Họa Phố

Chương 227: Nghịch lữ (12): Dập đèn

Trước Sau
Trước mắt tạm thời chưa tìm ra được kính lúp, đám bọn họ bàn nhau, mang theo bữa trưa chuẩn bị trở về.

“Gà trống với chó đều không kêu, nhất định là có nguyên nhân.” La Bộ giống như nghĩ tới việc gì, đưa mắt nhìn Kha Tầm: “Anh hai, có khi nào việc này có liên quan đến thời gian không?”

Kha Tầm đang ngước đầu nhìn sân giếng trời ở trên cao, tòa kiến trúc nơi đây có thể tán thưởng một câu xảo đoạt thiên công, mỗi một tầng đều có tạo hình đặc sắc, hoặc là nhô ra một cái sân trời, hoặc là dựng một cái góc ngoặt cầu thang, góc độ khéo léo, thiết kế tài tình.

Kha Tầm nhìn chăm chăm phía mái nhà ở tuốt trên cùng, nơi đó được che đậy lại hoàn toàn, dọc theo nóc nhà có một vòng đèn sáng, chiếu toàn bộ tòa lầu này sáng giống như ban ngày.

“Thảo nào Tâm Xuân của tui không thể kêu gâu gâu! Này là không cho nó phát huy chức trách của một con chó nè!” La Bộ bỗng nhiên hiểu ra được, “Chức trách vốn có ban đầu của chó là gác đêm còn gì! Trong Tam Tự Kinh chẳng phải đã viết sao: Gà gọi ngày, chó gác đêm!”

Mọi người nghe vậy đều là giật mình: “Gà chó ở nơi đây đều quên chức trách vốn có của mình, như vậy cũng chứng tỏ thế giới này vốn không có khái niệm thời gian!”

Vệ Đông vỗ vai La Bộ: “Củ Cải chú được đấy, xổ cả Tam Tự Kinh ra luôn! Như vậy cũng tức là thế giới này, không có buổi sáng, cũng không có ban đêm, càng không có thời gian.”

Tào Hữu Ninh mắt nhìn quanh bốn phía, bỗng cảm thấy sợ hãi: “Có phải vì bên ngoài đều là một mảnh xám xịt mờ mịt vây quanh nên không thấy được mặt trời không? Không thấy mặt trời nên mới không phân ngày đêm…”

Một cái thế giới, không có ngày đêm luân phiên, cũng không có thời gian trôi đi, tựa như một con tàu bay mất đi quỹ đạo giữa chốn vũ trụ mênh mông, vĩnh viễn trôi nổi ở một chỗ, vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất —— Đến lúc ấy, “vĩnh hằng” có lẽ chẳng còn là lời ca ngợi nữa…

Kha Tầm: “Nhưng mà, thời gian vĩnh viễn đều tồn tại, nó sẽ không vì chúng ta phớt lờ mà biến mất.”

Cho dù dùng bức màn tối om nặng nề che phủ căn phòng, dù cho mây đen đặc kẹo bám dính lấy mặt trời không buông, nhưng thời gian vẫn sẽ lướt đi, từng giây từng phút vẫn sẽ trôi qua…

“Nếu con người thật sự trốn tránh được thời gian, vậy Tô Thức cũng sẽ không viết ra những câu “Nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hành nhân”(*) như thế.” Phương Phỉ nêu ra chủ đề của《Nghịch Lữ》.

Có lẽ chính là vì khái niệm về thời gian của người ở nơi đây quá mức mờ nhạt, thế nên mới nảy sinh đám người kỳ quái xem “nghịch lữ” là mái nhà vĩnh hằng của mình cũng nên…

Đám người vừa đi vừa phân tích, trong lúc bất tri bất giác đã trở về phòng ở của bọn họ trên lầu chín.

Những thành viên trong phòng giống như đang tập trung thảo luận cái gì đó, thấy những người bên ngoài trở về mang theo bữa trưa bèn nhất thời dừng lại.

“Chúng tôi đang nói chuyện về Tất Địch.” Tần Tứ vội đứng dậy nhận lấy bọc giấy nóng hôi hổi từ tay Kha Tầm, “Mọi người mua cái gì đây, nhìn ngon thế?”

“Tôi thấy chỗ này hơi bị lạnh nên mua một ít bánh thịt dê, cũng không biết mọi người có ai kiêng món này không?” Kha Tầm nói.

Vệ Đông đặt mấy thứ mua từ chợ về lên bàn: “Chỗ này có mấy viên rau vò thập cẩm với một ít củ cải muối nè, thấy như rau củ ở chỗ này cóver không được tươi mới cho lắm.”

Mùi của bánh thịt dê đã thành công hấp dẫn khứu giác của cả bọn, tiếng bụng sôi ùng ục nối tiếp vang lên, mọi người đi rửa tay sạch sẽ, sau đó tụ tập lại bắt đầu ăn cho no nê.

Mắt nhìn “đại tiệc mỹ vị” trước mặt, nhóm mấy người mới ngoại trừ Tào Hữu Ninh ra đều có chút chần chừ, Tần Tứ bảo: “Nếu nó muốn dùng cơm để độc chết chúng ta đã chẳng phải tốn công tốn sức bày vẽ một đống thứ này để làm gì.”

Nghe vậy bọn họ đều cảm giác có lý, tới lúc chuẩn bị ăn mới phát giác bánh đã vơi đi hết hơn phân nửa.

“Chị ăn thịt dê được không?” Lục Hằng hỏi Hề Thịnh Nam.

Hề Thịnh Nam cầm một góc bánh cắn thử một cái: “Thịt dê chế biến kiểu nướng này ăn được, không có mùi tanh, tôi chỉ không quen ăn sủi cảo nhân thịt dê thôi.” Hề Thịnh Nam giống như sực nhớ ra gì đó, liền đi tới ngăn tủ để đồ công cộng lấy ra một lọ gia vị nho nhỏ: “Mới nãy tôi phát hiện được thứ này, mọi người ăn không?”

Kia là một cái lọ bằng sứ, bên trên có dán tờ giấy viết “Tương ớt siêu cay”. Tất cả mọi người đều cười trừ, không ai tính nếm thử cay tới đâu, Tào Hữu Ninh bên này ngấu nghiên ăn bánh như say như mê: “Chị Hề, cổ lâu tử này vị vừa ăn lắm rồi đó, không cần phải thêm gia vị gì khác đâu!”

“Cổ lâu tử?” Thiệu Lăng ngắt lời Tào Hữu Ninh: “Cậu nói cái bánh thịt dê này, tên là cổ lâu tử?”



La Bộ lên tiếng đáp hộ: “Đúng rồi, ông chủ tiệm tự giới thiệu như vậy mà, ngoài cửa tiệm cũng có gắng cái biển hiệu có ghi “Cổ Lâu Tử” nữa, bộ có vấn đề gì hả Thiệu ca? Cái đờ mờ, hổng lẽ cổ lâu tử là danh hiệu của loại thuốc kịch độc nào sao?”

“Không, không phải, cứ yên tâm ăn.” Thiệu Lăng phủ nhận một câu, sau đó mới giải thích: “Mới nãy chúng tôi có nhắc tới một việc, Tất Địch từng chụp một bộ ảnh về Đôn Hoàng rất nổi tiếng, lại nhắc đến bản thân ông ấy vẫn luôn tỏ ra cực kỳ hứng thú với triều đại nhà Đường, cá nhân tôi cũng cảm thấy tòa nhà lầu Đăng Lữ này có một chút phong thái của đời Đường, ví dụ như hoa văn trên quần áo chúng ta, hoặc như mấy ngọn nến đèn, cuối cùng là món bánh thịt dê cổ lâu tử này, đây là một món mỹ thực có từ đời nhà Đường, trong《Đường Ngữ Lâm》từng ghi lại: Thời đó có một nhà bán thức ăn, dùng một cân thịt dê, trải đều trong một cái bánh lớn, giữa các tầng dùng tiêu, tương đen tăng thêm vị, lại đặt bánh vào lò dùng lửa nướng, đến khi thịt gần chín liền có thể dùng, gọi là cổ lâu tử.”

Mọi người chăm chú lắng nghe, lại kết hợp với món bánh thịt dê đang ăn, bất luận là hình dạng hay gia vị đều cực kỳ tương tự với món cổ lâu tử của thời nhà Đường, nghe xong cũng không thể không bội phục Thiệu Lăng bác học hiểu rộng, Đỗ Linh Vũ nói: “Vậy thời Đường có phải là manh mối không? Nhưng thế giới này có cả máy ảnh, lại có hộp rửa phim nữa.”

Thiệu Lăng nói: “Thế giới này hiển nhiên đã bị Tất Địch ảnh hưởng, hiện tại thời Đường liệu có phải manh mối hay không vẫn phải đợi xác minh đã.”

Hề Thịnh Nam ngừng nhai, miếng bánh “cổ lâu tử” được trét đầy tương ớt đỏ tươi trên tay cô bỗng trở nên cực kỳ bắt mắt: “Quyển tiểu thuyết kia của tôi bối cảnh chính là thời Đường, câu chuyện xảy ra giữa thời đại cực thịnh của nhà Đường.”

Hóa ra câu chuyện của Hà Ngọc có liên quan đến Đường triều, có lẽ chính là vì điểm tương đồng ấy nên mới bị lựa chọn nhét vào thế giới này cũng nên…

Mạch Bồng bởi vì cảm cúm nặng nên không muốn ăn lắm, chỉ ăn được một ít liền thôi, bấy giờ cũng lên tiếng: “Tôi nhớ rõ ngày trước từng đọc một quyển tạp chí, trong đó có thuật lại câu chuyện về Tất Địch, hình như ông ấy có một ước muốn, đó là dùng nhiếp ảnh truy tìm di tích của Đại Đường, nhưng chỉ thực hiện được một phần thì đã… rời đi nhân thế.”

“Tất Địch qua đời lúc nào? Có biết thời gian cụ thể không?” Mục Dịch Nhiên cũng giải quyết xong bữa trưa.

Nhóm mấy người mới đều đổ xô tầm mắt nhìn về phía Mạch Bồng, Mạch Bồng ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Hình như cỡ một năm sau khi quyển tạp chí kia đăng bài phỏng vấn thì ông ấy qua đời, tôi nhớ là mắc phải bệnh hay sao đấy. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, đó cũng chỉ là một quyển tạp chí nhiếp ảnh cũ tôi lục được ở trong nhà, ở vào khoảng những năm chín mươi thì phải, khi tôi đọc nó thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Khi ấy biết được nhà nhiếp ảnh gia đã mất, rồi lại xem được những lời hào hùng đầy khát vọng của ông ấy trên bài phỏng vấn, vẫn cảm thấy thật sự rất đáng tiếc. Quyển tạp chí ấy có lẽ là năm 95, hoặc là 96 gì đấy, tôi nhớ không rõ lắm.”

Mọi người nghe xong lời này cũng khó tránh khỏi thổn thức, nhưng rồi lại lập tức bắt đầu phân tích mối quan hệ giữa thông tin này với bức tranh.

***

Sau khi ăn xong, Tâm Xuân không chịu ngồi yên ở trong phòng, cứ ngọ nguậy đòi chạy ra ngoài.

La Bộ đành phải mang chó cưng ra hành lang đi dạo, trong lòng còn tự cảnh báo chính mình nếu có lỡ gặp được NPC thì phải cố gắng ngậm mồm không nói, nếu thật sự bí bách quá thì… giả bộ như bị câm vậy.

Chủ nhân cùng chó cưng cứ thế loanh quanh hành lang được mấy vòng, bỗng đụng phải một vị NPC cũng đang đi dạo.

Đó là một người đàn ông, đầu hơi hói, dáng người béo tốt lại thích cười, tiếng cười nghe lèm hèm mà nhớp nháp, cảm giác giống như tiếng cười phát ra từ bụng vậy.

“Con chó được của ghê ta.” Hắn vừa cười vừa nói.

Nếu đổi lại lúc bình thường, dù La Bộ có không thích người ta cỡ nào đi nữa, cũng sẽ lễ độ nói một tiếng “cảm ơn”, nhưng lúc này hắn không muốn trêu chọc phiền toái, bèn hơi gật đầu một cái liền tính dẫn theo chó rời đi.

Gã đàn ông kia lại lẽo đẽo đi theo sau, dùng giọng điệu ra vẻ thân thiết nói: “Con chó này trắng thật nhỉ, chắc không phải sinh ra ở Đăng Lữ đâu đúng không, nhìn toàn thân nó chỗ nào cũng tốt cả.”

Tâm Xuân giống như có thể đọc hiểu được tâm trạng của chủ nhân, thấy chủ nhân bỗng bước đi nhanh hơn, nó liền tăng tốc chạy theo.

Gã đàn ông chân tuy ngắn, nhưng tốc độ không chậm chút nào: “Chó này chân cũng ngon, mắt nó tốt không?”

La Bộ thấy gã nọ tính cúi người bắt lấy Tâm Xuân, bèn vội vàng ôm Tâm Xuân vào lòng, há mồm “a a ô ô” liên tục múa tay múa chân, rồi lại không ngừng lắc đầu lắc đầu, Tâm Xuân cũng bắt chước lắc đầu, còn “âu âu a a” phối hợp với chủ nhân mình.

Gã đàn ông vẫn luôn cười hề hề, cảm giác như trong bụng hắn có chứa mấy hòn bi ve đang va nhau lạch cạch, lắc lư một cái là có thể bắn cầu vồng ra khỏi lỗ tai: “Mắt cũng tốt ghê! Người anh em, chó của cậu là linh khuyển đúng không! Mua bao nhiêu tiền thế? Có thể nhượng lại cho tôi không? Tôi tính đi một chuyến sang Hàn Dạ Lữ.”

“A u ai ui a ui!” La Bộ sợ tới mức ôm chầm lấy Tâm Xuân chạy một mạch về phía trước, mãi đến lúc thấy bóng dáng Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên đang đứng ở ngoài cửa phòng, mới cảm thấy an tâm.

Gã đàn ông vẫn cười hề hề, hắn vừa lùn chân lại ngắn, tính nhón chân tới gần nhìn xem mắt chó thế nào: “Bao nhiêu tiền tôi cũng mua, thật sự muốn mua đó không đùa đâu.”



La Bộ lúc này đã “cast skill” xong, há mồm gầm ra năm chữ: “Cắc cớ dì quới ung!!!”(*)

Gã béo kia rõ ràng bị năm chữ của La Bộ hù tới giật mình, chắc trước đó gã tin La Bộ là một người câm điếc.

La Bộ vọt chân ôm cẩu chạy trở về, vừa thở hồng hộc vừa mách: “Anh hai, anh rể, bên kia có một gã biến thái dê xồm…” La Bộ vừa nói vừa chỉ tay, đột nhiên phát hiện gã béo kia không biết mấy tiêu từ lúc nào, “Không, là quỷ dê xồm…”

Kha Tầm: “Mới nãy cái ông chú béo kia nói gì với cậu?”

“Âu âu âu…” Chưa gì Tâm Xuân đã tội nghiệp kêu lên.

La Bộ vừa kể lại vừa thêm mắm dặm muối vô sự việc diễn ra mới nãy, Mục Dịch Nhiên cực kỳ chăm chú lắng nghe, sau khi bỏ bớt một đống từ hình dung và trợ từ, mới khoan thai nói: “Không lệch bao nhiêu so với suy đoán trước đó của chúng ta, chó ở nơi này có lẽ thật sự là phương tiện giao thông.”

“Ông trời của tui ơi, anh rể anh thực sự nỡ lòng cưỡi Tâm Xuân sao!?” La Bộ sốt ruột hô lên.

Mục Dịch Nhiên: “…Thế giới trong tranh thường sẽ xuất hiện những việc khó có thể ngờ, mới nãy gã kia có nhắc đến Hàn Dạ Lữ, tôi đoán bên kia có lẽ thời tiết lạnh hơn bên này, có lẽ thật sự phải dùng chó kéo xe trượt tuyết.”

Tâm Xuân hai mắt chăm chú lắng nghe lời của Mục Dịch Nhiên, giống như chỉ muốn sủa thật to mấy tiếng để tỏ ý kiến, tiếc là bay ra khỏi miệng vẫn là mấy tiếng “âu âu âu”.

Kha Tầm quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên: “Dịch Nhiên, chúng ta là một đội buôn gồm mười ba người, hơn nữa mang theo hàng hóa rất nặng, một con chó sợ là khó có thể kéo nổi sức nặng kia, huống hồ gì Tâm Xuân của chúng ta chỉ là một chú cún nho nhỏ.”

Mục Dịch Nhiên nghe vậy cũng nghẹn lời, nhìn ánh mắt của hai người một chó trước mặt, bỗng có cảm giác như mình là một gã biến thái đang mưu tính ngược đãi chó vậy, hắn toan vươn tay xoa xoa đầu chó một phen, lại có chút lóng ngóng không quá quen thuộc, cuối cùng đành khoanh tay cười nhạt một cái, hiếm thấy lộ ra vẻ khờ khạo, có chút đáng yêu.

Kha Tầm chỉ cảm thấy trong trong trái tim mình có một góc nào đó dường như đang dần dần mềm mại đến nhũn ra, khụ cười một tiếng lái sang chuyện khác: “Phải rồi, chắc chúng ta sắp tìm được kính lúp đó.”

“Âu!?” La Bộ còn chưa lên tiếng, Tâm Xuân đã giành trước.

“Hoa văn trên quần áo gã đàn ông kia nhìn rất giống chúng ta, đều là đến từ Quang Minh Lữ, nói không chừng hắn cũng là thương nhân như chúng ta, có lẽ chúng ta có thể thử hỏi mua kính lúp từ tay bọn họ, hoặc là có thể mượn dùng tạm.” Kha Tầm nói.

“Gã đàn ông nào? Chẳng hiểu sao nghe hai chữ “đàn ông” nói ra từ miệng anh có vẻ ngâu xi kiểu gì…” La Bộ nói xong bỗng nhận ra cái ngâu xi của mình, thật sự chịu không nổi ánh mắt của Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên đang nhìn mình lúc này, liền “à ú à á” mấy tiếng cho qua chuyện.

Kha Tầm: “Chính là cái ông chú béo béo lúc nãy đấy, có vẻ như là người của Quang Minh Lữ, chúng ta nên nghĩ ra một lý do nào đó để tìm hắn, bởi vì rất có thể gã sẽ mưu đồ muốn đổi Tâm Xuân với chúng ta.”

Lời của Kha Tầm còn chưa dứt, từ tầng trên cùng cao nhất đột nhiên vọng xuống một tiếng

“Dập đèn——”

__________

Chú thích

(*) Nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hành nhân: câu thơ nổi tiếng của Tô Thức (Tô Đông Pha) trong 《Lâm giang tiên · Tống tiễn Mục phụ》, ý là cuộc đời người như một quán trọ, ta cũng chỉ là kẻ đi đường.

Ở đây mở rộng một tí, về ý nghĩa nghịch lữ, thực ra nghịch lữ (逆旅) là từ dùng để chỉ nhà trọ, khách điếm ở thời xưa, cái từ này khá là thú vị (cá nhân tớ thấy vậy), bởi vì lữ có nghĩa là một chuyến đi, mà nghịch lữ nghĩa là điểm ngược (nằm ở hướng ngược) trên chuyến đi, người xưa dùng nó để chỉ nhà trọ, vì thông thường ngày xưa khi trên đường đi lại, người ta chỉ dừng lại khi muốn nghỉ ngơi, thành ra điểm nghịch trên chuyến đi lại thành ra ám chỉ nhà trọ, chứ thực chất thì cái từ này không phải vốn để mô tả nhà trọ, nó có tính chất như là một từ ẩn dụ hơn.

(*) Cổ lâu tử: minh họa hình ảnh cho dễ mường tượng (thực tế thì cái trong truyện nó bự dã man hơn, ko mini như ảnh dưới đâu)



(*) “Cắc cớ dì quới ung”: Đây là một cái joke bên TQ, từ nguyên gốc là “Vu nữ vô qua” nói nhại của từ “Dữ nhĩ vô quan” (Không liên quan tới ngươi), ở đây giải thích thêm cho mọi người rõ xíu ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau