Họa Phố

Chương 198: Hải thượng nhiên tê đồ (11) : điều đáng sợ nhất

Trước Sau
Mục Dịch Nhiên thoáng nghĩ một chút, nói “Đồng hồ của La Bộ là kim loại cùng máy móc, bật lửa cũng xem như một kiểu tổ hợp cơ học đơn giản loại nhỏ, nhưng bức tranh này không thể nhận biết được tính chất phức tạp của máy móc, cho nên bị nó trực tiếp xóa đi.”

“Thế nên, đồng hồ chỉ giữa lại hình dạng tròn cùng đặc tính kim loại, được ‘tranh’ gia công biến thành vòng tay kim loại —— dù sao ở thế giới chúng ta, đồng hồ cũng xem như một phụ kiện trang sức; còn cái bật lửa chỉ giữ lại thuộc tính tạo ra lửa, cho nên bị thoái hóa biến thành đá lửa cùng ngòi lửa.”

“Từ đó có thể thấy được, nó là dựa vào thời đại mà nội dung của bức tranh mô tả cùng với những thứ cần thiết đủ để chúng ta “vượt ải”, nhằm vào đó thay đổi trạng thái của những vật phẩm ‘không thích hợp’ mà chúng ta mang theo trong người, trước hết nhất là làm cho chúng nó phù hợp với thời đại, lại vừa giữ lại chức năng vốn có của chúng nó—— trừ phi bởi vì quá mức “gian lận” nên mới phải buộc lòng xóa đi một vài chức năng nhất định.

“Nhưng trong số đó, sự tồn tại của di động lại tương đối đặc biệt, nó cấu thành đều là từ thiết bị điện tử, các vật chất cũng như chức năng đều thuộc về khoa học kỹ thuật, ‘tranh’ không thể phân biệt được nó, hơn nữa cũng không có cách nào thoái hóa nó, giống như lần trước trong bức tranh 《 Nhân Học 》mà chúng ta đã trải qua vậy, di động ở nơi đó chẳng khác gì một cái bug.”

“Trong toàn bộ chức năng của di động thì chiếu sáng có lẽ là chức năng dễ dàng phân biệt nhất, cho nên trong bức tranh này chỉ có mỗi chức năng này là còn có thể sử dụng, cũng được cho phép sử dụng vào ban ngày, mà vẻ ngoài cùng cấu tạo bên trong di động… đại khái là bởi vì không thể phân biệt ra được nên ‘tranh’ chỉ đành giữ nguyên toàn bộ, nhưng cũng vì các chức năng khác đều không xài được, cho nên ở đối với chúng ta nó chẳng khác gì một cục sắt vụn cả.”

“Nói có lý,” Kha Tầm gật đầu, bỗng gợn nhẹ khóe môi “Em có một ý tưởng.”

Mục Dịch Nhiên nhìn đối phương, cũng cười nhẹ nói “Thử một lần xem sao.”

La Bộ đứng bên cạnh vẻ mặt ngu người, há mồm phun ra một vốc cơm chó vừa bị cưỡng bức nhét vào, hỏi Vệ Đông “Bọn họ đang nói cái qué gì vậy?”

Vệ Đông cũng há miệng phun cơm chó ra “Hỏi nhiều như vậy làm gì, học theo anh đây, im lặng đứng một bên nốc cơm chó là được. Biết cái này gọi là gì không, là tâm linh tương thông nói cái là hiểu, chẳng cần phải mỏi mồm nói ra. Tình yêu của đôi cẩu nam nam đích thực là không cần dùng miệng khoe ra với thế giới, chỉ cần nhìn một cái thôi là toàn bộ những lời muốn nói đều gửi sang óc đối phương rồi, nhanh hơn cả copy paste nữa.”

La Bộ lĩnh ngộ, thán một hơi “Đây mới đúng thật là tình yêu, một đứa xì-trây như tui dòm cũng thấy chảy nước miếng.”

Vệ Đông vươn tay khoác vai hắn “Chú mày cũng được đấy, yêu cô bạn gái nhỏ kia lắm đúng không?”

“Thì cũng bình thường thôi, dù sao rảnh rỗi không có gì làm, tìm người cùng nhau giết thời gian cho vui ấy mà.” La Bộ ra vẻ giống như “không thèm để tâm lắm thậm chí nghĩ tới mà phiền”.

Vệ Đông vươn tay vỗ cái chát vào đầu hắn “Con mịa nó tém tém lại nha, bớt bớt cái màn giả vờ giả vịt này đi, chó FA tao đây đánh không lại đôi cẩu nam nam kia thôi chứ xử chú mày thì dư sức đó! Dòm mày không khác gì cái thằng quỷ Kha X ngày xưa, cái mặt dòm là muốn đấm rồi!”

Có mù cũng nhìn ra được cậu chàng phú nhị đại có vẻ ngâu xi này yêu bạn gái mình đến cỡ nào.

Một đám người, cùng nhau trải qua một đêm ảo ảnh, có đôi tình nhân lọt vào nghi ngờ, có cặp người yêu dứt khoát quyết liệt, lại có kẻ biểu lộ chân tình, cuối cùng là “tâm linh tương thông nói cái là hiểu, chẳng cần phải mỏi mồm nói ra”…

***

Mặt nước xanh biếc cuốn tung từng đợt sóng trắng xóa, đứng ở mạn thuyền nhìn xuống rất khó thấy rõ tình cảnh bên dưới, mặt nước bên dưới đục ngầu, tựa như chứa đầy thứ gì đó dơ bẩn dính nhớp mà kinh tởm đáng sợ…

Mọi người không ai không bội phục lòng can đảm của Phương Phỉ này, nhìn mặt nước biển như vậy, không rõ bên dưới đang có thứ gì đó khủng bố chết chóc ẩn nấp hay không, vậy mà cô gái này lại không có một chút do dự cột dây quanh eo nhún mình nhảy xuống.

Vu Long sa sầm vẻ mặt nối gót theo sau, hai người nhanh chóng lặn sâu vào mặt nước xanh đặc.

Tần Tứ, Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm cùng La Bộ đứng canh giữ ở bên mạn thuyền, chuẩn bị sẵn sàng thấy tình huống không ổn lập tức kéo hai người từ dưới biển lên cũng cấp cứu nếu cần thiết, những người còn lại chia nhau đi kiểm tra các nơi trên thuyền.

La Bộ ngó nghiêng mặt biển, buột miệng hỏi Kha Tầm “Anh hai, theo anh thì thi thể của ông Lý Ức kia còn dưới biển không? Hai người họ xuống dưới có khi nào thấy ông ấy không?”

“Cũng có thể,” Kha Tầm nhìn mặt nước biển “Nếu nước biển này là nước biển bình thường…”

“Nếu là nước biển bình thường, thi thể của Lý Ức phải đến mười mấy tiếng sau mới có thể trồi lên mặt biển.” Tần Tứ nói “Nhưng theo tôi thì có vẻ như đây không phải nước biển thường. Những người có kỹ thuật bơi lội tốt như Phương Phỉ cùng Vu Long dù là nửa đêm rơi xuống biển vẫn có thể ráng chống chọi đến trời sang chờ chúng ta cứu giúp, nhưng ở trong tranh này, nếu đã bị tử vong không thể kháng cự lựa chọn sẽ rất khó có cơ hội sống còn, cho nên tôi nghĩ chỉ cần rơi vào biển, đón chờ chúng ta có lẽ không chỉ mỗi cảm giác kinh hoàng đuối nước mà thôi.”

“Chú đừng làm tui sợ chứ, thôi coi như tui chưa từng hỏi đi.” La Bội bước vội mấy bước lùi ra sau, cách xa khỏi mạn thuyền.



Tần Tứ “…” Tại sao gọi Kha Tầm là anh mà lại gọi tôi là chú???

Rất may là cả Phương Phỉ lẫn Vu Long ở dưới nước đều không đụng phải nguy hiểm, hai người mấy lần lặn sâu xuống nước, thi thoảng lại ngoi lên để thở, tới gần buổi trưa được đám người Kha Tầm hợp lực kéo dây thừng lôi trở về thuyền.

“Chưa kiểm tra hết,” Vu Long thở hổn hển nhận lấy khăn từ Tần Tứ lau nước trên mặt cùng trên đầu “Tầm nhìn dưới nước rất kém, rất khó xem xét xung quanh, dù có di động rọi sáng vẫn rất khó nhận ra dưới đáy thuyền có tồn tại thứ nào giống ấn chương hay không.”

“Vất vả rồi, thay quần áo trước đi.” Tần Tứ biết việc này không thể sốt ruột được, chỉ có thể lên tiếng trấn an hai vị tân nhân hết sức dũng cảm này.

“Buổi chiều tìm tiếp.” Phương Phỉ rất ít nói chuyện, nhưng là một người kiên trì hơn nữa cũng rất tin tưởng vào bản thân.

Vu Long cũng bất đắc dĩ với quyết định của cô, chỉ lắc đầu không nói gì.

***

Kha Tầm đi phòng bếp, thấy Tuyết Cách cùng Trần Hâm Ngải đang chế biến nguyên liệu chuẩn bị nấu cơm.

“Cần giúp một tay không mấy người đẹp?” Kha Tầm hỏi.

Tuyết Cách đưa đao cho Kha Tầm “Anh xắt thịt đi.”

Kha Tầm cầm đao, đưa mắt nhìn mấy nguyên liệu đặt trên bàn lùn, chọn ra mấy cục thịt “Làm thịt ba chỉ nướng đi, trộn thêm miếng rau, nấu ít canh nóng, lại thêm một đĩa trái cây xắt, làm món súp thịt viên nữa, thêm cái cơm nắm vò rau, đủ chuẩn.”

Nói xong bỗng thấy cả phòng đều im lặng, ngước mắt nhìn thì thấy Tuyết Cách cùng Trần Hâm Ngải đều ngó mình trân trân, khẽ nhướng mày “Chưa thấy đàn ông nấu cơm bao giờ à?”

“Là chưa thấy đàn ông nào sắp chết tới nơi rồi còn bày đặt bày điệu như vậy.” Tuyết Cách nói “Nấu bừa cho thịt chín là được rồi, còn phải làm bốn mặn một canh mới chịu.”

“Nhưng tôi không muốn để ban troai của mình ăn uống kham khổ,” Kha Tầm cầm dao xắt thịt ba chỉ “Bởi vì không biết có thể sống qua ngày mai không, nên mới phải ăn uống no say cho đã trước khi chết na. Không cần thấy lạ, tới chừng các cô vào tranh nhiều như tôi đi, tâm trạng rồi cũng sẽ trở nên bình thản như vậy.”

Trần Hâm Ngải nghe vậy, ánh mắt có chút phức tạp, cúi đầu hí hoáy rửa rau.

Tuyết Cách bỗng mỉm cười, thanh âm vẫn luôn lãnh đạm tựa hồ như thoáng có chút ấm áp “Nói có lý, tiếc là tôi không có cơ hội được vào tranh nữa.”

“Đừng bỏ cuộc sớm như vậy chứ người đẹp.” Kha Tầm cũng không có khuyên nhiều, trong thế giới này có bao nhiêu bát “súp gà” cũng đều là vô dụng cả.

Tuyết Cách nghe vậy lại nở nụ cười “Dù cho không vào tranh tôi cũng chẳng còn sống được mấy tháng nữa, ung thư máu.”

Cô gái nói xong bỗng dưng hai mắt nhìn chằm chằm Kha Tầm, như đang chờ đợi người này giống như kẻ khác sau khi nghe mình nói về bệnh tật liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hoặc là thương hại, sau đó nhìn mình như đang xem một kẻ sắp chết.

Nhưng thanh niên ở trước mặt lại không như thế, cậu ta vẫn chuyên chú công việc xắt thịt trên tay, thậm chí khi nghe Tuyết Cách nói xong ba chữ cuối cùng thì mi mắt cũng không chớp lấy một cái, tựa như chỉ đang nghe nói về căn “bệnh cảm cúm” thông thường vậy, mà lời nói từ miệng cũng vẫn tản mạn lại tự nhiên như trước “Vậy làm thêm món “báo thai” được không, mới nãy dưới khoang thuyền thấy có nguyên liệu, thứ này ở bên ngoài tranh không ăn được đâu, nghe nói ở thời xưa báo thai là một trong tám món ăn quý hiếm nhất, tuy tôi cũng chả biết làm như nào nhưng cứ thử xem sao, ngon hay dở cũng phải thử mới biết, hai người muốn thử không?”

Lần này Tuyết Cách thực sự bật cười “Báo thai? Bào thai con báo ấy à? Tàn nhẫn dữ vậy.”

“Aiz văn hóa lùn đúng là đáng sợ na, báo thai chỉ là cuống rốn của con báo thôi, không phải chỉ bào thai, ok?” Kha Tầm nói “Còn tàn hay nhẫn gì, dù sao đang ở trong tranh mà, thực tế ăn vào bụng chưa biết chừng là cái gì đâu, có khi là thuốc màu hay giấy vẽ cũng nên.”

“Không ăn, càng nói càng hết muốn ăn.” Giọng nói của Tuyết Cách cuối cùng cũng có một chút sức sống.



Cô rất ghét cảm giác người khác đối xử với mình như kẻ đã chết mặc dù mình vẫn còn sống, cô thà là bọn họ đối xử với cô bình thường như bao kẻ khác dù cho mình thật sự có sắp chết đi nữa.

Sự tàn khốc nhất của tử vong không phải là khi chúng ta biết mình sắp lìa khỏi cõi đời này, mà là bị kẻ khác thương hại đồng tình, nhưng lại không thể nhận được một chút giúp đỡ gì từ bọn họ, chỉ có thể dần dần tích tụ tuyệt vọng, oán hận, cuối cùng chết đi một cách tầm thường.

Chẳng hiểu sao, Tuyết Cách cảm giác tâm trạng của mình như thoải mái hơn một chút.

Thanh niên Kha Tầm này thoạt nhìn có vẻ hời hợt cẩu thả, nhưng thật ra lại tinh tế nhạy cảm hơn bất kỳ ai.

Trần Hâm Ngải ở bên cạnh có chút nhấp nhỏm không yên, ngó mắt liếc Kha Tầm vài lần, cuối cùng cắn răng bước đến bên cạnh cậu, vừa lặt rau vừa hỏi nhỏ “Tối qua trong ảo ảnh của cậu… âm thanh nói chuyện với cậu là ai?”

Kha Tầm nhìn đối phương, đáp “Bạn trai tôi.”

Vẻ mặt của Trần Hâm Ngải có chút cứng đờ, lại hỏi một câu “Vậy bạn trai cậu… tối qua gặp phải ảo ảnh… là cậu sao?”

“Tôi không hỏi, nếu cô muốn biết cứ đến hỏi thẳng anh ấy.” Kha Tầm nói

“Cậu không thấy tò mò sao?” Trần Hâm Ngải vẻ mặt quái dị nhìn cậu “Lỡ đâu trong ảo ảnh, người mà anh ta nghe thấy không phải là cậu, như vậy chẳng phải chứng minh người anh ta yêu nhất, tin tưởng nhất là một kẻ khác sao?”

“Vậy kẻ cô thấy trong ảo ảnh là ai, Lưu Ngạn Lỗi?” Kha Tâm nhướng mắt nhìn.

“Tất nhiên rồi!” Trần Hâm Ngải giống như bị ai chọt trúng chỗ đau, cất cao giọng hô lên.

Kha Tầm khẽ nhún vai, không đáp lời với cô ta nữa.

Trần Hâm Ngải cau mày, cúi đầu im lặng lo nhặt rau, được một lát lại giống như không cách nào nhịn được—— hoặc có lẽ là vì người thanh niên bên cạnh bẩm sinh có một loại khí chất khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy, hoặc có lẽ là người này tuy làm người ta cảm giác có chút xấu xa lại điêu điêu nhưng kỳ cục là lại rất đáng tin, tóm lại Trần Hâm Ngải cũng không biết vì sao, chỉ là muốn trút hết những nghẹn khuất trong lòng ra cho đối phương nghe “Tôi hỏi mấy người, không ai ngoại lệ cả, tối qua bọn họ gặp được trong ảo ảnh đều là người mà họ yêu nhất.”

Kha Tầm bắt đầu bằm thịt vò thành viên, đầu lông mày khẽ nhúc nhích, có vẻ đoán được ý của Trần Hâm Ngải.

Lúc này cậu có thể âm thầm khẳng định trong lòng, bạn trai Lưu Ngạn Lỗi của cô ta tối qua gặp phải ảo ảnh nhất định là người mà hắn yêu nhất, nhưng người đó có phải mình hay không, Trần Hâm Ngải không biết.

Trần Hâm Ngải giống như tính nói thêm gì đó, lại thấy Mục Dịch Nhiên từ ngoài đi vào, liền ngậm miệng cầm rau đi sang bên cạnh tiếp tục xử lý.

Mục Dịch Nhiên cũng không nói chuyện với Kha Tầm, chỉ đứng ở một bên nhìn xem cậu chế biến các loại nguyên liệu.

Kha Tầm tay cũng không ngừng động tác, chỉ có bên dưới thò chân vươn ra ngoắc lấy chân Mục Dịch Nhiên, thoạt nhìn giống như cái còng chân móc trên người bạn trai.

Trần Hâm Ngải chịu không nổi tô cơm chó đến từ hai gã cẩu nam nhân này, vứt bỏ rau đang nhặt đi ra ngoài.

Khi Kha Tầm chuẩn bị cơm xong xuôi, ra ngoài phòng bếp gọi mọi người vào ăn thì, nghe thấy Trần Hâm Ngải cùng Lưu Ngạn Lỗi đứng ở góc boong thuyền khắc khẩu cãi nhau.

Trong lúc ăn cơm trưa, mọi người cùng nhau trao đổi những thu hoạch tìm được suốt buổi sáng, cho ra kết luận là không thu hoạch được gì.

“Xem ra chúng ta đành phải thương lượng một chút, về vấn đề đêm nay ai sẽ đốt sừng tê.” Thiệu Lăng nói.

“Cứ giao cho nó đi.” Kha Tầm lấy di động của mình ra đặt lên bàn.

Mấy vị tân nhân vẻ mặt chẳng hiểu ra sao, chỉ có các “lão nhân” vô cùng ăn ý, trăm miệng một lời hô lên “Thử một lần xem sao!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau