Họa Phố

Chương 337: Hòa hợp (27) : Nguyên hình

Trước Sau
“Thật chứ, hai người chúng ta từ đầu đến giờ đầu óc cứ nghệch ra mà đi tới, căn bản chẳng có chút kế hoạch nào.” Vệ Đông ngồi ở cạnh cửa sổ lầu hai của khách sạn, thò đầu ra ngoài dùng lông vũ bạch hạc chiếu vào mấy kẻ đi đường qua lại bên dưới.

“Chịu thôi, chỉ phải đi theo NPC chứ biết làm sao giờ.” Ở trong lòng Phương Phỉ mà nói thì, lão bà bà gặp được ở Sư Đà Lĩnh là NPC thứ nhất, gã mãng xà gặp được sau khi vào Sư Đà Quốc chính là NPC thứ hai.

Phương Phỉ bỗng nhớ tới cảnh mộng mình nhìn thấy xuyên qua lông vũ bạch hạc, bản thân hóa thành một con cá lớn lạc lối giữa biển sâu, vẫn luôn không ngừng bơi đi giữa đáy biển sâu ngun ngút —— một đoạn cảnh mộng ngắn ngủi không đầu không đuôi như thế, lại càng khiến người ta thấy trong lòng thê lương hốt hoảng.

“Anh nhìn qua lông vũ thấy được cái gì?” Phương Phỉ không nén được tò mò hỏi.

Vệ Đông nhìn một lát liền mất đi hứng thú “Mấy đứa nó cái đầu là động vật gì thì chiếu ra là động vật nấy. Giống như con heo rừng tinh bên dưới, tôi thấy nguyên hình của nó là một con lợn rừng đang ủn đất kiếm ăn trong ngọn núi nào đó. Với hai con thỏ tinh bên kia nữa, nguyên hình là hai con thỏ, đang đào lỗ ở thảo nguyên—— lạ lùng ghê ta ơi, tụi nó là gì thì chiếu ra là cái đấy, nhưng tại sao hai chúng ta lại không phải người.”

“…” Về vấn đề này Phương Phỉ cũng không biết, mộng cảnh mà mình đã nhìn thấy rốt cuộc là thế giới nội tâm của bản thân? Hay là chuyện đã từng trải qua kiếp trước?

“Cơ mà tính ra cũng chuẩn phết nhỉ, chẳng phải cô thích lặn xuống nước sao? Cho nên biến thành một con cá có thể bơi lội suốt cả ngày.” Vệ Đông vừa nói vừa tiếp tục dùng lông vũ quan sát đánh giá những kẻ qua đường.

“Thứ này thì có liên quan gì đến sở thích?” Phương Phỉ thề, mọi vấn đề dù là có thâm ảo huyền bí tới cỡ nào đi nữa, qua tay Vệ Đông lập tức sẽ biến thành vô cùng bình dân mà giản dị —— thật giống như có một người bê tới một đống nguyên liệu cực kỳ quý hiếm cực kỳ đắt tiền, sau đó bị người này gia công chế biến xào xào nấu nấu thành một nồi canh hỗn hợp…

“Nói chung tui là biến thành một con chó vì kế sinh nhai không ngừng bôn ba lặn lội,” Vệ Đông nói tới đây có chút cảm khái, kéo cái lông vũ qua một bên, đưa mắt nhìn Phương Phỉ “Cô không biết chứ, lúc tui nhìn thấy con chó kia ngậm thức ăn đặt vào cái thố cơm chó, tui liền nghĩ tới mỗi tháng vừa được phát tiền lương, là phải lập tức trích ra hơn một nửa dâng lên cho mẹ tui, đợi sau này kết hôn rồi, tiền đấy sẽ chuyển sang dâng cho vợ tui… Chẳng trách sao con chó kia nó lại ốm đói tới như vậy…”

“…” Thề luôn, câu chuyện với bối cảnh thê thảm đáng thương như vậy mà qua miệng người này liền biến thành chuyện đời sống gia đình mới ghê chứ.

Vệ Đông lại cầm lấy lông vũ quay mặt ra ngoài tiếp tục “chiếu yêu”, bất thình lình kêu lên “quác quác quác” mấy tiếng đầy sợ hãi.

Phương Phỉ vói đầu ngỗng qua xem “Quạc?”

“Không có gì, không có gì, thấy cái gã rắn bên kia không,” Vệ Đông đưa ngón tay chỉ vào một gã xà yêu vóc dáng nhỏ gầy “Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng nó lột da, có hơi bị khó chịu chút.”

Lời tiếp theo Vệ Đông không dám nói ra: Coi mòi phim ảnh đều là bậy bạ, quá trình rắn lột da chân chính căn bản không đẹp bằng cảnh Bạch Tố Trinh lột da…

“Chúng ta có nên liên hệ với gã mãng xà không?” Phương Phỉ trở lại ngồi xuống bàn, ngữ khí có hơi nặng nề.

Vệ Đông vươn tay đóng cửa sổ lại, cất cái lông vũ bạch hạc đi “Cô không muốn gã đấy tìm ra được người thuần chủng đúng không?”

“Tôi không muốn nhìn thấy đồng loại của mình bị moi tim luyện chế dâng lên Đại Bằng.”

“Ờm… Thật ra, chúng ta với người nọ chắc không phải đồng loại đâu, theo tui nghĩ thì người thuần chủng chân chính hẳn là ám chỉ mấy người kiểu thánh nhân ấy.”

Phương Phỉ trừng mắc liếc Vệ Đông một cái, lại nói tiếp “Còn tôi thì khác, tôi nghĩ người thuần chủng kia hẳn là sẽ biết tung tích của mảnh tàn phiến ở đâu. Nhưng mà… người thuần chủng đi vào Sư Đà Quốc này, ắt là sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên rốt cuộc chúng ta có nên tìm kiếm người đó hay không, thật sự cảm thấy rất mâu thuẫn.”

Vệ Đông đưa tay gãi gãi cái đầu ngỗng của mình, bản thân vốn đã không thông minh rồi, còn bị ráp lên cái đầu chim, dung lượng não đã bé nay càng bé hơn “Thôi, chúng ta học tập các vị đại lão đi, trước hết vẽ một cái sơ đồ phân tích, dù sao có câu ba gã thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng đấy.”

“Chúng ta chỉ có hai.”

Vệ Đông cầm lấy cái lông vũ bạch hạc đặt lên bàn “Lông vũ Tiên điểu tính là một cái nè.”

Muốn vẽ cần có giấy bút, Vệ Đông lục lọi trong bao đồ của mình tìm ra được một quyển sổ, nhưng lục tiếp lại không thấy bút đâu.



Phương Phỉ tìm trên bàn của phòng khách sạn, thấy được một cái nghiên mực, bỏ ít nước vào mài ra mực, sau đó lấy bừa từ trong mấy túi gấm ra một cái lông chim “Dùng lông chim chấm mực viết tạm đi.”

Vệ Đông nhìn đối phương đưa cho mình một sợi lông chim đại bảo, cầm lấy chấm chấm vào nghiên mực, chẳng hiểu sao cảm giác cứ là lạ “Đây là lông chim đại bảo, cầm nó làm cứ có cảm giác sắp sửa viết ra một bộ kiệt tác như 《 Kim Bình Mai 》 ấy…”

“…”

Vệ Đông tự mình đổi thành một cái lông chim bồ câu, chấm chấm nước mực, bắt đầu vẽ vào quyển sổ, chỉ dùng vài nét đơn giản đã phác họa ra một mảnh tàn phiến mộc bản nhìn rất chân thật, trên tàn phiến vẽ một cái chấm hỏi “Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là tìm ra tàn phiến, mà hiện thứ duy nhất chúng ta thu hoạch được, là một cọng lông vũ của Tiên điểu có thể phân biệt ‘người thuần chủng’, nếu dùng cái lông này chúng ta có thể làm những việc như sau——”

Vệ Đông dùng bút lông chim vẽ lên giấy một sợi lông vũ, sau đó gạch ra mấy nhánh bên ngoài “Thứ nhất, chúng ta sút gã mãng xà kia qua một bên, tự mình dùng lông vũ Tiên điểu đi tìm người thuần chúng. Thứ hai, chúng ta tạm thời giấu đi lông vũ Tiên điểu, giao mấy loại lông chim khác cho gã mãng xà, làm vậy không tới mức tự tuyệt đường ra, có thể tiếp tục liên hệ tìm hiểu thông tin từ hắn. Cuối cùng chính là chúng ta giao toàn bộ lông chim cho hắn, sau đó xem hắn có thể lựa ra lông Tiên điểu ở bên trong ra không, rồi bằng cách nào đấy dùng nó tìm ra người thuần chủng một cách nhanh nhất.”

“Nhưng nếu gã mãng xà tìm ra được người thuần chủng rồi, tính mạng của người đó sợ là khó bảo đảm.” Phương Phỉ nói.

“Vậy gạch bỏ cái thứ ba trước.” Vệ Đông dùng bút gạch ngang cái lựa chọn thứ ba.

Thật ra, cả hai người bọn họ đều có xu hướng lựa cái thứ hai, tuy rằng lựa chọn này nhìn không có chút sáng ý nào, nhưng ít ra mà nói có thể bao hàm toàn diện các vấn đề.

“Lợi ích mà gã mãng xà có thể mang đến cho chúng ta là: Có biện pháp tìm ra người thuần chủng, hoặc có biện pháp làm quen với những giai cấp cao bên trên của Sư Đà Quốc, hơn nữa hắn trông có vẻ như dân cư ngụ lâu năm, ắt hẳn mạng lưới quan hệ sẽ không kém.” Phương Phỉ bắt đầu đi sâu vào phân tích “Với cả, hắn có hứa hẹn sau khi thành công sẽ cho chúng ta một viên long châu, không biết thứ ấy có tác dụng gì với chúng ta không.”

Bên cạnh không có những đồng bạn khác cung cấp ý kiến cùng đề nghị, Phương Phỉ cảm giác mình phải lên tiếng phát biểu rất nhiều, có chút gì đó không quá giống với bản tính của mình, lúc này lại thấy Vệ Đông chăm chăm hai mắt nhìn sang, giống như vừa mới phát hiện lục địa nào đó mới vậy.

Phương Phỉ ngậm miệng không nói nữa, ánh mắt lạnh lẽo liếc Vệ Đông, vẻ mặt như thay lời muốn nói: Dám nhìn bà cái kiểu đấy nữa bà tát cho vêu mồm.

Vệ Đông nhìn một lát mới chịu thôi, cúi đầu làm gì đó với ánh mắt của chính mình “Phương Phỉ, tui vừa nghĩ ra biện pháp này hay lắm nè.”

“…”

“Này là do lúc nãy vẽ lông chim nghĩ ra,” Vệ Đông chỉ vào cái lông chim mình vẽ trên mặt giấy “Một cọng lông chim là từ rất nhiều sợi lông nhỏ cấu thành, giống như các gân của một cái lá vậy, nên tui nghĩ, có phải mấy cái lông li ti kia cũng giống như lông mi của Tiên điểu không.”

“Thế nên, lúc nãy khi cô đang phân tích gì đó, tui bèn len lén rút một ít sợi lông mịn bên trên, thử đặt vào chỗ lông mi, lập tức lại thấy được nguyên hình của cô!”

Vẻ mặt của Phương Phỉ ban đầu là hơi khó coi, sau đó lại giãn ra, cuối cùng cũng không biết tả sao nữa.

“Tui cũng phát hiện, chỉ khi nào chúng ta chăm chú nhìn mới có thể thấy được nguyên hình của đối phương, còn nếu thoải mái nhìn thì chẳng khác gì lúc bình thường cả,” Vệ Đông lại rút ra mấy sợi lông mịn đưa cho Phương Phỉ, “Chúng ta có thể nghĩ cách nào đó, hoặc là tìm keo dính này nọ, cắt cái thứ này cho ngắn ngắn lại xíu, rồi dính lên mi mắt của chúng ta, giống giống kiểu như mấy nhỏ con gái hay gắn lông mi giả á ~”

“…”

Phương Phỉ cầm lấy mấy sợi lông mịn dính lên lông mi của mình, tránh để mắt mình không nhìn về phía Vệ Đông, xoay mặt ra cửa sổ nhìn những kẻ đi đường bên dưới, quả nhiên nhìn thấy rất rõ ràng nguyên hình của một kẻ đầu sói —— ở nơi núi rừng hoang vắng, có một con sói đen đang xé xác một người, nó vùi đầu vào trong khoang bụng người nọ ăn sạch sành sanh, bỗng chốc nó ngẩng đầu lên, lộ ra cả cái đầu nhuốm đầy máu đỏ.

Phương Phỉ cảm thấy rất khó chịu, quay mắt trở về nói “Trong《Tây Du Ký》, bốn thầy trò Đường Tăng có vào thành không?”

“May là không có. Lúc đến Sư Đà Lĩnh, Đường Tăng đã bị lũ tiểu yêu của Thanh Sư Bạch Tượng bắt được, hai tên yêu vương lập tức thông báo cho Đại Bằng, dự tính cả ba người cùng hưởng thịt Đường Tăng.”

Phương Phỉ “Tại sao ăn thịt Đường Tăng lại trường sinh bất lão?”



“Bởi vì Đường Tăng là Kim Thiền Tử chuyển thế, vốn đã làm người tốt suốt mười kiếp.”

“Kim Thiền Tử là ai?”

Nhắc tới mấy cái này, Vệ Đông đúng là rõ như lòng bàn tay: “Kim Thiền Tử là đồ đệ thứ hai của Như Lai Phật Tổ, về ngụ ý của cái tên Kim Thiền Tử, có người cho rằng ‘kim thiền thoát xác’ vốn chính là một kiểu tái sinh.”

Nói đến đây, hai người giống như đều nghĩ tới điều gì đó.

Vệ Đông nói “Trong 《 Tây Du Ký 》, mục đích của ba gã yêu quái là ăn thịt Đường Tăng, nhưng sau khi chúng ta vào thế giới này, cũng chưa từng nghe nói có hòa thượng nào ở Đông Thổ đi Tây Phương thỉnh kinh gì gì đó, trái lại chỉ thấy gã mãng xà cứ nhắc đi nhắc lại về ‘trái tim thuần chủng’, hay là… ‘trái tim thuần chủng’ này cũng giống như ‘thịt Đường Tăng’?”

“Tạm thời khoan nói tới việc ‘trái tim thuần chủng’ kia rốt cuộc có công hiệu trường sinh bất lão hay không, nhưng ít nhất có thể biết, đó là thứ mà Đại Bằng vẫn luôn muốn có,” Phương Phỉ nói “Vậy ‘người thuần chủng’ liệu có phải là ám chỉ Đường Tăng hay không?”

Vệ Đông hô lên “Nếu là như vậy, chúng ta càng không thể giao người thuần chủng ra ngoài!”

Có lẽ bởi vì ở trong lòng Vệ Đông, Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không trong 《 Tây Du Ký 》 vĩnh viễn đều thuộc về phe chính nghĩa…

Phương Phỉ ngước nhìn Vệ Đông, cảm giác hình như chưa bao giờ thấy người này kiên quyết giống như bây giờ.

“Cô thử đoán, nếu tình hình này mà giao cho Mục đại lão phân tích, anh ta sẽ nói như thế nào” Vệ Đông gãi đầu nói.

“Đoán không ra.” Phương Phỉ tự cảm thấy tư duy mình cách Mục Dịch Nhiên hơi bị xa.

“Vậy… Thiệu tổng thì sao?”

“Cũng đoán không ra.”

“Thế còn… Kha Nhi?”

Phương Phỉ nghĩ đến Kha Tầm, vốn cũng thuộc tuýp người “trường phái thích hành động” như mình, trong nhất thời cũng không đoán được cậu ta rốt cuộc sẽ chọn theo dõi gã mãng xà hay là chạy thẳng vào trong cung điện để theo dõi tên Đại Bằng…

“Ý tưởng của Kha Nhi thường thường là độc đáo mà bất ngờ, nó hay nghĩ tới mấy cái đường ngang ngõ tắt, sau đó lần ra manh mối mới…” Hai con mắt đậu đen của Vệ Đông bỗng chốc sáng lên “Tui phát hiện ra rồi, hai chúng ta giống như đã bỏ qua một cái manh mối!”

Mà bên này, Phương Phỉ cũng đã lướt qua vô vàn ý tưởng ở trong đầu, dự tính trước hết đoạt lấy long châu của gã mãng xà, sau đó nuốt vào để tăng cường yêu lực của bản thân, cuối cùng sai sử bầy lũ tiểu yêu của toàn thành đi tìm tàn phiến cho mình…

Phương Phỉ chớp chớp hai con mắt ngỗng “Manh mối gì?”

“Mới nãy chúng ta vừa bảo đó, hiện tại chúng ta có ba gã thợ giày!” Vệ Đông với tay cầm lấy cọng lông vũ của bạch hạc lên, “Nếu chúng ta tìm được lông vũ của Tiên điểu đánh rơi, như vậy chứng tỏ nó đang ở Sư Đà Quốc còn gì!”

Nghe Vệ Đông nói như vậy, Phương Phỉ cũng cảm thấy ý tưởng này rất là được phết, cơ mà không muốn mở miệng khen đối phương, bèn nói “Tiên điểu không những đang ở Sư Đà Quốc, mà còn đang ở trong Hỉ Thúy Lâu.”

Cũng đúng, đống lông chim này đều là do tú bà sai người tìm đến, đám lông vũ này không chỉ của “nhân viên” Hỉ Thúy Lâu thôi, còn có của đám khách hàng ghé thăm Hỉ Thúy Lâu nữa.

Cũng tức là nói, Tiên điểu rất có khả năng là một “nhân viên phục vụ”, hoặc là một “khách làng chơi”.

“Quả là một vị thần tiên phóng đãng bất kham ta ơi!” Vệ Đông ha ha cười phá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau