Chương 38
Sự tình xác thực cũng như sở liệu của Mã Phu.
Hai tháng sơ hai, Long Sĩ Đầu.
Trong phủ hộ quốc tướng quân đã xảy ra lại sự tình không lớn cũng không nhỏ.
Hạ nhân phụ trách phòng Mã Phu đưa tới phòng giặt quần áo cái gối đầu của y, phát hiện bên trong phồng phồng, lúc hé ra thấy có năm vạn lượng, sáu tập ngân phiếu một ngàn hai. Chuyện này nhất thời gây ồn ào.
Ngân phiếu ngay lập tức được đưa đến trước mặt Lục Phụng Thiên.
Mấy ngày nay trong lòng Lục Phụng Thiên rất không vui, nhìn xấp ngân phiếu dầy cộm trong tay, trong đầu bỗng chốc hiện lên vô số sự tình.
Bí tịch hắn đặt ở sau tường giữa phòng ngủ cũng không thấy.
Hai ngày trước, Lý Thành Hưng đột nhiên phụng lệnh ra trấn thủ biên cương ngoài kinh thành.
Hai mươi ngày trước, thái tử bỗng nhiên truyền hắn, mệnh hắn điều quân tăng cường phòng thủ trông giữ kinh thành.
Tên Mã Phu chết tiệt nhiên cho hắn kê đơn, đem hắn…
Cùng hiện tại ngân phiếu năm vạn sáu ngàn hai nắm trong tay.
Từng viên từng viên hạt châu xâu lại với nhau, xuyên đến cùng cũng thành hình dạng nào đó.
Lục Phụng Tiên không rõ cảm giác trái tim truyền đến mang tên gì. Đây là hắn đau lòng ư? Vì sao so với trước đây nghe người khác mắng hắn là loại ti tiện, con hoang còn đau hơn? Hóa ra… trái tim cũng có lúc run rẩy…
“Khụ, lão gia, ngoài cửa có người đưa tới một chiếc xe ngựa, nói là Mã gia trong phủ thuê, đưa tới đón y hôm nay”. Quản gia Lục Đại Tham đi vào thư phòng bẩm báo.
Lục Phụng Thiên mang thần sắc kì quái đứng lên, “Đi nhận lấy xe ngựa kia.”
“Vâng.” Quản gia lĩnh mệnh rời đi.
Khi quản gia ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Lưu Thẩm. Lưu Thẩm bỗng nhiên đối hắn phân phó: “Ngươi đi tìm người đem bắt Mã Phu ra sân.”
“Ai? A, vâng.” quản gia không dám hỏi nhiều, vội vàng đi gọi người.
Tiểu viện của Mã Phu hẻo lánh bỗng trở nên náo nhiệt dị thường, gia đinh đứng thành hàng trong hàng ngoài, giống như đều sợ y bỏ trốn.
Mã Phu từ trong phòng đi ra, mắt đã thấy bốn phía đều là người, đối người phụ trách hầu hạ sinh hoạt của y hàng ngày quát:
“Gối đầu của ta đâu?”
Nhị Tăng rụt đầu một chút, run rẩy nói: “Đã đem đi giặt sạch.”
“Đem đi giặt? Ta không phải đã nói qua với ngươi không được dịch chuyển gối đầu của ta sao? Ngày thường không thấy ngươi chịu khó thế, sao hôm nay chẳng những đem đổi trải giường, còn đem gối đầu của ta đi giặt?” Mã Phu cười lạnh.
“Tiểu nhân… Tiểu nhân nhất thời đã quên Mã gia phân phó.”
“Đã quên? Thật vậy?”
“Tốt lắm, Mã Phu, ngươi cùng với đám hạ nhân còn định ra oai đùa giỡn đến lúc nào? Ngươi vì sao lại tìm gối đầu? Vẫn là tìm ngân phiếu trong gối đầu sao?” Lục Phụng Tiên âm trầm xuất hiện trước cửa tiểu viện.
Ngẩng đầu, cảm thấy đã có chuyện không tốt phát sinh.
“Ngân phiếu! Đó là bạc ta dành dưỡng lão. Không có tiền này ta đã sớm chết đói trong phủ!” Mã Phu trào phúng nói.
“Tốt lắm. Ngươi thực thẳng thắn”. Lục Phụng Thiên lắc lắc ngân phiếu trong tay, sắc mặt âm lãnh đến không thể hơn được nữa.
Đi đến trước mặt Mã Phu, Lục Phụng Thiên đưa tấm ngân phiếu nhét vào trong lòng ngực y, vỗ vỗ mặt y, thanh âm lạnh lùng: “Giao ra binh phù, ngươi có thể đi! Cút càng xa càng tốt! Lại làm cho ta gặp ngươi, ta liền đem ngươi ngũ mã phanh thây!”
“Ngươi có ý gì?”
“Ý gì ư? Ngươi còn không rõ ý của ta sao? Ngươi nói ta đang đùa ngươi, không phải ngươi ngay từ đầu đã muốn trả thù ta sao? Biết ta ở đây không diễn, ngươi liền thông đồng Lý Thành Hưng, không phải sao? Thân thể hắn kia có phải làm ngươi lãng đến chết đi sống lại hay không? Ngươi xem, hắn chẳng những đưa ngươi bó bạc lớn, còn ra tận biên cương chờ ngươi, các ngươi không phải đã có hẹn ước tốt lắm sao? Không nghĩ ngươi đối hắn lại cuồng dại như vậy, đem bí tịch đưa cho hắn! Uổng cho ngươi cái gì vừa cãi là thích ta, lời như vậy ngươi sao có thể nói ra? Hừ! Hay rõ ràng vì bạc mà như vậy? Năm vạn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ!” Lục Phụng Thiên nghĩ đến đêm đó, càng nói càng tức! Tức giận mình sao buổi sáng hôm đó không đường đường đâm hắn một dao!
“Năm vạn lượng?!” Mã Phu có chút mê man, lập tức phản ứng lại, vội vàng đem ngân phiếu trong lòng ngực lấy ra, thấy quả nhiên là năm vạn thêm sáu ngàn hai.
“Năm vạn lượng không phải của ta! Trong gối đầu của ta kẹp giữa hai trang sách rõ ràng là ngân phiếu sáu ngàn hai, đây cũng là ngươi lúc trước…!” Đương nhìn đến Lưu Thẩm cùng Biện Thanh Nghi mang theo hạ nhân liên can đi vào trong viện, Mã Phu cười khổ một tiếng, y đại khái đã biết sự tình sao lại vậy.
Tự trấn định tình hình bên dưới, thoáng nhìn qua Lục Phụng Thiên, thực sự ngưng trọng nói: “Lục Phụng Thiên, ta thực không có lỗi với ngươi. Năm vạn lượng bạc này không phải của ta. Ta không có trộm bí tịch đưa cho Thành Hưng, cũng không có lên giường cùng hắn, càng không cùng hắn hẹn ước nơi biên cương. Ta có thể hướng ngươi thề!”
“Thề? Thề cái rắm nhà ngươi! Binh phù đâu? Giao nó ra đây! Nếu ngươi không giao ra, ta chỉ có thể đem ngươi vào thiên lao, hướng Thánh thượng cùng thái tử chủ động thỉnh tôi!”
“Phụng Thiên…” Biện Thanh Nghi mặt mang tiêu mầu nhích lại gần. “Binh phù của ngươi…”
“Y cầm đi. Thanh Nghi, ngươi đứng ở một bên đi”. Lục Phụng Thiên đối Biện Thanh Nghi vẻ mặt ôn hòa nói.
“Y, y sao có thể làm như vậy! Đây không phải hại ngươi sao! Mã tiên sinh sao lại làm ra loại sự tình này? Trời ơi…!” Biện Thanh Nghi che miệng kêu lên sợ hãi.
“Vì sao? Mã Phu, ngươi sao có thể hại tiểu thiếu gia như vậy! Còn không mau lấy binh phù giao ra! Ngươi này đúng là lòng lang dạ sói!” Lưu Thẩm kinh hãi, tức giận chửi ầm lên.
“Ta? Ta lòng lang dạ sói? Hô!” Mã Phu môi dẩu ra không nói nên lời.
“Nói đi, rốt cục sự tình này là sao?” Đảo mắt nhìn mọi người một lượt, cố nén tức giận hỏi.
“Mã Phu, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Lục Phụng Thiên cười nhạo.
“Ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu mới hiểu được? Ngươi hận ta phụ lòng, âm thầm trộm binh phù của ta mang đi, ngươi biết ta sẽ đuổi theo ngươi diệt khẩu, ngươi khi đó liền ôm ý niệm cùng ta đồng quy vu tận trong đầu. Nếu ta giết ngươi, không có binh phù trong tay, cũng chỉ có một con đường chết! May mắn ta nhất thời nương tay, cứu ngươi cũng đã tự cứu ta! Ngươi đại khái ngay cả loại tình huống này cũng muốn còn gì, cho nên cố ý ở trong tối lưu lại dấu vết, làm cho biết binh phù chính là do ngươi giấu.
Ta tìm được ngươi, ngươi biết rõ ta hiểu được binh phù ở trên người của ngươi, cố ý quỳ xuống đất cầu ta bố thí tình cảm cho ngươi. Ta mang ngươi quay về kinh, ngươi xác định lòng ta không ở trên thân ngươi, ngươi mới bắt đầu có kế hoạch kết cấu Lý Thành Hưng. Đầu tiên là cố ý tiết lộ tin tức binh phù của ta có thể bị trộm, làm cho thái tử mệnh ta điều động quân phòng thủ, nếu lúc ấy ngươi không xuất ra binh phù, ta hết đường chối cãi chỉ có hướng thiên lao lĩnh tội. Thái tử hoàn toàn tin tưởng ta, cuối cùng nghe ta gián ngôn đã không đưa binh phù điều động phòng quân, ta cũng coi như tránh được một kiếp!
Sau đó, ngươi không cam lòng, biết không thể đụng đến ta, giữ lại hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kết cấu Lý Thành Hưng, đem bí tịch ngươi lúc trước tặng ta cho hắn, cũng khiến hắn thỉnh Hoàng thượng điều hắn ra biên cương, sau đó ngươi theo sau tìm đến chỗ hắn. Xe ngựa ngươi dùng đi đã đợi trước cửa! Ngươi đại khái sợ Lý Thành Hưng phụ ngươi, cho nên lấy của hắn năm vạn lượng đề dùng sau này.
Việc này ngươi tính toán thực cẩn thận, ta tuy có hoài nghi, cũng không thể khẳng định là ngươi. Nếu không phải hôm nay Tăng Nhị nhất thời quên lời dặn của ngươi, đem gối đầu đi giặt đại khái lúc này ngươi đã muốn thần không biết quỷ không hay đánh xe ly khai hộ quốc tướng quân phủ, mang theo binh phù của ta! Ngươi nói ta ngoan, ngươi mới thật ngoan! Ngươi còn… Ngươi còn! A –––!”
Tức giận đến điên cuồng hét lên một tiếng, Lục Phụng Thiên trừng mắt nhìn Mã Phu, ánh mắt làm cho người ta không rét mà run.
Hai tháng sơ hai, Long Sĩ Đầu.
Trong phủ hộ quốc tướng quân đã xảy ra lại sự tình không lớn cũng không nhỏ.
Hạ nhân phụ trách phòng Mã Phu đưa tới phòng giặt quần áo cái gối đầu của y, phát hiện bên trong phồng phồng, lúc hé ra thấy có năm vạn lượng, sáu tập ngân phiếu một ngàn hai. Chuyện này nhất thời gây ồn ào.
Ngân phiếu ngay lập tức được đưa đến trước mặt Lục Phụng Thiên.
Mấy ngày nay trong lòng Lục Phụng Thiên rất không vui, nhìn xấp ngân phiếu dầy cộm trong tay, trong đầu bỗng chốc hiện lên vô số sự tình.
Bí tịch hắn đặt ở sau tường giữa phòng ngủ cũng không thấy.
Hai ngày trước, Lý Thành Hưng đột nhiên phụng lệnh ra trấn thủ biên cương ngoài kinh thành.
Hai mươi ngày trước, thái tử bỗng nhiên truyền hắn, mệnh hắn điều quân tăng cường phòng thủ trông giữ kinh thành.
Tên Mã Phu chết tiệt nhiên cho hắn kê đơn, đem hắn…
Cùng hiện tại ngân phiếu năm vạn sáu ngàn hai nắm trong tay.
Từng viên từng viên hạt châu xâu lại với nhau, xuyên đến cùng cũng thành hình dạng nào đó.
Lục Phụng Tiên không rõ cảm giác trái tim truyền đến mang tên gì. Đây là hắn đau lòng ư? Vì sao so với trước đây nghe người khác mắng hắn là loại ti tiện, con hoang còn đau hơn? Hóa ra… trái tim cũng có lúc run rẩy…
“Khụ, lão gia, ngoài cửa có người đưa tới một chiếc xe ngựa, nói là Mã gia trong phủ thuê, đưa tới đón y hôm nay”. Quản gia Lục Đại Tham đi vào thư phòng bẩm báo.
Lục Phụng Thiên mang thần sắc kì quái đứng lên, “Đi nhận lấy xe ngựa kia.”
“Vâng.” Quản gia lĩnh mệnh rời đi.
Khi quản gia ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Lưu Thẩm. Lưu Thẩm bỗng nhiên đối hắn phân phó: “Ngươi đi tìm người đem bắt Mã Phu ra sân.”
“Ai? A, vâng.” quản gia không dám hỏi nhiều, vội vàng đi gọi người.
Tiểu viện của Mã Phu hẻo lánh bỗng trở nên náo nhiệt dị thường, gia đinh đứng thành hàng trong hàng ngoài, giống như đều sợ y bỏ trốn.
Mã Phu từ trong phòng đi ra, mắt đã thấy bốn phía đều là người, đối người phụ trách hầu hạ sinh hoạt của y hàng ngày quát:
“Gối đầu của ta đâu?”
Nhị Tăng rụt đầu một chút, run rẩy nói: “Đã đem đi giặt sạch.”
“Đem đi giặt? Ta không phải đã nói qua với ngươi không được dịch chuyển gối đầu của ta sao? Ngày thường không thấy ngươi chịu khó thế, sao hôm nay chẳng những đem đổi trải giường, còn đem gối đầu của ta đi giặt?” Mã Phu cười lạnh.
“Tiểu nhân… Tiểu nhân nhất thời đã quên Mã gia phân phó.”
“Đã quên? Thật vậy?”
“Tốt lắm, Mã Phu, ngươi cùng với đám hạ nhân còn định ra oai đùa giỡn đến lúc nào? Ngươi vì sao lại tìm gối đầu? Vẫn là tìm ngân phiếu trong gối đầu sao?” Lục Phụng Tiên âm trầm xuất hiện trước cửa tiểu viện.
Ngẩng đầu, cảm thấy đã có chuyện không tốt phát sinh.
“Ngân phiếu! Đó là bạc ta dành dưỡng lão. Không có tiền này ta đã sớm chết đói trong phủ!” Mã Phu trào phúng nói.
“Tốt lắm. Ngươi thực thẳng thắn”. Lục Phụng Thiên lắc lắc ngân phiếu trong tay, sắc mặt âm lãnh đến không thể hơn được nữa.
Đi đến trước mặt Mã Phu, Lục Phụng Thiên đưa tấm ngân phiếu nhét vào trong lòng ngực y, vỗ vỗ mặt y, thanh âm lạnh lùng: “Giao ra binh phù, ngươi có thể đi! Cút càng xa càng tốt! Lại làm cho ta gặp ngươi, ta liền đem ngươi ngũ mã phanh thây!”
“Ngươi có ý gì?”
“Ý gì ư? Ngươi còn không rõ ý của ta sao? Ngươi nói ta đang đùa ngươi, không phải ngươi ngay từ đầu đã muốn trả thù ta sao? Biết ta ở đây không diễn, ngươi liền thông đồng Lý Thành Hưng, không phải sao? Thân thể hắn kia có phải làm ngươi lãng đến chết đi sống lại hay không? Ngươi xem, hắn chẳng những đưa ngươi bó bạc lớn, còn ra tận biên cương chờ ngươi, các ngươi không phải đã có hẹn ước tốt lắm sao? Không nghĩ ngươi đối hắn lại cuồng dại như vậy, đem bí tịch đưa cho hắn! Uổng cho ngươi cái gì vừa cãi là thích ta, lời như vậy ngươi sao có thể nói ra? Hừ! Hay rõ ràng vì bạc mà như vậy? Năm vạn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ!” Lục Phụng Thiên nghĩ đến đêm đó, càng nói càng tức! Tức giận mình sao buổi sáng hôm đó không đường đường đâm hắn một dao!
“Năm vạn lượng?!” Mã Phu có chút mê man, lập tức phản ứng lại, vội vàng đem ngân phiếu trong lòng ngực lấy ra, thấy quả nhiên là năm vạn thêm sáu ngàn hai.
“Năm vạn lượng không phải của ta! Trong gối đầu của ta kẹp giữa hai trang sách rõ ràng là ngân phiếu sáu ngàn hai, đây cũng là ngươi lúc trước…!” Đương nhìn đến Lưu Thẩm cùng Biện Thanh Nghi mang theo hạ nhân liên can đi vào trong viện, Mã Phu cười khổ một tiếng, y đại khái đã biết sự tình sao lại vậy.
Tự trấn định tình hình bên dưới, thoáng nhìn qua Lục Phụng Thiên, thực sự ngưng trọng nói: “Lục Phụng Thiên, ta thực không có lỗi với ngươi. Năm vạn lượng bạc này không phải của ta. Ta không có trộm bí tịch đưa cho Thành Hưng, cũng không có lên giường cùng hắn, càng không cùng hắn hẹn ước nơi biên cương. Ta có thể hướng ngươi thề!”
“Thề? Thề cái rắm nhà ngươi! Binh phù đâu? Giao nó ra đây! Nếu ngươi không giao ra, ta chỉ có thể đem ngươi vào thiên lao, hướng Thánh thượng cùng thái tử chủ động thỉnh tôi!”
“Phụng Thiên…” Biện Thanh Nghi mặt mang tiêu mầu nhích lại gần. “Binh phù của ngươi…”
“Y cầm đi. Thanh Nghi, ngươi đứng ở một bên đi”. Lục Phụng Thiên đối Biện Thanh Nghi vẻ mặt ôn hòa nói.
“Y, y sao có thể làm như vậy! Đây không phải hại ngươi sao! Mã tiên sinh sao lại làm ra loại sự tình này? Trời ơi…!” Biện Thanh Nghi che miệng kêu lên sợ hãi.
“Vì sao? Mã Phu, ngươi sao có thể hại tiểu thiếu gia như vậy! Còn không mau lấy binh phù giao ra! Ngươi này đúng là lòng lang dạ sói!” Lưu Thẩm kinh hãi, tức giận chửi ầm lên.
“Ta? Ta lòng lang dạ sói? Hô!” Mã Phu môi dẩu ra không nói nên lời.
“Nói đi, rốt cục sự tình này là sao?” Đảo mắt nhìn mọi người một lượt, cố nén tức giận hỏi.
“Mã Phu, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Lục Phụng Thiên cười nhạo.
“Ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu mới hiểu được? Ngươi hận ta phụ lòng, âm thầm trộm binh phù của ta mang đi, ngươi biết ta sẽ đuổi theo ngươi diệt khẩu, ngươi khi đó liền ôm ý niệm cùng ta đồng quy vu tận trong đầu. Nếu ta giết ngươi, không có binh phù trong tay, cũng chỉ có một con đường chết! May mắn ta nhất thời nương tay, cứu ngươi cũng đã tự cứu ta! Ngươi đại khái ngay cả loại tình huống này cũng muốn còn gì, cho nên cố ý ở trong tối lưu lại dấu vết, làm cho biết binh phù chính là do ngươi giấu.
Ta tìm được ngươi, ngươi biết rõ ta hiểu được binh phù ở trên người của ngươi, cố ý quỳ xuống đất cầu ta bố thí tình cảm cho ngươi. Ta mang ngươi quay về kinh, ngươi xác định lòng ta không ở trên thân ngươi, ngươi mới bắt đầu có kế hoạch kết cấu Lý Thành Hưng. Đầu tiên là cố ý tiết lộ tin tức binh phù của ta có thể bị trộm, làm cho thái tử mệnh ta điều động quân phòng thủ, nếu lúc ấy ngươi không xuất ra binh phù, ta hết đường chối cãi chỉ có hướng thiên lao lĩnh tội. Thái tử hoàn toàn tin tưởng ta, cuối cùng nghe ta gián ngôn đã không đưa binh phù điều động phòng quân, ta cũng coi như tránh được một kiếp!
Sau đó, ngươi không cam lòng, biết không thể đụng đến ta, giữ lại hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kết cấu Lý Thành Hưng, đem bí tịch ngươi lúc trước tặng ta cho hắn, cũng khiến hắn thỉnh Hoàng thượng điều hắn ra biên cương, sau đó ngươi theo sau tìm đến chỗ hắn. Xe ngựa ngươi dùng đi đã đợi trước cửa! Ngươi đại khái sợ Lý Thành Hưng phụ ngươi, cho nên lấy của hắn năm vạn lượng đề dùng sau này.
Việc này ngươi tính toán thực cẩn thận, ta tuy có hoài nghi, cũng không thể khẳng định là ngươi. Nếu không phải hôm nay Tăng Nhị nhất thời quên lời dặn của ngươi, đem gối đầu đi giặt đại khái lúc này ngươi đã muốn thần không biết quỷ không hay đánh xe ly khai hộ quốc tướng quân phủ, mang theo binh phù của ta! Ngươi nói ta ngoan, ngươi mới thật ngoan! Ngươi còn… Ngươi còn! A –––!”
Tức giận đến điên cuồng hét lên một tiếng, Lục Phụng Thiên trừng mắt nhìn Mã Phu, ánh mắt làm cho người ta không rét mà run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất