Sư Phụ Vai Ác Không Dễ Làm!

Chương 17: Vị sư huynh là trưởng môn trong truyền thuyết

Trước Sau
Âu Dương Húc vừa buột miệng hỏi liền hối hận, ngày thường hắn sẽ không phạm sai lầm như thế, chỉ là không biết vì cái gì mà vừa rồi lại buột miệng hỏi vậy.

Chu Chu làm như không nhìn thấy hắn xấu hổ, cười nói: "Đúng vậy, đó là gia chủ Cơ gia cùng nhi tử nhà ông, Vân nhi cũng đã từng là con ông, nhưng, về sau chỉ là đồ đệ của ta mà thôi."

Âu Dương Húc thấy Chu Chu không những không trách tội, còn trả lời lại hắn, cảm kích từ tận đáy lòng, vừa rồi hắn ở gần như vậy, rõ ràng có thể cảm nhận được uy thế cực lớn của Chu Chu, uy thế kia chỉ có thể là của tu sĩ Kết Đan kỳ, với tu vi Kết Đan kỳ mà ở Quân Sơn Phái, đã đủ khả năng để làm một phong chi chủ.

Hắn nghĩ phong chủ thường phải là một lão nhân, trong Tu Chân giới, cá lớn nuốt cá bé là điều bình thường, có thể được cùng tu sĩ Kết Đan kỳ trò chuyện ngang hàng, thật sự là rất khó.

Hiện giờ, hắn thật sự cảm thấy may mắn hơn người khác, vì mình đã tiến lên cùng Chu Chu nói chuyện.

Quả nhiên, người xung quanh Âu Dương Húc hiện giờ thấy hai người trò chuyện với nhau vui vẻ, cũng đều đi lên, cùng Chu Chu chào hỏi, Âu Dương Húc vì Chu Chu đã từng nói chuyện qua, thời điểm giao hảo cùng người khác không chút che giấu sự thân cận với Chu Chu, chọc cho mọi người ghen ghét không thôi, nhưng bọn họ cũng không biết tu vi của Chu Chu, chỉ là xem trọng tư chất của Cơ Vân Lưu, nhiều lắm là ghen ghét Âu Dương Húc may mắn, có thể nhanh chóng kết giao với sư đồ nhà người ta. Nhưng, hữu nghị giữa tiểu hài tử, cũng không cần phải nhờ đến thứ tự trước và sau, chỉ cần đệ tử nhà mình nỗ lực một chút, cũng có thể kết giao với đối phương. Vì thế càng ra sức cùng Chu Chu giao hảo.

Làm một trạch nam tiêu chuẩn, ngày thường Chu Chu cùng lắm là chat trên diễn đàn, tuy chat trên diễn đàn y có thể thoải mái lảm nhảm, nhưng khi đó y có thể lựa chọn im lặng không nói, nhưng hiện tại, Chu Chu tỏ vẻ, cùng một đám đại thúc trung niên lảm nhảm nói chuyện, y mệt não lắm nha.

Nhưng may mắn, thời điểm y sắp lảm nhảm đến hỏng, một lời hô làm mọi người ngừng nói. Tất cả đều nhìn về phía phát ra tiếng hô, chỉ thấy trước sơn môn, có mười mấy đệ tử mặc đồng phục của nội môn Quân Sơn Phái đi xuống, dẫn đầu chính là một đệ tử hơn hai mươi tuổi, bên hông đeo đai màu tím, đón gió mà đứng rất tuấn tú, không biết là vị đệ tử thân truyền của vị phong chủ nào, theo sau còn có hai người đeo đai màu xanh, nghiêm túc theo sau.

"Đã để các vị đạo hữu đợi lâu, ta là Thường Dật, phần báo danh của lễ thu đồ đệ lần này là ta phụ trách, ta nghĩ mọi người đều đã biết luật thu đồ đệ của Quân Sơn Phái, phải đủ tuổi để tu luyện, tu vi ít nhất phải đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Ta không khuyến khích hài tử có tu vi quá thấp báo danh, bởi vì phía sau còn bài kiểm tra thực lực, tu vi càng thấp đồng nghĩa phải đối mặt với nguy hiểm càng lớn, hy vọng các vị thận trọng suy xét. Nếu không có gì thắc mắc, như vậy hiện tại bắt đầu báo danh." Thường Dật không hổ là đệ tử thân truyền của Quân Sơn Phái, khi nói chuyện để lộ khí chất bất phàm, có thể được giao cho phụ trách lễ báo danh, thực lực lẫn khí chất không thể quá kém, dù sao cũng chính là mặt mũi của Quân Sơn Phái.

Thời điểm Thường Dật tuyên bố lễ báo danh bắt đầu, mọi người liền đi đến nơi báo danh. Bởi vì nhân số quá đông, cho nên phải chen chúc, Âu Dương Húc không biết từ khi nào đã len được vào bên trong. . ngôn tình hay

Chu Chu hao hết sức lực mới lôi kéo được Cơ Vân Lưu chen vào đám người.



Thở dài một cái, nhìn cảnh tượng biển người trước mặt, Chu Chu đột nhiên cảm thấy hiện tại chính là đợt thi đại học thời cổ đại nha, cha mẹ đưa con đi thi, quả thực chính là phong cách từ cổ chí kim.

Dù sao lễ thu đồ đệ cũng không ngừng trong một ngày, người báo danh cũng không vội, Chu Chu cảm thấy không cần thiết phải gấp gáp, dù sao cũng không lấy hơi đâu mà chen với đám người này, hiển nhiên Cơ Boss cũng nghĩ như vậy, rất là ngoan ngoãn theo Chu Chu đứng, bàn tay nhỏ còn được Chu Chu nắm lấy.

"Vân nhi, những lời vừa rồi phụ thân ngươi nói, ngươi không cần để ý, phụ thân cùng huynh đệ gì đó, có hay không cũng không sao, ngươi là đồ đệ Chu...... đồ đệ Vân Thanh Mạch ta, so với thân phận của con cháu nhà Cơ gia còn hơn nhiều, về sau có sư phụ ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi." Chu Chu nhìn Cơ Vân Lưu bình tĩnh, rốt cuộc vẫn quyết định nói ra những lời này, tuy rằng biết đồ đệ nhà mình cùng tiểu hài tử kia không giống nhau, so với những đứa trẻ khác còn thông minh, lý trí, trầm ổn hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn còn là hài tử. Trong truyện, Cơ Vân Lưu bởi vì người nhà và Vân Thanh Mạch cùng hành hạ mới hắc hóa, hiện giờ không bị y ảnh hưởng đến, không biết bị người nhà đối xử tàn nhẫn có ảnh hưởng hay không.

Cơ Vân Lưu giương mắt nhìn Chu Chu, phát hiện y nhíu mày, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, trong lòng ấm áp, nếu đời trước, Cơ Hạo Thiên có nói những lời kia có lẽ hắn cũng bị ảnh hưởng một chút, thì hiện tại, không ai có thể đả kích được hắn. Chu Chu tuy là tình huống ngoài ý muốn, nhưng hắn lại rất quý trọng cái gọi là ngoài ý muốn này.

Cơ Vân Lưu thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Sư phụ, người lo lắng cho Vân nhi, Vân nhi thật sự rất vui, nhưng Vân nhi đã không còn như trước kia, cái gì cũng không hiểu, nếu bởi vì mấy lời nhỏ này mà bị đả kích, Vân nhi cũng không xứng làm đồ đệ của sư phụ. Lại nói, Cơ Hạo Thiên có chỗ nào đủ tư cách làm phụ thân của Vân nhi, còn Cơ Vân Khởi nào xứng là đệ đệ Vân nhi, bọn họ hiện giờ chỉ là hai người xa lạ, Vân nhi sao còn để ý lời bọn họ nói. Cho nên, sư phụ đừng lo, Vân nhi không sao, không có lúc nào tốt hơn lúc này."

Nghe xong một phen những lời này của đồ đệ nhà mình, Chu Chu phát hiện y càng ngày càng hay lo lắng, đậu má, y sao có thể "may mắn" mà nhặt được tiểu đồ đệ đã hắc hóa nhưng còn giả trang làm shota như thế này. Đây chỉ là một tiểu hài tử năm sáu tuổi sao? Nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của tiểu hài tử, loại ý tưởng này có chút dao động, củ cải nhỏ chỉ là trưởng thành hơi sớm đi, đúng vậy? Cái gì gọi là hắc hóa, cái gì gọi là Ma Vương, còn có tâm lý âm u, y nghĩ đồ đệ sẽ không phải loại như thế đâu.

Chu Chu đang rối rắm với thuộc tính của đồ đệ nhà mình, liền nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng: "Tiểu sư thúc."

Chu Chu quay đầu lại, phát hiện đứng sau mình chính là Thường Dật dẫn đầu đám đệ tử, lại cảm thán một lần nữa, tuổi tác của đám người tu tiên quả nhiên không thể dựa vào mặt mà ra, khuôn mặt của đối phương so với y không kém cạnh là mấy, mà lại gọi y là sư thúc, Tôn Dũng cùng Trần Đại còn phải gọi y là sư thúc tổ. Đột nhiên y cảm thấy có thành tựu cực kì lớn nha.

"Hóa ra Tiểu sư thúc ở chỗ này, Thường Dật đi tìm mãi." Thường Dật cười nói, thái độ cực kì thân thiết, thoạt nhìn như là tôn kính với y từ tận đáy lòng.

Chu Chu có chút kinh ngạc, đệ tử ở Quân Sơn Phái đối với Vân Thanh Mạch như thế nào, mấy ngày này y đã chứng kiến đủ, sợ hãi có thừa, tôn kính không đủ, bọn họ ngầm nói này nói nọ sau lưng y, có con sủng vật thích tám chuyện như Tham Lang, y không muốn biết cũng khó.

Nói thật, Chu Chu cũng cảm thấy bản thân Vân Thanh Mạch thật sự rất khó để làm người tôn kính, y cũng không hy vọng mình trong thân thể Vân Thanh Mạch này có thể tìm được một người thành tâm thực lòng tôn kính, chỉ cần không ở trước mặt y chống đối, sau lưng bọn họ nói y cái gì y cũng không để ý. Trước giờ chỉ gặp những người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, hiện tại thấy cậu lại cung kính như vậy, y có chút tâm tình không thể miêu tả.

Tâm tình phức tạp là một chuyện, chào hỏi lại là một chuyện khác, Chu Chu rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, thân thiết nói: "A, là Thường đồ đệ, đã lâu không gặp, không biết ngươi tìm ta là vì chuyện gì."



Thường Dật cười oán giận nói: "Tiểu sư thúc quá khách khí, trước kia không phải đều gọi ta là Tiểu Thường sao, tuy rằng Tiểu sư thúc bế quan nhiều năm không để ý tới mọi việc, nhưng tình cảm giữa chúng ta đâu thể quên phải không, ngài gọi ta là Tiểu Thường là được."

Tiểu Thường? Xưng hô thân thiết như vậy, thoạt nhìn không giống như giả vờ, chẳng lẽ cái loại như Vân Thanh Mạch cũng có người ưa? Chu Chu hơi tò mò.

Y tiếp tục hỏi: "Thế Tiểu Thường tìm ta có chuyện gì?"

Thường Dật nhiệt tình nói: "Là như thế này, sư phụ nghe nói Tiểu sư thúc đối với lần thu đồ đệ này rất quan tâm, rất là coi trọng, cố ý bảo ta tới Tiểu Trúc Phong xin chỉ thị của Tiểu sư thúc, hỏi người đã có đệ tử vừa ý hay chưa, nếu có, vậy trực tiếp mang tới báo danh, nếu không có, sẽ chọn giúp người một người."

Chu Chu không biết sư phụ cậu là ai, làm bộ hỏi: "Sư phụ ngươi gần đây khỏe không, lại nói, chúng ta là huynh đệ đã lâu không gặp, lại vẫn được sư phụ nhà ngươi quan tâm."

Thấy Chu Chu chủ động hỏi sư phụ của mình, Thường Dật vội đáp: "Tiểu sư thúc không biết, từ năm lão chưởng môn đi, Tiểu sư thúc lại bế quan, sư phụ một đêm đầu bạc, mười mấy năm qua Tiểu sư thúc đóng cửa Tiểu Trúc Phong, mà sư phụ đã là lão nhân gia cũng chưa bao giờ rời khỏi Quân Tử Phong, chúng ta là đệ tử cũng không biết phải khuyên người như thế nào, trước đó vài ngày, nghe nói Tiểu sư thúc giải cấm ở Tiểu Trúc Phong, lại có ý muốn thu đồ đệ, sư phụ rất cao hứng, vốn định tự mình tới Tiểu Trúc Phong thăm Tiểu sư thúc, lại sợ Tiểu sư thúc còn ghi hận việc năm đó, không muốn thấy người, cho nên sai Thường Dật đến hỏi Tiểu sư thúc có yêu cầu gì, cũng sẽ giúp đỡ Tiểu sư thúc chút việc."

Chu Chu xem như nghe hiểu, sư phụ của Thường Dật này, là sư huynh của y, chính là chưởng môn Quân Sơn Phái hiện tại, Quân Vô Nhai. Mà Quân Vô Nhai cùng Vân Thanh Mạch còn có một đoạn chuyện xưa. Mà chuyện xưa này chính là chuyện đã làm cho Vân Thanh Mạch phải đóng cửa Tiểu Trúc Phong, Quân Vô Nhai một đêm đầu bạc.

Đệt má, lượng tin tức hơi lớn, não y hoàn toàn không dùng đủ nữa rồi.

======

Phúc lợi ngày 2/9 nhé. Chúc các cậu tối đi chơi vui vẻ.

????????????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau