Chương 102
Mọi người đứng dưới đài, đều lo lắng mà nhìn phu phu Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trên đài.
“Ti Ti, Tụ Linh phù kia khá tốt. Ngươi có thể vẽ được không?” Nhìn Liễu Ti bên cạnh, Hiên Viên Hoằng cười hỏi.
“Ta không.” Phù Viện bên này chủ yếu dạy đều là loại công kích và loại phòng hộ, mà Tụ Linh phù thuộc về loại Trợ tu, nên Liễu Ti cũng sẽ không biết vẽ.
"Ồ? Ngươi không vẽ sao? Không nên nha, không phải bây giờ ngươi đã là Phù Văn Sư cấp ba sao?" Hiên Viên Hoằng chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.
“Tụ Linh phù thuộc về phù văn loại trợ tu, không nằm trong phạm vi giảng bài của Phù Viện. Đây là một loại phù văn rất hẻo lánh, dù có là Phù Văn Sư cấp ba, người biết vẽ cũng không nhiều lắm!” Nhìn về phía Hiên Viên Hoằng, Liễu San nghiêm túc mà nói.
“Nói vậy, Liễu sư muội cũng không vẽ sao?”
“Sẽ không, ở Phù Viện chúng ta, Phù Văn Sư cấp ba có thể vẽ được loại phù này có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù có là đạo sư cũng chưa chắc sẽ vẽ."
"Ồ! Nói vậy, Thất đệ kia của các ngươi cực lợi hại rồi!" Hiên Viên Hoằng gật đầu hiểu rõ.
“Tam thúc chúng ta là Phù Văn đại sư cấp bốn, Thất đệ được phụ thân chân truyền!” Nói đến cái này, trong lòng nữ chính Liễu San có chút ê ẩm. Nếu Tam thúc cũng có thể tài bồi mình như là dạy dỗ Thiên Kỳ, vậy trình độ phù văn của mình tuyệt đối sẽ không chỉ như bây giờ.
“Gia học sâu xa! Thì ra là thế! Xem ra ta chỉ có thể tìm Liễu sư đệ mua phù.” Hiên Viên Hoằng gật đầu hiểu rõ.
“Xem ra, Lục hoàng tử đối với Tụ Linh phù này cảm thấy rất hứng thú nhỉ!” Liếc Hiên Viên Hoằng, Mộng Phỉ cười nói.
“Đúng vậy, ta cảm thấy phù này dùng để kết hợp với Hồi Linh Đan của ta là thích hợp nhất!” Lời này, Hiên Viên Hoằng nói theo lý thường.
“Được, ngươi muốn, ta giúp ngươi mua chỗ Thất đệ. Có thể cho ngươi một giá cả thích hợp!” Nhìn đối phương một cái, Liễu Ti cười nói.
Nghe được Liễu Ti nói như vậy, Hiên Viên Hoằng có chút thụ sủng nhược kinh. “Ừ, vẫn là Ti Ti nghĩ cho ta nhất!” Liễu Ti nhìn đối phương một cái, kéo kéo khóe miệng, cũng không nhiều lời thêm.
“Tiểu tử Kiều Thụy này thật đúng là đủ quật cường. Bị thương thành như vậy, còn muốn tham gia trận thi đấu thứ ba.” Nhìn Kiều Thụy lôi trên đài, Vu Thanh U bất đắc dĩ mà nói.
“Kiều Thụy thể thuật thật không tồi. Nếu ngươi đối đầu với y, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng y không?” Nam chính nghiêng đầu hỏi Vu Thanh U.
“Cái này, thật đúng là khó mà nói!” Vu Thanh U sờ sờ cằm, cảm thấy nếu mình đối đầu với Kiều Thụy, chỉ sợ cũng là một hồi ác đấu, tiểu tử này đánh lên tới quá điên cuồng, giống như là một con báo con giương nanh múa vuốt, đủ tàn nhẫn, cũng đủ hung tàn.
Nghe được hai người đối thoại, nữ chính Liễu San nghiêng đầu nhìn về phía nam chính. Nhìn thấy ánh mắt nam chính vẫn luôn nhìn chằm chằm Kiều Thụy trên đài, trong lòng nữ chính có chút hụt hẫng. Nàng vẫn luôn ở bên người nam chính, cho nên, nàng có thể cảm giác được nam chính tán thưởng Kiều Thụy, cũng có thể cảm giác được loại uy hiếp vô hình đến từ chính Kiều Thụy.
Kỳ lạ thật, Vũ Minh đây là làm sao vậy? Sao lại để ý một người phu đã có phu như vậy? Mà đối phương là song nhi cơ mà? Vũ Minh không phải vẫn luôn không thích song nhi sao?
Rất nhanh trận thứ ba- hỗn chiến năm người bắt đầu. Liễu Thiên Kỳ đứng dưới lôi đài, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Kiều Thụy.
Nhìn thấy Kiều Thụy bị đánh xuống lôi đài, Liễu Thiên Kỳ là người đầu tiên bay qua tiếp được Kiều Thụy, không để đối phương ngã xuống mặt đất.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy nghiêng đầu, nhìn ái nhân không lúc nào là không bên cạnh mình, Kiều Thụy lộ ra nụ cười an tâm.
“Ta mang Tiểu Thụy về chữa thương trước!” Nhìn Đổng Phong, Mộng Phỉ và Chung Linh, cùng với Liễu Ti, Liễu San mọi người một cái, Liễu Thiên Kỳ không hề dừng lại, trực tiếp ôm Kiều Thụy bay về hướng sau núi Võ Viện.
Nhìn bóng dáng hai người rất nhanh đã biến mất, ánh mắt nam chính lóe lóe, mất mát nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất.
“Tiểu tử Thiên Kỳ này, điển hình trọng sắc khinh bạn!” Đổng Phong nhướng mắt, oán giận ra tiếng.
Nghe được Đổng Phong nói, những người khác đều mỉm cười!
Về đến nhà, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp đặt Kiều Thụy lên giường. Hắn cởi quần áo trên người đối phương ra, lấy nước, kiểm tra và xử lý từ đầu đến chân mỗi một chỗ vết thương trên người Kiều Thụy.
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân vẫn luôn cúi đầu, xụ mặt, xử lý miệng vết thương cho mình, một câu cũng không nói, Kiều Thụy nhẹ gọi ra tiếng.
“……” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vẫn xử lý miệng vết thương cho ái nhân như cũ, hắn không nói gì.
“Thiên Kỳ, huynh bực ta sao?” Kiều Thụy bị vắng vẻ, trong lòng có chút tủi thân.
Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn vết bầm xanh trên ngực Kiều Thụy, vẫn không để ý tới y.
“Au!” Bị Liễu Thiên Kỳ nhấn một cái như vậy, Kiều Thụy đau đến kêu ra tiếng.
Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu, nhìn mày nhỏ của Kiều Thụy nhíu lại với nhau, đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn nhấp nhấp môi, lực đạo trên tay cũng nhẹ đi vài phần.
“Thiên Kỳ, đừng giận Tiểu Thụy nữa được không?” Kiều Thụy giữ chặt tay Liễu Thiên Kỳ, đáng thương cực kỳ mà hỏi.
Liễu Thiên Kỳ liếc y một cái, rút tay về, vẫn là cái gì cũng chưa nói.
“Thiên Kỳ……” Nhìn ái nhân vẫn không phản ứng mình như cũ, Kiều Thụy lại kêu một tiếng.
"Vết thương trên đùi tự mình xử lý một chút đi!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cũng không đợi Kiều Thụy phản ứng, trực tiếp xoay người đi ngay.
“Thiên Kỳ!” Nhìn ái nhân xoay người đi mất, Kiều Thụy kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không thể khiến đối phương lưu lại.
Kiều Thụy ngơ ngác mà nhìn ra cửa, nhìn hồi lâu, thẳng đến khi xác định đối phương không hề trở về nữa, y mới cầm lấy một lọ linh dịch, tự bôi thuốc cho mình.
Chờ khi Kiều Thụy bôi thuốc xong, mặc xong quần áo từ trong phòng đi ra, y nhìn thấy ái nhân đang ngồi ngoài sân nấu cơm.
“Huynh nấu cái gì đó? Thơm quá!” Kiều Thụy giống con mèo nhỏ thèm ăn, cười chạy đến bên cạnh Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ liếc y một cái, vẫn không phản ứng với y như cũ..
Kiều Thụy nhìn ái nhân mở nắp nồi ra, trong nồi hầm chính là một con gà năm màu cấp ba, hơn nữa, trong nồi còn thả rất nhiều linh thảo và nấm có linh lực nồng đậm, y nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Thiên Kỳ, huynh nấu gà thơm quá chừng!” Ngồi bên cạnh ái nhân, Kiều Thụy cười khích lệ đối phương trù nghệ tốt.
“……” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu nhìn lửa, vẫn không phản ứng đối phương như cũ.
“Thiên Kỳ. Ta biết sai rồi mà!” Kiều Thụy ôm cổ ái nhân, lấy lòng mà hôn hôn lên má đối phương.
Liễu Thiên Kỳ bị y thơm như vậy, tay cầm muỗng cơm hơi hơi cứng đờ, hắn nghiêng đầu, bất đắc dĩ mà nhìn y.
"Biết rõ không thể, vì sao còn làm?"
"Ta…. Ta muốn tham gia cuộc thi bốn nước kia, muốn mang huynh cùng đi bí cảnh. Ta nghe Trương sư huynh nói, bí cảnh kia có thật nhiều thật nhiều bảo bối. Ta muốn đi cùng huynh mà!” Kiều Thụy nhìn ái nhân, nói ra ý tưởng trong đáy lòng mình.
"De muốn đi, ta có thể mang đệ đi, đệ không cần phải liều mạng như vậy. Chẳng lẽ đệ không biết, đệ bị thương ta sẽ đau lòng sao?” Tâm tư của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên rõ ràng. Chỉ là, rõ ràng và tán đồng lại là hai việc khác nhau.
“Ta biết, ta biết huynh đau lòng ta, nhưng ta là võ tu mà! Ta không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào huynh. Ta…. ta cũng muốn vì Thiên Kỳ làm một chuyện gì đó.” Kiều Thụy vuốt khuôn mặt tuấn tú âm trầm của nam nhân, nghiêm túc mà nói.
Nghe y nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, cơn giận cũng đã tiêu hơn một nửa. “Chúng ta là phu phu, không phân lẫn nhau. Mọi việc làm theo khả năng là được, hiện tại, còn chưa đến thời điểm đệ liều mạng vì ta.”
“Ưm, ta biết, là ta sai, Thiên Kỳ không bực ta nữa, được không?”
Nhìn Kiều Thụy ngoan ngoãn đến không chịu được, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. “Được rồi, đừng ở chỗ này ngoan ngoãn nữa. Trở về phòng nằm đi, cả người đều là thương!”
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, lại hôn một cái bên miệng Liễu Thiên Kỳ, ngoan ngoãn về phòng.
Sau nửa canh giờ……
Nhìn gà hầm nấm trên bàn thơm ngào ngạt, Kiều Thụy nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Ăn nhiều một chút, ta cho rất nhiều linh thảo cấp ba chữa thương vào đó. Đệ ăn nhiều một chút, điều trị nội thương của đệ. Đan dược dùng nhiều không tốt, bổ thực hơn bổ dược mà!" Ở hiện đại, được chú ý nhất là dược thiện dưỡng sinh, nên Liễu Thiên Kỳ bèn mua chút linh thảo điều trị nội thương ở chỗ Đổng Phong, trở về làm dược thiện này cho ái nhân.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận ái nhân múc cho y một chén thịt gà.
Nhìn ái nhân ăn uống thỏa thích, ăn vẻ mặt thỏa mãn, Liễu Thiên Kỳ rất bất đắc dĩ. “Chậm một chút thôi, coi chừng bỏng!”
“Ưm, ta biết rồi, Thiên Kỳ, huynh cũng ăn đo, rất ngon á!”
“Cái này là chuyên môn hầm cho đệ, là cho đệ chữa thương, ta không ăn, ta ăn bánh bao là được!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một xửng bánh bao.
“Ừm!” Nhìn thấy ái nhân cúi đầu ăn bánh bao, Kiều Thụy khẽ lên tiếng. Trong lòng y ấm áp. Hóa ra là Thiên Kỳ cố ý hầm cho mình sao?
Ngày kế, là thi đấu của Phù Viện.
Sáng sớm, mọi người Đổng Phong đã chạy tới Phù Viện bên này, cổ động cho Liễu Thiên Kỳ.
Phù Viện bên này yêu cầu với thí sinh là Phù Văn Sư cấp ba. Đệ tử dự thi bắt buộc là Phù Văn Sư cấp ba, nhưng cũng không hạn chế lớp. Nói như vậy, như là Liễu Ti, tân tấn Phù Văn Sư cấp ba, tuy còn chưa kịp nhập vào lớp Phù Văn Sư cấp ba, nhưng cũng có thể tham gia thi đấu.
Tham gia thi đấu tổng cộng có 48 vị Phù Văn Sư cấp ba. Những Phù Văn Sư này tới rất sớm, sáng sớm đều từng người lấy ra án bàn và đệm hương bồ của mình, ngay ngắn trật tự mà ngồi trên sân Phù Viện, chờ đợi viện trưởng lên khảo hạch.
Phù Viện bên này người càng tụ càng nhiều, rất nhiều người của trường khác cũng sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt.
“Phù Viện bên này ai lợi hại nhất vậy?”
“Hẳn là Liễu Thiên Kỳ, đó chính là cao đồ của viện trưởng á!”
“Ta nghe nói Liễu San cũng rất lợi hại!”
“Đúng vậy, còn có Mộng sư huynh và Trang sư huynh, cũng là người xuất sắc của Phù Viện đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng cảm thấy Mộng sư huynh lợi hại nhất!”
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi xem Phù Viện bên này ai sẽ đắc thắng, ánh mắt nam chính xoay chuyển quanh người nữ chính, rất nhanh lại rơi xuống Liễu Thiên Kỳ đứng một bên. Nghĩ thầm: Cũng không biết San San và Liễu Thiên Kỳ, ai sẽ thủ thắng.
“Sư huynh, Liễu sư muội có nắm chắc không?”
“Vấn đề hẳn là không lớn!” Đối với nữ chính, nam chính vẫn cực tin tưởng.
“Ta cảm thấy Ti Ti cũng có thể thắng được!” Đối với Liễu Ti, Hiên Viên Hoằng vô cùng tin tưởng.
“Kiều Thụy, tiểu tử Thiên Kỳ kia được chưa vậy?” Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong lo lắng hỏi.
“Sao lại không được? Thiên Kỳ là Phù Văn Sư cấp ba lợi hại nhất!” Đối với ái nhân, Kiều Thụy tự nhiên là tin tưởng tràn đầy.
“Ta cũng cảm thấy Liễu sư đệ nhất định có thể đoạt giải nhất!” Đối với Liễu Thiên Kỳ, Chung Linh cũng mười phần tín nhiệm. Nàng cho rằng, lấy phù văn chi thuật của Liễu Thiên Kỳ, nhất định sẽ không thua.
“Ta cũng cảm thấy tiểu tử Liễu Thiên Kỳ kia có vài phần quỷ tài. Phù văn thuật khảo thí này không làm khó được hắn!” Đối với Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ cũng rất có lòng tin.
"Nói cũng phải!" Đổng Phong gật đầu tán đồng.
“Suỵt, viện trưởng Vô Tình tới rồi!”
Lúc này, viện trưởng Vô Tình một thân bạch y bay lên đài cao, dưới đài lập tức yên tĩnh một mảnh, ai cũng không dám nói nữa.
"Đề bài thi đấu thứ nhất, Phòng Hộ phù cấp ba, mức Cố.” Nhìn chúng đệ tử dưới đài tham gia thi đấu, Vô Tình giương giọng nói.
Nghe được Vô Tình nói, có vài Phù Văn Sư cầm lấy bút, bắt đầu vẽ bùa. Nhưng cũng có rất nhiều Phù Văn Sư đều ngồi trên đệm hương bồ, không cử động.
“Kỳ lạ ghê, sao có người lại vẽ bùa, có người lại bất động vậy?” Nhìn thấy giữa sân có rất nhiều người chưa cử động, Đổng Phong cảm thấy có chút tò mò.
“Cố là Phòng Hộ phù cấp ba thượng phẩm. Không phải Phù Văn Sư cấp ba nào cũng vẽ được phù cấp ba thượng phẩm!" Chung Linh nhìn Đổng Phong, cười giải thích.
Bởi vì trước đó có cùng Liễu sư đệ nghiên cứu Thiên Phù Phòng Hộ Trận, nên Chung Linh đối với mấy loại Phòng Hộ phù cấp ba thượng phẩm vẫn rất có hiểu biết. Đặc biệt là loại Cố này, Thiên Phù Phòng Hộ Trận của bọn họ cũng có sử dụng.
Nghe được Chung Linh giải thích, Đổng Phong kinh hô ra tiếng. “Oa, đi lên liền ra đề khó như vậy! Vậy nếu không phải Phù Văn Sư cấp ba thượng phẩm, chẳng phải là trực tiếp đào thải luôn sao?!”
“Tham gia có hơn bốn mươi người, cuối cùng chỉ chừa hai người. Không đảo thải nhiều sao được?” Lời này, Mộng Phỉ nói theo lý thường.
"Cái Cố gì gì đó, Thiên Kỳ nhà ngươi có vẽ được không?" Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong quan tâm hỏi.
“Đương nhiên rồi! Miễn là phù cấp ba là Thiên Kỳ đều sẽ vẽ được á!” Nói đến cái này, Kiều Thụy mang vẻ mặt kiêu ngạo.
Thiên Kỳ chẳng những sẽ vẽ phù cấp ba, còn sẽ điều chế dịch phù văn loại Phòng hộ cấp ba, Thiên Kỳ lợi hại nhất!
"Vẽ được thì tốt rồi!" Nhìn thoáng qua Liễu Thiên Kỳ đang cúi đầu vẽ bùa, Đổng Phong âm thầm thở phào một hơi.
“Ti Ti, ngươi đừng nản chí, về sau còn có cơ hội mà!” Nhìn thấy Liễu Ti đứng lên rời sân thi đấu, chủ động từ bỏ thi đấu, Hiên Viên Hoằng vội vàng tiến lên an ủi.
Nghe được Hiên Viên Hoằng an ủi, Liễu Ti không cho là đúng mà lắc lắc đầu. “Ta biết ta không có khả năng thắng. Chỉ là không nghĩ tới đề đầu đã bị đào thải, bị loại trừ.”
“Không sao, không sao cả, đừng khổ sở mà!” Nhìn thấy Liễu Ti có chút mất mát, Hiên Viên Hoằng nhẹ giọng nói.
“Không cần an ủi ta, ta không sao đâu, xem tiếp thi đấu đi!”
"Ừ."
Lần thi đầu tiên kết thúc, 48 người trực tiếp biến thành 16 người, hai phần ba người trực tiếp bị đào thải loại trừ.
"Đề thứ hai, Định Hướng Truyền Tống phù cấp ba.” Nhìn mọi người dưới đài, Vô Tình công bố đề mục thứ hai.
Truyền Tống phù thuộc về linh phù loại tu thân, cùng với Gia Tốc phù, Phong phù cũng xưng là Chạy Trốn Tam Bảo*. Tuy rằng không phải loại Phòng hộ, cũng không phải loại Công Kích. Nhưng lại nằm trong phạm vi Phù Viện giảng bài. Hơn nữa, doanh số của ba loại phù này ở các cửa hàng cũng không hề thua kém loại Công Kích và loại Phòng Hộ.
(*ba món bảo bối chạy trốn)
Nghe được đề mục, mọi người đều cúi đầu, bắt đầu vẽ bùa.
“Đề mục này đủ khó nha!”
“Đúng vậy, Truyền Tống phù vẽ độ khó khăn rất cao, hơn nữa, Định Hướng Truyền Tống phù, khó khăn càng cao hơn!"
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Kỳ lạ thật, Phù Viện dạy phù văn loại hình Công Kích phù và Phòng Hộ phù là chính. Sao viện trưởng lại đưa ra đề Truyền Tống phù nhỉ? Truyền Tống phù này không phải loại Công Kích hay loại Phòng Hộ gì hết mà!"
“Đúng vậy, đề này của viện trưởng có chút kỳ quái!”
"Có gì mà kỳ. Người thắng sẽ tham gia thi đấu bốn nước, tiến vào bí cảnh. Không biết vẽ Phòng Hộ phù thì không thể tự bảo vệ mình, không biết vẽ Truyền Tống phù thì không thể chạy trốn!” nam chính theo lý thường mà lên tiếng .
“Ừ, Lam sư huynh nói cũng có đạo lý!”
“Đúng vậy, viện trưởng hẳn là sợ chúng ta không có bản lĩnh tự bảo vệ mình và chạy trốn, cho nên mới ra đề mục như thế!"
“Đúng vậy, có đạo lý!” không ít tu sĩ đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này vẽ cực nhanh luôn kia!” Nhìn thấy trận đầu, người vẽ xong đầu tiên là Liễu Thiên Kỳ, trận thứ hai vẽ xong lại là Liễu Thiên Kỳ, Vu Thanh U cứng lưỡi.
“Ừm, đích xác nhanh lắm!” nam chính gật đầu, cũng cảm thấy tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này vẽ rất nhanh, hơn nữa, so với San San rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Đợt thứ hai kết thúc, mười sáu người trực tiếp biến thành năm người. Năm người này phân biệt là: Liễu San, Liễu Thiên Kỳ, Mộng Trình Lượng, Trang Hải và Lãnh Nguyệt.
“Phù Viện ngũ cường có rồi kìa!”
“Đúng vậy, Mộng sư huynh và Trang sư huynh không hổ là sư huynh nhãn hiệu lâu đời, đúng là lợi hại!”
“Ta cảm thấy Liễu sư đệ cũng không tồi! Mới đến Phù Viện chưa được mấy năm!”
“Đúng vậy, cao đồ của viện trưởng, tất nhiên là không giống rồi!”
“Nghe nói Liễu San kia là đường tỷ của Liễu sư đệ, trình độ phù văn cũng thật không tồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Nhìn thấy năm người thắng được ván thứ hai, dưới đài lại dấy lên một trận nghị luận sôi nổi.
"Được rồi, năm người các ngươi nghỉ ngơi một nén nhang công phu, chuẩn bị hồi tỷ thí cuối cùng!” Nhìn năm người, Vô Tình nghiêm túc mà nói.
“Dạ, viện trưởng!” Theo tiếng, năm người từng người thu hồi án thư, dịch phù văn và giấy phù văn, đứng dậy rời đi.
“Thiên Kỳ, có mệt không? Dùng một viên Hồi Linh Đan đi?” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đi tới, Kiều Thụy vội vàng nghênh đón lên.
“Không mệt, không sao đâu!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
“Mộng Trình Lượng, Lãnh Nguyệt và Trang Hải, ba vị này đều là lão nhân của Phù Viện. Trận tiếp theo ngươi đừng thiếu cảnh giác nha!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ nghiêm túc mà nhắc nhở đối phương.
“Ừm, cảm ơn Mộng sư tỷ nhắc nhở. Ta sẽ cẩn trọng ứng đối!”
“Thất đệ, chúc mừng ngươi!” Liễu Ti đi tới, nhẹ giọng chúc mừng.
“Ha ha ha, chỉ là vừa qua khỏi trận thứ hai mà thôi, Tứ tỷ chúc mừng không khỏi quá sớm rồi?”
“Không, ta tin tưởng ngươi và Tam tỷ nhất định có thể được hạng nhất!” Nói đến đây, Liễu Ti nhìn nhìn nữ chính kế bên.
“Cái này khó mà nói được, ba vị sư huynh sư tỷ đều là lão nhân của Phù Viện!” Đối với trận cuối cùng, thật ra bản thân nữ chính cũng không có tin tưởng gì. Rốt cuộc, có Thất đệ và ba sư huynh sư tỷ ở đó, ai thắng ai thua, thật sự thật không dễ nói!
“Liễu sư muội không cần khiêm tốn như thế, ta thấy ngươi và Liễu sư đệ, tỷ đệ hai người đều rất lợi hại. Nói không chừng, hai tỷ đệ các ngươi đều có thể lấy được tư cách dự thi cũng không chừng!” Nhìn hai người, Vu Thanh U cười nói.
“Vu sư huynh quá khen!” Liễu Thiên Kỳ nhợt nhạt cười, không nói thêm gì.
Trong nguyên tác, có được tư cách dự thi chính là Liễu San và Lãnh Nguyệt - hai nữ tướng, cũng không biết lúc này mình có thể thắng được bọn họ hay không.
“Hì hì, ta cũng cảm thấy Thiên Kỳ là nhất á, nhất định có thể thắng!” Đối với ái nhân của mình, Kiều Thụy cũng là tự tin tràn đầy.
“Ha ha ha……” Nghe Kiều Thụy cũng nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười.
"Hai người các ngươi đó! Ngươi đấu võ đài, Thiên Kỳ ở dưới đài làm khối băng, mặt thì lạnh như băng, như giết người luôn á. Lần này đến phiên Thiên Kỳ thi đấu, ngươi lại ở chỗ này tuyên truyền cho Thiên Kỳ. Có cần tú ân ái vậy không?" Nhìn hai người, Đổng Phong buồn bực mà nói.
“Xí, liên quan gì tới ngươi chớ?"
“Ha ha ha, Đổng Phong, muốn ta giới thiệu mấy sư muội ở Phù Viện cho ngươi quen không? Miễn cho ngươi ở nơi này chua lòm ta và Tiểu Thụy.” Nhìn Đổng Phong, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
“Đừng đừng đừng, hiện tại ta muốn chuyên tâm luyện đan, tạm thời không suy xét vấn đề tìm bạn lữ đâu!” Đổng Phong lắc đầu, xin miễn thứ cho kẻ bất tài mà nói.
“Luyện đan? Dù bây giờ ngươi có nỗ lực, cũng không còn kịp rồi! Ngày mai chính là thi đấu của Đan Viện rồi!” Kiều Thụy bất đắc dĩ mà nói.
“Ê, Kiều Thụy ngươi đừng cái hay không nói, nói cái dở chứ!” Trừng mắt nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong oán giận ra tiếng
Đổng Phong hiện tại tuy là đan sư cấp ba, nhưng lại chỉ biết luyện chế đan dược cấp ba hạ phẩm, cho nên, thi đấu ngày mai dù hắn có tham gia, vậy cũng không có khả năng thắng. Chuyện này, Đổng Phong vốn dĩ đã rất buồn bực, Kiều Thụy còn ngay lúc này nhắc tới, này thật là làm hắn càng thêm buồn bực.
“Ha ha ha……” Nhìn bộ dáng Đổng Phong buồn bực, mọi người mỉm cười.
“Đã đến giờ!”
Nhìn thấy Vô Tình lại một lần nữa xuất hiện trên đài cao, năm người vội vàng về trước bàn đứng thẳng.
"Đề thứ ba, vẽ một lá Công Kích phù các ngươi cho rằng cường đại nhất, lực công kích mạnh nhất."
Đề mục này của Vô Tình vừa ra, năm người đều ngẩn người, theo sau đều từng người ngồi xuống, bắt đầu vẽ bùa.
“Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy, đề thứ ba của viện trưởng Vô Tình, so với đề thứ nhất và hai còn đơn giản hơn nhiều vậy?" Đổng Phong chớp chớp mắt, tò mò nói.
"Đơn giản chỗ nào chứ? Cái này là đề có tính lựa chọn, nếu Phù Văn Sư phán đoán sai lầm, vậy người đó sẽ rất có khả năng thua trận này." Lời này, Mộng Phỉ nói theo lý thường.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy đề này kỳ thật rất khó. Nếu loại phù mà Phù Văn Sư tự mình cho rằng lợi hại, nhưng sau khi vẽ ra lại hiệu quả không tốt như lời nói, như vậy là bọn họ sẽ thua." Chung Linh gật đầu, cũng nói vậy.
“Hai vị sư tỷ nói không sai, đề này kỳ thật là rất khó, nó khảo chẳng những là Phù Văn Sư đối với vẽ phù văn, còn có hiểu biết của Phù Văn Sư với mỗi một loại Công Kích phù. Không thể phán đoán loại là là mạnh nhất, hiệu quả công kích tốt nhất." Liễu Ti nhìn mọi người, nghiêm túc mà nói.
“Phải không? Vậy, Thiên Kỳ đối với loại Công Kích phù thì hiểu biết hay không á?" Nói rồi, Đổng Phong nhìn về phía Kiều Thụy đang nhìn thẳng quan khán thi đấu, những người khác cũng nhìn về Kiều Thụy.
"Chắc là…. Chắc là không thành vấn đề!" Nếu Thiên Kỳ sử dụng loạn dịch phù văn mới nghiên cứu chế tạo ra trước đó, chắc là sẽ không thua đâu? Nhưng vấn đề là Thiên Kỳ có dùng hay không, dùng thì dùng như thế nào?
Trong lòng Kiều Thụy cũng rất sốt ruột vì ái nhân.
“Liễu sư đệ gia học sâu xa thâm hậu, nghĩ đến, hẳn là sẽ không thua!” Nhìn Kiều Thụy lo lắng sốt ruột, nam chính nhẹ giọng an ủi.
“Đúng vậy, nghe nói Liễu đại sư sở trường nhất chính là linh phù loại Công Kích!" Vu Thanh U gật đầu, cũng phụ họa.
Kiều Thụy liếc nhìn hai người một cái, bĩu môi. “Các ngươi và Liễu San thật đúng là mặc chung một cái quần, chuyện gì của Liễu gia chúng ta đều không giấu được các ngươi!" Liễu San đáng giận, nhất định không thiếu nói xấu cha chồng y trước mặt người ngoài.
Nghe được Kiều Thụy nói, những người khác rất không cho mặt mũi mà bật cười, ngay cả Liễu Ti cũng nhịn không được run run khóe miệng.
Nghe vậy, khóe mắt Vu Thanh U giật giật. Tâm nói: Kiều Thụy này miệng có cần độc như vậy không, bọn này cũng chưa nói cái gì mà?
“Kiều sư đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý khác!” Nam chính mở miệng, vội vàng giải thích.
Nhìn nhìn nam chính, Kiều Thụy nhướng mắt lên. “Nghe nói ngươi và Liễu San đính hôn, vậy nàng có nói cho ngươi biết, cha nàng làm sao mua được đầu bếp, độc hại cha chồng ta không? Có nói với ngươi rằng cha nàng tìm người nào đó làm giả ngọc bội, tới vu oan giá họa cho Thiên Kỳ hay không? Những chuyện tốt này chắc nàng cũng sẽ không giấu ngươi chứ?"
“Kiều sư đệ, những chuyện đó đều là hiểu lầm, ngươi hiểu lầm San San quá sâu rồi!” Nam chính bất đắc dĩ mà nhìn đối phương, vội vàng giải thích.
“Hừ, hiểu lầm, đúng vậy, bị thương tổn là người khác, vậy tự nhiên là hiểu lầm. Vậy nếu người bị hại chính là Liễu San, vậy nhất định không phải hiểu lầm rồi?!” Lời này, Kiều Thụy nói đúng lý hợp tình.
“Chuyện này……” Đối mặt Kiều Thụy nói lời chuẩn xác, nam chính không lời gì để đáp.
“Móa ơi, phụ thân Liễu sư tỷ này thật đúng là tàn nhẫn nghen, độc hại thủ túc, tàn hại cháu trai ruột?” Nói đến này cái, Đổng Phong nhịn không được cứng lưỡi.
Hôm nay, cuối cùng hắn đã minh bạch, vì sao gia hỏa Liễu Thiên Kỳ này quan hệ không tốt với hai đường tỷ, hóa ra còn có một đoạn chuyện như vậy!
“Đại gia tộc có chút chuyện xấu xa cũng là không thể tránh được. Nếu không muốn khó coi thì đừng chuyện gì cũng đem ra nói!" Nói đến đây, Mộng Phỉ cố ý vô tình mà liếc nhìn nam chính và Vu Thanh U một cái.
Khó trách, Liễu Thiên Kỳ không ưa hai đường tỷ kia của hắn, thì ra là thế!
“Ti Ti, nhà các ngươi lộn xộn như vậy sao?” Hiên Viên Hoằng đau lòng mà nhìn Liễu Ti.
Hiên Viên Hoằng từ nhỏ sinh ra trong gia đình đế vương, trong nhà lục đục với nhau, hắn từ nhỏ đã nhìn đến lớn, nên hắn vô cùng chán ghét những tranh đấu gay gắt xấu xa trong gia tộc. Cho nên, hắn tình nguyện ở học viện Thánh Đô ba mươi năm cũng không trở về cung.
“Đều là chuyện quá khứ rồi! Không có gì!” Liễu Ti kéo kéo khóe miệng, không cho là đúng mà nói.
Ước chừng qua một nén nhang công phu, năm vị người dự thi đều vẽ xong linh phù, sôi nổi đứng lên, tới trước mặt Vô Tình.
Vô Tình vung tay lên, trên đài cao xuất hiện năm cột đá kim cương.
“Mỗi người nhắm ngay cột đá tương ứng, kích hoạt phù do mình vẽ!” Nói xong, Vô Tình thối lui đến phía sau.
“Dạ!” Theo tiếng, Mộng Trình Lượng là người đầu tiên lên trước, kích hoạt Vạn Kiếm phù mình vẽ ra. Chỉ thoáng chốc, từng đạo kiếm khí sâm hàn đã công kích về phía cột đá, cột đá cao hơn hai mét trực tiếp bị tước đi một phần tám, mũi nhọn hung hăng rơi xuống đất.
“Ti Ti, Tụ Linh phù kia khá tốt. Ngươi có thể vẽ được không?” Nhìn Liễu Ti bên cạnh, Hiên Viên Hoằng cười hỏi.
“Ta không.” Phù Viện bên này chủ yếu dạy đều là loại công kích và loại phòng hộ, mà Tụ Linh phù thuộc về loại Trợ tu, nên Liễu Ti cũng sẽ không biết vẽ.
"Ồ? Ngươi không vẽ sao? Không nên nha, không phải bây giờ ngươi đã là Phù Văn Sư cấp ba sao?" Hiên Viên Hoằng chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.
“Tụ Linh phù thuộc về phù văn loại trợ tu, không nằm trong phạm vi giảng bài của Phù Viện. Đây là một loại phù văn rất hẻo lánh, dù có là Phù Văn Sư cấp ba, người biết vẽ cũng không nhiều lắm!” Nhìn về phía Hiên Viên Hoằng, Liễu San nghiêm túc mà nói.
“Nói vậy, Liễu sư muội cũng không vẽ sao?”
“Sẽ không, ở Phù Viện chúng ta, Phù Văn Sư cấp ba có thể vẽ được loại phù này có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù có là đạo sư cũng chưa chắc sẽ vẽ."
"Ồ! Nói vậy, Thất đệ kia của các ngươi cực lợi hại rồi!" Hiên Viên Hoằng gật đầu hiểu rõ.
“Tam thúc chúng ta là Phù Văn đại sư cấp bốn, Thất đệ được phụ thân chân truyền!” Nói đến cái này, trong lòng nữ chính Liễu San có chút ê ẩm. Nếu Tam thúc cũng có thể tài bồi mình như là dạy dỗ Thiên Kỳ, vậy trình độ phù văn của mình tuyệt đối sẽ không chỉ như bây giờ.
“Gia học sâu xa! Thì ra là thế! Xem ra ta chỉ có thể tìm Liễu sư đệ mua phù.” Hiên Viên Hoằng gật đầu hiểu rõ.
“Xem ra, Lục hoàng tử đối với Tụ Linh phù này cảm thấy rất hứng thú nhỉ!” Liếc Hiên Viên Hoằng, Mộng Phỉ cười nói.
“Đúng vậy, ta cảm thấy phù này dùng để kết hợp với Hồi Linh Đan của ta là thích hợp nhất!” Lời này, Hiên Viên Hoằng nói theo lý thường.
“Được, ngươi muốn, ta giúp ngươi mua chỗ Thất đệ. Có thể cho ngươi một giá cả thích hợp!” Nhìn đối phương một cái, Liễu Ti cười nói.
Nghe được Liễu Ti nói như vậy, Hiên Viên Hoằng có chút thụ sủng nhược kinh. “Ừ, vẫn là Ti Ti nghĩ cho ta nhất!” Liễu Ti nhìn đối phương một cái, kéo kéo khóe miệng, cũng không nhiều lời thêm.
“Tiểu tử Kiều Thụy này thật đúng là đủ quật cường. Bị thương thành như vậy, còn muốn tham gia trận thi đấu thứ ba.” Nhìn Kiều Thụy lôi trên đài, Vu Thanh U bất đắc dĩ mà nói.
“Kiều Thụy thể thuật thật không tồi. Nếu ngươi đối đầu với y, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng y không?” Nam chính nghiêng đầu hỏi Vu Thanh U.
“Cái này, thật đúng là khó mà nói!” Vu Thanh U sờ sờ cằm, cảm thấy nếu mình đối đầu với Kiều Thụy, chỉ sợ cũng là một hồi ác đấu, tiểu tử này đánh lên tới quá điên cuồng, giống như là một con báo con giương nanh múa vuốt, đủ tàn nhẫn, cũng đủ hung tàn.
Nghe được hai người đối thoại, nữ chính Liễu San nghiêng đầu nhìn về phía nam chính. Nhìn thấy ánh mắt nam chính vẫn luôn nhìn chằm chằm Kiều Thụy trên đài, trong lòng nữ chính có chút hụt hẫng. Nàng vẫn luôn ở bên người nam chính, cho nên, nàng có thể cảm giác được nam chính tán thưởng Kiều Thụy, cũng có thể cảm giác được loại uy hiếp vô hình đến từ chính Kiều Thụy.
Kỳ lạ thật, Vũ Minh đây là làm sao vậy? Sao lại để ý một người phu đã có phu như vậy? Mà đối phương là song nhi cơ mà? Vũ Minh không phải vẫn luôn không thích song nhi sao?
Rất nhanh trận thứ ba- hỗn chiến năm người bắt đầu. Liễu Thiên Kỳ đứng dưới lôi đài, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Kiều Thụy.
Nhìn thấy Kiều Thụy bị đánh xuống lôi đài, Liễu Thiên Kỳ là người đầu tiên bay qua tiếp được Kiều Thụy, không để đối phương ngã xuống mặt đất.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy nghiêng đầu, nhìn ái nhân không lúc nào là không bên cạnh mình, Kiều Thụy lộ ra nụ cười an tâm.
“Ta mang Tiểu Thụy về chữa thương trước!” Nhìn Đổng Phong, Mộng Phỉ và Chung Linh, cùng với Liễu Ti, Liễu San mọi người một cái, Liễu Thiên Kỳ không hề dừng lại, trực tiếp ôm Kiều Thụy bay về hướng sau núi Võ Viện.
Nhìn bóng dáng hai người rất nhanh đã biến mất, ánh mắt nam chính lóe lóe, mất mát nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất.
“Tiểu tử Thiên Kỳ này, điển hình trọng sắc khinh bạn!” Đổng Phong nhướng mắt, oán giận ra tiếng.
Nghe được Đổng Phong nói, những người khác đều mỉm cười!
Về đến nhà, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp đặt Kiều Thụy lên giường. Hắn cởi quần áo trên người đối phương ra, lấy nước, kiểm tra và xử lý từ đầu đến chân mỗi một chỗ vết thương trên người Kiều Thụy.
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân vẫn luôn cúi đầu, xụ mặt, xử lý miệng vết thương cho mình, một câu cũng không nói, Kiều Thụy nhẹ gọi ra tiếng.
“……” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vẫn xử lý miệng vết thương cho ái nhân như cũ, hắn không nói gì.
“Thiên Kỳ, huynh bực ta sao?” Kiều Thụy bị vắng vẻ, trong lòng có chút tủi thân.
Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn vết bầm xanh trên ngực Kiều Thụy, vẫn không để ý tới y.
“Au!” Bị Liễu Thiên Kỳ nhấn một cái như vậy, Kiều Thụy đau đến kêu ra tiếng.
Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu, nhìn mày nhỏ của Kiều Thụy nhíu lại với nhau, đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn nhấp nhấp môi, lực đạo trên tay cũng nhẹ đi vài phần.
“Thiên Kỳ, đừng giận Tiểu Thụy nữa được không?” Kiều Thụy giữ chặt tay Liễu Thiên Kỳ, đáng thương cực kỳ mà hỏi.
Liễu Thiên Kỳ liếc y một cái, rút tay về, vẫn là cái gì cũng chưa nói.
“Thiên Kỳ……” Nhìn ái nhân vẫn không phản ứng mình như cũ, Kiều Thụy lại kêu một tiếng.
"Vết thương trên đùi tự mình xử lý một chút đi!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cũng không đợi Kiều Thụy phản ứng, trực tiếp xoay người đi ngay.
“Thiên Kỳ!” Nhìn ái nhân xoay người đi mất, Kiều Thụy kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không thể khiến đối phương lưu lại.
Kiều Thụy ngơ ngác mà nhìn ra cửa, nhìn hồi lâu, thẳng đến khi xác định đối phương không hề trở về nữa, y mới cầm lấy một lọ linh dịch, tự bôi thuốc cho mình.
Chờ khi Kiều Thụy bôi thuốc xong, mặc xong quần áo từ trong phòng đi ra, y nhìn thấy ái nhân đang ngồi ngoài sân nấu cơm.
“Huynh nấu cái gì đó? Thơm quá!” Kiều Thụy giống con mèo nhỏ thèm ăn, cười chạy đến bên cạnh Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ liếc y một cái, vẫn không phản ứng với y như cũ..
Kiều Thụy nhìn ái nhân mở nắp nồi ra, trong nồi hầm chính là một con gà năm màu cấp ba, hơn nữa, trong nồi còn thả rất nhiều linh thảo và nấm có linh lực nồng đậm, y nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Thiên Kỳ, huynh nấu gà thơm quá chừng!” Ngồi bên cạnh ái nhân, Kiều Thụy cười khích lệ đối phương trù nghệ tốt.
“……” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu nhìn lửa, vẫn không phản ứng đối phương như cũ.
“Thiên Kỳ. Ta biết sai rồi mà!” Kiều Thụy ôm cổ ái nhân, lấy lòng mà hôn hôn lên má đối phương.
Liễu Thiên Kỳ bị y thơm như vậy, tay cầm muỗng cơm hơi hơi cứng đờ, hắn nghiêng đầu, bất đắc dĩ mà nhìn y.
"Biết rõ không thể, vì sao còn làm?"
"Ta…. Ta muốn tham gia cuộc thi bốn nước kia, muốn mang huynh cùng đi bí cảnh. Ta nghe Trương sư huynh nói, bí cảnh kia có thật nhiều thật nhiều bảo bối. Ta muốn đi cùng huynh mà!” Kiều Thụy nhìn ái nhân, nói ra ý tưởng trong đáy lòng mình.
"De muốn đi, ta có thể mang đệ đi, đệ không cần phải liều mạng như vậy. Chẳng lẽ đệ không biết, đệ bị thương ta sẽ đau lòng sao?” Tâm tư của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên rõ ràng. Chỉ là, rõ ràng và tán đồng lại là hai việc khác nhau.
“Ta biết, ta biết huynh đau lòng ta, nhưng ta là võ tu mà! Ta không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào huynh. Ta…. ta cũng muốn vì Thiên Kỳ làm một chuyện gì đó.” Kiều Thụy vuốt khuôn mặt tuấn tú âm trầm của nam nhân, nghiêm túc mà nói.
Nghe y nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, cơn giận cũng đã tiêu hơn một nửa. “Chúng ta là phu phu, không phân lẫn nhau. Mọi việc làm theo khả năng là được, hiện tại, còn chưa đến thời điểm đệ liều mạng vì ta.”
“Ưm, ta biết, là ta sai, Thiên Kỳ không bực ta nữa, được không?”
Nhìn Kiều Thụy ngoan ngoãn đến không chịu được, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. “Được rồi, đừng ở chỗ này ngoan ngoãn nữa. Trở về phòng nằm đi, cả người đều là thương!”
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, lại hôn một cái bên miệng Liễu Thiên Kỳ, ngoan ngoãn về phòng.
Sau nửa canh giờ……
Nhìn gà hầm nấm trên bàn thơm ngào ngạt, Kiều Thụy nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Ăn nhiều một chút, ta cho rất nhiều linh thảo cấp ba chữa thương vào đó. Đệ ăn nhiều một chút, điều trị nội thương của đệ. Đan dược dùng nhiều không tốt, bổ thực hơn bổ dược mà!" Ở hiện đại, được chú ý nhất là dược thiện dưỡng sinh, nên Liễu Thiên Kỳ bèn mua chút linh thảo điều trị nội thương ở chỗ Đổng Phong, trở về làm dược thiện này cho ái nhân.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận ái nhân múc cho y một chén thịt gà.
Nhìn ái nhân ăn uống thỏa thích, ăn vẻ mặt thỏa mãn, Liễu Thiên Kỳ rất bất đắc dĩ. “Chậm một chút thôi, coi chừng bỏng!”
“Ưm, ta biết rồi, Thiên Kỳ, huynh cũng ăn đo, rất ngon á!”
“Cái này là chuyên môn hầm cho đệ, là cho đệ chữa thương, ta không ăn, ta ăn bánh bao là được!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một xửng bánh bao.
“Ừm!” Nhìn thấy ái nhân cúi đầu ăn bánh bao, Kiều Thụy khẽ lên tiếng. Trong lòng y ấm áp. Hóa ra là Thiên Kỳ cố ý hầm cho mình sao?
Ngày kế, là thi đấu của Phù Viện.
Sáng sớm, mọi người Đổng Phong đã chạy tới Phù Viện bên này, cổ động cho Liễu Thiên Kỳ.
Phù Viện bên này yêu cầu với thí sinh là Phù Văn Sư cấp ba. Đệ tử dự thi bắt buộc là Phù Văn Sư cấp ba, nhưng cũng không hạn chế lớp. Nói như vậy, như là Liễu Ti, tân tấn Phù Văn Sư cấp ba, tuy còn chưa kịp nhập vào lớp Phù Văn Sư cấp ba, nhưng cũng có thể tham gia thi đấu.
Tham gia thi đấu tổng cộng có 48 vị Phù Văn Sư cấp ba. Những Phù Văn Sư này tới rất sớm, sáng sớm đều từng người lấy ra án bàn và đệm hương bồ của mình, ngay ngắn trật tự mà ngồi trên sân Phù Viện, chờ đợi viện trưởng lên khảo hạch.
Phù Viện bên này người càng tụ càng nhiều, rất nhiều người của trường khác cũng sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt.
“Phù Viện bên này ai lợi hại nhất vậy?”
“Hẳn là Liễu Thiên Kỳ, đó chính là cao đồ của viện trưởng á!”
“Ta nghe nói Liễu San cũng rất lợi hại!”
“Đúng vậy, còn có Mộng sư huynh và Trang sư huynh, cũng là người xuất sắc của Phù Viện đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng cảm thấy Mộng sư huynh lợi hại nhất!”
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi xem Phù Viện bên này ai sẽ đắc thắng, ánh mắt nam chính xoay chuyển quanh người nữ chính, rất nhanh lại rơi xuống Liễu Thiên Kỳ đứng một bên. Nghĩ thầm: Cũng không biết San San và Liễu Thiên Kỳ, ai sẽ thủ thắng.
“Sư huynh, Liễu sư muội có nắm chắc không?”
“Vấn đề hẳn là không lớn!” Đối với nữ chính, nam chính vẫn cực tin tưởng.
“Ta cảm thấy Ti Ti cũng có thể thắng được!” Đối với Liễu Ti, Hiên Viên Hoằng vô cùng tin tưởng.
“Kiều Thụy, tiểu tử Thiên Kỳ kia được chưa vậy?” Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong lo lắng hỏi.
“Sao lại không được? Thiên Kỳ là Phù Văn Sư cấp ba lợi hại nhất!” Đối với ái nhân, Kiều Thụy tự nhiên là tin tưởng tràn đầy.
“Ta cũng cảm thấy Liễu sư đệ nhất định có thể đoạt giải nhất!” Đối với Liễu Thiên Kỳ, Chung Linh cũng mười phần tín nhiệm. Nàng cho rằng, lấy phù văn chi thuật của Liễu Thiên Kỳ, nhất định sẽ không thua.
“Ta cũng cảm thấy tiểu tử Liễu Thiên Kỳ kia có vài phần quỷ tài. Phù văn thuật khảo thí này không làm khó được hắn!” Đối với Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ cũng rất có lòng tin.
"Nói cũng phải!" Đổng Phong gật đầu tán đồng.
“Suỵt, viện trưởng Vô Tình tới rồi!”
Lúc này, viện trưởng Vô Tình một thân bạch y bay lên đài cao, dưới đài lập tức yên tĩnh một mảnh, ai cũng không dám nói nữa.
"Đề bài thi đấu thứ nhất, Phòng Hộ phù cấp ba, mức Cố.” Nhìn chúng đệ tử dưới đài tham gia thi đấu, Vô Tình giương giọng nói.
Nghe được Vô Tình nói, có vài Phù Văn Sư cầm lấy bút, bắt đầu vẽ bùa. Nhưng cũng có rất nhiều Phù Văn Sư đều ngồi trên đệm hương bồ, không cử động.
“Kỳ lạ ghê, sao có người lại vẽ bùa, có người lại bất động vậy?” Nhìn thấy giữa sân có rất nhiều người chưa cử động, Đổng Phong cảm thấy có chút tò mò.
“Cố là Phòng Hộ phù cấp ba thượng phẩm. Không phải Phù Văn Sư cấp ba nào cũng vẽ được phù cấp ba thượng phẩm!" Chung Linh nhìn Đổng Phong, cười giải thích.
Bởi vì trước đó có cùng Liễu sư đệ nghiên cứu Thiên Phù Phòng Hộ Trận, nên Chung Linh đối với mấy loại Phòng Hộ phù cấp ba thượng phẩm vẫn rất có hiểu biết. Đặc biệt là loại Cố này, Thiên Phù Phòng Hộ Trận của bọn họ cũng có sử dụng.
Nghe được Chung Linh giải thích, Đổng Phong kinh hô ra tiếng. “Oa, đi lên liền ra đề khó như vậy! Vậy nếu không phải Phù Văn Sư cấp ba thượng phẩm, chẳng phải là trực tiếp đào thải luôn sao?!”
“Tham gia có hơn bốn mươi người, cuối cùng chỉ chừa hai người. Không đảo thải nhiều sao được?” Lời này, Mộng Phỉ nói theo lý thường.
"Cái Cố gì gì đó, Thiên Kỳ nhà ngươi có vẽ được không?" Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong quan tâm hỏi.
“Đương nhiên rồi! Miễn là phù cấp ba là Thiên Kỳ đều sẽ vẽ được á!” Nói đến cái này, Kiều Thụy mang vẻ mặt kiêu ngạo.
Thiên Kỳ chẳng những sẽ vẽ phù cấp ba, còn sẽ điều chế dịch phù văn loại Phòng hộ cấp ba, Thiên Kỳ lợi hại nhất!
"Vẽ được thì tốt rồi!" Nhìn thoáng qua Liễu Thiên Kỳ đang cúi đầu vẽ bùa, Đổng Phong âm thầm thở phào một hơi.
“Ti Ti, ngươi đừng nản chí, về sau còn có cơ hội mà!” Nhìn thấy Liễu Ti đứng lên rời sân thi đấu, chủ động từ bỏ thi đấu, Hiên Viên Hoằng vội vàng tiến lên an ủi.
Nghe được Hiên Viên Hoằng an ủi, Liễu Ti không cho là đúng mà lắc lắc đầu. “Ta biết ta không có khả năng thắng. Chỉ là không nghĩ tới đề đầu đã bị đào thải, bị loại trừ.”
“Không sao, không sao cả, đừng khổ sở mà!” Nhìn thấy Liễu Ti có chút mất mát, Hiên Viên Hoằng nhẹ giọng nói.
“Không cần an ủi ta, ta không sao đâu, xem tiếp thi đấu đi!”
"Ừ."
Lần thi đầu tiên kết thúc, 48 người trực tiếp biến thành 16 người, hai phần ba người trực tiếp bị đào thải loại trừ.
"Đề thứ hai, Định Hướng Truyền Tống phù cấp ba.” Nhìn mọi người dưới đài, Vô Tình công bố đề mục thứ hai.
Truyền Tống phù thuộc về linh phù loại tu thân, cùng với Gia Tốc phù, Phong phù cũng xưng là Chạy Trốn Tam Bảo*. Tuy rằng không phải loại Phòng hộ, cũng không phải loại Công Kích. Nhưng lại nằm trong phạm vi Phù Viện giảng bài. Hơn nữa, doanh số của ba loại phù này ở các cửa hàng cũng không hề thua kém loại Công Kích và loại Phòng Hộ.
(*ba món bảo bối chạy trốn)
Nghe được đề mục, mọi người đều cúi đầu, bắt đầu vẽ bùa.
“Đề mục này đủ khó nha!”
“Đúng vậy, Truyền Tống phù vẽ độ khó khăn rất cao, hơn nữa, Định Hướng Truyền Tống phù, khó khăn càng cao hơn!"
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Kỳ lạ thật, Phù Viện dạy phù văn loại hình Công Kích phù và Phòng Hộ phù là chính. Sao viện trưởng lại đưa ra đề Truyền Tống phù nhỉ? Truyền Tống phù này không phải loại Công Kích hay loại Phòng Hộ gì hết mà!"
“Đúng vậy, đề này của viện trưởng có chút kỳ quái!”
"Có gì mà kỳ. Người thắng sẽ tham gia thi đấu bốn nước, tiến vào bí cảnh. Không biết vẽ Phòng Hộ phù thì không thể tự bảo vệ mình, không biết vẽ Truyền Tống phù thì không thể chạy trốn!” nam chính theo lý thường mà lên tiếng .
“Ừ, Lam sư huynh nói cũng có đạo lý!”
“Đúng vậy, viện trưởng hẳn là sợ chúng ta không có bản lĩnh tự bảo vệ mình và chạy trốn, cho nên mới ra đề mục như thế!"
“Đúng vậy, có đạo lý!” không ít tu sĩ đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này vẽ cực nhanh luôn kia!” Nhìn thấy trận đầu, người vẽ xong đầu tiên là Liễu Thiên Kỳ, trận thứ hai vẽ xong lại là Liễu Thiên Kỳ, Vu Thanh U cứng lưỡi.
“Ừm, đích xác nhanh lắm!” nam chính gật đầu, cũng cảm thấy tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này vẽ rất nhanh, hơn nữa, so với San San rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Đợt thứ hai kết thúc, mười sáu người trực tiếp biến thành năm người. Năm người này phân biệt là: Liễu San, Liễu Thiên Kỳ, Mộng Trình Lượng, Trang Hải và Lãnh Nguyệt.
“Phù Viện ngũ cường có rồi kìa!”
“Đúng vậy, Mộng sư huynh và Trang sư huynh không hổ là sư huynh nhãn hiệu lâu đời, đúng là lợi hại!”
“Ta cảm thấy Liễu sư đệ cũng không tồi! Mới đến Phù Viện chưa được mấy năm!”
“Đúng vậy, cao đồ của viện trưởng, tất nhiên là không giống rồi!”
“Nghe nói Liễu San kia là đường tỷ của Liễu sư đệ, trình độ phù văn cũng thật không tồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Nhìn thấy năm người thắng được ván thứ hai, dưới đài lại dấy lên một trận nghị luận sôi nổi.
"Được rồi, năm người các ngươi nghỉ ngơi một nén nhang công phu, chuẩn bị hồi tỷ thí cuối cùng!” Nhìn năm người, Vô Tình nghiêm túc mà nói.
“Dạ, viện trưởng!” Theo tiếng, năm người từng người thu hồi án thư, dịch phù văn và giấy phù văn, đứng dậy rời đi.
“Thiên Kỳ, có mệt không? Dùng một viên Hồi Linh Đan đi?” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đi tới, Kiều Thụy vội vàng nghênh đón lên.
“Không mệt, không sao đâu!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
“Mộng Trình Lượng, Lãnh Nguyệt và Trang Hải, ba vị này đều là lão nhân của Phù Viện. Trận tiếp theo ngươi đừng thiếu cảnh giác nha!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ nghiêm túc mà nhắc nhở đối phương.
“Ừm, cảm ơn Mộng sư tỷ nhắc nhở. Ta sẽ cẩn trọng ứng đối!”
“Thất đệ, chúc mừng ngươi!” Liễu Ti đi tới, nhẹ giọng chúc mừng.
“Ha ha ha, chỉ là vừa qua khỏi trận thứ hai mà thôi, Tứ tỷ chúc mừng không khỏi quá sớm rồi?”
“Không, ta tin tưởng ngươi và Tam tỷ nhất định có thể được hạng nhất!” Nói đến đây, Liễu Ti nhìn nhìn nữ chính kế bên.
“Cái này khó mà nói được, ba vị sư huynh sư tỷ đều là lão nhân của Phù Viện!” Đối với trận cuối cùng, thật ra bản thân nữ chính cũng không có tin tưởng gì. Rốt cuộc, có Thất đệ và ba sư huynh sư tỷ ở đó, ai thắng ai thua, thật sự thật không dễ nói!
“Liễu sư muội không cần khiêm tốn như thế, ta thấy ngươi và Liễu sư đệ, tỷ đệ hai người đều rất lợi hại. Nói không chừng, hai tỷ đệ các ngươi đều có thể lấy được tư cách dự thi cũng không chừng!” Nhìn hai người, Vu Thanh U cười nói.
“Vu sư huynh quá khen!” Liễu Thiên Kỳ nhợt nhạt cười, không nói thêm gì.
Trong nguyên tác, có được tư cách dự thi chính là Liễu San và Lãnh Nguyệt - hai nữ tướng, cũng không biết lúc này mình có thể thắng được bọn họ hay không.
“Hì hì, ta cũng cảm thấy Thiên Kỳ là nhất á, nhất định có thể thắng!” Đối với ái nhân của mình, Kiều Thụy cũng là tự tin tràn đầy.
“Ha ha ha……” Nghe Kiều Thụy cũng nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười.
"Hai người các ngươi đó! Ngươi đấu võ đài, Thiên Kỳ ở dưới đài làm khối băng, mặt thì lạnh như băng, như giết người luôn á. Lần này đến phiên Thiên Kỳ thi đấu, ngươi lại ở chỗ này tuyên truyền cho Thiên Kỳ. Có cần tú ân ái vậy không?" Nhìn hai người, Đổng Phong buồn bực mà nói.
“Xí, liên quan gì tới ngươi chớ?"
“Ha ha ha, Đổng Phong, muốn ta giới thiệu mấy sư muội ở Phù Viện cho ngươi quen không? Miễn cho ngươi ở nơi này chua lòm ta và Tiểu Thụy.” Nhìn Đổng Phong, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
“Đừng đừng đừng, hiện tại ta muốn chuyên tâm luyện đan, tạm thời không suy xét vấn đề tìm bạn lữ đâu!” Đổng Phong lắc đầu, xin miễn thứ cho kẻ bất tài mà nói.
“Luyện đan? Dù bây giờ ngươi có nỗ lực, cũng không còn kịp rồi! Ngày mai chính là thi đấu của Đan Viện rồi!” Kiều Thụy bất đắc dĩ mà nói.
“Ê, Kiều Thụy ngươi đừng cái hay không nói, nói cái dở chứ!” Trừng mắt nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong oán giận ra tiếng
Đổng Phong hiện tại tuy là đan sư cấp ba, nhưng lại chỉ biết luyện chế đan dược cấp ba hạ phẩm, cho nên, thi đấu ngày mai dù hắn có tham gia, vậy cũng không có khả năng thắng. Chuyện này, Đổng Phong vốn dĩ đã rất buồn bực, Kiều Thụy còn ngay lúc này nhắc tới, này thật là làm hắn càng thêm buồn bực.
“Ha ha ha……” Nhìn bộ dáng Đổng Phong buồn bực, mọi người mỉm cười.
“Đã đến giờ!”
Nhìn thấy Vô Tình lại một lần nữa xuất hiện trên đài cao, năm người vội vàng về trước bàn đứng thẳng.
"Đề thứ ba, vẽ một lá Công Kích phù các ngươi cho rằng cường đại nhất, lực công kích mạnh nhất."
Đề mục này của Vô Tình vừa ra, năm người đều ngẩn người, theo sau đều từng người ngồi xuống, bắt đầu vẽ bùa.
“Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy, đề thứ ba của viện trưởng Vô Tình, so với đề thứ nhất và hai còn đơn giản hơn nhiều vậy?" Đổng Phong chớp chớp mắt, tò mò nói.
"Đơn giản chỗ nào chứ? Cái này là đề có tính lựa chọn, nếu Phù Văn Sư phán đoán sai lầm, vậy người đó sẽ rất có khả năng thua trận này." Lời này, Mộng Phỉ nói theo lý thường.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy đề này kỳ thật rất khó. Nếu loại phù mà Phù Văn Sư tự mình cho rằng lợi hại, nhưng sau khi vẽ ra lại hiệu quả không tốt như lời nói, như vậy là bọn họ sẽ thua." Chung Linh gật đầu, cũng nói vậy.
“Hai vị sư tỷ nói không sai, đề này kỳ thật là rất khó, nó khảo chẳng những là Phù Văn Sư đối với vẽ phù văn, còn có hiểu biết của Phù Văn Sư với mỗi một loại Công Kích phù. Không thể phán đoán loại là là mạnh nhất, hiệu quả công kích tốt nhất." Liễu Ti nhìn mọi người, nghiêm túc mà nói.
“Phải không? Vậy, Thiên Kỳ đối với loại Công Kích phù thì hiểu biết hay không á?" Nói rồi, Đổng Phong nhìn về phía Kiều Thụy đang nhìn thẳng quan khán thi đấu, những người khác cũng nhìn về Kiều Thụy.
"Chắc là…. Chắc là không thành vấn đề!" Nếu Thiên Kỳ sử dụng loạn dịch phù văn mới nghiên cứu chế tạo ra trước đó, chắc là sẽ không thua đâu? Nhưng vấn đề là Thiên Kỳ có dùng hay không, dùng thì dùng như thế nào?
Trong lòng Kiều Thụy cũng rất sốt ruột vì ái nhân.
“Liễu sư đệ gia học sâu xa thâm hậu, nghĩ đến, hẳn là sẽ không thua!” Nhìn Kiều Thụy lo lắng sốt ruột, nam chính nhẹ giọng an ủi.
“Đúng vậy, nghe nói Liễu đại sư sở trường nhất chính là linh phù loại Công Kích!" Vu Thanh U gật đầu, cũng phụ họa.
Kiều Thụy liếc nhìn hai người một cái, bĩu môi. “Các ngươi và Liễu San thật đúng là mặc chung một cái quần, chuyện gì của Liễu gia chúng ta đều không giấu được các ngươi!" Liễu San đáng giận, nhất định không thiếu nói xấu cha chồng y trước mặt người ngoài.
Nghe được Kiều Thụy nói, những người khác rất không cho mặt mũi mà bật cười, ngay cả Liễu Ti cũng nhịn không được run run khóe miệng.
Nghe vậy, khóe mắt Vu Thanh U giật giật. Tâm nói: Kiều Thụy này miệng có cần độc như vậy không, bọn này cũng chưa nói cái gì mà?
“Kiều sư đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý khác!” Nam chính mở miệng, vội vàng giải thích.
Nhìn nhìn nam chính, Kiều Thụy nhướng mắt lên. “Nghe nói ngươi và Liễu San đính hôn, vậy nàng có nói cho ngươi biết, cha nàng làm sao mua được đầu bếp, độc hại cha chồng ta không? Có nói với ngươi rằng cha nàng tìm người nào đó làm giả ngọc bội, tới vu oan giá họa cho Thiên Kỳ hay không? Những chuyện tốt này chắc nàng cũng sẽ không giấu ngươi chứ?"
“Kiều sư đệ, những chuyện đó đều là hiểu lầm, ngươi hiểu lầm San San quá sâu rồi!” Nam chính bất đắc dĩ mà nhìn đối phương, vội vàng giải thích.
“Hừ, hiểu lầm, đúng vậy, bị thương tổn là người khác, vậy tự nhiên là hiểu lầm. Vậy nếu người bị hại chính là Liễu San, vậy nhất định không phải hiểu lầm rồi?!” Lời này, Kiều Thụy nói đúng lý hợp tình.
“Chuyện này……” Đối mặt Kiều Thụy nói lời chuẩn xác, nam chính không lời gì để đáp.
“Móa ơi, phụ thân Liễu sư tỷ này thật đúng là tàn nhẫn nghen, độc hại thủ túc, tàn hại cháu trai ruột?” Nói đến này cái, Đổng Phong nhịn không được cứng lưỡi.
Hôm nay, cuối cùng hắn đã minh bạch, vì sao gia hỏa Liễu Thiên Kỳ này quan hệ không tốt với hai đường tỷ, hóa ra còn có một đoạn chuyện như vậy!
“Đại gia tộc có chút chuyện xấu xa cũng là không thể tránh được. Nếu không muốn khó coi thì đừng chuyện gì cũng đem ra nói!" Nói đến đây, Mộng Phỉ cố ý vô tình mà liếc nhìn nam chính và Vu Thanh U một cái.
Khó trách, Liễu Thiên Kỳ không ưa hai đường tỷ kia của hắn, thì ra là thế!
“Ti Ti, nhà các ngươi lộn xộn như vậy sao?” Hiên Viên Hoằng đau lòng mà nhìn Liễu Ti.
Hiên Viên Hoằng từ nhỏ sinh ra trong gia đình đế vương, trong nhà lục đục với nhau, hắn từ nhỏ đã nhìn đến lớn, nên hắn vô cùng chán ghét những tranh đấu gay gắt xấu xa trong gia tộc. Cho nên, hắn tình nguyện ở học viện Thánh Đô ba mươi năm cũng không trở về cung.
“Đều là chuyện quá khứ rồi! Không có gì!” Liễu Ti kéo kéo khóe miệng, không cho là đúng mà nói.
Ước chừng qua một nén nhang công phu, năm vị người dự thi đều vẽ xong linh phù, sôi nổi đứng lên, tới trước mặt Vô Tình.
Vô Tình vung tay lên, trên đài cao xuất hiện năm cột đá kim cương.
“Mỗi người nhắm ngay cột đá tương ứng, kích hoạt phù do mình vẽ!” Nói xong, Vô Tình thối lui đến phía sau.
“Dạ!” Theo tiếng, Mộng Trình Lượng là người đầu tiên lên trước, kích hoạt Vạn Kiếm phù mình vẽ ra. Chỉ thoáng chốc, từng đạo kiếm khí sâm hàn đã công kích về phía cột đá, cột đá cao hơn hai mét trực tiếp bị tước đi một phần tám, mũi nhọn hung hăng rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất