Chương 134
Bạn tốt đoàn tụ, mấy người Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy và Chung Linh trò chuyện với nhau thật vui, vẫn luôn tới buổi tối, mọi người mới từng người rời đi, trở về khoang của mình nghỉ ngơi.
Hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy sóng vai rời khỏi khoang thuyền tầng ba, trực tiếp lên tầng bốn. Đi tới ngoài khoang của mình, còn chưa đợi hai người vào cửa đã cảm giác được trước mắt kim quang nhoáng lên, toàn bộ không gian bị phong tỏa lại.
"Thiên Kỳ?" Cảm giác được không thích hợp, Kiều Thụy lập tức nhíu mày.
"Không biết là vị đạo hữu nào, hiện thân gặp mặt đi!" Liễu Thiên Kỳ nheo lại hai mắt, lạnh giọng mở miệng.
"Ha ha ha……" Cùng với tiếng cười, một Kim Đan sơ kỳ cùng với hai Trúc Cơ hậu kỳ, ba nam tu xuất hiện trước mặt hai người.
Liếc thấy người tới, Kiều Thụy hơi kinh hãi.
"Là ngươi?" Tới không phải người khác, đúng là nam nhân nho nhã mua da thú đầu tiên.
"Đạo hữu, ngươi ta sớm đã tiền hàng thanh toán xong, không biết ngươi đã trễ thế này, tìm chúng ta có chuyện gì?" Thấy người tới, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi. Nghĩ thầm: Hắn thật sự là nhìn lầm. Trước đó, hắn còn tưởng rằng đối phương là một quân tử bằng phẳng, không thể tưởng được, lại cũng là một kẻ tiểu nhân mà thôi.
"Hề hề, đạo hữu hôm nay bày hàng, chính là kiếm lời không ít linh thạch nhỉ!" Nói đến đây, nam tu cười.
"Đúng vậy, sư huynh đệ chúng ta linh thạch không quá đủ, thỉnh hai vị đạo hữu giao linh thạch ra đây hết đi!" Nhìn hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, một nam nhân nhỏ gầy đứng phía sau nam nhân Kim Đan nói.
"Đúng vậy, giao linh thạch ra đây, tha các ngươi không chết. Nếu không, đừng trách ba huynh đệ chúng ta không khách khí với các ngươi!" Hung ác mà nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, người cuối cùng nói chuyện là một hán tử ngăm đen.
"Hửm?" Nghe được ba người nói, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.
"Ba tên khốn kiếp, muốn cướp chúng ta, không có cửa đâu!" Minh bạch ý đồ ba người này đến, Kiều Thụy buồn bực mà trợn tròn đôi mắt. Tâm nói: đàn khốn kiếp này, thật cho rằng bọn họ là dê béo, dễ bắt nạt hay sao?
"Ta đây cũng cho ba vị một lời khuyên. Hoặc là mở ra kết giới lập tức cút đi, ta tha ba người các ngươi không chết. Hoặc là để mạng lại nơi này! Vĩnh viễn cũng đừng hòng đi ra ngoài!" Nói đến đây, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ hiện lên sát ý.
"Ha ha ha, hai tên Trúc Cơ sơ kỳ còn muốn giết chúng ta. Ngươi thật đúng là dõng dạc!" Hán tử ngăm đen giương giọng cười to, vẻ mặt khinh thường mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ đứng đối diện.
"Ha ha ha, tiểu tử, ta thấy ngươi là tìm chết." Nói xong, nhỏ gầy nam nhân lấy pháp khí của mình ra, là một thanh trường mâu.
"Hừ, ba tên vương bát đản. Có ngon cùng nhau lên đi, sợ các ngươi thì ta không phải Kiều Thụy!" Nói rồi, một quyền của Kiều Thụy liền oanh thẳng đến nam nhân nhỏ gầy kia.
Nhìn quyền ảnh lửa đỏ bay qua đến, nam nhân nhỏ gầy giơ lên trường mâu trong tau, đâm về hướng quyền ảnh.
"Ầm…."
Trường mâu trong tay nam nhân nhỏ gầy bị trực tiếp đánh gãy, nam nhân nhỏ gầy cũng thất tha thất thểu lùi lại vài chục bước.
"Phụt……" Khó khăn lắm mới đứng vững, nhỏ gầy nam nhân mở miệng liền hộc ra một búng máu.
"Hừ, chỉ bằng chút ít bản lĩnh này còn muốn cướp linh thạch của ta?" Nhìn thấy kẻ địch một quyền cũng tiếp không được, Kiều Thụy cười lạnh một tiếng.
Thấy tình cảnh như vậy, nam Kim Đan và hán tử ngăm đen đều khiếp sợ không thôi. Bọn họ sở dĩ sẽ lựa chọn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xuống tay, một là bởi vì bọn họ biết, trong tay hai người có ba khối da thú cấp bốn, thứ hai là vì thực lực hai người chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, tương đối dễ đối phó. Lại không nghĩ, hóa ra hai người đã ẩn tàng thực lực.
Trong lúc nhất thời, nam Kim Đan sắc mặt khó coi dị thường.
Liễu Thiên Kỳ cũng sẽ không cho gã thời gian hối hận. Hắn lấy Thủy Thiên Kiếm của mình ra, thả người liền bay về phía nam Kim Đan.
"A!"
Thấy Thủy Thiên Kiếm của Liễu Thiên Kỳ đâm lại đây, nam Kim Đan vội vàng lấy ra một thanh Khai Sơn Đao, ngăn cản bảo kiếm của đối phương.
Thủy Thiên Kiếm trang bị Thiên Âm Kiếm Pháp, kiếm mang trong tay Liễu Thiên Kỳ bắn ra bốn phía, kiếm khí bức người, mỗi nhất chiêu mỗi nhất thức đều làm nam Kim Đan khó có thể chống đỡ. Nếu không phải trong tay có Khai Sơn Đao cấp bốn này, chỉ sợ gã đã sớm bị đối phương một kiếm giết chết.
Nói thật, nam Kim Đan hoàn toàn không nghĩ tới Liễu Thiên Kỳ sẽ có kiếm pháp tốt như vậy, bởi vì gã ở tiểu quán thấy rất nhiều linh phù, cho nên gã trực giác cho rằng hai người là phù sư mà không phải là kiếm tu. Chính là, một phen giao thủ rồi nam Kim Đan mới phát hiện, gã thật sự đã sai mười phần. Đối phương căn bản chính là kiếm tu, mà không phải phù tu yếu đuối mong manh, năng lực chiến đấu phế tra.
Liễu Thiên Kỳ đối đầu với nam Kim Đan, Kiều Thụy cũng trực tiếp lấy một địch hai, đối đầu hai Trúc Cơ hậu kỳ kia. Không dùng linh phù cũng không dùng pháp khí, Kiều Thụy thậm chí cả linh thuật cũng chưa dùng, y trực tiếp dùng một đôi nắm tay đánh lên với chúng. Chưa đầy một chén trà nhỏ công phu, hai Trúc Cơ hậu kỳ đã trực tiếp bị Kiều Thụy đánh nát đầu, thi thể ngã xuống mặt đất.
"A, Bát sư đệ, Cửu sư đệ!" Nhìn thấy hai người chết thảm, nam Kim Đan kinh hô ra tiếng.
"Hừ, không cần thương tâm, ngươi cũng trốn không thoát!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kiếm chiêu sử càng nhanh. Không đến mười chiêu liền trực tiếp chặt đứt một cánh tay của nam nhân Kim Đan.
"Chết tiệt!" Phẫn nộ mà lớn tiếng rít gào, nam Kim Đan lấy ra hai kiện pháp khí cấp bốn, đập tới liễu Thiên Kỳ.
"Thu!" Kiều Thụy quát to một tiếng, mở Vạn Dương Tán ra, chắn phía trước Liễu Thiên Kỳ. Y thẳng tiếp thu lấy hai kiện pháp khí cấp bốn của đối phương.
"Sao…. Sao có thể?" Nhìn thấy pháp khí của mình thế mà hư không tiêu thất, Kim Đan nam khiếp sợ không thôi. "Sát!" Một phách dù đem, Kiều Thụy trong tay Vạn Dương Tán, phóng xạ ra từng đạo hồng quang.
"Không……" Lớn tiếng kêu gọi một tiếng, nam Kim Đan trực tiếp bị đốt thành tro bụi.
"Ba tên khốn không biết xấu hổ, ta và Thiên Kỳ bày một ngày hàng vỉa hè chỉ được một chút linh thạch như vậy, thế mà còn muốn đánh cướp bọn ta." Kiều Thụy đi qua, tức giận mà thu đi nhẫn không gian của ba người, thiêu hủy thi thể bọn chúng.
Nhìn ái nhân làu bàu, Liễu Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười, tâm nói: Tiểu Thụy nhà mình có thể quá tham tài rồi không?
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xé rách kết giới, dường như không có việc gì mà rời khỏi cảnh giới, về lại khoang của mình.
Vào cửa, Liễu Thiên Kỳ theo thói quen mà dán lên Cách Tuyệt phù.
"Ba tên khốn, tức chết người đi được. Chúng ta hôm nay tổng cộng chỉ bán được 63 vạn linh thạch, chỉ một chút linh thạch thế kia, bọn chúng còn muốn đánh cướp chúng ta!"
Nhìn ái nhân tức giận ngồi trên ghế, lấy hết gia sản ba người ra tính toán kiểm kê, Liễu Thiên Kỳ liên tục lắc đầu, cười đi tới bên người ái nhân.
"Ba tên quỷ nghèo, ba người chỉ có mười sáu vạn linh thạch, sao lại nghèo như vậy?"
"Ha ha ha, được rồi, da thú lấy về tới rồi, chúng ta còn có thể lại bán hai mươi vạn mà?" Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói, ngồi bên cạnh ái nhân.
"Thiên Kỳ, huynh nói xem, ba tên khốn này có phải quá đáng giận không, chúng ta ngày đầu tiên bày hàng liền đánh cướp chúng ta?"
"Đúng vậy, bọn họ chính là khốn kiếp, heo chó không bằng, đừng nổi giận với loại người này, không đáng!" Xoa sợi tóc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng an ủi.
"Hầy……" Nghe Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy thở dài một tiếng.
"Có linh thạch, không bằng chúng ta lại bế quan một đoạn thời gian đi!" Ôm bả vai ái nhân, Liễu Thiên Kỳ hỏi Kiều Thụy.
"Chỉ một chút linh thạch như vậy, còn chưa đủ chúng ta bế quan một tháng đâu?" Nhìn linh thạch trên bàn, Kiều Thụy có chút buồn bực.
"Không sợ, linh thạch không đủ, chúng ta có thể song hưu mà." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp ôm tiểu ái nhân đang tức giận lên.
"A???" Nghe được lời này, Kiều Thụy mặt đằng một chút liền đỏ bừng.
Liễu Thiên Kỳ ôm người, thật cẩn thận mà đặt lên giường.
"Đã lâu không cùng Tiểu Thụy song hưu. Tiểu Thụy sẽ không trách cứ vi phu vắng vẻ đệ chứ?" Một bên nhẹ giọng nói, Liễu Thiên Kỳ một bên động tác ôn nhu mà cởi giày vớ ái nhân ra, lộ ra một đôi chân trắng như ngọc tuyết của Kiều Thụy.
"Không... không có!" Kiều Thụy đỏ mặt, vội vàng lắc đầu. Trong khoảng thời gian này, y và Thiên Kỳ tất cả đều bận rộn tu luyện, tất cả đều bận rộn tăng lên thực lực. Thật là đã lâu không có thân cận rồi.
Lấy ba lá Kết Giới phù, Liễu Thiên Kỳ phủi tay dán trên cửa phòng, rồi quay đầu ôn nhu mà nhìn về phía Kiều Thụy đang ngồi trên giường.
"Lúc này đây ta thiết hạ cảnh giới, kỳ hạn vẫn là ba tháng. Vi phu sẽ bồi thường Tiểu Thụy thật tốt." Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, môi hôn ôn nhu dừng trên mu bàn chân trắng nõn của Kiều Thụy.
"Dơ…. đừng hôn!" Bị ái nhân hôn như vậy, ngón chân bạch ngọc của Kiều Thụy không tự giác mà cuộn lại.
"Sao có thể, Tiểu Thụy là tốt đẹp nhất, thuần khiết nhất trên đời này. Mỗi một phân, mỗi một tấc cũng thế." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại lưu luyến mà hôn hôn một cái chân khác của ái nhân, xong mới động thủ cởi đai lưng ái nhân ra.
Từ áo ngoài bắt đầu, Liễu Thiên Kỳ một kiện một kiện cởi rất chậm, cũng cởi đến phá lệ ôn nhu, vừa cởi vừa hôn, đợi cho tất cả quần áo của Kiều Thụy đều rơi xuống đất, Kiều Thụy cũng sớm đã màu da phiếm hồng, đã động tình.
"Thiên Kỳ……" Kiều Thụy run rẩy môi, kéo người về phía mình.
"Bảo bối nhi, ta ở đây." Ngậm lấy cánh môi phấn hồng của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà hôn mút lên…
Trong nhà ăn, Mộng Phỉ và Âu Dương Hiểu Thiên đang cùng nhau ăn cơm chiều.
"Thức ăn này là ta bảo phòng bếp chuẩn bị. Không biết hợp có hợp khẩu vị của ngươi không." Nhìn Mộng Phỉ ngồi đối diện, Âu Dương Hiểu Thiên thân sĩ hỏi.
"Ừm, khá tốt. Ta không kén ăn. Mấy món này vừa nhìn đã thấy ngon rồi!" Nói xong, Mộng Phỉ cầm lấy chiếc đũa lên, gắp một khối thịt cá đưa vào trong miệng.
Nhìn thấy đối phương vừa lòng mà gợi lên khóe miệng, Âu Dương Hiểu Thiên mới an tâm. Đây vẫn là lần đầu tiên cùng một nữ tu đơn độc ở chung, nói thật, Âu Dương Hiểu Thiên đối với việc như thế nào theo đuổi một nữ tu thật sự không có kinh nghiệm gì. Mời ăn cơm cũng vẫn là đệ đệ Hiểu Phong hỗ trợ nghĩ ra.
"Kỳ thật chúng ta là tu sĩ Kim Đan, loại chuyện như ăn cơm này, đối với chúng ta mà nói đã là không cần cũng được. Nhưng ta vẫn rất thích bầu không khí ăn cơm, có thể cùng thân nhân, bằng hữu, hoặc là bạn lữ của mình, vô cùng náo nhiệt mà ở bên nhau. Đây là một chuyện vô cùng không tồi." Nói rồi, Mộng Phỉ thay đổi một đôi đũa khác, chủ động gắp đồ ăn đưa vào trong chén nam nhân.
Âu Dương Hiểu Thiên cúi đầu, nhìn hai miếng thịt yêu thú trong chén, hơi hơi sửng sốt một chút.
"Ta là lão đại trong nhà, cha mẹ rất sủng ái ta, lúc ở nhà ăn cơm, mẫu thân chung quy gắp cho ta một đống đồ ăn, sợ ta ăn không đủ no. Ta cũng cảm thấy ăn thức ăn mẫu thân gắp cho cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Nên ta đã nghĩ, nếu ta có bạn lữ, ra cũng sẽ để người ấy hạnh phúc mà ăn thức ăn ta gắp!"
"A……" Đối mặt với Mộng Phỉ trắng ra, Âu Dương Hiểu Thiên kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười thập phần lễ mạo.
"Ngươi sẽ không để ý ta gắp đồ ăn cho ngươi chứ?"
"Không, không ngại!" Âu Dương Hiểu Thiên lắc đầu, đáp không ngại.
"Âu Dương Hiểu Thiên, ta là tính tình nghĩ sao nói vậy, sẽ không quanh co. Nếu ngươi là nam nhân ta thích, ta sẽ không giống những người khác gọi ngươi là Lục hoàng tử. Bởi vì ta thích con người ngươi, không phải là thân phận hoàng tử. Nên nếu ngươi không ngại, sau này ngươi có thể gọi ta là Phỉ Phỉ, ta sẽ gọi ngươi là Hiểu Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Có thể." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, không phản đối.
"Còn nữa, lúc chúng ta ở chung, nếu ngươi cảm thấy cùng ta không thích hợp, ngươi có thể trực tiếp nói thẳng với ta, ta sẽ không dây dưa ngươi. Nhưng lúc ngươi ở cùng ta, không thể gạt ta dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với nữ nhân khác. Nếu không, chớ có trách ta không khách khí với ngươi!" Nghiêm túc mà nhìn nam nhân đối diện, Mộng Phỉ từng câu từng chữ nói đều thập phần nghiêm túc.
"Ừm, nếu ta đáp ứng cùng ngươi ở chung, tất nhiên sẽ không lại ám muội với những người khác." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, cũng trịnh trọng mà bảo đảm.
"Được! Cá tam vĩ này rất non, ta gắp một khối thịt cá cho ngươi!" Nói rồi, Mộng Phỉ gắp một khối thịt cá, cẩn thận mà loại bỏ xương cá sạch sẽ, đưa đến trong chén Âu Dương Hiểu Thiên.
"Cảm ơn." Nhìn Mộng Phỉ thận trọng mà gỡ toàn bộ xương cá không còn một chút, ý cười bên khóe miệng Âu Dương Hiểu Thiên càng sâu.
Vài ngày sau.
Lần trước gặp mặt, Kiều Thụy đưa cho Mộng Kinh một bộ quyền pháp nhập môn đơn giản nhất. Sau khi nhận được quyền phổ, Mộng Kinh thập phần cao hứng, mỗi ngày sáng sớm dậy sớm đều sẽ ở trên boong tàu luyện tập một canh giờ. Buổi tối thấy trên boong tàu không có ai, còn sẽ chạy ra luyện một canh giờ. Có thể nói, học tập phá lệ nghiêm túc, cũng khắc khổ dị thường.
Mấy ngày xuống dưới, một bộ quyền pháp này Mộng Kinh đã học xong. Tuy đánh còn không phải thực lưu sướng, nhưng động tác cơ bản đều nhớ kỹ. Mộng Kinh tin tưởng, chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, nhất định có thể đánh bộ quyền pháp này càng tốt hơn nữa.
Ban đêm, vừa mới đánh quyền xong, Mộng Kinh lau mồ hôi trên trán một phen, định về lại khoang của mình.
Chỉ là quẹo qua một góc, bỗng thấy được một màn máu me trong một góc.
Nhìn thấy nam nhân áo tím mang theo mặt nạ màu bạc đang giết người, Mộng Kinh vội vàng bưng kín miệng.
Khi y nhìn thấy nam nhân áo tím đầu ngón tay vừa chuyển, trên tay nhiều thêm một gốc cây hoa màu lam không biết tên, theo sau, đóa hoa đó bạo tăng trong tay nam nhân, trưởng thành cao hơn nửa người, hai mảnh cánh hoa cuốn lại đã quấn năm cổ thi thể trên mặt đất vào tâm hoa, Mộng Kinh hung hăng mà cắn chặt răng, thế mà…. Thế mà là Luyện Độc Sư!
Loại người Luyện Độc Sư này, tuy Mộng Kinh chưa gặp qua, nhưng y từng nghe nói đến. Loại người Luyện Độc Sư này tuy là xú danh rõ ràng, nhưng không ai không sợ hãi bọn họ. Mà tiêu chí lớn nhất của Luyện Độc Sư chính là hoa bản mạng. Hoa bản mạng càng mạnh, Luyện Độc Sư đoa độc thuật sẽ càng cao.
Nhìn thấy hoa bản mạng trong tay nam tử áo tím, thế mà có thể tùy ý phóng lớn thu nhỏ, hơn nữa còn có thể một ngụm ăn luôn năm người, Mộng Kinh liền biết, Luyện Độc Sư này tuyệt đối không đơn giản.
Lấy Ẩn Thân phù ra, Mộng Kinh vội vàng dán lên cho mình, rồi sau đó thật cẩn thận mà dịch bước chân trốn sang một bên. Y không muốn gặp phải Luyện Độc Sư này. Lấy thực lực Trúc Cơ hậu kỳ của y, đối đầu với lôại người đáng sợ này, chỉ sợ cũng bị đóa hoa màu lam trong tay đối phương ăn luôn.
Mộng Kinh cuống quít trốn ra thật xa, cẩn trọng mà quay đầu lại nhìn nhìn, nhìn thấy đối phương không đuổi theo, Mộng Kinh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Theo đường cũ về tới khoang của mình, thẳng đến một khắc đóng lại cửa phòng kia, Mộng Kinh mới xem như hoàn toàn an tâm. Nghĩ thầm: Nguy hiểm thật!
Bỗng, lấy Ẩn Thân phù trên người xuống, nhìn cách cục cùng với bài trí trong khoang, Mộng Kinh lại choáng váng.
Mộng Kinh và tam ca Mộng Lãng ở chính là khoang cùng gian, là khoang trung đẳng, khoang chỉ có hai cái giường đơn, cũng không có bài trí gì khác. Nhưng khoang trước mắt này có một cái giường đôi xa hoa mười phần, còn có một bồn tắm nam, có bàn ghế, có ấm trà cùng với tách trà. Không gian vô cùng rộng mở, trên mặt đất còn trải thảm chấm đất, bài trí trong khoang cũng đều đầy đủ, giống như một phòng nhỏ độc lập vậy. Đây và gian Mộng Kinh ở hoàn toàn không giống nhau.
"Này, đây là……" Khiếp sợ mà nhìn hết thảy trước mắt, Mộng Kinh choáng váng.
"Khoang của ta, ngươi còn vừa lòng sao?" Một đạo tàn ảnh từ bên cạnh Mộng Kinh hiện lên, nam tử áo tím đã đứng trước mặt Mộng Kinh.
"Ngươi, ngươi……" Nhìn người trước mặt, huyết sắc trên mặt Mộng Kinh gần như mất hết.
"Tiểu gia hỏa, hoan nghênh ngươi tới khoang của ta, ngươi là vị khách nhân đầu tiên của ta!" Gợi lên một nụ cười tà mị, nam nhân tháo xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt soái khí.
"Thực xin lỗi vị tiền bối này, ta…. ta đi nhầm khoang!" Đối diện đôi mắt ánh vàng rực rỡ kia của nam nhân, Mộng Kinh rụt rụt cổ, vội vàng bồi tội.
"Không, ngươi không đi nhầm, ta dẫn ngươi tới." Nói rồi, nam tử áo tím lấy ra một bình sứ màu xanh đậm, mở nút bình ra, nhẹ nhàng thổi thổi. Một cổ sương mù màu xanh lục liền phiêu tán ra.
"Ngươi!" Nhìn thấy động tác của nam nhân, Mộng Kinh vội vàng bưng kín miệng mũi mình.
"Vô dụng, những khói độc này có thể trực tiếp từ lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể ngươi. Ngươi che lại miệng mũi vẫn trúng độc như thường." nam nhân tà ác mà cười, thật hảo tâm mà nhắc nhở một câu.
"Ngươi…. ngươi đừng giết ta... ta… ta có thể lập hạ tâm ma thề. Ta sẽ không nói bậy!" Chỉ nói chuyện một lát, Mộng Kinh đã nằm liệt trên mặt đất. Cũng không biết đối phương hạ độc gì cho y, thế mà…. thế mà cảm giác được toàn thân một chút sức lực cũng không có, cả linh thuật cũng không dùng được.
Nhìn thân mình Mộng Kinh xụi lơ mà ngã xuống thảm, nam tử cong cong khóe miệng. "Ta không giết ngươi, ta chỉ là cảm thấy ngươi lớn lên rất hợp khẩu vị của ta. Vừa lúc đem ngươi lộng lại đây, làm ấm giường cho ta."
"Không, ngươi…. ngươi đừng tới đây!" Nhìn nam nhân đi về phía mình, Mộng Kinh thầm nghĩ không ổn.
"Ha ha ha!" nam tử áo tím thấp giọng cười khẽ, khom người ôm Mộng Kinh trên mặt đất lên, cất bước đi về phía giường lớn của mình.
"Không, thả ta, thả ta ra! Cầu ngươi! Cầu xin ngươi thả ta!" Mộng Kinh lắc đầu, bị ném lên trên giường liên tục khẩn cầu.
"Ngoan ngoãn nghe lời, chờ ta chơi đủ rồi, ta tự nhiên sẽ thả ngươi về. Sẽ không lấy mạng nhỏ của ngươi. Nếu ngươi không thuận theo, ta bảo đảm, không chỉ là ngươi, thân nhân của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi, cũng đều sẽ bởi vì ngươi mà chết, trở thành phân bón hoa của ta." Nắm cằm Mộng Kinh, nam tử áo tím lạnh giọng uy hiếp.
"Không, đừng thương tổn tỷ tỷ và tam ca của ta!" Mộng Kinh cắn cắn môi, nước mắt bất lực từ hốc mắt tuyệt vọng chảy xuống xuống. Luyện Độc Sư là một loại tồn tại đáng sợ đến cỡ nào, y vừa mới tận mắt nhìn thấy đến. Nếu người nam nhân này đối phó đại tỷ và tam ca, chỉ sợ cũng chính là chuyện một lọ độc dược mà thôi. Sao y có thể…. Sao y có thể khiến tỷ tỷ và tam ca vì mình mà chết kia chứ?
"Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không thương tổn bọn họ!" Đầu ngón tay nâng lên, nam nhân trực tiếp cởi ra đại lưng của Mộng Kinh.
Mộng Kinh như nhận mệnh mà nhắm mắt lại, cắn chặt miệng mình, bây giờ y chỉ nghĩ duy nhất một chuyện chính là chỉ mong thân nhân của mình bình an. Chỉ mong đối phương sẽ giữ lời hứa, không thương tổn thân nhân của y.
Ba tháng sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xuất quan
Ở nhà ăn bên này gọi một bàn rượu và thức ăn, Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, ba người tỷ đệ Mộng Phỉ, ba tỷ muội Chung Linh, đại gia hỏa đoàn tụ lại với nhau.
"Ta nói chứ, hai người các ngươi thật là, bế quan một cái là ba tháng rồi!" Nhìn hai người chậm chạp mới xuất quan, Mộng Phỉ oán giận ra tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên, không được tự nhiên mà rũ mắt xuống.
"Ha ha ha, ở Thiên Độ Thuyền phải vượt qua 5 năm mà? Chúng ta là sợ sống uổng thời gian này thôi." Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
"Liễu sư đệ, lúc này đây xuất quan đã có thể đừng bế quan nữa không? Trong tay ta có một trận pháp cấp bốn, muốn tìm ngươi cùng nhau nghiên cứu một chút. Không biết ngươi có hứng thú hay không?" Chung Linh nghiêm túc hỏi
"Ha ha ha, đương nhiên, có thể cùng Chung sư tỷ nghiên cứu trận pháp, không còn gì tốt hơn." Liễu Thiên Kỳ tuy là một Phù Văn Sư, nhưng sự cường đại của trận pháp, hắn cũng rất rõ ràng. Nên hắn phi thường nguyện ý cùng Chung Linh nghiên cứu một ít linh phù sát trận uy lực vô cùng.
"Được, vậy cứ quyết định vậy đi. Ngày mai ta sẽ đi tìm Liễu sư đệ!"
"Được." Liễu Thiên Kỳ gật đầu,sảng khoái mà đáp ứng.
"Mộng Kinh, quyền phổ ta cho ngươi, ngươi luyện thế nào? Chốc lát nữa cơm nước xong, chúng ta cùng nhau đi đánh quyền thế nào?" Mộng Kinh là song nhi, hơn nữa lại sùng bái mình như vậy, cho nên Kiều Thụy đối với sư đệ này có hảo cảm mười phần.
"Được." Mộng Kinh gật gật đầu đáp ứng.
"Mộng Kinh, ngươi làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?" Rõ ràng cảm giác được Mộng Kinh tựa hồ không nói nhiều như lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa khuôn mặt cũng tiều tụy hơn rất nhiều, có chút tử khí trầm trầm, Kiều Thụy lo lắng mà dò hỏi ra tiếng.
"Không…. không có việc gì, Kiều sư huynh và Liễu sư huynh xuất quan, sao ta sẽ không cao hứng chứ?" Mộng Kinh kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn Mộng Kinh rõ ràng là đang miễn cưỡng cười vui, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày. Nghĩ thầm: sự kiện kia tựa hồ đã xảy ra rồi.
Sau cơm chiều sau, Mộng Phỉ đi tìm Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy.
"Mộng sư tỷ, có việc sao?" Nhìn Mộng Phỉ muộn như vậy mới lại đây, Liễu Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn.
"Ta…. ta có việc muốn nhờ Kiều sư đệ một chút." Nói rồi, Mộng Phỉ nhìn về phía Kiều Thụy.
"Ta hở? Mộng sư tỷ có chuyện gì, ngươi nói thẳng là được. Nếu có thể giúp đỡ, ta nhất định hỗ trợ!" Kiều Thụy vỗ bộ ngực, cười bảo đảm.
"Là thế này, sau khi các ngươi bế quan không lâu, Tiểu Kinh liền mất tích." Nói đến chuyện này, Mộng Phỉ khẽ thở dài một tiếng.
"Mất tích???" Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy nghi hoặc mà mở to hai mắt.
Sao lại mất tích? Vừa nãy mọi người không phải còn cùng nhau ăn cơm sao?
"Phải, Tiểu Kinh trước sau tổng cộng mất tích 28 ngày. Ta và tam đệ, Linh Linh, Tiểu Mẫn và Tiểu Tuyết, chúng ta cơ hồ là tìm khắp toàn bộ Thiên Độ Thuyền cũng không tìm được Tiểu Kinh."
"Vậy Mộng Kinh là như thế nào trở về?" Nghe thấy vậy, Kiều Thụy càng cảm thấy kỳ quái.
"Chính nó trở về. Lúc trở về, trên người một chút thương tích cũng không có. Thật giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua vậy, chỉ là, từ mất tích lại trở về rồi, nó dường như tựa như thay đổi thành một người khác, mỗi ngày đều trầm mặc kiệm lời, tử khí trầm trầm, một mình tránh trong khoang không ra, cơm cũng không ăn, lời cũng không nói. Ta… ta thấy đã sốt ruột!" Nói đến đây, Mộng Phỉ đỏ hốc mắt.
Tiểu Kinh là tâm cản bảo bối của già trẻ trong nhà, nhìn đệ đệ rộng rãi hoạt bát lập tức biến thành trầm mặc như vậy, quái gở như vậy, lạnh nhạt như vậy… Mộng Phỉ đau lòng không thôi.
"Việc này thật kỳ quái, Mộng Kinh mất tích lâu như vậy, ngươi cũng chưa hỏi y là như thế nào mất tích, lại là như thế nào trở về, gặp nguy hiểm gì sao?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, cảm thấy việc này thật cổ quái.
"Hỏi rồi, nó không nói, một chữ cũng không nói. Hỏi như thế nào cũng không nói."
"Hừm, là vậy sao? Vậy Mộng sử tỷ tìm ta là….?"
"Kiều sư đệ, ta biết Tiểu Kinh vẫn luôn đều rất sùng bái ngươi, cũng vẫn luôn đều tưởng tượng ngươi giống như một song nhi rất ghê gớm. Nên ta muốn ngươi giúp ta khuyên nhủ nó, nói chuyện với nó. Ta không muốn nó cứ như vậy đi xuống."
"Ừm, ta đã rồi Mộng sư tỷ, ta sẽ khuyên y!" Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý hỗ trợ.
"Mộng sư tỷ, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Tiểu hài tử khó tránh khỏi có lúc tùy hứng, ta nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa, Mộng sư đệ nghĩ thông suốt, cũng sẽ không có việc gì nữa." Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng khuyên bảo.
"Đúng vậy Mộng sư tỷ, ta sẽ tận lực khuyên bảo Mộng Kinh."
"Ừ, hết thảy đều làm phiền Kiều sư đệ."
Hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy sóng vai rời khỏi khoang thuyền tầng ba, trực tiếp lên tầng bốn. Đi tới ngoài khoang của mình, còn chưa đợi hai người vào cửa đã cảm giác được trước mắt kim quang nhoáng lên, toàn bộ không gian bị phong tỏa lại.
"Thiên Kỳ?" Cảm giác được không thích hợp, Kiều Thụy lập tức nhíu mày.
"Không biết là vị đạo hữu nào, hiện thân gặp mặt đi!" Liễu Thiên Kỳ nheo lại hai mắt, lạnh giọng mở miệng.
"Ha ha ha……" Cùng với tiếng cười, một Kim Đan sơ kỳ cùng với hai Trúc Cơ hậu kỳ, ba nam tu xuất hiện trước mặt hai người.
Liếc thấy người tới, Kiều Thụy hơi kinh hãi.
"Là ngươi?" Tới không phải người khác, đúng là nam nhân nho nhã mua da thú đầu tiên.
"Đạo hữu, ngươi ta sớm đã tiền hàng thanh toán xong, không biết ngươi đã trễ thế này, tìm chúng ta có chuyện gì?" Thấy người tới, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi. Nghĩ thầm: Hắn thật sự là nhìn lầm. Trước đó, hắn còn tưởng rằng đối phương là một quân tử bằng phẳng, không thể tưởng được, lại cũng là một kẻ tiểu nhân mà thôi.
"Hề hề, đạo hữu hôm nay bày hàng, chính là kiếm lời không ít linh thạch nhỉ!" Nói đến đây, nam tu cười.
"Đúng vậy, sư huynh đệ chúng ta linh thạch không quá đủ, thỉnh hai vị đạo hữu giao linh thạch ra đây hết đi!" Nhìn hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, một nam nhân nhỏ gầy đứng phía sau nam nhân Kim Đan nói.
"Đúng vậy, giao linh thạch ra đây, tha các ngươi không chết. Nếu không, đừng trách ba huynh đệ chúng ta không khách khí với các ngươi!" Hung ác mà nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, người cuối cùng nói chuyện là một hán tử ngăm đen.
"Hửm?" Nghe được ba người nói, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.
"Ba tên khốn kiếp, muốn cướp chúng ta, không có cửa đâu!" Minh bạch ý đồ ba người này đến, Kiều Thụy buồn bực mà trợn tròn đôi mắt. Tâm nói: đàn khốn kiếp này, thật cho rằng bọn họ là dê béo, dễ bắt nạt hay sao?
"Ta đây cũng cho ba vị một lời khuyên. Hoặc là mở ra kết giới lập tức cút đi, ta tha ba người các ngươi không chết. Hoặc là để mạng lại nơi này! Vĩnh viễn cũng đừng hòng đi ra ngoài!" Nói đến đây, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ hiện lên sát ý.
"Ha ha ha, hai tên Trúc Cơ sơ kỳ còn muốn giết chúng ta. Ngươi thật đúng là dõng dạc!" Hán tử ngăm đen giương giọng cười to, vẻ mặt khinh thường mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ đứng đối diện.
"Ha ha ha, tiểu tử, ta thấy ngươi là tìm chết." Nói xong, nhỏ gầy nam nhân lấy pháp khí của mình ra, là một thanh trường mâu.
"Hừ, ba tên vương bát đản. Có ngon cùng nhau lên đi, sợ các ngươi thì ta không phải Kiều Thụy!" Nói rồi, một quyền của Kiều Thụy liền oanh thẳng đến nam nhân nhỏ gầy kia.
Nhìn quyền ảnh lửa đỏ bay qua đến, nam nhân nhỏ gầy giơ lên trường mâu trong tau, đâm về hướng quyền ảnh.
"Ầm…."
Trường mâu trong tay nam nhân nhỏ gầy bị trực tiếp đánh gãy, nam nhân nhỏ gầy cũng thất tha thất thểu lùi lại vài chục bước.
"Phụt……" Khó khăn lắm mới đứng vững, nhỏ gầy nam nhân mở miệng liền hộc ra một búng máu.
"Hừ, chỉ bằng chút ít bản lĩnh này còn muốn cướp linh thạch của ta?" Nhìn thấy kẻ địch một quyền cũng tiếp không được, Kiều Thụy cười lạnh một tiếng.
Thấy tình cảnh như vậy, nam Kim Đan và hán tử ngăm đen đều khiếp sợ không thôi. Bọn họ sở dĩ sẽ lựa chọn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xuống tay, một là bởi vì bọn họ biết, trong tay hai người có ba khối da thú cấp bốn, thứ hai là vì thực lực hai người chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, tương đối dễ đối phó. Lại không nghĩ, hóa ra hai người đã ẩn tàng thực lực.
Trong lúc nhất thời, nam Kim Đan sắc mặt khó coi dị thường.
Liễu Thiên Kỳ cũng sẽ không cho gã thời gian hối hận. Hắn lấy Thủy Thiên Kiếm của mình ra, thả người liền bay về phía nam Kim Đan.
"A!"
Thấy Thủy Thiên Kiếm của Liễu Thiên Kỳ đâm lại đây, nam Kim Đan vội vàng lấy ra một thanh Khai Sơn Đao, ngăn cản bảo kiếm của đối phương.
Thủy Thiên Kiếm trang bị Thiên Âm Kiếm Pháp, kiếm mang trong tay Liễu Thiên Kỳ bắn ra bốn phía, kiếm khí bức người, mỗi nhất chiêu mỗi nhất thức đều làm nam Kim Đan khó có thể chống đỡ. Nếu không phải trong tay có Khai Sơn Đao cấp bốn này, chỉ sợ gã đã sớm bị đối phương một kiếm giết chết.
Nói thật, nam Kim Đan hoàn toàn không nghĩ tới Liễu Thiên Kỳ sẽ có kiếm pháp tốt như vậy, bởi vì gã ở tiểu quán thấy rất nhiều linh phù, cho nên gã trực giác cho rằng hai người là phù sư mà không phải là kiếm tu. Chính là, một phen giao thủ rồi nam Kim Đan mới phát hiện, gã thật sự đã sai mười phần. Đối phương căn bản chính là kiếm tu, mà không phải phù tu yếu đuối mong manh, năng lực chiến đấu phế tra.
Liễu Thiên Kỳ đối đầu với nam Kim Đan, Kiều Thụy cũng trực tiếp lấy một địch hai, đối đầu hai Trúc Cơ hậu kỳ kia. Không dùng linh phù cũng không dùng pháp khí, Kiều Thụy thậm chí cả linh thuật cũng chưa dùng, y trực tiếp dùng một đôi nắm tay đánh lên với chúng. Chưa đầy một chén trà nhỏ công phu, hai Trúc Cơ hậu kỳ đã trực tiếp bị Kiều Thụy đánh nát đầu, thi thể ngã xuống mặt đất.
"A, Bát sư đệ, Cửu sư đệ!" Nhìn thấy hai người chết thảm, nam Kim Đan kinh hô ra tiếng.
"Hừ, không cần thương tâm, ngươi cũng trốn không thoát!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kiếm chiêu sử càng nhanh. Không đến mười chiêu liền trực tiếp chặt đứt một cánh tay của nam nhân Kim Đan.
"Chết tiệt!" Phẫn nộ mà lớn tiếng rít gào, nam Kim Đan lấy ra hai kiện pháp khí cấp bốn, đập tới liễu Thiên Kỳ.
"Thu!" Kiều Thụy quát to một tiếng, mở Vạn Dương Tán ra, chắn phía trước Liễu Thiên Kỳ. Y thẳng tiếp thu lấy hai kiện pháp khí cấp bốn của đối phương.
"Sao…. Sao có thể?" Nhìn thấy pháp khí của mình thế mà hư không tiêu thất, Kim Đan nam khiếp sợ không thôi. "Sát!" Một phách dù đem, Kiều Thụy trong tay Vạn Dương Tán, phóng xạ ra từng đạo hồng quang.
"Không……" Lớn tiếng kêu gọi một tiếng, nam Kim Đan trực tiếp bị đốt thành tro bụi.
"Ba tên khốn không biết xấu hổ, ta và Thiên Kỳ bày một ngày hàng vỉa hè chỉ được một chút linh thạch như vậy, thế mà còn muốn đánh cướp bọn ta." Kiều Thụy đi qua, tức giận mà thu đi nhẫn không gian của ba người, thiêu hủy thi thể bọn chúng.
Nhìn ái nhân làu bàu, Liễu Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười, tâm nói: Tiểu Thụy nhà mình có thể quá tham tài rồi không?
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xé rách kết giới, dường như không có việc gì mà rời khỏi cảnh giới, về lại khoang của mình.
Vào cửa, Liễu Thiên Kỳ theo thói quen mà dán lên Cách Tuyệt phù.
"Ba tên khốn, tức chết người đi được. Chúng ta hôm nay tổng cộng chỉ bán được 63 vạn linh thạch, chỉ một chút linh thạch thế kia, bọn chúng còn muốn đánh cướp chúng ta!"
Nhìn ái nhân tức giận ngồi trên ghế, lấy hết gia sản ba người ra tính toán kiểm kê, Liễu Thiên Kỳ liên tục lắc đầu, cười đi tới bên người ái nhân.
"Ba tên quỷ nghèo, ba người chỉ có mười sáu vạn linh thạch, sao lại nghèo như vậy?"
"Ha ha ha, được rồi, da thú lấy về tới rồi, chúng ta còn có thể lại bán hai mươi vạn mà?" Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói, ngồi bên cạnh ái nhân.
"Thiên Kỳ, huynh nói xem, ba tên khốn này có phải quá đáng giận không, chúng ta ngày đầu tiên bày hàng liền đánh cướp chúng ta?"
"Đúng vậy, bọn họ chính là khốn kiếp, heo chó không bằng, đừng nổi giận với loại người này, không đáng!" Xoa sợi tóc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng an ủi.
"Hầy……" Nghe Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy thở dài một tiếng.
"Có linh thạch, không bằng chúng ta lại bế quan một đoạn thời gian đi!" Ôm bả vai ái nhân, Liễu Thiên Kỳ hỏi Kiều Thụy.
"Chỉ một chút linh thạch như vậy, còn chưa đủ chúng ta bế quan một tháng đâu?" Nhìn linh thạch trên bàn, Kiều Thụy có chút buồn bực.
"Không sợ, linh thạch không đủ, chúng ta có thể song hưu mà." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp ôm tiểu ái nhân đang tức giận lên.
"A???" Nghe được lời này, Kiều Thụy mặt đằng một chút liền đỏ bừng.
Liễu Thiên Kỳ ôm người, thật cẩn thận mà đặt lên giường.
"Đã lâu không cùng Tiểu Thụy song hưu. Tiểu Thụy sẽ không trách cứ vi phu vắng vẻ đệ chứ?" Một bên nhẹ giọng nói, Liễu Thiên Kỳ một bên động tác ôn nhu mà cởi giày vớ ái nhân ra, lộ ra một đôi chân trắng như ngọc tuyết của Kiều Thụy.
"Không... không có!" Kiều Thụy đỏ mặt, vội vàng lắc đầu. Trong khoảng thời gian này, y và Thiên Kỳ tất cả đều bận rộn tu luyện, tất cả đều bận rộn tăng lên thực lực. Thật là đã lâu không có thân cận rồi.
Lấy ba lá Kết Giới phù, Liễu Thiên Kỳ phủi tay dán trên cửa phòng, rồi quay đầu ôn nhu mà nhìn về phía Kiều Thụy đang ngồi trên giường.
"Lúc này đây ta thiết hạ cảnh giới, kỳ hạn vẫn là ba tháng. Vi phu sẽ bồi thường Tiểu Thụy thật tốt." Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, môi hôn ôn nhu dừng trên mu bàn chân trắng nõn của Kiều Thụy.
"Dơ…. đừng hôn!" Bị ái nhân hôn như vậy, ngón chân bạch ngọc của Kiều Thụy không tự giác mà cuộn lại.
"Sao có thể, Tiểu Thụy là tốt đẹp nhất, thuần khiết nhất trên đời này. Mỗi một phân, mỗi một tấc cũng thế." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại lưu luyến mà hôn hôn một cái chân khác của ái nhân, xong mới động thủ cởi đai lưng ái nhân ra.
Từ áo ngoài bắt đầu, Liễu Thiên Kỳ một kiện một kiện cởi rất chậm, cũng cởi đến phá lệ ôn nhu, vừa cởi vừa hôn, đợi cho tất cả quần áo của Kiều Thụy đều rơi xuống đất, Kiều Thụy cũng sớm đã màu da phiếm hồng, đã động tình.
"Thiên Kỳ……" Kiều Thụy run rẩy môi, kéo người về phía mình.
"Bảo bối nhi, ta ở đây." Ngậm lấy cánh môi phấn hồng của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà hôn mút lên…
Trong nhà ăn, Mộng Phỉ và Âu Dương Hiểu Thiên đang cùng nhau ăn cơm chiều.
"Thức ăn này là ta bảo phòng bếp chuẩn bị. Không biết hợp có hợp khẩu vị của ngươi không." Nhìn Mộng Phỉ ngồi đối diện, Âu Dương Hiểu Thiên thân sĩ hỏi.
"Ừm, khá tốt. Ta không kén ăn. Mấy món này vừa nhìn đã thấy ngon rồi!" Nói xong, Mộng Phỉ cầm lấy chiếc đũa lên, gắp một khối thịt cá đưa vào trong miệng.
Nhìn thấy đối phương vừa lòng mà gợi lên khóe miệng, Âu Dương Hiểu Thiên mới an tâm. Đây vẫn là lần đầu tiên cùng một nữ tu đơn độc ở chung, nói thật, Âu Dương Hiểu Thiên đối với việc như thế nào theo đuổi một nữ tu thật sự không có kinh nghiệm gì. Mời ăn cơm cũng vẫn là đệ đệ Hiểu Phong hỗ trợ nghĩ ra.
"Kỳ thật chúng ta là tu sĩ Kim Đan, loại chuyện như ăn cơm này, đối với chúng ta mà nói đã là không cần cũng được. Nhưng ta vẫn rất thích bầu không khí ăn cơm, có thể cùng thân nhân, bằng hữu, hoặc là bạn lữ của mình, vô cùng náo nhiệt mà ở bên nhau. Đây là một chuyện vô cùng không tồi." Nói rồi, Mộng Phỉ thay đổi một đôi đũa khác, chủ động gắp đồ ăn đưa vào trong chén nam nhân.
Âu Dương Hiểu Thiên cúi đầu, nhìn hai miếng thịt yêu thú trong chén, hơi hơi sửng sốt một chút.
"Ta là lão đại trong nhà, cha mẹ rất sủng ái ta, lúc ở nhà ăn cơm, mẫu thân chung quy gắp cho ta một đống đồ ăn, sợ ta ăn không đủ no. Ta cũng cảm thấy ăn thức ăn mẫu thân gắp cho cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Nên ta đã nghĩ, nếu ta có bạn lữ, ra cũng sẽ để người ấy hạnh phúc mà ăn thức ăn ta gắp!"
"A……" Đối mặt với Mộng Phỉ trắng ra, Âu Dương Hiểu Thiên kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười thập phần lễ mạo.
"Ngươi sẽ không để ý ta gắp đồ ăn cho ngươi chứ?"
"Không, không ngại!" Âu Dương Hiểu Thiên lắc đầu, đáp không ngại.
"Âu Dương Hiểu Thiên, ta là tính tình nghĩ sao nói vậy, sẽ không quanh co. Nếu ngươi là nam nhân ta thích, ta sẽ không giống những người khác gọi ngươi là Lục hoàng tử. Bởi vì ta thích con người ngươi, không phải là thân phận hoàng tử. Nên nếu ngươi không ngại, sau này ngươi có thể gọi ta là Phỉ Phỉ, ta sẽ gọi ngươi là Hiểu Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Có thể." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, không phản đối.
"Còn nữa, lúc chúng ta ở chung, nếu ngươi cảm thấy cùng ta không thích hợp, ngươi có thể trực tiếp nói thẳng với ta, ta sẽ không dây dưa ngươi. Nhưng lúc ngươi ở cùng ta, không thể gạt ta dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với nữ nhân khác. Nếu không, chớ có trách ta không khách khí với ngươi!" Nghiêm túc mà nhìn nam nhân đối diện, Mộng Phỉ từng câu từng chữ nói đều thập phần nghiêm túc.
"Ừm, nếu ta đáp ứng cùng ngươi ở chung, tất nhiên sẽ không lại ám muội với những người khác." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, cũng trịnh trọng mà bảo đảm.
"Được! Cá tam vĩ này rất non, ta gắp một khối thịt cá cho ngươi!" Nói rồi, Mộng Phỉ gắp một khối thịt cá, cẩn thận mà loại bỏ xương cá sạch sẽ, đưa đến trong chén Âu Dương Hiểu Thiên.
"Cảm ơn." Nhìn Mộng Phỉ thận trọng mà gỡ toàn bộ xương cá không còn một chút, ý cười bên khóe miệng Âu Dương Hiểu Thiên càng sâu.
Vài ngày sau.
Lần trước gặp mặt, Kiều Thụy đưa cho Mộng Kinh một bộ quyền pháp nhập môn đơn giản nhất. Sau khi nhận được quyền phổ, Mộng Kinh thập phần cao hứng, mỗi ngày sáng sớm dậy sớm đều sẽ ở trên boong tàu luyện tập một canh giờ. Buổi tối thấy trên boong tàu không có ai, còn sẽ chạy ra luyện một canh giờ. Có thể nói, học tập phá lệ nghiêm túc, cũng khắc khổ dị thường.
Mấy ngày xuống dưới, một bộ quyền pháp này Mộng Kinh đã học xong. Tuy đánh còn không phải thực lưu sướng, nhưng động tác cơ bản đều nhớ kỹ. Mộng Kinh tin tưởng, chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, nhất định có thể đánh bộ quyền pháp này càng tốt hơn nữa.
Ban đêm, vừa mới đánh quyền xong, Mộng Kinh lau mồ hôi trên trán một phen, định về lại khoang của mình.
Chỉ là quẹo qua một góc, bỗng thấy được một màn máu me trong một góc.
Nhìn thấy nam nhân áo tím mang theo mặt nạ màu bạc đang giết người, Mộng Kinh vội vàng bưng kín miệng.
Khi y nhìn thấy nam nhân áo tím đầu ngón tay vừa chuyển, trên tay nhiều thêm một gốc cây hoa màu lam không biết tên, theo sau, đóa hoa đó bạo tăng trong tay nam nhân, trưởng thành cao hơn nửa người, hai mảnh cánh hoa cuốn lại đã quấn năm cổ thi thể trên mặt đất vào tâm hoa, Mộng Kinh hung hăng mà cắn chặt răng, thế mà…. Thế mà là Luyện Độc Sư!
Loại người Luyện Độc Sư này, tuy Mộng Kinh chưa gặp qua, nhưng y từng nghe nói đến. Loại người Luyện Độc Sư này tuy là xú danh rõ ràng, nhưng không ai không sợ hãi bọn họ. Mà tiêu chí lớn nhất của Luyện Độc Sư chính là hoa bản mạng. Hoa bản mạng càng mạnh, Luyện Độc Sư đoa độc thuật sẽ càng cao.
Nhìn thấy hoa bản mạng trong tay nam tử áo tím, thế mà có thể tùy ý phóng lớn thu nhỏ, hơn nữa còn có thể một ngụm ăn luôn năm người, Mộng Kinh liền biết, Luyện Độc Sư này tuyệt đối không đơn giản.
Lấy Ẩn Thân phù ra, Mộng Kinh vội vàng dán lên cho mình, rồi sau đó thật cẩn thận mà dịch bước chân trốn sang một bên. Y không muốn gặp phải Luyện Độc Sư này. Lấy thực lực Trúc Cơ hậu kỳ của y, đối đầu với lôại người đáng sợ này, chỉ sợ cũng bị đóa hoa màu lam trong tay đối phương ăn luôn.
Mộng Kinh cuống quít trốn ra thật xa, cẩn trọng mà quay đầu lại nhìn nhìn, nhìn thấy đối phương không đuổi theo, Mộng Kinh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Theo đường cũ về tới khoang của mình, thẳng đến một khắc đóng lại cửa phòng kia, Mộng Kinh mới xem như hoàn toàn an tâm. Nghĩ thầm: Nguy hiểm thật!
Bỗng, lấy Ẩn Thân phù trên người xuống, nhìn cách cục cùng với bài trí trong khoang, Mộng Kinh lại choáng váng.
Mộng Kinh và tam ca Mộng Lãng ở chính là khoang cùng gian, là khoang trung đẳng, khoang chỉ có hai cái giường đơn, cũng không có bài trí gì khác. Nhưng khoang trước mắt này có một cái giường đôi xa hoa mười phần, còn có một bồn tắm nam, có bàn ghế, có ấm trà cùng với tách trà. Không gian vô cùng rộng mở, trên mặt đất còn trải thảm chấm đất, bài trí trong khoang cũng đều đầy đủ, giống như một phòng nhỏ độc lập vậy. Đây và gian Mộng Kinh ở hoàn toàn không giống nhau.
"Này, đây là……" Khiếp sợ mà nhìn hết thảy trước mắt, Mộng Kinh choáng váng.
"Khoang của ta, ngươi còn vừa lòng sao?" Một đạo tàn ảnh từ bên cạnh Mộng Kinh hiện lên, nam tử áo tím đã đứng trước mặt Mộng Kinh.
"Ngươi, ngươi……" Nhìn người trước mặt, huyết sắc trên mặt Mộng Kinh gần như mất hết.
"Tiểu gia hỏa, hoan nghênh ngươi tới khoang của ta, ngươi là vị khách nhân đầu tiên của ta!" Gợi lên một nụ cười tà mị, nam nhân tháo xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt soái khí.
"Thực xin lỗi vị tiền bối này, ta…. ta đi nhầm khoang!" Đối diện đôi mắt ánh vàng rực rỡ kia của nam nhân, Mộng Kinh rụt rụt cổ, vội vàng bồi tội.
"Không, ngươi không đi nhầm, ta dẫn ngươi tới." Nói rồi, nam tử áo tím lấy ra một bình sứ màu xanh đậm, mở nút bình ra, nhẹ nhàng thổi thổi. Một cổ sương mù màu xanh lục liền phiêu tán ra.
"Ngươi!" Nhìn thấy động tác của nam nhân, Mộng Kinh vội vàng bưng kín miệng mũi mình.
"Vô dụng, những khói độc này có thể trực tiếp từ lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể ngươi. Ngươi che lại miệng mũi vẫn trúng độc như thường." nam nhân tà ác mà cười, thật hảo tâm mà nhắc nhở một câu.
"Ngươi…. ngươi đừng giết ta... ta… ta có thể lập hạ tâm ma thề. Ta sẽ không nói bậy!" Chỉ nói chuyện một lát, Mộng Kinh đã nằm liệt trên mặt đất. Cũng không biết đối phương hạ độc gì cho y, thế mà…. thế mà cảm giác được toàn thân một chút sức lực cũng không có, cả linh thuật cũng không dùng được.
Nhìn thân mình Mộng Kinh xụi lơ mà ngã xuống thảm, nam tử cong cong khóe miệng. "Ta không giết ngươi, ta chỉ là cảm thấy ngươi lớn lên rất hợp khẩu vị của ta. Vừa lúc đem ngươi lộng lại đây, làm ấm giường cho ta."
"Không, ngươi…. ngươi đừng tới đây!" Nhìn nam nhân đi về phía mình, Mộng Kinh thầm nghĩ không ổn.
"Ha ha ha!" nam tử áo tím thấp giọng cười khẽ, khom người ôm Mộng Kinh trên mặt đất lên, cất bước đi về phía giường lớn của mình.
"Không, thả ta, thả ta ra! Cầu ngươi! Cầu xin ngươi thả ta!" Mộng Kinh lắc đầu, bị ném lên trên giường liên tục khẩn cầu.
"Ngoan ngoãn nghe lời, chờ ta chơi đủ rồi, ta tự nhiên sẽ thả ngươi về. Sẽ không lấy mạng nhỏ của ngươi. Nếu ngươi không thuận theo, ta bảo đảm, không chỉ là ngươi, thân nhân của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi, cũng đều sẽ bởi vì ngươi mà chết, trở thành phân bón hoa của ta." Nắm cằm Mộng Kinh, nam tử áo tím lạnh giọng uy hiếp.
"Không, đừng thương tổn tỷ tỷ và tam ca của ta!" Mộng Kinh cắn cắn môi, nước mắt bất lực từ hốc mắt tuyệt vọng chảy xuống xuống. Luyện Độc Sư là một loại tồn tại đáng sợ đến cỡ nào, y vừa mới tận mắt nhìn thấy đến. Nếu người nam nhân này đối phó đại tỷ và tam ca, chỉ sợ cũng chính là chuyện một lọ độc dược mà thôi. Sao y có thể…. Sao y có thể khiến tỷ tỷ và tam ca vì mình mà chết kia chứ?
"Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không thương tổn bọn họ!" Đầu ngón tay nâng lên, nam nhân trực tiếp cởi ra đại lưng của Mộng Kinh.
Mộng Kinh như nhận mệnh mà nhắm mắt lại, cắn chặt miệng mình, bây giờ y chỉ nghĩ duy nhất một chuyện chính là chỉ mong thân nhân của mình bình an. Chỉ mong đối phương sẽ giữ lời hứa, không thương tổn thân nhân của y.
Ba tháng sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xuất quan
Ở nhà ăn bên này gọi một bàn rượu và thức ăn, Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, ba người tỷ đệ Mộng Phỉ, ba tỷ muội Chung Linh, đại gia hỏa đoàn tụ lại với nhau.
"Ta nói chứ, hai người các ngươi thật là, bế quan một cái là ba tháng rồi!" Nhìn hai người chậm chạp mới xuất quan, Mộng Phỉ oán giận ra tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên, không được tự nhiên mà rũ mắt xuống.
"Ha ha ha, ở Thiên Độ Thuyền phải vượt qua 5 năm mà? Chúng ta là sợ sống uổng thời gian này thôi." Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
"Liễu sư đệ, lúc này đây xuất quan đã có thể đừng bế quan nữa không? Trong tay ta có một trận pháp cấp bốn, muốn tìm ngươi cùng nhau nghiên cứu một chút. Không biết ngươi có hứng thú hay không?" Chung Linh nghiêm túc hỏi
"Ha ha ha, đương nhiên, có thể cùng Chung sư tỷ nghiên cứu trận pháp, không còn gì tốt hơn." Liễu Thiên Kỳ tuy là một Phù Văn Sư, nhưng sự cường đại của trận pháp, hắn cũng rất rõ ràng. Nên hắn phi thường nguyện ý cùng Chung Linh nghiên cứu một ít linh phù sát trận uy lực vô cùng.
"Được, vậy cứ quyết định vậy đi. Ngày mai ta sẽ đi tìm Liễu sư đệ!"
"Được." Liễu Thiên Kỳ gật đầu,sảng khoái mà đáp ứng.
"Mộng Kinh, quyền phổ ta cho ngươi, ngươi luyện thế nào? Chốc lát nữa cơm nước xong, chúng ta cùng nhau đi đánh quyền thế nào?" Mộng Kinh là song nhi, hơn nữa lại sùng bái mình như vậy, cho nên Kiều Thụy đối với sư đệ này có hảo cảm mười phần.
"Được." Mộng Kinh gật gật đầu đáp ứng.
"Mộng Kinh, ngươi làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?" Rõ ràng cảm giác được Mộng Kinh tựa hồ không nói nhiều như lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa khuôn mặt cũng tiều tụy hơn rất nhiều, có chút tử khí trầm trầm, Kiều Thụy lo lắng mà dò hỏi ra tiếng.
"Không…. không có việc gì, Kiều sư huynh và Liễu sư huynh xuất quan, sao ta sẽ không cao hứng chứ?" Mộng Kinh kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn Mộng Kinh rõ ràng là đang miễn cưỡng cười vui, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày. Nghĩ thầm: sự kiện kia tựa hồ đã xảy ra rồi.
Sau cơm chiều sau, Mộng Phỉ đi tìm Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy.
"Mộng sư tỷ, có việc sao?" Nhìn Mộng Phỉ muộn như vậy mới lại đây, Liễu Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn.
"Ta…. ta có việc muốn nhờ Kiều sư đệ một chút." Nói rồi, Mộng Phỉ nhìn về phía Kiều Thụy.
"Ta hở? Mộng sư tỷ có chuyện gì, ngươi nói thẳng là được. Nếu có thể giúp đỡ, ta nhất định hỗ trợ!" Kiều Thụy vỗ bộ ngực, cười bảo đảm.
"Là thế này, sau khi các ngươi bế quan không lâu, Tiểu Kinh liền mất tích." Nói đến chuyện này, Mộng Phỉ khẽ thở dài một tiếng.
"Mất tích???" Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy nghi hoặc mà mở to hai mắt.
Sao lại mất tích? Vừa nãy mọi người không phải còn cùng nhau ăn cơm sao?
"Phải, Tiểu Kinh trước sau tổng cộng mất tích 28 ngày. Ta và tam đệ, Linh Linh, Tiểu Mẫn và Tiểu Tuyết, chúng ta cơ hồ là tìm khắp toàn bộ Thiên Độ Thuyền cũng không tìm được Tiểu Kinh."
"Vậy Mộng Kinh là như thế nào trở về?" Nghe thấy vậy, Kiều Thụy càng cảm thấy kỳ quái.
"Chính nó trở về. Lúc trở về, trên người một chút thương tích cũng không có. Thật giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua vậy, chỉ là, từ mất tích lại trở về rồi, nó dường như tựa như thay đổi thành một người khác, mỗi ngày đều trầm mặc kiệm lời, tử khí trầm trầm, một mình tránh trong khoang không ra, cơm cũng không ăn, lời cũng không nói. Ta… ta thấy đã sốt ruột!" Nói đến đây, Mộng Phỉ đỏ hốc mắt.
Tiểu Kinh là tâm cản bảo bối của già trẻ trong nhà, nhìn đệ đệ rộng rãi hoạt bát lập tức biến thành trầm mặc như vậy, quái gở như vậy, lạnh nhạt như vậy… Mộng Phỉ đau lòng không thôi.
"Việc này thật kỳ quái, Mộng Kinh mất tích lâu như vậy, ngươi cũng chưa hỏi y là như thế nào mất tích, lại là như thế nào trở về, gặp nguy hiểm gì sao?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, cảm thấy việc này thật cổ quái.
"Hỏi rồi, nó không nói, một chữ cũng không nói. Hỏi như thế nào cũng không nói."
"Hừm, là vậy sao? Vậy Mộng sử tỷ tìm ta là….?"
"Kiều sư đệ, ta biết Tiểu Kinh vẫn luôn đều rất sùng bái ngươi, cũng vẫn luôn đều tưởng tượng ngươi giống như một song nhi rất ghê gớm. Nên ta muốn ngươi giúp ta khuyên nhủ nó, nói chuyện với nó. Ta không muốn nó cứ như vậy đi xuống."
"Ừm, ta đã rồi Mộng sư tỷ, ta sẽ khuyên y!" Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý hỗ trợ.
"Mộng sư tỷ, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Tiểu hài tử khó tránh khỏi có lúc tùy hứng, ta nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa, Mộng sư đệ nghĩ thông suốt, cũng sẽ không có việc gì nữa." Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng khuyên bảo.
"Đúng vậy Mộng sư tỷ, ta sẽ tận lực khuyên bảo Mộng Kinh."
"Ừ, hết thảy đều làm phiền Kiều sư đệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất