Chương 148: Tịnh thổ (23) : Ra khơi
Ngụy Miểu một đường chạy như trở về vừa lúc va vào La Duy đang từ cửa tính đi ra ngoài, sau đó bị Tần Tứ cùng Vệ Đông mỗi người một bên kéo trở vào phòng tròn, La Duy cũng không quan tâm đẩy ra Vệ Đông, hai mắt đỏ ngầu xuyên qua tròng kính mắt nhìn chăm chăm Ngụy Miểu “Có kích hoạt thế giới ẩn không?”
Ngụy Miểu khóc lắc đầu “Tôi sợ… Tôi sợ Na Tra giết tôi nên tôi… tôi không có hỏi hắn kiếm ở đâu…”
“Buông tôi ra!” La Duy quay đầu quát vào mặt Vệ Đông “Buông tôi ra, tôi đi tìm Na Tra hỏi——”
“Thế giới ẩn mà Na Tra náo hải kích hoạt, rất có khả năng là thế giới của Mi Gian Xích chứ không phải là Thiên Thư Kỳ Đàm.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nói với La Duy, dùng hai ba câu liền phân tích rõ ràng với mọi người về việc này “Hiện tại chúng ta chưa phát hiện ra điểm nào chung giữa Na Tra náo hải và Thiên thư kỳ đàm.”
“Vậy—— vậy thế giới nào mới có khả năng!?” La Duy truy hỏi, tầm mắt tựa như hóa thành vật chất găm chặt trên mặt Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm cùng Tần Tứ.
“Thật sự rất khó phán đoán…” Ngữ điệu của Tần Tứ nặng nề tràn ngập khó xử, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ tiếc nuối cùng xót thương như một vị bác sĩ đối mặt với bệnh nhân của mình.
La Duy không chờ Tần Tứ nói hết câu đã nhào đến trước mặt Kha Tầm, cầm giấy bút vội vàng nhét vào tay cậu nói “Trực giác của anh vẫn luôn chuẩn mà, phiền anh rút thăm lựa chọn giúp Nhã Tình đi, làm ơn!”
Kha Tầm meo meo mấy tiếng, Mục Dịch Nhiên nhận lấy giấy bút, vừa viết chữ lên giấy vừa phiên dịch lời hắn “Em ấy bây giờ không viết được chữ Hán, tôi thay em ấy viết, nhưng theo ý của Kha Tầm thì, trực giác của em ấy không phải lần nào cũng chuẩn xác trăm phần trăm, tựa như Kỳ Cường đêm qua vậy. Cho nên hai người cũng đừng đặt hi vọng quá vào việc này, thừa lúc vẫn còn thời gian tranh thủ dặn dò những chuyện về sau đi.”
Những lời này theo miệng Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nói ra như vậy nghe quả thực cực kỳ tàn khốc, nhưng ai nấy cũng đều rõ ràng, kia thật là chuyện duy nhất mà Lý Nhã Tình và La Duy hiện có thể làm.
Lý Nhã Tình khóc đến muốn hôn mê, La Duy cau chặt mày ôm cô vào lòng, khó kềm nén được mà run rẩy cả môi.
Hai người ngồi một bên nói với nhau gì đó, không ai chú ý lắng nghe, hoặc đúng hơn là không ai nhẫn tâm nghe họ nói chuyện, Ngụy Miểu cũng ở bên cạnh đờ đẫn khóc rống, Tần Tứ bước sang bên cạnh, nhẹ giọng hỏi cô có cần để lại lời gì cho người thân không.
Kha Tầm thay Lý Nhã Tình rút một cái thăm, bên trên viết mấy chữ 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》
Sắc mặt trắng bệch của La Duy như thay lời hắn nói ra nỗi tuyệt vọng lúc này.
Nếu trực giác của Kha Tầm là đúng, như vậy thế giới kích hoạt mở ra Thiên thư kỳ đàm chính là thế giới của Đạo sĩ Lao Sơn, nhưng mà—— Đạo sĩ Lao Sơn bản thân cũng là một cái thế giới ẩn, đến hiện tại vẫn chưa được kích hoạt mở ra.
Khoan nói đến việc hiện tại thời gian không còn bao nhiêu, dù cho thời gian còn đầy đủ, bọn họ cũng phải nghĩ cách mở ra thế giới ẩn của Đạo sĩ Lao Sơn trước đã…
La Duy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hắn bước tới ôm lấy cái chậu châu báu đạo cụ của Lý Nhã Tình, muốn mang theo nó cùng người yêu của mình tranh thủ những giờ phút cuối cùng tiếp tục đi tìm, nhưng mà cái chậu kia bây giờ đã biến thành rất to lớn rất nặng nề, dựa vào sức của hai người họ vẫn không có cách nào di chuyển nó, càng đừng nói hiện tại Lý Nhã Tình đã gần như tê liệt té trên mặt đất, đến đứng cũng không đứng nổi.
La Duy đưa mắt nhìn những người còn lại trong phòng, cũng không nói ra lời nhờ vả bọn họ giúp đỡ.
Nhờ ai giúp bây giờ? Nhờ họ giúp có khác gì bắt họ vì Lý Nhã Tình mà chết đâu.
La Duy suy sụp buông cái chậu ra, bước đến bên Lý Nhã Tình ôm cô vào lòng, giọng nói của hắn bỗng dưng bình tĩnh đến lạ thường, lại trở về với vẻ lý trí lãnh tĩnh đặc trưng của dân bách khoa, hắn ôn hòa điềm tĩnh nói với Lý Nhã Tình “Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc cô chú thật chu đáo, cũng sẽ cố gắng phá giải bí mật ẩn đằng sau thế giới này, anh nhất định sẽ báo thù cho em, cả đời này của anh tuyệt đối sẽ không bao giờ quên em.”
Lý Nhã Tình hai tay níu chặt lấy vạt áo của hắn, khóc đến như đứt ruột đứt gan.
Cái thùng đặt giữa phòng bỗng “phốc” một tiếng mở nắp ra.
Mục Dịch Nhiên bước tới, thấy trong thùng lại có một tờ giấy, bên trên viết: Viết ra tên bộ phim hoạt hình khác mà bản thân đã mở ra.
Cũng không ngoài ý muốn của mọi người, nó yêu cầu bọn họ viết ra tên bộ phim của thế giới ẩn mà bọn họ kích hoạt.
Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Chu Hạo Văn, Vệ Đông lần lượt theo thứ tự viết lên giấy, bên kia Ngụy Miểu vẫn luôn khóc rống đột nhiên lồm cồm bò dậy bước tới, cũng viết xuống một cái tên 《 Mi Gian Xích 》
Này quả thực là thế giới ẩn mà thế giới của cô có thể kích hoạt mở ra, nhưng rốt cuộc có đúng hay không… không ai biết.
Kha Tầm nhỏ giọng hỏi Mục Dịch Nhiên mấy câu, bảo rằng nếu mình thay Cát Lỗi viết tên liệu có bị phản phệ hay không.
Mục Dịch Nhiên trầm tư một lát, lại nhẹ nhàng lắc đầu “Để tôi đánh thức cậu ta dậy, nếu cậu ta thần trí bình thường để cậu ta tự viết, dù sao cậu ta vẫn còn sống, tôi nghĩ em không nên viết thay cho cậu ta.”
Kha Tầm gật đầu, nhìn Mục Dịch Nhiên đánh thức Cát Lỗi vẫn còn đang mê mang bất tỉnh, nhưng Cát Lỗi tựa hồ như bị dọa đến mất hồn mất vía rồi, mặc dù không giống như lúc mới phát điên chạy đi lung tung, nhưng lúc này lại tựa như kẻ mất hồn ngồi thừ người tại chỗ, vô luận là ai nói chuyện với hắn, hắn cũng giống như nghe không lọt.
“Đi viết đi,” Tần Tứ nói với La Duy vẫn đang ôm ghì Lý Nhã Tình không chịu nhúc nhích “Đừng làm Tiểu Lý vì cậu mà hối tiếc.”
Dù sao cũng là vì Lý Nhã Tình nên La Duy mới bị lôi vào thế giới trong tranh nơi mà chỉ có chết mới là giải thoát này.
Lý Nhã Tình nằm trong lòng La Duy nghe vậy gật đầu liên tục, lại đẩy hắn bảo hắn đi viết tên.
La Duy bình tĩnh đứng dậy, cùng đỡ Lý Nhã Tình đứng lên, hai người bước tới viết tên phim lên giấy, sau đó không nói lời nào trở về cạnh tường ngồi xuống.
Kha Tầm nhìn Hoàng Bì vẫn luôn im lặng không lên tiếng “Méo meo meo méo?”
Mục Dịch Nhiên phiên dịch “Anh thật sự không muốn sống nữa?”
Hoàng Bì thản nhiên liếc nhìn hai người một cái, cất tiếng khàn khàn “Ông mày sống chán rồi, chết ở đây cũng tốt.”
Kha Tầm suy nghĩ, đột nhiên cầm di động của mình, mở ra kho nhạc lưu trong máy, kéo kéo tìm tìm cả buổi, rốt cuộc tìm ra một ca khúc, bấm cho nó phát nhạc, chỉnh âm lượng nhỏ xuống, sau đó đưa cho Hoàng Bì.
Hoàng Bì nhận lấy, áp sát lỗ tai, nghe được từ trong loa di động truyền đến giai điệu vô cùng quen thuộc từ xa xôi rất lâu..
Còi hơi kéo gió vang bíp bíp, sải rộng đôi cánh nhỏ của chúng ta.
Cánh buồm trắng căng gió ào ào, chúng ta hướng đến mặt trời rực rỡ.
La la lá la la lá… Dũng cảm bay lên nào, vui vẻ cất cao tiếng hát, tàu Kỳ Kỳ hôm nay ra khơi.
Hải âu dẫn đầu kêu tích tích, chỉ đường cho chúng ta.
Sóng lướt dưới chân rì rào, như hát vang lời ca ngợi.
La la lá la la lá… Dũng cảm bay lên nào, vui vẻ cất cao tiếng hát, tàu Kỳ Kỳ hôm nay ra khơi…
Hoàng Bì nghe một chốc, môi hắn dần nở nụ cười, để lộ hàm răng bị rượu thuốc nhuốm vàng.
“Tàu tuần dương Kỳ Kỳ.” Hắn khàn khàn nói như cười, đột nhiên nhắm hai mắt, dựa đầu vào vách tường sau lưng, bắt đầu ngâm nga theo tiếng ca trong di động, dẫu cho thanh âm của hắn rất khó nghe, hơn nữa còn hát lạc nhịp.
***
Hoa văn vì sao cùng ánh trăng trên tường nhà trần nhà bắt đầu biến hóa mờ ảo mông lung, đong đưa, nhấp nháy, dần méo mó vặn vẹo biến ảo thành từng gương mặt từng gương mặt của những kẻ trưởng thành.
Từ trong thùng giữa phòng cũng dần truyền ra giai điệu hoạt bát vui tươi trẻ thơ, tựa như bài nhạc hát đầu mỗi phim hoạt hình.
Ngụy Miểu bỗng thét lên, tiếng hét như xé gan rách mật.
Cả người cô bò toài trên mặt đất, cơ thể run rẩy không ngừng, da thịt sau lưng đột nhiên nhăn nhúm lại, tựa như một cái quần đang bị ai đó rút dây thun ra.
Giống như… có một bàn tay vô hình, đang chầm chậm, rút lấy sợi gân bên dưới da thịt của cô.
Tiếng hét thê lương thảm thiết đến không giống tiếng người của Ngụy Miểu vẫn chưa dứt, Cát Lỗi đã phát điên cũng bắt đầu hét lên.
Dù cho là kẻ điên, hắn vẫn còn biết đau.
Cả người hắn lăn lộn dưới đất, da thịt trên người từng miếng từng miến biến mất, để lộ nội tạng cùng xương cốt đầm đìa máu me ở bên trong, giống như có cái gì đó vô hình đang gặm nhấm da thịt hắn.
Vệ Đông sợ đến cả người đều choáng váng, thân thể mềm nhũn ngã dựa xuống chân tường, hắn không dám cũng không muốn nhìn thảm cảnh đang xảy ra trước mắt, nhưng toàn thân hắn đã sợ đến nỗi tê liệt hết mọi chức năng, cho nên hắn chỉ có thể ngơ ngác ngồi đấy, không cách nào dời ánh mắt bị máu đỏ nhuộm đầy đi chỗ khác.
Chu Hạo Văn hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía cánh cửa bên cạnh, dù cho hiện tại hắn đang mù màu không phân biệt được màu máu, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hai người kia bị ngược đãi đến thân thể dị dạng hay là bị tàn phá đến mất hình hài.
Người thứ ba phát ra tiếng kêu chính là Lý Nhã Tình, tiếng kêu của cô không phải là hét thảm, cũng không phải do đau đớn hô lên, mà là do hoảng sợ.
Từ trong cái chậu châu báu kia như đang phát ra một sức mạnh khó cưỡng lại túm lấy cô tha về phía nó.
La Duy liều mạng ôm lấy cô, nhưng hắn căn bản không phải đối thủ của sức mạnh kia, Kha Tầm cũng chạy qua giúp đỡ, mặc dù cậu biết rất rõ bọn họ không thể nào đối kháng lại được.
La Duy cứ thế mở to hai mắt nhìn Lý Nhã Tình bị kéo vào chậu, miệng chậu tối om om không biết là thông về không gian nào, nó nuốt chửng cô ấy, lại khước từ hắn, bài xích hắn ra bên ngoài, dù cho hắn có cố gắng chui vào cỡ nào đi nữa, cũng chỉ là vô dụng phí công.
Kha Tầm kéo La Duy ra, một tay bóp nhẹ vai hắn an ủi tuy rằng vô dụng, La Duy thở hổn hển, cố gắng ép mình phải nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Cảm xúc vừa thoáng bình tĩnh được một chút, bỗng nghe thấy chậu châu báu vang lên một tiếng, hai người lập tức nhìn qua, đã thấy từ bên trong miệng chậu phun ra một người, cả cơ thể hất lên giữa không trung, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Nhìn kỹ lại, kia là Lý Nhã Tình, đã hoàn toàn mất đi sinh khí.
La Duy đang muốn đi qua ôm lấy bạn gái mình, bất thình lình lại nghe trong chậu vang lên một tiếng, tiếp đó nó lại dùng sức phun ra một người lên giữa không trung, rồi lại nặng nề rơi xuống đất, tựa như đang vứt một cái bao rác rách rưới đầy ứ rác.
Tầm mắt nhìn qua, lại là… lại là một Lý Nhã Tình.
La Duy đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Tiếng vang trong chậu liên tiếp thay nhau vang lên, từ miệng chậu một lần rồi lại một lần, rồi lại lại một lần nữa phun ra bên ngoài thi thể của Lý Nhã Tình, một cái, hai cái, ba cái… hơn mười cái.
“Dừng lại—— Đồ khốn—— Dừng lại điii——” La Duy cả người suy sụp, hai tay giận dữ túm lấy tóc mình, hắn điên cuồng giận dữ hướng về cái chậu kia gào thét.
Kha Tầm bước tới ôm lấy đầu hắn, kéo hắn ôm vào lồng ngực của mình, để hắn đừng xem cảnh tượng tàn nhẫn ác độc đang diễn ra trước mặt nữa.
Một cỗ thi thể của người yêu đã là nỗi đau khó có thể chịu được rồi, thế mà cái sức mạnh khốn nạn kia lại bày ra hơn mười cái như thế trước mắt hắn.
Kha Tầm tức giận đến gân máu trên trán đều nổi lên.
Nhưng cậu chẳng làm được gì cả, chỉ có thể cố hết sức kềm chế La Duy bị kích thích gần như muốn phát cuồng phát điên.
Mục Dịch Nhiên bước tới trước, cúi người nhấc lấy một cái chân chậu, dùng sức nghiêng về phía trước, cái chậu đồng khổng lồ kia cứ thế rầm rầm ngã xuống, Mục Dịch Nhiên lại ra sức lật một cái nữa, miệng chậu liền ụp xuống dưới.
Miệng chậu bị mặt đất bịt lại, nó rốt cuộc ngừng lại hành vi phun thi thể ra ngoài.
Kha Tầm quay đầu lại nhìn quanh phòng, Ngụy Miểu đã chết rồi, làn da sau lưng nhăn nhúm lại thành một đống dính vào nhau. Nửa người trên của Cát Lỗi đã bị “ăn” sạch sẽ, nửa người dưới thì vẫn đang bị một cái miệng vô hình ra sức gặm nhấm.
Mà, người duy nhất vẫn luôn im lặng không la không hét Hoàng Bì, lúc này hơn nửa người đã bị khảm vào vách tường.
Vai chính trong Đạo sĩ Lao Sơn, chính là học được phép xuyên tường trong mơ.
Hoàng Bì chỉ còn lại nửa gương mặt cùng một bên tay lộ ra ngoài tường, cánh tay kia lại vẫn nắm chặt lấy di động của Kha Tầm không buông.
“…Tàu… Kỳ Kỳ… bắt… đầu… ra… khơi…” Hoàng Bì vất vả ngâm nga thành tiếng, mãi cho đến khi cả gương mặt hắn đều bị nhấn chìm vào tường, mà còn sót lại, ngoại trừ cái nho cân đạo cụ rơi rụng trên mặt đất, cũng chỉ còn bàn tay từng dính đầy tội ác trần gian, trên cái tay ấy đang cầm lấy di động đang phát ra tiếng nhạc, ấy là ca khúc mà thưở bé hắn và các bạn bè của mình…. từng cùng nhau biểu diễn.
__________
Chú thích
(*) Về bài hát : Đây là bài hát chủ đề trong phim hoạt hình “Tàu tuần tương Kỳ Kỳ” (1987)
Ngụy Miểu khóc lắc đầu “Tôi sợ… Tôi sợ Na Tra giết tôi nên tôi… tôi không có hỏi hắn kiếm ở đâu…”
“Buông tôi ra!” La Duy quay đầu quát vào mặt Vệ Đông “Buông tôi ra, tôi đi tìm Na Tra hỏi——”
“Thế giới ẩn mà Na Tra náo hải kích hoạt, rất có khả năng là thế giới của Mi Gian Xích chứ không phải là Thiên Thư Kỳ Đàm.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nói với La Duy, dùng hai ba câu liền phân tích rõ ràng với mọi người về việc này “Hiện tại chúng ta chưa phát hiện ra điểm nào chung giữa Na Tra náo hải và Thiên thư kỳ đàm.”
“Vậy—— vậy thế giới nào mới có khả năng!?” La Duy truy hỏi, tầm mắt tựa như hóa thành vật chất găm chặt trên mặt Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm cùng Tần Tứ.
“Thật sự rất khó phán đoán…” Ngữ điệu của Tần Tứ nặng nề tràn ngập khó xử, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ tiếc nuối cùng xót thương như một vị bác sĩ đối mặt với bệnh nhân của mình.
La Duy không chờ Tần Tứ nói hết câu đã nhào đến trước mặt Kha Tầm, cầm giấy bút vội vàng nhét vào tay cậu nói “Trực giác của anh vẫn luôn chuẩn mà, phiền anh rút thăm lựa chọn giúp Nhã Tình đi, làm ơn!”
Kha Tầm meo meo mấy tiếng, Mục Dịch Nhiên nhận lấy giấy bút, vừa viết chữ lên giấy vừa phiên dịch lời hắn “Em ấy bây giờ không viết được chữ Hán, tôi thay em ấy viết, nhưng theo ý của Kha Tầm thì, trực giác của em ấy không phải lần nào cũng chuẩn xác trăm phần trăm, tựa như Kỳ Cường đêm qua vậy. Cho nên hai người cũng đừng đặt hi vọng quá vào việc này, thừa lúc vẫn còn thời gian tranh thủ dặn dò những chuyện về sau đi.”
Những lời này theo miệng Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nói ra như vậy nghe quả thực cực kỳ tàn khốc, nhưng ai nấy cũng đều rõ ràng, kia thật là chuyện duy nhất mà Lý Nhã Tình và La Duy hiện có thể làm.
Lý Nhã Tình khóc đến muốn hôn mê, La Duy cau chặt mày ôm cô vào lòng, khó kềm nén được mà run rẩy cả môi.
Hai người ngồi một bên nói với nhau gì đó, không ai chú ý lắng nghe, hoặc đúng hơn là không ai nhẫn tâm nghe họ nói chuyện, Ngụy Miểu cũng ở bên cạnh đờ đẫn khóc rống, Tần Tứ bước sang bên cạnh, nhẹ giọng hỏi cô có cần để lại lời gì cho người thân không.
Kha Tầm thay Lý Nhã Tình rút một cái thăm, bên trên viết mấy chữ 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》
Sắc mặt trắng bệch của La Duy như thay lời hắn nói ra nỗi tuyệt vọng lúc này.
Nếu trực giác của Kha Tầm là đúng, như vậy thế giới kích hoạt mở ra Thiên thư kỳ đàm chính là thế giới của Đạo sĩ Lao Sơn, nhưng mà—— Đạo sĩ Lao Sơn bản thân cũng là một cái thế giới ẩn, đến hiện tại vẫn chưa được kích hoạt mở ra.
Khoan nói đến việc hiện tại thời gian không còn bao nhiêu, dù cho thời gian còn đầy đủ, bọn họ cũng phải nghĩ cách mở ra thế giới ẩn của Đạo sĩ Lao Sơn trước đã…
La Duy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hắn bước tới ôm lấy cái chậu châu báu đạo cụ của Lý Nhã Tình, muốn mang theo nó cùng người yêu của mình tranh thủ những giờ phút cuối cùng tiếp tục đi tìm, nhưng mà cái chậu kia bây giờ đã biến thành rất to lớn rất nặng nề, dựa vào sức của hai người họ vẫn không có cách nào di chuyển nó, càng đừng nói hiện tại Lý Nhã Tình đã gần như tê liệt té trên mặt đất, đến đứng cũng không đứng nổi.
La Duy đưa mắt nhìn những người còn lại trong phòng, cũng không nói ra lời nhờ vả bọn họ giúp đỡ.
Nhờ ai giúp bây giờ? Nhờ họ giúp có khác gì bắt họ vì Lý Nhã Tình mà chết đâu.
La Duy suy sụp buông cái chậu ra, bước đến bên Lý Nhã Tình ôm cô vào lòng, giọng nói của hắn bỗng dưng bình tĩnh đến lạ thường, lại trở về với vẻ lý trí lãnh tĩnh đặc trưng của dân bách khoa, hắn ôn hòa điềm tĩnh nói với Lý Nhã Tình “Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc cô chú thật chu đáo, cũng sẽ cố gắng phá giải bí mật ẩn đằng sau thế giới này, anh nhất định sẽ báo thù cho em, cả đời này của anh tuyệt đối sẽ không bao giờ quên em.”
Lý Nhã Tình hai tay níu chặt lấy vạt áo của hắn, khóc đến như đứt ruột đứt gan.
Cái thùng đặt giữa phòng bỗng “phốc” một tiếng mở nắp ra.
Mục Dịch Nhiên bước tới, thấy trong thùng lại có một tờ giấy, bên trên viết: Viết ra tên bộ phim hoạt hình khác mà bản thân đã mở ra.
Cũng không ngoài ý muốn của mọi người, nó yêu cầu bọn họ viết ra tên bộ phim của thế giới ẩn mà bọn họ kích hoạt.
Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Chu Hạo Văn, Vệ Đông lần lượt theo thứ tự viết lên giấy, bên kia Ngụy Miểu vẫn luôn khóc rống đột nhiên lồm cồm bò dậy bước tới, cũng viết xuống một cái tên 《 Mi Gian Xích 》
Này quả thực là thế giới ẩn mà thế giới của cô có thể kích hoạt mở ra, nhưng rốt cuộc có đúng hay không… không ai biết.
Kha Tầm nhỏ giọng hỏi Mục Dịch Nhiên mấy câu, bảo rằng nếu mình thay Cát Lỗi viết tên liệu có bị phản phệ hay không.
Mục Dịch Nhiên trầm tư một lát, lại nhẹ nhàng lắc đầu “Để tôi đánh thức cậu ta dậy, nếu cậu ta thần trí bình thường để cậu ta tự viết, dù sao cậu ta vẫn còn sống, tôi nghĩ em không nên viết thay cho cậu ta.”
Kha Tầm gật đầu, nhìn Mục Dịch Nhiên đánh thức Cát Lỗi vẫn còn đang mê mang bất tỉnh, nhưng Cát Lỗi tựa hồ như bị dọa đến mất hồn mất vía rồi, mặc dù không giống như lúc mới phát điên chạy đi lung tung, nhưng lúc này lại tựa như kẻ mất hồn ngồi thừ người tại chỗ, vô luận là ai nói chuyện với hắn, hắn cũng giống như nghe không lọt.
“Đi viết đi,” Tần Tứ nói với La Duy vẫn đang ôm ghì Lý Nhã Tình không chịu nhúc nhích “Đừng làm Tiểu Lý vì cậu mà hối tiếc.”
Dù sao cũng là vì Lý Nhã Tình nên La Duy mới bị lôi vào thế giới trong tranh nơi mà chỉ có chết mới là giải thoát này.
Lý Nhã Tình nằm trong lòng La Duy nghe vậy gật đầu liên tục, lại đẩy hắn bảo hắn đi viết tên.
La Duy bình tĩnh đứng dậy, cùng đỡ Lý Nhã Tình đứng lên, hai người bước tới viết tên phim lên giấy, sau đó không nói lời nào trở về cạnh tường ngồi xuống.
Kha Tầm nhìn Hoàng Bì vẫn luôn im lặng không lên tiếng “Méo meo meo méo?”
Mục Dịch Nhiên phiên dịch “Anh thật sự không muốn sống nữa?”
Hoàng Bì thản nhiên liếc nhìn hai người một cái, cất tiếng khàn khàn “Ông mày sống chán rồi, chết ở đây cũng tốt.”
Kha Tầm suy nghĩ, đột nhiên cầm di động của mình, mở ra kho nhạc lưu trong máy, kéo kéo tìm tìm cả buổi, rốt cuộc tìm ra một ca khúc, bấm cho nó phát nhạc, chỉnh âm lượng nhỏ xuống, sau đó đưa cho Hoàng Bì.
Hoàng Bì nhận lấy, áp sát lỗ tai, nghe được từ trong loa di động truyền đến giai điệu vô cùng quen thuộc từ xa xôi rất lâu..
Còi hơi kéo gió vang bíp bíp, sải rộng đôi cánh nhỏ của chúng ta.
Cánh buồm trắng căng gió ào ào, chúng ta hướng đến mặt trời rực rỡ.
La la lá la la lá… Dũng cảm bay lên nào, vui vẻ cất cao tiếng hát, tàu Kỳ Kỳ hôm nay ra khơi.
Hải âu dẫn đầu kêu tích tích, chỉ đường cho chúng ta.
Sóng lướt dưới chân rì rào, như hát vang lời ca ngợi.
La la lá la la lá… Dũng cảm bay lên nào, vui vẻ cất cao tiếng hát, tàu Kỳ Kỳ hôm nay ra khơi…
Hoàng Bì nghe một chốc, môi hắn dần nở nụ cười, để lộ hàm răng bị rượu thuốc nhuốm vàng.
“Tàu tuần dương Kỳ Kỳ.” Hắn khàn khàn nói như cười, đột nhiên nhắm hai mắt, dựa đầu vào vách tường sau lưng, bắt đầu ngâm nga theo tiếng ca trong di động, dẫu cho thanh âm của hắn rất khó nghe, hơn nữa còn hát lạc nhịp.
***
Hoa văn vì sao cùng ánh trăng trên tường nhà trần nhà bắt đầu biến hóa mờ ảo mông lung, đong đưa, nhấp nháy, dần méo mó vặn vẹo biến ảo thành từng gương mặt từng gương mặt của những kẻ trưởng thành.
Từ trong thùng giữa phòng cũng dần truyền ra giai điệu hoạt bát vui tươi trẻ thơ, tựa như bài nhạc hát đầu mỗi phim hoạt hình.
Ngụy Miểu bỗng thét lên, tiếng hét như xé gan rách mật.
Cả người cô bò toài trên mặt đất, cơ thể run rẩy không ngừng, da thịt sau lưng đột nhiên nhăn nhúm lại, tựa như một cái quần đang bị ai đó rút dây thun ra.
Giống như… có một bàn tay vô hình, đang chầm chậm, rút lấy sợi gân bên dưới da thịt của cô.
Tiếng hét thê lương thảm thiết đến không giống tiếng người của Ngụy Miểu vẫn chưa dứt, Cát Lỗi đã phát điên cũng bắt đầu hét lên.
Dù cho là kẻ điên, hắn vẫn còn biết đau.
Cả người hắn lăn lộn dưới đất, da thịt trên người từng miếng từng miến biến mất, để lộ nội tạng cùng xương cốt đầm đìa máu me ở bên trong, giống như có cái gì đó vô hình đang gặm nhấm da thịt hắn.
Vệ Đông sợ đến cả người đều choáng váng, thân thể mềm nhũn ngã dựa xuống chân tường, hắn không dám cũng không muốn nhìn thảm cảnh đang xảy ra trước mắt, nhưng toàn thân hắn đã sợ đến nỗi tê liệt hết mọi chức năng, cho nên hắn chỉ có thể ngơ ngác ngồi đấy, không cách nào dời ánh mắt bị máu đỏ nhuộm đầy đi chỗ khác.
Chu Hạo Văn hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía cánh cửa bên cạnh, dù cho hiện tại hắn đang mù màu không phân biệt được màu máu, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hai người kia bị ngược đãi đến thân thể dị dạng hay là bị tàn phá đến mất hình hài.
Người thứ ba phát ra tiếng kêu chính là Lý Nhã Tình, tiếng kêu của cô không phải là hét thảm, cũng không phải do đau đớn hô lên, mà là do hoảng sợ.
Từ trong cái chậu châu báu kia như đang phát ra một sức mạnh khó cưỡng lại túm lấy cô tha về phía nó.
La Duy liều mạng ôm lấy cô, nhưng hắn căn bản không phải đối thủ của sức mạnh kia, Kha Tầm cũng chạy qua giúp đỡ, mặc dù cậu biết rất rõ bọn họ không thể nào đối kháng lại được.
La Duy cứ thế mở to hai mắt nhìn Lý Nhã Tình bị kéo vào chậu, miệng chậu tối om om không biết là thông về không gian nào, nó nuốt chửng cô ấy, lại khước từ hắn, bài xích hắn ra bên ngoài, dù cho hắn có cố gắng chui vào cỡ nào đi nữa, cũng chỉ là vô dụng phí công.
Kha Tầm kéo La Duy ra, một tay bóp nhẹ vai hắn an ủi tuy rằng vô dụng, La Duy thở hổn hển, cố gắng ép mình phải nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Cảm xúc vừa thoáng bình tĩnh được một chút, bỗng nghe thấy chậu châu báu vang lên một tiếng, hai người lập tức nhìn qua, đã thấy từ bên trong miệng chậu phun ra một người, cả cơ thể hất lên giữa không trung, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Nhìn kỹ lại, kia là Lý Nhã Tình, đã hoàn toàn mất đi sinh khí.
La Duy đang muốn đi qua ôm lấy bạn gái mình, bất thình lình lại nghe trong chậu vang lên một tiếng, tiếp đó nó lại dùng sức phun ra một người lên giữa không trung, rồi lại nặng nề rơi xuống đất, tựa như đang vứt một cái bao rác rách rưới đầy ứ rác.
Tầm mắt nhìn qua, lại là… lại là một Lý Nhã Tình.
La Duy đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Tiếng vang trong chậu liên tiếp thay nhau vang lên, từ miệng chậu một lần rồi lại một lần, rồi lại lại một lần nữa phun ra bên ngoài thi thể của Lý Nhã Tình, một cái, hai cái, ba cái… hơn mười cái.
“Dừng lại—— Đồ khốn—— Dừng lại điii——” La Duy cả người suy sụp, hai tay giận dữ túm lấy tóc mình, hắn điên cuồng giận dữ hướng về cái chậu kia gào thét.
Kha Tầm bước tới ôm lấy đầu hắn, kéo hắn ôm vào lồng ngực của mình, để hắn đừng xem cảnh tượng tàn nhẫn ác độc đang diễn ra trước mặt nữa.
Một cỗ thi thể của người yêu đã là nỗi đau khó có thể chịu được rồi, thế mà cái sức mạnh khốn nạn kia lại bày ra hơn mười cái như thế trước mắt hắn.
Kha Tầm tức giận đến gân máu trên trán đều nổi lên.
Nhưng cậu chẳng làm được gì cả, chỉ có thể cố hết sức kềm chế La Duy bị kích thích gần như muốn phát cuồng phát điên.
Mục Dịch Nhiên bước tới trước, cúi người nhấc lấy một cái chân chậu, dùng sức nghiêng về phía trước, cái chậu đồng khổng lồ kia cứ thế rầm rầm ngã xuống, Mục Dịch Nhiên lại ra sức lật một cái nữa, miệng chậu liền ụp xuống dưới.
Miệng chậu bị mặt đất bịt lại, nó rốt cuộc ngừng lại hành vi phun thi thể ra ngoài.
Kha Tầm quay đầu lại nhìn quanh phòng, Ngụy Miểu đã chết rồi, làn da sau lưng nhăn nhúm lại thành một đống dính vào nhau. Nửa người trên của Cát Lỗi đã bị “ăn” sạch sẽ, nửa người dưới thì vẫn đang bị một cái miệng vô hình ra sức gặm nhấm.
Mà, người duy nhất vẫn luôn im lặng không la không hét Hoàng Bì, lúc này hơn nửa người đã bị khảm vào vách tường.
Vai chính trong Đạo sĩ Lao Sơn, chính là học được phép xuyên tường trong mơ.
Hoàng Bì chỉ còn lại nửa gương mặt cùng một bên tay lộ ra ngoài tường, cánh tay kia lại vẫn nắm chặt lấy di động của Kha Tầm không buông.
“…Tàu… Kỳ Kỳ… bắt… đầu… ra… khơi…” Hoàng Bì vất vả ngâm nga thành tiếng, mãi cho đến khi cả gương mặt hắn đều bị nhấn chìm vào tường, mà còn sót lại, ngoại trừ cái nho cân đạo cụ rơi rụng trên mặt đất, cũng chỉ còn bàn tay từng dính đầy tội ác trần gian, trên cái tay ấy đang cầm lấy di động đang phát ra tiếng nhạc, ấy là ca khúc mà thưở bé hắn và các bạn bè của mình…. từng cùng nhau biểu diễn.
__________
Chú thích
(*) Về bài hát : Đây là bài hát chủ đề trong phim hoạt hình “Tàu tuần tương Kỳ Kỳ” (1987)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất