Chương 24: Thần thú đại nhân sợ hãi
Chu Chu quay đầu nhìn, liền thấy Quân mỹ nhân tươi cười với mình, hơi sửng sốt, mở miệng nói: “Ngươi……”
Quân mỹ nhân cười đến tít cả mắt, hàm răng trắng tinh thẳng tắp làm Chu Chu đau mắt, đáng tiếc một mỹ nhân phong hoa cả người tản mát mùi vị của tiên khí lại đang cười như một đứa trẻ, hình tượng muốn sụp đổ bao nhiêu liền sụp đổ bấy nhiêu.
Chu Chu do dự, cuối cùng vẫn thử hỏi thăm dò: “Vô Nhai có biết mở phong ấm của mãng xà chín đầu hay không?”
Quân mỹ nhân mở to mắt vô tội, ánh mắt thiên chân vô tà nhìn hắn. Chu Chu thở dài, nhìn cái dạng này của hắn, muốn từ Quân Vô Nhai biết được thêm chút thông tin nào thì có lẽ hắn phải ngây thơ hơn người này rất nhiều.
Tham Lang kỳ quái hỏi: “Người này làm sao vậy.”
Chu Chu nhún vai: “Như ngươi thấy đấy.”
Tham Lang tấm tắc thở dài: “Đáng tiếc, người có nhan sắc như vậy, hóa ra lại là một người ngốc.”
Quân mỹ nhân tuy rằng chỉ số thông minh hơi thấp, nhưng lời tốt xấu hắn vẫn hiểu, nghe được hai chữ ngueoif ngốc, hắn giận rồi.
Miệng Tham Lang còn chưa nói xong, đã ngửi thấy mùi lông tóc cháy, nó nhìn về phía Chu Chu, dò hỏi: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
Chu Chu đồng cảm nhìn nó, vươn tay chỉ phía sau lưng nó.
Tham Lang không hiểu lắm, đang muốn quay lại nhìn, đột nhiên cảm giác được cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, “Ngao ——”
Ý thức được sự đau đớn, làm Tham Lang hiểu rõ ý của Chu Chu, nó lăn từ trên giường xuống, lăn qua lăn lại trên mặt đất hòng đem cái đuôi đang cháy dập tắt.
Tham Lang ngao ngao kêu đau, nhưng không phải kêu vì đau, mà là nó đau lòng cho cái đuôi bảo bối của mình. Nhìn cái đuôi trước mắt bị thiêu trụi lông, Tham Lang kêu gào thảm thiết hơn mấy lần so với thời điểm bị thương.
Chu Chu biết Tham Lang yêu quý cái đuôi của nó như thế nào, hắn đã rất nhiều lần nhìn nó lúc rảng rỗi không có việc gì làm là đi liếm đuôi mấy cái, đi đường cũng sợ đuôi quệt đất mà bẩn, nó còn có thói quen vung vẩy đuôi đi trước mặt mắt, còn sợ rằng hắn không trông thấy vẻ đẹp cái đuôi của nó.
Có một lần hắn vô tình khen đuôi nó một cái, gia hỏa này thế nhưng dành cả ngày để khoe khoang, kỳ thật lúc ấy hắn muốn nói, cái đuôi của ngươi kì thật dùng làm khăn lông rất tốt. May là hắn hiểu rõ, không nói câu kia ra.
Mạc Hoàn Tố đã từng làm tổn thương đến đuôi nó, nó liền ghi hận, lần này Quân Vô Nhai thiêu bảo bối này, nó không bộc phát lửa giận mới là lạ, quả nhiên, Tham Lang nhe nanh sói nhào đến chỗ Quân Vô Nhai.
Chu Chu vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ: “Ai, đừng xúc động.”
Tham Lang đâu thèm để ý, lướt qua Chu Chu lại phóng về phía Quân Vô Nhai, hai nanh sói tuyết trắng muốn liều mạng với Quân Vô Nhai. Lúc này tên ngốc Quân Vô Nhai còn đang tức giận, thấy Tham Lang nhào tới cũng xắn tay muốn đánh.
Chu Chu kinh ngạc nhìn một người một sói ở trong phòng đánh nhau, chỉ sau mấy đòn, Tham Lang là thần thú, tốc độ tăng trưởng, hay bản lĩnh dịch chuyển không ai có thể so được với nó, nhưng bất luận nó nhanh như thế nào, hay bất ngờ đánh từ đâu, cuối cùng đều bị Quân Vô Nhai ngăn cản.
Sau mười mấy hiệp, Tham Lang còn chưa có đánh trúng đòn nào, nhưng lại rước thêm mấy vết thương, lông trắng trở nên bù xù.
Một người một sói ở giữa nhà đánh nhau, răng nanh của Tham Lang lóe sáng, lông dựng lên, Quân mỹ nhân chơi cực kỳ vui vẻ, làm mặt quỷ với nó, cũng trưng ra biểu tình mong chờ với Chu Chu, biểu tình kia rất giống một con cún to xác cầu khen ngợi, so với Tham Lang còn giống cún hơn.
Chu Chu không để ý đến hắn, thở dài, đi đến cạnh Tham Lang, ngồi xổm xuống cạnh nó, dùng tay vuốt vuốt chỗ lông xù trên đầu nó: “Thôi, ngươi đánh không lại hắn đâu, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, quân tử báo thù mười năm không muộn.”
Tham Lang dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi bàn tay Chu Chu, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Chu Chu một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi cứ tránh ra liền biết ta có thể đánh lại hắn hay không.”
Chu Chu bị nó trừng có chút chột dạ, biết hắn biết, chênh lệch quá lớn, vừa nãy hắn cũng đã ngăn nó rồi.
Kỳ thật Chu Chu cũng có chút kinh ngạc, bộ dáng hiện tại của Quân Vô Nhai rất giống những người bị sốc mà trở nên ngu ngơ ngốc nghếch, không nghĩ tới pháp lực của Quân Vô Nhai vẫn còn cao cường như thế, ôm một hài tử ba bốn tuổi giống một quả bom nổ chậm thật sự nguy hiểm.
Hắn có dự cảm, Tham Lang gặp phải Quân Vô Nhai thật sự xui xẻo. Cho nên thời điểm Tham Lang xông lên, hắn muốn ngăn cản, Tham Lang tuy chỉ là sủng vật, tuy rằng hơi ngạo kiều, lại có chút ngốc, cũng có lúc quên mất hắn là chủ tử, nhưng nói như thế nào cũng là người nhà mình, thấy nó tự chuốc lấy khổ vào thân cũng không thể không để ý. Nhưng hắn cũng không phải không ngăn lại, vậy không phải hắn sai rồi.
Chu Chu do dự muốn cho nó biết sự thật, nhưng lại sợ đả kích đến nó, thử thăm dò: “Ngươi biết hắn là ai sao?”
Tham Lang tức giận nói: “Ta quản hắn là ai, dám thiêu đuôi của ta, sớm muộn gì ta cũng làm hắn đến mình ai cũng không nhớ.”
Chu Chu không tỏ ý kiến, làm như lơ đãng mà nói: “Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng không biết sau khi nghe xong tên của hắn, ngươi còn có thể nghĩ như vậy hay không, tên hắn là gì ta, nga, gọi là gì ta, đúng rồi, Quân Vô Nhai.”
Tham Lang tức khắc cứng đờ, nghẹn một lúc lâu, sau đó mới phun ra hai chữ: “Mẹ nó.” Cái này là Chu Chu nghe nó nói, lúc này dùng không có hai chữ nào so với hai chữ này phù hợp với tâm tình nó lúc này.
Tuy nói Tham Lang không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ có hai người, một người là Vân Thiên Mạch, một người là Quân Vô Nhai. Nhưng hiện tại hình như còn có người thứ ba là Cơ Vân Lưu.
Làm Tham Lang sợ ngây người, thực lực của Quân Vô Nhai căn bản không cần nói, nhưng nỗi đáng sợ lại không phải ở thực lực.
Tham Lang sống sau núi Quân Sơn Phái mấy trăm năm, biết rất nhiều yêu thú tiền bối cùng hậu bối, từ mồm chúng nó biết được rất nhiều việc sau núi, trong đó nghe tới nhiều nhất là hai cái tên, chính là Vân Thiên Mạch cùng Quân Vô Nhai, Vân Thiên Mạch đáng sợ vì thực lực siêu phàm cùng sở thích biến thái của hắn, hắn cũng không giết yêu thú, nhưng là mỗi một yêu thú chạy từ tay Vân Thiên Mạch ra đều hận không thể chết, tất cả yêu thú mặc kệ thiện hay ác, thực lực cao thấp, khi nói đến Vân Thiên Mạch, thiên ngôn vạn tổng kết lại chỉ có hai chữ —— biến thái. Mà Quân Vô Nhai đáng sợ ở chỗ, mặc kệ Vân Thiên Mạch nói cái gì, làm cái gì, hắn luôn đồng ý vô điều kiện, cũng có thể nói, đại đa số ý tưởng của Vân Thiên Mạch đều do Quân Vô Nhai rỉ tai, cho nên, so với Vân Thiên Mạch, hình tượng của Quân Vô Nhai cũng chẳng tốt hơn, hắn chính là mang hai chữ —— sát thần.
Mà nhắc tới Mạc Hoàn Tố, nó còn nói đến Quân Vô Nhai, đơn thuần nói tiếp, nó cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại trước mặt nó lại là bản tôn Quân Vô Nhai chân chính, tuy rằng nhìn có hơi ngốc một chút, lại hơi trắng trẻo, nhưng không thể không sợ chỗ nữa hắn sẽ xúi Vân Thiên Mạch dùng hình thức dị hợm nào để tra tấn nó.
Tham Lang không biết dùng từ ngữ nào mới có thể hình dung tâm tình nó lúc này.
Chu Chu sở dĩ biết Tham Lang sợ Quân Vô Nhai là bởi vì nó đã nghe rất nhiều chuyện, Tham Lang cũng đã sớm nói với hắn qua về Vân Thiên Mạch cùng Quân Vô Nhai, làm hắn cũng tò mò không thôi, rất muốn biết sư đệ cùng tên sư huynh này rốt cuộc đã làm những chuyện gì mà để bị oán trách, có thể làm Tham Lang luôn cao ngạo nhắc tới là biến sắc.
Nhìn Tham Lang như cà héo tròn nháy mắt, Chu Chu không phúc hậu mà nghẹn cười, không hề có thành ý an ủi: “Ân, kỳ thật cũng không có gì.” Hắn nhìn Quân mỹ nhân nhướng mày, “Ngươi xem, vẻ ngoài cũng không quá dọa người.”
Tham Lang vẫn oán niệm, cúi đầu đạp tai, thân thể hơi run, nhìn có vẻ như lời hắn nói không có tác dụng trấn an.
Nhưng thật ra Chu Chu vừa nhìn qua Quân mỹ nhân đang nhìn hắn không chớp mắt, tức khắc cứng đờ. Quân mỹ nhân không biết khi nào lại mắc bệnh đau mắt, trừng một đôi mắt thỏ đáng thương cực kỳ ủy khuất nhìn hắn.
Chu Chu rất muốn nói, đừng nhìn ta như vậy, hai ta không quen. Nhưng sự thật là, hắn ngượng ngùng vỗ vỗ đầu Tham Lang trấn an, sau đó dùng vẻ mặt lấy lòng tiến lại chỗ Quân mỹ nhân, sợ hắn lại khóc sụt sịt một lần nữa thì không thể chịu nổi quá.
“A Mạch, a Mạch, ta cũng bị thương.” Lời nói của Quân mỹ nhân muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, vừa nói còn vừa vén tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, chỉ thấy trên tay có hai vết cào, cũng không sâu, nhưng có lẽ bởi vì làn da trắng mà thấy cực kì khổ thân.
Thân thể Tham Lang run cực kì lợi hại.
Chu Chu cứng đờ nhìn cánh tay đưa đến trước mắt mình, lại nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Quân Vô Nhai, hắn cảm thấy chất xám của mình không đủ dùng, hoàn toàn không thể lý giải được ý tứ của Quân Vô Nhai.
Hắn nên làm cái gì?
“Thổi thổi, A Mạch thổi thổi.” không thấy Chu Chu phản ứng, Quân Vô Nhai thổi thổi tay mình, làm mẫu cho Chu Chu.
Chu Chu nháy mắt đã hiểu. Nhìn Quân mỹ nhân thật lâu, sau đó không thể không khuất phục trước ánh mắt thỏ con của Quân mỹ nhân, cố nén cảm giác quỷ dị trong lòng, thổi thổi cánh tay, tốc độ cực nhanh trước nay chưa từng có.
Đối với hành vi có lệ của Chu Chu, Quân mỹ nhân tựa hồ có chút không hài lòng, vừa muốn mở miệng nói, đã bị Chu Chu chặn lại: “Đúng rồi, Vô Nhai, vừa rồi chúng ta nói đến mãng xà chín đầu, ngươi biết mãng xà chín đầu đang ở đâu không?”
Chu Chu vốn dĩ muốn nói lảng sang chuyện khác, miễn cho chuyện bé xé ra to, may là vừa nãy có nhắc tới mãng xà chín đầu, liền thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy từ Quân Vô Nhai có thể biết thêm cái gì.
Nhưng ngoài ý muốn, phản ứng của Quân Vô Nhai lại cực kỳ rõ ràng, thân thể Quân Vô Nhai tức khắc cứng đờ, đầu lắc như trống bỏi, rất có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Một đôi mắt to tròn của Quân mỹ nhân chỉ kém viết thêm chữ ‘ ta biết ’.
Chu Chu hơi nheo mắt lại, suy nghĩ đánh giá ánh mắt chân thành của Quân Vô Nhai.
______
Vì sự cute đáng yêu hồn nhiên đến ngu người của chị NhUnG mà tôi lại được nghỉ học. Nên có lẽ sẽ đăng mỗi ngày đến chương 30 cho các chế, mong các chế mãi ủng hộ. Chúc các chế giữ gìn sức khỏe của bản thân thật tốt, rửa tay thường xuyên và luôn đeo khẩu trang khi ra ngoài nhé. ❤❤❤
Quân mỹ nhân cười đến tít cả mắt, hàm răng trắng tinh thẳng tắp làm Chu Chu đau mắt, đáng tiếc một mỹ nhân phong hoa cả người tản mát mùi vị của tiên khí lại đang cười như một đứa trẻ, hình tượng muốn sụp đổ bao nhiêu liền sụp đổ bấy nhiêu.
Chu Chu do dự, cuối cùng vẫn thử hỏi thăm dò: “Vô Nhai có biết mở phong ấm của mãng xà chín đầu hay không?”
Quân mỹ nhân mở to mắt vô tội, ánh mắt thiên chân vô tà nhìn hắn. Chu Chu thở dài, nhìn cái dạng này của hắn, muốn từ Quân Vô Nhai biết được thêm chút thông tin nào thì có lẽ hắn phải ngây thơ hơn người này rất nhiều.
Tham Lang kỳ quái hỏi: “Người này làm sao vậy.”
Chu Chu nhún vai: “Như ngươi thấy đấy.”
Tham Lang tấm tắc thở dài: “Đáng tiếc, người có nhan sắc như vậy, hóa ra lại là một người ngốc.”
Quân mỹ nhân tuy rằng chỉ số thông minh hơi thấp, nhưng lời tốt xấu hắn vẫn hiểu, nghe được hai chữ ngueoif ngốc, hắn giận rồi.
Miệng Tham Lang còn chưa nói xong, đã ngửi thấy mùi lông tóc cháy, nó nhìn về phía Chu Chu, dò hỏi: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
Chu Chu đồng cảm nhìn nó, vươn tay chỉ phía sau lưng nó.
Tham Lang không hiểu lắm, đang muốn quay lại nhìn, đột nhiên cảm giác được cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, “Ngao ——”
Ý thức được sự đau đớn, làm Tham Lang hiểu rõ ý của Chu Chu, nó lăn từ trên giường xuống, lăn qua lăn lại trên mặt đất hòng đem cái đuôi đang cháy dập tắt.
Tham Lang ngao ngao kêu đau, nhưng không phải kêu vì đau, mà là nó đau lòng cho cái đuôi bảo bối của mình. Nhìn cái đuôi trước mắt bị thiêu trụi lông, Tham Lang kêu gào thảm thiết hơn mấy lần so với thời điểm bị thương.
Chu Chu biết Tham Lang yêu quý cái đuôi của nó như thế nào, hắn đã rất nhiều lần nhìn nó lúc rảng rỗi không có việc gì làm là đi liếm đuôi mấy cái, đi đường cũng sợ đuôi quệt đất mà bẩn, nó còn có thói quen vung vẩy đuôi đi trước mặt mắt, còn sợ rằng hắn không trông thấy vẻ đẹp cái đuôi của nó.
Có một lần hắn vô tình khen đuôi nó một cái, gia hỏa này thế nhưng dành cả ngày để khoe khoang, kỳ thật lúc ấy hắn muốn nói, cái đuôi của ngươi kì thật dùng làm khăn lông rất tốt. May là hắn hiểu rõ, không nói câu kia ra.
Mạc Hoàn Tố đã từng làm tổn thương đến đuôi nó, nó liền ghi hận, lần này Quân Vô Nhai thiêu bảo bối này, nó không bộc phát lửa giận mới là lạ, quả nhiên, Tham Lang nhe nanh sói nhào đến chỗ Quân Vô Nhai.
Chu Chu vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ: “Ai, đừng xúc động.”
Tham Lang đâu thèm để ý, lướt qua Chu Chu lại phóng về phía Quân Vô Nhai, hai nanh sói tuyết trắng muốn liều mạng với Quân Vô Nhai. Lúc này tên ngốc Quân Vô Nhai còn đang tức giận, thấy Tham Lang nhào tới cũng xắn tay muốn đánh.
Chu Chu kinh ngạc nhìn một người một sói ở trong phòng đánh nhau, chỉ sau mấy đòn, Tham Lang là thần thú, tốc độ tăng trưởng, hay bản lĩnh dịch chuyển không ai có thể so được với nó, nhưng bất luận nó nhanh như thế nào, hay bất ngờ đánh từ đâu, cuối cùng đều bị Quân Vô Nhai ngăn cản.
Sau mười mấy hiệp, Tham Lang còn chưa có đánh trúng đòn nào, nhưng lại rước thêm mấy vết thương, lông trắng trở nên bù xù.
Một người một sói ở giữa nhà đánh nhau, răng nanh của Tham Lang lóe sáng, lông dựng lên, Quân mỹ nhân chơi cực kỳ vui vẻ, làm mặt quỷ với nó, cũng trưng ra biểu tình mong chờ với Chu Chu, biểu tình kia rất giống một con cún to xác cầu khen ngợi, so với Tham Lang còn giống cún hơn.
Chu Chu không để ý đến hắn, thở dài, đi đến cạnh Tham Lang, ngồi xổm xuống cạnh nó, dùng tay vuốt vuốt chỗ lông xù trên đầu nó: “Thôi, ngươi đánh không lại hắn đâu, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, quân tử báo thù mười năm không muộn.”
Tham Lang dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi bàn tay Chu Chu, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Chu Chu một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi cứ tránh ra liền biết ta có thể đánh lại hắn hay không.”
Chu Chu bị nó trừng có chút chột dạ, biết hắn biết, chênh lệch quá lớn, vừa nãy hắn cũng đã ngăn nó rồi.
Kỳ thật Chu Chu cũng có chút kinh ngạc, bộ dáng hiện tại của Quân Vô Nhai rất giống những người bị sốc mà trở nên ngu ngơ ngốc nghếch, không nghĩ tới pháp lực của Quân Vô Nhai vẫn còn cao cường như thế, ôm một hài tử ba bốn tuổi giống một quả bom nổ chậm thật sự nguy hiểm.
Hắn có dự cảm, Tham Lang gặp phải Quân Vô Nhai thật sự xui xẻo. Cho nên thời điểm Tham Lang xông lên, hắn muốn ngăn cản, Tham Lang tuy chỉ là sủng vật, tuy rằng hơi ngạo kiều, lại có chút ngốc, cũng có lúc quên mất hắn là chủ tử, nhưng nói như thế nào cũng là người nhà mình, thấy nó tự chuốc lấy khổ vào thân cũng không thể không để ý. Nhưng hắn cũng không phải không ngăn lại, vậy không phải hắn sai rồi.
Chu Chu do dự muốn cho nó biết sự thật, nhưng lại sợ đả kích đến nó, thử thăm dò: “Ngươi biết hắn là ai sao?”
Tham Lang tức giận nói: “Ta quản hắn là ai, dám thiêu đuôi của ta, sớm muộn gì ta cũng làm hắn đến mình ai cũng không nhớ.”
Chu Chu không tỏ ý kiến, làm như lơ đãng mà nói: “Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng không biết sau khi nghe xong tên của hắn, ngươi còn có thể nghĩ như vậy hay không, tên hắn là gì ta, nga, gọi là gì ta, đúng rồi, Quân Vô Nhai.”
Tham Lang tức khắc cứng đờ, nghẹn một lúc lâu, sau đó mới phun ra hai chữ: “Mẹ nó.” Cái này là Chu Chu nghe nó nói, lúc này dùng không có hai chữ nào so với hai chữ này phù hợp với tâm tình nó lúc này.
Tuy nói Tham Lang không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ có hai người, một người là Vân Thiên Mạch, một người là Quân Vô Nhai. Nhưng hiện tại hình như còn có người thứ ba là Cơ Vân Lưu.
Làm Tham Lang sợ ngây người, thực lực của Quân Vô Nhai căn bản không cần nói, nhưng nỗi đáng sợ lại không phải ở thực lực.
Tham Lang sống sau núi Quân Sơn Phái mấy trăm năm, biết rất nhiều yêu thú tiền bối cùng hậu bối, từ mồm chúng nó biết được rất nhiều việc sau núi, trong đó nghe tới nhiều nhất là hai cái tên, chính là Vân Thiên Mạch cùng Quân Vô Nhai, Vân Thiên Mạch đáng sợ vì thực lực siêu phàm cùng sở thích biến thái của hắn, hắn cũng không giết yêu thú, nhưng là mỗi một yêu thú chạy từ tay Vân Thiên Mạch ra đều hận không thể chết, tất cả yêu thú mặc kệ thiện hay ác, thực lực cao thấp, khi nói đến Vân Thiên Mạch, thiên ngôn vạn tổng kết lại chỉ có hai chữ —— biến thái. Mà Quân Vô Nhai đáng sợ ở chỗ, mặc kệ Vân Thiên Mạch nói cái gì, làm cái gì, hắn luôn đồng ý vô điều kiện, cũng có thể nói, đại đa số ý tưởng của Vân Thiên Mạch đều do Quân Vô Nhai rỉ tai, cho nên, so với Vân Thiên Mạch, hình tượng của Quân Vô Nhai cũng chẳng tốt hơn, hắn chính là mang hai chữ —— sát thần.
Mà nhắc tới Mạc Hoàn Tố, nó còn nói đến Quân Vô Nhai, đơn thuần nói tiếp, nó cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại trước mặt nó lại là bản tôn Quân Vô Nhai chân chính, tuy rằng nhìn có hơi ngốc một chút, lại hơi trắng trẻo, nhưng không thể không sợ chỗ nữa hắn sẽ xúi Vân Thiên Mạch dùng hình thức dị hợm nào để tra tấn nó.
Tham Lang không biết dùng từ ngữ nào mới có thể hình dung tâm tình nó lúc này.
Chu Chu sở dĩ biết Tham Lang sợ Quân Vô Nhai là bởi vì nó đã nghe rất nhiều chuyện, Tham Lang cũng đã sớm nói với hắn qua về Vân Thiên Mạch cùng Quân Vô Nhai, làm hắn cũng tò mò không thôi, rất muốn biết sư đệ cùng tên sư huynh này rốt cuộc đã làm những chuyện gì mà để bị oán trách, có thể làm Tham Lang luôn cao ngạo nhắc tới là biến sắc.
Nhìn Tham Lang như cà héo tròn nháy mắt, Chu Chu không phúc hậu mà nghẹn cười, không hề có thành ý an ủi: “Ân, kỳ thật cũng không có gì.” Hắn nhìn Quân mỹ nhân nhướng mày, “Ngươi xem, vẻ ngoài cũng không quá dọa người.”
Tham Lang vẫn oán niệm, cúi đầu đạp tai, thân thể hơi run, nhìn có vẻ như lời hắn nói không có tác dụng trấn an.
Nhưng thật ra Chu Chu vừa nhìn qua Quân mỹ nhân đang nhìn hắn không chớp mắt, tức khắc cứng đờ. Quân mỹ nhân không biết khi nào lại mắc bệnh đau mắt, trừng một đôi mắt thỏ đáng thương cực kỳ ủy khuất nhìn hắn.
Chu Chu rất muốn nói, đừng nhìn ta như vậy, hai ta không quen. Nhưng sự thật là, hắn ngượng ngùng vỗ vỗ đầu Tham Lang trấn an, sau đó dùng vẻ mặt lấy lòng tiến lại chỗ Quân mỹ nhân, sợ hắn lại khóc sụt sịt một lần nữa thì không thể chịu nổi quá.
“A Mạch, a Mạch, ta cũng bị thương.” Lời nói của Quân mỹ nhân muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, vừa nói còn vừa vén tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, chỉ thấy trên tay có hai vết cào, cũng không sâu, nhưng có lẽ bởi vì làn da trắng mà thấy cực kì khổ thân.
Thân thể Tham Lang run cực kì lợi hại.
Chu Chu cứng đờ nhìn cánh tay đưa đến trước mắt mình, lại nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Quân Vô Nhai, hắn cảm thấy chất xám của mình không đủ dùng, hoàn toàn không thể lý giải được ý tứ của Quân Vô Nhai.
Hắn nên làm cái gì?
“Thổi thổi, A Mạch thổi thổi.” không thấy Chu Chu phản ứng, Quân Vô Nhai thổi thổi tay mình, làm mẫu cho Chu Chu.
Chu Chu nháy mắt đã hiểu. Nhìn Quân mỹ nhân thật lâu, sau đó không thể không khuất phục trước ánh mắt thỏ con của Quân mỹ nhân, cố nén cảm giác quỷ dị trong lòng, thổi thổi cánh tay, tốc độ cực nhanh trước nay chưa từng có.
Đối với hành vi có lệ của Chu Chu, Quân mỹ nhân tựa hồ có chút không hài lòng, vừa muốn mở miệng nói, đã bị Chu Chu chặn lại: “Đúng rồi, Vô Nhai, vừa rồi chúng ta nói đến mãng xà chín đầu, ngươi biết mãng xà chín đầu đang ở đâu không?”
Chu Chu vốn dĩ muốn nói lảng sang chuyện khác, miễn cho chuyện bé xé ra to, may là vừa nãy có nhắc tới mãng xà chín đầu, liền thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy từ Quân Vô Nhai có thể biết thêm cái gì.
Nhưng ngoài ý muốn, phản ứng của Quân Vô Nhai lại cực kỳ rõ ràng, thân thể Quân Vô Nhai tức khắc cứng đờ, đầu lắc như trống bỏi, rất có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Một đôi mắt to tròn của Quân mỹ nhân chỉ kém viết thêm chữ ‘ ta biết ’.
Chu Chu hơi nheo mắt lại, suy nghĩ đánh giá ánh mắt chân thành của Quân Vô Nhai.
______
Vì sự cute đáng yêu hồn nhiên đến ngu người của chị NhUnG mà tôi lại được nghỉ học. Nên có lẽ sẽ đăng mỗi ngày đến chương 30 cho các chế, mong các chế mãi ủng hộ. Chúc các chế giữ gìn sức khỏe của bản thân thật tốt, rửa tay thường xuyên và luôn đeo khẩu trang khi ra ngoài nhé. ❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất