Chương 38
Đương nhiên Chu Chu không biết đồ đệ nhà mình đang nghĩ gì, mới đầu còn có chút lo lắng, nhiều linh khí như vậy có thể làm củ cải nhỏ khó chịu hay không, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, mình hoàn toàn không cần lo lắng. Theo dòng linh khí tiến vào, kinh mạch bị hư tổn trong cơ thể của củ cải nhỏ không ngừng được chữa trị, tu vi cũn tăng lên như hỏa tiễn, Luyện Khí kỳ đại viên mãn, Trúc Cơ sơ kỳ, Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ, thời điểm Quân Vô Nhai bố trí xong phong ấn, tu vi của Cơ Vân Lưu đột phá tới Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ còn một chút nữa là đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn.
Chu Chu không biết nên hình dung tâm tình của mình ngay lúc này như thế nào.
Chính mình bị như vậy, nhưng mà là từ kết đan hậu kỳ tăng đến Kết Đan kỳ đại viên mãn, mà củ cải nhỏ chỉ ngủ một giấc, liền từ Luyện Khí kỳ tầng mười hai lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, tuy rằng không nên, nhưng hắn cực kỳ muốn cào tường, chẳng lẽ đây chính là vầng hào quang của vai chính so với vai Boss trong truyền thuyết, trừ khi ở trước vai chính thì mọi việc đều sẽ thuận lợi hay sao.
Chu Chu tuyệt đối không thừa nhận, hắn đang rất ghen tị.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc ghen tị đã bị thay thế bởi sự tự hào, dù là ở trên trời hay dưới đất, tốc độ tu vu tăng nhanh như vậy, chắc chắn chỉ có đồ đệ nhà hắn.
Chu Chu còn đang tự hào, không nhận ra Quân Vô Nhai đã hoàn thành phong ấn.
Quân Vô Nhai hoàn thành xong phong ấn xong liền nhìn về phía Chu Chu, đối với trạng thái của Chu Chu lúc này có chút kinh ngạc, hắn vốn đang sợ Chu Chu không chịu đựng nổi, tận lực đẩy nhanh tiến độ phong ấn, hiện tại xem ra đối phương hẳn là đã tìm được biện pháp xử lí tình trạng dư thừa linh khí.
Chu Chu cực kỳ tự hào, lơ đãng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Quân Vô Nhai, theo thói quen cười trước nói sau: "Sư huynh, đã phong ấn xong rồi sao."
Quân Vô Nhai nao nao, mơ hồ cảm thấy Vân Thanh Mạch hình như có chút không giống trước kia, nhưng nếu hỏi người này không giống trước kia ở chỗ nào thì hắn cũng không biết phải nói gì, nếu bắt buộc phải nói, thì hắn sẽ nói, người này hiện tại hay cười hơn trước đây.
So với trước kia, một Vân Thanh Mạch lạnh lùng, thì Vân Thanh Mạch ôn nhu như hiện tại, làm hắn có cảm giác muốn chăm sóc sư đệ này hơn. Đây là việc hắn không thể hiểu được, bởi vì hắn rất hiểu bản thân, hắn tuyệt đối sẽ không cho ai sự chú ý nào trừ người kia, thậm chí là nhìn một cái cũng cảm thấy chướng mắt.
Bằng không, mười năm trước, hắn cũng sẽ không nói với Vân Thanh Mạch những lời kia, chính vì thế mà hắn mới biết, hóa ra đối phương đối với mình cũng như đối với người kia. Cũng bởi vì những lời đó, làm hắn sinh ra hiểu lầm, tưởng Vân Thanh Mạch hại chết người nọ, nhất thời xúc động, làm đối phương bị thương nặng, hủy diệt tu vi Nguyên Anh của hắn.
Đối với một Vân Thanh Mạch trước mắt, thì giờ dù có là vì người nọ hay không, thì hắn cũng sẽ không ngại đem đối phương trở thành sư đệ chân chính của mình.
Chu Chu thấy Quân Vô Nhai nhìn chằm chằm mình xuất thần, nhịn không được gọi: "Sư huynh?"
Quân Vô Nhai bừng tỉnh, phục hồi tinh thần, rất nhanh thu liễm lại cảm xúc trên mặt, khôi phục thần sắc như bình thường, gật đầu: "Đã phong ấn xong, vừa rồi tình thế nguy cấp, chưa kịp hỏi, Thanh Mạch không sao chứ."
Chu Chu nho nhã lễ độ trả lời: "Đa tạ sư huynh quan tâm, đều đã giải quyết xong, sư đệ cũng không sao."
"Vậy là tốt rồi."
Hai người khách sáo xong, thế nhưng nhất thời nhìn nhau không nói gì. Chu Chu là bởi vì đang nhớ tới một Quân Vô Nhai ngu ngốc, lúc này lại trở thành bản cao lãnh, làm hắn có chút không được tự nhiên, không biết nên nói gì. Quân Vô Nhai lại đang nhớ về sự kiện mười năm trước mà chần chừ, tuy hắn biết đó chỉ là hiểu lầm, nhưng từ trước đến nay, tính cách cao ngạo làm hắn không biết làm sao để nói ra lời xin lỗi, hơn nữa, hắn mơ hồ đoán được mình từng lộ ra bộ mặt ấu trĩ trước đối phương, có loại cảm giác xấu hổ không rõ đang xuất hiện, làm hắn chỉ có thể im lặng.
Cuối cùng Chu Chu không nhịn được mà lên tiếng: "Sư huynh, phong ấn đã thành, chúng ta nên nhanh chóng quay lại, đỡ cho bọn trẻ sốt ruột chờ đợi."
Quân Vô Nhai đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Chu Chu, sau đó chậm rãi cười: "Nhưng theo như lời Thanh Mạch, sao ta lại nghe ra thành nên nhanh chóng ra ngoài để xử lí tên kia nhỉ."
Nói xong, Quân Vô Nhai bay về chỗ cũ, dung nham chung quanh không có ngọn nguồn, tốc độ chảy càng ngày càng chậm, độ sâu cũng càng ngày càng giảm, rất nhanh đã thoát khỏi dung nham, bay lên không trung.
Mãng xà chín đầu cùng Tham Lang sớm có chút lo lắng, trước khi phong ấn hoàn thành, bọn nó tuy đã cảm giác được, nhưng đợi mãi Chu Chu vẫn chưa ra, lúc này thấy bọn họ bình an trở về, cuối cùng cũng bớt lo lắng hơn, tuy thế, nhưng vẫn không nhịn được mà cà khịa hai câu.
Ví dụ như Chu Chu vừa mới trở về đầu mãng xà, liền nghe Tham Lang nói: "Ta tưởng ngươi thành thịt kho tàu rồi cơ đấy." Chu Chu bị lời nói của nó đánh cho choáng đầu.
So với Tham Lang, mãng xà chín đầu phúc hậu hơn một chút, phản bác nói: "Tiểu phượng hoàng làm sao có thể sợ lửa được, dù xảy ra chuyện kia, nhất định cũng phải vì không biết bơi nên mới sặc chết mà thôi." Biểu tình của Chu Chu nháy mắt cứng lại.
Quân Vô Nhai liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Tiểu Lục."
Hai sủng vật nhanh chóng ngậm miệng, làm sao chúng quên được vị đại thần vẫn còn đứng đây cơ chứ.
"Tiếp theo có tính toán gì không?" những lời này là Quân Vô Nhai nói với Chu Chu.
"Chuyện này phải nghe theo chưởng môn sư huynh rồi, xin hỏi chưởng môn sư huynh, thành tích khảo hạch năm nay có còn được tính hay không?" tâm tình Chu Chu không tồi, thuận miệng hỏi.
Quân Vô Nhai suy tư một lát, gật đầu nói: "Tính, việc ngoài ý muốn lần này vẫn chưa lan đến gần địa điểm thi, chỉ là ngọc bài bị mất đi hiệu lực mà thôi, đối với kết quả khảo hạch cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nếu bởi vì chuyện này mà hủy bỏ khảo hạch thì có hơi giống chuyện bé xé ra to."
Nghe Quân Vô Nhai khẳng định, Chu Chu nhanh chóng đưa ra quyết định: "Chúng ta tới địa điểm thi thôi, mấy đứa trẻ này còn phải tiếp tục tham gia khảo hạch."
Những người khác đương nhiên không có thắc mắc khác, Quân Vô Nhai cũng gật đầu cam chịu.
Trước khi đi, mọi người liếc mắt xuống dưới một lần nữa, dung nham đã dần dần ngừng chảy, địa tâm viêm cuồn cuộn cuối cùng cũng đã ngừng, đọng thành nham thạch, mười năm nữa, nơi này sẽ khác, nhưng việc đó đã không còn liên quan đến bọn họ.
......
Hôm nay, là ngày khảo hạch cuối cùng, mấy ngày qua, Chu Chu cùng Quân Vô Nhai bồi mấy đứa trẻ đi săn giết ma thú, đương nhiên, chiếu theo quy định, bọn họ không thể nhúng tay vào, nhưng Chu Chu lại có ý định kia, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn Quân Vô Nhai, cuối cùng đành phải đánh bay cái ý niệm này, chỉ là thời điểm bọn chúng gặp nguy hiểm thì sẽ ra tay cứu trợ.
Tuy rằng Chu Chu không thể nhúng tay, nhưng mãng xà chín đầu cùng Tham Lang lại chơi vui vẻ vô cùng, một chốc lại đem mấy con yêu thú cấp một sợ tới mức mềm chân ném đến trước mặt Âu Dương Cẩn, chốc nữa lại xua đuổi một con yêu thú cấp hai đến bẫy của Lâm Linh, thủ đoạn gian lận chói lọi như vậy mà Quân Vô Nhai lại làm như không thấy, dáng vẻ như ngầm đồng ý.
Khi Âu Dương Cẩn dùng vẻ mặt chết lặng đem con yêu thú thứ một trăm té ngã trước mặt mình đánh ngất xỉu, rốt cuộc cũng ngửi thấy mùi mê hương. Vội vàng thu thập vật phẩm, đi theo mùi mê hương.
Là một trạch nam tiêu chuẩn, kỹ năng nấu cơm của Chu Chu hoàn toàn thành thục, trong Huyền Linh bí cảnh có rất nhiều yêu thú, đối với một tên tham ăn mà nói, đây chính là một kho nguyên liệu nấu ăn.
Khi hắn vung tay nấu ăn, vô số ánh mắt nhìn đến miếng thịt hươu nướng trên tay hắn.
Lúc này mãng xà chín đầu thật sự rất đói. Bởi vì sau đó, nó đã đem một con heo Chu Chu nướng nuốt trọn.
Mãng xà chín đầu thầm gào thét, tổn hại hình tượng của nó lắm đó.
Cùng là thú, so với mãng xà chín đầu, đãi ngộ của Tham Lang tốt hơn nhiều, không chỉ không cần biến thân, còn được hưởng thụ hẳn một con hươu lớn, nếu ngươi muốn hỏi vì sao, vậy không thể không nghiên cứu một chủ đề tên là《 Luận về vẻ ngoài của yêu thú để lấy được đồ ăn 》.
________________________________________________________________________________
Chu Chu không biết nên hình dung tâm tình của mình ngay lúc này như thế nào.
Chính mình bị như vậy, nhưng mà là từ kết đan hậu kỳ tăng đến Kết Đan kỳ đại viên mãn, mà củ cải nhỏ chỉ ngủ một giấc, liền từ Luyện Khí kỳ tầng mười hai lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, tuy rằng không nên, nhưng hắn cực kỳ muốn cào tường, chẳng lẽ đây chính là vầng hào quang của vai chính so với vai Boss trong truyền thuyết, trừ khi ở trước vai chính thì mọi việc đều sẽ thuận lợi hay sao.
Chu Chu tuyệt đối không thừa nhận, hắn đang rất ghen tị.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc ghen tị đã bị thay thế bởi sự tự hào, dù là ở trên trời hay dưới đất, tốc độ tu vu tăng nhanh như vậy, chắc chắn chỉ có đồ đệ nhà hắn.
Chu Chu còn đang tự hào, không nhận ra Quân Vô Nhai đã hoàn thành phong ấn.
Quân Vô Nhai hoàn thành xong phong ấn xong liền nhìn về phía Chu Chu, đối với trạng thái của Chu Chu lúc này có chút kinh ngạc, hắn vốn đang sợ Chu Chu không chịu đựng nổi, tận lực đẩy nhanh tiến độ phong ấn, hiện tại xem ra đối phương hẳn là đã tìm được biện pháp xử lí tình trạng dư thừa linh khí.
Chu Chu cực kỳ tự hào, lơ đãng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Quân Vô Nhai, theo thói quen cười trước nói sau: "Sư huynh, đã phong ấn xong rồi sao."
Quân Vô Nhai nao nao, mơ hồ cảm thấy Vân Thanh Mạch hình như có chút không giống trước kia, nhưng nếu hỏi người này không giống trước kia ở chỗ nào thì hắn cũng không biết phải nói gì, nếu bắt buộc phải nói, thì hắn sẽ nói, người này hiện tại hay cười hơn trước đây.
So với trước kia, một Vân Thanh Mạch lạnh lùng, thì Vân Thanh Mạch ôn nhu như hiện tại, làm hắn có cảm giác muốn chăm sóc sư đệ này hơn. Đây là việc hắn không thể hiểu được, bởi vì hắn rất hiểu bản thân, hắn tuyệt đối sẽ không cho ai sự chú ý nào trừ người kia, thậm chí là nhìn một cái cũng cảm thấy chướng mắt.
Bằng không, mười năm trước, hắn cũng sẽ không nói với Vân Thanh Mạch những lời kia, chính vì thế mà hắn mới biết, hóa ra đối phương đối với mình cũng như đối với người kia. Cũng bởi vì những lời đó, làm hắn sinh ra hiểu lầm, tưởng Vân Thanh Mạch hại chết người nọ, nhất thời xúc động, làm đối phương bị thương nặng, hủy diệt tu vi Nguyên Anh của hắn.
Đối với một Vân Thanh Mạch trước mắt, thì giờ dù có là vì người nọ hay không, thì hắn cũng sẽ không ngại đem đối phương trở thành sư đệ chân chính của mình.
Chu Chu thấy Quân Vô Nhai nhìn chằm chằm mình xuất thần, nhịn không được gọi: "Sư huynh?"
Quân Vô Nhai bừng tỉnh, phục hồi tinh thần, rất nhanh thu liễm lại cảm xúc trên mặt, khôi phục thần sắc như bình thường, gật đầu: "Đã phong ấn xong, vừa rồi tình thế nguy cấp, chưa kịp hỏi, Thanh Mạch không sao chứ."
Chu Chu nho nhã lễ độ trả lời: "Đa tạ sư huynh quan tâm, đều đã giải quyết xong, sư đệ cũng không sao."
"Vậy là tốt rồi."
Hai người khách sáo xong, thế nhưng nhất thời nhìn nhau không nói gì. Chu Chu là bởi vì đang nhớ tới một Quân Vô Nhai ngu ngốc, lúc này lại trở thành bản cao lãnh, làm hắn có chút không được tự nhiên, không biết nên nói gì. Quân Vô Nhai lại đang nhớ về sự kiện mười năm trước mà chần chừ, tuy hắn biết đó chỉ là hiểu lầm, nhưng từ trước đến nay, tính cách cao ngạo làm hắn không biết làm sao để nói ra lời xin lỗi, hơn nữa, hắn mơ hồ đoán được mình từng lộ ra bộ mặt ấu trĩ trước đối phương, có loại cảm giác xấu hổ không rõ đang xuất hiện, làm hắn chỉ có thể im lặng.
Cuối cùng Chu Chu không nhịn được mà lên tiếng: "Sư huynh, phong ấn đã thành, chúng ta nên nhanh chóng quay lại, đỡ cho bọn trẻ sốt ruột chờ đợi."
Quân Vô Nhai đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Chu Chu, sau đó chậm rãi cười: "Nhưng theo như lời Thanh Mạch, sao ta lại nghe ra thành nên nhanh chóng ra ngoài để xử lí tên kia nhỉ."
Nói xong, Quân Vô Nhai bay về chỗ cũ, dung nham chung quanh không có ngọn nguồn, tốc độ chảy càng ngày càng chậm, độ sâu cũng càng ngày càng giảm, rất nhanh đã thoát khỏi dung nham, bay lên không trung.
Mãng xà chín đầu cùng Tham Lang sớm có chút lo lắng, trước khi phong ấn hoàn thành, bọn nó tuy đã cảm giác được, nhưng đợi mãi Chu Chu vẫn chưa ra, lúc này thấy bọn họ bình an trở về, cuối cùng cũng bớt lo lắng hơn, tuy thế, nhưng vẫn không nhịn được mà cà khịa hai câu.
Ví dụ như Chu Chu vừa mới trở về đầu mãng xà, liền nghe Tham Lang nói: "Ta tưởng ngươi thành thịt kho tàu rồi cơ đấy." Chu Chu bị lời nói của nó đánh cho choáng đầu.
So với Tham Lang, mãng xà chín đầu phúc hậu hơn một chút, phản bác nói: "Tiểu phượng hoàng làm sao có thể sợ lửa được, dù xảy ra chuyện kia, nhất định cũng phải vì không biết bơi nên mới sặc chết mà thôi." Biểu tình của Chu Chu nháy mắt cứng lại.
Quân Vô Nhai liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Tiểu Lục."
Hai sủng vật nhanh chóng ngậm miệng, làm sao chúng quên được vị đại thần vẫn còn đứng đây cơ chứ.
"Tiếp theo có tính toán gì không?" những lời này là Quân Vô Nhai nói với Chu Chu.
"Chuyện này phải nghe theo chưởng môn sư huynh rồi, xin hỏi chưởng môn sư huynh, thành tích khảo hạch năm nay có còn được tính hay không?" tâm tình Chu Chu không tồi, thuận miệng hỏi.
Quân Vô Nhai suy tư một lát, gật đầu nói: "Tính, việc ngoài ý muốn lần này vẫn chưa lan đến gần địa điểm thi, chỉ là ngọc bài bị mất đi hiệu lực mà thôi, đối với kết quả khảo hạch cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nếu bởi vì chuyện này mà hủy bỏ khảo hạch thì có hơi giống chuyện bé xé ra to."
Nghe Quân Vô Nhai khẳng định, Chu Chu nhanh chóng đưa ra quyết định: "Chúng ta tới địa điểm thi thôi, mấy đứa trẻ này còn phải tiếp tục tham gia khảo hạch."
Những người khác đương nhiên không có thắc mắc khác, Quân Vô Nhai cũng gật đầu cam chịu.
Trước khi đi, mọi người liếc mắt xuống dưới một lần nữa, dung nham đã dần dần ngừng chảy, địa tâm viêm cuồn cuộn cuối cùng cũng đã ngừng, đọng thành nham thạch, mười năm nữa, nơi này sẽ khác, nhưng việc đó đã không còn liên quan đến bọn họ.
......
Hôm nay, là ngày khảo hạch cuối cùng, mấy ngày qua, Chu Chu cùng Quân Vô Nhai bồi mấy đứa trẻ đi săn giết ma thú, đương nhiên, chiếu theo quy định, bọn họ không thể nhúng tay vào, nhưng Chu Chu lại có ý định kia, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn Quân Vô Nhai, cuối cùng đành phải đánh bay cái ý niệm này, chỉ là thời điểm bọn chúng gặp nguy hiểm thì sẽ ra tay cứu trợ.
Tuy rằng Chu Chu không thể nhúng tay, nhưng mãng xà chín đầu cùng Tham Lang lại chơi vui vẻ vô cùng, một chốc lại đem mấy con yêu thú cấp một sợ tới mức mềm chân ném đến trước mặt Âu Dương Cẩn, chốc nữa lại xua đuổi một con yêu thú cấp hai đến bẫy của Lâm Linh, thủ đoạn gian lận chói lọi như vậy mà Quân Vô Nhai lại làm như không thấy, dáng vẻ như ngầm đồng ý.
Khi Âu Dương Cẩn dùng vẻ mặt chết lặng đem con yêu thú thứ một trăm té ngã trước mặt mình đánh ngất xỉu, rốt cuộc cũng ngửi thấy mùi mê hương. Vội vàng thu thập vật phẩm, đi theo mùi mê hương.
Là một trạch nam tiêu chuẩn, kỹ năng nấu cơm của Chu Chu hoàn toàn thành thục, trong Huyền Linh bí cảnh có rất nhiều yêu thú, đối với một tên tham ăn mà nói, đây chính là một kho nguyên liệu nấu ăn.
Khi hắn vung tay nấu ăn, vô số ánh mắt nhìn đến miếng thịt hươu nướng trên tay hắn.
Lúc này mãng xà chín đầu thật sự rất đói. Bởi vì sau đó, nó đã đem một con heo Chu Chu nướng nuốt trọn.
Mãng xà chín đầu thầm gào thét, tổn hại hình tượng của nó lắm đó.
Cùng là thú, so với mãng xà chín đầu, đãi ngộ của Tham Lang tốt hơn nhiều, không chỉ không cần biến thân, còn được hưởng thụ hẳn một con hươu lớn, nếu ngươi muốn hỏi vì sao, vậy không thể không nghiên cứu một chủ đề tên là《 Luận về vẻ ngoài của yêu thú để lấy được đồ ăn 》.
________________________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất