Thanh Long Đồ Đằng

Chương 26: Gân cốt hương

Trước Sau
Đám nam hài đều cúi người vâng dạ, thanh âm nhu hòa thanh thoát, so với nữ tử còn mềm mại hơn.

Đan Siêu sửng sốt. Ngay trong lúc hắn còn sửng sốt như vậy, chỉ thấy đám nam hài ríu rít tiến lên vây hắn lại. Có kẻ nắm bả vai, có kẻ bóp chân, có kẻ rót rượu liền đi lên phía trước dâng lên.

Mấy thiếu niên đó vốn còn nhỏ tuổi, tất cả đều đắp son phấn, nhẹ giọng tế khí kiều kiều nhược nhược, so với mấy cô nương vừa rồi còn muốn nữ tính hơn. Đan Siêu phục hồi lại tinh thần lập tức né tránh, nhưng ngay sau đó một nam hài lớn tuổi nhất có vẻ là kẻ cầm đầu, đưa chén rượu tới trước mắt hắn, cười nói: “Đại ca chính là lần đầu tiên tới?”

Đan Siêu đưa tay ngăn lại chén rượu, nam hài không để bụng, vẫn là bộ dáng dịu dàng kiều mỵ: “Trước lạ sau quen, đại ca ngày sau thường đến, sẽ biết diệu dụng trong đó …” nói xong hắn chớp chớp mắt mỉm cười, nửa người trên lại ngả về phía trước.

Đan Siêu cau mày nói: “Tránh ra!”

Nam hài con ngươi xoay động, buông chén Nhập cốt tô xuống, từ khay thủy tinh trên bàn cầm lấy một quả quýt, bàn tay thon thon như ngọc lột vỏ, chứa đầy tình ý mà đưa tới bên miệng Đan Siêu: “Nếu đại ca không uống rượu, vậy…”

Đan Siêu rốt cục nhịn không được bỗng nhiên đứng dậy: “Ta nói, tránh ra!”

Đám thiếu niên ngây ngẩn cả người.

Tiếng đàn sáo chợt ngừng bặt, vài nam hài ngươi xem ta ta xem ngươi, trong ánh mắt đều mang theo vẻ chần chờ.

Tạ Vân vẫn đang đỡ thái dương, rốt cục nhàn nhạt mở miệng nói: “…Làm sao vậy?”

Trên người các thiếu niên kia không biết xông mùi hương gì, rõ ràng cùng đám nữ tử vừa rồi không khác nhiều, nhưng ngửi vào lại làm người ta tâm tình bực bội. Những nam hài đó, thân thể ngây ngô mềm mại lại mang theo cảm giác gân cốt cùng nữ tử hoàn toàn bất đồng, hơn nữa lại mặc một thân lụa mỏng, dưới quần áo tiên diễm lộ ra cổ cùng cánh tay trắng tuyết, càng làm cho người có loại cảm giác khó có thể hình dung.

Đan Siêu vội vàng dời tầm mắt, nói: “Trên người bọn họ… khí vị rất huân người.”

Nam hài rụt rè nói: “Nếu… nếu là đại ca không thích, chúng ta đi thay đổi xiêm y lại đến?”

Đan Siêu lại giống một đầu mãnh thú đột nhiên bị kích thích, lạnh lùng nói: “Không cần đến nữa!”

Trong phòng không khí giằng co, một lúc lâu sau rốt cục Tạ Vân nghe không ra gì ý tứ hàm xúc gì mà cười nhẹ, nói: “Đi ra ngoài đi.”

Đám nam hài lúc này mới có chút ủy khuất mà khom người lui ra phía sau, như lúc đầu tiến vào lại nối đuôi nhau mà ra, nhẹ nhàng khép cánh cửa.

Cửa đóng “cạch” một tiếng, nhã gian lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đan Siêu gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn gỗ hoa lê nhẵn nhụi, trầm mặc không nói, thân thể vững như bàn thạch.

Nếu nhìn kỹ, bả vai cùng cánh tay hắn dưới lớp áo đen đều hiện cơ bắp căng cứng – trong vẻ lãnh ngạnh kia lại ẩn ẩn cất giấu nhiệt hỏa nào đó cực nóng, giống như chỉ cần điểm một tàn lửa, liền có thể bùng lên không thể ngăn chặn được.

“Xứng Tâm lâu huân hương đều là một kiểu,” Tạ Vân từ từ nói, “Cô nương cùng tiểu quan không có bất luận cái gì khác nhau.”

“…”

“Khuynh thành hoa khôi dựa vào bên cạnh người, ngươi lại có thể thảnh thơi ổn định, ngồi yên không loạn; Chỉ vài nam hài ùa tới, vừa không phải là yêu ma quỷ quái, cũng không phải mãnh thú hung hăng, mà ngươi liền bị đánh cho không còn manh giáp?!”

Đan Siêu không nói được một lời. Tạ Vân nhướng mày đánh giá hắn, chậm rãi châm chọc:

“Hòa thượng, hiện tại nhìn cái bộ dạng này của ngươi, thật sự là rất chật vật a…”

Y nói không sai, trong lòng Đan Siêu cũng biết chính mình có bao nhiêu chật vật, trong chật vật lại còn có một tia hoảng hốt khó có thể tin.

… Bởi vì hắn vừa rồi quả thật mơ hồ mà cảm giác được điều gì đó. Một bên khiến bản năng liền ghê tởm buồn nôn, bên kia lại câu nhân khiến người ta không ngừng hồi vị, thậm chí hấp dẫn muốn nếm thử.

Thế nhưng chuyện đó cùng Cẩm Tâm xinh đẹp da thịt trắng mịn lẫn hoa khôi đầu mày cuối mắt chứa đầy tình ý lại chẳng liên quan gì, mà là từ trên người mấy tiểu nam hài trẻ trung xinh đẹp phát ra.

Bàn tay Đan Siêu bên cạnh bàn xiết chặt lại, gân cốt từng sợi nổi lên, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại: “Đừng nói nữa!”

Phía trước vang lên tiếng áo quần loạt xoạt. Tạ Vân đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cúi nửa người, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ngươi có biết phế Thái tử của Tiên hoàng là chết như thế nào không?”

Đan Siêu mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ vô song của Tạ Vân cách mình bất quá nửa thước, khoảng cách này thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài, rậm, đen sẫm trên mắt y.

Lông mày Tạ Vân trời sinh tựa như liễu diệp đao, thon dài, đậm nhạt đúng mực. Ánh mắt sắc bén, cuối mắt lại cong lên, kéo về phía hai bên. Nếu ở trên gương mặt nữ tử đôi mắt như vậy khi nói cười rộ lên hẳn là sẽ thực quyến rũ; nhưng ở trên mặt y, thoáng nhìn qua liền có loại lãnh khốc mị lực làm người ta câu hồn lạc phách.

Đan Siêu nhìn cặp kia ánh mắt, trong lòng nơi nào đó đột nhiên bị hung hăng va chạm, tản ra đau đớn cùng tê liệt khó nói thành lời.



Nhưng hắn còn không kịp phân biệt cảm giác kia là cái gì, lại nghe Tạ Vân lạnh lùng nói:

“Sau khi Xứng Tâm chết, Lý Thừa Càn cho tạc tượng, xây mộ trong hoa viên, sớm chiều hiến tế khóc lóc oán hận; Sau đó hắn trong lòng chất chứa bất mãn, cùng đám người Triệu Tiết, Đỗ Hà, Hầu Quân binh biến mưu phản. Sau khi bại sự liền bị lưu đày ở Kiềm Châu. Mùa đông năm sau Tiên hoàng phái chưởng môn lúc bấy giờ của Ám Môn là Duẫn Khai Dương bí mật xuất kinh, ngàn dặm tìm đến, một sợi dây thừng xiết cổ hắn chết trên sườn núi.”

Tạ Vân dừng lại một khắc, hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta lại biết rõ như vậy không?”

Đan Siêu trong lòng tựa hồ có một giọng nói nghiêm khắc ép hắn ngả ra sau, nhưng mà thân thể hắn lại không động đậy được một cái, chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn đôi môi Tạ Vân mấp máy cách nửa thước kia.

Hồi lâu hắn mới miễn cưỡng giật giật xương cổ, lắc đầu.

Tạ Vân nói: “Bởi vì thời điểm Lý Thừa Càn bị xiết chết, ta ở ngay bên cạnh.”

Y rốt cục đứng thẳng đứng dậy, hơi hơi chế giễu mà nhìn Đan Siêu.

“Cho dù tôn quý như đương triều Thái tử, dính vào chuyện long dương chi hảo (*), kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã. Ngươi nếu cảm thấy mạng mình so với Thái tử còn lớn hơn, liền cứ việc thử đi – Chỉ là, muốn thử cũng lăn trở về Mạc Bắc mà thử, đừng có thử tại Trường An, vừa mất mặt lại toi mạng, cuối cùng còn liên lụy đến một đám cấm quân của ta.”

[(*) yêu thích nam phong, đoạn tụ]

“…” Đan Siêu trầm mặc thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ta không có…long dương chi hảo.”

Tạ Vân cười lạnh một tiếng, nói: “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”

Y xoay người đi ra khỏi nhã gian. Mãi cho đến khi bóng y biến mất trong hành lang nhỏ che tầng tầng lớp lớp màn lụa, Đan Siêu mới thở ra một hơi, cơ bắp căng thẳng toàn thân nháy mắt chùng xuống.

Lúc này hắn mới phát hiện trên lưng lạnh lẽo, vậy mà mồ hôi đã thấm ướt y phục.

Khi rời Xứng Tâm lâu hồi phủ đã quá nửa đêm. Mặc dù là ca vũ thanh bình nơi Bình xương phường luôn nhộn nhịp, nhưng lúc này đường cái cũng đã không có người, chỉ có san sát từng toà thanh lâu, thắp đèn lồng đỏ, thanh âm ôn nhu kiều diễm từ cửa sổ hai bên đường cao thấp truyền ra, mang theo hương rượu say nồng trong đêm khuya gió lạnh canh tàn.

Đan Siêu ngồi trong xe ngựa, chỉ thấy Tạ Vân chợp mắt nhắm hờ, tựa hồ đối hết thảy quanh mình đều không phản ứng chút nào.

Tư thế ngồi của y cực thẳng, hai tay tự nhiên đặt trên đùi, tay áo cẩm bào rộng lớn tựa như nước chảy tầng tầng rủ xuống bên cạnh người. Cẩm bào mềm mại hoàn mỹ, đại khái vì vậy liền dễ dàng thấm hương, cho dù trong xe đốt an thần hương thanh đạm, cũng không che được mùi hương ngọt ngào nồng đậm từ ống tay áo, vạt áo phát ra.

Đan Siêu biết đó là hương vị gì – Tạ Vân sau khi rời đi nhã gian, liền đến khuê phòng của hoa khôi.

Nguyên là lão bản giáo phường thấy bọn họ cũng không lưu người thị tẩm, liền kinh sợ đến bồi lễ, hỏi xem có phải cô nương tiểu quan hầu hạ không chu toàn hay không. Xứng Tâm lâu là nơi phong nguyệt cao cấp nhất, thường xuyên được đại quan phú gia tụ tập, nếu hoa khôi đang tiếp khách lại bị đuổi ra ngoài, đó là việc phi thường mất mặt. Sự tình mà truyền ra thậm chí sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi hoa khôi trong giới; Tạ Vân cũng để cho Xứng Tâm lâu chút mặt mũi, một mình đi qua nghe hoa khôi cô nương đàn một khúc Hán cung thu nguyệt, mới gọi người chuẩn bị xe trở về.

Về phần trong khoảng thời gian kia rốt cuộc chỉ nghe đàn ca, hay là cũng làm chút việc bí ẩn, cũng không ai biết được – từ trong khoảng thời gian dài ngắn nhìn ra, tuy rằng khả năng là không lớn, nhưng Tạ Vân lần này ra tay ban thưởng dị thường phong phú, thậm chí ngay cả hoa khôi cũng bỏ qua vẻ buồn bã khi bị người trục xuất, đầy mặt sáng lạn lại mang chút ngượng ngùng tiễn bọn họ ra đại môn.

Đan Siêu nín thở. Mùi hương ngọt ngào từ trong y bào người đối diện lại từ mỗi một lỗ chân lông trên khắp người hắn tiến vào trong huyết mạch, giống như một con linh xà luồn lách, không chỗ nào là không đến, ở trên dây thần kinh mẫn cảm nhất của hắn mà khơi lên rung động.

Trên quần áo đám tiểu quan, cũng là đồng dạng hương vị sao?

Nếu đến gần rồi lại cẩn thận ngửi kỹ, có thể có chút khác biệt hay không?

Thậm chí, có thể phân biệt ra hương vị da thịt riêng của Tạ Vân hay không?

Đan Siêu tâm tình bức bối, bất an động đậy chân. Hắn cảm thấy huyết dịch toàn thân đều hơi hơi nóng lên, tại tứ chi bách hài chảy vừa nhanh vừa mãnh liệt. Hắn cường ép lý trí kiệt lực không nghĩ tới, lại vẫn cứ khó có thể ngăn chặn mà theo mạch máu gào thét đi xuống, hội tụ đến địa phương nào đó càng không thể nói ra.

Trong tiềm thức dâng lên cảm giác xấu hổ cùng phạm phải cấm kỵ đạo đức hoà trộn với nhau, đủ để khiến cho một nam tử trẻ tuổi đang hồi cực độ cường thịnh lại chưa hiểu sự đời khó có thể tự kềm chế.

Hắn bức bách chính mình nhớ lại thân hình Cẩm Tâm ở dưới ánh trăng da thịt toả ra sáng nhu hòa, cùng mái tóc toả mùi hương của hoa khôi giáo phường; Nhưng mà tất cả hình ảnh kiều diễm đều nhập nhoè lay động, dần dần hóa thành hình ảnh khuê phòng trong Xứng Tâm lâu, ánh nến bên giường chiếu xuống thân ảnh nam tử đã trút đi y bào.

Sống lưng kia trơn bóng như ngọc, đường cong từ vai dần xuống thắt lưng, lõm sâu vào dưới eo, biến mất trong bóng tối ái muội.

Ngọc thụ chi lan, mỹ nhân như họa.

Đó là Tạ Vân.

Bàn tay Đan Siêu dưới vạt áo nắm chặt thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, sau một hồi liền thấm xuất một vết máu, theo khe hở ngón tay biến mất trong bóng tối mập mờ.

Đêm hôm đó xe ngựa nhập phủ, Tạ Vân cũng không đợi người đến đón, vung chân bước xuống xe trước, đột nhiên quay đầu lại phía Đan Siêu mà liếc mắt một cái.



Đan Siêu biết bóng đêm cùng vạt áo sẽ che đậy sẽ không để lộ bất luận dị trạng gì của mình. Hắn bình tĩnh dừng cước bộ, ở trong ánh mắt Tạ Vân giống như một pho tượng đá góc cạnh phân minh.

“Sáng mai bắt đầu thu thập đồ đạc, để Cẩm Tâm giúp ngươi chuẩn bị hành lý y phục dùng trong mùa đông.” Tạ Vân rốt cục mở miệng nói, “Ba ngày sau Thánh giá xuất phát Đông tuần, ta dẫn theo sáu trăm cấm quân Bắc Nha hộ vệ, ngươi cũng ở trong đó.”

Đan Siêu hỏi: “Ta lấy thân phận gì đi theo?”

Thanh âm hắn cực kỳ trầm định, trừ bỏ thoáng có một chút khàn khàn, nghe không ra bất luận cảm xúc bất ổn nào.

Tạ Vân rốt cục thu hồi một tia nghi ngờ không hề rõ lý do thoáng qua kia.

“Phó thủ.” Y thản nhiên nói “Ngươi tuy rằng to xác ngốc nghếch, sai sử làm việc cũng không tốt lắm… Nhưng cũng không thể để người khác gọi tới gọi lui.”

Đan Siêu đáp lời vâng dạ, tựa hồ đối bản tính cay nghiệt của Tạ Vân tập mãi thành quen, giữa ánh mắt soi mói cùng dò xét của y thản nhiên mà đứng, đột nhiên mang theo một tia chế nhạo hỏi: “… Sư phụ còn không đi ngủ? Đêm nay tại Xứng Tâm lâu xem ra cũng thực mệt nhọc, vẫn nên nhanh nghỉ ngơi đi.”

Tạ Vân nhếch khóe miệng, phẩy tay áo bỏ đi: “Ai là sư phụ ngươi?!”

[Thích cái câu này của Vân Vân! Dễ thương gì đâu!]

“Sư phụ!” Đan Siêu đột nhiên cất cao giọng với theo.

Tạ Vân cước bộ ngừng lại, chỉ nghe Đan Siêu nói: “Đêm nay được Cẩm Tâm cô nương coi trọng, ta lại đường đột khước từ nàng, cảm giác phi thường băn khoăn. Mới vừa rồi ở trong Xứng Tâm lâu nghe qua sư phụ dạy bảo, trong lòng ta cũng dần dần minh bạch … Không biết sau khi từ Thái sơn trở về, để ta dâng trà bồi lễ đối Cẩm Tâm cô nương nói lời xin lỗi có được hay không?”

Lời này nói phi thường uyển chuyển, ý tứ kỳ thật là “Sau khi từ Thái sơn trở về có thể lại gọi Cẩm Tâm tới hầu hạ ta hay không”.

Tạ Vân cũng không lập tức đáp ứng, nhưng bả vai y nháy mắt hơi hơi buông lỏng, tựa hồ vừa thở ra một hơi thật dài.

Trong bóng đêm Đan Siêu nhìn thấy rõ ràng. Trong lòng như có vật gì trì hoãn đã lâu rốt cục rơi xuống, cả người đều thả lỏng.

“Sớm thức thời như vậy thì tốt rồi” Tạ Vân tiếp tục bước về phía trước, giễu cợt nói: “Ngủ với cô nương cũng còn phải dạy, tốn công phu cả đêm của ta!”

Khi Đan Siêu lần thứ hai ngủ lại đã là sau nửa đêm, thời điểm tối nhất trước khi tảng sáng. Sau khi tắt đèn, cả giường không một điểm sáng, chung quanh một mảnh tĩnh lặng. Hắn nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng đội tuần đêm xuyên qua hành lang dài xa xa, cước bộ dần dần biến mất ở bên trong nội viện.

Đó là phương hướng nội tẩm của chủ nhân Tạ phủ.

… Tạ Vân giờ phút này hẳn cũng đã đi ngủ rồi?

Trong bóng đêm Đan Siêu hô hấp có chút dồn dập, sâu trong thân thể dần dần dâng lên một cỗ nhiệt lực đem đệm giường hong như lửa nóng. Hắn kiệt lực vứt bỏ tạp niệm muốn làm cho chính mình ngủ đi, nhưng mà ý thức mới vừa mơ màng, rất nhiều hình ảnh kiều diễm phóng đãng liền đổ đến.

Một hồi là dưới ánh trăng thân thể tuyết trắng mềm mại sát vào người hắn, cười hỏi: “Trường An nội mị, phấn hồng như mây, lang quân sao không nhập gia tuỳ tục?”

Một hồi lại là ngón tay thon thon như ngọc, bồ đào mỹ tửu, bên tai tiếng đàn sáo loạn vũ, âm thanh mỹ nhân cười nói ríu rít, nơi nơi tiếng thở dốc kiều mỵ.

Đan Siêu đột nhiên bứt đi ra, quay đầu lại nhìn thấy vài thiếu niên xinh đẹp vây quanh, mỗi người đều mặt hoa da phấn môi điểm chu sa, e lệ ngượng ngùng kêu đại ca, đem thân thể ôn hương nhuyễn ngọc hướng vào lồng ngực hắn cọ cọ.

Từng màn cảnh tượng kỳ quái, như cưỡi ngựa xem hoa từ sâu trong tiềm thức lay động mà qua, đem hắn cuốn vào trong một hồ nước ấm áp mê ly.

Đan Siêu chỉ cảm thấy ở sâu trong thân thể phảng phất có loại xúc động trướng đến phát đau, tả xung hữu đột, rồi lại không tìm ra chỗ để phát tiết. Hắn miễn cưỡng nhẫn nhịn đến bức bối không sao kể xiết, đột nhiên cảnh tượng trước mắt lại biến hóa. Hắn thấy chính mình ngồi cạnh hồ nước ấm, lại có người không hề phòng bị mà nằm sấp trên thảm lông phía trước.

Người nọ vạt áo rời rạc nửa vời, lộ ra phần lớn da thịt vai lưng trần trụi. Làn da mới vừa tắm gội qua, đặc biệt mềm mại sáng bóng, liền ở ngay trước mặt hắn có thể chạm vào.

Đan Siêu như bị ma xui quỷ khiến mà vươn tay, y bào theo đó liền rơi xuống.

Kế tiếp hết thảy đều là thuận lý thành chương. Giam cầm, giãy dụa, va chạm cùng rên rỉ. Bởi vì trái với đạo đức cấm đoán mà cực độ khoái cảm, đem một tia lý trí cuối cùng của hắn đều đốt cháy thành tro, tựa như một đầu dã thú rốt cục đem con mồi vây hãm đã lâu đặt dưới móng vuốt, một ngụm bèn nuốt chửng vào trong bụng, lâm ly thống khoái đến tận cùng.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia hai má đỏ bừng, ướt đẫm nước mắt, rốt cục ý loạn tình mê mà phát ra thanh âm: “Sư…”

“Sư phụ…”

Đan Siêu mãnh liệt mở mắt, xoay người ngồi dậy.

Hắn thở dốc dồn dập, trong ngực kịch liệt phập phồng. Đáy mắt vằn đỏ tơ máu, trong bóng đêm thân thể như mãnh thú căng thẳng. Bộ dáng nhìn qua thậm chí có chút dữ tợn.

Một lúc lâu sau hắn mới thở ra một hơi thật mạnh, mệt mỏi vươn tay che kín đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau