Chương 125: Nhân học (24) : Lá thư
Khang Lai có một người bạn trai.
Ở thời đại ngày ấy, đồng tính luyến ái là dị đoan, là phạm pháp, là bệnh tâm thần.
Hai người họ, chỉ có thể dè chừng lại cẩn trọng âm thầm qua lại, yên lặng yêu nhau.
Trên bước đường thăm dò khoa học, sẽ xuất hiện thiên tài, đồng thời cũng sẽ có biến thái, có đường ngay cũng sẽ có ngõ tắt.
Cái thời mà phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán thịnh hành, có một phần lớn là được áp dụng lên những người đồng tính, những con người đi “đường ngay” cố hết sức “chữa trị” cho “kẻ bệnh” đồng tính. Mà, sau khi phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán dần dần bị giới y họcvứt bỏ, liệu pháp điện giật lại bắt đầu ngoi lên, trở thành công cụ tiên tiến nhất trong công cuộc “chữa bệnh đồng tính”.
“Em ấy bị người ta tố cáo, bước đi ngoài đường chịu đủ cười nhạo của người xung quanh, họ nhục mạ thậm chí là đánh em ấy,” Trong tự truyện của Khang Lai viết như vậy “Em ấy chỉ có thể ở trong nhà, cửa nhà em ấy bị người xung quanh tạt phân cùng nước rửa chén, ngoài hành lang bị nước sơn đỏ viết đầy những lời thô tục, bọn họ mắng em ấy, bắt em ấy tự sát.”
“…Nhà em ấy bị kẻ khác cắt đứt dây điện thoại, tôi khi ấy du học nước ngoài cũng mất đi liên lạc với em ấy.”
“…Đến một ngày nào đó, có vài kẻ bề ngoài như là học giả tìm đến nhà em ấy, bọn chúng nói sẽ giúp đỡ em ấy loại trừ phiền não. Bọn chúng bắt em ấy ký tên vào một bản hợp đồng thỏa thuận, bắt em ấy tự nguyện trở thành vật thí nghiệm của viện nghiên cứu.”
“Trên hợp đồng có điều khoản bắt buộc giữ bí mật, nhưng em ấy vẫn lưu lại cho tôi một bức thư giấu kín ở ngăn bí mật trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc, đó là nơi chỉ có tôi và em ấy biết.”
“Tôi rốt cuộc xin được phép, từ nước ngoài chạy trở về, tôi đã tìm hết mọi nơi mình có thể nhưng vẫn không tìm được tung tích của em ấy, tôi cố gắng tìm đủ mọi cách hỏi thăm, cuối cùng biết được manh mối em ấy bị đám người kia dẫn đi.”
“Tôi nghĩ em ấy có lẽ sẽ nhắn lại cho tôi, thế là tôi tìm được lá thư giấu trong kẽ bí mật… Nhưng tôi không thể đi vào viện nghiên cứu với tư cách người ngoài được, nơi đó là một căn cứ nghiên cứu bí mật, tôi không biết nó thuộc ngành nào, cũng không biết nơi đó rốt cuộc nghiên cứu hạng mục gì.”
“Tôi nhất định phải tìm ra em ấy. Trong lòng tôi có cảm giác không tốt, nhưng tôi không muốn tin.”
“…Tôi mang theo giấy chứng nhận tiến sĩ y học nước ngoài, tìm đến mọi mối quan hệ có thể lợi dụng, rốt cuộc đột nhập được vào viện nghiên cứu kia.”
“…Tôi không thể tin được những gì mà tôi đang thấy trước mắt.”
“…Đó là thí nghiệm của một lũ ma quỷ, phản nhân loại, phản xã hội, mất hết thiên đạo mất hết nhân đạo, làm người ta phẫn nộ!”
“Bọn chúng dùng giá cao mua trẻ sơ sinh từ tay cha mẹ các bé mang về tiến hành những thực nghiệm vô nhân tính. Bọn chúng cầm lấy những con hamster cùng thỏ trắng mềm mại đáng yêu lại vô hại đặt trước mặt các bé, sau đó dùng sức gõ những vật phẩm kim loại phát ra âm thanh khó nghe, sắc lẹm chói tai lại mang theo tính kích thích, cho đến khi các bé sợ hãi khóc lên.”
“Bọn chúng muốn các bé vì thế mà sợ hãi tất cả những thứ màu trắng, chẳng hạn như chó, quần áo, khăn tay, thậm chí là râu bạc. Thực nghiệm ấy vẫn luôn tiến hành lặp lại, chỉ vì bọn chúng muốn biết, con người là vì sao sinh ra sợ hãi.”
“…Ở một gian phòng thí nghiệm khác, bọn chúng tiến hành thực nghiệm cướp đoạt toàn bộ cảm quan của con người. Chỉ vì mục đích muốn nghiệm chứng sự phát triển tâm lý của con người là dựa vào môi trường, một khi thoát khỏi môi trường, sẽ tạo thành sự thiếu hụt trong tâm lý.”
“Những người đáng thương bị trở thành vật thí nghiệm sau khi bị tước hết toàn bộ cảm quan dần dần xuất hiện các vấn đề, tư duy của họ thác loạn, cảm xúc trở nên nôn nóng bất an, suy giảm trí tuệ vân vân… 40% những người tham gia còn vì thế mà nảy sinh ảo giác, thậm chí có người tự sát.”
“…Bọn chúng giống như đội quân ác ma của mặt trời đen (*) vậy! Bọn họ tìm đến người yêu, vợ chồng, mẹ con bắt họ làm thực nghiệm truyền điện biến thái, dùng khảo nghiệm nhân tính làm ngụy trang để thỏa mãn tâm tính hiếu kỳ đáng sợ của bọn chúng.”
“…Tôi không tìm được em ấy ở phòng thí nghiệm D. Những người tham dự thí nghiệm nói cho tôi biết, có rất nhiều người chết do phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán. Nhưng bọn họ lại không biết thi thể bị xử lý thế nào, nhưng bọn họ có từng thấy… một chàng trai anh tuấn từ hoạt bát lại quật cường biến thành một cái xác không hồn vô cảm.”
“…Tôi cũng không biết khoảng thời gian ấy tôi đã vượt qua như thế nào, cả người như đắm chìm trong cừu hận cùng nỗi đau tột cùng. Tôi đã từng nghĩ đến việc phóng hỏa đốt cháy địa ngục ma quỷ này, nhưng lý trí còn sót lại báo cho tôi biết, chỉ có phơi bày những hành vi ma quỷ biến thái của bọn chúng ra khắp thiên hạ, mới là cách báo thù giải hận tốt nhất.”
“Tôi cắn răng ở lại, vì muốn thu thập chứng cớ, sưu tập được những tài liệu quan trọng.”
“…Nhưng mà, việc tôi là một kẻ đồng tính rốt cuộc vẫn bị bại lộ.”
“Bọn chúng đem tôi lên bàn mổ phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán, may mắn thay, tôi là số ít những kẻ sau khi phẫu thuật vẫn còn là người bình thường.”
“Thế nên, bọn chúng tiếp tục đưa tôi tiến hành trị liệu điện giật.”
“Bọn chúng muốn tôi phải thay đổi, phải cảm thấy sỉ nhục vì thân phận đồng tính của mình, nhưng… làm sao có thể chứ.”
“Dù là ở thời đại nào, cũng không khuyết thiếu những kẻ dị doan không biết sợ hãi là gì. Mà tôi, tôi nguyện ý lấy mình làm vật hiến tế cho “tình yêu dị đoan” của thời đại ấy.”
“Cả đời tôi chưa bao giờ dũng cảm như thế, dù cho dòng điện một lần rồi lại một lần khiến cho cả máu thịt cùng xương cốt… run rẩy vì thống khổ.”
“Bị những lời nhục mạ chà đạp bủa vây nhấn chìm, nhưng lại càng khiến lòng tin trong tôi kiên định hơn bao giờ hết, tôi từng câu từng chữ thốt lên như một lời tuyên thệ, tôi yêu em ấy, tôi nhạo báng nói với đám “người chính đạo” kia, rằng: Tôi là một kẻ đồng tính luyến ái, vĩnh viễn không lùi bước, vĩnh viễn không sợ hãi, vĩnh viễn không thay đổi.”
…
***
“Tài liệu tố cáo của Khang Lại được đưa tới tòa soạn báo cùng các cơ quan chức năng,” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng trầm lắng “Nhưng tòa soạn báo nhận được lệnh của bên trên ém chuyện này xuống. Viện nghiên cứu bị niêm phong, phần lớn tài liệu cùng hồ sơ đều bị tiêu hủy.”
“Khi ấy Khang Lai vẫn còn sống, anh ta muốn tìm di thể của người yêu mình, nhưng bởi vì viện nghiên cứu bị niêm phong, anh ta vì thân phận kẻ tố cáo nên bị theo dõi, phía trên sợ anh ta sẽ đâm thủng việc này ra ngoài tạo thành làn sóng dư luận không thể khống chế, nên vẫn hạn chế tự do cùng hành động của anh ta.”
“Bị giam lỏng, Khang Lai đành phải dựa vào việc học vẽ để giải trừ trầm cảm cùng với chống đỡ lòng tin mà sống tiếp. Bức tranh《 Nhân học 》này là tác phẩm duy nhất, cũng là cuối cùng của anh ta.”
“Anh ta trút vào tranh toàn bộ cảm tình cùng tiếc nuối của mình, điều duy nhất khiến anh ta ra đi trong sầu não, là vẫn luôn không tìm ra được di thể của người yêu mình.”
Kha Tầm trầm mặc thật lâu, đầu ngón tay bấu lấy chiếc cốc, hơi rũ mắt nhìn bóng ngược của mình soi trên mặt nước.
“Trụ sở viện nghiên cứu kia ở đâu?” Cậu bỗng hỏi.
“Bảo tàng mỹ thuật Phương Hạp Tử.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Lúc giải tỏa không phát hiện thi thể hay gì đó sao?” Kha Tầm ngước mắt nhìn đối phương.
“Phát hiện một tờ bảng biểu,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đáp lại “Bên trên liệt kê toàn bộ vật thí nghiệm đã chết đi, cùng với nơi mai táng tro cốt, cùng số thứ tự hủ cốt.”
“Hủ tro cốt bây giờ ở đâu?” Kha Tầm hỏi.
Mục Dịch Nhiên đứng dậy, thản nhiên nói “Ngày mai tôi đi làm thủ tục, lúc trong tranh tôi đã hứa với Khang Lai, sẽ giúp hai người họ hợp chung một phần mộ.”
“Tôi đi với anh.” Kha Tầm nói.
Mục Dịch Nhiên không phản đối, bởi vì dù cho hắn không đồng ý mang theo, người nọ kiểu gì cũng sẽ tự mình nhào tới.
Mục Dịch Nhiên cất bước toan đi, đột nhiên nghe được ở phía sau vang lên thanh âm Kha Tầm đứng dậy khỏi ghế sofa, bước vài bước đến sau lưng vươn tay ôm lấy eo hắn.
“Con đường trước mắt của những người như chúng ta, kỳ thật ai cũng đều bước đi trong gian khổ, nhỉ…” Thanh âm của Kha Tầm từ sau vai nhẹ nhàng truyền đến.
Mục Dịch Nhiên không cử động.
“Bởi nên… nếu anh không chịu hạ thành lũy cho tôi vào, tôi cũng sẽ không ép anh.” Kha Tầm nói đến đây, bỗng buông lỏng tay ra “Nếu giữ một khoảng cách có thể bảo vệ anh, vậy tôi…” Nói xong bước lùi về phía sau, mãi cho đến khi đụng phải cửa sổ, Mục Dịch Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy thanh niên đứng ngược sáng, nhìn hắn nở một nụ cười thật xán lạn “…bằng lòng đứng ở sau lưng anh một khoảng cách, cố gắng bảo vệ anh.”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, ánh sáng sau lưng bao bọc trên người Kha Tầm, làm cho cậu thoạt nhìn giống như bị mặt trời thấm đẫm ấm áp.
Mục Dịch nhiên nhìn cậu thật lâu, bỗng vươn đôi chân dài cất bước đi tới, không nhanh không chậm đến trước mặt thanh niên kia.
“Kha Tầm,” thanh âm tràn ngập vị lạnh có lẫn chút gì đó lạ thường “Cậu thật là…” Nói đoạn, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài nâng cằm đối phương “…Nói nhiều lắm.”
Kha Tầm mở to hai mắt, cả người bị đè dính sát vào kính cửa sổ.
Tiếng đập cửa quấy phá đúng lúc vang lên, Mục Dịch Nhiên thả lỏng tay mình, vừa cài lại hạt nút nơi cổ áo vừa xoay người đi ra mở cửa.
Đi vào là Vệ Đông cùng Tần Tứ, hai người giống như vừa mới thức dậy sau giấc ngủ bù, cũng tắm rửa sạch sẽ, ẩm ướt nóng hầm hập lại có một chút mệt mỏi.
“Kha Nhi mày dậy chưa đó?” Vệ Đông vừa vào cửa liền ngó mắt dòm giường “Ể? Đâu rồi?” Hắn nhìn quanh nhìn quất, sẵn tiện liếc một cái dòm người nào đó như đang chết dính trên cửa sổ, hỏi Mục Dịch Nhiên “Bạn của anh đấy à?”
Bạn cậu đấy. Mục Dịch Nhiên ngó Vệ Đông một cái, cũng không đáp, tiếp tục gọi điện thoại.
Tần Tứ nhìn Kha Tầm ngẩn ra một lát mới chợt giật mình “…Tiểu Kha ăn mặc như vậy giống như đổi thành người khác ấy, tôi cũng không dám nhận.”
Vệ Đông kinh ngạc đến nhảy dựng “Cái đù! Kha Nhi là mày đó sao!? Cái đù đu! Mày chơi trò gì đấy! Bị ma nhập vào người à!? Mày mặc cái giống gì trên người thế này! Đây là tính chuyển sang phong cách rù quến nơi công sở sao?”
“…Ngậm miệng mày lại.” Kha Tầm kéo cả người rời khỏi cửa kính, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve cằm, nơi đó như còn lưu lại mùi của Mục Dịch Nhiên, cả người hoảng hốt như đang nằm mơ lại như không phải “À ờ ờ… đói chưa? Đi ăn cơm thôi.”
“Ý kiến hay,” Vệ Đông xoa bụng “Người ta nhỏ lớn tới giờ vẫn chưa từng ăn một bữa ở khách sạn xịn vậy na, cũng cả ngày không có gì vào bụng rồi, đi mau đi mau.”
Kha Tầm như cưỡi mây bay đến trước mặt Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt mộng ảo nhìn hắn “Anh khao hả.”
“Tôi khao.” Mục Dịch Nhiên cũng nhìn đối phương, khẽ động khóe môi “Muốn ăn cái gì?”
Kha Tầm càng mờ mịt, cả buổi không lên tiếng.
“Sao vậy,” Mục Dịch Nhiên tiếp tục cài kín cái nút thứ hai, vẻ mặt tuy bận vẫn ung dung nhìn cậu “Bình thường không phải lảm nhảm suốt sao.”
“…Òm.” Kha Tầm gãi đầu.
Không phải do quân ta quá ngờ nghệch, là do quân địch khí thế “công” quá mạnh mẽ…
Sang hai phòng bên cạnh gọi Lý Nhã Tình vẫn còn đang ngủ cùng với Chu Hạo Văn vừa tắm rửa xong, còn về Kỳ Cường cùng Hoàng Bi từ sau khi rời khỏi tranh liền mất tung mất tích, Tần Tứ cũng không tốt tới nỗi phải chạy theo dặn dò bọn họ những việc cần chú ý sau khi rời tranh.
Chu Hạo Văn mặc dù lúc trong tranh suýt nữa bị mũi dùi phẫu thuật cắm vào trong đầu, nhưng vừa rời khỏi tranh thì mấy vết thương không quá nghiêm trọng cũng tùy theo đỡ bớt hoặc thậm chí chẳng thấy tí dấu vết nào, sau khi ngủ một giấc thể lực liền khôi phục hơn nửa, cùng mọi người đi xuống nhà ăn của khác sạn.
Tần Tứ dặn dò Lý Nhã Tình về mấy việc cần chú ý tiếp theo, Kha Tần cũng ước hẹn thời gian và địa điểm với cô, tới lúc đó còn phải nhờ cô dẫn tới nhà Trương Hàm Duệ, giao lại di động của Trương Hàm Duệ cho bố mẹ cô ấy.
Lúc ăn cơm Kha Tầm sực nhớ một chuyện, hỏi Chu Hạo Văn “Cậu bảo trong ngăn bàn nhà cậu có thư cho tôi mà đúng không, viết gì đó?”
Chu Hạo Văn gắp thức ăn cho mình, vẻ mặt thản nhiên “Vài chuyện hậu sự, cũng chỉ có thể nhờ cậy cậu giúp đỡ.”
“Mấy cái đấy viết thư làm chi na, hiện tại nói ra luôn cũng được, tôi nhớ kỹ lắm, nếu không được gửi Wechat đi.” Kha Tầm nói.
Chu Hạo Văn hơi rũ mắt nhìn đầu đũa trên tay “Nếu không có thư, Khang Lai mãi mãi không thể được đoàn tụ với người yêu của mình một lần nữa. Trí nhớ có lúc sẽ phai mờ, di động sẽ có lúc hư hao, tin nhắn điện tử có thể sẽ biến mất, còn thư… chắc là có thể lưu lại trên thế giới này… lâu hơn một chút.”
__________
Chú thích
(*) Đội quân mặt trời đen : đây là nói về bộ phim “Hắc thái dương 731” nói về sự tàn bạo chiến tranh của người Nhật tại Đơn vị 731, đơn vị thử nghiệm vũ khí sinh học bí mật của Quân đội Đế quốc Nhật Bản trong Thế chiến II
***
=3= Done
Thực ra cái tranh này là một trong ba bức tranh mình thích nhất trong truyện này… Mỗi lần đọc mấy vụ về “chữa bệnh” cho đồng tính là lại thấy hơi khó chịu…
Nói chung bộ này tớ dịch khá là smooth, cho nên chắc là sẽ sớm xong tầm tháng 10 hoặc nhanh hơn là tháng 9.
Tranh sau vẫn là 2-3 chương / ngày ha, nếu như tớ dịch tồn chương nhiều quá (cách hẳn 1 tranh) thì tớ sẽ up kiểu dồn 1 loạt như vậy.
Hi vọng mọi người đọc vui, có gì thắc mắc thì cứ góp ý nhen =v=)b
Ở thời đại ngày ấy, đồng tính luyến ái là dị đoan, là phạm pháp, là bệnh tâm thần.
Hai người họ, chỉ có thể dè chừng lại cẩn trọng âm thầm qua lại, yên lặng yêu nhau.
Trên bước đường thăm dò khoa học, sẽ xuất hiện thiên tài, đồng thời cũng sẽ có biến thái, có đường ngay cũng sẽ có ngõ tắt.
Cái thời mà phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán thịnh hành, có một phần lớn là được áp dụng lên những người đồng tính, những con người đi “đường ngay” cố hết sức “chữa trị” cho “kẻ bệnh” đồng tính. Mà, sau khi phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán dần dần bị giới y họcvứt bỏ, liệu pháp điện giật lại bắt đầu ngoi lên, trở thành công cụ tiên tiến nhất trong công cuộc “chữa bệnh đồng tính”.
“Em ấy bị người ta tố cáo, bước đi ngoài đường chịu đủ cười nhạo của người xung quanh, họ nhục mạ thậm chí là đánh em ấy,” Trong tự truyện của Khang Lai viết như vậy “Em ấy chỉ có thể ở trong nhà, cửa nhà em ấy bị người xung quanh tạt phân cùng nước rửa chén, ngoài hành lang bị nước sơn đỏ viết đầy những lời thô tục, bọn họ mắng em ấy, bắt em ấy tự sát.”
“…Nhà em ấy bị kẻ khác cắt đứt dây điện thoại, tôi khi ấy du học nước ngoài cũng mất đi liên lạc với em ấy.”
“…Đến một ngày nào đó, có vài kẻ bề ngoài như là học giả tìm đến nhà em ấy, bọn chúng nói sẽ giúp đỡ em ấy loại trừ phiền não. Bọn chúng bắt em ấy ký tên vào một bản hợp đồng thỏa thuận, bắt em ấy tự nguyện trở thành vật thí nghiệm của viện nghiên cứu.”
“Trên hợp đồng có điều khoản bắt buộc giữ bí mật, nhưng em ấy vẫn lưu lại cho tôi một bức thư giấu kín ở ngăn bí mật trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc, đó là nơi chỉ có tôi và em ấy biết.”
“Tôi rốt cuộc xin được phép, từ nước ngoài chạy trở về, tôi đã tìm hết mọi nơi mình có thể nhưng vẫn không tìm được tung tích của em ấy, tôi cố gắng tìm đủ mọi cách hỏi thăm, cuối cùng biết được manh mối em ấy bị đám người kia dẫn đi.”
“Tôi nghĩ em ấy có lẽ sẽ nhắn lại cho tôi, thế là tôi tìm được lá thư giấu trong kẽ bí mật… Nhưng tôi không thể đi vào viện nghiên cứu với tư cách người ngoài được, nơi đó là một căn cứ nghiên cứu bí mật, tôi không biết nó thuộc ngành nào, cũng không biết nơi đó rốt cuộc nghiên cứu hạng mục gì.”
“Tôi nhất định phải tìm ra em ấy. Trong lòng tôi có cảm giác không tốt, nhưng tôi không muốn tin.”
“…Tôi mang theo giấy chứng nhận tiến sĩ y học nước ngoài, tìm đến mọi mối quan hệ có thể lợi dụng, rốt cuộc đột nhập được vào viện nghiên cứu kia.”
“…Tôi không thể tin được những gì mà tôi đang thấy trước mắt.”
“…Đó là thí nghiệm của một lũ ma quỷ, phản nhân loại, phản xã hội, mất hết thiên đạo mất hết nhân đạo, làm người ta phẫn nộ!”
“Bọn chúng dùng giá cao mua trẻ sơ sinh từ tay cha mẹ các bé mang về tiến hành những thực nghiệm vô nhân tính. Bọn chúng cầm lấy những con hamster cùng thỏ trắng mềm mại đáng yêu lại vô hại đặt trước mặt các bé, sau đó dùng sức gõ những vật phẩm kim loại phát ra âm thanh khó nghe, sắc lẹm chói tai lại mang theo tính kích thích, cho đến khi các bé sợ hãi khóc lên.”
“Bọn chúng muốn các bé vì thế mà sợ hãi tất cả những thứ màu trắng, chẳng hạn như chó, quần áo, khăn tay, thậm chí là râu bạc. Thực nghiệm ấy vẫn luôn tiến hành lặp lại, chỉ vì bọn chúng muốn biết, con người là vì sao sinh ra sợ hãi.”
“…Ở một gian phòng thí nghiệm khác, bọn chúng tiến hành thực nghiệm cướp đoạt toàn bộ cảm quan của con người. Chỉ vì mục đích muốn nghiệm chứng sự phát triển tâm lý của con người là dựa vào môi trường, một khi thoát khỏi môi trường, sẽ tạo thành sự thiếu hụt trong tâm lý.”
“Những người đáng thương bị trở thành vật thí nghiệm sau khi bị tước hết toàn bộ cảm quan dần dần xuất hiện các vấn đề, tư duy của họ thác loạn, cảm xúc trở nên nôn nóng bất an, suy giảm trí tuệ vân vân… 40% những người tham gia còn vì thế mà nảy sinh ảo giác, thậm chí có người tự sát.”
“…Bọn chúng giống như đội quân ác ma của mặt trời đen (*) vậy! Bọn họ tìm đến người yêu, vợ chồng, mẹ con bắt họ làm thực nghiệm truyền điện biến thái, dùng khảo nghiệm nhân tính làm ngụy trang để thỏa mãn tâm tính hiếu kỳ đáng sợ của bọn chúng.”
“…Tôi không tìm được em ấy ở phòng thí nghiệm D. Những người tham dự thí nghiệm nói cho tôi biết, có rất nhiều người chết do phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán. Nhưng bọn họ lại không biết thi thể bị xử lý thế nào, nhưng bọn họ có từng thấy… một chàng trai anh tuấn từ hoạt bát lại quật cường biến thành một cái xác không hồn vô cảm.”
“…Tôi cũng không biết khoảng thời gian ấy tôi đã vượt qua như thế nào, cả người như đắm chìm trong cừu hận cùng nỗi đau tột cùng. Tôi đã từng nghĩ đến việc phóng hỏa đốt cháy địa ngục ma quỷ này, nhưng lý trí còn sót lại báo cho tôi biết, chỉ có phơi bày những hành vi ma quỷ biến thái của bọn chúng ra khắp thiên hạ, mới là cách báo thù giải hận tốt nhất.”
“Tôi cắn răng ở lại, vì muốn thu thập chứng cớ, sưu tập được những tài liệu quan trọng.”
“…Nhưng mà, việc tôi là một kẻ đồng tính rốt cuộc vẫn bị bại lộ.”
“Bọn chúng đem tôi lên bàn mổ phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán, may mắn thay, tôi là số ít những kẻ sau khi phẫu thuật vẫn còn là người bình thường.”
“Thế nên, bọn chúng tiếp tục đưa tôi tiến hành trị liệu điện giật.”
“Bọn chúng muốn tôi phải thay đổi, phải cảm thấy sỉ nhục vì thân phận đồng tính của mình, nhưng… làm sao có thể chứ.”
“Dù là ở thời đại nào, cũng không khuyết thiếu những kẻ dị doan không biết sợ hãi là gì. Mà tôi, tôi nguyện ý lấy mình làm vật hiến tế cho “tình yêu dị đoan” của thời đại ấy.”
“Cả đời tôi chưa bao giờ dũng cảm như thế, dù cho dòng điện một lần rồi lại một lần khiến cho cả máu thịt cùng xương cốt… run rẩy vì thống khổ.”
“Bị những lời nhục mạ chà đạp bủa vây nhấn chìm, nhưng lại càng khiến lòng tin trong tôi kiên định hơn bao giờ hết, tôi từng câu từng chữ thốt lên như một lời tuyên thệ, tôi yêu em ấy, tôi nhạo báng nói với đám “người chính đạo” kia, rằng: Tôi là một kẻ đồng tính luyến ái, vĩnh viễn không lùi bước, vĩnh viễn không sợ hãi, vĩnh viễn không thay đổi.”
…
***
“Tài liệu tố cáo của Khang Lại được đưa tới tòa soạn báo cùng các cơ quan chức năng,” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng trầm lắng “Nhưng tòa soạn báo nhận được lệnh của bên trên ém chuyện này xuống. Viện nghiên cứu bị niêm phong, phần lớn tài liệu cùng hồ sơ đều bị tiêu hủy.”
“Khi ấy Khang Lai vẫn còn sống, anh ta muốn tìm di thể của người yêu mình, nhưng bởi vì viện nghiên cứu bị niêm phong, anh ta vì thân phận kẻ tố cáo nên bị theo dõi, phía trên sợ anh ta sẽ đâm thủng việc này ra ngoài tạo thành làn sóng dư luận không thể khống chế, nên vẫn hạn chế tự do cùng hành động của anh ta.”
“Bị giam lỏng, Khang Lai đành phải dựa vào việc học vẽ để giải trừ trầm cảm cùng với chống đỡ lòng tin mà sống tiếp. Bức tranh《 Nhân học 》này là tác phẩm duy nhất, cũng là cuối cùng của anh ta.”
“Anh ta trút vào tranh toàn bộ cảm tình cùng tiếc nuối của mình, điều duy nhất khiến anh ta ra đi trong sầu não, là vẫn luôn không tìm ra được di thể của người yêu mình.”
Kha Tầm trầm mặc thật lâu, đầu ngón tay bấu lấy chiếc cốc, hơi rũ mắt nhìn bóng ngược của mình soi trên mặt nước.
“Trụ sở viện nghiên cứu kia ở đâu?” Cậu bỗng hỏi.
“Bảo tàng mỹ thuật Phương Hạp Tử.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Lúc giải tỏa không phát hiện thi thể hay gì đó sao?” Kha Tầm ngước mắt nhìn đối phương.
“Phát hiện một tờ bảng biểu,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đáp lại “Bên trên liệt kê toàn bộ vật thí nghiệm đã chết đi, cùng với nơi mai táng tro cốt, cùng số thứ tự hủ cốt.”
“Hủ tro cốt bây giờ ở đâu?” Kha Tầm hỏi.
Mục Dịch Nhiên đứng dậy, thản nhiên nói “Ngày mai tôi đi làm thủ tục, lúc trong tranh tôi đã hứa với Khang Lai, sẽ giúp hai người họ hợp chung một phần mộ.”
“Tôi đi với anh.” Kha Tầm nói.
Mục Dịch Nhiên không phản đối, bởi vì dù cho hắn không đồng ý mang theo, người nọ kiểu gì cũng sẽ tự mình nhào tới.
Mục Dịch Nhiên cất bước toan đi, đột nhiên nghe được ở phía sau vang lên thanh âm Kha Tầm đứng dậy khỏi ghế sofa, bước vài bước đến sau lưng vươn tay ôm lấy eo hắn.
“Con đường trước mắt của những người như chúng ta, kỳ thật ai cũng đều bước đi trong gian khổ, nhỉ…” Thanh âm của Kha Tầm từ sau vai nhẹ nhàng truyền đến.
Mục Dịch Nhiên không cử động.
“Bởi nên… nếu anh không chịu hạ thành lũy cho tôi vào, tôi cũng sẽ không ép anh.” Kha Tầm nói đến đây, bỗng buông lỏng tay ra “Nếu giữ một khoảng cách có thể bảo vệ anh, vậy tôi…” Nói xong bước lùi về phía sau, mãi cho đến khi đụng phải cửa sổ, Mục Dịch Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy thanh niên đứng ngược sáng, nhìn hắn nở một nụ cười thật xán lạn “…bằng lòng đứng ở sau lưng anh một khoảng cách, cố gắng bảo vệ anh.”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, ánh sáng sau lưng bao bọc trên người Kha Tầm, làm cho cậu thoạt nhìn giống như bị mặt trời thấm đẫm ấm áp.
Mục Dịch nhiên nhìn cậu thật lâu, bỗng vươn đôi chân dài cất bước đi tới, không nhanh không chậm đến trước mặt thanh niên kia.
“Kha Tầm,” thanh âm tràn ngập vị lạnh có lẫn chút gì đó lạ thường “Cậu thật là…” Nói đoạn, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài nâng cằm đối phương “…Nói nhiều lắm.”
Kha Tầm mở to hai mắt, cả người bị đè dính sát vào kính cửa sổ.
Tiếng đập cửa quấy phá đúng lúc vang lên, Mục Dịch Nhiên thả lỏng tay mình, vừa cài lại hạt nút nơi cổ áo vừa xoay người đi ra mở cửa.
Đi vào là Vệ Đông cùng Tần Tứ, hai người giống như vừa mới thức dậy sau giấc ngủ bù, cũng tắm rửa sạch sẽ, ẩm ướt nóng hầm hập lại có một chút mệt mỏi.
“Kha Nhi mày dậy chưa đó?” Vệ Đông vừa vào cửa liền ngó mắt dòm giường “Ể? Đâu rồi?” Hắn nhìn quanh nhìn quất, sẵn tiện liếc một cái dòm người nào đó như đang chết dính trên cửa sổ, hỏi Mục Dịch Nhiên “Bạn của anh đấy à?”
Bạn cậu đấy. Mục Dịch Nhiên ngó Vệ Đông một cái, cũng không đáp, tiếp tục gọi điện thoại.
Tần Tứ nhìn Kha Tầm ngẩn ra một lát mới chợt giật mình “…Tiểu Kha ăn mặc như vậy giống như đổi thành người khác ấy, tôi cũng không dám nhận.”
Vệ Đông kinh ngạc đến nhảy dựng “Cái đù! Kha Nhi là mày đó sao!? Cái đù đu! Mày chơi trò gì đấy! Bị ma nhập vào người à!? Mày mặc cái giống gì trên người thế này! Đây là tính chuyển sang phong cách rù quến nơi công sở sao?”
“…Ngậm miệng mày lại.” Kha Tầm kéo cả người rời khỏi cửa kính, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve cằm, nơi đó như còn lưu lại mùi của Mục Dịch Nhiên, cả người hoảng hốt như đang nằm mơ lại như không phải “À ờ ờ… đói chưa? Đi ăn cơm thôi.”
“Ý kiến hay,” Vệ Đông xoa bụng “Người ta nhỏ lớn tới giờ vẫn chưa từng ăn một bữa ở khách sạn xịn vậy na, cũng cả ngày không có gì vào bụng rồi, đi mau đi mau.”
Kha Tầm như cưỡi mây bay đến trước mặt Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt mộng ảo nhìn hắn “Anh khao hả.”
“Tôi khao.” Mục Dịch Nhiên cũng nhìn đối phương, khẽ động khóe môi “Muốn ăn cái gì?”
Kha Tầm càng mờ mịt, cả buổi không lên tiếng.
“Sao vậy,” Mục Dịch Nhiên tiếp tục cài kín cái nút thứ hai, vẻ mặt tuy bận vẫn ung dung nhìn cậu “Bình thường không phải lảm nhảm suốt sao.”
“…Òm.” Kha Tầm gãi đầu.
Không phải do quân ta quá ngờ nghệch, là do quân địch khí thế “công” quá mạnh mẽ…
Sang hai phòng bên cạnh gọi Lý Nhã Tình vẫn còn đang ngủ cùng với Chu Hạo Văn vừa tắm rửa xong, còn về Kỳ Cường cùng Hoàng Bi từ sau khi rời khỏi tranh liền mất tung mất tích, Tần Tứ cũng không tốt tới nỗi phải chạy theo dặn dò bọn họ những việc cần chú ý sau khi rời tranh.
Chu Hạo Văn mặc dù lúc trong tranh suýt nữa bị mũi dùi phẫu thuật cắm vào trong đầu, nhưng vừa rời khỏi tranh thì mấy vết thương không quá nghiêm trọng cũng tùy theo đỡ bớt hoặc thậm chí chẳng thấy tí dấu vết nào, sau khi ngủ một giấc thể lực liền khôi phục hơn nửa, cùng mọi người đi xuống nhà ăn của khác sạn.
Tần Tứ dặn dò Lý Nhã Tình về mấy việc cần chú ý tiếp theo, Kha Tần cũng ước hẹn thời gian và địa điểm với cô, tới lúc đó còn phải nhờ cô dẫn tới nhà Trương Hàm Duệ, giao lại di động của Trương Hàm Duệ cho bố mẹ cô ấy.
Lúc ăn cơm Kha Tầm sực nhớ một chuyện, hỏi Chu Hạo Văn “Cậu bảo trong ngăn bàn nhà cậu có thư cho tôi mà đúng không, viết gì đó?”
Chu Hạo Văn gắp thức ăn cho mình, vẻ mặt thản nhiên “Vài chuyện hậu sự, cũng chỉ có thể nhờ cậy cậu giúp đỡ.”
“Mấy cái đấy viết thư làm chi na, hiện tại nói ra luôn cũng được, tôi nhớ kỹ lắm, nếu không được gửi Wechat đi.” Kha Tầm nói.
Chu Hạo Văn hơi rũ mắt nhìn đầu đũa trên tay “Nếu không có thư, Khang Lai mãi mãi không thể được đoàn tụ với người yêu của mình một lần nữa. Trí nhớ có lúc sẽ phai mờ, di động sẽ có lúc hư hao, tin nhắn điện tử có thể sẽ biến mất, còn thư… chắc là có thể lưu lại trên thế giới này… lâu hơn một chút.”
__________
Chú thích
(*) Đội quân mặt trời đen : đây là nói về bộ phim “Hắc thái dương 731” nói về sự tàn bạo chiến tranh của người Nhật tại Đơn vị 731, đơn vị thử nghiệm vũ khí sinh học bí mật của Quân đội Đế quốc Nhật Bản trong Thế chiến II
***
=3= Done
Thực ra cái tranh này là một trong ba bức tranh mình thích nhất trong truyện này… Mỗi lần đọc mấy vụ về “chữa bệnh” cho đồng tính là lại thấy hơi khó chịu…
Nói chung bộ này tớ dịch khá là smooth, cho nên chắc là sẽ sớm xong tầm tháng 10 hoặc nhanh hơn là tháng 9.
Tranh sau vẫn là 2-3 chương / ngày ha, nếu như tớ dịch tồn chương nhiều quá (cách hẳn 1 tranh) thì tớ sẽ up kiểu dồn 1 loạt như vậy.
Hi vọng mọi người đọc vui, có gì thắc mắc thì cứ góp ý nhen =v=)b
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất