Chương 26: Trở về rừng
Hôm nay con người không đi làm, nhà thỏ được thả chạy quanh sân chơi từ sớm. Thật lạ nha, sáng đến giờ họ ôm ấp bọn nó rõ lâu, cắt cho bao nhiêu là rau ngon. Hoàng bế thỏ nhỏ thơm thơm mấy cái, thủ thỉ:
- Hôm nay bọn tao thả chúng mày về rừng đấy. Đỡ phải đào đất, cùn hết móng rồi.
Vừa nói anh vừa ấn ấn đệm thịt ở chân thỏ nhỏ, mấy cái móng vuốt lộ ra. Thỏ nhỏ dựng tai, mắt mở to, nhoài sang chỗ thỏ lớn, thỏ trắng đang nằm trên đùi Thành, hét to:
- Anh thỏ lớn ơi, con người bảo thả chúng mình đi này.
Thỏ nhỏ giãy dụa, Hoàng thả lỏng tay, thỏ nhỏ lập tức nhào vào lòng Thành, cả nhà thỏ nháo nhác vì tin vui. Thỏ lớn cụng đầu vào trán thỏ nhỏ, may quá, chúng nó được về rồi. Thỏ trắng reo lên:
- Về rừng! Về rừng! Về rừng!
Thành nhìn ba cục lông nhảy nhót, thích chí khoe với Hoàng:
- Anh xem, tụi nó thích em này.
Hoàng đẩy đầu Thành, nhướn mày:
- Thích cái gì mà thích. Anh bảo con thỏ nâu mình thả tụi nó về rừng, nó đang bảo lại với hai con kia kìa. Xì, nghĩ gì mà nó thích em.
Thành dẩu môi. Hoàng xoa xoa đầu cậu, ghé vào tai Thành nói nhỏ:
- Chỉ có anh thích em thôi.
Tai Thành đỏ lên, thả lũ thỏ xuống đất, nhào tới hôn Hoàng tới tấp. Nhà thỏ hoan hô chúc mừng, chạy đi khoe với lũ gà:
- Hôm nay bọn tôi được thả về rừng rồi. Vui quá! Vui quá!
Lũ gà con mới nở nhìn nhà thỏ vừa tò mò vừa ngưỡng mộ. Rừng là gì? Rừng có hay không? Thỏ trắng hãnh điện kể cho bọn gà con những gì nó được dạy. Gà còi chúc mừng thỏ lớn, thỏ nhỏ, vừa buồn vừa vui. Gà còi chín chắn hơn, tuy vẫn trẻ trâu láo lêu nhưng suy nghĩ đã khác. Nó vui vì nhà thỏ được về nhà, buồn vì từ nay không được gặp nhau. Nó thích chơi với nhà thỏ, tuy hay bị cốc đầu với giựt lông đuôi nhưng vui lắm, còn được kể cho mấy chuyện thú vị trong rừng mà lũ gà nhà không bao giờ biết được. Thỏ lớn an ủi:
- Thỉnh thoảng bọn tôi sẽ đến chơi với cậu, đem cho cậu đồ trong rừng nữa.
- Thật không?
Thỏ nhỏ vỗ ngực đảm bảo:
- Thật. Anh thỏ lớn không bao giờ nói điêu. Thỏ rừng đã nói là làm.
Gà còi gật gật, gáy to mấy tiếng. Vài cô gà mái cục ta cục tác theo cổ vũ, chúc mừng nhà thỏ. Cả sân náo nhiệt hẳn.
Đến trưa con người bế nhà thỏ khỏi khoảnh sân bé xíu, đi cách nhà mấy trăm mét mới lưu luyến đặt chúng xuống đất. Thỏ lớn, thỏ nhỏ không chạy luôn mà bật người lên, cảm nhận không khí trong lành từ rừng phả đến, khác xa không khí trong nhà con người. Thỏ trắng thoát khỏi vùng trời bé, choáng ngợp trước vùng trời rộng lớn, hùng vĩ trong lời kể của ba lớn, ba nhỏ.
Chúng chạy về phía trước mấy bước, cái mũi động động đánh hơi xem có mùi nguy hiểm không. Thỏ trắng học theo hai ba, động tác vụng về mà đáng yêu. Hoàng với Thành khoanh tay nhìn nhà thỏ về rừng, trong lòng đầy tiếc nuối, chắc sau này không thể gặp lại mấy cục bông đáng yêu.
Nhà thỏ chạy thêm một đoạn thì thỏ nhỏ dừng lại, quay đầu nhìn chỗ con người đang đứng, chân trước bắt chước động tác của Hoàng khi thấy Thành trở về hoặc lúc đi làm. Nó muốn tạm biệt mấy người này, họ cứu thỏ lớn, thỏ trắng, cưu mang bọn nó hơn một tháng, họ là người tốt. Ấn tượng của nó với con người có sự đổi khác, có điều chỉ khác với hai người này thôi, với người khác bọn nó sẽ không mất đi cảnh giác.
Thỏ lớn không thấy thỏ nhỏ bên cạnh, nó đổi hướng, kêu thỏ trắng chạy ngược lại. Khi thấy thỏ nhỏ tạm biệt con người thỏ lớn liền làm theo, thỏ trắng cũng tương tự. Hoàng, Thành mỉm cười, vẫy vẫy tay với bọn nó. Thật khôn, không quên ơn người nuôi chúng. Thỏ lớn nói với thỏ nhỏ:
- Về nhà thôi em.
- Dạ.
Một đen, một nâu, một trắng chạy ngược trở về rừng, chẳng mấy biến mất hút khỏi tầm mắt con người, hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, hòa mình vào màu xanh thăm thẳm chúng hằng nhung nhớ.
- Hôm nay bọn tao thả chúng mày về rừng đấy. Đỡ phải đào đất, cùn hết móng rồi.
Vừa nói anh vừa ấn ấn đệm thịt ở chân thỏ nhỏ, mấy cái móng vuốt lộ ra. Thỏ nhỏ dựng tai, mắt mở to, nhoài sang chỗ thỏ lớn, thỏ trắng đang nằm trên đùi Thành, hét to:
- Anh thỏ lớn ơi, con người bảo thả chúng mình đi này.
Thỏ nhỏ giãy dụa, Hoàng thả lỏng tay, thỏ nhỏ lập tức nhào vào lòng Thành, cả nhà thỏ nháo nhác vì tin vui. Thỏ lớn cụng đầu vào trán thỏ nhỏ, may quá, chúng nó được về rồi. Thỏ trắng reo lên:
- Về rừng! Về rừng! Về rừng!
Thành nhìn ba cục lông nhảy nhót, thích chí khoe với Hoàng:
- Anh xem, tụi nó thích em này.
Hoàng đẩy đầu Thành, nhướn mày:
- Thích cái gì mà thích. Anh bảo con thỏ nâu mình thả tụi nó về rừng, nó đang bảo lại với hai con kia kìa. Xì, nghĩ gì mà nó thích em.
Thành dẩu môi. Hoàng xoa xoa đầu cậu, ghé vào tai Thành nói nhỏ:
- Chỉ có anh thích em thôi.
Tai Thành đỏ lên, thả lũ thỏ xuống đất, nhào tới hôn Hoàng tới tấp. Nhà thỏ hoan hô chúc mừng, chạy đi khoe với lũ gà:
- Hôm nay bọn tôi được thả về rừng rồi. Vui quá! Vui quá!
Lũ gà con mới nở nhìn nhà thỏ vừa tò mò vừa ngưỡng mộ. Rừng là gì? Rừng có hay không? Thỏ trắng hãnh điện kể cho bọn gà con những gì nó được dạy. Gà còi chúc mừng thỏ lớn, thỏ nhỏ, vừa buồn vừa vui. Gà còi chín chắn hơn, tuy vẫn trẻ trâu láo lêu nhưng suy nghĩ đã khác. Nó vui vì nhà thỏ được về nhà, buồn vì từ nay không được gặp nhau. Nó thích chơi với nhà thỏ, tuy hay bị cốc đầu với giựt lông đuôi nhưng vui lắm, còn được kể cho mấy chuyện thú vị trong rừng mà lũ gà nhà không bao giờ biết được. Thỏ lớn an ủi:
- Thỉnh thoảng bọn tôi sẽ đến chơi với cậu, đem cho cậu đồ trong rừng nữa.
- Thật không?
Thỏ nhỏ vỗ ngực đảm bảo:
- Thật. Anh thỏ lớn không bao giờ nói điêu. Thỏ rừng đã nói là làm.
Gà còi gật gật, gáy to mấy tiếng. Vài cô gà mái cục ta cục tác theo cổ vũ, chúc mừng nhà thỏ. Cả sân náo nhiệt hẳn.
Đến trưa con người bế nhà thỏ khỏi khoảnh sân bé xíu, đi cách nhà mấy trăm mét mới lưu luyến đặt chúng xuống đất. Thỏ lớn, thỏ nhỏ không chạy luôn mà bật người lên, cảm nhận không khí trong lành từ rừng phả đến, khác xa không khí trong nhà con người. Thỏ trắng thoát khỏi vùng trời bé, choáng ngợp trước vùng trời rộng lớn, hùng vĩ trong lời kể của ba lớn, ba nhỏ.
Chúng chạy về phía trước mấy bước, cái mũi động động đánh hơi xem có mùi nguy hiểm không. Thỏ trắng học theo hai ba, động tác vụng về mà đáng yêu. Hoàng với Thành khoanh tay nhìn nhà thỏ về rừng, trong lòng đầy tiếc nuối, chắc sau này không thể gặp lại mấy cục bông đáng yêu.
Nhà thỏ chạy thêm một đoạn thì thỏ nhỏ dừng lại, quay đầu nhìn chỗ con người đang đứng, chân trước bắt chước động tác của Hoàng khi thấy Thành trở về hoặc lúc đi làm. Nó muốn tạm biệt mấy người này, họ cứu thỏ lớn, thỏ trắng, cưu mang bọn nó hơn một tháng, họ là người tốt. Ấn tượng của nó với con người có sự đổi khác, có điều chỉ khác với hai người này thôi, với người khác bọn nó sẽ không mất đi cảnh giác.
Thỏ lớn không thấy thỏ nhỏ bên cạnh, nó đổi hướng, kêu thỏ trắng chạy ngược lại. Khi thấy thỏ nhỏ tạm biệt con người thỏ lớn liền làm theo, thỏ trắng cũng tương tự. Hoàng, Thành mỉm cười, vẫy vẫy tay với bọn nó. Thật khôn, không quên ơn người nuôi chúng. Thỏ lớn nói với thỏ nhỏ:
- Về nhà thôi em.
- Dạ.
Một đen, một nâu, một trắng chạy ngược trở về rừng, chẳng mấy biến mất hút khỏi tầm mắt con người, hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, hòa mình vào màu xanh thăm thẳm chúng hằng nhung nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất