Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 25: Một sớm vô ý Giáo chủ thất thân

Trước Sau
Càng gần năm mới, dù là sân bay, nhà ga, hay bến xe, nơi nơi đều đông nghẹt người chuẩn bị về nhà ăn tết.

Nhưng mà lúc này lối ra ở sân bay thành phố B lại chật ních một đám các chàng trai cô gái trẻ tuổi, trong tay bọn họ giơ những bảng tên to bự, những bảng đèn leg nhấp nháy ở trong đám người thực sự rất khiến người khác phải chú ý.

Thông tin hoạt động tuyên truyền lưu động của Diệp Lệ Hành kết thúc đã sớm thông qua internet truyền đến tai fans hâm mộ, một đám các chàng trai cô gái trẻ tuổi không sợ giá rét, đang tận lực chờ ở sân bay.

Tô Thanh Việt đè thấp mũ, lại khoác thêm áo lông vũ đội lên mũ trùm đầu, đem khăn quàng cổ quấn một vòng lại một vòng, lặng lẽ đứng ở bên ngoài. Mùa đông lạnh giámặc áo quần như vậy cũng không có cái gì khác thường.

Vốn tưởng rằng đến sân bay tiếp đón xong liền có thể cùng ảnh đế nhà cậu ngọt ngọt ngào ngào về nhà, không nghĩ tới mới vừa tiến vào sân bay liền nhìn thấy một màn như vậy, đột nhiên không kịp đề phòng.

Các fans thần thông quảng đại không biết từ chỗ nào biết được tin tức Diệp Lệ Hành buổi chiều sẽ trở về thành phố B, đã sớm chờ ở cửa ra sân bay.

Di động tích một tiếng, Diệp Lệ Hành gửi Wechat nói mình đã xuống máy bay, đang đi ra cửa.

Diệp Lệ Hành đều cho những người khác nghỉ, chỉ để lại hai trợ lý hỗ trợ lấy hành lý, đợi sau khi về đến thành phố B, sẽ cho bọn họ rời đi.

Tô Thanh Việt nhìn đám người đông đúc đang chen lấn, gửi một đoạn video phát sóng trực tiếp cho hắn biết một chút hiện trạng.

Diệp Lệ Hành xem xong cũng không để ý lắm: "Đã quen rồi."

Tô Thanh Việt: "Anh không tìm nơi nào đó điệu thấp đi ra được sao!"

Diệp Lệ Hành cười cười, hồi âm bằng tin nhắn giọng nói: "Những người này không biết ở chỗ này đợi bao lâu, nếu anh lặng lẽ rời đi, bọn họ không biết, chẳng phải còn muốn ở đây tiếp tục chờ đợi, không bằng xuất hiện sớm một chút, để cho bọn họ sớm chút trở về, dù sao cũng sắp hết năm rồi."

Tô Thanh Việt buông điện thoại di động xuống, nhìn một đám các chàng trai cô gái trẻ tuổi trước mắt này, chỉ cảm thấy trái tim ấm áp.

Có đôi khi, fans chính là nguồn động lực chống đỡ giúp bọn họ vững tin bước tiếp.

"Nam thần của tôi ra rồi."

"Ở đâu?"

"A... Diệp ca, nhìn bên này."

"Trời ạ, nam thần hướng bên này nhìn qua."

Một đoàn fans trong nháy mắt vừa nhìn thấy Diệp Lệ Hành di chuyển đến cửa ra, đột nhiên hét lên, dẫn tới mọi người chung quanh đều nhìn qua hướng bên này.

Tô Thanh Việt theo tiếng hét nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy được một nam nhân. Người đó nổi bật giữa đám người này thật khó có thể bỏ qua.

Diệp Lệ Hành đưa một ngón tay tới bên miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chung quanh chỉ một thoáng đều an tĩnh xuống dưới.

Diệp Lệ Hành đầu tiên cúi đầu chào mọi người một cái thật sâu, sau đó cười nói: "Cảm ơn các bạn trời lạnh như vậy còn tới đây, tôi đã đến nơi an toàn rồi, cho nên các bạn nhỏ khả ái có phải hay không cũng nên về nhà chuẩn bị đón năm mới."

Tô Thanh Việt nhìn nam nhân khác hẳn ngày thường, nhất thời thất thần, thì ra hắn cũng có một mặt như vậy sao!

Các fan đều có chút không ức chế được mà nhìn hắn, hai mắt lóe lên hưng phấn quang mang.

Diệp Lệ Hành tựa hồ thấy được Tô Thanh Việt đang trùm kín mít trốn ở phía sau đám người, ánh mắt vừa động, đối với các fan nói: "Nếu muốn ký tên, không bằng chúng ta tìm một góc, từng người một tới."

Những fans này đều rất lý trí, tìm được một góc an tĩnh ở sân bay từng người từng người đến ký tên, có một số tiểu cô nương muốn chụp ảnh chung, Diệp Lệ Hành cũng không cự tuyệt, chỉ là trong mắt ẩn ẩn có chút nôn nóng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về một phía nào đó trong đám người.



Tô Thanh Việt cũng đứng xếp hàng, trong mắt mang ý cười nhìn hắn, bộ dáng một chút cũng không gấp gáp.

Diệp Lệ Hành như vậy kỳ thật càng làm cho cậu cảm thấy mạc danh kiêu ngạo.

Đợi ước chừng hơn nửa giờ, rốt cuộc đến phiên Tô Thanh Việt xếp cuối cùng, chung quanh còn có một ít fans không muốn rời đi, liền ở một bên lẳng lặng nhìn.

Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt hai tay trống trơn, cắm ở trong túi, ánh mắt sáng lên, nhẹ giọng hỏi: "Cậu cũng muốn ký tên sao?"

"Vâng."

Tô Thanh Việt đè thấp thanh âm, khuôn mặt che lấp dưới khăn quàng cổ có chút ửng đỏ nói: "Ký ở chỗ người khác không nhìn thấy đi!"

Diệp Lệ Hành biết không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt tối ngầm, không có nói ra tiếng, chỉ là làm cái môi ngữ.

Khuôn mặt Tô Thanh Việt lập tức đỏ hết, để Diệp Lệ Hành qua loa ký tên ở trên tay, nói tiếng ở trên xe chờ hắn liền vội vàng rời đi.

Diệp Lệ Hành tạm biệt fans, cho hai cái trợ lý nghỉ, liền đi đến xe bảo mẫu đã sớm chờ ở bên ngoài sân bay.

Ở bên trong xe, Tô Thanh Việt sớm đã lấy ra khăn quàng cổ, ngồi ở trên ghế phụ.

Diệp Lệ Hành ngẩn người, ở bên trong xe ngoại trừ cậu cũng chẳng còn ai khác.

Tô Thanh Việt dường như nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, trấn định nói: "Em bảo Chu đại ca nghỉ, em tự lái xe đến đây."

Nhưng mà Diệp ảnh đế nhìn thiếu niên ngồi ở ghế phụ sâu xa nói: "Cho nên..."

"Cho nên anh lái trở về."

Diệp Lệ Hành cười cười, sờ sờ đầu tóc Tô Thanh Việt, liền từ phía sau chui vào ghế điều khiển.

"Em cảm thấy đề nghị lúc nãy của anh như thế nào?"

Diệp Lệ Hành một bên lái xe, còn không quên đùa giỡn Tô Thanh Việt một phen.

Tô giáo chủ nhìn chữ ký trong tay đã bị mồ hôi làm ướt, trong đầu đột nhiên nhảy ra môi ngữ Diệp Lệ Hành vừa mới nói.

Ký ở trên mông đi, ngoại trừ tôi ai cũng không nhìn thấy!

Diệp Lệ Hành thấy cậu không nói lời nào, chỉ là khuôn mặt càng ngày càng đỏ, bàn tay cầm lái lặng lẽ run lên một chút.

Bộ dáng này, thật sự khiến người ta phạm tội mà!

Nhưng càng vội vàng, thời gian trôi qua khiến người càng khó nhịn, gần sát năm mới tình hình giao thông thật sự làm người ta phát điên.

Tô Thanh Việt nhìn Diệp Lệ Hành đột nhiên không nói một lời, sắc mặt nghiêm túc, hơi hơi run lên.

Thật vất vả chịu đựng xong tình trạng tắt nghẽn giao thông, lái xe vào cửa tiểu khu, Tô Thanh Việt nhìn Diệp ảnh đế đi ở phía trước, bước đi vội vàng, hoàn toàn không giao lưu với cậu, không hiểu sao cảm thấy có chút nguy hiểm.

Diệp Lệ Hành đem theo tổng cộng hai rương hành lý, một cái cũng không cho Tô Thanh Việt xách, chính mình xách theo tất cả vào nhà.

Tô giáo chủ còn đang tự hỏi có phải mình vô ý đắc tội hắn không, chẳng nói một lời như vậy, là muốn chiến tranh lạnh sao?

Nhưng mà, vừa mới bước vào nhà, Tô Thanh Việt liền cảm giác trước mắt xuất hiện một bóng đen.



Một thân ảnh cao lớn mang theo không cường thế cho kháng cự đem cậu áp lên trên cánh cửa vừa mới đóng. Một cổ khí tức đặc hữu của đàn ông xộc thẳng vào mũi cậu.

Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy giữa môi hơi lạnh, một thứ mềm mại phủ lên môi của cậu.

Sau đó là một cái hôn lưỡi nóng rát sâu sắc, mang theo sự bá đạo và chiếm đoạt không giống ngày xưa, phảng phất như muốn đem tất cả không khí trong ngực cậu đều rút cạn.

Tô Thanh Việt cảm thấy đầu một trận choáng váng, trước mắt mơ hồ một mảnh, bàn tay du tẩu ở trên người tựa hồ đốt lên từng ngọn lửa, thân thể càng ngày càng nóng.

Cậu muốn kêu Diệp Lệ Hành dừng lại, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng cũng không hoàn chỉnh, chỉ là rách nát ưm a, đầu tiên đè ở trên người nam nhân một trận, rồi sau đó là mưa rền gió dữ cắn phá.

Thẳng đến khi thân thể bị vứt lên giường lớn, Tô Thanh Việt mới có chút thanh tỉnh.

Áo lông vũ trên người sớm đã không biết tung tích, ngay cả chiếc áo len dưới lớp áo lông vũ cũng đã nửa treo ở trên người lung lay sắp rớt, quần jean dưới thân đã kéo khóa, tiểu giáo chủ thanh xuân dào dạt đang ngẩng đầu cúi chào.

Diệp Lệ Hành giờ phút này cũng đang trần trụi phía trên, bàn tay dày rộng ấn hướng về phía thắt lưng kim loại, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Tô giáo chủ chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, cảm giác có thứ gì đó đang dần dần mất đi khống chế.

Cậu khẩn trương rụt rụt thân mình, một bàn tay ngăn lại Diệp Lệ Hành đang hướng phía mình đè xuống: "Chờ đã, anh đây là... Muốn làm gì."

Diệp Lệ Hành híp híp mắt, nhàn nhạt nói: "Làm em!"

Hình thức như vậy, cảnh tượng như vậy, còn có cái gì không rõ, cần gì phải nói ra!

Tô giáo chủ nghẹn một chút, chẳng hiểu tại sao sự tình lại phát triển đến một bước này.

Diệp Lệ Hành đẩy ra cái tay đang che chắn ở phía trước hắn, cúi người xuống, ở bên tai Tô Thanh Việt trầm thấp âm u nói: "Lúc nãy ở sân bay đã muốn làm như vậy."

Một bàn tay duỗi hướng về phía tiểu giáo chủ, Tô Thanh Việt nhịn không được ưm một tiếng, cảm thấy có chút thoải mái, liền thả lỏng thân mình, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Đây thật là một quyết định khiến người ta tiêu tan nhuệ khí mà.

Tô giáo chủ tuy biết như vậy có thể thật sung sướng, lại không biết còn có một loại phương thức càng sảng khoái hơn, nhưng mà lại là vừa đau vừa sướng.

Từ trong ra ngoài, đau nhức trong thoải mái.

Diệp Lệ Hành dựa vào mép giường nhịn không được đốt lên một điếu thuốc, từ sau khi Tô Thanh Việt ở cùng hắn đã rất ít hút thuốc.

Toàn thân Tô giáo chủ đều phủ đầy vết tích màu hồng hồng tím tím khả nghi, lúc này đang bủn rủn vô lực nằm ở trên giường, hai chân còn có chút hơi hơi run rẩy.

Tình cảnh này khiến cậu cũng rất muốn hút một điếu thuốc.

Nhưng mà thời điểm còn không chờ cậu tự hỏi xong sự tình tại sao lại phát triển thành như vậy, một đôi bàn tay lại lần nữa phủ lên vòng eo của cậu.

Có một số việc thường khiến người thực tủy biết vị*, muốn ngừng mà không được.

*Thực tủy biết vị: "Ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm lần nữa.

□□ Diệp ảnh đế nhìn Tô giáo chủ lúc này thơm ngọt ngon miệng, lại vô cùng mê người mà không tự biết, cuối cùng cũng nhịn không được, tiếp tục làm xuống.

Tô Thanh Việt: Diệp Lệ Hành, em thảo tổ tông nhà anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau