trên người Sanh nhi, ủ rũ không nói lời nào.
"Làm sao vậy?"
"Mệt mỏi quá..."
Hắn sờ trán của ta: "Đã sớm biết sẽ như vậy, ta lẽ ra không nên cho ngươi gặp họ."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn như không tin được. Thật là một kẻ tinh tường a, hóa ra hắn đã biết được những suy nghĩ kì quái của người nhà ta?
"Sanh nhi..." Ta dùng ngữ khí kỳ quái kêu lên.
Ta vừa gọi, hắn lập tức cúi đầu, dựa vào ta càng gần, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"
Ta khờ cười: "Ta vẫn cảm thấy được những việc người khác nghĩ cùng ta nghĩ hoàn toàn không giống nhau."
Hắn yên lòng, khóe miệng nhếch lên nói: "Ngươi quản người khác làm gì? Lo cho mình là đủ rồi."
"Chính là, là người khác đúng hay là ta đúng?"
"Ta không quan tâm, ngươi thích thế nào thì là thế ấy."
"Không được, " ta kiên trì, ôm chặt cổ của hắn: "Ta mới đúng."
Sanh nhi gật đầu cho có lệ: "Đúng, ngươi nói cái gì cũng đều đúng cả."
Ta không phục: "Không được thuận miệng trả lời. Ngươi nói, ta có sai hay không?"
Bị ta lôi lôi kéo kéo một hồi, Sanh nhi cũng chịu không được phải đứng dậy. Hắn thu khuôn mặt tươi cười, lẳng lặng nhìn ta, thành khẩn nói: "Ngươi đúng. Ngọc Lang, ngươi làm gì cũng đúng."
"Ngươi gạt ta. Ta làm việc, mười người thì hết chín đều cảm thấy được ta sai. (Thì đứa thứ mười ko thấy là anh í chứ sao~ ;)) Ngươi mà lại không thấy sao?" Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, rốt cục hắc hắc cười rộ lên: "Bất quá, chỉ cần ngươi cảm thấy được ta đúng, ta đây liền đúng."
"Ngọc Lang..." Sanh nhi bỗng nhiên cảm động trở nên nghẹn ngào.
Ta mềm nhũn tựa vào trong ngực hắn, mở to mắt nhìn ánh nắng tươi rói ngoài cửa sổ.
Ta không có lòng tham.
Cả đời này chỉ cần có một người thừa nhận với ta như vậy là đủ rồi.
(Pink quá thể, tim hồng bay bay a~ >.<)
Kết thúc:
Ta bị người nhà vứt bỏ, an ổn ở trong Cửu vương phủ, tuân theo quy định của Nhị vương gia, không chạy loạn ra khỏi vương phủ để tránh đụng tới hắn.
Nhị vương gia từng nói qua, nếu hắn nhìn thấy ta ―― thì ta chết chắc! Ai cũng cứu không được.
May mắn Sanh nhi đối ta rất tốt, thường thường bồi bên cạnh ta, chăm sóc, chiều chuộng ta.
Thái y vẫn là mỗi ngày đến chẩn mạch, hỏi han, nói cái gì đó ta vẫn không thể hiểu được. Kỳ thật cơ thể của ta một chút cũng không có gì là không tốt, chính là mỗi khi trời trở lạnh sẽ bị ho khan, ngẫu nhiên khụ ra một vài tia máu, thường đem Sanh nhi hù đến mặt trắng bệch. (tội em nó:( nó nói mí cái đó mà tỉnh như *ruồi* à~)
Một năm nữa lại qua, mùa hạ này, lão Hoàng Thượng băng hà, Nhị vương gia rốt cục đăng cơ. (cho vừa lòng anh:( vậy là bắt đầu chuỗi ngày đau khổ của Tranh nhi rồi~)
Sanh nhi mặc đồ tang, tiến cung an ủi Vương phi đang cực độ thương tâm. Bọn họ mẫu tử tình thân, rốt cuộc vẫn là tha thứ lẫn nhau. Ta ở trong vương phủ, mặc dù có điểm nhàm chán, lại cũng có chút cao hứng —— Nhị vương gia làm Hoàng Thượng, nhất định không thể nơi nơi chạy loạn.
Ta đây đương nhiên là có thể ra ngoài. Như thế nào cũng không sợ gặp hắn.
Đại hiếu qua đi, ta liền quấn lấy Sanh nhi đòi đi ra ngoài.
Sanh nhi lắc đầu: "Hoàng a mã băng hà, Nhị ca đăng cơ, có rất nhiều chuyện phải làm, ta có thể sẽ phải bận rộn đây."
Ta nghĩ Nhị vương gia kia sao lại không có mang thù, cư nhiên còn trọng dụng Sanh nhi, làm cho ta cảm thấy thật kỳ quái. Bất quá như vậy cũng tốt, bằng không mẫu thân sẽ gửi thư nói cái gì "Sự không thể vãn hồi, vẫn là nên tìm cách về nhà."
"Ngươi bận là việc của ngươi, ta sẽ tự lo thân mình."
"Không được, " Sanh nhi ôm cổ ta, vuốt ve nói: "Để cho ngươi một mình ra ngoài, ta lo lắng."
Ta phùng mang trợn má nghĩ muốn kháng nghị, khả vừa nhìn thấy ánh mắt Sanh nhi, cảm thấy được hắn cũng thật đáng thương, mỗi lần ta xảy ra chuyện đều lo lắng vô cùng.
Đành phải gật đầu: "Được rồi, chờ ngươi rảnh rỗi đi."
Sanh nhi vẫn như cũ thật bận rộn, ta ở trong vương phủ, bên người có Trần bá cẩn thận chăm sóc.
Hôm nay, Trần bá vội vàng tiến vào nói: "Hạ công tử, Hứa gia đại nãi nãi (bà nội *cả* O_oặc!) tới phủ thăm ngươi."
"Hứa gia đại nãi nãi?" Ta nhức đầu, hoàn toàn không có ấn tượng.
Trần bá hì hì cười: "Chính là người được gả cho thân thích của nương nương-Kim Muội a. Còn không phải nhờ phúc của ngươi, nàng ta năm đó đến Nhị vương phủ hầu hạ vài ngày, trở về liền được đương kim hoàng thượng mở lời muốn Hứa gia hảo hảo chiếu cố nàng. Dĩ nhiên, Hứa gia kia còn không đem Kim Muội xem như tổ tông sao?"
Ta "Nga" một tiếng, cau mày nói: "Nàng không phải qua đó làm tiểu thiếp sao?"
"Hứa gia đại nãi nãi vừa qua đời, lập tức nàng liền được đưa lên làm chính thất. Nàng chính là người được đương kim hoàng thượng chiếu cố, có thể không làm cho nàng làm chính thất? Không ngại nói một câu, cho dù ngày đó tiền nhiệm đại nãi nãi còn sống, cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp cho nàng thôi." Trần bá thở dài: "Ai, Kim Muội nha đầu kia cũng coi như mệnh hảo." (Đúng là lên voi xuống cho dễ như chơi >"<)
Năm đó Nhị vương gia đúng là đã nói sẽ chiếu cố Kim Muội.
Nhị vương gia nói: "Tương lai chờ hắn tốt lên, ta sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi, bảo lão gia ngươi đem ngươi đối đãi như chánh thất. Lời của ta, hắn dám không nghe sao."
Lúc ấy Kim muội nói: "Chủ tử không cần giễu cợt, ta làm nô tài, làm sao có phúc khí này?"
Nhị vương gia đã nói: "Chậc chậc, cái gì là phúc khí? Chủ tử để ý ngươi, ngươi chính là có phúc khí."
Hai câu này nói, thay đổi vinh hoa phú quý.
Ta nhìn thần tình Trần bá lộ vẻ hâm mộ, hận không thể chính mình cũng là nữ nhân như Kim Muội, lòng lại tràn đầy tư vị khó chịu.
Ta ho khan một tiếng, quay đầu, có điểm không được tự nhiên: "Thỉnh nàng vào đi, chúng ta đã lâu cũng không nói chuyện rồi."
"Vâng."
Chỉ chốc lát, Kim Muội đã được mời vào.
Người đầy đặn không ít, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn. Trên tay đeo hai ba vòng tay bằng ngọc, mỗi bước đi đinh đương rung động. Theo sau là hai ba cái nha hoàn.
Ta âm thầm gật đầu, xem ra Hứa gia quả thật đối đãi nàng không tồi.
Ta tuy rằng tổng không rõ lòng của nàng cảm thấy ra sao, nhưng cũng nhìn thấy nàng hiện giờ sống rất tốt.
"Kim Muội, đã lâu không gặp." Ta chỉ vào ghế nói: "Ngồi đi! Nhanh lên ngồi xuống đi. Ngươi làm đại nãi nãi lâu như vậy rồi mà không sớm tới tìm ta?"
Kim Muội không còn có cái bộ dáng xúc động trước kia, làm đại nãi nãi quả nhiên khí độ bất đồng, thoải mái, tư thế nhã nhặn ngồi xuống, vẫy bọn nha hoàng bên người lui xuống.
Trần bá cũng thập phần thức thời, lập tức lui ra, đóng cửa lại cho chúng ta yên tâm nói chuyện.
Kim Muội nhẹ nhàng cười: "Ngươi nói ta có thể tùy tiện xuất môn sao? Lại nói, tỷ tỷ vừa mới mất không lâu. Lão gia nói trong nhà rất nhiều chuyện phải quản, đem ta phù chính."
Nguyên lai chuyện nàng làm chính thất cũng mới đây thôi, trách không được trước kia không thấy nàng tới thăm ta.
Ta cười gượng: "Chúc mừng chúc mừng, kia chính thất cũng là chết đúng dịp."
Nhớ năm đó nàng thương tâm thành như vậy, vẫn là quyết định gả cho thân thích của Vương phi, không phải mong có ngày gặp lành sao? Hiện giờ xem như mục tiêu đạt thành rồi.
"Ngươi không cần nói như vậy. Chúc mừng cái gì? Truyền tới tai lão gia thật không nên." Nàng trừng mắt liếc ta một cái: "Ngươi nha, vẫn là tính tình như vậy..."
Ta tìm điểm công phu xem nhìn chằm chằm nàng.
Nàng thấp cúi thấp đầu, so với trước kia xinh đẹp lên không ít.
"Ta còn nhớ rõ ngươi trước kia ngồi ở bên giường, một bên thêu giày, một bên quở trách ta."
"Có sao?" Nàng cười khúc khích: "Ta còn nhớ rõ mỗi khi ngươi trèo cây, ta đều phải ngửa đầu khuyên nhủ ngươi leo xuống, cổ đều nhức mỏi cả ra."
Chúng ta cùng nhau cười rộ lên, lại dần dần dừng tiếng cười.
Trầm mặc một hồi, nàng nói: "Ngọc Lang, nhớ tới năm đó ở cửu vương phủ, ngày thực khoái hoạt."
Ta buồn thanh nói: "Ở cửu vương phủ không phải làm nô tài sao? Ngươi hiện tại không phải nô tài, là đại nãi nãi, chẳng phải sống tốt hơn sao."
Mặt nàng hơi trắng bệch, mím môi, không nói gì.
Không khí trở nên ngượng nghịu.
Hai người cúi đầu uống một chung trà, Kim Muội buồn bã nói: "Ngọc Lang, ta hôm nay tới cầu ngươi chuyện này."
"Chuyện gì?" Ta ngẩng đầu, kỳ quái hỏi.
Mắt nàng như có thủy tinh lưu chuyển, mím môi một lúc lâu mới khó nhọc mở miệng: "Hắn đã chết...."
"Hắn..." Ta vừa nói ra một chữ, lập tức ngậm miệng.
Hắn, cái tên đã từng cùng nàng thề non hẹn biển...
Cái tên nuôi thật nhiều vọng tưởng, cắn răng, quyết định vượt qua khuất nhục ngắn ngủi, khát vọng cuối cùng đến được hạnh phúc suốt đời.
(Chú thích thêm: đó là cái bạn nô tài bị bán cùng lúc với Kim Muội vào Cửu Vương phủ, thích bạn Kim Muội nhưng bạn Sanh nhi cũng thik bạn í nữa, nên bạn í *bán thân* cho bạn Sanh nhi để cẩu chút danh lợi về sau)
Kim Muội lại im lặng, chăm chú nhìn ta.
Kim Muội từng vì hắn khóc đến ruột gan đều tan nát, lại rốt cục vẫn là lựa chọn "Quang minh tiền đồ". (Ý là bạn kia đã tệ mà bạn Kim Muội cũng vì ham phú quý nên hai người mới không thành >"<)
"Có chuyện gì cần ta giúp sao?"
Kim Muội ngơ ngác nhìn chung trà, giống như đang bị thôi miên, chậm rãi ngẩng đầu, đối ta nói: "Giúp ta đến trước mộ phần hắn nhìn một lần."
"Vì cái gì chính mình không đi?"
"Ta..." Nàng cắn môi, trong mắt bắn ra hận ý, không biết là hận ta không hiểu nỗi khổ của nàng hay là hận chính bản thân mình. Nàng nức nở nói: "Ta có thể đi sao? Ta hiện tại là thân phận gì, để cho Hứa gia biết..." Nàng nói không được, lấy khăn tay che miệng nhỏ giọng khóc lên.
Ta biết nàng trong lòng khó chịu, đành phải khuyên: "Đừng khóc, ta giúp ngươi đến thăm hắn. Muốn hay không ta giúp ngươi đốt cái gì cho hắn? Tiền giấy hay mấy cái đồ cúng này nọ?"
"Chỉ... Chỉ đến nhìn một cái..." Nàng dần dần thu tiếng khóc, cẩn thận lau mắt đễm nước, sợ lát nữa có người nhìn ra nàng đã khóc: "Thay ta đến nhìn hắn một cái là tốt rồi, coi như giúp ta hoàn thành tâm nguyện."
Trong lòng ta loạn cả lên, thấy nàng như vậy trong lòng ta cũng thấy khổ sở.
"Hảo, ta giúp ngươi nhìn. Đừng khóc, nếu ở Hứa gia bị ủy khuất, hãy nói cho ta biết. Ta nhất định giúp ngươi."
"Cám ơn." Kim Muội thở dài: "Ngọc Lang, người tốt tất có hảo báo. Ngươi là người tốt, mệnh cũng tốt, có thể gặp được Cửu vương gia, tất cả đại nạn đều có thể qua đi. Ta bất đồng, ta mệnh không tốt..."
"Kim Muội, chúng ta đều là giống nhau."
"Không, mạng ngươi so với ta hảo, bản lĩnh cũng lớn hơn." Nàng nói: "Ta cuối cùng không rõ, vì cái gì ngươi có thể vượt qua nhiều cửa ải như vậy, có thể làm cho người ta trong mắt, trong tâm đều thấy bội phục? Bản lĩnh của ngươi ghê gớm thật, ta kiếp sau làm nam nhân, cũng nhất định sẽ giống như ngươi vậy."
Ta thở dài....
Kim Muội là đại nãi nãi, không thể ra ngoài lâu, rất nhanh nha hoàn liền tới thỉnh nàng trở về.
Ta định tiễn nàng đến đại môn vương phủ.
Kim Muội lắc đầu nói: "Không cần đưa. Ngươi cùng Cửu vương gia là loại giao tình gì? Ta rốt cuộc vẫn là nô tài của Cửu vương gia, ngươi tiễn ta tới đại môn, như vậy là không phân cao thấp, vu lễ không hợp. Ta sẽ tự mình đi."
Nghe nàng nói như vậy, ta giật mình. Rốt cục để cho nàng một mình ly khai.
Buổi tối, Sanh nhi trở về, ta đem việc Kim muội đã tới đây nói cho hắn biết.
Tất cả những việc ta cùng nàng nói, ta một chữ cũng không để lộ cho hắn biết.
Sanh nhi nghe xong, cười nói: "Bản lĩnh của ngươi đương nhiên lớn, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng đối với ngươi nể trọng, Cửu vương gia lại bị ngươi mê hoặc, kiếp này không hề nghĩ muốn người khác."
Ta hỏi: "Sanh nhi, bản lĩnh lớn nhất của ta là cái gì?"
"Bản lĩnh của ngươi nhiều lắm, ta làm sao nói hết được. Ngươi vừa quật cường, vừa cứng cỏi, ai cũng không thể dùng đạo lý ép buộc ngươi, ai cũng không dám khi dễ ngươi, ai cũng không dám khinh thường ngươi..."
Hắn nói nửa ngày, ta cười ha ha.
"Không nghĩ tới ta có nhiều bản lĩnh như vậy, ngươi về sau phải khích lệ ta nhiều hơn mới được."
"Ngươi muốn ta khích lệ, ta đương nhiên sẽ làm." Sanh nhi ôm chầm lấy ta: "Vậy ngươi nói, bản lĩnh lớn nhất của ngươi là cái gì."
"Ta?" Ta chỉ chỉ chính mình.
"Đúng, ngươi tự nói đi."
"Ta sao?" Ta ngẩng đầu nhìn nhìn trăng rằm sáng vằng vặc trên bầu trời, lại nghĩ tới năm đó hắn bắt ta ngâm trong hồ nước suốt một đêm, hại ta bệnh nặng một tháng trời.
"Kỳ thật... Ta cái gì bản lĩnh cũng không có." Thật hiếm khi ta lại thiệt tình, thực lòng thừa nhận chính mình như vậy. Ta thu tươi cười, lại nhớ năm đó, một nỗi kiêu ngạo cùng tự hào lại trào dâng.
Ta nhẹ nhàng nói: "Ta cái gì bản lĩnh cũng không có."
"Ta bất quá... không muốn làm nô tài mà thôi."
Nhị vương gia nói qua: ta không giỏi văn, cũng không giỏi võ, thư pháp kém cỏi, văn vẻ không thông, chỉ sợ công phu trên giường cũng thật hồ đồ.
Ta chẳng qua ――― không muốn làm nô tài mà thôi.
♥HOÀN♥
..................
Ta mở to mắt, nhìn không thấy một tia sáng.
Trong bóng đêm, nghe thấy rất rõ ràng tiếng tim đập thình thịch. Đầu đau nhức, thân thể lại một chút cũng không cử động được.
Rốt cuộc ta đang ở đâu đây?
Một bàn tay ôm chặt lấy ta, hơi ấm cũng từ đó mà len lỏi vào sâu trong lòng ta.
Tiếng tim đập cùng hơi ấm có thể khiến ta an tâm, còn có thể là ai?
Ánh mắt dần dần thích ứng được với bóng đêm, ta có thể thấy mờ mờ kẻ đang nằm bên cạnh. Một gương mặt quen thuộc ta hằng mong nhớ ở gần ngay trước mắt. Lông mày rậm, cái mũi cao—–Sanh nhi của ta!
Bỗng nhiên trong lòng đều tràn đầy tư vị đau xót.
Hắn ôm ta ngủ thật ngoan ngoãn
Ta vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhếch môi, cư nhiên phát không ra thanh âm.
Đêm đặc biệt tĩnh lặng, tiếng tim đập của Sanh nhi phát ra vững vàng lại dễ nghe.
Ta muốn đưa tay lên sờ mặt hắn, lại cảm thấy lo lắng sẽ làm hắn tỉnh dậy, nghĩ nghĩ, lại thật sự không nhịn được, vươn đầu lưỡi, lặng lẽ ở trên mũi của hắn liếm một chút.
Đầu lưỡi lướt qua cái mũi cao thẳng, thật nhẹ nhàng, thật mềm mại.
Thật tốt, hắn rốt cuộc đã ở bên cạnh ta, ôm ta. Có thể theo bên ta nói chuyện phiếm, cùng ta ăn cơm, cùng ta trèo cây, cùng ta làm tất cả mọi việc. Ta chỉ muốn có một sợi dây thật chắc để cột ta và hắn lại bên nhau. Không ai có thể một lần nữa chia lìa chúng ta.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt bất tri bất giác lăn dài.
Thật nực cười, ta-Hạ Ngọc Lang anh dũng uy vũ cư nhiên cũng giống nữ nhi mà hơi một chút đã khóc?
Ta ha hả cười nhạo chính mình, nước mắt lại nhịn không được rơi càng nhiều.
Sanh nhi tựa hồ nghe tiếng động, lông mày hơi hơi nhíu lại.
Trong khoảnh khắc, ta trở nên khẩn trương, nín thở trừng mắt nhìn hắn.
Quả nhiên, hắn thoáng giật giật, theo thói quen đem ta ôm chặt, bắt đầu mở to mắt nhìn.
Chẳng biết tại sao, lòng ta lập tức trở nên kịch liệt, khi nhìn vào đôi mắt Sanh nhi, ta bất giác lại nhíu chặt mắt lại.
Cơ hồ có thể nghe thấy tiếng máu xông lên não.
"Nước mắt?" Tiếng hắn phát ra đầy mê võng, lúc sau lại biến thành hô to kinh ngạc: "Nước mắt?"
Cánh tay ôm ta càng siết chặt hơn, hắn ngồi bật dậy chăm chú quan sát gương mặt ta.
"Nước mắt? Thật là nước mắt?" Hắn cơ hồ cũng muốn khóc lên.
Thật là hỗn đản, cho dù ta chảy nước mắt cũng không cần phải la lớn tuyên dương như vậy chứ?
Ta mở to mắt, tức giận nói: "Đúng là, ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ thấy ai khóc sao?"
Nếu hắn hỏi ta vì cái gì khóc, ta nhất định không chút do dự cho hắn một quyền.
Ánh mắt Sanh nhi, nháy mắt trừng lớn hơn cả ta, thần tình có thể nói là mừng như điên cùng không dám tin.
"Ngọc Lang ngươi... ngươi... ngươi..." Hắn một phen ôm lấy ta, cư nhiên khóc lớn lên: "Ngươi thật sự tỉnh!"
Hắn tựa vào vai ta gào khóc, ta há to mồm nói không nên lời, chỉ có thể thừ mặt ra để cho hắn ôm
"Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh..."
Hắn vừa khóc vừa cười giống như đã phát điên.
Hai tay ôm chặt ta run rẩy.
Ta bị hắn gây sức ép nửa ngày, tuy rằng nhiệt tình của hắn làm ta cảm động, nhưng ta thật sự chịu không nổi, lớn tiếng kháng nghị nói: "Không cần lại khóc, ta muốn ăn cơm."
Tuy nói là lớn tiếng kháng nghị, thanh âm của ta thật sự suy yếu.
Sanh nhi đột nhiên chấn động, cuối cùng tỉnh táo lại: "Đúng, đúng, ăn cơm, ngươi nhất định phải ăn thật nhiều." Hắn từ trên giường nhảy xuống, chẳng cần khoác thêm áo, cư nhiên mở toang cánh cửa hét lớn: "Người đâu! Ngọc Lang tỉnh, chuẩn bị cơm, mau lên! Thái y, truyền thái y!" Hét to như vậy, xem ra toàn bộ người trong Vương phủ không còn ngủ đước nữa.
"Kêu cơm là tốt rồi, gọi thái y làm gì?"
"Không được, phải gọi thái y đến xem, ta mới an tâm." Hắn lại hô to: "Thái y! Cho đòi thái y!" Hoàn toàn không có cái phong độ cùng bình tĩnh của Cửu vương gia thường ngày.
Toàn bộ Vương phủ đều oanh động, cơ hồ mỗi phòng đang tối om đều đồng loạt đốt đèn như gặp hỉ sự.
"Tỉnh!"
"Tỉnh! Tỉnh!"
Ta chỉ một lát sau trở thành nhân vật xung quanh bị mọi người nhòm nhòm ngó ngó.
Thái y ba chân bốn cẳng chạy vào. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta mở to mắt nằm trên giường, cơ hồ giống như thấy quỷ, ngốc lăng nửa ngày mới giật mình nói: "Mê man mấy tháng mà tỉnh lại được, đúng là chuyện lạ hiếm có. Tạ ơn hoàng ân nhân từ độ lượng a!
Cái đó và hoàng ân có cái gì quan hệ?
Sanh nhi cười toe toét, phân phó nói: "Mau cẩn thận chẩn mạch, xem xem có phải toàn bộ đều tốt."
Thái y tiến lên, cau mày xem xét ta thật lâu sau chân mày mới dãn ra: "Cửu vương gia, Hạ công tử thân thể suy yếu, mạch ứ đọng..." Hắn nói một tràng, tổng kết lại chính là ta bệnh nặng không còn, nhưng bệnh nhẹ thì rất nhiều.
Sanh nhi gật đầu nói: "Hiểu rồi, đi xuống kê đơn đi."
Đồ ăn nóng hổi nhanh chóng được dọn ra đầy bàn mà thị nữ bưng thức ăn người nào người nấy đều nhìn ta cười hớn hở.
Ta nằm ở trên giường, kinh ngạc trừng mắt nhìn thức ăn liên tục được bưng vào.
"Thích ăn gì nào?" Sanh nhi nhìn ta chăm chú chờ đợi. Hắn đỡ ta dậy, để cho ta dựa vào hắn, nhẹ nhàng nói: "Ăn nhiều một chút."
Đậu hủ, mộc nhĩ, cùng nhân sâm nhồi vào trong thịt gà được đưa lên tận miệng ta.
"Không cần nhiều như vậy đâu."
"Nhất định phải ăn, ngươi nằm ba tháng, nhất định đói bụng lắm."
Cái gì?!
"Cái gì nằm ba tháng? Không phải chỉ vừa ngủ một giấc sao?" Ta há to mồm kinh ngạc không thôi.
Sanh nhi nhân cơ hội ta chưa kịp khép miệng nhồi vào một đống thức ăn, thở dài: "Ta chỉ biết ta mỗi ngày lo lắng đến ngủ không được, vậy mà có người lại chỉ cho là mình vừa ngủ một giấc dậy." Hắn liếc ta một cái, hung hăng nói: "Ngươi hôn mê suốt ba tháng, ta gần như người sắp chết. Ngươi nếu không tỉnh, ta liền..."
Ngủ ba tháng?
Vậy mà cũng tỉnh lại được, ta đúng là mạng lớn.
Thấy hắn khóe mắt lại bắt đầu đỏ lên, ta vội vàng đầu hàng: "Đừng khóc, đừng khóc, đại nam nhân hơi tí là khóc thì còn ra thể thống gì? Lại nói, ta hôn mê, ngươi vì cái gì ôm ta ngủ? Cư nhiên ngay cả người bệnh ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi."
Sanh nhi ngơ ngác nhìn ta, nghiêm túc đến làm cho ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn ôm chầm lấy ta, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Tỉnh, ngươi rốt cục đã tỉnh.. "
Ta căng thẳng trong lòng, cũng vươn tay ôm hắn.
Chiếc đũa sớm không biết bị quăng đi đâu, chúng ta định ăn cơm cuối cùng lại thành ra thế này, thực không nên.
Sau khi ăn no, hắn cẩn thận đỡ ta lên giường, để cho ta gối lên vai hắn.
"Có thấy thoải mái không?"
Ta cười nhạo: "Hảo hảo, như thế nào lại không thoải mái? Chính là toàn thân vẫn còn thấy ê ẩm."
Sanh nhi đau lòng nói: "Ngươi bệnh nặng như vậy, cơ thể dĩ nhiên không chịu nổi." Hắn sờ mặt của ta: "Ngươi gầy đi."
"Sanh nhi, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa có phải không?"
"Ân, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau."
"Còn Nhị vương gia?"
"Nhị ca? Hắn..." Sanh nhi thần sắc buồn bã: "Hắn thực thương tâm, hạ lệnh không bao giờ cho phép ngươi xuất hiện trước mặt hắn, nếu không giết không tha." (xì, anh nói vậy mừ có làm đc đêu~~ toàn tỏ vẻ này nọ >"<)
Kia thật không có gì, dù sao ta cũng không muốn thấy hắn.
Như bây giờ thật tốt, gối lên vai Sanh nhi, nằm trên giường ấm áp.
Rốt cuộc ta bắt đầu cảm thấy được mí mắt dần nặng trĩu, dần dần nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Có Sanh nhi bên cạnh, nhất định có thể ngủ thật an ổn.
Ban đêm truyền đến những thanh âm rất nhỏ trong vương phủ, tuy rằng im lặng, lại có một loại không che dấu được đích hưng phấn.
Chính là hình như có cái gì đó, ta mở mắt nhìn Sanh nhi.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, ngủ đi." Hắn hôn nhẹ ta.
Ta cử động, tìm tư thế thoải mái.
Lúc sắp đi vào mộng đẹp, cư nhiên lại bị người lay tỉnh.
Ta mở to mắt, Sanh nhi ở bên cạnh nhìn chằm chằm ta.
"Lại làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hắn đối ta cười cười.
Kết quả một đêm lý bị hắn lay tỉnh mấy lần, ta rốt cục nhịn không được.
"Ngươi rốt cuộc có chịu để yên cho ta ngủ hay không?" Ta kháng nghị.
Sanh nhi nhìn ta, trong mắt có một tia nhìn sâu kín, làm cho lòng ta thấy nao nao.
"Ngọc Lang, " hắn có điểm khó mở miệng: "Ngươi sẽ không ngủ luôn không tỉnh dậy nữa chứ?"
Thực buồn cười!
Ta trừng lớn mắt, vừa muốn chửi ầm lên, nhìn vẻ mặt hắn lo lắng, tức khắc cả cõi lòng đều cảm thấy cảm động, ôm hắn nói: "Ngươi nói ngốc cái gì thế? Ta..." Cư nhiên nghẹn ngào không thể nói nên lời.
"Ngươi đừng hôn mê như vậy nữa, ta thật sự chịu không nổi." Hắn thấp giọng nói: "Ba tháng vừa qua nhìn ngươi như vậy, lòng ta đều tan nát."
Từng chữ hắn nói ra như dùi đâm sâu vào trong trái tim ta.
Ta nói không nên lời, chậm rãi tựa vào trong ngực hắn.
Sau một hồi biến cố, chúng ta gặp lại nhau không cần nước mắt, cũng không cần nhiều lời, chỉ là lẳng lặng ôm nhau, ở trong bóng tối nhìn nhau, cảm thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể cùng tiếng tim đập nhịp nhàng của nhau...
Đêm nay thật sự huyền diệu phi thường. Ta chưa bao giờ biết ban đêm lại xinh đẹp như vậy, an lành đến vậy, mãi cho đến khi, từ phía trời xa, một đám bụi hồng từ từ xuất hiện.
Ta cùng Sanh nhi giống như vừa qua một hồi luân hồi chuyển kiếp.
Một tư vị nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái nói không nên lời len lỏi trong tâm hồn.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, chiếu ở trên giường.
Ta rốt cục biết rõ ràng, ta vì cái gì cả đêm đều cảm thấy bờ ngực mà ta dựa vào có điểm gì là lạ.
"Đây là cái gì?" Ta sờ sờ vào tấm vải quấn quanh ngực hắn.
Sanh nhi nhìn xuống rồi hướng ta cười cười: "Không có gì."
Ta bỗng nhiên nhớ lại, đêm hôm đó trên mặt ta có dính vài giọt máu ấm áp.
"Ngươi bị thương?"
"Chỉ là tiểu thương thôi."
"Băng vải đỏ cả rồi kìa."
"Đúng, " Sanh nhi cười khổ: "Bởi vì miệng vết thương nứt ra."
Ta cơ hồ lập tức nhảy dựng lên: "Vì cái gì không nói sớm?" Ta kêu to: "Thái y! Truyền thái y!"
"Không cần kêu, không có chuyện gì đâu."
"Không được." Ta cả giận: "Lòng ta đau."
Rốt cục vẫn là đem vị thái y bị đánh thức hồi đêm qua tiến vào, giúp Sanh nhi xử lý miệng vết thương.
Cuộc sống êm đềm trôi qua...
Sanh nhi ngày đêm ở bên cạnh ta, cùng ta nói chuyện lúc ta còn hôn mê.
"Ngươi giống như ngủ, nhưng lại không hề nhúc nhích, ăn cháo đều là ta tự mình đút ngươi."
Ta liếc mắt: "Nhất định lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta."
Hắn cười hắc hắc: "Dùng muỗng sợ ngươi sẽ không nuốt."
Trong lòng ngọt ngào mật mật, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Vết thương trên ngực Sanh nhi thật sâu, ta mỗi lần nhìn thị nữ giúp hắn đổi dược, đều nói: "May mắn ta thông minh một chút, sớm hôn mê, bằng không thấy ngươi cả người đầy huyết ngã xuống còn thảm hại hơn."
"Có thể thấy được ngươi thật sự không có lương tâm, lần sau nếu phải đâm như vậy, ta nhất định phải hôn mê lâu hơn ngươi, để tránh chịu nỗi khổ dằng vặc, lo lắng."
Chúng ta đấu khí một hồi, rốt cuộc đều cùng bỏ cuộc.
Sanh nhi trầm giọng trách nhẹ: "Đừng nói tới mấy chuyện không hay ho như vậy, ta thật sự không chịu nổi."
"Rõ rang chính là ngươi nói lung tung." Ta bất mãn." Huynh đệ các ngươi đều là những kẻ không biết giảng đạo lý."
Nhắc tới Nhị vương gia, sắc mặt Sanh nhi vẫn là ảm đạm.
"Nhị ca hắn cũng không sống khá giả gì. Ta một đao đâm xuống, sắc mặt hắn tậht..." Sanh nhi thở dài: "Hắn rốt cuộc vẫn là không thể bỏ được huynh đệ tình thâm."
"Ngươi nếu không thật lòng với ta, ta đây sẽ một mình tìm chết."
"Đứa ngốc, ta như thế nào để một mình ngươi chết?" (hai bạn này nói chuyện tỉnh như...*ruồi* >.<)
Sanh nhi ngày đêm ở bên ta, như thể sợ ta sẽ mọc cánh bay đi mất.
Mỗi tối, đều phải đem ta lay tỉnh hai ba lần, e sợ ta lại một lần nữa ngủ ba tháng.
Ta liên túc bảy ngày bị nhồi nhét không biết boa nhiêu chén thuốc, hôm nay tinh thần đã tốt hơn một chút, tựa vào đầu giường nghe Sanh nhi nói chuyện.
Ta chợt nhớ tới phụ mẫu cùng gia gia.
"Cũng không biết cả nhà ta giờ đang ra sao nữa." Ta dụi dụi mắt.
Nhớ ngày đó ta ở nhà cũng là bảo bối hẳn hoi, nếu mẹ ta biết những việc đã xày ra nhất định sẽ thương tâm, khóc không ngừng.
Sanh nhi thân thiết nói: "Ngươi nhớ người thân?"
Nhớ thì thế nào? Họ ở xa như vậy.
Không ngờ hắn quay đầu phân phó thị nữ ngoài cửa: "Gọi người nhà Ngọc Lang tiến vào." Tựa hồ phụ mẫu ta chỉ cần một cái phất tay của hắn sẽ lập tức bay đến.
Ta nhất thời kinh ngạc, trừng mắt thật to.
"Mẫu thân!" Ta ngồi ở trên giường, cái mũi chợt thấy đau xót, lập tức khóc òa lên, muốn chạy xuống giường, lại bị Sanh nhi ngăn lại.
"Không cần lộn xộn, cẩn thận cảm lạnh."
Mẫu thân ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt cũng lập tức đỏ lên.
"Ngọc Lang, con của ta a..." Đang muốn nhào lại ôm ta lại bị phụ thân ngăn lại.
Phụ thân thấp giọng nói: "Cửu vương gia ở đây, ngươi ý tứ chút đi."
Gia gia cao giọng nói: "Lão nô tài xin thỉnh an chủ tử." Ba người quỳ trên mặt đất, quy củ dập đầu ba cái.
Gia gia thật hồ đồ, lại quên cả nhà đã được chuộc thân.
Sanh nhi một bên ôm ta, một bên nói: "A, đứng lên đi, không cần dập đầu. Các ngươi không phải đã được ân điển cho chuộc thân sao?"
Gia gia đứng lên, lớn tiếng nói: "Ân đức chủ tử đối với nô tài, nô tài cả đời cũng không báo đáp hết được. Không nghĩ tới tiểu nô tài này cư nhiên khiến chủ tử nhọc lòng, sớm biết có ngày hắn gây hại như vậy ta lúc trước một trượng đánh chết hắn cho rồi."
Sanh nhi liên tục xua tay: " Không được trừng phạt, không được trừng phạt."
"Vâng, chủ tử nói không được trừng phạt nô tài sẽ không trừng phạt hắn."
Ta mặc kệ hai người bọn họ càn quấy, đối mẫu thân kêu gào: "Nương a! Nương!"
"Ngọc Lang!" Mẫu thân nhìn thần sắc Sanh nhi, cẩn thận tiến tới hai bước, lập tức bước nhanh đến chỗ ta, ngồi ở bên giường, ôm chặt lấy ta khóc to lên: "Con của ta a, như thế nào lại mệnh khổ như vậy? Gầy thành cái dạng này..."
Lâu lắm rồi ta không gặp mẫu thân nên vừa thấy người, ta cũng lập tức khóc lớn lên. Phụ thân cũng lặng lẽ tới gần, đứng ở bên giường, xoa nhẹ bàn tay của ta.
Ta khóc một hồi, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu trừng mắt nhìn Sanh nhi: "Như thế nào khi ta tỉnh dậy không thấy bọn họ? Ngươi đem bọn họ giấu tới bây giờ để làm gì?"
Nghe thấy khẩu khí trách cứ của ta, gia gia lập tức thở phì phò, vươn tay vuốt vuốt ngực.
Hừ, ta cũng mặc kệ thái độ của hắn.
Sanh nhi cười nói: "Thái y nói ngươi mới vừa tỉnh, sợ gặp mặt chịu không nổi, nếu khóc nhiều quá nhất định sẽ tổn hao thân thể."
"Chủ tử, người cần gì đối tiểu nô tài này hòa nhã?" Gia gia đồi Sanh nhi nịnh nọt cười, quay đầu rống to với ta: "Tiểu súc sinh, ngươi sao lại không biết phân lớn nhỏ? Ta nói cho ngươi biết, chủ tử mới là lớn nhất, năm đó gia gia của ngươi đi theo lão chủ tửNamchinh bắc chiến, ngay cả lão nương của mình đều không gặp mặt! Vì chủ tử, có cái gì không thể..."
Gia gia cứ lải nhải miết không chịu để ta yên.
Ta bi ai nhìn hắn một hồi, trở mình tỏ vẻ xem thường, quay đầu đối mẫu thân làm nũng: "Nương, người không được đi. Ta muốn người mỗi ngày ở bên ta, làm thiế đồ ăn cho ta ăn, còn phải đút ta nữa."
Sanh nhi nghe xong đòi hỏi của ta, lập tức sắc mặt khó coi, giống như bị người ta đoạt mất bảo bối.
Ta thấy sắc mặt hắn không tốt, hơi thở cũng nặng nề, xem ra có thể gây trở ngại ta cùng người thân hảo hảo nói chuyện nên quyết đoán quay đầu, nói với hắn: "Ta muốn cùng người nhà nói chuyện, ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Cái gì?"
"Ta không cần ngươi ở một bên."
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, giống như việc rời khỏi ta làm cho hắn thống khổ vô cùng. Chúng ta nhìn nhau nửa ngày, hắn mới đứng lên, ủy khuất nhìn ta: "Hảo, chỉ có thể nói chuyện một lúc thôi, không được khóc nữa. Thái y nói không thể để ngươi hao tổn tinh thần."
Hắn đi tới cửa, lại xoay người, dặn dò: "Chỉ có thể một lúc, ta lát nữa sẽ trở vào."
"Đã biết."
Sanh nhi lúc này mới tâm không cam lòng không nguyện bước ra cửa.
Gia gia thấy ta sai sử Sanh nhi, kinh ngạc đến ánh mắt cũng dại ra, nói không nên lời.
Mẫu thân sắc mặt vui mừng kéo tay ta nói: "Ngọc Lang, nương biết như vậy ủy khuất ngươi, nhưng vì lợi ích toàn cục của Hạ gia ta, ngươi chịu khó nhân nhượng một chút."
Ta mờ mịt nhìn nàng, không hiểu nàng nói cái gì. Quay đầu nhìn phụ thân, phụ thân thần tình cũng ra vẻ đồng ý.
"Phụ thân ngươi cuối tháng này sẽ được thăng làm Chiết Giang Tổng đốc, tâm huyết của ngươi cũng không có uổng phí."
Ta ngạc nhiên nói: "Cái đó và ta có quan hệ gì? Nương, ta muốn người ở cùng ta, không được đi."
"Đứa ngốc, " mẹ vuốt ve cái trán của ta, nhẹ nhàng nói: "Ngươi sợ cái gì? Hiện giờ Cửu vương gia xem ngươi như bảo bối, ngươi muốn cái gì, hắn còn có thể không chiều ý. Ta ở đây, chỉ e càng làm phiền các ngươi thêm."
Phụ thân ho khan một tiếng: "Ngọc Lang, có ngươi ở kinh thành chiếu khan (đại thể như *lo lót*, nâng đỡ:)), ta cũng không cần lo lắng. Tuy nói vừa vào cửa liền được chiếu cố, nhưng ngươi là nam nhân, cũng có điểm ủy khuất, ngày sau được thả ra còn có thể có tiền đồ lớn lao. Yên tâm, đến lúc đó ta giúp ngươi an bài một hôn sự thật hảo."
"Phụ thân..."
Mẫu thân nói tiếp: "Ngươi là một đứa trẻ thông minh, như bây giờ là được rồi. Không cần làm cho Cửu vương gia tức giận."
"Các ngươi đối tiểu súc sinh này nói bậy bạ gì đó?" Gia gia rốt cục rống lên, uy phong lẫm lẫm nói: "Chủ tử coi trọng hắn, là phúc khí của hắn! Tuy nói nam nhân đi theo nam nhân cũng không phải chuyện gì hay ho, chính là làm nô tài chỉ cần có thể làm cho chủ tử thư thái, chịu chút ủy khuất tính cái gì?" Gia gia tiếp tục mắng phụ thân: "Đúng là tên không có lương tâm, cả ngày nghĩ đến làm quan, thậm chí còn tính kế với chủ tử?"
Ta khờ mắt, tả nhìn hữu nhìn.
Ta như thế nào sẽ có người thân như vậy?
"Ngọc Lang, phải hảo hảo hầu hạ Cửu vương gia."
"Con ngoan, Hạ gia chúng ta liền nhờ vào ngươi, thật làm khó ngươi..."
"Tiểu súc sinh, không thể phụ lòng chủ tử!"
Ta nghĩ muốn mở miệng, lại vì người nhà không có lương tâm khóc lớn một hồi.
Miệng vừa mới há ra, một bóng người lập tức lao vào ôm chầm lấy ta.
"Như thế nào sắc mặt lại khó coi như thế? Ta đã nói không được hao tổn tinh thần." Sanh nhi ngẩng đầu phân phó: "Các ngươi đều lui xuống, nơi này đã có ta. Chờ hắn tinh thần tốt lên sẽ lại nói chuyện."
Gia gia lập tức đáp ứng: "Vâng, chúng ta cũng không dám làm phiền chủ tử nghỉ ngơi."
Phụ thân lôi kéo mẫu thân bước đến, cúi đầu nói: " Ngọc Lang nhà chúng ta... liền phó thác cho Vương gia."
"Ngọc Lang..." Mẫu thân lau nước mắt: "Cửu vương gia, hắn còn nhỏ, nếu không biết nghe lời liền phiền người dạy dỗ. Ngày sau, có thể phái đi..."
Vừa nghe nói đến nhận việc quan, ta tức giận trừng mắt nhìn mẫu thân. Phụ thân cũng lập tức túm mẫu thân lôi đi, còn mắng nàng lắm miệng.
Ba người láo nháo một hồi mới khấu đầu vài cái rời đi.
Ta tựa vào trên người Sanh nhi, ủ rũ không nói lời nào.
"Làm sao vậy?"
"Mệt mỏi quá..."
Hắn sờ trán của ta: "Đã sớm biết sẽ như vậy, ta lẽ ra không nên cho ngươi gặp họ."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn như không tin được. Thật là một kẻ tinh tường a, hóa ra hắn đã biết được những suy nghĩ kì quái của người nhà ta?
"Sanh nhi..." Ta dùng ngữ khí kỳ quái kêu lên.
Ta vừa gọi, hắn lập tức cúi đầu, dựa vào ta càng gần, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"
Ta khờ cười: "Ta vẫn cảm thấy được những việc người khác nghĩ cùng ta nghĩ hoàn toàn không giống nhau."
Hắn yên lòng, khóe miệng nhếch lên nói: "Ngươi quản người khác làm gì? Lo cho mình là đủ rồi."
"Chính là, là người khác đúng hay là ta đúng?"
"Ta không quan tâm, ngươi thích thế nào thì là thế ấy."
"Không được, " ta kiên trì, ôm chặt cổ của hắn: "Ta mới đúng."
Sanh nhi gật đầu cho có lệ: "Đúng, ngươi nói cái gì cũng đều đúng cả."
Ta không phục: "Không được thuận miệng trả lời. Ngươi nói, ta có sai hay không?"
Bị ta lôi lôi kéo kéo một hồi, Sanh nhi cũng chịu không được phải đứng dậy. Hắn thu khuôn mặt tươi cười, lẳng lặng nhìn ta, thành khẩn nói: "Ngươi đúng. Ngọc Lang, ngươi làm gì cũng đúng."
"Ngươi gạt ta. Ta làm việc, mười người thì hết chín đều cảm thấy được ta sai. (Thì đứa thứ mười ko thấy là anh í chứ sao~ ;)) Ngươi mà lại không thấy sao?" Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, rốt cục hắc hắc cười rộ lên: "Bất quá, chỉ cần ngươi cảm thấy được ta đúng, ta đây liền đúng."
"Ngọc Lang..." Sanh nhi bỗng nhiên cảm động trở nên nghẹn ngào.
Ta mềm nhũn tựa vào trong ngực hắn, mở to mắt nhìn ánh nắng tươi rói ngoài cửa sổ.
Ta không có lòng tham.
Cả đời này chỉ cần có một người thừa nhận với ta như vậy là đủ rồi.
(Pink quá thể, tim hồng bay bay a~ >.<)
Kết thúc:
Ta bị người nhà vứt bỏ, an ổn ở trong Cửu vương phủ, tuân theo quy định của Nhị vương gia, không chạy loạn ra khỏi vương phủ để tránh đụng tới hắn.
Nhị vương gia từng nói qua, nếu hắn nhìn thấy ta ―― thì ta chết chắc! Ai cũng cứu không được.
May mắn Sanh nhi đối ta rất tốt, thường thường bồi bên cạnh ta, chăm sóc, chiều chuộng ta.
Thái y vẫn là mỗi ngày đến chẩn mạch, hỏi han, nói cái gì đó ta vẫn không thể hiểu được. Kỳ thật cơ thể của ta một chút cũng không có gì là không tốt, chính là mỗi khi trời trở lạnh sẽ bị ho khan, ngẫu nhiên khụ ra một vài tia máu, thường đem Sanh nhi hù đến mặt trắng bệch. (tội em nó:( nó nói mí cái đó mà tỉnh như *ruồi* à~)
Một năm nữa lại qua, mùa hạ này, lão Hoàng Thượng băng hà, Nhị vương gia rốt cục đăng cơ. (cho vừa lòng anh:( vậy là bắt đầu chuỗi ngày đau khổ của Tranh nhi rồi~)
Sanh nhi mặc đồ tang, tiến cung an ủi Vương phi đang cực độ thương tâm. Bọn họ mẫu tử tình thân, rốt cuộc vẫn là tha thứ lẫn nhau. Ta ở trong vương phủ, mặc dù có điểm nhàm chán, lại cũng có chút cao hứng —— Nhị vương gia làm Hoàng Thượng, nhất định không thể nơi nơi chạy loạn.
Ta đây đương nhiên là có thể ra ngoài. Như thế nào cũng không sợ gặp hắn.
Đại hiếu qua đi, ta liền quấn lấy Sanh nhi đòi đi ra ngoài.
Sanh nhi lắc đầu: "Hoàng a mã băng hà, Nhị ca đăng cơ, có rất nhiều chuyện phải làm, ta có thể sẽ phải bận rộn đây."
Ta nghĩ Nhị vương gia kia sao lại không có mang thù, cư nhiên còn trọng dụng Sanh nhi, làm cho ta cảm thấy thật kỳ quái. Bất quá như vậy cũng tốt, bằng không mẫu thân sẽ gửi thư nói cái gì "Sự không thể vãn hồi, vẫn là nên tìm cách về nhà."
"Ngươi bận là việc của ngươi, ta sẽ tự lo thân mình."
"Không được, " Sanh nhi ôm cổ ta, vuốt ve nói: "Để cho ngươi một mình ra ngoài, ta lo lắng."
Ta phùng mang trợn má nghĩ muốn kháng nghị, khả vừa nhìn thấy ánh mắt Sanh nhi, cảm thấy được hắn cũng thật đáng thương, mỗi lần ta xảy ra chuyện đều lo lắng vô cùng.
Đành phải gật đầu: "Được rồi, chờ ngươi rảnh rỗi đi."
Sanh nhi vẫn như cũ thật bận rộn, ta ở trong vương phủ, bên người có Trần bá cẩn thận chăm sóc.
Hôm nay, Trần bá vội vàng tiến vào nói: "Hạ công tử, Hứa gia đại nãi nãi (bà nội *cả* O_oặc!) tới phủ thăm ngươi."
"Hứa gia đại nãi nãi?" Ta nhức đầu, hoàn toàn không có ấn tượng.
Trần bá hì hì cười: "Chính là người được gả cho thân thích của nương nương-Kim Muội a. Còn không phải nhờ phúc của ngươi, nàng ta năm đó đến Nhị vương phủ hầu hạ vài ngày, trở về liền được đương kim hoàng thượng mở lời muốn Hứa gia hảo hảo chiếu cố nàng. Dĩ nhiên, Hứa gia kia còn không đem Kim Muội xem như tổ tông sao?"
Ta "Nga" một tiếng, cau mày nói: "Nàng không phải qua đó làm tiểu thiếp sao?"
"Hứa gia đại nãi nãi vừa qua đời, lập tức nàng liền được đưa lên làm chính thất. Nàng chính là người được đương kim hoàng thượng chiếu cố, có thể không làm cho nàng làm chính thất? Không ngại nói một câu, cho dù ngày đó tiền nhiệm đại nãi nãi còn sống, cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp cho nàng thôi." Trần bá thở dài: "Ai, Kim Muội nha đầu kia cũng coi như mệnh hảo." (Đúng là lên voi xuống cho dễ như chơi >"<)
Năm đó Nhị vương gia đúng là đã nói sẽ chiếu cố Kim Muội.
Nhị vương gia nói: "Tương lai chờ hắn tốt lên, ta sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi, bảo lão gia ngươi đem ngươi đối đãi như chánh thất. Lời của ta, hắn dám không nghe sao."
Lúc ấy Kim muội nói: "Chủ tử không cần giễu cợt, ta làm nô tài, làm sao có phúc khí này?"
Nhị vương gia đã nói: "Chậc chậc, cái gì là phúc khí? Chủ tử để ý ngươi, ngươi chính là có phúc khí."
Hai câu này nói, thay đổi vinh hoa phú quý.
Ta nhìn thần tình Trần bá lộ vẻ hâm mộ, hận không thể chính mình cũng là nữ nhân như Kim Muội, lòng lại tràn đầy tư vị khó chịu.
Ta ho khan một tiếng, quay đầu, có điểm không được tự nhiên: "Thỉnh nàng vào đi, chúng ta đã lâu cũng không nói chuyện rồi."
"Vâng."
Chỉ chốc lát, Kim Muội đã được mời vào.
Người đầy đặn không ít, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn. Trên tay đeo hai ba vòng tay bằng ngọc, mỗi bước đi đinh đương rung động. Theo sau là hai ba cái nha hoàn.
Ta âm thầm gật đầu, xem ra Hứa gia quả thật đối đãi nàng không tồi.
Ta tuy rằng tổng không rõ lòng của nàng cảm thấy ra sao, nhưng cũng nhìn thấy nàng hiện giờ sống rất tốt.
"Kim Muội, đã lâu không gặp." Ta chỉ vào ghế nói: "Ngồi đi! Nhanh lên ngồi xuống đi. Ngươi làm đại nãi nãi lâu như vậy rồi mà không sớm tới tìm ta?"
Kim Muội không còn có cái bộ dáng xúc động trước kia, làm đại nãi nãi quả nhiên khí độ bất đồng, thoải mái, tư thế nhã nhặn ngồi xuống, vẫy bọn nha hoàng bên người lui xuống.
Trần bá cũng thập phần thức thời, lập tức lui ra, đóng cửa lại cho chúng ta yên tâm nói chuyện.
Kim Muội nhẹ nhàng cười: "Ngươi nói ta có thể tùy tiện xuất môn sao? Lại nói, tỷ tỷ vừa mới mất không lâu. Lão gia nói trong nhà rất nhiều chuyện phải quản, đem ta phù chính."
Nguyên lai chuyện nàng làm chính thất cũng mới đây thôi, trách không được trước kia không thấy nàng tới thăm ta.
Ta cười gượng: "Chúc mừng chúc mừng, kia chính thất cũng là chết đúng dịp."
Nhớ năm đó nàng thương tâm thành như vậy, vẫn là quyết định gả cho thân thích của Vương phi, không phải mong có ngày gặp lành sao? Hiện giờ xem như mục tiêu đạt thành rồi.
"Ngươi không cần nói như vậy. Chúc mừng cái gì? Truyền tới tai lão gia thật không nên." Nàng trừng mắt liếc ta một cái: "Ngươi nha, vẫn là tính tình như vậy..."
Ta tìm điểm công phu xem nhìn chằm chằm nàng.
Nàng thấp cúi thấp đầu, so với trước kia xinh đẹp lên không ít.
"Ta còn nhớ rõ ngươi trước kia ngồi ở bên giường, một bên thêu giày, một bên quở trách ta."
"Có sao?" Nàng cười khúc khích: "Ta còn nhớ rõ mỗi khi ngươi trèo cây, ta đều phải ngửa đầu khuyên nhủ ngươi leo xuống, cổ đều nhức mỏi cả ra."
Chúng ta cùng nhau cười rộ lên, lại dần dần dừng tiếng cười.
Trầm mặc một hồi, nàng nói: "Ngọc Lang, nhớ tới năm đó ở cửu vương phủ, ngày thực khoái hoạt."
Ta buồn thanh nói: "Ở cửu vương phủ không phải làm nô tài sao? Ngươi hiện tại không phải nô tài, là đại nãi nãi, chẳng phải sống tốt hơn sao."
Mặt nàng hơi trắng bệch, mím môi, không nói gì.
Không khí trở nên ngượng nghịu.
Hai người cúi đầu uống một chung trà, Kim Muội buồn bã nói: "Ngọc Lang, ta hôm nay tới cầu ngươi chuyện này."
"Chuyện gì?" Ta ngẩng đầu, kỳ quái hỏi.
Mắt nàng như có thủy tinh lưu chuyển, mím môi một lúc lâu mới khó nhọc mở miệng: "Hắn đã chết...."
"Hắn..." Ta vừa nói ra một chữ, lập tức ngậm miệng.
Hắn, cái tên đã từng cùng nàng thề non hẹn biển...
Cái tên nuôi thật nhiều vọng tưởng, cắn răng, quyết định vượt qua khuất nhục ngắn ngủi, khát vọng cuối cùng đến được hạnh phúc suốt đời.
(Chú thích thêm: đó là cái bạn nô tài bị bán cùng lúc với Kim Muội vào Cửu Vương phủ, thích bạn Kim Muội nhưng bạn Sanh nhi cũng thik bạn í nữa, nên bạn í *bán thân* cho bạn Sanh nhi để cẩu chút danh lợi về sau)
Kim Muội lại im lặng, chăm chú nhìn ta.
Kim Muội từng vì hắn khóc đến ruột gan đều tan nát, lại rốt cục vẫn là lựa chọn "Quang minh tiền đồ". (Ý là bạn kia đã tệ mà bạn Kim Muội cũng vì ham phú quý nên hai người mới không thành >"<)
"Có chuyện gì cần ta giúp sao?"
Kim Muội ngơ ngác nhìn chung trà, giống như đang bị thôi miên, chậm rãi ngẩng đầu, đối ta nói: "Giúp ta đến trước mộ phần hắn nhìn một lần."
"Vì cái gì chính mình không đi?"
"Ta..." Nàng cắn môi, trong mắt bắn ra hận ý, không biết là hận ta không hiểu nỗi khổ của nàng hay là hận chính bản thân mình. Nàng nức nở nói: "Ta có thể đi sao? Ta hiện tại là thân phận gì, để cho Hứa gia biết..." Nàng nói không được, lấy khăn tay che miệng nhỏ giọng khóc lên.
Ta biết nàng trong lòng khó chịu, đành phải khuyên: "Đừng khóc, ta giúp ngươi đến thăm hắn. Muốn hay không ta giúp ngươi đốt cái gì cho hắn? Tiền giấy hay mấy cái đồ cúng này nọ?"
"Chỉ... Chỉ đến nhìn một cái..." Nàng dần dần thu tiếng khóc, cẩn thận lau mắt đễm nước, sợ lát nữa có người nhìn ra nàng đã khóc: "Thay ta đến nhìn hắn một cái là tốt rồi, coi như giúp ta hoàn thành tâm nguyện."
Trong lòng ta loạn cả lên, thấy nàng như vậy trong lòng ta cũng thấy khổ sở.
"Hảo, ta giúp ngươi nhìn. Đừng khóc, nếu ở Hứa gia bị ủy khuất, hãy nói cho ta biết. Ta nhất định giúp ngươi."
"Cám ơn." Kim Muội thở dài: "Ngọc Lang, người tốt tất có hảo báo. Ngươi là người tốt, mệnh cũng tốt, có thể gặp được Cửu vương gia, tất cả đại nạn đều có thể qua đi. Ta bất đồng, ta mệnh không tốt..."
"Kim Muội, chúng ta đều là giống nhau."
"Không, mạng ngươi so với ta hảo, bản lĩnh cũng lớn hơn." Nàng nói: "Ta cuối cùng không rõ, vì cái gì ngươi có thể vượt qua nhiều cửa ải như vậy, có thể làm cho người ta trong mắt, trong tâm đều thấy bội phục? Bản lĩnh của ngươi ghê gớm thật, ta kiếp sau làm nam nhân, cũng nhất định sẽ giống như ngươi vậy."
Ta thở dài....
Kim Muội là đại nãi nãi, không thể ra ngoài lâu, rất nhanh nha hoàn liền tới thỉnh nàng trở về.
Ta định tiễn nàng đến đại môn vương phủ.
Kim Muội lắc đầu nói: "Không cần đưa. Ngươi cùng Cửu vương gia là loại giao tình gì? Ta rốt cuộc vẫn là nô tài của Cửu vương gia, ngươi tiễn ta tới đại môn, như vậy là không phân cao thấp, vu lễ không hợp. Ta sẽ tự mình đi."
Nghe nàng nói như vậy, ta giật mình. Rốt cục để cho nàng một mình ly khai.
Buổi tối, Sanh nhi trở về, ta đem việc Kim muội đã tới đây nói cho hắn biết.
Tất cả những việc ta cùng nàng nói, ta một chữ cũng không để lộ cho hắn biết.
Sanh nhi nghe xong, cười nói: "Bản lĩnh của ngươi đương nhiên lớn, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng đối với ngươi nể trọng, Cửu vương gia lại bị ngươi mê hoặc, kiếp này không hề nghĩ muốn người khác."
Ta hỏi: "Sanh nhi, bản lĩnh lớn nhất của ta là cái gì?"
"Bản lĩnh của ngươi nhiều lắm, ta làm sao nói hết được. Ngươi vừa quật cường, vừa cứng cỏi, ai cũng không thể dùng đạo lý ép buộc ngươi, ai cũng không dám khi dễ ngươi, ai cũng không dám khinh thường ngươi..."
Hắn nói nửa ngày, ta cười ha ha.
"Không nghĩ tới ta có nhiều bản lĩnh như vậy, ngươi về sau phải khích lệ ta nhiều hơn mới được."
"Ngươi muốn ta khích lệ, ta đương nhiên sẽ làm." Sanh nhi ôm chầm lấy ta: "Vậy ngươi nói, bản lĩnh lớn nhất của ngươi là cái gì."
"Ta?" Ta chỉ chỉ chính mình.
"Đúng, ngươi tự nói đi."
"Ta sao?" Ta ngẩng đầu nhìn nhìn trăng rằm sáng vằng vặc trên bầu trời, lại nghĩ tới năm đó hắn bắt ta ngâm trong hồ nước suốt một đêm, hại ta bệnh nặng một tháng trời.
"Kỳ thật... Ta cái gì bản lĩnh cũng không có." Thật hiếm khi ta lại thiệt tình, thực lòng thừa nhận chính mình như vậy. Ta thu tươi cười, lại nhớ năm đó, một nỗi kiêu ngạo cùng tự hào lại trào dâng.
Ta nhẹ nhàng nói: "Ta cái gì bản lĩnh cũng không có."
"Ta bất quá... không muốn làm nô tài mà thôi."
Nhị vương gia nói qua: ta không giỏi văn, cũng không giỏi võ, thư pháp kém cỏi, văn vẻ không thông, chỉ sợ công phu trên giường cũng thật hồ đồ.
Ta chẳng qua ――― không muốn làm nô tài mà thôi.
♥HOÀN♥
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất