Thích Bộ Dạng Không Thể Tự Chăm Sóc Bản Thân Của Em
Chương 5: Buông cơ thể
Khi chiếc bát trong tay tuột khỏi tay và vỡ tung tóe xuống sàn Tống Dực thất kinh đứng trong bếp Ngụy Thành nghe thấy tiếng động.
Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào cậu qua tấm kính lúc Ngụy Thành bước vào nhìn cậu nhóc đang đứng ngược sáng không biết cậu đã chạm vào dây thần kinh nào trong lòng khẽ nhúc nhích.
Tống Ân Nhã nhanh chóng phản ứng lại anh quỳ xuống định nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên có chút luống cuống chú Thành em xin lỗi vốn dĩ anh muốn tự mình rửa bát nhưng nước rửa bát lại không tay anh quá trơn cái bát rơi xuống đất mà không nắm được và vỡ tan tành.
Mọi việc không hoàn thành tốt lại gây ra rắc rối khiến anh cảm thấy rất nản.
Tong Yin trông thực sự rất dịu dàng cho dù đó là vẻ xanh trong mắt anh vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô hay sự dịu dàng của tay chân cô trong mọi trường hợp cô trông không giống một người đã từng làm việc.
Wei Cheng đoán rằng điều kiện gia đình trước đây của anh ấy khá tốt 23 tuổi trông giống như một tờ giấy trắng và sự giản dị trong xương của anh ấy không thể che giấu khỏi mắt người ngoài.
Nhẹ nhàng kéo người bên kia dậy Ngụy Thành nói anh vào phòng khách nghỉ ngơi đi ở đây tôi dọn dẹp, cẩn thận đứt tay.
Tống Dực muốn níu kéo nhưng bên kia lại vỗ đầu anh Ngụy Thành nhẹ giọng nói quan sát.
Vì vậy hắn giống như một con cừu nhỏ sợ hãi ngơ ngác lắc lư trở về phòng khách Tống Ân Nhã ngồi trên sô pha ôm chặt lấy cái đầu được Ngụy Thành vỗ về một cảm xúc kỳ lạ từ trong lòng dâng lên.
Anh ta bị Bác Thành vỗ vào đầu dùng sức nhẹ như vậy thậm chí anh ta còn cảm thấy động tác của Bác Thành rất nhẹ nhàng dường như không phải đang dạy dỗ anh ta chút nào anh ấy làm vỡ cái bát nhưng chú Cheng không có vẻ gì là tức giận.
Tống Dực bất giác mím môi dựa vào sô pha cười cười trong lòng có chút trói buộc người trong bếp bác Thành sao lại tốt như vậy trên đời này sẽ có những người tốt như vậy.
Vào khoảng mười Tong Yin đã vào van Wei Cheng Ông nhìn ra ngoài ở ghế hành khách trong một thời gian sau đó nhìn lại vào người lái xe bên cạnh anh và hỏi bác Cheng chúng ta đi đâu
Wei Cheng Hui ông đưa em đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố mọi thứ đều hoàn chỉnh anh mua cái gì cũng muốn mua ngay
Tống Dực rất ít khi ra ngoài sau khi tốt nghiệp anh hầu như chỉ ở nhà và đi chơi nơi xa nhất có lẽ là công viên bên cạnh lúc này anh đang đứng trước khu mua sắm cùng Ngụy Thành ánh mắt đảo quanh không khỏi vươn tay nắm lấy cánh tay người kia thở dài nói chú Thành có nhiều như vậy mọi người ở đây
Ngụy Thành nhìn hai mắt của mình giọng nói của những người đang kinh ngạc hạ xuống ở ây nhiều người như vậy, nhất định phải đi theo tôi.
Cuối tuần có rất nhiều người đến mua sắm ở trung tâm thương mại và mọi người chậm rãi đi lại xung quanh Tong Yin bị những người đi qua xô ngã còn anh ấy thì không tôi rất xấu hổ khi nói rằng người khác vừa mới đi quanh co một lúc và khi một cái chạm nhẹ vào cổ tay anh ấy anh ấy đã do bác Cheng nắm giữ.
Cheng bác Cheng
Ngụy Thành nhìn lại anh tôi sẽ giữ em lại trước để lát nữa tôi không bỏ đi
Tống Dực vội vàng gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay bị bên kia siết chặt như thể bị lạm dụng với phép thuật tôi không thể di chuyển tầm nhìn của mình.
Màu này thì sao Xiaoyin Xiaoyin
Tống Dực định thần lại chú Thành đang cầm mùng hỏi ý kiến của anh anh cũng chưa mua mấy món này nên chỉ có thể gật đầu nói phải miễn là bác Cheng mua nó.
Ngụy Thành tựa hồ không biết hỏi ý kiến gì đành phải bất lực xoa xoa tóc thuận mắt chọn đồ.
May mắn thay Wei Cheng biết chọn đồ mặc dù anh ấy và Tong Yin có khoảng cách về tuổi tác ba thế hệ nhưng họ rất chu đáo và tinh tế những thứ mà Tong Yin thích nhìn thoáng qua đều rất phù hợp với lứa tuổi của anh ấy.
Sau khi mua nhiều thứ Tống Dực nhìn dãy số không biết nên phản ứng như thế nào.
Cheng bác Cheng
Wei Cheng có thể nhìn thấy những gì Tông Yin đã suy nghĩ và ông đã thông qua một túi trong tay Xiao Yin bạn có thể giúp tôi với một
Tông Yin ngay lập tức cầm lấy cái túi mà là đã tốt nhất đó là một chiếc túi nhẹ chưa kể bên kia còn có đồ đạc khác trong tay.
Ghế sau của chiếc xe van đã đầy và Wei Cheng đã đích thân giúp lắp đặt rất nhiều thứ khi anh chuyển đồ về.
Trong thời tiết nắng nóng cả hai người đều toát mồ hôi cơ thể nhão nhoét khi di chuyển thì mồ hôi nhễ nhại Tống Dực không tự chủ được liền vặn quạt điện cho Ngụy Trừng gió đã được anh điều chỉnh đến mức tối đa chỉ hy vọng Cố Thừa Trạch sẽ không nóng như vậy.
Bên trong Ngụy Thành lắp đồ dùng làm bếp vừa đi ra liền nhìn thấy đứa nhỏ đang háo hức nhìn mình đang đứng bên cạnh quạt điện rõ ràng là quá nóng nhưng lại không có đi máy sấy tóc Ngụy Chính Cheng rất ít khi dùng từ dễ thương để miêu tả về tình dục nhưng bây giờ Tongyin thực sự rất dễ thương trong mắt anh ấy.
Trước nụ cười nhàn nhạt của Ngụy Trừng Tống Dực xấu hổ gãi gãi đầu chú Trừng
Ngụy Trừng nói trời nóng chú có thể đến chỗ của cháu tắm cho mát và cảm thấy dễ chịu hơn chờ đến khi mồ hôi nhễ nhại trên người anh ấy khô đi tắm rửa bằng nước ấm.
Tống Âm gật gật đầu chạy ra ban công thu dọn quần áo đã phơi khô chạy đến nhà Ngụy Thành vừa cởi quần lót ra Bác Thành nhìn thấy anh ta xấu hổ đang đưa quần lót vào trong tay bị Bác Thành nhìn thấy thật là xấu hổ. truyện kiếm hiệp hay
Khi Wei Cheng lắp đặt đồ đạc trong phòng của Tongyin và quay trở lại nhà anh nhìn thấy Tongyin đang ngồi xổm trong phòng tắm để giặt quần áo.
Anh cho tất cả quần áo vào xô đổ rất nhiều bột giặt cả xô ngập trong bọt cánh tay trắng nõn mỏng manh đem quần áo bên trái câu vào bên phải Ngụy Thành bị Tống Âm cách cách giặt quần áo đánh bại không khỏi dở khóc dở cười quần áo như thế này còn chưa giặt.
Tống Âm hừ nhẹ một tiếng nói nhỏ ta ta còn chưa có rửa sạch.
Ngụy Thành nhìn sợi tóc nhỏ xoay tròn trên đỉnh đầu ta dạy cho ngươi.
Chiều hôm đó Tống Dực ở nhà Ngụy Thành học cách sử dụng một số đồ đạc Ngụy Thành phát hiện khả năng tự lo cho bản thân trong cuộc sống quá kém gần như bằng không.
Tống Dực trong lúc học tập đã mắc rất nhiều lỗi tưởng chú Thành sẽ sốt ruột thay vào đó anh lại được người bên cạnh an ủi anh nghĩ thầm chú Thành kiếp này có lẽ chẳng có gì để đền đáp cho lòng tốt của anh nếu là con gái thì cũng không sao để anh được như những gì anh nhìn thấy trên TV nghĩ xong, anh lại cảm thấy mình có chút chột dạ hứa với Bác Thành đang suy nghĩ gì vậy?
Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào cậu qua tấm kính lúc Ngụy Thành bước vào nhìn cậu nhóc đang đứng ngược sáng không biết cậu đã chạm vào dây thần kinh nào trong lòng khẽ nhúc nhích.
Tống Ân Nhã nhanh chóng phản ứng lại anh quỳ xuống định nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên có chút luống cuống chú Thành em xin lỗi vốn dĩ anh muốn tự mình rửa bát nhưng nước rửa bát lại không tay anh quá trơn cái bát rơi xuống đất mà không nắm được và vỡ tan tành.
Mọi việc không hoàn thành tốt lại gây ra rắc rối khiến anh cảm thấy rất nản.
Tong Yin trông thực sự rất dịu dàng cho dù đó là vẻ xanh trong mắt anh vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô hay sự dịu dàng của tay chân cô trong mọi trường hợp cô trông không giống một người đã từng làm việc.
Wei Cheng đoán rằng điều kiện gia đình trước đây của anh ấy khá tốt 23 tuổi trông giống như một tờ giấy trắng và sự giản dị trong xương của anh ấy không thể che giấu khỏi mắt người ngoài.
Nhẹ nhàng kéo người bên kia dậy Ngụy Thành nói anh vào phòng khách nghỉ ngơi đi ở đây tôi dọn dẹp, cẩn thận đứt tay.
Tống Dực muốn níu kéo nhưng bên kia lại vỗ đầu anh Ngụy Thành nhẹ giọng nói quan sát.
Vì vậy hắn giống như một con cừu nhỏ sợ hãi ngơ ngác lắc lư trở về phòng khách Tống Ân Nhã ngồi trên sô pha ôm chặt lấy cái đầu được Ngụy Thành vỗ về một cảm xúc kỳ lạ từ trong lòng dâng lên.
Anh ta bị Bác Thành vỗ vào đầu dùng sức nhẹ như vậy thậm chí anh ta còn cảm thấy động tác của Bác Thành rất nhẹ nhàng dường như không phải đang dạy dỗ anh ta chút nào anh ấy làm vỡ cái bát nhưng chú Cheng không có vẻ gì là tức giận.
Tống Dực bất giác mím môi dựa vào sô pha cười cười trong lòng có chút trói buộc người trong bếp bác Thành sao lại tốt như vậy trên đời này sẽ có những người tốt như vậy.
Vào khoảng mười Tong Yin đã vào van Wei Cheng Ông nhìn ra ngoài ở ghế hành khách trong một thời gian sau đó nhìn lại vào người lái xe bên cạnh anh và hỏi bác Cheng chúng ta đi đâu
Wei Cheng Hui ông đưa em đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố mọi thứ đều hoàn chỉnh anh mua cái gì cũng muốn mua ngay
Tống Dực rất ít khi ra ngoài sau khi tốt nghiệp anh hầu như chỉ ở nhà và đi chơi nơi xa nhất có lẽ là công viên bên cạnh lúc này anh đang đứng trước khu mua sắm cùng Ngụy Thành ánh mắt đảo quanh không khỏi vươn tay nắm lấy cánh tay người kia thở dài nói chú Thành có nhiều như vậy mọi người ở đây
Ngụy Thành nhìn hai mắt của mình giọng nói của những người đang kinh ngạc hạ xuống ở ây nhiều người như vậy, nhất định phải đi theo tôi.
Cuối tuần có rất nhiều người đến mua sắm ở trung tâm thương mại và mọi người chậm rãi đi lại xung quanh Tong Yin bị những người đi qua xô ngã còn anh ấy thì không tôi rất xấu hổ khi nói rằng người khác vừa mới đi quanh co một lúc và khi một cái chạm nhẹ vào cổ tay anh ấy anh ấy đã do bác Cheng nắm giữ.
Cheng bác Cheng
Ngụy Thành nhìn lại anh tôi sẽ giữ em lại trước để lát nữa tôi không bỏ đi
Tống Dực vội vàng gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay bị bên kia siết chặt như thể bị lạm dụng với phép thuật tôi không thể di chuyển tầm nhìn của mình.
Màu này thì sao Xiaoyin Xiaoyin
Tống Dực định thần lại chú Thành đang cầm mùng hỏi ý kiến của anh anh cũng chưa mua mấy món này nên chỉ có thể gật đầu nói phải miễn là bác Cheng mua nó.
Ngụy Thành tựa hồ không biết hỏi ý kiến gì đành phải bất lực xoa xoa tóc thuận mắt chọn đồ.
May mắn thay Wei Cheng biết chọn đồ mặc dù anh ấy và Tong Yin có khoảng cách về tuổi tác ba thế hệ nhưng họ rất chu đáo và tinh tế những thứ mà Tong Yin thích nhìn thoáng qua đều rất phù hợp với lứa tuổi của anh ấy.
Sau khi mua nhiều thứ Tống Dực nhìn dãy số không biết nên phản ứng như thế nào.
Cheng bác Cheng
Wei Cheng có thể nhìn thấy những gì Tông Yin đã suy nghĩ và ông đã thông qua một túi trong tay Xiao Yin bạn có thể giúp tôi với một
Tông Yin ngay lập tức cầm lấy cái túi mà là đã tốt nhất đó là một chiếc túi nhẹ chưa kể bên kia còn có đồ đạc khác trong tay.
Ghế sau của chiếc xe van đã đầy và Wei Cheng đã đích thân giúp lắp đặt rất nhiều thứ khi anh chuyển đồ về.
Trong thời tiết nắng nóng cả hai người đều toát mồ hôi cơ thể nhão nhoét khi di chuyển thì mồ hôi nhễ nhại Tống Dực không tự chủ được liền vặn quạt điện cho Ngụy Trừng gió đã được anh điều chỉnh đến mức tối đa chỉ hy vọng Cố Thừa Trạch sẽ không nóng như vậy.
Bên trong Ngụy Thành lắp đồ dùng làm bếp vừa đi ra liền nhìn thấy đứa nhỏ đang háo hức nhìn mình đang đứng bên cạnh quạt điện rõ ràng là quá nóng nhưng lại không có đi máy sấy tóc Ngụy Chính Cheng rất ít khi dùng từ dễ thương để miêu tả về tình dục nhưng bây giờ Tongyin thực sự rất dễ thương trong mắt anh ấy.
Trước nụ cười nhàn nhạt của Ngụy Trừng Tống Dực xấu hổ gãi gãi đầu chú Trừng
Ngụy Trừng nói trời nóng chú có thể đến chỗ của cháu tắm cho mát và cảm thấy dễ chịu hơn chờ đến khi mồ hôi nhễ nhại trên người anh ấy khô đi tắm rửa bằng nước ấm.
Tống Âm gật gật đầu chạy ra ban công thu dọn quần áo đã phơi khô chạy đến nhà Ngụy Thành vừa cởi quần lót ra Bác Thành nhìn thấy anh ta xấu hổ đang đưa quần lót vào trong tay bị Bác Thành nhìn thấy thật là xấu hổ. truyện kiếm hiệp hay
Khi Wei Cheng lắp đặt đồ đạc trong phòng của Tongyin và quay trở lại nhà anh nhìn thấy Tongyin đang ngồi xổm trong phòng tắm để giặt quần áo.
Anh cho tất cả quần áo vào xô đổ rất nhiều bột giặt cả xô ngập trong bọt cánh tay trắng nõn mỏng manh đem quần áo bên trái câu vào bên phải Ngụy Thành bị Tống Âm cách cách giặt quần áo đánh bại không khỏi dở khóc dở cười quần áo như thế này còn chưa giặt.
Tống Âm hừ nhẹ một tiếng nói nhỏ ta ta còn chưa có rửa sạch.
Ngụy Thành nhìn sợi tóc nhỏ xoay tròn trên đỉnh đầu ta dạy cho ngươi.
Chiều hôm đó Tống Dực ở nhà Ngụy Thành học cách sử dụng một số đồ đạc Ngụy Thành phát hiện khả năng tự lo cho bản thân trong cuộc sống quá kém gần như bằng không.
Tống Dực trong lúc học tập đã mắc rất nhiều lỗi tưởng chú Thành sẽ sốt ruột thay vào đó anh lại được người bên cạnh an ủi anh nghĩ thầm chú Thành kiếp này có lẽ chẳng có gì để đền đáp cho lòng tốt của anh nếu là con gái thì cũng không sao để anh được như những gì anh nhìn thấy trên TV nghĩ xong, anh lại cảm thấy mình có chút chột dạ hứa với Bác Thành đang suy nghĩ gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất