Chương 119: Nhân học (18) : Không sợ sinh tử
“Chụp xong rồi?” Mục Dịch Nhiên cầm lấy di động Kha Tầm trả lại mình, mở ra album ảnh xem.
“Cậu đi WC chụp tấm ảnh thẻ kia?” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm.
“Không biết cậu có từng chơi qua mấy game kiểu như trốn khỏi mật thất chưa,” Kha Tầm vỗ vai Chu Hạo Văn, lại như sực nhớ ra cái gì, động tác khựng lại một tí, sau đó tự nhiên buông xuống “Quy tắc lớn nhất của cái loại trò chơi kia là, toàn bộ những thứ thoạt nhìn như vô dụng, hoặc là nhỏ bé không đáng để ý tới đều có thể là nhân tố quyết định giúp chúng ta vượt ải, cho nên tôi cảm thấy dù cho là một tấm ảnh nho nhỏ bị ném trong WC cũng không nên bỏ qua.”
Chu Hạo Văn hơi cụp mắt nhìn tay Kha Tầm, sau đó dời mắt nhìn sang màn hình di động của Mục Dịch Nhiên.
Trên màn hình lúc này đang hiển thị tấm ảnh mà Kha Tầm chụp, còn hết sức chu đáo dùng “mosaic” xử lý làm mờ những chỗ dơ bẩn xung quanh ảnh chụp.
Trên ảnh chụp là một nửa gương mặt của một người đàn ông bình thường, bởi vì thời gian quá lâu, ảnh lại theo kiểu photo lại cho nên nhìn không đoán được tuổi tác, nhưng hẳn là không quá già, bởi vì tóc trên đầu khá dày đặc bù xù, diện mạo ngay ngắn, khóe môi còn có một chút ý cười khẽ.
“Hạo Văn Nhi, di động.” Kha Tầm nói.
Chu Hạo Văn lập tức hiểu được ý đồ của cậu ta, lấy di động của mình mở máy chụp ảnh ra, sau đó ba người liền so sánh đối chiếu trên hai cái di động, tìm ra gương mặt tương tự trong đám bóng người xám trắng trong phòng.
Bọn họ xem thật tỉ mỉ mỗi một gương mặt —— kia thật sự là một quá trình không quá thoải mái cho lắm, mặt của những bóng người xám trắng kia càng nhìn sẽ càng thấy đáng sợ, bởi vì khi ngươi đang nhìn họ thì họ đồng thời cũng đang nhìn ngươi, dùng ánh mắt dại dại lặng thinh không có một chút cảm tình hay sức sống nào, nhìn thẳng vào ngươi.
“Những người này đại khái đều là vật thí nghiệm bị giải phẫu cắt bỏ thùy trước trán thất bại.” Chu Hạo Văn lạnh lùng nói.
“Nhưng mà còn nhớ không, có một vật thí nghiệm thành công, hơn nữa còn tiến vào giai đoạn hai.” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Vật thí nghiệm số 282.”
Kha Tầm “Trong đám người này không có hắn, số thứ tự trên quần áo của bọn họ cũng không có 282.”
Chu Hạo Văn “Có khi nào ở ngoài không, chẳng hạn như ở phòng thí nghiệm khác, hoặc là trên hành lang, hay có khi nào ở trên mặt đất không?”
Kha Tầm “Dù là một chút ít khả năng cũng không thể bỏ qua, kêu những người khác cùng nhau tìm.”
Kha Tầm gọi mọi người lấy di động chụp lại nửa tấm ảnh thẻ kia, sau đó bắt đầu mở rộng tìm kiếm toàn bộ viện nghiên cứu.
Nhưng thời gian chẳng đợi ai, sắc trời cứ từng chút từng chút tối dần.
Mọi người bữa cơm chiều cũng không có tâm trạng ăn, nhưng vẫn không kịp tìm hết toàn bộ bóng người xám trắng trước lúc mười một giờ tối.
Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm đi phòng thí nghiệm B “gây mê” cho Vệ Đông, sau đó trở lại phòng thí nghiệm D.
Ba người ngồi cạnh nhau trong góc phòng, giống như bao đêm trong tranh khác, cùng nhau chờ đợi tử vong tiến đến.
“Này chắc là lần mà chúng ta không dám cam đoan nhất nhỉ?” Kha Tầm phá vỡ yên lặng đến khổ sở, cố làm cho giọng điệu của mình nghe bình tĩnh thậm chí là thoải mái “Giống như hoàn toàn không có phương pháp nào tránh thoát ha?”
Mục Dịch Nhiên không lên tiếng, chỉ lẳng lặng cảm nhận hơi nóng từ thân thể người bên cạnh tản ra trong bóng tối.
Người nọ vì tất cả bạn bè của mình nghĩ ra cách tránh khỏi tử vong, duy chỉ có bản thân mình là cậu ta không thèm nghĩ.
“Hai người có cảm giác, Hoàng Bì với Kỳ Cường có gì đó rất kỳ lạ không?” Chu Hạo Văn đột nhiên lên tiếng.
“Kỳ Cường tuy hung dũ, nhưng cùng lắm cũng chỉ là côn đồ,” Kha Tầm nói “Kẻ khó xơi thật sự là Hoàng Bì, hắn là người giang hồ, một kẻ ngoan độc chân chính.”
“Hai tên đó tại sao lại tới những nơi như bảo tàng mỹ thuật?” Chu Hạo Văn hoài nghi.
“Theo tôi đoán thì, Kỳ Cường chắc là vào trộm đồ,” Kha Tầm nói “Cơ mà chắc là không phải trộm tranh gì rồi, phỏng chừng mục tiêu là di động hoặc là ví tiền của mọi người. Còn Hoàng Bì vì sao lại ở đấy thì không biết.”
Chu Hạo Văn không hỏi lại, mà tiếp tục trở lại với lời nói ban đầu của mình “Điểm khiến tôi cảm thấy hay người họ kỳ lạ đầu tiên là Hoàng Bì hôm nay đột nhiên chủ động đề ra việc rút thăm lấy số, tiếp theo hai người họ đều lấy được thẻ số phòng thí nghiệm C nhưng lại không tỏ ra có chút bất mãn nào, việc này không quá phù hợp tính cách của họ, tôi cứ tưởng rằng ít nhất bọn họ sẽ cưỡng ép đổi mình đến thứ tự rút thẻ phía trước, dù sao thì phòng thí nghiệm B hiện tại có thể xem như an toàn nhất.”
“Nghe cậu nói vậy hai người họ quả thật rất kỳ quái,” Kha Tầm nói “Tôi nhớ lúc ấy Kỳ Cường rút ra được thẻ C còn nổi trận lôi đình ném thẻ xuống đất giẫm đạp liên tục, sau đó lại không hiểu vì sao cũng im im, mới nãy cũng thành thật đi vào phòng thí nghiệm C, chẳng lẽ hắn bị mê hoặc? Giống bức tranh trước vậy ấy?”
“Không.” Tiếp lời chính là giọng nói lãnh đạm của Mục Dịch Nhiên, “Tôi nghĩ số thẻ mà Hoàng Bì muốn chọn vốn không phải phòng thí nghiệm B. Người như hắn tính cảnh giác cùng đề phòng đều rất cao, tuyệt đối không có khả năng tin tưởng bất cứ kẻ nào làm mình hôn mê, cho nên phòng thí nghiệm B chưa bao giờ là nơi hắn muốn vào.”
“Ngược lại phòng thí nghiệm C mới là mục tiêu cuối cùng của hắn, nhất là khi hắn nhìn đến Trương Hàm Duệ đã thành người thực vật cũng bị chia thẻ số C, càng đúng theo như ý muốn của hắn.”
Kha Tầm cau mày “Ý của anh là trong quá trình thực nghiệm ở phòng C, Hoàng Bì muốn cùng Trương Hàm Duệ một tổ, Trương Hàm Duệ đã không thể tự hành động, nếu điện truyền vào kẻ buông tay trước nhất định là hắn, như vậy khả năng sống sót của hắn là tuyệt đối trăm phần trăm.”
“Hiển nhiên, đó chính là mục đích của hắn.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng “Lần này rút thăm thứ tự chính là vừa vặn hợp với ý hắn, thế nên sau đó hắn mới không chủ động nói cái gì nữa, nếu hắn rút ra thứ tự ở đầu trên hoặc đầu dưới, tôi nghĩ rất có thể hắn sẽ để lộ bản mặt thật của mình, bắt ép người khác đổi thứ tự với hắn.”
Kha Tầm nhỏ giọng chửi thề một tiếng.
“Còn về Kỳ Cường,” Mục Dịch Nhiên lại nói tiếp “Hắn vốn là kẻ chung lứa cá mè với Hoàng Bì, hắn đoán ra ý đồ của Hoàng Bì còn sớm hơn cả chúng ta, mà khi hắn nhìn thấy Từ Trinh cũng rút được thăm ở phòng C, trong lòng liền có ý tưởng.”
“Thứ nhất, tốc độ phản ứng của nữ giới chậm hơn so với nam rất nhiều —— tất nhiên tổ của Trương Hàm Duệ cùng Đặng Quang trước đó là một ngoại lệ,”
“Thứ hai, Kỳ Cường sống mà nghề trộm cắp, tốc độ tay đối với kẻ cắp cũng chẳng khác gì cần câu cơm, cho dù thân thể của Từ Trinh các cơ năng đều nằm trong trạng thái cao nhất, e là cũng không đọ lại tốc độ của Kỳ Cường.”
“Bởi vì nghĩ rõ việc này, Kỳ Cường mới sảng khoái nhận lấy thẻ phòng C.”
Kha Tầm trầm mặc một lát, mới lên tiếng “Nói vậy ngày mai, người sống sót của phòng thí nghiệm C rất có thể là Hoàng Bì cùng Kỳ Cường.”
“Nếu không có gì bất ngờ khác xảy ra thì, có lẽ là vậy.” Mục Dịch Nhiên nói.
Kha Tầm không nói lời nào, im lặng trong bóng tối không rõ là đang nghĩ gì, lát sau đột nhiên cậu ấn sáng đèn pin rọi lên vách tường bên phải “Tôi thấy trên tường bên kia có người dùng máu viết một câu, anh đoán là gì?”
Mục Dịch Nhiên ngồi bên phải cậu ta, nghe như vậy liền ngoái đầu qua xem, Kha Tầm đột ngột giơ tay lên, nháy mắt chém vào gáy sau ót của Mục Dịch Nhiên, hắn lập tức mềm người ngã xuống, được Kha Tầm đúng lúc vươn tay ôm lại.
Cậu dùng tay xoa nhẹ chỗ mình vừa đánh vào, sau đó để hắn ngồi dựa vào tường.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?” Sau lưng truyền đến giọng của Chu Hạo Văn.
Kha Tầm xoay qua nhìn hắn “Cậu còn nhớ không, Tần bác sĩ từng nói, lúc tiến hành giải phẫu cắt bỏ thùy trước trán, bác sĩ sẽ để bệnh nhân duy trì tỉnh táo, để báo trước các thao tác tiếp theo cho bệnh nhân biết.
“Cho nên cậu mới đánh Mục Dịch Nhiên ngất xỉu, lát nữa những “thứ kia” có tìm vật thí nghiệm cũng sẽ không ưu tiên chọn anh ta.” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm với ánh mắt phức tạp.
“Bingo. Cậu có muốn thử không,” Kha Tầm nở nụ cười hết sức vô (tai) hại với hắn “Không cần khách sáo, cứ gọi tôi khăn quàng đỏ là được.”
“Nhưng Tần bác sĩ cũng nói, nếu bệnh nhân không có phản ứng, bác sĩ sẽ dùng điện giật kích thích tỉnh lại.” Chu Hạo Văn nói.
“Điều kiện tiên quyết là bọn họ lôi một bệnh nhân đang tỉnh táo đem đi giải phẫu, trong lúc giải phẫu bệnh nhân hôn mê mới sử dụng điện kích, chứ không phải ngay từ đầu đã chọn bệnh nhân hôn mê đi phẫu thuật. Trương Hàm Duệ là ngoại lệ, bởi vì cô ấy tự mình tỉnh lại.” Kha Tầm nói “Cậu xem mấy thí nghiệm với động vật chưa, đều là chọn mấy con hoạt bát có sức sống không đấy, chứ đã bao giờ thấy dùng mấy con té xỉu như đã chết để thí nghiệm đâu?”
“Nhưng ba người chúng ta nếu đều hôn mê,” Chu Hạo Văn nói “Lỡ như bọn họ bắt buộc phải chọn ra một người làm thí nghiệm rồi sao?”
“Hạo Văn Nhi, cậu với Đông Tử đêm qua ở phòng thí nghiệm B đều hôn mê bất tỉnh, cũng đâu bị “nhân viên nghiên cứu” đánh thức rồi làm thí nghiệm tiếp đâu.” Dưới ánh đèn pin mong manh u ám, ánh mắt của Kha Tầm sáng lên như hai vì sao đêm hè “Tôi đây muốn liều mình cược một phen, phòng thí nghiệm D này không chừng quy tắc cũng giống như vậy, cậu có tin tôi không?”
Chu Hạo Văn nhìn đăm đăm ánh mắt của cậu ta, thật lâu sau hắn mới trầm giọng nói “Tôi tin cậu. Nhưng còn cậu phải làm sao, cậu không thể nào tự đánh mình hôn mê được.”
“Đương nhiên không thể rồi,” Kha Tầm chớp mắt nhìn đối phương “Tôi chỉ nói cho mình cậu nghe thôi đó, tôi có lén lút hỏi Tần bác sĩ về nguyên lý cái chiêu bóp cổ gây mê của Mục đại lão, cũng học xong rồi.”
Nói xong đưa tay rờ nhẹ một chỗ trên cổ mình “Chỉ cần đè mạnh chỗ này, lát sau cả người sẽ tự động choáng váng hôn mê. Tí nữa tôi tìm thứ gì đó đè lên đây, sau đó tự mình bóp mình choáng là xong.”
“Cậu đem vật kia tìm ra trước đi.” Chu Hạo Văn nhìn hắn, vẻ mặt không cảm xúc.
Kha Tầm đứng dậy, kéo một cái ghế lại gần, sau đó đi lấy cây lau nhà đặt sau cửa, kéo rớt đầu giẻ chỉ để lại cái gậy lau, cầm gậy nhét vào khe hở ghế dựa để chống đỡ cũng cố định, cuối cùng cởi áo thun bọc lấy đầu gậy, đặt cổ mình lên thử một lát, quay sang làm ra cái dấu OK với Chu Hạo Văn.
Chu Hạo Văn có chút nghẹn họng “Cậu chắc là cái gậy kia sẽ không ấn cậu tắt thở chứ?”
Kha Tầm phá lên cười “Làm bẫy chơi khăm người ta là sở trường từ bé của tôi mà, yên tâm, tôi có suy xét đến góc độ thân thể cùng cường độ chụ lực na, một khi tôi mất đi ý thức, cơ thể chắc chắn sẽ nghiêng sang bên cạnh, sẽ không làm tổn thương cổ đâu.”
Chu Hạo Văn nhìn nụ cười trên mặt đối phương, lại trầm mặc, thật lâu sau mới bình tĩnh mở miệng “Đừng đánh gáy sau, dùng cách bóp kia đi.”
Kha Tầm chà chà ngón cái “Vừa lúc, để cậu mở mang tầm mắt xem thủ pháp tôi mới học được, cơ mà để cam đoan bảo đảm… cậu căn dặn di ngôn trước đi, tốt nhất là nói luôn mật mã ví tiền x bảo gì gì đó…”
Chu Hạo Văn “…”
“Lại đây, một giấc đến bình minh.” Kha Tầm vươn ngón tay ấn lên cổ hắn “Ngủ ngon.”
Chu Hạo Văn chìm vào bóng tối vô tri giữa câu chúc ngủ ngon tầm thường mà ấm áp bình tĩnh ấy.
Kha Tầm dời hắn đặt cạnh Mục Dịch Nhiên, cũng dựa lưng vào tường, sau đó tự mình đứng dậy đi qua đi lại trong phòng.
Bản thân cậu cũng không dám chắc chắn biện pháp hôn mê này có thể tránh được bị lựa chọn tử vong của phòng thí nghiệm D này hay không, mà bất luận ngày mai ba người bọn họ còn sống được mấy người, hoặc là một người cũng không thoát, Kha Tầm cũng không muốn bản thân cứ thế tặng không cái mạng.
Đối với tử vong, cảm giác của cậu là kinh hoảng sợ hãi ngay lúc mới vào tranh, cho đến giờ đã dần thản nhiên lạnh nhạt, theo lúc ban đầu chỉ có thể ỷ lại hoàn toàn vào Mục Dịch Nhiên, đến bây giờ đã có thể cùng hắn nắm tay tranh đấu, thậm chí là một mình đảm đương một phía.
Cậu đã sớm không sợ chết rồi, nhưng cũng không muốn tùy theo vận mệnh.
Dù cho đêm nay thật sự chết, cũng không thể chết mà vô ích được. Có lẽ Mục Dịch Nhiên hoặc Chu Hạo Văn có thể sống, dù cho không thể, còn có Vệ Đông. Cho nên cậu không thể chết vô ích được.
Kha Tầm đứng ở giữa phòng, rũ mắt suy tư.
Trong đầu đột nhiên thốt lên linh quang, vội vàng đi đến bàn công tác, lấy trong ngăn bàn ra một cuộn băng keo trong, lại tìm ra thước đo cùng mấy cái kẹp hồ sơ bằng nhựa này kia, dùng cây kéo cắt cắt xén xén, lại dùng băng keo dán dán quấn quấn, tạo thành một cái giá đặt di động đơn giản thô sơ.
Cuối cùng moi túi của Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn lấy di động của hai người ra, mã khóa của hai người cậu đã hỏi thăm từ trước, lúc này ấn màn sáng hình di động của Chu Hạo Văn trước, mở camera, bật chức năng đèn pin rọi nhìn xung quanh.
Ánh sáng thực sự quá mờ đi, chỉ có thể nhìn được phạm vi một hai mét xung quanh, Kha Tầm bật sáng toàn bộ đèn pin, chiếu vào bàn công tác cùng dụng cụ thực nghiệm.
Làm như vậy ánh sáng liền đỡ hơn, phạm vi nhìn thấy cũng lớn hơn được một chút, tiếp đó Kha Tầm cầm cái giá di động đặt ở vị trí có thể quay chụp được toàn bộ phạm vi bàn công tác cùng dụng cụ thực nghiệm.
“Cậu đi WC chụp tấm ảnh thẻ kia?” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm.
“Không biết cậu có từng chơi qua mấy game kiểu như trốn khỏi mật thất chưa,” Kha Tầm vỗ vai Chu Hạo Văn, lại như sực nhớ ra cái gì, động tác khựng lại một tí, sau đó tự nhiên buông xuống “Quy tắc lớn nhất của cái loại trò chơi kia là, toàn bộ những thứ thoạt nhìn như vô dụng, hoặc là nhỏ bé không đáng để ý tới đều có thể là nhân tố quyết định giúp chúng ta vượt ải, cho nên tôi cảm thấy dù cho là một tấm ảnh nho nhỏ bị ném trong WC cũng không nên bỏ qua.”
Chu Hạo Văn hơi cụp mắt nhìn tay Kha Tầm, sau đó dời mắt nhìn sang màn hình di động của Mục Dịch Nhiên.
Trên màn hình lúc này đang hiển thị tấm ảnh mà Kha Tầm chụp, còn hết sức chu đáo dùng “mosaic” xử lý làm mờ những chỗ dơ bẩn xung quanh ảnh chụp.
Trên ảnh chụp là một nửa gương mặt của một người đàn ông bình thường, bởi vì thời gian quá lâu, ảnh lại theo kiểu photo lại cho nên nhìn không đoán được tuổi tác, nhưng hẳn là không quá già, bởi vì tóc trên đầu khá dày đặc bù xù, diện mạo ngay ngắn, khóe môi còn có một chút ý cười khẽ.
“Hạo Văn Nhi, di động.” Kha Tầm nói.
Chu Hạo Văn lập tức hiểu được ý đồ của cậu ta, lấy di động của mình mở máy chụp ảnh ra, sau đó ba người liền so sánh đối chiếu trên hai cái di động, tìm ra gương mặt tương tự trong đám bóng người xám trắng trong phòng.
Bọn họ xem thật tỉ mỉ mỗi một gương mặt —— kia thật sự là một quá trình không quá thoải mái cho lắm, mặt của những bóng người xám trắng kia càng nhìn sẽ càng thấy đáng sợ, bởi vì khi ngươi đang nhìn họ thì họ đồng thời cũng đang nhìn ngươi, dùng ánh mắt dại dại lặng thinh không có một chút cảm tình hay sức sống nào, nhìn thẳng vào ngươi.
“Những người này đại khái đều là vật thí nghiệm bị giải phẫu cắt bỏ thùy trước trán thất bại.” Chu Hạo Văn lạnh lùng nói.
“Nhưng mà còn nhớ không, có một vật thí nghiệm thành công, hơn nữa còn tiến vào giai đoạn hai.” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Vật thí nghiệm số 282.”
Kha Tầm “Trong đám người này không có hắn, số thứ tự trên quần áo của bọn họ cũng không có 282.”
Chu Hạo Văn “Có khi nào ở ngoài không, chẳng hạn như ở phòng thí nghiệm khác, hoặc là trên hành lang, hay có khi nào ở trên mặt đất không?”
Kha Tầm “Dù là một chút ít khả năng cũng không thể bỏ qua, kêu những người khác cùng nhau tìm.”
Kha Tầm gọi mọi người lấy di động chụp lại nửa tấm ảnh thẻ kia, sau đó bắt đầu mở rộng tìm kiếm toàn bộ viện nghiên cứu.
Nhưng thời gian chẳng đợi ai, sắc trời cứ từng chút từng chút tối dần.
Mọi người bữa cơm chiều cũng không có tâm trạng ăn, nhưng vẫn không kịp tìm hết toàn bộ bóng người xám trắng trước lúc mười một giờ tối.
Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm đi phòng thí nghiệm B “gây mê” cho Vệ Đông, sau đó trở lại phòng thí nghiệm D.
Ba người ngồi cạnh nhau trong góc phòng, giống như bao đêm trong tranh khác, cùng nhau chờ đợi tử vong tiến đến.
“Này chắc là lần mà chúng ta không dám cam đoan nhất nhỉ?” Kha Tầm phá vỡ yên lặng đến khổ sở, cố làm cho giọng điệu của mình nghe bình tĩnh thậm chí là thoải mái “Giống như hoàn toàn không có phương pháp nào tránh thoát ha?”
Mục Dịch Nhiên không lên tiếng, chỉ lẳng lặng cảm nhận hơi nóng từ thân thể người bên cạnh tản ra trong bóng tối.
Người nọ vì tất cả bạn bè của mình nghĩ ra cách tránh khỏi tử vong, duy chỉ có bản thân mình là cậu ta không thèm nghĩ.
“Hai người có cảm giác, Hoàng Bì với Kỳ Cường có gì đó rất kỳ lạ không?” Chu Hạo Văn đột nhiên lên tiếng.
“Kỳ Cường tuy hung dũ, nhưng cùng lắm cũng chỉ là côn đồ,” Kha Tầm nói “Kẻ khó xơi thật sự là Hoàng Bì, hắn là người giang hồ, một kẻ ngoan độc chân chính.”
“Hai tên đó tại sao lại tới những nơi như bảo tàng mỹ thuật?” Chu Hạo Văn hoài nghi.
“Theo tôi đoán thì, Kỳ Cường chắc là vào trộm đồ,” Kha Tầm nói “Cơ mà chắc là không phải trộm tranh gì rồi, phỏng chừng mục tiêu là di động hoặc là ví tiền của mọi người. Còn Hoàng Bì vì sao lại ở đấy thì không biết.”
Chu Hạo Văn không hỏi lại, mà tiếp tục trở lại với lời nói ban đầu của mình “Điểm khiến tôi cảm thấy hay người họ kỳ lạ đầu tiên là Hoàng Bì hôm nay đột nhiên chủ động đề ra việc rút thăm lấy số, tiếp theo hai người họ đều lấy được thẻ số phòng thí nghiệm C nhưng lại không tỏ ra có chút bất mãn nào, việc này không quá phù hợp tính cách của họ, tôi cứ tưởng rằng ít nhất bọn họ sẽ cưỡng ép đổi mình đến thứ tự rút thẻ phía trước, dù sao thì phòng thí nghiệm B hiện tại có thể xem như an toàn nhất.”
“Nghe cậu nói vậy hai người họ quả thật rất kỳ quái,” Kha Tầm nói “Tôi nhớ lúc ấy Kỳ Cường rút ra được thẻ C còn nổi trận lôi đình ném thẻ xuống đất giẫm đạp liên tục, sau đó lại không hiểu vì sao cũng im im, mới nãy cũng thành thật đi vào phòng thí nghiệm C, chẳng lẽ hắn bị mê hoặc? Giống bức tranh trước vậy ấy?”
“Không.” Tiếp lời chính là giọng nói lãnh đạm của Mục Dịch Nhiên, “Tôi nghĩ số thẻ mà Hoàng Bì muốn chọn vốn không phải phòng thí nghiệm B. Người như hắn tính cảnh giác cùng đề phòng đều rất cao, tuyệt đối không có khả năng tin tưởng bất cứ kẻ nào làm mình hôn mê, cho nên phòng thí nghiệm B chưa bao giờ là nơi hắn muốn vào.”
“Ngược lại phòng thí nghiệm C mới là mục tiêu cuối cùng của hắn, nhất là khi hắn nhìn đến Trương Hàm Duệ đã thành người thực vật cũng bị chia thẻ số C, càng đúng theo như ý muốn của hắn.”
Kha Tầm cau mày “Ý của anh là trong quá trình thực nghiệm ở phòng C, Hoàng Bì muốn cùng Trương Hàm Duệ một tổ, Trương Hàm Duệ đã không thể tự hành động, nếu điện truyền vào kẻ buông tay trước nhất định là hắn, như vậy khả năng sống sót của hắn là tuyệt đối trăm phần trăm.”
“Hiển nhiên, đó chính là mục đích của hắn.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng “Lần này rút thăm thứ tự chính là vừa vặn hợp với ý hắn, thế nên sau đó hắn mới không chủ động nói cái gì nữa, nếu hắn rút ra thứ tự ở đầu trên hoặc đầu dưới, tôi nghĩ rất có thể hắn sẽ để lộ bản mặt thật của mình, bắt ép người khác đổi thứ tự với hắn.”
Kha Tầm nhỏ giọng chửi thề một tiếng.
“Còn về Kỳ Cường,” Mục Dịch Nhiên lại nói tiếp “Hắn vốn là kẻ chung lứa cá mè với Hoàng Bì, hắn đoán ra ý đồ của Hoàng Bì còn sớm hơn cả chúng ta, mà khi hắn nhìn thấy Từ Trinh cũng rút được thăm ở phòng C, trong lòng liền có ý tưởng.”
“Thứ nhất, tốc độ phản ứng của nữ giới chậm hơn so với nam rất nhiều —— tất nhiên tổ của Trương Hàm Duệ cùng Đặng Quang trước đó là một ngoại lệ,”
“Thứ hai, Kỳ Cường sống mà nghề trộm cắp, tốc độ tay đối với kẻ cắp cũng chẳng khác gì cần câu cơm, cho dù thân thể của Từ Trinh các cơ năng đều nằm trong trạng thái cao nhất, e là cũng không đọ lại tốc độ của Kỳ Cường.”
“Bởi vì nghĩ rõ việc này, Kỳ Cường mới sảng khoái nhận lấy thẻ phòng C.”
Kha Tầm trầm mặc một lát, mới lên tiếng “Nói vậy ngày mai, người sống sót của phòng thí nghiệm C rất có thể là Hoàng Bì cùng Kỳ Cường.”
“Nếu không có gì bất ngờ khác xảy ra thì, có lẽ là vậy.” Mục Dịch Nhiên nói.
Kha Tầm không nói lời nào, im lặng trong bóng tối không rõ là đang nghĩ gì, lát sau đột nhiên cậu ấn sáng đèn pin rọi lên vách tường bên phải “Tôi thấy trên tường bên kia có người dùng máu viết một câu, anh đoán là gì?”
Mục Dịch Nhiên ngồi bên phải cậu ta, nghe như vậy liền ngoái đầu qua xem, Kha Tầm đột ngột giơ tay lên, nháy mắt chém vào gáy sau ót của Mục Dịch Nhiên, hắn lập tức mềm người ngã xuống, được Kha Tầm đúng lúc vươn tay ôm lại.
Cậu dùng tay xoa nhẹ chỗ mình vừa đánh vào, sau đó để hắn ngồi dựa vào tường.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?” Sau lưng truyền đến giọng của Chu Hạo Văn.
Kha Tầm xoay qua nhìn hắn “Cậu còn nhớ không, Tần bác sĩ từng nói, lúc tiến hành giải phẫu cắt bỏ thùy trước trán, bác sĩ sẽ để bệnh nhân duy trì tỉnh táo, để báo trước các thao tác tiếp theo cho bệnh nhân biết.
“Cho nên cậu mới đánh Mục Dịch Nhiên ngất xỉu, lát nữa những “thứ kia” có tìm vật thí nghiệm cũng sẽ không ưu tiên chọn anh ta.” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm với ánh mắt phức tạp.
“Bingo. Cậu có muốn thử không,” Kha Tầm nở nụ cười hết sức vô (tai) hại với hắn “Không cần khách sáo, cứ gọi tôi khăn quàng đỏ là được.”
“Nhưng Tần bác sĩ cũng nói, nếu bệnh nhân không có phản ứng, bác sĩ sẽ dùng điện giật kích thích tỉnh lại.” Chu Hạo Văn nói.
“Điều kiện tiên quyết là bọn họ lôi một bệnh nhân đang tỉnh táo đem đi giải phẫu, trong lúc giải phẫu bệnh nhân hôn mê mới sử dụng điện kích, chứ không phải ngay từ đầu đã chọn bệnh nhân hôn mê đi phẫu thuật. Trương Hàm Duệ là ngoại lệ, bởi vì cô ấy tự mình tỉnh lại.” Kha Tầm nói “Cậu xem mấy thí nghiệm với động vật chưa, đều là chọn mấy con hoạt bát có sức sống không đấy, chứ đã bao giờ thấy dùng mấy con té xỉu như đã chết để thí nghiệm đâu?”
“Nhưng ba người chúng ta nếu đều hôn mê,” Chu Hạo Văn nói “Lỡ như bọn họ bắt buộc phải chọn ra một người làm thí nghiệm rồi sao?”
“Hạo Văn Nhi, cậu với Đông Tử đêm qua ở phòng thí nghiệm B đều hôn mê bất tỉnh, cũng đâu bị “nhân viên nghiên cứu” đánh thức rồi làm thí nghiệm tiếp đâu.” Dưới ánh đèn pin mong manh u ám, ánh mắt của Kha Tầm sáng lên như hai vì sao đêm hè “Tôi đây muốn liều mình cược một phen, phòng thí nghiệm D này không chừng quy tắc cũng giống như vậy, cậu có tin tôi không?”
Chu Hạo Văn nhìn đăm đăm ánh mắt của cậu ta, thật lâu sau hắn mới trầm giọng nói “Tôi tin cậu. Nhưng còn cậu phải làm sao, cậu không thể nào tự đánh mình hôn mê được.”
“Đương nhiên không thể rồi,” Kha Tầm chớp mắt nhìn đối phương “Tôi chỉ nói cho mình cậu nghe thôi đó, tôi có lén lút hỏi Tần bác sĩ về nguyên lý cái chiêu bóp cổ gây mê của Mục đại lão, cũng học xong rồi.”
Nói xong đưa tay rờ nhẹ một chỗ trên cổ mình “Chỉ cần đè mạnh chỗ này, lát sau cả người sẽ tự động choáng váng hôn mê. Tí nữa tôi tìm thứ gì đó đè lên đây, sau đó tự mình bóp mình choáng là xong.”
“Cậu đem vật kia tìm ra trước đi.” Chu Hạo Văn nhìn hắn, vẻ mặt không cảm xúc.
Kha Tầm đứng dậy, kéo một cái ghế lại gần, sau đó đi lấy cây lau nhà đặt sau cửa, kéo rớt đầu giẻ chỉ để lại cái gậy lau, cầm gậy nhét vào khe hở ghế dựa để chống đỡ cũng cố định, cuối cùng cởi áo thun bọc lấy đầu gậy, đặt cổ mình lên thử một lát, quay sang làm ra cái dấu OK với Chu Hạo Văn.
Chu Hạo Văn có chút nghẹn họng “Cậu chắc là cái gậy kia sẽ không ấn cậu tắt thở chứ?”
Kha Tầm phá lên cười “Làm bẫy chơi khăm người ta là sở trường từ bé của tôi mà, yên tâm, tôi có suy xét đến góc độ thân thể cùng cường độ chụ lực na, một khi tôi mất đi ý thức, cơ thể chắc chắn sẽ nghiêng sang bên cạnh, sẽ không làm tổn thương cổ đâu.”
Chu Hạo Văn nhìn nụ cười trên mặt đối phương, lại trầm mặc, thật lâu sau mới bình tĩnh mở miệng “Đừng đánh gáy sau, dùng cách bóp kia đi.”
Kha Tầm chà chà ngón cái “Vừa lúc, để cậu mở mang tầm mắt xem thủ pháp tôi mới học được, cơ mà để cam đoan bảo đảm… cậu căn dặn di ngôn trước đi, tốt nhất là nói luôn mật mã ví tiền x bảo gì gì đó…”
Chu Hạo Văn “…”
“Lại đây, một giấc đến bình minh.” Kha Tầm vươn ngón tay ấn lên cổ hắn “Ngủ ngon.”
Chu Hạo Văn chìm vào bóng tối vô tri giữa câu chúc ngủ ngon tầm thường mà ấm áp bình tĩnh ấy.
Kha Tầm dời hắn đặt cạnh Mục Dịch Nhiên, cũng dựa lưng vào tường, sau đó tự mình đứng dậy đi qua đi lại trong phòng.
Bản thân cậu cũng không dám chắc chắn biện pháp hôn mê này có thể tránh được bị lựa chọn tử vong của phòng thí nghiệm D này hay không, mà bất luận ngày mai ba người bọn họ còn sống được mấy người, hoặc là một người cũng không thoát, Kha Tầm cũng không muốn bản thân cứ thế tặng không cái mạng.
Đối với tử vong, cảm giác của cậu là kinh hoảng sợ hãi ngay lúc mới vào tranh, cho đến giờ đã dần thản nhiên lạnh nhạt, theo lúc ban đầu chỉ có thể ỷ lại hoàn toàn vào Mục Dịch Nhiên, đến bây giờ đã có thể cùng hắn nắm tay tranh đấu, thậm chí là một mình đảm đương một phía.
Cậu đã sớm không sợ chết rồi, nhưng cũng không muốn tùy theo vận mệnh.
Dù cho đêm nay thật sự chết, cũng không thể chết mà vô ích được. Có lẽ Mục Dịch Nhiên hoặc Chu Hạo Văn có thể sống, dù cho không thể, còn có Vệ Đông. Cho nên cậu không thể chết vô ích được.
Kha Tầm đứng ở giữa phòng, rũ mắt suy tư.
Trong đầu đột nhiên thốt lên linh quang, vội vàng đi đến bàn công tác, lấy trong ngăn bàn ra một cuộn băng keo trong, lại tìm ra thước đo cùng mấy cái kẹp hồ sơ bằng nhựa này kia, dùng cây kéo cắt cắt xén xén, lại dùng băng keo dán dán quấn quấn, tạo thành một cái giá đặt di động đơn giản thô sơ.
Cuối cùng moi túi của Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn lấy di động của hai người ra, mã khóa của hai người cậu đã hỏi thăm từ trước, lúc này ấn màn sáng hình di động của Chu Hạo Văn trước, mở camera, bật chức năng đèn pin rọi nhìn xung quanh.
Ánh sáng thực sự quá mờ đi, chỉ có thể nhìn được phạm vi một hai mét xung quanh, Kha Tầm bật sáng toàn bộ đèn pin, chiếu vào bàn công tác cùng dụng cụ thực nghiệm.
Làm như vậy ánh sáng liền đỡ hơn, phạm vi nhìn thấy cũng lớn hơn được một chút, tiếp đó Kha Tầm cầm cái giá di động đặt ở vị trí có thể quay chụp được toàn bộ phạm vi bàn công tác cùng dụng cụ thực nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất