Nam Sủng Sao? Ta Không Cần.

Chương 122

Trước Sau
A Tiêu và Lạc Kiều vẫn đang chìm đóng trong giấc nồng thì bất ngờ giật mình bởi tiếng hét phòng bên. A Tiêu giật mình ngồi dậy, nắm lấy kiếm để gần đó rồi đem Lạc Kiều bảo hộ phía sau mình.

- A Tiêu...tiếng hét phòng bên.

- Được......đi.

Hai người nhanh chóng mở cửa chạy qua phòng bên, A Tiêu đạp cửa xông vào. Nhưng bất ngờ hơn là A Tiêu thấy A Doãn nữa thân trên không mảnh vải che thân đang ngồi dưới đất ôm bụng mình. Trên giường Phi Phi hai mắt đỏ ửng, tay ôm chăn che trước ngực nhìn A Doãn đầy oán trách.

- A Doãn...chuyện gì vậy......

- .......

A Tiêu lo lắng đi đến hỏi A Doãn nhưng A Doãn cũng lắc đầu ý nói không biết. Lạc Kiều nhìn tình hình có chút gì đó lạ lạ, y đi đến ngồi xuống giường cầm chiếc áo của Phi Phi vội khoác đại lên người cho Phi Phi.

- Phi Phi...chuyện gì vậy ? Nói huynh nghe đi....

- Lạc Kiều...hức.....hức.....òaaaaaaaaaaa......

Phi Phi bật khóc khi nghe Lạc Kiều hỏi, y ôm chầm lấy Lạc Kiều khóc như một đứa trẻ. A Tiêu cũng phần nào hiểu ra chuyện gì, y đỡ A Doãn lại bàn ngồi rồi đi đóng cửa lại.

- A Doãn, ngươi nói thật ra đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

- Ta không biết...ta thật sự không nhớ gì cả.

- Sao lại không nhớ ?

- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai.

A Doãn bức tóc vò đầu nhìn A Tiêu cười khổ, A Tiêu biết không khai thác gì từ y được liền ra hiệu cho Lạc Kiều dò hỏi Phi Phi.

- Phi Phi, đệ nói cho huynh biết, rốt cuộc A Doãn đã làm gì đệ.

-......

Phi Phi im lặng không nói, mọi người vẫn đang chờ đợi, Phi Phi bỗng bỏ tấm chăn che trên người mình xuống. Trên người y vô số vết xanh đỏ, cả vết còn rướm máu, Phi Phi còn khóc nức nở hơn, y lí nhí nói nhỏ.

- Bên dưới...đệ không biết....nó rất đau....đau lắm...đệ...đệ không di chuyển được.

-......

Ba người nghe xong như sét đánh bên ta, Lạc Kiều bán tính bán nghi nhẹ nhàng dở chiếc chăn che phần còn lại ra, y phát hiện bên dưới chỗ ngồi của Phi Phi đang chảy máu.

- Máu ?

- Hả ?

- Đệ ấy đang chảy máu.

Lạc Kiều giật phen chiếc chăn ra để lộ một vùng máu bên dưới chỗ ngồi của Phi Phi. A Doãn và A Tiêu giật mình thoáng ngạc nhiên, A Tiêu thật sự không nói lên lời nào.

A Doãn thì khác, nhìn thấy Phi Phi đang chảy máu, y đi đến chỗ tay nãi của mình lấy ra hai lọ thuốc rồi đi về phía Phi Phi.

- Dùng lọ này bôi vào chỗ vết thương nó sẽ giúp cầm máu. Rồi dùng lọ này bôi vào chỗ bị sưng nó sẽ giúp giảm đau.

- Cút. Huynnh mau tránh xa ta ra.....

- Phi Phi đệ bình tĩnh đã.

Lạc Kiều nhìn Phi Phi tức giận, sợ y sẽ nghĩ quẩn nên đã cố giữ y lại không ngớt lời an ủi y. A Doãn không nói gì, chỉ đặt hai lọ thuốc trên giường rồi nắm lấy cổ áo của Lạc Kiều và A Tiêu đem hai người ném ra ngoài rồi cài then cửa lại.

- A Doãn...đệ làm gì vậy...mau mở cửa ra....

''Rầm...Rầm....Rầm...''

- A Doãn...ngươi có gì từ từ nói.



A Tiêu và Lạc Kiều đứng đập cửa liên hồi, họ sợ A Doãn tức giận sẽ làm chuyện không nên làm với Phi Phi. Nhưng hành động của họ bỗng dừng lại khi nghe A Doãn bên trong nói vọng ra.

- Hai người đi trước đi, ta biết chừng mực của mình, yên tâm.

Giọng nói của y khác hơn thường ngày, A Tiêu chỉ nhếch miệng, rồi nắm tay Lạc Kiều lôi đi. Lạc Kiều bị y lôi đi thì khó chịu, cố gỡ tay mình ra không quên buông lời trách mắng.

- Đệ làm gì vậy, bỏ ra. Phi Phi còn ở bên trong...mau bỏ ta ra.

- Huynh đừng nháo nữa, A Doãn là người tinh tế, huynh yên tâm, Phi Phi sẽ không sao đâu.

- Nhưng....

- Yên tâm...tính A Doãn đệ hiểu rõ, nên huynh yên tâm cứ đi theo đệ.

- Đi đâu ?

- Đi rồi sẽ biết.

A Tiêu dẫn Lạc Kiều đi xa thì A Doãn mới thở phào, y không vội mặc lại áo của mình mà đi đến bên giường ngồ xuống bên cạnh Phi Phi.

- Ta xin lỗi, quả thật chuyện gì đã xảy ra ta cũng không hề hay biết. Ta thật tâm xin lỗi đệ, mọi chuyện ta sẽ chịu trách nhiệm, ta sẽ thưa chuyện với cha đệ, đệ yên tâm.

- Không....hức....ta không ngờ huynh lại là người như vậy...

- Đệ cho ta là gì cũng được, ta sẽ không trách, nhưng coi như ta xin đệ hãy để ta bôi thuốc vào vết thương trước khi nó trở nặng.

-......

- Chuyện đã xảy ra rồi, dù ta không nhớ nhưng đệ cũng không cần ngại.

- Ta tự làm được.

Phi Phi tay vẫn ôm lấy chăn che người mình như vẫn đang đề phòng A Doãn. A Doãn không nói gì, chỉ im lặng quay mặt đi hướng khác.

Phi Phi nhìn y quay đi thì mới thở phào rồi nhẹ nhàng lấy hai lọ thuốc cầm trên tay. Y lấy một ít trên ngón tay nhưng lại không thể chính xác bôi vào bên trong được.

Phi Phi như không muốn sống lại bật khóc nức nở, A Doãn ngồi bên lo lắng liền trực tiếp giật lấy lọ thuốc trên tay Phi Phi trực tiếp đổ nó lên đầu ngón tay mình rồi ấn Phi Phi nằm sấp xuống giường.

- Huynh làm gì vậy....buông ta ra....buông ra...tên khốn.

- Đúng. Ta là tên khốn, nhưng đệ ngoan ngoãn nằm im trước khi ta lại mất khống chế.

-.....ưm.....

Phi Phi nghe y lạnh giọng nói liền ngoan ngoãn nằm im, không giám đụng đậy. A Doãn mỉm cười rồi nhẹ nhàng đưa tay vào bên trong bôi thuốc cho y.

- A...

- Đau lắm sao ?

- Ừm.

A Doãn nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn bên ngoài rồi mới bôi thuốc tiêu sưng cho y. Bôi thuốc xong, A Doãn đỡ Phi Phi ngồi dậy đối mặt với y rồi nhẹ nhàng hỏi.

- Đã đỡ hơn chưa, đệ còn đau lắm không ?

-...*gật....gật*

Phi Phi không trả lời, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, A Doãn đưa bàn tay run rẩy của mình áp sát mặt y.

- Phi Phi...đệ mắng ta đi...đệ tiếp tục đánh ta đi, nếu nó làm đệ ổn hơn.

-.....



Không khí vẫn im lặng, Phi Phi vẫn cuối đầu nhắm mắt, bỗng vai y run lên rồi lại bật khóc nức nở. Y chỉ vì lời nới đó của A Doãn mà lại bật khác như một đứa trẻ.

Phi Phi đưa tay đánh lên tục vào ngực A Doãn, y vẫn im lặng chỉ ngồi im cho người đó đánh mình. Đến khi Phi Phi đánh không nổi, khóc không nổi thì A Doãn mới ôm người vào lòng.

Phi Phi không phản kháng, chỉ im lặng, A Doãn nước mắt cũng rơi rồi. Đây là lần đầu tiên y khóc, lần đầu tiên y khóc vì một người khác.

- Ta xin lỗi..xin lỗi...thật tâm xin lỗi đệ...

- Là lần đầu của đệ....là nụ hôn đầu của đệ...

- Ta sẽ chịu trách nhiệm với đệ một đời, được không ?

- Huynh không thích ta, không yêu ta, cho dù chúng ta đến với nhau cũng chỉ vậy thôi, sẽ không có cảm xúc, không có yêu thương. Vậy thì hà tất gì vì chuyện này mà phải trói buộc nhau.

- Không...Không phải vậy.

- Ta mệt rồi..ta muốn ngủ...

- Lần đầu gặp đệ ta đã thích đệ rồi, vì ta sợ đệ sẽ ghê tởm ta nên ta rất sợ khi bắt chuyện với đệ.

Phi Phi đang trong lòng y thì ngẩn đầu đưa đôi mắt ngấn nước ngơ ngác nhìn y.

- Huynh thích ta ?

- Đúng.

- Nhưng chúng ta mới gặp nhau chưa lâu mà.

- Nhất Kiến Chung Tình.

Phi Phi bật cười vì câu nói kia của y mà quên mất mình mới bị y ăn sạch khóc lóc lúc nãy. A Doãn nhìn thấy Phi Phi cười thì an tâm hơn một chút, y đưa tay xuống phía hông xoa xoa nén nén ở đó.

- Chỗ này còn đau không.

- A..còn..đau lắm.

- Ta giúp đệ mặc quần áo vào nha ?

- Ta có thể......A...

- Đừng quấy.

A Doãn trực tiếp nắm chân của y lên nhẹ nhàng mặc quần vào cho y, rồi lại ân cần mặc áo lại cho y, chỉnh y phục lại cho chỉnh tề, A Doãn mới bước xuống phòng tìm áo của mình mặc vào.

Bây giờ Phi Phi mới để ý, cơ thể của A Doãn rất rắn chắc, các múi bụng hiện lên rất rõ, bên cạnh đó y còn chú ý thấy một bên hông của A Doãn có một vết sẹo khá lớn và dài.

- Cái đó....

- Hả ?

- Vết sẹo ?

- À...cái này là lúc luyện tập để lại, không sao, chuyện đã qua lâu rồi.

- .......

- Đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cho đệ ít gì đó để bồi bổ lại.

- Huynh biết nấu ăn sao ?

- Nếu ta không biết thì bây giờ đã không còn đứng trước mặt đệ rồi.

A Doãn đi đến ấn Phi Phi nằm lại xuống giường, đắp chăn lại cẩn thận cho y rồi mới ra ngoài. Phi Phi nhìn A Doãn rời đi đã xa thì liền mỉm cười tít mắt.

- Đúng là ngốc thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau