Chương 20
Trong một buổi yến tiệc như thế này, hầu như lúc nào cũng thường chia ra làm hai thành phần. Một là nhóm người trẻ, hai là mấy lão trung niên, thường tập trung thành từng nhóm mà nói chuyện với nhau.
Đám thanh niên trẻ tuổi thì có chuyện của thanh niên trẻ tuổi, mấy lão trung niên cũng có chuyện của mấy lão trung niên.
Ở trong chốn thương trường cùng những dòng dõi thượng lưu thường không có tình bạn thật sự ở đây, chủ yếu là sự cạnh tranh cùng đối chọi gay gắt hay sự nịnh nọt của những gia tộc nhỏ đối với những gia tộc đỉnh cao như Bạch gia, Trúc gia... Mà Bạch gia cũng không thoát khỏi vòng xoáy của giới thượng lưu này.
Sau khi dẫn dắt con trai Bạch Thiệu Huy đi xã giao với các tầng lớp, các gia tộc, những doanh nhân thành đạt hay những người có quyền lực chính trị xong. Bạch Thiên Ngụy cùng con trai mình tách ra, ông đi đến chỗ những người thân quen với mình mà ngồi vững ở đó với họ.
Bạch gia có được ba gia tộc thân thiết đó chính là Trúc gia, Vương gia và Giang gia. Trúc gia thì đã có sự thân thiết từ thế hệ này sang thế hệ khác, còn Vương gia chính là bạn bè thân thiết trên thương trường cũng như chính là nhà mẹ đẻ của Vương Yến- đứa con dâu tốt của nhà họ Bạch.
Giang gia hôm nay đại diện đến là Giang Hiển - con trai cả nhà họ Giang, tuy nhiên cậu bạn này của Thiệu Huy sau khi xã giao xong thì lặng im ngồi một chỗ nào đó bất động rồi.
"Hải Thụy, lần này sao lại tổ chức lớn như thế? Tổ chức sinh nhật con trai khoa trương thế này, chắc hẳn là có chuyện trọng đại gì à?"
Bạch Thiên Ngụy biết vị bạn thân này của mình không có chuyện gì sẽ không bao giờ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật tốn kém như thế, với cái tính keo kiệt của Trúc Hải Thụy thì đây là quá xa xỉ rồi.
"Tất nhiên là có rồi. Nếu không, ông nghĩ tôi có thể tổ chức lớn như vậy à?! Tốn kém biết bao nhiêu tiền của của tôi đó ông biết không hả?!! " Trúc Hải Thụy mặt nhăn nhó nói.
"Hừ!" Vợ Trúc Hải Thụy là Tô Nhã ở bên nghe ông càm ràm nhăn nhó liền liếc mắt cảnh cáo.
Ông chồng này của bà thật biết làm cho cái nhà này mất mặt. Nhà thì giàu đổ vách nhưng sao lại có tính keo kiệt thế không biết, có tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai mà cũng tiếc tiền.
"Này, Nhã Nhã, chồng cậu vẫn không chịu sửa đổi cái tính keo, mà hình như lại càng nặng hơn rồi thì phải!"
Vì sinh nhật con trai của bạn khuê mật cho nên Vương Yến vẫn chịu khó đi đến tham dự. Cả hai người tuy đã gần năm mươi nhưng vẫn còn trẻ đẹp như gái đôi mươi, sắc đẹp của hai người cũng làm không ít phụ nữ phải ghen tị, hai người chồng cũng phải thường xuyên đổ giấm chua vì hai người.
"Tớ cũng hết cách rồi, càng già thì càng keo hơn hay sao ấy. Cũng may bà đây giữ hết tài khoản nếu không lão cũng chẳng chịu phun ra một đồng." Tô Nhã, tên 'Nhã' những chẳng nhã chút nào, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyền lực.
"Haha, cậu phải giáo huấn một chút Hải Thụy đó!" Vương Yến cười đùa nói.
"Điều đó là tất nhiên, sau cắt giảm hết, cho chừa cái tội keo." Tô Nhã hừ lạnh nói.
"Này, Vương Yến, cậu cũng đừng có xúi giục vợ tôi như vậy chứ." Sắc mặt Trúc Hải Thụy tái nhợt. Nếu đi với mấy lão bạn già mà không có đồng nào trong túi thì cũng mất mặt lắm đó.
"Ông vừa mới nói cái gì?" Cả hai người phụ nữ đều dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn lão.
"Thiên Ngụy..." Trúc Hải Thụy dùng ánh mắt cầu cứu Bạch Thiên Ngụy.
"Tôi không biết chuyện gì cả." Bạch Thiên Ngụy làm lơ ánh mắt của Trúc Hải Thụy. Đáng đời, ai bảo dám nói xấu vợ ông đây làm chi.
"Ôi trời, tình bạn mấy chục năm của tôi." Trúc Hải Thụy khóc không ra nước mắt mà.
Trúc Hải Thụy vô cùng cực khổ cầu xin tha thứ, cho đến khi hai người phụ nữ quyền lực nhất ở đây buôn tha thì ông mới có thể cười nổi. Ông cũng ghim ông bạn thân có vợ quên bạn kia một trận mới được, nếu không Trúc Hải Thụy không là Trúc Hải Thụy.
"Đúng rồi, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng vậy?" Bạch Thiên Ngụy chờ mọi người bình thường trở lại sau cuộc đùa giỡn chẳng khác gì đám trẻ con, rồi tiếp tục lại đề tài của mình.
"À, là chuyện thừa kế chứ gì! Tịnh Ca lớn rồi, còn tôi đây cũng sắp già rồi còn đâu, không còn sức nữa. Giao cho nó đi cho xong." Trúc Hải Thụy rầu rĩ nói.
Ông ra quyết định lần này cũng đã rất đắn đo. Ông thật lo lắng cho đứa con này, cái gì cũng được, tội cái quá ngây thơ. Tương lai thì đường nào cũng phải thay thế ông ở cái cương vị này, nhưng nó như vậy thì lại vô cùng lo lắng.
"Nhanh thế nhỉ, mới mà đã mấy chục năm trời rồi. Ông giao cho nó, rồi nó đã đồng ý chưa?!" Bạch Thiên Ngụy cũng không khỏi than thời gian trôi nhanh.
"Hừ! Nó không đồng ý, cũng phải đồng ý. Nuôi nó lớn như thế để làm gì?" Nhắc đến chuyện này, Trúc Hải Thụy càng bực mình, thằng con này chỉ có một chuyện nhận hay không nhận thôi mà cả một tuần trời vẫn còn do dự chưa trả lời ông.
"Như vậy có được không?!" Vương Yến hỏi.
"Được hay không, chuyện đó tính sau đi. Còn hai người nữa, cũng giao quách Bạch thị cho Thiệu Huy đi, già rồi mà còn cắm đầu cắm cổ vào đống tài liệu chi chít đó nữa."
Nói đến quyền thừa kế này nọ, Trúc Hải Thụy vẫn không quên rằng ông bạn thân của mình cũng có đứa con trai ngang tuổi con trai ông đâu.
Đám thanh niên trẻ tuổi thì có chuyện của thanh niên trẻ tuổi, mấy lão trung niên cũng có chuyện của mấy lão trung niên.
Ở trong chốn thương trường cùng những dòng dõi thượng lưu thường không có tình bạn thật sự ở đây, chủ yếu là sự cạnh tranh cùng đối chọi gay gắt hay sự nịnh nọt của những gia tộc nhỏ đối với những gia tộc đỉnh cao như Bạch gia, Trúc gia... Mà Bạch gia cũng không thoát khỏi vòng xoáy của giới thượng lưu này.
Sau khi dẫn dắt con trai Bạch Thiệu Huy đi xã giao với các tầng lớp, các gia tộc, những doanh nhân thành đạt hay những người có quyền lực chính trị xong. Bạch Thiên Ngụy cùng con trai mình tách ra, ông đi đến chỗ những người thân quen với mình mà ngồi vững ở đó với họ.
Bạch gia có được ba gia tộc thân thiết đó chính là Trúc gia, Vương gia và Giang gia. Trúc gia thì đã có sự thân thiết từ thế hệ này sang thế hệ khác, còn Vương gia chính là bạn bè thân thiết trên thương trường cũng như chính là nhà mẹ đẻ của Vương Yến- đứa con dâu tốt của nhà họ Bạch.
Giang gia hôm nay đại diện đến là Giang Hiển - con trai cả nhà họ Giang, tuy nhiên cậu bạn này của Thiệu Huy sau khi xã giao xong thì lặng im ngồi một chỗ nào đó bất động rồi.
"Hải Thụy, lần này sao lại tổ chức lớn như thế? Tổ chức sinh nhật con trai khoa trương thế này, chắc hẳn là có chuyện trọng đại gì à?"
Bạch Thiên Ngụy biết vị bạn thân này của mình không có chuyện gì sẽ không bao giờ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật tốn kém như thế, với cái tính keo kiệt của Trúc Hải Thụy thì đây là quá xa xỉ rồi.
"Tất nhiên là có rồi. Nếu không, ông nghĩ tôi có thể tổ chức lớn như vậy à?! Tốn kém biết bao nhiêu tiền của của tôi đó ông biết không hả?!! " Trúc Hải Thụy mặt nhăn nhó nói.
"Hừ!" Vợ Trúc Hải Thụy là Tô Nhã ở bên nghe ông càm ràm nhăn nhó liền liếc mắt cảnh cáo.
Ông chồng này của bà thật biết làm cho cái nhà này mất mặt. Nhà thì giàu đổ vách nhưng sao lại có tính keo kiệt thế không biết, có tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai mà cũng tiếc tiền.
"Này, Nhã Nhã, chồng cậu vẫn không chịu sửa đổi cái tính keo, mà hình như lại càng nặng hơn rồi thì phải!"
Vì sinh nhật con trai của bạn khuê mật cho nên Vương Yến vẫn chịu khó đi đến tham dự. Cả hai người tuy đã gần năm mươi nhưng vẫn còn trẻ đẹp như gái đôi mươi, sắc đẹp của hai người cũng làm không ít phụ nữ phải ghen tị, hai người chồng cũng phải thường xuyên đổ giấm chua vì hai người.
"Tớ cũng hết cách rồi, càng già thì càng keo hơn hay sao ấy. Cũng may bà đây giữ hết tài khoản nếu không lão cũng chẳng chịu phun ra một đồng." Tô Nhã, tên 'Nhã' những chẳng nhã chút nào, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyền lực.
"Haha, cậu phải giáo huấn một chút Hải Thụy đó!" Vương Yến cười đùa nói.
"Điều đó là tất nhiên, sau cắt giảm hết, cho chừa cái tội keo." Tô Nhã hừ lạnh nói.
"Này, Vương Yến, cậu cũng đừng có xúi giục vợ tôi như vậy chứ." Sắc mặt Trúc Hải Thụy tái nhợt. Nếu đi với mấy lão bạn già mà không có đồng nào trong túi thì cũng mất mặt lắm đó.
"Ông vừa mới nói cái gì?" Cả hai người phụ nữ đều dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn lão.
"Thiên Ngụy..." Trúc Hải Thụy dùng ánh mắt cầu cứu Bạch Thiên Ngụy.
"Tôi không biết chuyện gì cả." Bạch Thiên Ngụy làm lơ ánh mắt của Trúc Hải Thụy. Đáng đời, ai bảo dám nói xấu vợ ông đây làm chi.
"Ôi trời, tình bạn mấy chục năm của tôi." Trúc Hải Thụy khóc không ra nước mắt mà.
Trúc Hải Thụy vô cùng cực khổ cầu xin tha thứ, cho đến khi hai người phụ nữ quyền lực nhất ở đây buôn tha thì ông mới có thể cười nổi. Ông cũng ghim ông bạn thân có vợ quên bạn kia một trận mới được, nếu không Trúc Hải Thụy không là Trúc Hải Thụy.
"Đúng rồi, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng vậy?" Bạch Thiên Ngụy chờ mọi người bình thường trở lại sau cuộc đùa giỡn chẳng khác gì đám trẻ con, rồi tiếp tục lại đề tài của mình.
"À, là chuyện thừa kế chứ gì! Tịnh Ca lớn rồi, còn tôi đây cũng sắp già rồi còn đâu, không còn sức nữa. Giao cho nó đi cho xong." Trúc Hải Thụy rầu rĩ nói.
Ông ra quyết định lần này cũng đã rất đắn đo. Ông thật lo lắng cho đứa con này, cái gì cũng được, tội cái quá ngây thơ. Tương lai thì đường nào cũng phải thay thế ông ở cái cương vị này, nhưng nó như vậy thì lại vô cùng lo lắng.
"Nhanh thế nhỉ, mới mà đã mấy chục năm trời rồi. Ông giao cho nó, rồi nó đã đồng ý chưa?!" Bạch Thiên Ngụy cũng không khỏi than thời gian trôi nhanh.
"Hừ! Nó không đồng ý, cũng phải đồng ý. Nuôi nó lớn như thế để làm gì?" Nhắc đến chuyện này, Trúc Hải Thụy càng bực mình, thằng con này chỉ có một chuyện nhận hay không nhận thôi mà cả một tuần trời vẫn còn do dự chưa trả lời ông.
"Như vậy có được không?!" Vương Yến hỏi.
"Được hay không, chuyện đó tính sau đi. Còn hai người nữa, cũng giao quách Bạch thị cho Thiệu Huy đi, già rồi mà còn cắm đầu cắm cổ vào đống tài liệu chi chít đó nữa."
Nói đến quyền thừa kế này nọ, Trúc Hải Thụy vẫn không quên rằng ông bạn thân của mình cũng có đứa con trai ngang tuổi con trai ông đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất