Đại Thúc Có Yêu Khí

Chương 52: Phá vỡ phong ấn [ 3 ]

Trước Sau
Một vật để giam cầm linh hồn, trong đầu nó lại có ý niệm khát vọng muốn đi ra ngoài. Nó muốn người nọ đến gần chút ít, lại gần chút ít. Chỉ cần hơi chút di động trận hình, chỉ cần một khe hở nho nhỏ, nó có thể từ nơi không gian hắc ám này thoát ly đi ra. Vậy qua ngàn năm, rốt cục nó có thể ra ngoài......

Nó có thể cảm nhận được người nọ càng ngày càng tới gần, bước chân dẫm lên khối đá trên đỉnh đầu. Người đó tựa hồ như bồi hồi, do dự cái gì. Ngay sau đó một luồng khí làm cho trong thân nó gào thét ùa đến, đem thân mình người tu chân mang lên đảo nhỏ phía trên. Rồi người nọ bị pháp lực định trụ, lâm vào trong hôn mê.

Nhiếp hồn bị rơi một bên, từ bên trong phát ra tia sáng đỏ, oán linh nhốt bên trong nhiếp hồn muốn đi ra. Nó động thủ liên tục chút ít oán linh không đáng nói đến trong mắt của nó, không cần tốn nhiều khí lực đã có thể đánh tan hết.

Có thể hết lần này tới lần khác, mắt thấy thần hồn kia phá tan giam cầm đi ra, mà nó trong này cái gì cũng làm không được. Thần hồn hấp thu cam lộ tựa như sống lại.

Bỗng nhiên tất cả khí tức đều thay đổi, cường đại làm cho người ta hít thở không thông uy hiếp làm tất cả vạn vật không khỏi quỳ xuống đất thần phục, mà ngay cả nó cũng không nhịn được có ý nghĩ như vậy, suýt nữa quả nhiên là quỳ lạy trên mặt đất.

Khắc chế loại ý niệm trong đầu, che dấu khí tức, ẩn nhẫn đến mức nhỏ nhất, nó rõ ràng cảm thấy được người đến không thiện!

Không giống với oán khí, tử khí, lệ khí. Người đến mang linh khí hùng hậu nhất trong trời đất, cũng là linh khí thuần túy sạch sẽ nhất, trang nghiêm bàng bạc, khí thế bức người.

Nhiếp hồn rơi trên mặt đất giống như vật chết, càng không có bất kỳ cử động, lẳng lặng nằm ở trên mặt đất.

Một áo bào màu đen xoay tròn như mây, ống tay áo bay phần phật. Tựa như từ chân trời một đám mây đen thuần túy đột nhiên xông vào cái không gian này, xuyên thấu không gian vô tận của Thương Ngô Chi Uyên, trong chớp mắt liền tới, đi đến bên áo quan bằng đá.

Vành nón màu đen bao phủ, thoạt nhìn có chút giống tế sư, tất cả ngũ quan bị vành nón che đậy, nhìn không tới dung nhan. Phía trước vạt áo là hai lọn tóc đen mượt như tơ lụa trượt dài cho đến đầu gối, hơi hơi lắc lư theo từng bước chân.

Người nọ, đến gần tu chân áo màu xanh nhạt đang hôn mê, cúi đầu, ngóng nhìn. Ngón trỏ trắng bệch từ trong tay áo vươn ra, tựa như là muốn chạm đến người đang ngủ say, mắt thấy sắp tiếp cận, lại là lùi về, giọng cười nhẹ có chút khàn.



"...... nhân lúc ngươi hôn mê làm việc này, nếu để ngươi tỉnh lại, sợ là cho ta một cái tát...... Bất quá, đã trở lại, từ nay về sau thời gian có thể nói là dài, có thể đợi ngươi ngàn năm, chưa phát giác ra có nó, cái kia chỉ cần mấy phần, ta sao không cho phép ngươi......"

Hắn giống như chính mình châm chước, đem người đặt vào trong quan tài đá, nằm xong, bắt đầu đẩy quần áo màu xanh nhạt của người tu chân ra......

Đầu tiên là ngọc trâm, mái tóc đen kịt như mực trải tản ra mất trật tự, tựa như một kiện áo khoác màu đen, ở trong áo quan màu trắng nhìn thật chói mắt.

Chỉ còn lại có áo lót màu trắng bên trong, bất quá cũng đã bị kéo lệch ra, màu da trắng như ngọc lộ ra một phần. Nhìn ra người này là không thích quần áo cũ, bằng không thoát quần áo sao khó coi như vậy.

Nó nghĩ tới, cách làm như vậy ở nhân gian gọi là hèn mọn bỉ ổi......

Hình như là.....  hình như là xâm phạm, bị người ta gọi là không bằng cầm thú. Nó sử pháp lực chính mình muốn nhìn rõ một chút nam tử áo đen dùng biện pháp không bằng cầm thú như thế nào.

Liền thấy nam tử áo đen cũng nằm vào áo quan, gần kề nam tử đang ngủ chỉ còn lại có đồ lót đơn bạc trên mình. Đôi môi tái nhợt tới gần mi tâm người nọ, hôn xuống dấu chu sa. Ngón tay lưu luyến vuốt ve trên mặt người nọ......

Cảm thấy có chút ý tứ hèn mọn bỉ ổi, đúng là vui vẻ đùa nghịch. Nó cũng có chút ý nghĩ muốn nếm thử tư vị đó. Nó nhìn ra, nam tử áo đen kia rất thỏa mãn, giống như nó mỗi lần lấy được khí lực cường đại......

Nam tử áo đen tay hơi hơi ngả ngớn, ngón trỏ vân vê vạt áo, kéo tầng áo lót đơn bạc ra, bỏ ở dưới mặt đất, lôi bộ đồ màu xanh lục lá sen bao trùm lên người đang ngủ.

Sau một khắc, trước mắt của nó tối sầm, cái gì cũng nhìn không tới, cũng cảm nhận không được......

Người nam tử kia cảm thấy được sự hiện hữu của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau