Chương 11
Chương 21: Cuối cùng cũng mười lăm rồi
Mùng ba đầu năm, Văn Kinh lại đến băng tuyền lần nữa, cởi sạch chỉ còn lại cái quần, xuống nước. Hàn lạnh lập tức thấm vào da thịt, răng bắt đầu va lập cập. Cậu ngây ngẩn đứng, đợi cơn rét lạnh ban đầu trôi qua.
Người đến hạ “thuật cấm túc” cho cậu, là Quân sư huynh.
Quân Diễn Chi vạch một vòng sáng trong nước, ôn giọng nói: “Buổi trưa và tối, bát sư đệ sẽ đến đưa cơm cho đệ. Sau tám canh giờ, đệ sẽ có thể ra ngoài.”
“Tạ sư huynh.” Văn Kinh cắn chặt răng.
Quân Diễn Chi đứng lên, quay đầu nhìn thân hình nhỏ gầy trong nước một cái, lặng lẽ đi.
Hắn không lo lắng Văn Kinh chịu khổ.
Đêm đó trong người Văn Kinh sinh ra khí ấm, thể chất của tiểu tử này không chừng có chút đặc biệt. Đoàn Hiên bảo cậu ngâm hàn tuyền, chỉ sợ là để kích phát thể chất đó, có lợi cho tu hành.
Hồi tưởng lại đêm đó…
Bước chân Quân Diễn Chi dừng lại.
Trong hai mươi hai năm cuộc đời hắn, đó chắc là đêm ấm áp nhất, đủ cho hắn ngẩn ngơ, muốn một lần, lại muốn lần nữa.
Quân Diễn Chi trở về phòng, ngồi trên giường điều tức, trong thức hải xuất hiện vô số hán tự cổ thể, không chút chương pháp, lại chậm rãi hình thành từng đoạn văn chương rõ ràng.
Văn tự gian khổ khó hiểu, nhưng dễ hiểu hơn những vụn vặt trong lòng.
Hắn tĩnh tâm đả tọa, cho đến tối, mở hai mắt ra.
Ánh trăng như răng nanh treo trên không, sơn cốc một mảng tối tăm, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Quân Diễn Chi chậm rãi cởi bỏ y phục, hóa thành một con mãng xà màu xanh, bò ra khỏi cửa sổ.
Đường núi mơ hồ thấy rõ ràng, Quân Diễn Chi bò men vách núi một lát, bất tri bất giác quay đầu, bò sâu vào rừng. Tiểu tử đó đang tu hành trong băng tuyền, hắn nhìn từ xa một cái là được.
Tu vi Lộ Kinh quá thấp, nhất định sẽ không phát hiện hắn.
Hắn dừng lại cách hàn tuyền mười lăm trượng, lặng lẽ cuộn mình run rẩy trên mặt tuyết, thò đầu ra.
Hắn nhìn một lát, lại đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.
Sao Lộ Kinh không phát ra một chút âm thanh nào? Lúc hắn đi, nhớ rõ từ xa còn có thể nghe thấy tiếng răng cậu vang lập cập, thân thể không tự chủ co giật, tạo ra một chút bọt nước, ngoài ra là nhỏ giọng nguyền rủa sư phụ.
Sao lần này không có động tĩnh nào hết?
Giả sử Văn Kinh giống lần trước dẫn động khí ấm, có lẽ không đến mức đông lạnh mới đúng chứ…
Thân rắn lập tức lao vút qua, để lại một vệt loằng ngoằng dưới mặt tuyết.
Đến cạnh hàn tuyền, Lộ Kinh vẫn không có động tĩnh, chỉ có một thân thể cứng ngắc đứng trong nước, hai mắt nhắm chặt, môi run rẩy.
Quân Diễn Chi không bận tâm thân rắn suy yếu, hóa thành nhân hình, kéo thiếu niên trong nước ra.
Văn Kinh vô thức ôm chặt cổ Quân Diễn Chi: “Lạnh, lạnh…”
Cánh tay gầy yếu nhưng vô cùng mạnh mẽ, sống chết ôm cổ hắn không buông, làm người ta vừa giận vừa buồn cười.
Quân Diễn Chi gian nan lấy ra một bộ y phục mặc lên cho mình, ôm ngang Văn Kinh bay về thạch thất của cậu. Sao lại bị đông cứng rồi? Tại sao thân thể không nóng lên?
Quân Diễn Chi an trí Văn Kinh lên giường, rồi không nhịn được nữa, hóa thân thành một con cự mãng cuộn người bên cạnh, chui vào trong chăn run rẩy.
===== Đường phân cách =====
Thân thể dần ấm lên, Văn Kinh mơ hồ mở hai mắt, trong phòng một mảng tối thui.
Cậu ngẩn ngơ nhìn cự vật trên giường. Một phần nhỏ co ro trong chăn, một phần lớn lộ ra ngoài, run run rẩy rẩy, thể hình đó không cần đoán cũng biết là ai.
Chỉ nhớ tối qua lạnh đến phát run, chậm rãi mất đi ý thức… sau hình như có gì đó kéo cậu ra khỏi nước…
Là cự mãng này cứu cậu?
Cậu nhẹ kéo chăn ra.
Động tác đột ngột khiến đầu đại xà ngẩng phắt lên, lại lặng lẽ rũ xuống.
Văn Kinh chua sót, nhào lên ôm đầu rắn: “Vẫn là ngươi đối tốt với ta nhất…”
Cự mãng không chút động đậy.
Văn Kinh buông nó ra, lại xuống giường đốt đèn, tìm mấy trái cây mà yêu thú thích ăn. Cậu đặt trái cây trước mặt cự mãng, nói: “Sao ngươi biết ta sống ở đây?”
Cự mãng tự nhiên không trả lời, cũng không ăn trái cây, lại bắt đầu run rẩy.
Văn Kinh ôm thân thể cự mãng, đau lòng nói: “Thể chất này rốt cuộc là sao đây? Tại sao luôn run rẩy?”
Cự mãng thè lưỡi, phát ra tiếng “xì xì”.
Văn Kinh không dám hành động tùy tiện, thử ôm lấy nó co vào trong chăn: “Lần trước dòng khí ấm trong thân thể ta, nếu có thể bức ra, nhất định sẽ giúp ngươi dễ chịu hơn một chút.”
Lòng vừa cấp thiết, dòng khí ấm trong người đã rục rịch, Văn Kinh sửng sốt, dùng linh lực nhẹ thúc đẩy, thoáng chốc, khí ấm lan khắp toàn thân, ngay cả cự mãng cũng giật mình, quấn thân thể cậu càng chặt.
Văn Kinh có chút kích động: “Hôm nay bức cả ngày đều không có hiệu quả, thì ra ôm ngươi là có thể bức ra.”
Cự mãng quấn chặt lấy cậu, đầu rắn nhẹ cọ lên cổ cậu. Trong ổ chăn, thân hình thiếu niên ấm áp dễ chịu, thiên tính mà đại xà đè nén mười mấy năm lúc này liền bùng phát, nhẹ cuốn lấy Văn Kinh lăn lộn trên giường.
“Đừng quậy, đừng quậy…” Văn Kinh đẩy cái lưỡi rắn liếm tới liếm lui ra, “Yên tĩnh chút, chúng ta ngủ thôi. Ngày mai ta còn phải làm việc đó.”
Lưỡi lại liếm vài cái, đầu rắn cuối cùng mới chịu yên tĩnh, ủ trong lòng Văn Kinh.
“Sau này ngươi thường xuyên đến chứ? Ở bên ngoài gặp mặt quá nguy hiểm.” Văn Kinh nhẹ giọng nói.
Cự mãng không động đậy, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
“Ngủ đi.” Văn Kinh sờ đầu rắn, một tay vung lên, tắt đèn.
===== Đường phân cách =====.
Sáng sớm, Văn Kinh chậm rãi tỉnh giấc, vô thức sờ sờ.
Bên cạnh trống rỗng, giường cũng đã lạnh.
Tối qua ngủ thật thoải mái, không biết mãng xà kia bỏ đi từ lúc nào.
Văn Kinh mặc y phục xong ra cửa, lại thấy rùa đen nằm dưới đất trống, đạp lên tuyết mỏng ngẩn ngơ. cậu ngồi xổm trước mặt rùa đen, đút nó ăn trái cây yêu thú.
Rùa đen chậm rãi gặm nó.
Quan hệ với đại xà có đột phá, trong lòng thoải mái khó thể thốt lên, nhưng cũng lo lắng cho tương lai của mình. Văn Kinh thực nghĩ không thông, nên làm sao kích phát khí ấm trong người. Lẽ nào thật sự phải ôm đại xà mới được?
Trong hai tháng tiếp theo, c nhiều lần thử trong băng tuyền, cự mãng ở một bên nhìn.
Mấy lần đầu, quả thật phải ôm cự mãng mới kích phát được, dường như hàn khí trên người nó và tâm tình trong nội tâm đều là chất dẫn. Sau đó, cậu cảm giác được khi dẫn phát khí ấm linh khí nhẹ dao động, dần có thể tự động dẫn phát.
Hai tháng sau, lần đầu tiên khi Văn Kinh không tiến vào băng tuyền, có thể kích phát khí ấm trong người. Cậu vui thích không thôi, bẩm báo kết quả cho Đoàn Hiên.
Đoàn Hiên chỉ nói một câu: “Từ nay về sau, luyện [Ngọc Thanh Chân Khí], không cần luyện [Phụ Nguyên Công].”
“Vâng.”
[Ngọc Thanh Chân Khí] là công pháp Liễu Thiên Mạch tu luyện, gian nan khó hiểu, vô cùng cao thâm. Đoàn Hiên lại không cho phép Liễu Thiên Mạch tay cầm tay chỉ dạy, sau khi chỉ dẫn cậu nhập môn, mỗi tháng chỉ có thể chỉ điểm một lần, cái khác đều phải do Văn Kinh tự lĩnh hội, thể nghiệm.
Hóa ra, khí ấm của tam dương chi thể bắt nguồn từ khí chí dương, sau khi dung hợp với linh khí, phương thức tu luyện sẽ hơi khác, nếu cứ bắt chước theo đường cũ, dễ đình trệ không tiến.
Tư chất Văn Kinh tuy tốt, nhưng tiếc là tuổi tác nhỏ, khống chế khí ấm có hạn. Sau nửa năm, cậu thăng lên tầng bảy luyện khí, tốc độ tu luyện không phân trên dưới với Liễu Thiên Mạch, nhưng kém hơn Hạ Linh và Quân Diễn Chi một chút.
Trong nửa năm, cự mãng thỉnh thoảng đến tìm cậu, mỗi tháng hai ba lần. Rùa đen vừa thấy cự mãng đến, liền liều chết bò ra khỏi cửa.
Thế là, Văn Kinh sửa lại cửa sổ và giường trong phòng, tiện cho cự mãng và rùa đen ra vào.
Thời gian như nước chảy, chậm rãi len qua kẽ tay, lại qua một năm, xuân ấm hoa nở, cuối cùng Văn Kinh đã trở thành thiếu niên mười lăm tuổi.
===== Đường phân cách =====
Băng tuyết bắt đầu tan, vạn vật thức tỉnh, vốn nên là một mảng ấm áp. Nhưng năm nay, Thanh Hư kiếm tông lại bao trùm trong bi thương.
Tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, phong chủ Cao Nhan của Nam Nhạn phong, vì tuổi đã cao mà không thể kết đan, thăng tiên mà đi.
Cao Nhạn qua đời đương nhiên làm người ta bi thương, nhưng điều khiến đồ đệ của ông buồn nhất, là cổ quyển truyền thừa [Phúc Thảo Kinh] của Nam Nhạn phong không người kế thừa.
“Mấy ngàn năm trước, Thanh Hư Tử lưu lại mười cổ quyển, uy lực khác nhau, không thể học hết, đều dùng phương thức truyền thừa để kế thừa, không một ngoại lệ. Nói cách khác, cổ quyển chọn chủ, chỉ có thể do một người tu luyện. Năm đó khi Thanh Hư kiếm tông suy bại, chính là vì mấy cổ quyển này tạo nên tương tàn trong môn, còn khiến phong chủ Hồng Tú phong mang theo hai cổ quyển ra đi, từ đó không chút tin tức.
Khô Mộc đạo nhân sau khi nhất thống Thanh Hư kiếm tông, tập trung tất cả đệ tử ngoài Thanh Hư điện, để cổ quyển chọn chủ, trở thành phong chủ. Từ đó về sau, khi phong chủ qua đời, cổ quyển sẽ chọn lại chủ trong số các đệ tử của phong đó.”
___ Trích từ chương bốn mươi [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Điều kiện cổ quyển chọn chủ khó nắm bắt, chẳng hạn lần này, đệ tử Nam Nhạn phong của Cao Nhạn có hơn bảy mươi người, nhưng cổ quyển không nhìn trúng một ai, làm đệ tử Nam Nhạn phong lo lắng không thôi.
Không người kế tục, từ đó [Phúc Thảo Kinh] liền trở thành vật của các phong khác.
Thế là, chiếu theo quy củ, Tịch Phóng tuyên bố: “Tất cả đệ tử Thanh Hư kiếm tông, tập trung đến Thanh Hư điện.”
Hôm đó gió xuân ấm áp, chồi đơm khắp núi, hơn một ngàn ba trăm đệ tử Thanh Hư kiếm tông tập trung ở Thanh Hư điện, để [Phúc Thảo Kinh] chọn lựa chủ nhân.
Chỉ nghe một mùi hương thảo dược nhàn nhạt lan ra trong đám đông, không đến một canh giờ, mùi vị nhạt dần. Tịch Phóng phân phó, bảo các đệ tử trở về chờ đợi kết quả.
Ba ngày sau, Tịch Phóng phái người truyền tin ra: “Tổng cộng có bảy mươi hai đệ tử được chọn làm người kế thừa của [Phúc Thảo Kinh], Tuệ Thạch phong có hai người, Quân Diễn Chi và Mạc Thiếu Ngôn. Theo quy củ, bảy mươi hai đệ tử này phải tham gia một lần thử luyện. Mỗi phong đều phái ra mười người, trưa ngày mai tập trung ở Thanh Hư điện.”
Mỗi phong phái ra mười người, cũng có nghĩa là Tuệ Thạch phong phải xuất động toàn bộ.
Tuy trong lòng mọi người cảm thấy vô vọng, nhưng ít nhất đây là chuyện tốt. Hạ Linh chẳng thèm quản chuyện gì, nhưng đối với chuyện này lại không chối từ. Mạc Thiếu Ngôn thì mặt đỏ tai hồng. Cho dù không thể kế thừa cổ quyển, nhưng chỉ được chọn vào thôi cũng khiến hắn cực kỳ cao hứng.
Chương 22: Xin nam chính nhất định phải trân trọng.
Sắc trời hơi sáng, một trăm bốn mươi đệ tử tập trung ở Thanh Hư điện, đợi phân phó.
Thanh Hư kiếm tông chỉ còn lại tám cổ quyển, trừ [Phúc Thảo Kinh], có bảy tòa phong mạch mỗi phong giữ một cổ quyển, đời đời tương truyền. Những phong mạch khác không có cổ quyển, bao nhiêu năm phẫn hận bất bình, không tất phải miêu tả rõ.
Trong những phong mạch không có cổ quyển, có phong tự đi đường khác, tạo riêng một ngọn cờ, cuối cùng tạo ra thành tựu, như Vọng Nguyệt phong, Bắc Nhạn phong. Đương nhiên, cũng có phong đình trệ không tiến, dần suy bại, như Hồng Tú phong, Tuệ Thạch phong.
Trong tám cổ quyển, [Phúc Thảo Kinh] xếp hàng không cao, nhưng công pháp bình thường cũng không thể luận ngang hàng. Hiệu quả hữu dụng nhất của nó, là tẩy luyện linh căn thuộc tính “mộc”, khiến tu hành nhanh chóng hơn, không dễ gặp bình cảnh.
Cao Nhan là tứ linh căn, đời này đáng lý không vượt qua được tầng mười luyện khí, sau khi tu hành [Phúc Thảo Kinh], có tu vi trúc cơ hậu kỳ, sống hai trăm ba mươi mốt tuổi.
Tất cả công pháp tẩy luyện linh căn, vì có thể thay đổi bản chất linh căn của người ta, đi đường nghịch thiên, nên vô cùng hiếm hoi. Tiếc rằng, hiệu quả tẩy luyện linh căn của [Phúc Thảo Kinh] có hạn, vì thế Cao Nhan đến chết cũng không thể kết đan.
Đáng nhắc đến là, sau khi tẩy luyện mộc linh căn, Cao Nhan có hứng thú với bồi dưỡng linh thảo, trở thành linh thảo sư hạng nhất Thanh Hư kiếm tông. Cả đời ông vui hoa vui thảo, nhàn nhã không tranh, có khí chất tiên gia hơn những phong chủ khác.
Tịch Phóng nói: “Đúng lúc gặp dịp bí cảnh Bát Phong nhai, các chủ phong thương nghị quyết định, tính cả bảy mươi hai người được chọn, mỗi phong phái ra mười người, đến bí cảnh Bát Phong nhai thí luyện. Nếu có người tìm được ‘Viễn Mộc linh thạch’, thì sẽ là người kế thừa [Phúc Thảo Kinh]. Nếu không tìm được, sau khi trở về, sẽ do bảy mươi hai người tỷ võ phân thắng lợi.”
Mọi người không dám nói gì, lặng lẽ mà nhìn.
Bí cảnh là nơi ở mà tu sĩ thượng cổ chết đi hoặc phi thăng để lại, có các loại pháp bảo, linh thảo, yêu thú, tiên đan, nhưng có trận pháp thủ vệ, người thường không thể vào. Sau khi qua mấy trăm mấy ngàn năm, trận pháp dần mất hiệu lực, bí cảnh thỉnh thoảng sẽ mở ra, các đại môn phái, tản tu ùa đến như ong, tranh đoạt pháp bảo, thảm liệt vô cùng.
Bí cảnh Bát Phong nhai nằm ở trong năm trăm dặm dãy núi Tuần Dương, khoảng mười năm mở ra một lần, pháp bảo sớm đã bị cướp sạch, nhưng bí cảnh có linh khí nồng đậm, linh thảo, yêu thú phát triển, cách mỗi trăm năm sẽ sinh ra một loại linh thạch tên là “Viễn Mộc”, cực kỳ có lợi cho tu vi của tu sĩ hệ mộc.
Văn Kinh dựng tai lên, nghe không sót một chữ.
Đây là một hành trình quan trọng nhất trước khi Quân Diễn Chi thành danh.
Sau lần thí luyện này, tu vi, tình yêu, danh vọng của Quân Diễn Chi đều có tiến triển đột phá.
Cũng là cơ hội cuối cùng của Quý Khả Tình và Quân Diễn Chi.
Tóm lại, lần này cậu nhất định phải tránh đi thật xa, không thể làm lỡ chuyện của sư huynh.
“Vọng Nguyệt, Bắc Nhạn… bảy tòa phong mạch không có cổ quyển truyền thừa, hôm nay sẽ xuất phát tiến vào bí cảnh tìm kiếm. Bảy tòa phong khác mười ngày sau mới xuất phát.”
Cũng có nghĩa là, phong mạch không có cổ quyển truyền thừa, tông chủ sẽ cho họ thêm mười ngày để tìm kiếm “Viễn Mộc”. Nếu còn bị phong mạch khác tìm được, vậy chính là do họ không đủ bản lĩnh, không thể oán người khác.
Văn Kinh luôn cảm thấy Tịch Phóng là một người rất công chính, cực có hảo cảm. Cậu từng xem thử giá trị nhân phẩm của người này, dao động khoảng 500, hệ thống miêu tả là “không phụ kỳ vọng, cúc cung tận tụy vì môn phái”.
Văn Kinh cũng không biết hệ thống này rốt cuộc vận hành thế nào, có lúc rất chuẩn, có lúc lại không chuẩn. Rốt cuộc có tiêu chuẩn nào chính xác không?
“Nếu đã không có dị nghị, tản ra hết đi, các phong Vọng Nguyệt, Bắc Nhạn… lập tức xuất phát.”
“Vâng!”
Tịch Phóng vừa đi, Liễu Thiên Mạch đã gọi mọi người lại: “Tối qua huynh suy nghĩ, không biết có bảo chúng ta đến bí cảnh Bát Phong nhai thí luyện không, không ngờ quả nhiên là thế.”
Tam sư huynh Bành Thiệu nói: “Nghe nói, Viễn Mộc linh thạch đều được phát hiện ở khu Trường Xuân cốc.”
Quy Tâm Bích hỏi: “Trường Xuân cốc ở đâu?”
Hạ Linh lạnh lùng nhìn hắn: “Vào cửa rẽ trái là nó.”
Quy Tâm Bích ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Thật, còn treo một tấm biển.”
“Huynh!” Quy Tâm Bích sụ mặt.
Liễu Thiên Mạch tức giận nói: “Các đệ thành thật chút cho ta! Bát Phong nhai địa hình phức tạp, chỉ có mình ta từng đến Trường Xuân cốc, các đệ nên đi theo __ đã chuẩn bị đủ hết chưa?”
Mọi người lũ lượt gật đầu.
“Đi thôi!”
Mười người rời khỏi Thanh Hư điện, bay lên không.
Lý Thư xếp hàng thứ sáu có chút bất an, cẩn thận hỏi: “Vậy liền đi? Đệ và Mạc sư đệ mới tầng sáu luyện khí, không phải quá nguy hiểm sao?”
Bành Thiệu là một người tốt, giải thích: “Bí cảnh Bát Phong nhai đã mở hơn hai mươi lần, pháp bảo linh đan toàn bộ bị cướp sạch. Trừ ‘Viễn Mộc’, không có bao nhiêu giá trị giành giật nữa. Bây giờ nơi đó là chỗ cho các đại môn phái thí luyện đệ tử luyện khí, sẽ không có nguy hiểm.”
Văn Kinh không lên tiếng, thầm nghĩ huynh chỉ nói đúng một nửa. Có nam chính ở đây, chuyện sao có thể thuận lợi được?
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Tối qua đệ đã mang theo tất cả pháp bảo rồi.”
“Ừm…”
Đến Bát Phong nhai, đại khái mất hai ngày đường. Đoàn người khổ sở đi một ngày, tu vi thấp đã tinh bì lực tẫn, tối liền dừng chân trong khách *** ở tiểu trấn.
Vì tiết kiệm linh thạch, Liễu Thiên Mạch chỉ thuê bốn phòng, hai ba người ngủ một phòng.
Hạ Linh có bệnh sạch sẽ, không chịu được ồn ào, càng không chịu được người khác ngáy. Giá trị võ lực của hắn quá cao, tính tới tính lui chỉ có Liễu Thiên Mạch, hoặc Quân Diễn Chi ứng phó được, thế là Liễu Thiên Mạch ở cùng một phòng với hắn.
Văn Kinh và Lý Thư, Cổ Tấn Bình, Mạc Thiếu Ngôn bình thường chơi rất tốt, tối vốn định ở cùng một phòng để nói chuyện không ngủ. Lúc đang bừng bừng hưng phấn nghị luận, bị Liễu Thiên Mạch phát hiện, kéo Văn Kinh và Mạc Thiếu Ngôn ra.
Bành Thiệu thương nghị cùng phòng với Quân Diễn Chi, còn chưa nói xong, đã bị Liễu Thiên Mạch tách ra, ném Mạc Thiếu Ngôn cho Bành Thiệu, Văn Kinh bị ném cho Quân Diễn Chi.
Thế là đêm nay, Văn Kinh cùng phòng với Quân Diễn Chi.
Văn Kinh đặt túi trữ đồ lên bàn, có chút bức rức kêu: “Quân, Quân sư huynh.”
Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái: “Thời gian không còn sớm, tắm rồi đi ngủ.”
“Được.” Văn Kinh lấy một bộ y phục sạch ra khỏi túi trữ đồ, bay như chạy ra ngoài.
Khách *** nhỏ có phòng tắm, thật ra chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong có vại lớn chứa đầy nước.
Giờ là đầu xuân, nước rét lạnh, người muốn tắm gần như không có. Văn Kinh tắm nước lạnh quen rồi, múc nước ra khỏi vại, xối từ đầu xuống, cọ mạnh cả người từ đầu đến chân.
Trở về phòng, Quân Diễn Chi lại ẩm ướt, dường như vừa mới tắm xong.
“… Khách *** này đưa nước tắm vào phòng, huynh vừa định dặn, không ngờ đệ chạy nhanh như thế.”
“A… Bỏ đi, đệ quen dùng gáo lớn múc nước tắm.”
Quân Diễn Chi ngồi bên giường, y sam bán mở, lộ ra mấy phần yêu mỹ: “Đêm khuya rồi, ngủ đi.”
Thân thể Văn Kinh phím hồng, không dám tiến tới, nhưng ánh mắt không tự chủ đặt lên cổ áo Quân Diễn Chi.
Ánh sáng quá tối, không nhìn thấy rõ lắm…
Hình dáng đẹp như thế… là xương quai xanh của sư huynh sao? Như ẩn như hiện, làm tim đập gia tốc…
“Đệ còn không ngủ?”
“A…” Văn Kinh đỏ mặt, không nhịn được nhìn cần cổ hắn.
“Lên ngủ đi.”
“Ừm…”
“Đệ muốn ngủ bên ngoài hay ngủ bên trong?” Giọng nói dịu dàng, mang theo chút âm khàn.”
“Đệ…”
Văn Kinh hoàn hồn, mất tự nhiên tiến tới dập tắt nến, lần mò ôm cái gối và chăn trên giường lên. Cậu vừa trải xuống đất, vừa nói: “Sư huynh ngủ giường, đệ ngủ dưới đất là được rồi.”
Quân Diễn Chi mím chặt môi.
“Sư huynh mau ngủ đi.” Văn Kinh nhắm mắt lại, mặt đỏ hồng. Quân sư huynh đẹp quá đẹp quá, ngay cả xương quai xanh cũng đẹp như thế, làm tim cậu cứ đập thình thịch…
Chẳng qua hắn là nam chính, cậu không thể tùy tiện, vạn lần không thể.
Nghĩ xong, Văn Kinh lặng yên điều tức, không còn quay đầu nhìn hắn. Cả ngày đi đường cực khổ, thân thể mệt nhọc, không bao lâu đã ngủ mất.
…
Gần tối hôm sau, đoàn người cuối cùng cũng đến trấn Thanh Mộc cách Bát Phong nhai không xa.
Bí cảnh mở, trong khách *** đông nghẹt người, Liễu Thiên Mạch miễn cưỡng thuê được hai phòng, mười người chen nhau ngủ một đêm.
Đệ tử Thanh Hư kiếm tông phần lớn đều đến lúc gần tối, nghe *** gia nói, đệ tử Thủy Nguyệt Cung hôm trước cũng đã đến mấy chục người, thí luyện tại chỗ này. Nếu ngày mai họ vào Bát Phong nhai, nói không chừng sẽ đụng phải đám người đó.
Thủy Nguyệt Cung là môn phái lớn nhất Trúc Phong quốc, thúc đẩy song tu, trong môn phái nửa nam nửa nữ, nữ tử yêu mị diễm lệ, mỹ mạo mê người, mọi người nghe tiếng đã lâu.
Nữ tử yêu mỹ động nhân nhất, mới có thể lĩnh hội được tác phong nghiêm chỉnh của nam chính.
Thật ra Văn Kinh không mấy hảo cảm với môn phái này, nhưng nếu nó đã tồn tại, thì luôn có nguyên nhân và giá trị của nó.
Sáng ngày kế, đoàn người rời khỏi khách ***, ngự phong đến trước một trận truyền tống cổ.
Cổ thụ mấy trăm năm cao ngất, băng tuyết dung hóa, trận pháp cổ xưa bị một lớp xanh mới vây phủ, phát ra âm thanh chấn động lỗ tai.
Nữ đệ tử Vọng Nguyệt phong đi trước một bước, đã tập trung trước cổ trận.
Văn Kinh nhìn Quý Khả Tình mặc áo tím một cái. Gương mặt lạnh như băng sương, thanh lệ cuốn hút, quả thật là nữ tử tướng mạo đệ nhất trong Thanh Hư kiếm tông.
Bọn họ nắm tay nhau đứng trên cổ trận, chỉ nghe một tiếng vang lớn, trong không trung phát ra một đạo bạch quang mãnh liệt. Khoảng chừng qua nửa nén hương, nguồn sáng tiêu tan, bóng người đã biến mất vô ảnh vô tung.
Đám người Tuệ Thạch phong phần lớn đều là lần đầu thấy trận truyền tống, ai nấy lộ vẻ hiếu kỳ.
Cổ Tấn Bình nói: “Lúc truyền tống có cảm giác gì?”
Bành Thiệu nói: “Ngũ cảm mất hết, cái gì cũng không thấy, không nghe, không sờ được, chỉ cảm thấy trong ý thức là tiếng gió vù vù, muốn xé nát mình ra.”
Liễu Thiên Mạch bước lên cổ trận nói: “Tới đi.”
Văn Kinh bước tới, nắm tay người bên cạnh, cậu hít sâu một cái, lặng lẽ điều tức ngưng thần.
Tiếp theo, là trận chiến đấu đầu tiên trong đời cậu.
Các sư huynh đều không biết, đầu kia của cổ trận, đang diễn ra một trận đấu sinh tử thảm liệt vô cùng.
“Ngũ cảm dần trở về, Quân Diễn Chi chỉ nghe tiếng binh khí va chạm, tiếng thét gào không dứt. Đột nhiên, thân thể mất trọng lực, thình lình rơi xuống. Nhanh chóng mở hai mắt ra, hắn lại thấy một thanh đao đang bay về phía Quý Khả Tình bị trọng thương. Quân Diễn Chi tụ một đạo linh khí phóng ra, đánh chệch lưỡi đao. Ngực Quý Khả Tình đầy máu tươi, Quân Diễn Chi khẽ nhíu mày, thuận thế bay tới trước, kéo Quý Khả Tình lên, lao ra khỏi vùng hỗn loạn.”
____ Trích từ chương 42 [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Đây là lúc nam chính biểu hiện, cơ hội chỉ có một lần, xin nam chính phải nhớ trân trọng. Đăng bởi: admin
Mùng ba đầu năm, Văn Kinh lại đến băng tuyền lần nữa, cởi sạch chỉ còn lại cái quần, xuống nước. Hàn lạnh lập tức thấm vào da thịt, răng bắt đầu va lập cập. Cậu ngây ngẩn đứng, đợi cơn rét lạnh ban đầu trôi qua.
Người đến hạ “thuật cấm túc” cho cậu, là Quân sư huynh.
Quân Diễn Chi vạch một vòng sáng trong nước, ôn giọng nói: “Buổi trưa và tối, bát sư đệ sẽ đến đưa cơm cho đệ. Sau tám canh giờ, đệ sẽ có thể ra ngoài.”
“Tạ sư huynh.” Văn Kinh cắn chặt răng.
Quân Diễn Chi đứng lên, quay đầu nhìn thân hình nhỏ gầy trong nước một cái, lặng lẽ đi.
Hắn không lo lắng Văn Kinh chịu khổ.
Đêm đó trong người Văn Kinh sinh ra khí ấm, thể chất của tiểu tử này không chừng có chút đặc biệt. Đoàn Hiên bảo cậu ngâm hàn tuyền, chỉ sợ là để kích phát thể chất đó, có lợi cho tu hành.
Hồi tưởng lại đêm đó…
Bước chân Quân Diễn Chi dừng lại.
Trong hai mươi hai năm cuộc đời hắn, đó chắc là đêm ấm áp nhất, đủ cho hắn ngẩn ngơ, muốn một lần, lại muốn lần nữa.
Quân Diễn Chi trở về phòng, ngồi trên giường điều tức, trong thức hải xuất hiện vô số hán tự cổ thể, không chút chương pháp, lại chậm rãi hình thành từng đoạn văn chương rõ ràng.
Văn tự gian khổ khó hiểu, nhưng dễ hiểu hơn những vụn vặt trong lòng.
Hắn tĩnh tâm đả tọa, cho đến tối, mở hai mắt ra.
Ánh trăng như răng nanh treo trên không, sơn cốc một mảng tối tăm, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Quân Diễn Chi chậm rãi cởi bỏ y phục, hóa thành một con mãng xà màu xanh, bò ra khỏi cửa sổ.
Đường núi mơ hồ thấy rõ ràng, Quân Diễn Chi bò men vách núi một lát, bất tri bất giác quay đầu, bò sâu vào rừng. Tiểu tử đó đang tu hành trong băng tuyền, hắn nhìn từ xa một cái là được.
Tu vi Lộ Kinh quá thấp, nhất định sẽ không phát hiện hắn.
Hắn dừng lại cách hàn tuyền mười lăm trượng, lặng lẽ cuộn mình run rẩy trên mặt tuyết, thò đầu ra.
Hắn nhìn một lát, lại đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.
Sao Lộ Kinh không phát ra một chút âm thanh nào? Lúc hắn đi, nhớ rõ từ xa còn có thể nghe thấy tiếng răng cậu vang lập cập, thân thể không tự chủ co giật, tạo ra một chút bọt nước, ngoài ra là nhỏ giọng nguyền rủa sư phụ.
Sao lần này không có động tĩnh nào hết?
Giả sử Văn Kinh giống lần trước dẫn động khí ấm, có lẽ không đến mức đông lạnh mới đúng chứ…
Thân rắn lập tức lao vút qua, để lại một vệt loằng ngoằng dưới mặt tuyết.
Đến cạnh hàn tuyền, Lộ Kinh vẫn không có động tĩnh, chỉ có một thân thể cứng ngắc đứng trong nước, hai mắt nhắm chặt, môi run rẩy.
Quân Diễn Chi không bận tâm thân rắn suy yếu, hóa thành nhân hình, kéo thiếu niên trong nước ra.
Văn Kinh vô thức ôm chặt cổ Quân Diễn Chi: “Lạnh, lạnh…”
Cánh tay gầy yếu nhưng vô cùng mạnh mẽ, sống chết ôm cổ hắn không buông, làm người ta vừa giận vừa buồn cười.
Quân Diễn Chi gian nan lấy ra một bộ y phục mặc lên cho mình, ôm ngang Văn Kinh bay về thạch thất của cậu. Sao lại bị đông cứng rồi? Tại sao thân thể không nóng lên?
Quân Diễn Chi an trí Văn Kinh lên giường, rồi không nhịn được nữa, hóa thân thành một con cự mãng cuộn người bên cạnh, chui vào trong chăn run rẩy.
===== Đường phân cách =====
Thân thể dần ấm lên, Văn Kinh mơ hồ mở hai mắt, trong phòng một mảng tối thui.
Cậu ngẩn ngơ nhìn cự vật trên giường. Một phần nhỏ co ro trong chăn, một phần lớn lộ ra ngoài, run run rẩy rẩy, thể hình đó không cần đoán cũng biết là ai.
Chỉ nhớ tối qua lạnh đến phát run, chậm rãi mất đi ý thức… sau hình như có gì đó kéo cậu ra khỏi nước…
Là cự mãng này cứu cậu?
Cậu nhẹ kéo chăn ra.
Động tác đột ngột khiến đầu đại xà ngẩng phắt lên, lại lặng lẽ rũ xuống.
Văn Kinh chua sót, nhào lên ôm đầu rắn: “Vẫn là ngươi đối tốt với ta nhất…”
Cự mãng không chút động đậy.
Văn Kinh buông nó ra, lại xuống giường đốt đèn, tìm mấy trái cây mà yêu thú thích ăn. Cậu đặt trái cây trước mặt cự mãng, nói: “Sao ngươi biết ta sống ở đây?”
Cự mãng tự nhiên không trả lời, cũng không ăn trái cây, lại bắt đầu run rẩy.
Văn Kinh ôm thân thể cự mãng, đau lòng nói: “Thể chất này rốt cuộc là sao đây? Tại sao luôn run rẩy?”
Cự mãng thè lưỡi, phát ra tiếng “xì xì”.
Văn Kinh không dám hành động tùy tiện, thử ôm lấy nó co vào trong chăn: “Lần trước dòng khí ấm trong thân thể ta, nếu có thể bức ra, nhất định sẽ giúp ngươi dễ chịu hơn một chút.”
Lòng vừa cấp thiết, dòng khí ấm trong người đã rục rịch, Văn Kinh sửng sốt, dùng linh lực nhẹ thúc đẩy, thoáng chốc, khí ấm lan khắp toàn thân, ngay cả cự mãng cũng giật mình, quấn thân thể cậu càng chặt.
Văn Kinh có chút kích động: “Hôm nay bức cả ngày đều không có hiệu quả, thì ra ôm ngươi là có thể bức ra.”
Cự mãng quấn chặt lấy cậu, đầu rắn nhẹ cọ lên cổ cậu. Trong ổ chăn, thân hình thiếu niên ấm áp dễ chịu, thiên tính mà đại xà đè nén mười mấy năm lúc này liền bùng phát, nhẹ cuốn lấy Văn Kinh lăn lộn trên giường.
“Đừng quậy, đừng quậy…” Văn Kinh đẩy cái lưỡi rắn liếm tới liếm lui ra, “Yên tĩnh chút, chúng ta ngủ thôi. Ngày mai ta còn phải làm việc đó.”
Lưỡi lại liếm vài cái, đầu rắn cuối cùng mới chịu yên tĩnh, ủ trong lòng Văn Kinh.
“Sau này ngươi thường xuyên đến chứ? Ở bên ngoài gặp mặt quá nguy hiểm.” Văn Kinh nhẹ giọng nói.
Cự mãng không động đậy, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
“Ngủ đi.” Văn Kinh sờ đầu rắn, một tay vung lên, tắt đèn.
===== Đường phân cách =====.
Sáng sớm, Văn Kinh chậm rãi tỉnh giấc, vô thức sờ sờ.
Bên cạnh trống rỗng, giường cũng đã lạnh.
Tối qua ngủ thật thoải mái, không biết mãng xà kia bỏ đi từ lúc nào.
Văn Kinh mặc y phục xong ra cửa, lại thấy rùa đen nằm dưới đất trống, đạp lên tuyết mỏng ngẩn ngơ. cậu ngồi xổm trước mặt rùa đen, đút nó ăn trái cây yêu thú.
Rùa đen chậm rãi gặm nó.
Quan hệ với đại xà có đột phá, trong lòng thoải mái khó thể thốt lên, nhưng cũng lo lắng cho tương lai của mình. Văn Kinh thực nghĩ không thông, nên làm sao kích phát khí ấm trong người. Lẽ nào thật sự phải ôm đại xà mới được?
Trong hai tháng tiếp theo, c nhiều lần thử trong băng tuyền, cự mãng ở một bên nhìn.
Mấy lần đầu, quả thật phải ôm cự mãng mới kích phát được, dường như hàn khí trên người nó và tâm tình trong nội tâm đều là chất dẫn. Sau đó, cậu cảm giác được khi dẫn phát khí ấm linh khí nhẹ dao động, dần có thể tự động dẫn phát.
Hai tháng sau, lần đầu tiên khi Văn Kinh không tiến vào băng tuyền, có thể kích phát khí ấm trong người. Cậu vui thích không thôi, bẩm báo kết quả cho Đoàn Hiên.
Đoàn Hiên chỉ nói một câu: “Từ nay về sau, luyện [Ngọc Thanh Chân Khí], không cần luyện [Phụ Nguyên Công].”
“Vâng.”
[Ngọc Thanh Chân Khí] là công pháp Liễu Thiên Mạch tu luyện, gian nan khó hiểu, vô cùng cao thâm. Đoàn Hiên lại không cho phép Liễu Thiên Mạch tay cầm tay chỉ dạy, sau khi chỉ dẫn cậu nhập môn, mỗi tháng chỉ có thể chỉ điểm một lần, cái khác đều phải do Văn Kinh tự lĩnh hội, thể nghiệm.
Hóa ra, khí ấm của tam dương chi thể bắt nguồn từ khí chí dương, sau khi dung hợp với linh khí, phương thức tu luyện sẽ hơi khác, nếu cứ bắt chước theo đường cũ, dễ đình trệ không tiến.
Tư chất Văn Kinh tuy tốt, nhưng tiếc là tuổi tác nhỏ, khống chế khí ấm có hạn. Sau nửa năm, cậu thăng lên tầng bảy luyện khí, tốc độ tu luyện không phân trên dưới với Liễu Thiên Mạch, nhưng kém hơn Hạ Linh và Quân Diễn Chi một chút.
Trong nửa năm, cự mãng thỉnh thoảng đến tìm cậu, mỗi tháng hai ba lần. Rùa đen vừa thấy cự mãng đến, liền liều chết bò ra khỏi cửa.
Thế là, Văn Kinh sửa lại cửa sổ và giường trong phòng, tiện cho cự mãng và rùa đen ra vào.
Thời gian như nước chảy, chậm rãi len qua kẽ tay, lại qua một năm, xuân ấm hoa nở, cuối cùng Văn Kinh đã trở thành thiếu niên mười lăm tuổi.
===== Đường phân cách =====
Băng tuyết bắt đầu tan, vạn vật thức tỉnh, vốn nên là một mảng ấm áp. Nhưng năm nay, Thanh Hư kiếm tông lại bao trùm trong bi thương.
Tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, phong chủ Cao Nhan của Nam Nhạn phong, vì tuổi đã cao mà không thể kết đan, thăng tiên mà đi.
Cao Nhạn qua đời đương nhiên làm người ta bi thương, nhưng điều khiến đồ đệ của ông buồn nhất, là cổ quyển truyền thừa [Phúc Thảo Kinh] của Nam Nhạn phong không người kế thừa.
“Mấy ngàn năm trước, Thanh Hư Tử lưu lại mười cổ quyển, uy lực khác nhau, không thể học hết, đều dùng phương thức truyền thừa để kế thừa, không một ngoại lệ. Nói cách khác, cổ quyển chọn chủ, chỉ có thể do một người tu luyện. Năm đó khi Thanh Hư kiếm tông suy bại, chính là vì mấy cổ quyển này tạo nên tương tàn trong môn, còn khiến phong chủ Hồng Tú phong mang theo hai cổ quyển ra đi, từ đó không chút tin tức.
Khô Mộc đạo nhân sau khi nhất thống Thanh Hư kiếm tông, tập trung tất cả đệ tử ngoài Thanh Hư điện, để cổ quyển chọn chủ, trở thành phong chủ. Từ đó về sau, khi phong chủ qua đời, cổ quyển sẽ chọn lại chủ trong số các đệ tử của phong đó.”
___ Trích từ chương bốn mươi [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Điều kiện cổ quyển chọn chủ khó nắm bắt, chẳng hạn lần này, đệ tử Nam Nhạn phong của Cao Nhạn có hơn bảy mươi người, nhưng cổ quyển không nhìn trúng một ai, làm đệ tử Nam Nhạn phong lo lắng không thôi.
Không người kế tục, từ đó [Phúc Thảo Kinh] liền trở thành vật của các phong khác.
Thế là, chiếu theo quy củ, Tịch Phóng tuyên bố: “Tất cả đệ tử Thanh Hư kiếm tông, tập trung đến Thanh Hư điện.”
Hôm đó gió xuân ấm áp, chồi đơm khắp núi, hơn một ngàn ba trăm đệ tử Thanh Hư kiếm tông tập trung ở Thanh Hư điện, để [Phúc Thảo Kinh] chọn lựa chủ nhân.
Chỉ nghe một mùi hương thảo dược nhàn nhạt lan ra trong đám đông, không đến một canh giờ, mùi vị nhạt dần. Tịch Phóng phân phó, bảo các đệ tử trở về chờ đợi kết quả.
Ba ngày sau, Tịch Phóng phái người truyền tin ra: “Tổng cộng có bảy mươi hai đệ tử được chọn làm người kế thừa của [Phúc Thảo Kinh], Tuệ Thạch phong có hai người, Quân Diễn Chi và Mạc Thiếu Ngôn. Theo quy củ, bảy mươi hai đệ tử này phải tham gia một lần thử luyện. Mỗi phong đều phái ra mười người, trưa ngày mai tập trung ở Thanh Hư điện.”
Mỗi phong phái ra mười người, cũng có nghĩa là Tuệ Thạch phong phải xuất động toàn bộ.
Tuy trong lòng mọi người cảm thấy vô vọng, nhưng ít nhất đây là chuyện tốt. Hạ Linh chẳng thèm quản chuyện gì, nhưng đối với chuyện này lại không chối từ. Mạc Thiếu Ngôn thì mặt đỏ tai hồng. Cho dù không thể kế thừa cổ quyển, nhưng chỉ được chọn vào thôi cũng khiến hắn cực kỳ cao hứng.
Chương 22: Xin nam chính nhất định phải trân trọng.
Sắc trời hơi sáng, một trăm bốn mươi đệ tử tập trung ở Thanh Hư điện, đợi phân phó.
Thanh Hư kiếm tông chỉ còn lại tám cổ quyển, trừ [Phúc Thảo Kinh], có bảy tòa phong mạch mỗi phong giữ một cổ quyển, đời đời tương truyền. Những phong mạch khác không có cổ quyển, bao nhiêu năm phẫn hận bất bình, không tất phải miêu tả rõ.
Trong những phong mạch không có cổ quyển, có phong tự đi đường khác, tạo riêng một ngọn cờ, cuối cùng tạo ra thành tựu, như Vọng Nguyệt phong, Bắc Nhạn phong. Đương nhiên, cũng có phong đình trệ không tiến, dần suy bại, như Hồng Tú phong, Tuệ Thạch phong.
Trong tám cổ quyển, [Phúc Thảo Kinh] xếp hàng không cao, nhưng công pháp bình thường cũng không thể luận ngang hàng. Hiệu quả hữu dụng nhất của nó, là tẩy luyện linh căn thuộc tính “mộc”, khiến tu hành nhanh chóng hơn, không dễ gặp bình cảnh.
Cao Nhan là tứ linh căn, đời này đáng lý không vượt qua được tầng mười luyện khí, sau khi tu hành [Phúc Thảo Kinh], có tu vi trúc cơ hậu kỳ, sống hai trăm ba mươi mốt tuổi.
Tất cả công pháp tẩy luyện linh căn, vì có thể thay đổi bản chất linh căn của người ta, đi đường nghịch thiên, nên vô cùng hiếm hoi. Tiếc rằng, hiệu quả tẩy luyện linh căn của [Phúc Thảo Kinh] có hạn, vì thế Cao Nhan đến chết cũng không thể kết đan.
Đáng nhắc đến là, sau khi tẩy luyện mộc linh căn, Cao Nhan có hứng thú với bồi dưỡng linh thảo, trở thành linh thảo sư hạng nhất Thanh Hư kiếm tông. Cả đời ông vui hoa vui thảo, nhàn nhã không tranh, có khí chất tiên gia hơn những phong chủ khác.
Tịch Phóng nói: “Đúng lúc gặp dịp bí cảnh Bát Phong nhai, các chủ phong thương nghị quyết định, tính cả bảy mươi hai người được chọn, mỗi phong phái ra mười người, đến bí cảnh Bát Phong nhai thí luyện. Nếu có người tìm được ‘Viễn Mộc linh thạch’, thì sẽ là người kế thừa [Phúc Thảo Kinh]. Nếu không tìm được, sau khi trở về, sẽ do bảy mươi hai người tỷ võ phân thắng lợi.”
Mọi người không dám nói gì, lặng lẽ mà nhìn.
Bí cảnh là nơi ở mà tu sĩ thượng cổ chết đi hoặc phi thăng để lại, có các loại pháp bảo, linh thảo, yêu thú, tiên đan, nhưng có trận pháp thủ vệ, người thường không thể vào. Sau khi qua mấy trăm mấy ngàn năm, trận pháp dần mất hiệu lực, bí cảnh thỉnh thoảng sẽ mở ra, các đại môn phái, tản tu ùa đến như ong, tranh đoạt pháp bảo, thảm liệt vô cùng.
Bí cảnh Bát Phong nhai nằm ở trong năm trăm dặm dãy núi Tuần Dương, khoảng mười năm mở ra một lần, pháp bảo sớm đã bị cướp sạch, nhưng bí cảnh có linh khí nồng đậm, linh thảo, yêu thú phát triển, cách mỗi trăm năm sẽ sinh ra một loại linh thạch tên là “Viễn Mộc”, cực kỳ có lợi cho tu vi của tu sĩ hệ mộc.
Văn Kinh dựng tai lên, nghe không sót một chữ.
Đây là một hành trình quan trọng nhất trước khi Quân Diễn Chi thành danh.
Sau lần thí luyện này, tu vi, tình yêu, danh vọng của Quân Diễn Chi đều có tiến triển đột phá.
Cũng là cơ hội cuối cùng của Quý Khả Tình và Quân Diễn Chi.
Tóm lại, lần này cậu nhất định phải tránh đi thật xa, không thể làm lỡ chuyện của sư huynh.
“Vọng Nguyệt, Bắc Nhạn… bảy tòa phong mạch không có cổ quyển truyền thừa, hôm nay sẽ xuất phát tiến vào bí cảnh tìm kiếm. Bảy tòa phong khác mười ngày sau mới xuất phát.”
Cũng có nghĩa là, phong mạch không có cổ quyển truyền thừa, tông chủ sẽ cho họ thêm mười ngày để tìm kiếm “Viễn Mộc”. Nếu còn bị phong mạch khác tìm được, vậy chính là do họ không đủ bản lĩnh, không thể oán người khác.
Văn Kinh luôn cảm thấy Tịch Phóng là một người rất công chính, cực có hảo cảm. Cậu từng xem thử giá trị nhân phẩm của người này, dao động khoảng 500, hệ thống miêu tả là “không phụ kỳ vọng, cúc cung tận tụy vì môn phái”.
Văn Kinh cũng không biết hệ thống này rốt cuộc vận hành thế nào, có lúc rất chuẩn, có lúc lại không chuẩn. Rốt cuộc có tiêu chuẩn nào chính xác không?
“Nếu đã không có dị nghị, tản ra hết đi, các phong Vọng Nguyệt, Bắc Nhạn… lập tức xuất phát.”
“Vâng!”
Tịch Phóng vừa đi, Liễu Thiên Mạch đã gọi mọi người lại: “Tối qua huynh suy nghĩ, không biết có bảo chúng ta đến bí cảnh Bát Phong nhai thí luyện không, không ngờ quả nhiên là thế.”
Tam sư huynh Bành Thiệu nói: “Nghe nói, Viễn Mộc linh thạch đều được phát hiện ở khu Trường Xuân cốc.”
Quy Tâm Bích hỏi: “Trường Xuân cốc ở đâu?”
Hạ Linh lạnh lùng nhìn hắn: “Vào cửa rẽ trái là nó.”
Quy Tâm Bích ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Thật, còn treo một tấm biển.”
“Huynh!” Quy Tâm Bích sụ mặt.
Liễu Thiên Mạch tức giận nói: “Các đệ thành thật chút cho ta! Bát Phong nhai địa hình phức tạp, chỉ có mình ta từng đến Trường Xuân cốc, các đệ nên đi theo __ đã chuẩn bị đủ hết chưa?”
Mọi người lũ lượt gật đầu.
“Đi thôi!”
Mười người rời khỏi Thanh Hư điện, bay lên không.
Lý Thư xếp hàng thứ sáu có chút bất an, cẩn thận hỏi: “Vậy liền đi? Đệ và Mạc sư đệ mới tầng sáu luyện khí, không phải quá nguy hiểm sao?”
Bành Thiệu là một người tốt, giải thích: “Bí cảnh Bát Phong nhai đã mở hơn hai mươi lần, pháp bảo linh đan toàn bộ bị cướp sạch. Trừ ‘Viễn Mộc’, không có bao nhiêu giá trị giành giật nữa. Bây giờ nơi đó là chỗ cho các đại môn phái thí luyện đệ tử luyện khí, sẽ không có nguy hiểm.”
Văn Kinh không lên tiếng, thầm nghĩ huynh chỉ nói đúng một nửa. Có nam chính ở đây, chuyện sao có thể thuận lợi được?
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Tối qua đệ đã mang theo tất cả pháp bảo rồi.”
“Ừm…”
Đến Bát Phong nhai, đại khái mất hai ngày đường. Đoàn người khổ sở đi một ngày, tu vi thấp đã tinh bì lực tẫn, tối liền dừng chân trong khách *** ở tiểu trấn.
Vì tiết kiệm linh thạch, Liễu Thiên Mạch chỉ thuê bốn phòng, hai ba người ngủ một phòng.
Hạ Linh có bệnh sạch sẽ, không chịu được ồn ào, càng không chịu được người khác ngáy. Giá trị võ lực của hắn quá cao, tính tới tính lui chỉ có Liễu Thiên Mạch, hoặc Quân Diễn Chi ứng phó được, thế là Liễu Thiên Mạch ở cùng một phòng với hắn.
Văn Kinh và Lý Thư, Cổ Tấn Bình, Mạc Thiếu Ngôn bình thường chơi rất tốt, tối vốn định ở cùng một phòng để nói chuyện không ngủ. Lúc đang bừng bừng hưng phấn nghị luận, bị Liễu Thiên Mạch phát hiện, kéo Văn Kinh và Mạc Thiếu Ngôn ra.
Bành Thiệu thương nghị cùng phòng với Quân Diễn Chi, còn chưa nói xong, đã bị Liễu Thiên Mạch tách ra, ném Mạc Thiếu Ngôn cho Bành Thiệu, Văn Kinh bị ném cho Quân Diễn Chi.
Thế là đêm nay, Văn Kinh cùng phòng với Quân Diễn Chi.
Văn Kinh đặt túi trữ đồ lên bàn, có chút bức rức kêu: “Quân, Quân sư huynh.”
Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái: “Thời gian không còn sớm, tắm rồi đi ngủ.”
“Được.” Văn Kinh lấy một bộ y phục sạch ra khỏi túi trữ đồ, bay như chạy ra ngoài.
Khách *** nhỏ có phòng tắm, thật ra chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong có vại lớn chứa đầy nước.
Giờ là đầu xuân, nước rét lạnh, người muốn tắm gần như không có. Văn Kinh tắm nước lạnh quen rồi, múc nước ra khỏi vại, xối từ đầu xuống, cọ mạnh cả người từ đầu đến chân.
Trở về phòng, Quân Diễn Chi lại ẩm ướt, dường như vừa mới tắm xong.
“… Khách *** này đưa nước tắm vào phòng, huynh vừa định dặn, không ngờ đệ chạy nhanh như thế.”
“A… Bỏ đi, đệ quen dùng gáo lớn múc nước tắm.”
Quân Diễn Chi ngồi bên giường, y sam bán mở, lộ ra mấy phần yêu mỹ: “Đêm khuya rồi, ngủ đi.”
Thân thể Văn Kinh phím hồng, không dám tiến tới, nhưng ánh mắt không tự chủ đặt lên cổ áo Quân Diễn Chi.
Ánh sáng quá tối, không nhìn thấy rõ lắm…
Hình dáng đẹp như thế… là xương quai xanh của sư huynh sao? Như ẩn như hiện, làm tim đập gia tốc…
“Đệ còn không ngủ?”
“A…” Văn Kinh đỏ mặt, không nhịn được nhìn cần cổ hắn.
“Lên ngủ đi.”
“Ừm…”
“Đệ muốn ngủ bên ngoài hay ngủ bên trong?” Giọng nói dịu dàng, mang theo chút âm khàn.”
“Đệ…”
Văn Kinh hoàn hồn, mất tự nhiên tiến tới dập tắt nến, lần mò ôm cái gối và chăn trên giường lên. Cậu vừa trải xuống đất, vừa nói: “Sư huynh ngủ giường, đệ ngủ dưới đất là được rồi.”
Quân Diễn Chi mím chặt môi.
“Sư huynh mau ngủ đi.” Văn Kinh nhắm mắt lại, mặt đỏ hồng. Quân sư huynh đẹp quá đẹp quá, ngay cả xương quai xanh cũng đẹp như thế, làm tim cậu cứ đập thình thịch…
Chẳng qua hắn là nam chính, cậu không thể tùy tiện, vạn lần không thể.
Nghĩ xong, Văn Kinh lặng yên điều tức, không còn quay đầu nhìn hắn. Cả ngày đi đường cực khổ, thân thể mệt nhọc, không bao lâu đã ngủ mất.
…
Gần tối hôm sau, đoàn người cuối cùng cũng đến trấn Thanh Mộc cách Bát Phong nhai không xa.
Bí cảnh mở, trong khách *** đông nghẹt người, Liễu Thiên Mạch miễn cưỡng thuê được hai phòng, mười người chen nhau ngủ một đêm.
Đệ tử Thanh Hư kiếm tông phần lớn đều đến lúc gần tối, nghe *** gia nói, đệ tử Thủy Nguyệt Cung hôm trước cũng đã đến mấy chục người, thí luyện tại chỗ này. Nếu ngày mai họ vào Bát Phong nhai, nói không chừng sẽ đụng phải đám người đó.
Thủy Nguyệt Cung là môn phái lớn nhất Trúc Phong quốc, thúc đẩy song tu, trong môn phái nửa nam nửa nữ, nữ tử yêu mị diễm lệ, mỹ mạo mê người, mọi người nghe tiếng đã lâu.
Nữ tử yêu mỹ động nhân nhất, mới có thể lĩnh hội được tác phong nghiêm chỉnh của nam chính.
Thật ra Văn Kinh không mấy hảo cảm với môn phái này, nhưng nếu nó đã tồn tại, thì luôn có nguyên nhân và giá trị của nó.
Sáng ngày kế, đoàn người rời khỏi khách ***, ngự phong đến trước một trận truyền tống cổ.
Cổ thụ mấy trăm năm cao ngất, băng tuyết dung hóa, trận pháp cổ xưa bị một lớp xanh mới vây phủ, phát ra âm thanh chấn động lỗ tai.
Nữ đệ tử Vọng Nguyệt phong đi trước một bước, đã tập trung trước cổ trận.
Văn Kinh nhìn Quý Khả Tình mặc áo tím một cái. Gương mặt lạnh như băng sương, thanh lệ cuốn hút, quả thật là nữ tử tướng mạo đệ nhất trong Thanh Hư kiếm tông.
Bọn họ nắm tay nhau đứng trên cổ trận, chỉ nghe một tiếng vang lớn, trong không trung phát ra một đạo bạch quang mãnh liệt. Khoảng chừng qua nửa nén hương, nguồn sáng tiêu tan, bóng người đã biến mất vô ảnh vô tung.
Đám người Tuệ Thạch phong phần lớn đều là lần đầu thấy trận truyền tống, ai nấy lộ vẻ hiếu kỳ.
Cổ Tấn Bình nói: “Lúc truyền tống có cảm giác gì?”
Bành Thiệu nói: “Ngũ cảm mất hết, cái gì cũng không thấy, không nghe, không sờ được, chỉ cảm thấy trong ý thức là tiếng gió vù vù, muốn xé nát mình ra.”
Liễu Thiên Mạch bước lên cổ trận nói: “Tới đi.”
Văn Kinh bước tới, nắm tay người bên cạnh, cậu hít sâu một cái, lặng lẽ điều tức ngưng thần.
Tiếp theo, là trận chiến đấu đầu tiên trong đời cậu.
Các sư huynh đều không biết, đầu kia của cổ trận, đang diễn ra một trận đấu sinh tử thảm liệt vô cùng.
“Ngũ cảm dần trở về, Quân Diễn Chi chỉ nghe tiếng binh khí va chạm, tiếng thét gào không dứt. Đột nhiên, thân thể mất trọng lực, thình lình rơi xuống. Nhanh chóng mở hai mắt ra, hắn lại thấy một thanh đao đang bay về phía Quý Khả Tình bị trọng thương. Quân Diễn Chi tụ một đạo linh khí phóng ra, đánh chệch lưỡi đao. Ngực Quý Khả Tình đầy máu tươi, Quân Diễn Chi khẽ nhíu mày, thuận thế bay tới trước, kéo Quý Khả Tình lên, lao ra khỏi vùng hỗn loạn.”
____ Trích từ chương 42 [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Đây là lúc nam chính biểu hiện, cơ hội chỉ có một lần, xin nam chính phải nhớ trân trọng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất