Đại Thúc Có Yêu Khí

Chương 209: Phấn hồng tiêu thôn phệ cốt

Trước Sau
Gần đây chỉ là nhờ năng lực của một mình ngươi, nên ngươi đã nghĩ giết chết hết chúng ta. Ngươi không khỏi tự tin thái quá đi. Nếu  ngươi thật sự có ý như vậy, ở trước mặt Khanh Nhan công khai đem chúng ta xử tử. Cớ gì ở sau lưng làm ra chuyện đê hèn như vậy. Ngươi thân là đế vương nhưng làm chuyện đáng bị người chê cười!"

Tử Hiên cùng Minh Vũ đã đứng lên, đều trợn mắt nhìn về phía Mặc Dạ. Hai tay Băng Cơ đặt ở sau lưng, trầm mặc không nói.

"Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, Mặc Dạ lành lạnh đảo mắt nhìn qua mấy người kia, ghi nhớ từng người ở trong lòng, xoay người rời đi. Xem cái dạng này hẳn là truy tìm Liễu Khanh Nhan. Nhưng mấy người họ đều thật thất sách, họ không thể nào biết được hướng đi của Liễu Khanh Nhan.

Băng Cơ phán đoán chính xác. Làn khói đêm qua xác thực hiệu quả, có thể làm cho người ta trầm luân, kích thích tham niệm ở chỗ sâu nhất trong nội tâm con người phát ra. Hơn nữa càng ngày càng tăng không thể vãn hồi.

Hợp Hoan Phái cùng Dục Ma Tông lại được phúc khi người gặp họa. Họ không có tiếp xúc khói kia.

Khi hỗn chiến bắt đầu, Hợp Hoan Phái liền ra tay. Vài người có tu vi tương đối cao thâm dùng mị thuật khiến Liễu Khanh Nhan mơ hồ thần chí, đi theo phía sau.

Trong số này có Mị Nhi cầm đầu, Tình Nhi cũng ở trong đó. Trên đường đi, Tình Nhi tựa hồ nghĩ tới điều gì, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Không xong, ta quá hồ đồ, cũng bởi vì chú ý bên này, đã quên gọi Ngọc Nhi trở lại."

Mấy người kia cũng không có hoài nghi, càng không nghĩ tới tâm tư cùng dã tâm của Tình Nhi. Theo lời Tình Nhi nói, mấy người liền nhìn xung quanh, quả nhiên không có Ngọc Nhi.

"Thật sự không có đi theo. Chúng ta đã nói bắt được người này là có thể tụ tập rút lui, Ngọc Nhi sao lại không nghe lời vậy chứ."

Có người thấp giọng trách cứ.

Tình Nhi cau mày.

"Các ngươi không thể nói Ngọc Nhi như vậy. Ngọc Nhi không phải người như vậy. Ngọc Nhi có lẽ bị giữ chân rồi. Các ngươi đi trước, cũng đừng chờ ta. Ta đi tìm Ngọc Nhi sau đó sẽ đến tụ hợp cùng với mọi người."

"Như thế cũng được, đi nhanh về nhanh, chúng ta có thể không đợi đâu."

"Ta đây phải đi tìm Ngọc Nhi."

Họ cũng không có dừng lại. Bởi vì con mồi đã tới tay, đã nghĩ thành công. Tình Nhi và Ngọc Nhi như vậy thật đúng là rối loạn quy trình.

Tình Nhi làm bộ rời đi, đợi nhìn không thấy thân ảnh chúng tỷ muội nữa mới hướng vào một chỗ tối ngoắc tay. Người kia luôn tránh ở một góc phối hợp cùng Tình Nhi, không ai khác chính là Ngọc Nhi.

Bởi vì cấp bách muốn tăng cường tu vi, Tình Nhi nhắm vào con mồi lớn. Nhưng mục tiêu lần này của Tình Nhi chính là người cường hãn. Nàng lại không biết mình đụng phải một mối nguy hiểm lớn.

Tâm tư của nàng cũng không đặt trên mình Ngọc Nhi, cũng không có phát hiện Ngọc Nhi có cái gì thay đổi.

"Nha đầu chết tiệt kia, còn không đi ra cho ta?!"

Tình Nhi bất mãn quát.

Ngọc Nhi từ trên mặt đất đứng lên, thân thể của nàng có chút cứng ngắc. Nhìn nhìn tay, Ngọc Nhi sau đó mới nhìn Tình Nhi, ánh mắt lạnh như băng, thậm chí không mang theo một chút tình cảm. Ngọc Nhi chậm rì rì đi tới, cũng không nói lời nào.

"Chuyện ta giao làm được không? Người nam nhân kia đã tới?"



Tình Nhi nhìn bốn phía. Lúc này nàng đang ở tầng thứ nhất tháp Ca Nam, bất quá là trong một góc khuất. Mấy người khác của Hợp Hoan Phái đã lên tầng thứ hai. Bởi vì không muốn cho những người khác biết, cho nên tránh ra xa một chút, làm việc cũng an toàn hơn một ít.

Có thể nói Hợp Hoan Phái kỳ thật tương đối có vận khí, Ca Nam bị trọng thương nên không có hiện thân. Hắn đang chữa thương, cũng khiến cho những người này có thể làm càn.

"...... Hình như đã tới."

Ngọc Nhi phun ra một câu. Rất bình thản, ngữ khí cũng không có phập phồng. Giọng này không khác giọng nịnh hót bình thường nhiều lắm. Tình Nhi lại thấy kỳ quái nhìn qua, cảm thấy Ngọc Nhi khác thường.

"Ngươi......"

Ngọc Nhi lúc này dời đi chú ý lực của nàng.

"Hắn đã đến đây."

"Hắn" mà nàng nói là chỉ Mặc Dạ. Còn chưa có thấy Mặc Dạ, Tình Nhi không vui nhìn Ngọc Nhi, cho rằng Ngọc Nhi nói dối. Đợi nhìn kỹ, đúng là Mặc Dạ, Tình Nhi lúc này mới hung hăng trợn mắt nhìn nàng.

"Ngươi để ta ở chỗ này, đừng đến phá hư chuyện tốt của ta!!"

Tình Nhi từ trong lòng ngực lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn khuôn mặt một chút. Sau đó lại lấy ra một tờ tuyên hồng bột son nhẹ nhàng bậm môi, lại dùng đầu ngón tay lấy một ít bôi lên hai gò má.

Đợi sau khi chỉnh trang xong, Tình Nhi dùng gương nhìn lại lần nữa, cảm thấy ổn thỏa, lúc này mới đem gương cất vào. Sửa sang y phục trên mình ngay ngắn, bước từng bước một uyển chuyển hướng phía nam tử có đôi mắt vàng kim đang đi đến.

Người thoát trần, cao ngạo, lãnh khốc này nhất định là của ta. Bất cứ nam nhân nào cũng chạy không thoát bàn tay của ta!

Tình Nhi âm thầm nắm chặt nắm tay, tự nói với chính mình. Đôi mắt ôn nhu như nước bắn ra vô số tia nhu tình mật ý. Những nam tử bình thường nhìn vào đều bị mất hồn, trầm mê trong đó.

Ngọc Nhi vẫn như bóng ma đứng ở tại chỗ. Nhìn Tình Nhi đi đến chỗ Mặc Dạ, đôi mắt đạm mạc rõ ràng lóe ra một tia nghĩ mà sợ, rồi nhanh chóng bay về phía bóng tối âm u, tựa như muốn thoát nhanh khỏi chỗ này.

Đối với việc đó, Tình Nhi không phải không biết, chỉ là nàng bị người trước mắt hấp dẫn đến mê hoặc. Nếu là ngày xưa, với sự quyết đoán cùng mưu lược của mình, Tình Nhi sẽ có phát giác. Tu vi của Ngọc Nhi so với nàng quá cách biệt, Tình Nhi vẫn chưa phát hiện Mặc Dạ đến, sao Ngọc Nhi đã phát hiện, điểm này là Tình Nhi quá khinh xuất.

Tình Nhi như con rắn nước uốn éo đi đến chắn trước mặt Mặc Dạ.

Mặc Dạ dừng chân, nhìn nữ tử trước mắt. Người này toàn thân đều không sạch sẽ. Một thân khúm núm, dâm mỹ, khiến người ta hít thở không thông. Mặc Dạ ngửi thấy chỉ cười nhạt. Nếu như có thể sẽ xem như không thấy, nhưng Mặc Dạ nhận ra nữ tử này. Đây chính là một trong những người có ý nghĩ không an phận đối với Liễu Khanh Nhan. Tối hôm qua, những người này không biết tốt xấu đã bị giáo huấn mà còn không biết sống chết.<HunhHn786>

Tình Nhi thấy Mặc Dạ không nhìn ngang ngó dọc, chỉ nhìn mình, nàng cho rằng hắn đã bị nàng mê hoặc. Trước kia những nam tử tiếp xúc với nàng đều bị mê hoặc như vậy. Trong lòng Tình Nhi thực vui vẻ.

Xem ra nam tử này cũng không phải lãnh đạm đối với mình!

Một người khôi ngô thế gian ít có, dáng cao ngất, tu vi thượng thừa. Thật là may mắn, nam tử như vậy mới có thể xứng với nàng. Tình Nhi thầm nghĩ, nếu nam tử này thật sự lợi hại, cũng có thể đưa vào danh sách tuyển phu quân sau này.

Nghĩ như thế, Tình Nhi giống như con bướm trắng bị chặt đứt cánh, yếu ớt cố bay vào trong ngực Mặc Dạ. Dáng người mềm mại không xương, mười ngón tay mảnh mai như tơ quấn quanh trên cổ Mặc Dạ. Hơi thở từ miệng phun lên lỗ tai hắn. Thân thể như một con rắn vặn vẹo bất an. Đôi chân dài mảnh dưới lớp quần lụa mỏng màu trắng ở giữa hai chân Mặc Dạ cọ xát không ngừng.

Mắt Tình Nhi như có điện. Đôi môi màu đỏ thắm hơi hơi hé mở. Nàng ngẩng mặt lên, tựa như có chút ai oán.

"Chính là muốn ta sao?"

"............."

Mặc Dạ không nói, lành lạnh nhìn nữ tử trong ngực.



Sau đó hắn hỏi Tình Nhi một câu rất kỳ quái.

"Hắn ở nơi nào?"

Tình Nhi không hiểu, sửng sốt một chút.

"Hắn, hắn là ai? Có ta ở đây không tốt sao?"

Thì ra vẫn không thể ra tay với nam tử này!

Tình Nhi cũng không nóng nảy mà ngả ngớn. Một bàn tay buông xuống, ngón tay như bạch ngọc đẩy áo khỏi bả vai, lộ ra một nửa giang sơn xuân sắc.

"Hắn ở nơi nào?"

Mặc Dạ hỏi lần nữa. Lần này so với lần trước tức giận càng thêm tăng. Vẻ mặt lạnh lùng có thể nói là ngưng kết thành băng, bốn phía như có sương mù.

Tình Nhi tựa như không có phát giác, dùng ngón tay vẽ một đường ở trước ngực Mặc Dạ.

"Có ta thì không được sao?"

Ai oán không thôi, Tình Nhi nói như khóc, làm nũng dậm chân. Như một đóa hoa lung lay trong gió. Cái này chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua đóa hoa sẽ tả tơi, cánh hoa sẽ lả tả rơi xuống.

Từng lớp lụa mỏng trắng như tuyết bay xuống trải trên mặt đất, chỉ còn lại có một cái yếm nhỏ màu đỏ thắm.

"Chẳng lẽ... ta không đẹp sao?"

"............"

Tình Nhi không nhát gan, không từ bỏ. Vẫn giống như thân liễu yếu ớt cố gắng vượt qua khó khăn. Trong nội tâm nàng thầm nghĩ.

Nam tử này thật đáng ghét, sao lại không thú vị như vậy. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng cũng không biết trong đầu vui vẻ hay không.

"Đáng ghét, làm gì nhìn chằm chằm vào người ta, không có ý tứ với người ta sao."

Tình Nhi làm nũng.

Trong bóng tối, thân ảnh Ngọc Nhi như hòa làm một thể. Ngọc Nhi bày ra vẻ mặt mịt mờ, ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào cử động của hai người kia. Giống như con báo đang rình mồi, kiên nhẫn chờ đợi, có thể cho một đòn trí mạng bất cứ lúc nào.

"Nói! Hắn ở nơi nào!"

Mặc Dạ nắm cổ tay Tình Nhi, mạnh mẽ như muốn bẻ gãy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn kia. Tình Nhi bị đau kêu một tiếng, đau nhức khó nhịn. Nàng vẫn duy trì một bộ dạng nhu nhược, khóc thút thít, nhưng trong lòng thì đang mắng to thóa mạ không thôi.

"Người này... thật đúng là không thú vị. Hắn là ai a, đẹp hơn ta sao. Có ta chẳng phải tốt rồi sao, còn muốn những người khác, quá phận......"

Lần nữa leo lên trước ngực Mặc Dạ, ai oán không thôi.

"Tướng công, nếu muốn ta thì nói đừng bỏ đi. Ta sao lại không cho, cần gì lấy lý do ấu trĩ qua loa như vậy. Thật sự là...... làm cho một tâm hồn thiếu nữ tan nát đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau