Chương 34: Giống ông chồng ăn hai trăm cân dấm chua
Biên tập: Thiên Duyên
_____
Vừa qua tháng 10 không lâu, một trận mưa to thổi quét H thị, rơi một ngày một đêm, sau khi tạnh mưa, H thị chính thức vào đông, mùa thu trôi qua quá nhanh làm người ta phản ứng không kịp.
Thành tích thi giữa kỳ công bố, Từ Gia vẫn an ổn chiếm hạng đầu của khối, bạn cùng lớp có nhà vui nhà sầu, cầm bài thi so đề với bạn cùng bàn, nhất thời tiếng thảo luận trong lớp vang lên không ngớt, không ít người than thở lẽ ra bản thân không nên sai nhiều tới vậy.
“Mọi người im lặng chút nào.” Cô Lâm đứng trên bục gõ bàn, chờ mọi người đều im lặng, cô phân tích đáp án chỉ ra một số lỗi sai mà mọi người thường mắc phải, sau đó lại khen ba người Từ Gia, Lục Đình Xuyên và Lương Tú Tú.
Vào kỳ thi lần này, trong top 10 của khối, Từ Gia hạng nhất, Lục Đình Xuyên hạng ba, Lương Tú Tú hạng chín, mười người mà lớp cô đã chiếm ba, chuyện này vừa khiến cô ngạc nhiên lại vô cùng có thể diện, hôm nay nghe giáo viên các lớp khác chúc mừng, mặc kệ là thật tâm hay giả ý, đều làm cho mặt cô rạng rỡ ngời ngời.
Trừ họ ra, cô còn cố tình khen Vệ Lăng Dương, kỳ thi lần lày Vệ Lăng Dương tiến bộ hơn trước không ít, từ hạng ba mưới mấy trong lớp chen vào top 20.
Cô thực sự không ngờ Vệ Lăng Dương tiến bộ nhiều tới thế, trước đó cô còn lo Vệ Lăng Dương sẽ ảnh hưởng chuyện học hành của Từ Gia, lúc xếp chỗ định dời Từ Gia lên phía trước, không hề nghĩ Từ Gia từ chối ý định của cô, hơn nữa còn cam đoan kỳ thi tiếp theo thành tích học tập của Vệ Lăng Dương sẽ đi lên.
Khi đó cô không cách nào tin được trong thời gian ngắn Vệ Lăng Dương có thể tiến bộ được bao nhiêu, nhưng học sinh ưu tú nhất của mình đã nói thế, cô không thể cương quyết chuyển chỗ, nên dằn chuyện này xuống, không ngờ Từ Gia nói được làm được, giúp Vệ Lăng Dương tiến bộ cực nhiều.
Sau giờ học, Châu Vu cùng Phùng Nhuệ tụ lại chỗ Từ Gia và Vệ Lăng Dương, vô cùng sợ hãi thán phục thành tích tiến bộ vượt bậc của Vệ Lăng Dương trong kỳ thi lần này, hỏi hắn đã học như thế nào.
“Lúc các cậu lo yêu đương, anh đây đang làm bài.” Vệ Lăng Dương khinh bỉ nhìn bọn họ, “Hạng 36, hạng 41? Chậc, thật là tệ nha!”
Phùng Nhuệ: “…”
Châu Vu: “…”
Kỳ thi lần này Phùng Nhuệ đứng hạng 36 trong lớp, Châu Vu thì tận 41, cả lớp họ có 52 học sinh, mà lần xếp hạng trước đó, Vệ Lăng Dương còn đồng hạng với họ.
“Ụ ẹ! Cậu đây làm hâm mộ ghen tị tôi có bạn gái, cậu có không hả?” Châu Vu nghe xong liền bóp cổ Vệ Lăng Dương, đè hắn lên bàn.
“Đúng đó! Ông có không?” Phùng Nhuệ cũng ồn ào theo, “Châu Vu, giết chết nó!”
“Có bạn gái bộ giỏi lắm à?” Vệ Lăng Dương dùng sức giãy ra, vươn tay quàng trên vai Từ Gia, đắc ý hỏi ngược lại hai người, “Tôi không có bạn gái, nhưng tôi có Từ Gia nha! Các cậu có không hở? Không có! Các cậu có bạn gái, vậy thành tích các cậu có tiến bộ không? Không có! Cô có khen mấy cậu không? Cũng không luôn!”
Từ Gia nghe xong nhịn không được cười khẽ, phối hợp cùng Vệ Lăng Dương nói với hai người: “Thành tích đại biểu cho thắng lợi.”
Phùng Nhuệ: “…”
Châu Vu: “…”
Vệ Lăng Dương phản bác quá hèn, Châu Vu và Phùng Nhuệ không những không được khen, cuối tuần về nhà còn bị ba mẹ chỉ vào mũi mắng xối xả, hai người liếc nhìn nhau, giơ ngón giữa với hắn rồi vứt một câu “Xem như cậu lợi hại” xong kề vai sát cánh bỏ đi.
Bọn họ đi rồi, Vệ Lăng Dương buông Từ Gia ra, xoay người cười hì hì với cậu:
“Gia Gia, lần này tớ tiến bộ nhiều như vậy, có gì thưởng cho tớ không?”
Tay trái Từ Gia đỡ trên bàn, tay hơi chống mặt, nghe hắn hỏi thế, mắt mang ý cười nhìn hắn:
“Cậu muốn gì nào?”
Vệ Lăng Dương đối diện ý cười trong mắt cậu, tim nhảy một cái, bật thốt:
“Tớ muốn …”
“Hửm?”
“… Đêm nay không làm bài.”
“…” Đầu tiên Từ Gia không nói gì, sau đó liền bật cười, vung tay nói, “Được, hôm nay buông tha cho cậu được chưa.”
“Thế cứ quyết định vậy nhá, tớ đi nấu nước nóng cho cậu.” Vệ Lăng Dương chộp phích nước trong tay Từ Gia, vội vàng lao ra khỏi phòng học.
Từ Gia quay đầu chỉ kịp nhìn thấy góc áo đồng phục của hắn bay lên, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Mấy ngày nay, gần như mỗi tối, cứ sau tiết tự học tối là cậu lại bắt Vệ Lăng Dương cùng ngồi trong lớp tiếp tục học, nào là ngữ văn, tiếng anh, vật lý, hóa học, vâng vâng đều không bỏ qua, ngay cả cuối tuần về nhà cũng đè Vệ Lăng Dương ra mà học, cho nên Vệ Lăng Dương mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Vệ Lăng Dương chính là kiểu người ngồi không yên, Từ Gia biết gần đây nhất định hắn buồn bực lắm rồi, chạy nhanh như thế chắc là sợ mình đổi ý.
Thật ra Từ Gia đoán sai hoàn toàn, sở dĩ Vệ Lăng Dương chạy nhanh không phải sợ cậu đổi ý, mà sợ mình mất não nói sảng. Chẳng hạn như vừa rồi thấy Từ Gia mang ý cười dịu dàng nhìn mình, đầu hắn liền nóng lên, thiếu chút nữa thốt ra câu tớ muốn hôn cậu.
Những ngày qua, mỗi ngày hắn đều kìm lòng không đặng nhìn chằm chằm Từ Gia, cảm thấy có nhìn thể nào cũng không đủ, cứ muốn nhìn mãi không ngừng, thỉnh thoảng còn nghiêm trọng tới mức muốn hôn cậu.
Loại tình huống này liên tục xuất hiện kể từ lần hắn tỉnh dậy trên giường Từ Gia không cẩn thận chào cờ, qua cơn bối rối ban đầu, hắn dần ý thức được một việc, đó là hắn động lòng với Từ Gia rồi, thích cái cậu trúc mã cùng nhau lớn lên từ bé, đều là nam sinh với hắn.
Ngày mà hắn nhận ra chuyện này, Vệ Lăng Dương mất ngủ một đêm, cứ nghĩ nếu Từ Gia biết việc này liệu có trở mặt với mình không, có thể nhào lên đánh mình như trước kia không, hay là sẽ … trực tiếp không để ý tới mình nữa.
Mặc kệ là khả năng nào, Vệ Lăng Dương đều cảm thấy khó thể chấp nhận.
Quen biết Từ Gia nhiều năm như thế, với hắn mà nói, Từ Gia đã trở thành một phần vô cùng quan trọng trong cuộc sống của hắn, thật sự khó thể tưởng tượng một ngày không có Từ Gia bên cạnh, điều này còn khó chịu hơn cả không cho hắn chơi bóng rổ và chơi game, chỉ mới nghĩ tới khả năng này mà người đã không cách nào tiếp thu được.
“… Phiền.” Vệ Lăng Dương bực dọc cào tóc mình, nấu nước nóng xong, hắn cầm phích nước của Từ Gia về, trên đường chạm mặt Triệu Phi cao to trước đó cùng nhau chơi bóng, đối phương hỏi hắn giữa trưa có muốn cùng đi đánh bida không.
Gần đó có mấy phòng bida, rất được học sinh gần trường hoan nghênh, có không ít học sinh giữa trưa không nghỉ ngơi hoặc tối chuồn êm ra ngoài chơi.
Vệ Lăng Dương cũng từng cùng bọn Châu Vu đi mấy lần, lúc này hắn đang phiền lòng, nghe Triệu Phi nói vậy liền không nói hai lời mà đồng ý.
“Gọi Từ Gia theo nhé?” Triệu Phi hỏi.
“Giữa trưa cậu ấy nghỉ ngơi, chiều còn phải lên lớp nữa.” Vệ Lăng Dương từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Nói cứ như mày không cần đi học ấy.” Triệu Phi giễu cợt, “Vậy lát nữa hết giờ học gặp nhau ở cổng trường, thuận tiện ra ngoài ăn gì luôn, đồ căn tin ăn ngán muốn chết.”
“Nghe ông nói cứ như đồ ăn căn tin có dầu mỡ không bằng.” Vệ Lăng Dương nhìn gã, “Tan học gặp, tôi về trước đây.”
“Đi đi.” Triệu Phi khoát tay.
Vệ Lăng Dương quay về phòng học, vừa vào cửa đã thấy Lương Tú Tú ngồi ngay chỗ mình, cầm vở nói gì đó với Từ Gia, Từ Gia nghiêng đầu nói chuyện với nhỏ, hai người cách nhau rất gần, đầu gần như dán vào nhau.
“Cậu xem, Lương Tú Tú lại tìm Từ Gia giải đề.”
“Nhỏ nằm top 10 của khối, còn bài nào mà không biết giải chứ? Bày đặt tìm Từ Gia, chậc chậc.”
“Người ta có dụng ý khác mà, ahihi.”
“Tớ cũng muốn tìm Từ Gia hỏi đề, nhưng sợ cậu ấy giảng tớ không hiểu, xấu hổ lắm.”
“Ha ha, cậu đừng làm mất mặt mình, tớ mà là Từ Gia cũng sẽ thích học sinh giỏi nằm top 10 của khối giống mình.”
“Cũng phải.”
Đối thoại của hai nữ sinh bên cạnh lọt vào tai Vệ Lăng Dương, trong lòng bỗng thấy khó chịu hết sức, top 10 của khối bộ giỏi lắm à? Ông đây cố gắng xíu nữa thì lần sau nhất định lọt top 10 của lớp!
Thấy cánh tay Lương Tú Tú để sát bên Từ Gia, trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa, bước nhanh về phía hai người, mặt thối y hệt ông chồng ăn hai trăm cân dấm chua.
_____
Tác giả nói:
Từ Gia: Không phải tối nay cậu không làm bài ư?
Vệ Lăng Dương: Tớ muốn lọt vào top 10 của khối!
_____
Vừa qua tháng 10 không lâu, một trận mưa to thổi quét H thị, rơi một ngày một đêm, sau khi tạnh mưa, H thị chính thức vào đông, mùa thu trôi qua quá nhanh làm người ta phản ứng không kịp.
Thành tích thi giữa kỳ công bố, Từ Gia vẫn an ổn chiếm hạng đầu của khối, bạn cùng lớp có nhà vui nhà sầu, cầm bài thi so đề với bạn cùng bàn, nhất thời tiếng thảo luận trong lớp vang lên không ngớt, không ít người than thở lẽ ra bản thân không nên sai nhiều tới vậy.
“Mọi người im lặng chút nào.” Cô Lâm đứng trên bục gõ bàn, chờ mọi người đều im lặng, cô phân tích đáp án chỉ ra một số lỗi sai mà mọi người thường mắc phải, sau đó lại khen ba người Từ Gia, Lục Đình Xuyên và Lương Tú Tú.
Vào kỳ thi lần này, trong top 10 của khối, Từ Gia hạng nhất, Lục Đình Xuyên hạng ba, Lương Tú Tú hạng chín, mười người mà lớp cô đã chiếm ba, chuyện này vừa khiến cô ngạc nhiên lại vô cùng có thể diện, hôm nay nghe giáo viên các lớp khác chúc mừng, mặc kệ là thật tâm hay giả ý, đều làm cho mặt cô rạng rỡ ngời ngời.
Trừ họ ra, cô còn cố tình khen Vệ Lăng Dương, kỳ thi lần lày Vệ Lăng Dương tiến bộ hơn trước không ít, từ hạng ba mưới mấy trong lớp chen vào top 20.
Cô thực sự không ngờ Vệ Lăng Dương tiến bộ nhiều tới thế, trước đó cô còn lo Vệ Lăng Dương sẽ ảnh hưởng chuyện học hành của Từ Gia, lúc xếp chỗ định dời Từ Gia lên phía trước, không hề nghĩ Từ Gia từ chối ý định của cô, hơn nữa còn cam đoan kỳ thi tiếp theo thành tích học tập của Vệ Lăng Dương sẽ đi lên.
Khi đó cô không cách nào tin được trong thời gian ngắn Vệ Lăng Dương có thể tiến bộ được bao nhiêu, nhưng học sinh ưu tú nhất của mình đã nói thế, cô không thể cương quyết chuyển chỗ, nên dằn chuyện này xuống, không ngờ Từ Gia nói được làm được, giúp Vệ Lăng Dương tiến bộ cực nhiều.
Sau giờ học, Châu Vu cùng Phùng Nhuệ tụ lại chỗ Từ Gia và Vệ Lăng Dương, vô cùng sợ hãi thán phục thành tích tiến bộ vượt bậc của Vệ Lăng Dương trong kỳ thi lần này, hỏi hắn đã học như thế nào.
“Lúc các cậu lo yêu đương, anh đây đang làm bài.” Vệ Lăng Dương khinh bỉ nhìn bọn họ, “Hạng 36, hạng 41? Chậc, thật là tệ nha!”
Phùng Nhuệ: “…”
Châu Vu: “…”
Kỳ thi lần này Phùng Nhuệ đứng hạng 36 trong lớp, Châu Vu thì tận 41, cả lớp họ có 52 học sinh, mà lần xếp hạng trước đó, Vệ Lăng Dương còn đồng hạng với họ.
“Ụ ẹ! Cậu đây làm hâm mộ ghen tị tôi có bạn gái, cậu có không hả?” Châu Vu nghe xong liền bóp cổ Vệ Lăng Dương, đè hắn lên bàn.
“Đúng đó! Ông có không?” Phùng Nhuệ cũng ồn ào theo, “Châu Vu, giết chết nó!”
“Có bạn gái bộ giỏi lắm à?” Vệ Lăng Dương dùng sức giãy ra, vươn tay quàng trên vai Từ Gia, đắc ý hỏi ngược lại hai người, “Tôi không có bạn gái, nhưng tôi có Từ Gia nha! Các cậu có không hở? Không có! Các cậu có bạn gái, vậy thành tích các cậu có tiến bộ không? Không có! Cô có khen mấy cậu không? Cũng không luôn!”
Từ Gia nghe xong nhịn không được cười khẽ, phối hợp cùng Vệ Lăng Dương nói với hai người: “Thành tích đại biểu cho thắng lợi.”
Phùng Nhuệ: “…”
Châu Vu: “…”
Vệ Lăng Dương phản bác quá hèn, Châu Vu và Phùng Nhuệ không những không được khen, cuối tuần về nhà còn bị ba mẹ chỉ vào mũi mắng xối xả, hai người liếc nhìn nhau, giơ ngón giữa với hắn rồi vứt một câu “Xem như cậu lợi hại” xong kề vai sát cánh bỏ đi.
Bọn họ đi rồi, Vệ Lăng Dương buông Từ Gia ra, xoay người cười hì hì với cậu:
“Gia Gia, lần này tớ tiến bộ nhiều như vậy, có gì thưởng cho tớ không?”
Tay trái Từ Gia đỡ trên bàn, tay hơi chống mặt, nghe hắn hỏi thế, mắt mang ý cười nhìn hắn:
“Cậu muốn gì nào?”
Vệ Lăng Dương đối diện ý cười trong mắt cậu, tim nhảy một cái, bật thốt:
“Tớ muốn …”
“Hửm?”
“… Đêm nay không làm bài.”
“…” Đầu tiên Từ Gia không nói gì, sau đó liền bật cười, vung tay nói, “Được, hôm nay buông tha cho cậu được chưa.”
“Thế cứ quyết định vậy nhá, tớ đi nấu nước nóng cho cậu.” Vệ Lăng Dương chộp phích nước trong tay Từ Gia, vội vàng lao ra khỏi phòng học.
Từ Gia quay đầu chỉ kịp nhìn thấy góc áo đồng phục của hắn bay lên, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Mấy ngày nay, gần như mỗi tối, cứ sau tiết tự học tối là cậu lại bắt Vệ Lăng Dương cùng ngồi trong lớp tiếp tục học, nào là ngữ văn, tiếng anh, vật lý, hóa học, vâng vâng đều không bỏ qua, ngay cả cuối tuần về nhà cũng đè Vệ Lăng Dương ra mà học, cho nên Vệ Lăng Dương mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Vệ Lăng Dương chính là kiểu người ngồi không yên, Từ Gia biết gần đây nhất định hắn buồn bực lắm rồi, chạy nhanh như thế chắc là sợ mình đổi ý.
Thật ra Từ Gia đoán sai hoàn toàn, sở dĩ Vệ Lăng Dương chạy nhanh không phải sợ cậu đổi ý, mà sợ mình mất não nói sảng. Chẳng hạn như vừa rồi thấy Từ Gia mang ý cười dịu dàng nhìn mình, đầu hắn liền nóng lên, thiếu chút nữa thốt ra câu tớ muốn hôn cậu.
Những ngày qua, mỗi ngày hắn đều kìm lòng không đặng nhìn chằm chằm Từ Gia, cảm thấy có nhìn thể nào cũng không đủ, cứ muốn nhìn mãi không ngừng, thỉnh thoảng còn nghiêm trọng tới mức muốn hôn cậu.
Loại tình huống này liên tục xuất hiện kể từ lần hắn tỉnh dậy trên giường Từ Gia không cẩn thận chào cờ, qua cơn bối rối ban đầu, hắn dần ý thức được một việc, đó là hắn động lòng với Từ Gia rồi, thích cái cậu trúc mã cùng nhau lớn lên từ bé, đều là nam sinh với hắn.
Ngày mà hắn nhận ra chuyện này, Vệ Lăng Dương mất ngủ một đêm, cứ nghĩ nếu Từ Gia biết việc này liệu có trở mặt với mình không, có thể nhào lên đánh mình như trước kia không, hay là sẽ … trực tiếp không để ý tới mình nữa.
Mặc kệ là khả năng nào, Vệ Lăng Dương đều cảm thấy khó thể chấp nhận.
Quen biết Từ Gia nhiều năm như thế, với hắn mà nói, Từ Gia đã trở thành một phần vô cùng quan trọng trong cuộc sống của hắn, thật sự khó thể tưởng tượng một ngày không có Từ Gia bên cạnh, điều này còn khó chịu hơn cả không cho hắn chơi bóng rổ và chơi game, chỉ mới nghĩ tới khả năng này mà người đã không cách nào tiếp thu được.
“… Phiền.” Vệ Lăng Dương bực dọc cào tóc mình, nấu nước nóng xong, hắn cầm phích nước của Từ Gia về, trên đường chạm mặt Triệu Phi cao to trước đó cùng nhau chơi bóng, đối phương hỏi hắn giữa trưa có muốn cùng đi đánh bida không.
Gần đó có mấy phòng bida, rất được học sinh gần trường hoan nghênh, có không ít học sinh giữa trưa không nghỉ ngơi hoặc tối chuồn êm ra ngoài chơi.
Vệ Lăng Dương cũng từng cùng bọn Châu Vu đi mấy lần, lúc này hắn đang phiền lòng, nghe Triệu Phi nói vậy liền không nói hai lời mà đồng ý.
“Gọi Từ Gia theo nhé?” Triệu Phi hỏi.
“Giữa trưa cậu ấy nghỉ ngơi, chiều còn phải lên lớp nữa.” Vệ Lăng Dương từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Nói cứ như mày không cần đi học ấy.” Triệu Phi giễu cợt, “Vậy lát nữa hết giờ học gặp nhau ở cổng trường, thuận tiện ra ngoài ăn gì luôn, đồ căn tin ăn ngán muốn chết.”
“Nghe ông nói cứ như đồ ăn căn tin có dầu mỡ không bằng.” Vệ Lăng Dương nhìn gã, “Tan học gặp, tôi về trước đây.”
“Đi đi.” Triệu Phi khoát tay.
Vệ Lăng Dương quay về phòng học, vừa vào cửa đã thấy Lương Tú Tú ngồi ngay chỗ mình, cầm vở nói gì đó với Từ Gia, Từ Gia nghiêng đầu nói chuyện với nhỏ, hai người cách nhau rất gần, đầu gần như dán vào nhau.
“Cậu xem, Lương Tú Tú lại tìm Từ Gia giải đề.”
“Nhỏ nằm top 10 của khối, còn bài nào mà không biết giải chứ? Bày đặt tìm Từ Gia, chậc chậc.”
“Người ta có dụng ý khác mà, ahihi.”
“Tớ cũng muốn tìm Từ Gia hỏi đề, nhưng sợ cậu ấy giảng tớ không hiểu, xấu hổ lắm.”
“Ha ha, cậu đừng làm mất mặt mình, tớ mà là Từ Gia cũng sẽ thích học sinh giỏi nằm top 10 của khối giống mình.”
“Cũng phải.”
Đối thoại của hai nữ sinh bên cạnh lọt vào tai Vệ Lăng Dương, trong lòng bỗng thấy khó chịu hết sức, top 10 của khối bộ giỏi lắm à? Ông đây cố gắng xíu nữa thì lần sau nhất định lọt top 10 của lớp!
Thấy cánh tay Lương Tú Tú để sát bên Từ Gia, trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa, bước nhanh về phía hai người, mặt thối y hệt ông chồng ăn hai trăm cân dấm chua.
_____
Tác giả nói:
Từ Gia: Không phải tối nay cậu không làm bài ư?
Vệ Lăng Dương: Tớ muốn lọt vào top 10 của khối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất