Chương 47
Văn Kinh nằm ngửa, thăm dò: “Sư huynh, nếu lần này ma tu muốn hạ thủ, huynh cảm thấy hắn sẽ hạ thủ thế nào?”
“Đệ thấy sao?” Quân Diễn Chi nhẹ tiếp cận.
Văn Kinh cân nhắc một hồi, mới nói: “Nghe nói Hoành Thiên Môn ủ ra một loại rượu, vị nồng mà thơm, dùng đủ loại linh thảo chế thành, thường dùng để chiêu đãi khách. Nếu ma tu thả máu của mình vào trong rượu, vậy không phải sẽ hỏng chuyện à?”
Trong văn căn bản không viết ma tu hạ thủ thế nào, nhưng qua những dấu vết sau khi chỉnh lý lại văn, có người đã xác định hạ thủ từ rượu là một cách.
Quân Diễn Chi nhàn nhạt cười: “Một năm trước ma tu đả thảo kinh xà, phòng thủ của Hoành Thiên Môn nhất định sẽ rất nghiêm ngặt, hạ thủ từ rượu nhìn thì có thể, nhưng thực chất khó khăn vô cùng, không dễ dàng.”
Văn Kinh âm thầm gật đầu: “Sư huynh nói phải.”
“Ma đầu cho dù đả thương người, cũng không nhất định sẽ đả thương đệ, đệ đừng nghĩ quá nhiều.”
Văn Kinh lại hỏi dò: “Nếu sư huynh là ma đầu đó, sẽ hạ thủ thế nào?”
Quân Diễn Chi nghe thế sắc mặt khẽ biến, rồi lập tức hồi phục bình thường, nhẹ giọng nói: “Nếu là huynh, huynh sẽ hóa máu thành hạt sương mảnh không thể thấy, rải ở chỗ tụ tập đông người, lặng yên vô thức bị người ta hút vào thân thể.”
Lòng Văn Kinh trầm xuống.
Quả thật có người nhắc đến chuyện sương mù máu, Văn Kinh cũng cảm thấy nó khả thi nhất. Nhưng cách này khó thể tra xét, càng không thể ngăn cản, chỉ sợ rủi nhiều may ít.
Văn Kinh nhẹ giọng nói: “Nếu đã thế, sư huynh hà cớ gì không nêu ra với chưởng môn, mọi người cùng phòng bị, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Đệ một mình nói không có trọng lượng, không ai tin tưởng, nhưng sư huynh thì khác.”
Quân Diễn Chi cười: “Ma tu chưa chắc sẽ xuất thủ, đệ đừng lo lắng như vậy làm gì. Hơn nữa cho dù có ma tu, mọi người cũng không thể bị dọa rụt đầu rụt cổ, không sinh hoạt bình thường Còn có huynh đây, huynh đáp ứng đệ, bảo đảm không một ai của Tuệ Thạch phong sẽ xảy ra chuyện.”
Văn Kinh gật đầu: “Sư huynh nói cũng phải.”
Ngay cả Quân Diễn Chi thân cận nhất cũng nói như thế, người khác càng sẽ không xem lời cậu nói ra gì.
Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách lôi ma tu này ra trước.
Trong nguyên văn, mấy ngày gần đây sẽ xảy ra chút bất ngờ, có hai người nửa đêm bị giết. Tuy không miêu tả nhiều, nhưng vẫn rất được xem trọng ở khu bình luận.
Hung thủ giết hai người này vẫn không tìm được, giả thiết là hành vi của ma tu, vậy thì hai người đã chết đó nhất định có ý nghĩa to lớn, mới khiến hắn phải đích thân hạ thủ.
Quân Diễn Chi chống tay lên đầu, mái tóc đen dài đổ xuống, nằm nghiêng nói với Văn Kinh: “Sư đệ, tuổi đệ cũng không còn nhỏ nữa, có từng suy nghĩ đến chuyện tìm người song tu không?”
Trong lòng Văn Kinh chỉ có chuyện tìm kiếm ma tu, căn bản không để ý Quân Diễn Chi nói gì: “Không có. Các sư huynh đều không song tu với ai, sao lại đến phiên đệ?”
Quân Diễn Chi nằm ngữa lên giường, mắt nhìn lên nóc nhà tối tăm: “Nếu là huynh và đệ song tu thì sao?”
“Hả?” Văn Kinh sửng sốt, “Cái gì?”
“Thể chất của đệ thiên noãn, thể chất của huynh thiên hàn, vừa lúc có thể điều hòa lẫn nhau, tu vi cũng tăng lên rất nhanh.” Ngữ khí của Quân Diễn Chi nhẹ nhàng bâng quơ, như thể không liên quan đến mình, chỉ đang thảo luận chuyện tu luyện mà thôi.
“Đây, cái này hình như có chút tùy tiện.” Da đầu Văn Kinh như bị điện giật, tê dại từng trận, nhiệt khí từ huyết dịch thẩm thấu qua da thịt, khiến mặt cậu đỏ bừng: “Chuyện song tu, cũng không phải đơn giản như thế…”
Xin lỗi, tư tưởng của cậu quá bảo thủ không tiếp nhận nổi, hóa ra Quân sư huynh vẫn không có một nữ tử nào làm khuynh tâm, nên tìm không được thân thể thích hợp tu luyện?! Cái này có khác gì với tâm lý kết hôn rồi sinh con nối dòng đâu?
Thân thể cậu, rất thích hợp song tu với hắn sao? Vậy có thể nói rõ ràng hơn chút không?
“Đệ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nếu cảm thấy được, chúng ta cùng nói với sư phụ.”
“Đệ, này… sư huynh suy nghĩ thêm đi…” Văn Kinh ấp a ấp úng, chột dạ đổ một tầng mồ hôi.
Quân Diễn Chi nhắm mắt lật người: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“… Được.”
Văn Kinh kinh hồn bạt vía nằm xuống, chờ tâm trạng thoải mái hơn, cơn buồn ngủ dần ập đến. Không bao lâu, cậu chìm vào mộng cảnh ngọt ngào, không còn ý thức.
… Ngủ một giấc đến sáng hôm sau, Văn Kinh xoa đôi mắt mở không nổi, tay còn hơi nhức nhối. Cánh tay mặc tiết y để bên ngoài lớp chăn dày, Văn Kinh cúi đầu nhìn.
Một thân thể ấm áp cuộn tròn trong lòng.
Mấy sợi tóc dán lên mặt Quân Diễn Chi, đầu hắn gối ở hõm tay cậu, vô thức dán thật chặt.
Văn Kinh ngẩn ngơ.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy…
Mấy cảnh tượng cầm thú làm người ta xấu hổ lại luân phiên hiện lên trong não, thật là đáng lo. Là cậu nửa đêm canh ba kéo sư huynh lại ôm, hay sư huynh không cẩn thận tựa lại?!
Lòng Văn Kinh run rẩy hỗn loạn, rón ra rón rén kéo tay mình ra. Vốn là muốn quan hệ tốt với sư huynh, nhưng sao mọi chuyện lại luôn phát triển theo hướng không dự liệu được?
Động tác rút tay dường như đã làm kinh động đến Quân Diễn Chi, cũng làm mí mắt Văn Kinh nhẹ giật. Quân Diễn Chi động đậy, xoa tóc chậm rãi ngồi dậy.
Văn Kinh lúng túng rời người ra, chột dạ nói: “Chào sư huynh.”
“… Chào.” Quân Diễn Chi có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, y sam lỏng lẻo, lộ ra ***g ngực chắc nịch. Hắn hàm hồ kéo y phục: “Huynh… tối qua cảm thấy lạnh, không biết sao lại dựa vào, có phải làm đệ ngủ không ngon?”
“Không, không sao.” Văn Kinh kinh hồn bạt vía lắc đầu, vội xuống giường mặc y phục. Tam dương chi thể là thể chất hỏa lô trời sinh, đại xà và đại quy đều thích đến đòi mạng, đặc biệt là mùa đông, ngoài cửa sổ mênh mông tuyết, hai con sủng vật này đều thích tựa vào cậu ngủ. Không ngờ thể chất này lại dụ người như thế, ngay cả Quân sư huynh cũng để mắt, còn muốn cùng cậu song tu…Lý do này thuận lý thành chương đến mức người ta không cách nào phản bác!
Thay một bộ y phục sạch sẽ, Văn Kinh bình tĩnh nói, ném sự lúng túng vừa rồi ra sau đầu: “Sư huynh, hôm nay đệ muốn đi dạo Hoành Thiên Môn, huynh có đi không?”
“Được rồi.” Quân Diễn Chi bâng quơ đáp ứng. Âm thanh không chút tập trung đó làm cậu cảm thấy cho dù lúc này có nữ tử tới hỏi hắn “chúng ta song tu đi”, Quân Diễn Chi cũng đáp ứng một cách không rõ ràng như vậy.
Địa hình Hoành Thiên Môn phức tạp, tuyết sơn liên miên không dứt, cảnh sắc không mấy tương đồng với dãy núi Tuần Dương. Đệ tử Hoành Thiên Môn đãi khách đi phía trước mở đường, dẫn các đệ tử phi hành giữa dãy núi, không bao lâu đã tham quan những cảnh sắc như Tam Tiên Thạch, Băng Sơn ôn tuyền.
Giữa tuyết sơn thỉnh thoảng nổi lên từng cụm tuyết nhỏ, tốc độ cực nhanh, lộ ra cái đầu màu xanh.
“Đó chính là Tuyết Sơn Bích Sâm của Hoành Thiên Môn ta, vì lớn tuổi, vóc dáng lớn hơn bình thường. Chỗ ở đã chuẩn bị tốt cho các vị, chỉ cần nhổ mấy cọng râu, sẽ có lợi cho tu vi.” Đệ tử Hoành Thiên Môn tươi cười nói tiếp: “Đại tuyết sơn của chúng tôi không có cảnh sắc tao nhã *** tế như môn phái của các vị, nhưng mênh mông bao la, đồi núi chồng điệp, cũng làm lòng người thoáng đãng.”
Một nữ đệ tử đứng bên cạnh Văn Kinh, nhẹ giọng nói: “Nghe nói Băng Sơn ôn tuyền là thánh địa của Hoành Thiên Môn, nước trong đó nồng đậm linh khí, nếu thường xuyên tĩnh tâm tại đó, có thể giúp người ta giữ được dung nhan vĩnh viễn, thậm chí càng thêm trẻ tuổi, da thịt non mềm hơn bình thường.”
Một nữ đệ tử khác nhỏ giọng nói: “Nơi đó há cho người tùy tiện vào sao? Vừa rồi ngươi không để ý à, có kết giới bảo vệ.”
“Ta cũng đoán vậy…”
Bất tri bất giác, tà dương treo bên chân trời, dãy núi được bao trùm trong tuyết trắng, bình lặng ấm áp. Một hàng người mang theo ánh tà dương trở về chỗ ở, chợt thấy giữa núi có y sam sặc sỡ phất phới, vài nữ tử đạp lên tuyết trắng chậm rãi mà tới.
Mấy nam nhân bên cạnh bắt đầu thấp giọng nghị luận.
“Đây là ai?”
“Không biết.”
“Hình như là người của Thủy Nguyệt Cung.”
Ánh mắt Văn Kinh dừng trên nữ tử dẫn đầu, bất giác nhìn nhiều thêm vài cái.
Nụ cười xinh xắn, làn da trắng tuyết, trong dung mạo thanh lệ mang theo nét thành thục, đẹp đến mị hoặc lòng người, khó ai chống đỡ nổi.
“Đây không phải chính là Cửu cung chủ của Thủy Nguyệt Cung sao?”
“Hóa ra là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân… tâm nguyện của ta đã đủ rồi.”
Văn Kinh mở to mắt, âm thầm cảm thán.
Đây chính là Cửu cung chủ Thủy Tố của Thủy Nguyệt Cung từng suýt nữa thành công dụ dỗ nam chính trong nguyên văn sao? Thái độ của Quân Diễn Chi đối với nàng ta rất mập mờ, làm người ta hết cách suy đoán.
Thủy Tố phóng khoáng tự nhiên, tư thế ưu nhã, yên tĩnh đến vách vực quan sát mặt trời lặn, không để ý đến đám đông. Mấy nữ tử tựa vào nhau thưởng thức cảnh tuyết, không biết sau lưng đã tụ tập mười mấy nam tử.
Văn Kinh nghiêng mặt nhìn Quân Diễn Chi, không đè nén nổi tâm trạng hóng chuyện của mình, nhẹ giọng nói: “Thủy Cung chủ này tuyệt sắc thiên hạ, phong thái không ai có thể sánh kịp.”
“Đệ cho rằng nàng ta rất đẹp?” Quân Diễn Chi bâng quơ nhìn nàng ta một cái, suy tư trong chốc lác, nhưng có vẻ lại khó mở miệng: “Tuổi hình như lớn rồi, hơn nữa cũng đã từng có một vài nam tử song tu với nàng rồi…”
Văn Kinh há miệng, rồi ngậm lại.
Trong truyện bảo, Quân Diễn Chi chưa từng nói xấu sau lưng người khác…
Đêm nay Văn Kinh ngủ đặc biệt sâu, ngủ thẳng đến nửa đêm, trong đầu đột nhiên truyền đến những tiếng cảnh báo mãnh liệt, gần như muốn đâm xuyên não cậu.
“Tra được dấu vết ma tu! Xin ký chủ mau hành động!”
Văn Kinh bật dậy, đầu óc trầm trầm, đau đớn khó nhịn.
“Ma tu đang hành án, nếu đánh mất cơ hội sẽ không đến nữa.”
Văn Kinh sờ tìm người trên giường, chỉ thấy lạnh lẽo, trống rỗng. Cậu sửng sốt, cúi đầu nhìn người mình, chỉ thấy tiết y lỏng lẻo, cả quần cũng xốc xếch.
Ánh trăng sáng trong chiếu vào qua cửa sổ, lòng Văn Kinh loạn lên. Cậu không kịp suy nghĩ Quân Diễn Chi đi đâu rồi, đã vội vàng mặc y phục, cầm trường kiếm ra ngoài.
Cậu tung một lá linh phù lên không, một lát sau, đột nhiên ẩn thân.
Bùa ẩn thân này cũng có lai lịch.
Sau cuộc đấu các phong, Văn Kinh có thể chọn một pháp bảo thượng phẩm cùng một bộ công pháp thượng phẩm. Cuộc đấu ngũ đại phái sắp đến, dưới tình hình này, người bình thường sẽ chọn vũ khí, phòng khí, kiếm pháp, kiếm phù, hoặc tăng mạnh phòng ngự, hoặc tăng mạnh công kích.
Nhưng Văn Kinh suy đi nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết.
Đầu tiên, sau trúc cơ, tông môn sẽ lượng thân chế tạo trường kiếm cho, Đoàn Hiên cũng sẽ thân truyền kiếm pháp. Quan trong hơn là, Văn Kinh căn bản không để ý thứ hạng trong cuộc đấu ngũ đại phái, cậu chỉ muốn tìm cho ra ma tu.
Trong văn từng đề cập, có một đệ tử luyện khí trên tay có ba lá linh phù ẩn thân. Những linh phù này do tu sĩ nguyên anh kỳ chế tạo, sau khi ẩn thân, chỉ cần Văn Kinh đứng ngoài một trượng, ngay cả tu sĩ nguyên anh kỳ cũng không thể phát giác.
Đệ tử này sớm đã gia cảnh sa sút, sinh sống khó khăn, ba đạo linh phù đó đối với hắn không có ích lợi gì, ngược lại muốn cầu một chút đồ có lợi cho tu hành. Văn Kinh bèn dùng một pháp bảo thượng phẩm và một bộ công pháp thượng phẩm đổi lấy ba lá linh phù ẩn thân này.
Hiện tại dùng bùa ẩn thân đó, tại Hoành Thiên Môn không có ai phát giác được sự tồn tại của cậu.
Cậu nhanh chóng bay theo mũi tên chỉ dẫn trong não, ngay cả cậu cũng không biết mình đang ở chỗ nào.
Bỗng nhiên, một tiếng thét vang lên trong trời đêm!
“Đệ thấy sao?” Quân Diễn Chi nhẹ tiếp cận.
Văn Kinh cân nhắc một hồi, mới nói: “Nghe nói Hoành Thiên Môn ủ ra một loại rượu, vị nồng mà thơm, dùng đủ loại linh thảo chế thành, thường dùng để chiêu đãi khách. Nếu ma tu thả máu của mình vào trong rượu, vậy không phải sẽ hỏng chuyện à?”
Trong văn căn bản không viết ma tu hạ thủ thế nào, nhưng qua những dấu vết sau khi chỉnh lý lại văn, có người đã xác định hạ thủ từ rượu là một cách.
Quân Diễn Chi nhàn nhạt cười: “Một năm trước ma tu đả thảo kinh xà, phòng thủ của Hoành Thiên Môn nhất định sẽ rất nghiêm ngặt, hạ thủ từ rượu nhìn thì có thể, nhưng thực chất khó khăn vô cùng, không dễ dàng.”
Văn Kinh âm thầm gật đầu: “Sư huynh nói phải.”
“Ma đầu cho dù đả thương người, cũng không nhất định sẽ đả thương đệ, đệ đừng nghĩ quá nhiều.”
Văn Kinh lại hỏi dò: “Nếu sư huynh là ma đầu đó, sẽ hạ thủ thế nào?”
Quân Diễn Chi nghe thế sắc mặt khẽ biến, rồi lập tức hồi phục bình thường, nhẹ giọng nói: “Nếu là huynh, huynh sẽ hóa máu thành hạt sương mảnh không thể thấy, rải ở chỗ tụ tập đông người, lặng yên vô thức bị người ta hút vào thân thể.”
Lòng Văn Kinh trầm xuống.
Quả thật có người nhắc đến chuyện sương mù máu, Văn Kinh cũng cảm thấy nó khả thi nhất. Nhưng cách này khó thể tra xét, càng không thể ngăn cản, chỉ sợ rủi nhiều may ít.
Văn Kinh nhẹ giọng nói: “Nếu đã thế, sư huynh hà cớ gì không nêu ra với chưởng môn, mọi người cùng phòng bị, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Đệ một mình nói không có trọng lượng, không ai tin tưởng, nhưng sư huynh thì khác.”
Quân Diễn Chi cười: “Ma tu chưa chắc sẽ xuất thủ, đệ đừng lo lắng như vậy làm gì. Hơn nữa cho dù có ma tu, mọi người cũng không thể bị dọa rụt đầu rụt cổ, không sinh hoạt bình thường Còn có huynh đây, huynh đáp ứng đệ, bảo đảm không một ai của Tuệ Thạch phong sẽ xảy ra chuyện.”
Văn Kinh gật đầu: “Sư huynh nói cũng phải.”
Ngay cả Quân Diễn Chi thân cận nhất cũng nói như thế, người khác càng sẽ không xem lời cậu nói ra gì.
Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách lôi ma tu này ra trước.
Trong nguyên văn, mấy ngày gần đây sẽ xảy ra chút bất ngờ, có hai người nửa đêm bị giết. Tuy không miêu tả nhiều, nhưng vẫn rất được xem trọng ở khu bình luận.
Hung thủ giết hai người này vẫn không tìm được, giả thiết là hành vi của ma tu, vậy thì hai người đã chết đó nhất định có ý nghĩa to lớn, mới khiến hắn phải đích thân hạ thủ.
Quân Diễn Chi chống tay lên đầu, mái tóc đen dài đổ xuống, nằm nghiêng nói với Văn Kinh: “Sư đệ, tuổi đệ cũng không còn nhỏ nữa, có từng suy nghĩ đến chuyện tìm người song tu không?”
Trong lòng Văn Kinh chỉ có chuyện tìm kiếm ma tu, căn bản không để ý Quân Diễn Chi nói gì: “Không có. Các sư huynh đều không song tu với ai, sao lại đến phiên đệ?”
Quân Diễn Chi nằm ngữa lên giường, mắt nhìn lên nóc nhà tối tăm: “Nếu là huynh và đệ song tu thì sao?”
“Hả?” Văn Kinh sửng sốt, “Cái gì?”
“Thể chất của đệ thiên noãn, thể chất của huynh thiên hàn, vừa lúc có thể điều hòa lẫn nhau, tu vi cũng tăng lên rất nhanh.” Ngữ khí của Quân Diễn Chi nhẹ nhàng bâng quơ, như thể không liên quan đến mình, chỉ đang thảo luận chuyện tu luyện mà thôi.
“Đây, cái này hình như có chút tùy tiện.” Da đầu Văn Kinh như bị điện giật, tê dại từng trận, nhiệt khí từ huyết dịch thẩm thấu qua da thịt, khiến mặt cậu đỏ bừng: “Chuyện song tu, cũng không phải đơn giản như thế…”
Xin lỗi, tư tưởng của cậu quá bảo thủ không tiếp nhận nổi, hóa ra Quân sư huynh vẫn không có một nữ tử nào làm khuynh tâm, nên tìm không được thân thể thích hợp tu luyện?! Cái này có khác gì với tâm lý kết hôn rồi sinh con nối dòng đâu?
Thân thể cậu, rất thích hợp song tu với hắn sao? Vậy có thể nói rõ ràng hơn chút không?
“Đệ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nếu cảm thấy được, chúng ta cùng nói với sư phụ.”
“Đệ, này… sư huynh suy nghĩ thêm đi…” Văn Kinh ấp a ấp úng, chột dạ đổ một tầng mồ hôi.
Quân Diễn Chi nhắm mắt lật người: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“… Được.”
Văn Kinh kinh hồn bạt vía nằm xuống, chờ tâm trạng thoải mái hơn, cơn buồn ngủ dần ập đến. Không bao lâu, cậu chìm vào mộng cảnh ngọt ngào, không còn ý thức.
… Ngủ một giấc đến sáng hôm sau, Văn Kinh xoa đôi mắt mở không nổi, tay còn hơi nhức nhối. Cánh tay mặc tiết y để bên ngoài lớp chăn dày, Văn Kinh cúi đầu nhìn.
Một thân thể ấm áp cuộn tròn trong lòng.
Mấy sợi tóc dán lên mặt Quân Diễn Chi, đầu hắn gối ở hõm tay cậu, vô thức dán thật chặt.
Văn Kinh ngẩn ngơ.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy…
Mấy cảnh tượng cầm thú làm người ta xấu hổ lại luân phiên hiện lên trong não, thật là đáng lo. Là cậu nửa đêm canh ba kéo sư huynh lại ôm, hay sư huynh không cẩn thận tựa lại?!
Lòng Văn Kinh run rẩy hỗn loạn, rón ra rón rén kéo tay mình ra. Vốn là muốn quan hệ tốt với sư huynh, nhưng sao mọi chuyện lại luôn phát triển theo hướng không dự liệu được?
Động tác rút tay dường như đã làm kinh động đến Quân Diễn Chi, cũng làm mí mắt Văn Kinh nhẹ giật. Quân Diễn Chi động đậy, xoa tóc chậm rãi ngồi dậy.
Văn Kinh lúng túng rời người ra, chột dạ nói: “Chào sư huynh.”
“… Chào.” Quân Diễn Chi có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, y sam lỏng lẻo, lộ ra ***g ngực chắc nịch. Hắn hàm hồ kéo y phục: “Huynh… tối qua cảm thấy lạnh, không biết sao lại dựa vào, có phải làm đệ ngủ không ngon?”
“Không, không sao.” Văn Kinh kinh hồn bạt vía lắc đầu, vội xuống giường mặc y phục. Tam dương chi thể là thể chất hỏa lô trời sinh, đại xà và đại quy đều thích đến đòi mạng, đặc biệt là mùa đông, ngoài cửa sổ mênh mông tuyết, hai con sủng vật này đều thích tựa vào cậu ngủ. Không ngờ thể chất này lại dụ người như thế, ngay cả Quân sư huynh cũng để mắt, còn muốn cùng cậu song tu…Lý do này thuận lý thành chương đến mức người ta không cách nào phản bác!
Thay một bộ y phục sạch sẽ, Văn Kinh bình tĩnh nói, ném sự lúng túng vừa rồi ra sau đầu: “Sư huynh, hôm nay đệ muốn đi dạo Hoành Thiên Môn, huynh có đi không?”
“Được rồi.” Quân Diễn Chi bâng quơ đáp ứng. Âm thanh không chút tập trung đó làm cậu cảm thấy cho dù lúc này có nữ tử tới hỏi hắn “chúng ta song tu đi”, Quân Diễn Chi cũng đáp ứng một cách không rõ ràng như vậy.
Địa hình Hoành Thiên Môn phức tạp, tuyết sơn liên miên không dứt, cảnh sắc không mấy tương đồng với dãy núi Tuần Dương. Đệ tử Hoành Thiên Môn đãi khách đi phía trước mở đường, dẫn các đệ tử phi hành giữa dãy núi, không bao lâu đã tham quan những cảnh sắc như Tam Tiên Thạch, Băng Sơn ôn tuyền.
Giữa tuyết sơn thỉnh thoảng nổi lên từng cụm tuyết nhỏ, tốc độ cực nhanh, lộ ra cái đầu màu xanh.
“Đó chính là Tuyết Sơn Bích Sâm của Hoành Thiên Môn ta, vì lớn tuổi, vóc dáng lớn hơn bình thường. Chỗ ở đã chuẩn bị tốt cho các vị, chỉ cần nhổ mấy cọng râu, sẽ có lợi cho tu vi.” Đệ tử Hoành Thiên Môn tươi cười nói tiếp: “Đại tuyết sơn của chúng tôi không có cảnh sắc tao nhã *** tế như môn phái của các vị, nhưng mênh mông bao la, đồi núi chồng điệp, cũng làm lòng người thoáng đãng.”
Một nữ đệ tử đứng bên cạnh Văn Kinh, nhẹ giọng nói: “Nghe nói Băng Sơn ôn tuyền là thánh địa của Hoành Thiên Môn, nước trong đó nồng đậm linh khí, nếu thường xuyên tĩnh tâm tại đó, có thể giúp người ta giữ được dung nhan vĩnh viễn, thậm chí càng thêm trẻ tuổi, da thịt non mềm hơn bình thường.”
Một nữ đệ tử khác nhỏ giọng nói: “Nơi đó há cho người tùy tiện vào sao? Vừa rồi ngươi không để ý à, có kết giới bảo vệ.”
“Ta cũng đoán vậy…”
Bất tri bất giác, tà dương treo bên chân trời, dãy núi được bao trùm trong tuyết trắng, bình lặng ấm áp. Một hàng người mang theo ánh tà dương trở về chỗ ở, chợt thấy giữa núi có y sam sặc sỡ phất phới, vài nữ tử đạp lên tuyết trắng chậm rãi mà tới.
Mấy nam nhân bên cạnh bắt đầu thấp giọng nghị luận.
“Đây là ai?”
“Không biết.”
“Hình như là người của Thủy Nguyệt Cung.”
Ánh mắt Văn Kinh dừng trên nữ tử dẫn đầu, bất giác nhìn nhiều thêm vài cái.
Nụ cười xinh xắn, làn da trắng tuyết, trong dung mạo thanh lệ mang theo nét thành thục, đẹp đến mị hoặc lòng người, khó ai chống đỡ nổi.
“Đây không phải chính là Cửu cung chủ của Thủy Nguyệt Cung sao?”
“Hóa ra là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân… tâm nguyện của ta đã đủ rồi.”
Văn Kinh mở to mắt, âm thầm cảm thán.
Đây chính là Cửu cung chủ Thủy Tố của Thủy Nguyệt Cung từng suýt nữa thành công dụ dỗ nam chính trong nguyên văn sao? Thái độ của Quân Diễn Chi đối với nàng ta rất mập mờ, làm người ta hết cách suy đoán.
Thủy Tố phóng khoáng tự nhiên, tư thế ưu nhã, yên tĩnh đến vách vực quan sát mặt trời lặn, không để ý đến đám đông. Mấy nữ tử tựa vào nhau thưởng thức cảnh tuyết, không biết sau lưng đã tụ tập mười mấy nam tử.
Văn Kinh nghiêng mặt nhìn Quân Diễn Chi, không đè nén nổi tâm trạng hóng chuyện của mình, nhẹ giọng nói: “Thủy Cung chủ này tuyệt sắc thiên hạ, phong thái không ai có thể sánh kịp.”
“Đệ cho rằng nàng ta rất đẹp?” Quân Diễn Chi bâng quơ nhìn nàng ta một cái, suy tư trong chốc lác, nhưng có vẻ lại khó mở miệng: “Tuổi hình như lớn rồi, hơn nữa cũng đã từng có một vài nam tử song tu với nàng rồi…”
Văn Kinh há miệng, rồi ngậm lại.
Trong truyện bảo, Quân Diễn Chi chưa từng nói xấu sau lưng người khác…
Đêm nay Văn Kinh ngủ đặc biệt sâu, ngủ thẳng đến nửa đêm, trong đầu đột nhiên truyền đến những tiếng cảnh báo mãnh liệt, gần như muốn đâm xuyên não cậu.
“Tra được dấu vết ma tu! Xin ký chủ mau hành động!”
Văn Kinh bật dậy, đầu óc trầm trầm, đau đớn khó nhịn.
“Ma tu đang hành án, nếu đánh mất cơ hội sẽ không đến nữa.”
Văn Kinh sờ tìm người trên giường, chỉ thấy lạnh lẽo, trống rỗng. Cậu sửng sốt, cúi đầu nhìn người mình, chỉ thấy tiết y lỏng lẻo, cả quần cũng xốc xếch.
Ánh trăng sáng trong chiếu vào qua cửa sổ, lòng Văn Kinh loạn lên. Cậu không kịp suy nghĩ Quân Diễn Chi đi đâu rồi, đã vội vàng mặc y phục, cầm trường kiếm ra ngoài.
Cậu tung một lá linh phù lên không, một lát sau, đột nhiên ẩn thân.
Bùa ẩn thân này cũng có lai lịch.
Sau cuộc đấu các phong, Văn Kinh có thể chọn một pháp bảo thượng phẩm cùng một bộ công pháp thượng phẩm. Cuộc đấu ngũ đại phái sắp đến, dưới tình hình này, người bình thường sẽ chọn vũ khí, phòng khí, kiếm pháp, kiếm phù, hoặc tăng mạnh phòng ngự, hoặc tăng mạnh công kích.
Nhưng Văn Kinh suy đi nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết.
Đầu tiên, sau trúc cơ, tông môn sẽ lượng thân chế tạo trường kiếm cho, Đoàn Hiên cũng sẽ thân truyền kiếm pháp. Quan trong hơn là, Văn Kinh căn bản không để ý thứ hạng trong cuộc đấu ngũ đại phái, cậu chỉ muốn tìm cho ra ma tu.
Trong văn từng đề cập, có một đệ tử luyện khí trên tay có ba lá linh phù ẩn thân. Những linh phù này do tu sĩ nguyên anh kỳ chế tạo, sau khi ẩn thân, chỉ cần Văn Kinh đứng ngoài một trượng, ngay cả tu sĩ nguyên anh kỳ cũng không thể phát giác.
Đệ tử này sớm đã gia cảnh sa sút, sinh sống khó khăn, ba đạo linh phù đó đối với hắn không có ích lợi gì, ngược lại muốn cầu một chút đồ có lợi cho tu hành. Văn Kinh bèn dùng một pháp bảo thượng phẩm và một bộ công pháp thượng phẩm đổi lấy ba lá linh phù ẩn thân này.
Hiện tại dùng bùa ẩn thân đó, tại Hoành Thiên Môn không có ai phát giác được sự tồn tại của cậu.
Cậu nhanh chóng bay theo mũi tên chỉ dẫn trong não, ngay cả cậu cũng không biết mình đang ở chỗ nào.
Bỗng nhiên, một tiếng thét vang lên trong trời đêm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất