Chương 42: Thân thể Giáo chủ, không được chạm vào
Tô Thanh Việt vẫn nhớ lần trước sau khi cậu uống say, bản thân làm một số chuyện vô cùng xấu hổ. Tuy rằng không biết thật giả ra sao, nhưng dù sao lúc ấy thật sự gây chuyện sau khi uống, sợ lần này lại sẽ xuất hiện vấn đề gì, khi uống rượu ở bên ngoài cậu vẫn luôn lướt qua liền ngừng.
Nằm ở trên giường Tô Thanh Việt đầu óc nháy mắt trống rỗng, cậu không biết mình tiến vào gian phòng này như thế nào.
Thân thể mềm nhũn như bông, không có sức lực, giống như là trúng mê dược.
Tô Thanh Việt bình tĩnh lại, âm thầm dùng nội lực vận hành một vòng, một lúc sau đầu óc mới trở nên thanh tỉnh hơn.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh phát hiện nơi này là một gian phòng khách sạn, phòng rất lớn, trang hoàng cũng rất xa hoa, thoạt nhìn ít nhất cũng là khách sạn năm sao trở lên.
Tô Thanh Việt nghiêng tai lắng nghe một chút, phía nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước róc rách, hình như có người đang tắm rửa ở bên trong.
Tô giáo chủ rũ xuống mí mắt, bắt đầu điên cuồng vận chuyển nội lực, từng chút từng chút đem dược vật trong cơ thể bức ra ngoài.
May mắn chính là thời đại này dược tính cũng không như trước kia, hẳn là người xuống tay với cậu cảm thấy cậu tương đối dễ đối phó, cũng không hạ nặng tay.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, bên trong truyền đến tiếng bước chân của ai đó đang đi đến.
Tô Thanh Việt bất động thanh sắc nhắm hai mắt lại.
Người nọ chậm rãi đến gần mép giường, từ tiếng bước chân nghe được, đây là một nam nhân có vóc dáng rất cao, bước chân phù phiếm, cảm giác như bị tửu sắc khoét rỗng thân thể.
"Chậc chậc"
Thanh âm truyền vào tai, Tô Thanh Việt thân thể cứng đờ, không nghĩ tới lại là hắn!
"Tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh? Chơi như vậy cũng quá không thú vị." Thanh âm nam nhân tựa hồ mang theo điểm tiếc nuối.
"Bất quá trước cởi quần áo nhìn xem cũng không tồi." Lời này mang theo nói không nên lời hạ lưu cùng vội vàng.
Tô Thanh Việt phối hợp chậm rãi mở ra hai mắt. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Lâm trước mắt, trong mắt mang theo sợ hãi. (so deep =]]])
"U, tỉnh rồi?" Trần Lâm vừa mới tắm xong, chỉ vây quanh một cái khăn tắm ở hạ thân, khuôn mặt thoạt nhìn rất anh tuấn vốn dĩ được bảo dưỡng thoả đáng giờ phút này mang theo nụ cười khiến người khác vô cùng chán ghét. Tô Thanh Việt nhìn thấy chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.
Nhưng mà, Tô Thanh Việt còn có có một số việc chưa hiểu rõ, chỉ có thể diễn cùng hắn.
Tô Thanh Việt thoạt nhìn dường như vô cùng tức giận, nhưng mà ánh mắt lại co ro nhìn hắn.
"Trần đạo, ông... Đây là có ý gì?"
Trần Lâm cúi người xuống, như là nhìn một món đồ chơi thú vị đem Tô Thanh Việt từ đầu đến chân đánh giá một lần. Thậm chí còn vươn tay ở trên chân trắng nõn mượt mà của Tô Thanh Việt nhẹ nhàng mà sờ soạng một cái, mang theo hàm súc nói không nên lời.
"Tôi có ý gì, cậu không nhìn ra sao? Hẳn là cậu không xa lạ gì mới đúng?"
Tô Thanh Việt nhẫn nại xung động muốn đem hắn một cước đá văng ra ngoài, dưới chăn tay mò đến túi tiền.
Không biết có phải yên tâm đối với cậu hay không, Trần Lâm vậy mà không lấy điện thọa di động của cậu đi.
Tô Thanh Việt sờ soạng đem ghi âm mở ra. Cảm tạ giờ phút này Trần Lâm đang tiến hành sờ soạng 360 độ chân cậu, cũng không chú ý tới động tác của cậu.
"Tôi không hiểu Trần đạo đang nói cái gì." Tô Thanh Việt ra vẻ giả vờ trấn định nói.
"Giả vờ, còn giả vờ, người giống như cậu tôi đã thấy rất nhiều." Trần Lâm nâng lên thân, tươi cười tựa như thấy một nhóc con bướng bỉnh, vươn tay nhéo cái mũi của cậu một cái.
Tô giáo chủ sắc mặt tái nhợt, cái tay kia vừa mới sờ qua chân của cậu, theo cậu thấy, Trần Lâm hiển nhiên chưa rửa chân cho cậu đâu.
ĐM! Thật mẹ nó muốn đánh người.
Trần Lâm tay dọc theo cổ Tô Thanh Việt dần dần đi xuống, cũng không đối với cậu làm cái gì, chỉ là đem tay đặt ở trên quần áo của cậu chậm rãi chuyển động lui tới, mang theo sắc ý cùng hương vị khác nói không nên lời.
Thoạt nhìn tựa như đang chậm rãi hưởng dụng một bữa tiệc lớn vậy.
qingyufighting.wordpress.com
Tô giáo chủ nghĩ đến người lời hắn nói ở bệnh viện ngày đó, cảm thấy người có bệnh sợ không phải Tiền Lỗi, hẳn là trước mắt người này đi!
"Bảo bối, cậu thoạt nhìn so với tưởng tượng của tôi mỹ vị hơn rất nhiều, không biết cái tên Triệu Khải kia có làm như vậy với cậu không?" Lúc nói đến Triệu Khải, trên mặt Trần Lâm thoáng hiện lên một mạt ý cười dữ tợn, mang theo không cam lòng cùng hận ý.
Tô Thanh Việt rũ xuống tầm mắt, không nghĩ để hắn nhìn ra sát ý trong con ngươi mình.
"Kỳ thật tôi vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi Trần đạo?"
"Ồ, cậu nói đi." Trần Lâm nhấc mũi lên, phảng phất như đang nhấm nháp mỹ vị ở trên người cậu ngửi ngửi.
"Ông hận Triệu đạo như vậy sao? Là vì tình, hay là bởi vì hắn luôn là chèn ép ông?"
Trần Lâm tựa như nghe thấy được chuyện gì chê cười vươn tay, một phen kéo quần áo trên ngực Tô Thanh Việt, "Chèn ép tôi? Cậu dựa vào cái gì cho rằng hắn có thể chèn ép tôi?"
Tô Thanh Việt bất động thanh sắc quay mặt đi, vừa rồi cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trần Lâm tựa hồ uống không ít.
"Hắn rốt cuộc có cái gì bản lĩnh, cái gì vương không thấy vương, năm đó nếu không phải tôi, hắn có thể có hôm nay." Trần Lâm giống như là phát tiết đột nhiên duỗi tay xé ra một loạt cúc áo trên quần áo của Tô Thanh Việt, lộ ra lồng ngực trắng nõn đơn bạc.
Tô Thanh Việt dần dần nắm chặt song quyền, cậu hỏi thật nhanh: "Ông cảm thấy hắn thành danh là bởi vì ông, cho nên ông liền thiết kế hãm hại hắn đúng không? Mọi chuyện xảy ra ở đoàn phim Tuyệt Thế đều là ông ở sau lưng tự biên tự diễn đi? Tiền Lỗi tuy không vô tội, nhưng ông mới là người ở phía sau sai sử."
Nguyên bản Trần Lâm muốn làm chút gì đó đột nhiên ngừng tay, ánh mắt không rõ nhìn thiếu niên dưới thân, đột nhiên cười nói: "Tôi vậy mà xem thường cậu, không nghĩ tới cậu còn rất thông minh, không sai, tên Tiền Lỗi đầu đất kia theo tôi nhiều năm như vậy, cũng phải có chút giá trị mới đúng, nhưng mà hiện tại tôi lại đối với cậu càng cảm thấy hứng thú hơn."
"Trần đạo, hành vi này là phạm pháp, ông không sợ tôi tố cáo ông sao?" Tô Thanh Việt thu liễm sát khí, hỏi một vấn đề cuối cùng.
"Phạm pháp? Cậu đang nói cái gì tôi không biết nha, không phải một người mới như cậu muốn tham gia diễn xuất trong bộ phim điện ảnh mới nhất của tôi nên mới tìm mọi cách bò lên giường của tôi sao? Cậu cứ đi tố cáo đi!" Trần Lâm nói xong lời này, liền duỗi tay sờ về phía quần của Tô giáo chủ.
Nhưng mà giây tiếp theo, đau đớn to lớn làm trước mắt hắn tối sầm, Trần Lâm chỉ cảm thấy đầu đau đơn từng hồi, thân thể tựa hồ đụng vào trên tường, ngực một trận đau nhức, cảm giác chính mình có thể phun ra một ngụm máu tươi.
Tô Thanh Việt một cước, đem sinh vật chướng mắt này biến ra khỏi tầm mắt chính mình.
Trần Lâm che lại ngực, mơ hồ trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân trắng nõn mượt mà, đôi chân này mấy giây trước hắn vừa mới sờ qua.
Tô Thanh Việt từ trên giường đứng lên, tắt đi ghi âm, gọi điện thoại cho Chu Thu Bân.
Lúc này cậu mới nhớ tới, Trần Lâm cũng tham gia bữa tiệc, nói là chính mình trong lòng áy náy vạn phần, liền tiến đến an ủi.
Chỉ là không nghĩ tới, trong rượu không có gì, vậy mà ly nước trái cây cậu tùy tay lấy lại bị hạ dược, thoạt nhìn tựa như là uống say.
Lúc ấy Chu Thu Bân giữa chừng có việc phải ra ngoài. Trần Lâm xung phong nhận việc hỗ trợ thuê phòng. Tất cả mọi người đều uống lên chút rượu, ai cũng không chú ý tới sự dị thường của hắn, hoặc có người chú ý tới, nhưng cái gì cũng đều không nói.
Tiếp theo là mấy đoạn vụn vặt.
Cúc áo trên sơ mi trắng của Tô Thanh Việt bị Trần Lâm vừa nãy phá hủy mấy cái, quần áo đã nhăn nhúm không ra hình dáng gì.
Tô giáo chủ tùy tay đem nó cởi ra, sau đó tìm được áo khoác tây trang của mình, mặc vào.
Nhìn Trần Lâm đang nằm trên mặt đất che lại ngực không thể nhúc nhích, Tô Thanh Việt mặt mang sát khí thân mình ngồi xổm xuống, duỗi tay vỗ vỗ gương mặt Trần Lâm.
"Trần đạo làm sao vậy? Vừa mới không phải rất hăng hái sao?"
Chỗ bàn tay vỗ qua lưu lại một dấu bàn tay rõ ràng, Trần Lâm chỉ cảm thấy miệng hắn đau sắp rớt.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bởi vì một đá vừa nãy của Tô Thanh Việt, vốn dĩ khăn tắm chỉ treo ở trên người đã rơi xuống dưới, Trần Lâm giờ phút này như gà luộc nước sôi nằm ngay đơ ở trên sàn nhà.
Rõ ràng nam nhân ngoạn ý đều có hình dạng như vậy, nhưng Tô Thanh Việt lại cảm thấy Trần Lâm giờ phút này thoạt nhìn ghê tởm cực kỳ, cậu bỗng sinh ra một loại dục vọng muốn hủy diệt hắn.
Tô giáo chủ đứng lên nhìn chung quanh một vòng, từ phòng khách trên bàn lấy qua một con dao gọt hoa quả.
Trần Lâm ánh mắt hoảng sợ nhìn con dao phiếm ngân quang, cả người đều run rẩy.
"Cậu... Cậu muốn làm gì? Cậu đừng xằng bậy."
"Trần đạo, tôi muốn làm gì ông không nhìn ra được sao?" Tô Thanh Việt đem toàn bộ lời nói lúc nãy trả lại cho hắn.
Tô Thanh Việt đem dao gọt hoa quả chậm rãi xẹt qua trước ngực hắn, giống như động tác vừa nãy hắn làm với cậu.
Trần Lâm chỉ cảm thấy mỗi nơi con dao xẹt qua như là mang theo hàn ý xuyên thẳng vào xương tủy, làm hắn run bần bật.
"Cậu như vậy là trái pháp luật, phải ngồi tù."
Từ lúc bắt đầu, ánh mắt Trần Lâm nhìn cậu liền mang theo sợ hãi không nói thành lời. Bởi vì hắn cảm giác được một loại mạc danh lãnh ý, tựa như thật sự muốn giết hắn vậy.
"Trái pháp luật? Tôi chỉ là tự vệ thôi. Hơn nữa những lời ông vừa mới nói, ông cảm thấy ai sẽ gặp xui xẻo trước." Tô Thanh Việt lấy ra điện thoại di động đối với hắn lắc lắc, bật ghi âm lên.
Trần Lâm tự trách mình sơ suất nhất thời, không nghĩ tới thế nhưng lại rơi xuống nhược điểm như vậy.
Đúng lúc này, Tô Thanh Việt đột nhiên đem khăn tắm che đến trên người hắn, hướng về phía hạ thân của hắn hung hăng dẫm một cước.
Kịch liệt đau đớn đột nhiên truyền khắp toàn thân, Trần Lâm sắc mặt trắng bệch ứa ra mồ hôi lạnh, đau đến nỗi thanh âm cũng không phát ra được.
Tô Thanh Việt ánh mắt đạm mạc nhìn Trần Lâm trước mắt che lại hạ thân lăn lộn trên sàn nhà, khóe miệng lộ ra một mạt thị huyết cười tà, cái xã hội pháp chế hoà bình này quả nhiên sẽ khiến người ta say mê, khiến người ta buông lỏng cảnh giác, khiến người nhanh quên đi tư vị liếm huyết ở mũi đao thượng là gì rồi.
"Thời điểm lão tử giết người không thấy máu ngươi còn không biết đang ở Diêm Vương điện nhảy nhót góc nào đâu?" Tô Thanh Việt khinh thường liếc mắt hắn một cái, xoay người vào toilet.
Khi Chu Thu Bân nhận được điện thoại, ba hồn bảy phách đều bay tọt ra ngoài cơ thể, dọc theo đường đi tốc độ lái xe nhanh như gió, giống như bay chạy tới khách sạn.
Nhưng mà lúc chờ hắn dưới sự trợ giúp của nhân viên khách sạn vào phòng, nhìn thấy lại là Trần Lâm nằm trên mặt đất, mà Tô Thanh Việt mới từ toilet rửa mặt đi ra.
Cho nên, là hắn hiểu sai rồi sao?
Nằm ở trên giường Tô Thanh Việt đầu óc nháy mắt trống rỗng, cậu không biết mình tiến vào gian phòng này như thế nào.
Thân thể mềm nhũn như bông, không có sức lực, giống như là trúng mê dược.
Tô Thanh Việt bình tĩnh lại, âm thầm dùng nội lực vận hành một vòng, một lúc sau đầu óc mới trở nên thanh tỉnh hơn.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh phát hiện nơi này là một gian phòng khách sạn, phòng rất lớn, trang hoàng cũng rất xa hoa, thoạt nhìn ít nhất cũng là khách sạn năm sao trở lên.
Tô Thanh Việt nghiêng tai lắng nghe một chút, phía nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước róc rách, hình như có người đang tắm rửa ở bên trong.
Tô giáo chủ rũ xuống mí mắt, bắt đầu điên cuồng vận chuyển nội lực, từng chút từng chút đem dược vật trong cơ thể bức ra ngoài.
May mắn chính là thời đại này dược tính cũng không như trước kia, hẳn là người xuống tay với cậu cảm thấy cậu tương đối dễ đối phó, cũng không hạ nặng tay.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, bên trong truyền đến tiếng bước chân của ai đó đang đi đến.
Tô Thanh Việt bất động thanh sắc nhắm hai mắt lại.
Người nọ chậm rãi đến gần mép giường, từ tiếng bước chân nghe được, đây là một nam nhân có vóc dáng rất cao, bước chân phù phiếm, cảm giác như bị tửu sắc khoét rỗng thân thể.
"Chậc chậc"
Thanh âm truyền vào tai, Tô Thanh Việt thân thể cứng đờ, không nghĩ tới lại là hắn!
"Tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh? Chơi như vậy cũng quá không thú vị." Thanh âm nam nhân tựa hồ mang theo điểm tiếc nuối.
"Bất quá trước cởi quần áo nhìn xem cũng không tồi." Lời này mang theo nói không nên lời hạ lưu cùng vội vàng.
Tô Thanh Việt phối hợp chậm rãi mở ra hai mắt. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Lâm trước mắt, trong mắt mang theo sợ hãi. (so deep =]]])
"U, tỉnh rồi?" Trần Lâm vừa mới tắm xong, chỉ vây quanh một cái khăn tắm ở hạ thân, khuôn mặt thoạt nhìn rất anh tuấn vốn dĩ được bảo dưỡng thoả đáng giờ phút này mang theo nụ cười khiến người khác vô cùng chán ghét. Tô Thanh Việt nhìn thấy chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.
Nhưng mà, Tô Thanh Việt còn có có một số việc chưa hiểu rõ, chỉ có thể diễn cùng hắn.
Tô Thanh Việt thoạt nhìn dường như vô cùng tức giận, nhưng mà ánh mắt lại co ro nhìn hắn.
"Trần đạo, ông... Đây là có ý gì?"
Trần Lâm cúi người xuống, như là nhìn một món đồ chơi thú vị đem Tô Thanh Việt từ đầu đến chân đánh giá một lần. Thậm chí còn vươn tay ở trên chân trắng nõn mượt mà của Tô Thanh Việt nhẹ nhàng mà sờ soạng một cái, mang theo hàm súc nói không nên lời.
"Tôi có ý gì, cậu không nhìn ra sao? Hẳn là cậu không xa lạ gì mới đúng?"
Tô Thanh Việt nhẫn nại xung động muốn đem hắn một cước đá văng ra ngoài, dưới chăn tay mò đến túi tiền.
Không biết có phải yên tâm đối với cậu hay không, Trần Lâm vậy mà không lấy điện thọa di động của cậu đi.
Tô Thanh Việt sờ soạng đem ghi âm mở ra. Cảm tạ giờ phút này Trần Lâm đang tiến hành sờ soạng 360 độ chân cậu, cũng không chú ý tới động tác của cậu.
"Tôi không hiểu Trần đạo đang nói cái gì." Tô Thanh Việt ra vẻ giả vờ trấn định nói.
"Giả vờ, còn giả vờ, người giống như cậu tôi đã thấy rất nhiều." Trần Lâm nâng lên thân, tươi cười tựa như thấy một nhóc con bướng bỉnh, vươn tay nhéo cái mũi của cậu một cái.
Tô giáo chủ sắc mặt tái nhợt, cái tay kia vừa mới sờ qua chân của cậu, theo cậu thấy, Trần Lâm hiển nhiên chưa rửa chân cho cậu đâu.
ĐM! Thật mẹ nó muốn đánh người.
Trần Lâm tay dọc theo cổ Tô Thanh Việt dần dần đi xuống, cũng không đối với cậu làm cái gì, chỉ là đem tay đặt ở trên quần áo của cậu chậm rãi chuyển động lui tới, mang theo sắc ý cùng hương vị khác nói không nên lời.
Thoạt nhìn tựa như đang chậm rãi hưởng dụng một bữa tiệc lớn vậy.
qingyufighting.wordpress.com
Tô giáo chủ nghĩ đến người lời hắn nói ở bệnh viện ngày đó, cảm thấy người có bệnh sợ không phải Tiền Lỗi, hẳn là trước mắt người này đi!
"Bảo bối, cậu thoạt nhìn so với tưởng tượng của tôi mỹ vị hơn rất nhiều, không biết cái tên Triệu Khải kia có làm như vậy với cậu không?" Lúc nói đến Triệu Khải, trên mặt Trần Lâm thoáng hiện lên một mạt ý cười dữ tợn, mang theo không cam lòng cùng hận ý.
Tô Thanh Việt rũ xuống tầm mắt, không nghĩ để hắn nhìn ra sát ý trong con ngươi mình.
"Kỳ thật tôi vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi Trần đạo?"
"Ồ, cậu nói đi." Trần Lâm nhấc mũi lên, phảng phất như đang nhấm nháp mỹ vị ở trên người cậu ngửi ngửi.
"Ông hận Triệu đạo như vậy sao? Là vì tình, hay là bởi vì hắn luôn là chèn ép ông?"
Trần Lâm tựa như nghe thấy được chuyện gì chê cười vươn tay, một phen kéo quần áo trên ngực Tô Thanh Việt, "Chèn ép tôi? Cậu dựa vào cái gì cho rằng hắn có thể chèn ép tôi?"
Tô Thanh Việt bất động thanh sắc quay mặt đi, vừa rồi cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trần Lâm tựa hồ uống không ít.
"Hắn rốt cuộc có cái gì bản lĩnh, cái gì vương không thấy vương, năm đó nếu không phải tôi, hắn có thể có hôm nay." Trần Lâm giống như là phát tiết đột nhiên duỗi tay xé ra một loạt cúc áo trên quần áo của Tô Thanh Việt, lộ ra lồng ngực trắng nõn đơn bạc.
Tô Thanh Việt dần dần nắm chặt song quyền, cậu hỏi thật nhanh: "Ông cảm thấy hắn thành danh là bởi vì ông, cho nên ông liền thiết kế hãm hại hắn đúng không? Mọi chuyện xảy ra ở đoàn phim Tuyệt Thế đều là ông ở sau lưng tự biên tự diễn đi? Tiền Lỗi tuy không vô tội, nhưng ông mới là người ở phía sau sai sử."
Nguyên bản Trần Lâm muốn làm chút gì đó đột nhiên ngừng tay, ánh mắt không rõ nhìn thiếu niên dưới thân, đột nhiên cười nói: "Tôi vậy mà xem thường cậu, không nghĩ tới cậu còn rất thông minh, không sai, tên Tiền Lỗi đầu đất kia theo tôi nhiều năm như vậy, cũng phải có chút giá trị mới đúng, nhưng mà hiện tại tôi lại đối với cậu càng cảm thấy hứng thú hơn."
"Trần đạo, hành vi này là phạm pháp, ông không sợ tôi tố cáo ông sao?" Tô Thanh Việt thu liễm sát khí, hỏi một vấn đề cuối cùng.
"Phạm pháp? Cậu đang nói cái gì tôi không biết nha, không phải một người mới như cậu muốn tham gia diễn xuất trong bộ phim điện ảnh mới nhất của tôi nên mới tìm mọi cách bò lên giường của tôi sao? Cậu cứ đi tố cáo đi!" Trần Lâm nói xong lời này, liền duỗi tay sờ về phía quần của Tô giáo chủ.
Nhưng mà giây tiếp theo, đau đớn to lớn làm trước mắt hắn tối sầm, Trần Lâm chỉ cảm thấy đầu đau đơn từng hồi, thân thể tựa hồ đụng vào trên tường, ngực một trận đau nhức, cảm giác chính mình có thể phun ra một ngụm máu tươi.
Tô Thanh Việt một cước, đem sinh vật chướng mắt này biến ra khỏi tầm mắt chính mình.
Trần Lâm che lại ngực, mơ hồ trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân trắng nõn mượt mà, đôi chân này mấy giây trước hắn vừa mới sờ qua.
Tô Thanh Việt từ trên giường đứng lên, tắt đi ghi âm, gọi điện thoại cho Chu Thu Bân.
Lúc này cậu mới nhớ tới, Trần Lâm cũng tham gia bữa tiệc, nói là chính mình trong lòng áy náy vạn phần, liền tiến đến an ủi.
Chỉ là không nghĩ tới, trong rượu không có gì, vậy mà ly nước trái cây cậu tùy tay lấy lại bị hạ dược, thoạt nhìn tựa như là uống say.
Lúc ấy Chu Thu Bân giữa chừng có việc phải ra ngoài. Trần Lâm xung phong nhận việc hỗ trợ thuê phòng. Tất cả mọi người đều uống lên chút rượu, ai cũng không chú ý tới sự dị thường của hắn, hoặc có người chú ý tới, nhưng cái gì cũng đều không nói.
Tiếp theo là mấy đoạn vụn vặt.
Cúc áo trên sơ mi trắng của Tô Thanh Việt bị Trần Lâm vừa nãy phá hủy mấy cái, quần áo đã nhăn nhúm không ra hình dáng gì.
Tô giáo chủ tùy tay đem nó cởi ra, sau đó tìm được áo khoác tây trang của mình, mặc vào.
Nhìn Trần Lâm đang nằm trên mặt đất che lại ngực không thể nhúc nhích, Tô Thanh Việt mặt mang sát khí thân mình ngồi xổm xuống, duỗi tay vỗ vỗ gương mặt Trần Lâm.
"Trần đạo làm sao vậy? Vừa mới không phải rất hăng hái sao?"
Chỗ bàn tay vỗ qua lưu lại một dấu bàn tay rõ ràng, Trần Lâm chỉ cảm thấy miệng hắn đau sắp rớt.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bởi vì một đá vừa nãy của Tô Thanh Việt, vốn dĩ khăn tắm chỉ treo ở trên người đã rơi xuống dưới, Trần Lâm giờ phút này như gà luộc nước sôi nằm ngay đơ ở trên sàn nhà.
Rõ ràng nam nhân ngoạn ý đều có hình dạng như vậy, nhưng Tô Thanh Việt lại cảm thấy Trần Lâm giờ phút này thoạt nhìn ghê tởm cực kỳ, cậu bỗng sinh ra một loại dục vọng muốn hủy diệt hắn.
Tô giáo chủ đứng lên nhìn chung quanh một vòng, từ phòng khách trên bàn lấy qua một con dao gọt hoa quả.
Trần Lâm ánh mắt hoảng sợ nhìn con dao phiếm ngân quang, cả người đều run rẩy.
"Cậu... Cậu muốn làm gì? Cậu đừng xằng bậy."
"Trần đạo, tôi muốn làm gì ông không nhìn ra được sao?" Tô Thanh Việt đem toàn bộ lời nói lúc nãy trả lại cho hắn.
Tô Thanh Việt đem dao gọt hoa quả chậm rãi xẹt qua trước ngực hắn, giống như động tác vừa nãy hắn làm với cậu.
Trần Lâm chỉ cảm thấy mỗi nơi con dao xẹt qua như là mang theo hàn ý xuyên thẳng vào xương tủy, làm hắn run bần bật.
"Cậu như vậy là trái pháp luật, phải ngồi tù."
Từ lúc bắt đầu, ánh mắt Trần Lâm nhìn cậu liền mang theo sợ hãi không nói thành lời. Bởi vì hắn cảm giác được một loại mạc danh lãnh ý, tựa như thật sự muốn giết hắn vậy.
"Trái pháp luật? Tôi chỉ là tự vệ thôi. Hơn nữa những lời ông vừa mới nói, ông cảm thấy ai sẽ gặp xui xẻo trước." Tô Thanh Việt lấy ra điện thoại di động đối với hắn lắc lắc, bật ghi âm lên.
Trần Lâm tự trách mình sơ suất nhất thời, không nghĩ tới thế nhưng lại rơi xuống nhược điểm như vậy.
Đúng lúc này, Tô Thanh Việt đột nhiên đem khăn tắm che đến trên người hắn, hướng về phía hạ thân của hắn hung hăng dẫm một cước.
Kịch liệt đau đớn đột nhiên truyền khắp toàn thân, Trần Lâm sắc mặt trắng bệch ứa ra mồ hôi lạnh, đau đến nỗi thanh âm cũng không phát ra được.
Tô Thanh Việt ánh mắt đạm mạc nhìn Trần Lâm trước mắt che lại hạ thân lăn lộn trên sàn nhà, khóe miệng lộ ra một mạt thị huyết cười tà, cái xã hội pháp chế hoà bình này quả nhiên sẽ khiến người ta say mê, khiến người ta buông lỏng cảnh giác, khiến người nhanh quên đi tư vị liếm huyết ở mũi đao thượng là gì rồi.
"Thời điểm lão tử giết người không thấy máu ngươi còn không biết đang ở Diêm Vương điện nhảy nhót góc nào đâu?" Tô Thanh Việt khinh thường liếc mắt hắn một cái, xoay người vào toilet.
Khi Chu Thu Bân nhận được điện thoại, ba hồn bảy phách đều bay tọt ra ngoài cơ thể, dọc theo đường đi tốc độ lái xe nhanh như gió, giống như bay chạy tới khách sạn.
Nhưng mà lúc chờ hắn dưới sự trợ giúp của nhân viên khách sạn vào phòng, nhìn thấy lại là Trần Lâm nằm trên mặt đất, mà Tô Thanh Việt mới từ toilet rửa mặt đi ra.
Cho nên, là hắn hiểu sai rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất