Chương 128: Tịnh thổ (03) : Rất thích anh
“Quan dọn phân” công việc bận rộn, mới hôm trước còn đang trong nước ấy thế mà sang hôm sau đã bay qua Châu Âu.
Kha Tầm cũng không dám liên hệ thường xuyên, sợ mình gửi tin qua vừa lúc người ta đang nghỉ ngơi.
Vì thế hậu quả của việc cố kềm cố nén chính là ông chủ Kha rốt cuộc tự mình chạy đến phòng gym làm công tác thị sát, bao gồm cả việc do mỗi ngày đều quá rảnh rỗi mà đốt thời gian trên các thiết bị tập thể hình.
Vệ Đông bước xuống máy chạy bộ, mệt đến thở hồng hộc muốn hụt hơi “….Tao chết mất… Chạy bộ… không phù hợp với… dân đì-zai bọn tao…”
Kha Tầm bỏ cái tạ trong tay xuống “Để tao đề cử một hình thức vận động cực kỳ thích hợp với dân đì-zai tụi bây hen, yoga về với thiên nhiên.”
“Yoga tao biết, nhưng yoga về với thiên nhiên là cái giống gì?” Vệ Đông chống chân hỏi.
“Tức là trần truồng trùi trụi tập yoga ấy mà,” Kha Tầm nói “Theo đuổi sự hòa hợp cao độ nhất giữa con người và thiên nhiên, đồng thời cũng phù hợp với thẩm mỹ học cơ thể người cùng thẩm mỹ học tự nhiên, thỏa mãn tình cảm nghệ thuật của một gã đì-zai lâu năm như mày.”
Vệ Đông “Đù… Vậy mày nói nghe xem huấn luyện viên là nam hay nữ?”
Kha Tầm “Như mày mong muốn, tao sẽ gọi “cô nương” đáng yêu gái tánh nhất nơi này đến dạy mày.”
Dứt lời liền vẫy tay kêu một người trước ngực có đeo thẻ nhân viên đang đứng ở xa xa “Tiểu Tân, lại đây, hướng dẫn cho anh khách này.”
Vệ Đông liền đứng đó trố mắt nhìn một gã đàn ông mày rậm mắt to dưới cằm râu quai nón thân hình vạm vỡ khôi ngô mặc áo nịt người lắc eo nguẩy mông bước tới, ánh mắt cười tít nhìn chằm chằm bộ ngực của ông chủ nhà mình, tới lúc đến gần mới ra vẻ hết sức quyến luyến dời mắt nhìn Vệ Đông “Anh khách này muốn tăng cơ hay giảm mỡ?”
Cái—— dudime… Vệ Đông xém tí nữa là mềm oặt hai chân ngồi xuống đất, đâu ra cái chất giọng êm tai dễ nghe như seiyuu của mấy vai nam chính anime này vậy!
“Không không không, không cần, ông chủ của cậu nói đùa ấy mà,” Vệ Đông lắc tay liên hồi, rất sợ bị “báu vật xinh đẹp” kia cuốn lấy “Tui hổng phải người nơi này, ngày mai đi rồi, ngày mai đi rồi!”
Tiểu Tân nghe hắn nói vậy liền không để ý đến nữa, ánh mắt bồi hồi chuyển sang Kha Tầm “Ông chủ nha, tối nay có rảnh không á? Mấy đứa tụi em mới tới muốn mời anh ăn một bữa cơm nè.”
Vệ Đông đứng bên cạnh dòm mà rùng cả mình.
Kha Tầm đưa ngón tay chỉ Vệ Đông “Tối nay tôi phải đưa tiễn nó, sợ là không có thời gian, mấy cậu cứ mời cậu Lưu đi là được, xem như thay mặt cho tôi.”
Cậu Lưu là anh em tốt của Kha Tầm, ngày thường Kha Tầm không đến, phòng gym này đều do cậu Lưu quản lý.
Vất vả lắm mới đuổi khéo được Tiểu Tân đi, Kha Tầm lập tức tung cước sút vào hông Kha Tầm một cái “Cái đù má chỗ này của mày mướn đâu ra mấy thứ yêu nghiệt này!? Thằng đó là sao vậy?”
“Có mấy tên nhân viên lâu năm bị mấy phòng gym khác moi đi rồi, nên thằng Lưu mới phải chiêu mộ người mới,” Kha Tầm vẻ mặt không đồng ý kéo khăn lau mồ hôi “Mày đừng thấy Tiểu Dương có hơi âm dương mất cân bằng, vậy chứ năng lực làm việc của người ta xịn lắm đó.”
Vệ Đông vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn Kha Tầm “Tao thấy nó như có ý đồ với mày á, mày không thấy nó nhìn mày giống như đang nhìn một cái vibrator hình người sao?”
Kha Tầm văng một phát combo 3 chối “Câm miệng. Tao không có. Đừng nói bậy.”
Vệ Đông lượn vòng quanh đối phương một vòng “Nói mau, mấy hôm nay tao thấy mày có gì đó lạ lắm, có phải xảy ra chuyện gì không nói tao nghe không?”
Kha Tầm đi về phía phòng tắm “Tao có gì mà lạ?”
Vệ Đông ánh mắt hơi do dự nhìn cậu “Ờ thì… cảm giác rất vui sướng?”
Kha Tầm “Trừ bỏ mấy lúc vào tranh, tao có bao giờ không vui sướng không?”
“Không giống nhau,” Vệ Đông múa may tay chân với cậu “Cái dáng vẻ vui sướng lúc này của mày giống như —— mày có từng xem mấy cái clip ghi hình của tụi Corgi chưa? Vui sướng đến nỗi nguyên cái mông phì của nó đều run lên.”
“Cút đi, mày đưa tay chỉ chỗ nào đó.” Kha Tầm đẩy hắn ra “Mau tắm đi, tắm xong về nhà tao nghiên cứu tranh.”
Dạo gần đây, mấy thành viên của [ Luận vào tranh ] đã nghiên cứu toàn bộ các bức tranh được trưng bày thường niên trong nhà trưng bày Thủy Thượng Hoa, còn liệt kê ra các trọng điểm cùng yếu điểm, tiếp theo bọn họ cần nghiên cứu là đám tranh sắp sửa được trưng bày vào ngày mà bọn họ phải tiến vào tranh.
Đám tranh này đến từ mười sáu vị họa sĩ theo “trường phái quán đản” đến từ trong và ngoài nước. Trường phái quái đản tên này là do các cư dân mạng đặt cho, bởi vì mấy bức tranh thuộc trường phái này chủ đề đa phần đều cực kỳ cổ quái lạ lùng, đủ dạng đủ kiểu, “não động” cực kỳ rộng lớn thậm chí là hoang đường.
“Tao có dự cảm không lành lắm á,” Vệ Đông nhìn mấy bức tranh với hình ảnh lạ lùng khác thường trên máy tính của Kha Tầm, thở dài nói “Thật sự đi vào mấy bức tranh như này không biết sẽ bị nó giỡn chết như nào.”
“Đành chuẩn bị cho sung túc một chút chứ sao,” Kha Tầm nói “Mai là chủ nhật, tao với mày ra ngoài đi mua đồ.”
“Mua cái gì?” Vệ Đông hỏi.
“Di động với sạc dự phòng,” Kha Tầm nói “Sau bức tranh 《Nhân Học 》kia tao rút ra một điều, mặc dù vào tranh di động sẽ bị tước mất phần lớn chức năng, nhưng đến những lúc cần có thể dùng nó như lựu đạn hoặc thuốc nổ.”
“Nói thì nói vậy… rồi mày tính mua mấy bộ di động?” Vệ Đông hỏi.
“Chừng mười bộ chắc đủ rồi.” Kha Tầm nói.
“Đựu! Dù cho mày có tiền cũng đừng chơi đốt tiền kiểu đó chứ! Mày điên hay gì, quả nhiên dạo gần đây mày rất kỳ lạ!” Vệ Đông gào lên.
“Mày ngu hay gì, tao đâu có mua loại mắc tiền, trong trung tâm điện tử bán đầy các kiểu di động mấy trăm tệ kìa,” Kha Tầm nói “Tao có một người anh em bán ở đó, mấy nhãn hiệu trong nước không nổi tiếng, nhưng chức năng chẳng kém gì mấy nhãn hiệu lớn, hơn nữa vào tranh rồi cần chi mấy chức năng xịn nữa, có thể làm công cụ chiếu sáng ghi hình hơn nữa pin trâu xài lâu là được rồi.”
“…Mày giỏi.” Vệ Đông rốt cuộc hết lời phản bác.
Thằng bạn thân này có một cái… không biết nên xem như ưu điểm hay khuyết điểm, đó là tư duy cực kỳ nhanh nhạy, hơn nữa có thể suy một ra ba.
Mục đại lão trước kia từng nói, kể cả đao kiếm lẫn súng ống dù có thể mang vào tranh cũng sẽ mất đi công dụng, hoặc là biến thành sắt vụn —— đương nhiên là ngoại trừ những thứ có sẵn trong tranh.
Mà di động vào tranh, tuy rằng không đến mức thoái hóa thành phế liệu, nhưng chỉ còn lại mấy cái chức năng có cũng như không. Ai ngờ từ sau bức tranh trước, bọn họ khai quật ra công năng có thể dùng di động làm “thuốc nổ”, thằng bạn chí cốt của mình lập tức túm lấy lợi thế này, hoặc nói là bug của tranh, hoàn toàn không buông tha bất cứ chi tiết dù nhỏ nhặt cỡ nào có thể tăng thêm một tầng tự bảo vệ mình, chuẩn bị thật đầy đủ sung túc.
Vệ Đông đột nhiên cảm giác, tốc độ trưởng thành của Kha Tầm từ sau khi vào tranh quả thực nhanh đến nỗi làm người ta trố mắt nhìn trân trối.
Không… Nói đúng hơn là, sau khi Kha ba cùng Kha mẹ rời khỏi, Kha Tầm khi ấy cũng đã ngay lập tức trưởng thành chín chắn, chỉ là ở trước mặt bạn bè mình, nó vẫn giữ vẻ ngoài tản mạn lười biếng cùng với tính cách tếu táo hài hước để che đi nỗi đau trong lòng, chỉ khi nào trở về căn nhà trống rỗng chỉ còn lại một mình thì kẻ cô đơn côi chút Kha Tầm mới trở về với diện mạo đã được lột xác, một Kha Tầm trưởng thành chân chính thực sự.
Ờm, cơ mà… Vệ Đông nghĩ thầm, may là thằng quỷ này gặp được Mục Dịch Nhiên.
Hiện tại cảm xúc vui sướng của Kha Tầm là phát ra từ tận đáy lòng, thân là người anh em tốt kiêm thằng bạn chí cốt với Kha Tầm từ bé tới lớn, Vệ Đông có thể cảm giác được.
Vệ Đông rất hi vọng thằng bạn chí cốt này của mình có thể sớm ngày thoát khỏi cảm xúc tiêu cực sau biến cố mất đi người thân, nhưng Vệ Đông lại không dám đi nghĩ, nghĩ đến có một ngày nào đó, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên ở trong tranh gặp phải sinh ly tử biệt thì.. Kha Tầm sẽ như thế nào…
Trưởng thành trong nháy mắt, chỉ một lần là đủ rồi..
Mà trưởng thành đến mức cực hạn, kế tiếp sẽ tiến đến… suy tàn cùng tử vong.
***
E thị mưa nhiều, lúc Kha Tầm cùng Vệ Đông đến nơi, trời vẫn đang đổ mưa dai dẳng, không biết bao giờ mới dứt được.
Kha Tầm che một cái dù cầu vồng nhìn cực kỳ khêu gợi, bả vai khoác cái túi đeo chéo một bên, ở trong ngoại trừ một bộ đồ tắm ra còn lại là mười bộ di động cùng sạc dự phòng.
“Khách sạn nom được phết na,” Vệ Đông làm một cú chim nhạn trượt cát ngã người chìm vào cái đệm mềm mại của giường lớn trong căn phòng cao cấp của khách sạn Thủy Tinh Thiên Nga “Mày đặt hả? Tiền nhiều quá ngứa túi hay gì?”
“Cái đù mé, cho mày ăn không uống không miễn phí rồi còn xàm ngôn nhiều như vậy,” Kha Tầm vung chận đạp một cái “Cút đi, phòng mày bên cạnh, đây là phòng của tao.”
“Nà ní!? Mày điên rồi hay gì!?” Vệ Đông bật dậy kinh hãi “Mày đặt những hai phòng á!? Phòng này chẳng phải tận hai cái giường sao? Tại sao lại phải đặt thêm mỗi người một phòng? Mày trả phòng kia lại lấy tiền cho tao đi được hem? Bắt tao nằm dưới đất ngủ cũng được nữa!”
“Cút cút cút, đừng xàm ngôn nữa, về phòng mày đi,” Kha Tầm lấy di động ra “Giường còn lại trong phòng mày là cho Hạo Văn Nhi, cậu ấy đi xe lửa năm rưỡi đến.”
“Vậy phòng này của mày giường kia cho ai?” Vệ Đông liếc xéo một cái “Đừng nói tao là để cho đại lão nha… Cái đuỵt! Không phải chứ? Hai người… dụ dì đây!!? Dụ dì đây!?!”
“Không gì hết, đừng lảm nhảm nữa, cút đi.” Kha Tầm dùng di động nhắn tin lên nhóm [ Luận vào tranh ].
Corgi : Hai chúng tôi tới rồi nha @ZHW @Kiếm Đảm Tần Tâm, địa chỉ khách sạn hai người đã nhớ chưa? Số phòng 1503 với 1504, chờ hai người đến chúng ta cùng nhau ăn cơm.
ZHW : Tôi vừa mới lên tàu.
Kiếm Đảm Tần Tâm : Ok.
Kiếm Đảm Tần Tâm : Có ai liên lạc với Lý Nhã Tình chưa?
Corgi : Tôi gọi cho cô ấy rồi, đang trên xe bus đi đến E thị.
Vệ Phong · Manh : Cô gái này cũng can đảm ghê chứ, bức tranh trước trải qua một đống vậy mà giờ vẫn dám tới.
Corgi : …Tao chưa kể mày nghe à, mỗi ngày nhỏ gọi cho tao hơn chục cuộc điện thoại, lần nào cũng khóc nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng sau lại hỏi tao phải làm sao đây.
Vệ Phong · Manh : Làm sao là làm sao giờ… Hoặc là chết trong tranh hoặc là chết ngoài đời, không vào tranh chắc chắn phải chết, vào tranh biết đâu chừng có thể sống, chung quy vẫn là phải cố hết sức thôi…
Corgi : Thì bởi vậy nên cô ấy mới đến đây. Tao với mày có thể đặt di động xuống dùng mồm nói chuyện với nhau không?
Vệ Phong · Manh : Thảo nào tao nói, cứ thấy gì đó kỳ cục.
Kha Tầm “Mau mau cút về phòng mày đi.”
Vệ Đông “Sao dợ, mới ba giờ chiều mà, chưa có tới giờ ngủ nữa, mày tính một mình ở trong phòng làm gì đó? Đồ quỷ sứ hà!”
Kha Tầm “… Cmn tao ở nhà cũng là có mình ên, muốn gì tao đã ở nhà làm rồi!? Về phòng mày đi, còn không thì sang giường tao ngồi chờ!”
Vệ Đông “…Đựu! Hóa ra là vậy! Mày nha mày là sợ tao làm dơ giường nam thần nhà mày đúng không! Cái disme tao coi như thấy rõ bộ mặt của mày rồi nha con “bích chì” vì sắc quên bạn! Từ rày về sau tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt! Tao về phòng đây! Chừng nào ăn cơm gọi tao!”
Nói xong liền ra ngoài đi vào phòng kế bên.
Chu Hạo Văn cùng Tần Tứ đều lục tục đến nơi.
Buổi chiều tầm sáu giờ rưỡi, Kha Tầm đi xuống lầu, đón Mục Dịch Nhiên ở cửa khách sạn.
Kha Tầm không kềm được khóe môi của mình, để mặc nó kéo cao lên, tựa như ánh mặt trời sáng soi giữa màn mưa tưới ngập trời đất này, khiến cho mấy cô gái đứng ở quầy tiếp tân phía trước kềm không được lén lút nhìn cậu, có người còn âm thầm dùng di động chụp lại.
Mục Dịch Nhiên vẫn âu phục giày da như trước, chỉ có tóc dài hơn một tí so với lúc đầu mới gặp, được gọn gàng vuốt ra sau đầu, làm cho chủ nhân của nó càng thêm vẻ cao ngạo lạnh lùng mà bất phàm trác tuyệt, vừa mới cất bước đi vào đại sảnh, nháy mắt liền hấp dẫn vô số ánh mắt của cả nhân viên khách sạn lẫn khách hàng, ở giữa còn xen lẫn vô số lời xì xào tán thưởng đến từ người khác phái.
Kha Tầm đón lấy cái dù đen từ tay hắn, vừa tính vươn tay cầm tiếp túi du lịch kiểu công tác trên tay lại bị hắn đè lại “Không cần.”
Hai người đi vào thang máy, trong buồng thang máy chỉ có hai người bọn họ cùng một cô gái đứng thang máy.
“Lầu 15.” Kha Tầm nói với cô gái kia, sau đó sóng vai đứng cùng Mục Dịch Nhiên ở giữa buồng.
Ở những bức tranh trước đó, bọn họ từng vô số lần sóng vai nhau, nhưng lúc này đây hoàn toàn khác hẳn so với dĩ vãng.
Kha Tầm nghe được thanh âm tràn ấp sức sống nảy lên trong lồng ngực mình, cậu ngước mắt, nhìn về phía cánh cửa thang máy được lau chùi đến bóng lưỡng sáng ngời, nhìn bóng của mình và Mục Dịch Nhiên được chiếu rọi rõ ràng trên ấy.
Kha Tầm hướng về cánh cửa nở một nụ cười thật tươi, tay ở bên hông cũng khẽ nhúc nhích, hai ngón tay vểnh lên, nhẹ nhàng kẹp lấy ngón tay của Mục Dịch Nhiên ở bên cạnh.
Cậu thực sự, rất thích, rất thích người nam nhân này.
Kha Tầm cũng không dám liên hệ thường xuyên, sợ mình gửi tin qua vừa lúc người ta đang nghỉ ngơi.
Vì thế hậu quả của việc cố kềm cố nén chính là ông chủ Kha rốt cuộc tự mình chạy đến phòng gym làm công tác thị sát, bao gồm cả việc do mỗi ngày đều quá rảnh rỗi mà đốt thời gian trên các thiết bị tập thể hình.
Vệ Đông bước xuống máy chạy bộ, mệt đến thở hồng hộc muốn hụt hơi “….Tao chết mất… Chạy bộ… không phù hợp với… dân đì-zai bọn tao…”
Kha Tầm bỏ cái tạ trong tay xuống “Để tao đề cử một hình thức vận động cực kỳ thích hợp với dân đì-zai tụi bây hen, yoga về với thiên nhiên.”
“Yoga tao biết, nhưng yoga về với thiên nhiên là cái giống gì?” Vệ Đông chống chân hỏi.
“Tức là trần truồng trùi trụi tập yoga ấy mà,” Kha Tầm nói “Theo đuổi sự hòa hợp cao độ nhất giữa con người và thiên nhiên, đồng thời cũng phù hợp với thẩm mỹ học cơ thể người cùng thẩm mỹ học tự nhiên, thỏa mãn tình cảm nghệ thuật của một gã đì-zai lâu năm như mày.”
Vệ Đông “Đù… Vậy mày nói nghe xem huấn luyện viên là nam hay nữ?”
Kha Tầm “Như mày mong muốn, tao sẽ gọi “cô nương” đáng yêu gái tánh nhất nơi này đến dạy mày.”
Dứt lời liền vẫy tay kêu một người trước ngực có đeo thẻ nhân viên đang đứng ở xa xa “Tiểu Tân, lại đây, hướng dẫn cho anh khách này.”
Vệ Đông liền đứng đó trố mắt nhìn một gã đàn ông mày rậm mắt to dưới cằm râu quai nón thân hình vạm vỡ khôi ngô mặc áo nịt người lắc eo nguẩy mông bước tới, ánh mắt cười tít nhìn chằm chằm bộ ngực của ông chủ nhà mình, tới lúc đến gần mới ra vẻ hết sức quyến luyến dời mắt nhìn Vệ Đông “Anh khách này muốn tăng cơ hay giảm mỡ?”
Cái—— dudime… Vệ Đông xém tí nữa là mềm oặt hai chân ngồi xuống đất, đâu ra cái chất giọng êm tai dễ nghe như seiyuu của mấy vai nam chính anime này vậy!
“Không không không, không cần, ông chủ của cậu nói đùa ấy mà,” Vệ Đông lắc tay liên hồi, rất sợ bị “báu vật xinh đẹp” kia cuốn lấy “Tui hổng phải người nơi này, ngày mai đi rồi, ngày mai đi rồi!”
Tiểu Tân nghe hắn nói vậy liền không để ý đến nữa, ánh mắt bồi hồi chuyển sang Kha Tầm “Ông chủ nha, tối nay có rảnh không á? Mấy đứa tụi em mới tới muốn mời anh ăn một bữa cơm nè.”
Vệ Đông đứng bên cạnh dòm mà rùng cả mình.
Kha Tầm đưa ngón tay chỉ Vệ Đông “Tối nay tôi phải đưa tiễn nó, sợ là không có thời gian, mấy cậu cứ mời cậu Lưu đi là được, xem như thay mặt cho tôi.”
Cậu Lưu là anh em tốt của Kha Tầm, ngày thường Kha Tầm không đến, phòng gym này đều do cậu Lưu quản lý.
Vất vả lắm mới đuổi khéo được Tiểu Tân đi, Kha Tầm lập tức tung cước sút vào hông Kha Tầm một cái “Cái đù má chỗ này của mày mướn đâu ra mấy thứ yêu nghiệt này!? Thằng đó là sao vậy?”
“Có mấy tên nhân viên lâu năm bị mấy phòng gym khác moi đi rồi, nên thằng Lưu mới phải chiêu mộ người mới,” Kha Tầm vẻ mặt không đồng ý kéo khăn lau mồ hôi “Mày đừng thấy Tiểu Dương có hơi âm dương mất cân bằng, vậy chứ năng lực làm việc của người ta xịn lắm đó.”
Vệ Đông vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn Kha Tầm “Tao thấy nó như có ý đồ với mày á, mày không thấy nó nhìn mày giống như đang nhìn một cái vibrator hình người sao?”
Kha Tầm văng một phát combo 3 chối “Câm miệng. Tao không có. Đừng nói bậy.”
Vệ Đông lượn vòng quanh đối phương một vòng “Nói mau, mấy hôm nay tao thấy mày có gì đó lạ lắm, có phải xảy ra chuyện gì không nói tao nghe không?”
Kha Tầm đi về phía phòng tắm “Tao có gì mà lạ?”
Vệ Đông ánh mắt hơi do dự nhìn cậu “Ờ thì… cảm giác rất vui sướng?”
Kha Tầm “Trừ bỏ mấy lúc vào tranh, tao có bao giờ không vui sướng không?”
“Không giống nhau,” Vệ Đông múa may tay chân với cậu “Cái dáng vẻ vui sướng lúc này của mày giống như —— mày có từng xem mấy cái clip ghi hình của tụi Corgi chưa? Vui sướng đến nỗi nguyên cái mông phì của nó đều run lên.”
“Cút đi, mày đưa tay chỉ chỗ nào đó.” Kha Tầm đẩy hắn ra “Mau tắm đi, tắm xong về nhà tao nghiên cứu tranh.”
Dạo gần đây, mấy thành viên của [ Luận vào tranh ] đã nghiên cứu toàn bộ các bức tranh được trưng bày thường niên trong nhà trưng bày Thủy Thượng Hoa, còn liệt kê ra các trọng điểm cùng yếu điểm, tiếp theo bọn họ cần nghiên cứu là đám tranh sắp sửa được trưng bày vào ngày mà bọn họ phải tiến vào tranh.
Đám tranh này đến từ mười sáu vị họa sĩ theo “trường phái quán đản” đến từ trong và ngoài nước. Trường phái quái đản tên này là do các cư dân mạng đặt cho, bởi vì mấy bức tranh thuộc trường phái này chủ đề đa phần đều cực kỳ cổ quái lạ lùng, đủ dạng đủ kiểu, “não động” cực kỳ rộng lớn thậm chí là hoang đường.
“Tao có dự cảm không lành lắm á,” Vệ Đông nhìn mấy bức tranh với hình ảnh lạ lùng khác thường trên máy tính của Kha Tầm, thở dài nói “Thật sự đi vào mấy bức tranh như này không biết sẽ bị nó giỡn chết như nào.”
“Đành chuẩn bị cho sung túc một chút chứ sao,” Kha Tầm nói “Mai là chủ nhật, tao với mày ra ngoài đi mua đồ.”
“Mua cái gì?” Vệ Đông hỏi.
“Di động với sạc dự phòng,” Kha Tầm nói “Sau bức tranh 《Nhân Học 》kia tao rút ra một điều, mặc dù vào tranh di động sẽ bị tước mất phần lớn chức năng, nhưng đến những lúc cần có thể dùng nó như lựu đạn hoặc thuốc nổ.”
“Nói thì nói vậy… rồi mày tính mua mấy bộ di động?” Vệ Đông hỏi.
“Chừng mười bộ chắc đủ rồi.” Kha Tầm nói.
“Đựu! Dù cho mày có tiền cũng đừng chơi đốt tiền kiểu đó chứ! Mày điên hay gì, quả nhiên dạo gần đây mày rất kỳ lạ!” Vệ Đông gào lên.
“Mày ngu hay gì, tao đâu có mua loại mắc tiền, trong trung tâm điện tử bán đầy các kiểu di động mấy trăm tệ kìa,” Kha Tầm nói “Tao có một người anh em bán ở đó, mấy nhãn hiệu trong nước không nổi tiếng, nhưng chức năng chẳng kém gì mấy nhãn hiệu lớn, hơn nữa vào tranh rồi cần chi mấy chức năng xịn nữa, có thể làm công cụ chiếu sáng ghi hình hơn nữa pin trâu xài lâu là được rồi.”
“…Mày giỏi.” Vệ Đông rốt cuộc hết lời phản bác.
Thằng bạn thân này có một cái… không biết nên xem như ưu điểm hay khuyết điểm, đó là tư duy cực kỳ nhanh nhạy, hơn nữa có thể suy một ra ba.
Mục đại lão trước kia từng nói, kể cả đao kiếm lẫn súng ống dù có thể mang vào tranh cũng sẽ mất đi công dụng, hoặc là biến thành sắt vụn —— đương nhiên là ngoại trừ những thứ có sẵn trong tranh.
Mà di động vào tranh, tuy rằng không đến mức thoái hóa thành phế liệu, nhưng chỉ còn lại mấy cái chức năng có cũng như không. Ai ngờ từ sau bức tranh trước, bọn họ khai quật ra công năng có thể dùng di động làm “thuốc nổ”, thằng bạn chí cốt của mình lập tức túm lấy lợi thế này, hoặc nói là bug của tranh, hoàn toàn không buông tha bất cứ chi tiết dù nhỏ nhặt cỡ nào có thể tăng thêm một tầng tự bảo vệ mình, chuẩn bị thật đầy đủ sung túc.
Vệ Đông đột nhiên cảm giác, tốc độ trưởng thành của Kha Tầm từ sau khi vào tranh quả thực nhanh đến nỗi làm người ta trố mắt nhìn trân trối.
Không… Nói đúng hơn là, sau khi Kha ba cùng Kha mẹ rời khỏi, Kha Tầm khi ấy cũng đã ngay lập tức trưởng thành chín chắn, chỉ là ở trước mặt bạn bè mình, nó vẫn giữ vẻ ngoài tản mạn lười biếng cùng với tính cách tếu táo hài hước để che đi nỗi đau trong lòng, chỉ khi nào trở về căn nhà trống rỗng chỉ còn lại một mình thì kẻ cô đơn côi chút Kha Tầm mới trở về với diện mạo đã được lột xác, một Kha Tầm trưởng thành chân chính thực sự.
Ờm, cơ mà… Vệ Đông nghĩ thầm, may là thằng quỷ này gặp được Mục Dịch Nhiên.
Hiện tại cảm xúc vui sướng của Kha Tầm là phát ra từ tận đáy lòng, thân là người anh em tốt kiêm thằng bạn chí cốt với Kha Tầm từ bé tới lớn, Vệ Đông có thể cảm giác được.
Vệ Đông rất hi vọng thằng bạn chí cốt này của mình có thể sớm ngày thoát khỏi cảm xúc tiêu cực sau biến cố mất đi người thân, nhưng Vệ Đông lại không dám đi nghĩ, nghĩ đến có một ngày nào đó, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên ở trong tranh gặp phải sinh ly tử biệt thì.. Kha Tầm sẽ như thế nào…
Trưởng thành trong nháy mắt, chỉ một lần là đủ rồi..
Mà trưởng thành đến mức cực hạn, kế tiếp sẽ tiến đến… suy tàn cùng tử vong.
***
E thị mưa nhiều, lúc Kha Tầm cùng Vệ Đông đến nơi, trời vẫn đang đổ mưa dai dẳng, không biết bao giờ mới dứt được.
Kha Tầm che một cái dù cầu vồng nhìn cực kỳ khêu gợi, bả vai khoác cái túi đeo chéo một bên, ở trong ngoại trừ một bộ đồ tắm ra còn lại là mười bộ di động cùng sạc dự phòng.
“Khách sạn nom được phết na,” Vệ Đông làm một cú chim nhạn trượt cát ngã người chìm vào cái đệm mềm mại của giường lớn trong căn phòng cao cấp của khách sạn Thủy Tinh Thiên Nga “Mày đặt hả? Tiền nhiều quá ngứa túi hay gì?”
“Cái đù mé, cho mày ăn không uống không miễn phí rồi còn xàm ngôn nhiều như vậy,” Kha Tầm vung chận đạp một cái “Cút đi, phòng mày bên cạnh, đây là phòng của tao.”
“Nà ní!? Mày điên rồi hay gì!?” Vệ Đông bật dậy kinh hãi “Mày đặt những hai phòng á!? Phòng này chẳng phải tận hai cái giường sao? Tại sao lại phải đặt thêm mỗi người một phòng? Mày trả phòng kia lại lấy tiền cho tao đi được hem? Bắt tao nằm dưới đất ngủ cũng được nữa!”
“Cút cút cút, đừng xàm ngôn nữa, về phòng mày đi,” Kha Tầm lấy di động ra “Giường còn lại trong phòng mày là cho Hạo Văn Nhi, cậu ấy đi xe lửa năm rưỡi đến.”
“Vậy phòng này của mày giường kia cho ai?” Vệ Đông liếc xéo một cái “Đừng nói tao là để cho đại lão nha… Cái đuỵt! Không phải chứ? Hai người… dụ dì đây!!? Dụ dì đây!?!”
“Không gì hết, đừng lảm nhảm nữa, cút đi.” Kha Tầm dùng di động nhắn tin lên nhóm [ Luận vào tranh ].
Corgi : Hai chúng tôi tới rồi nha @ZHW @Kiếm Đảm Tần Tâm, địa chỉ khách sạn hai người đã nhớ chưa? Số phòng 1503 với 1504, chờ hai người đến chúng ta cùng nhau ăn cơm.
ZHW : Tôi vừa mới lên tàu.
Kiếm Đảm Tần Tâm : Ok.
Kiếm Đảm Tần Tâm : Có ai liên lạc với Lý Nhã Tình chưa?
Corgi : Tôi gọi cho cô ấy rồi, đang trên xe bus đi đến E thị.
Vệ Phong · Manh : Cô gái này cũng can đảm ghê chứ, bức tranh trước trải qua một đống vậy mà giờ vẫn dám tới.
Corgi : …Tao chưa kể mày nghe à, mỗi ngày nhỏ gọi cho tao hơn chục cuộc điện thoại, lần nào cũng khóc nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng sau lại hỏi tao phải làm sao đây.
Vệ Phong · Manh : Làm sao là làm sao giờ… Hoặc là chết trong tranh hoặc là chết ngoài đời, không vào tranh chắc chắn phải chết, vào tranh biết đâu chừng có thể sống, chung quy vẫn là phải cố hết sức thôi…
Corgi : Thì bởi vậy nên cô ấy mới đến đây. Tao với mày có thể đặt di động xuống dùng mồm nói chuyện với nhau không?
Vệ Phong · Manh : Thảo nào tao nói, cứ thấy gì đó kỳ cục.
Kha Tầm “Mau mau cút về phòng mày đi.”
Vệ Đông “Sao dợ, mới ba giờ chiều mà, chưa có tới giờ ngủ nữa, mày tính một mình ở trong phòng làm gì đó? Đồ quỷ sứ hà!”
Kha Tầm “… Cmn tao ở nhà cũng là có mình ên, muốn gì tao đã ở nhà làm rồi!? Về phòng mày đi, còn không thì sang giường tao ngồi chờ!”
Vệ Đông “…Đựu! Hóa ra là vậy! Mày nha mày là sợ tao làm dơ giường nam thần nhà mày đúng không! Cái disme tao coi như thấy rõ bộ mặt của mày rồi nha con “bích chì” vì sắc quên bạn! Từ rày về sau tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt! Tao về phòng đây! Chừng nào ăn cơm gọi tao!”
Nói xong liền ra ngoài đi vào phòng kế bên.
Chu Hạo Văn cùng Tần Tứ đều lục tục đến nơi.
Buổi chiều tầm sáu giờ rưỡi, Kha Tầm đi xuống lầu, đón Mục Dịch Nhiên ở cửa khách sạn.
Kha Tầm không kềm được khóe môi của mình, để mặc nó kéo cao lên, tựa như ánh mặt trời sáng soi giữa màn mưa tưới ngập trời đất này, khiến cho mấy cô gái đứng ở quầy tiếp tân phía trước kềm không được lén lút nhìn cậu, có người còn âm thầm dùng di động chụp lại.
Mục Dịch Nhiên vẫn âu phục giày da như trước, chỉ có tóc dài hơn một tí so với lúc đầu mới gặp, được gọn gàng vuốt ra sau đầu, làm cho chủ nhân của nó càng thêm vẻ cao ngạo lạnh lùng mà bất phàm trác tuyệt, vừa mới cất bước đi vào đại sảnh, nháy mắt liền hấp dẫn vô số ánh mắt của cả nhân viên khách sạn lẫn khách hàng, ở giữa còn xen lẫn vô số lời xì xào tán thưởng đến từ người khác phái.
Kha Tầm đón lấy cái dù đen từ tay hắn, vừa tính vươn tay cầm tiếp túi du lịch kiểu công tác trên tay lại bị hắn đè lại “Không cần.”
Hai người đi vào thang máy, trong buồng thang máy chỉ có hai người bọn họ cùng một cô gái đứng thang máy.
“Lầu 15.” Kha Tầm nói với cô gái kia, sau đó sóng vai đứng cùng Mục Dịch Nhiên ở giữa buồng.
Ở những bức tranh trước đó, bọn họ từng vô số lần sóng vai nhau, nhưng lúc này đây hoàn toàn khác hẳn so với dĩ vãng.
Kha Tầm nghe được thanh âm tràn ấp sức sống nảy lên trong lồng ngực mình, cậu ngước mắt, nhìn về phía cánh cửa thang máy được lau chùi đến bóng lưỡng sáng ngời, nhìn bóng của mình và Mục Dịch Nhiên được chiếu rọi rõ ràng trên ấy.
Kha Tầm hướng về cánh cửa nở một nụ cười thật tươi, tay ở bên hông cũng khẽ nhúc nhích, hai ngón tay vểnh lên, nhẹ nhàng kẹp lấy ngón tay của Mục Dịch Nhiên ở bên cạnh.
Cậu thực sự, rất thích, rất thích người nam nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất