Chương 9
Tôi xoay người muốn nhìn Phỉ Nhược Thanh, lại nhìn thấy một bó hoa hồng thật to trước.
Hoa hồng nở rộ đến diễm lệ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, từ chỗ nhụy hoa như đang nhỏ máu tươi, khuếch tán đến mỗi phiến lá.
Tôi hoài nghi Phỉ Nhược Thanh cố ý làm tôi sợ, vừa định oán giận vài câu, Phỉ Nhược Thanh liền mở lời: "Xin lỗi, sau ngày đó trở đi, những đóa hoa hồng anh lấy đều có lưu máu của anh."
Ngày đó trở đi? Vào ngày nào cơ?
Hoa hồng sao lại lưu máu?
Tôi lờ mờ nhớ tới, trong đầu lướt qua bóng dáng Phỉ Nhược Thanh ôm bó hoa hồng, hình như anh che tôi ở phía sau, đằng trước còn có vài người, tôi nhớ không ra những mảnh nhỏ đó, muốn nhớ kỹ lại, ngực đột nhiên như bị một khối cự thạch ngàn cân đè ép, tôi hít thở không thông, chỉ có thể há miệng thở dốc theo bản năng, đầu đau như kim châm, thân thể như đang thoát ly khỏi hiện thực, bị ném vào cõi hư vô.
Tôi không cảm giác được xung quanh, không nghe được ai đang nói chuyện, cả người nhẹ hẫng, trong không gian này, nhưng mảnh vỡ vừa nãy dần ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
Đó là một buổi tối, tôi đang cãi nhau với mấy tên lưu manh, Phỉ Nhược Thanh không cản được tôi, nhưng anh kéo tôi giấu phía sau mình.
Sau đó thì? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Đây là chuyện khi nào? Sao tôi hoàn toàn không có ấn tượng?
Khí áp xung quanh càng ngày càng thấp, tôi ôm ngực liều mạng nhớ lại, nhưng không nhớ được cái gì, tôi nhớ tới nhớ lui, cũng chỉ có hình ảnh tôi giết Phỉ Nhược Thanh.
Thật giống như...... tưởng tượng, sau lưng tôi toàn là mồ hôi lạnh.
Thật giống như, hình ảnh tôi giết Phỉ Nhược Thanh, là dể che đậy chân tướng mà tôi đã quên mất.
Thế nên tôi mới có cái ý niệm ăn sâu bén rễ kia, nổi lên sát tâm với Phỉ Nhược Thanh, giết anh hai lần.
Nhưng đó là chuyện gì đây?
Trước mắt tôi tối sầm, lần nữa tỉnh táo lại, thứ nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt lo lắng của Phỉ Nhược Thanh.
Chúng tôi vẫn đứng ở chỗ cũ, không thấy hoa hồng nhỏ máu trên tay anh đâu.
Tôi túm ống tay áo Phỉ Nhược Thanh, muốn nói, nhưng khi hé miệng lại chỉ có thể hô lên một tiếng: "Phỉ Nhược Thanh......"
Phỉ Nhược Thanh ôm lấy tôi, "Anh đây, không sao."
Lòng tôi đột nhiên khó chịu vô cùng, nháy mắt nảy lên rất nhiều thứ không thuộc về mình, những cảm xúc bất đồng không thuộc về chính mình hiện tại, tức giận, ủy khuất, sợ hãi, khủng hoảng và yêu thích đối với Phỉ Nhược Thanh, tất cả đều dâng trào, khiến tim tôi không khỏi trĩu nặng, vừa chua vừa sót. Tôi đột nhiên muốn khóc, muốn bổ nhào vào ngực Phỉ Nhược Thanh khóc lớn một hồi, nói cho anh nghe đều là do tôi, tôi thật sự rất nhớ anh, rất yêu anh.
Nhưng tôi không khóc được.
Vô luận cảm xúc có cuồn cuộn như sóng trào, tôi vẫn không khóc được.
Giống như nước mắt đã cạn khô, lại giống như thân thể này đã mất đi tuyến lệ.
Phỉ Nhược Thanh vỗ vỗ lưng tôi, ý tứ trấn an vô cùng mãnh liệt, anh nói: "Xin lỗi, anh không biết em nhìn thấy hoa hồng sẽ phản ứng dữ dội vậy."
Tôi lắc đầu, do dự nói: "Em cũng không biết tại sao em lại như vậy nữa." Tôi hỏi anh: "Phỉ Nhược Thanh, đã xảy ra chuyện gì đó đúng không? Em không nhớ được......"
Phỉ Nhược Thanh sửng sốt, ấn vai tôi, hơi khom lưng nhìn tôi: "Em không nhớ?"
"Không nhớ." Tôi lôi kéo anh, gần như khẩn cầu hỏi: "Anh có thể nói cho em biết không?"
Phỉ Nhược Thanh nhìn tôi một lúc lâu, không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại anh hỏi: "Vậy em có nhớ rõ em đã......" Anh đột nhiên dừng lại, không nói tiếp, anh đổi cách hỏi: "Vậy em có nhớ chuyện xảy ra trên người mình không?"
Tôi không biết anh hỏi vậy là ý gì, nhưng nét mặt anh cực kỳ nghiêm túc, khiến tôi nhịn không được mà thành thật trả lời: "Em không biết anh ám chỉ cái gì. Em chỉ nhớ, sau khi em giết anh thì sống một mình suốt nửa năm, sau đó thì anh quay về."
Mày Phỉ Nhược Thanh nhíu lại, giọng anh trầm xuống, tôi nghe thấy mà đau lòng: "Em nói, em giết anh?"
"Đúng vậy." Tôi hỏi anh: "Xin lỗi, em cũng không biết tại sao em lại nổi lên sát tâm...... Là em giết anh, là em hại anh, là em sai."
Lần này Phỉ Nhược Thanh còn im lặng lâu hơn lần trước, hình như anh vừa thông suốt chuyện gì đó, nên nhìn tôi với ánh mắt thập phần ưu thương, nhưng sâu trong đó lại như chôn ánh lửa.
"Không phải em sai." Phỉ Nhược Thanh cuối cùng chỉ nói: "Chuyện này vĩnh viễn không phải là lỗi của em, không cần tự trách chính mình."
Rõ ràng là tôi giết anh, là tôi hại chết anh, tất cả đều do một tay tôi tạo thành, Phỉ Nhược Thanh lại nói, đây không phải là lỗi của tôi, không cần tự trách chính mình.
Tôi không hiểu, anh phải bao dung đến nhường nào, mới có thể nói ra những lời như vậy.
Tôi lại càng khổ sở.
Có một giọng nói truyền tới, nói với tôi: "Tất cả đều là lỗi của mày, nếu không phải tại mày, Phỉ Nhược Thanh vẫn sẽ sống tốt, hoàn toàn sẽ không phải chết."
Tôi biết, đó là giọng nói của chính tôi.
Là giọng nói của chính tôi, khi tôi vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện.
Hoa hồng nở rộ đến diễm lệ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, từ chỗ nhụy hoa như đang nhỏ máu tươi, khuếch tán đến mỗi phiến lá.
Tôi hoài nghi Phỉ Nhược Thanh cố ý làm tôi sợ, vừa định oán giận vài câu, Phỉ Nhược Thanh liền mở lời: "Xin lỗi, sau ngày đó trở đi, những đóa hoa hồng anh lấy đều có lưu máu của anh."
Ngày đó trở đi? Vào ngày nào cơ?
Hoa hồng sao lại lưu máu?
Tôi lờ mờ nhớ tới, trong đầu lướt qua bóng dáng Phỉ Nhược Thanh ôm bó hoa hồng, hình như anh che tôi ở phía sau, đằng trước còn có vài người, tôi nhớ không ra những mảnh nhỏ đó, muốn nhớ kỹ lại, ngực đột nhiên như bị một khối cự thạch ngàn cân đè ép, tôi hít thở không thông, chỉ có thể há miệng thở dốc theo bản năng, đầu đau như kim châm, thân thể như đang thoát ly khỏi hiện thực, bị ném vào cõi hư vô.
Tôi không cảm giác được xung quanh, không nghe được ai đang nói chuyện, cả người nhẹ hẫng, trong không gian này, nhưng mảnh vỡ vừa nãy dần ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
Đó là một buổi tối, tôi đang cãi nhau với mấy tên lưu manh, Phỉ Nhược Thanh không cản được tôi, nhưng anh kéo tôi giấu phía sau mình.
Sau đó thì? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Đây là chuyện khi nào? Sao tôi hoàn toàn không có ấn tượng?
Khí áp xung quanh càng ngày càng thấp, tôi ôm ngực liều mạng nhớ lại, nhưng không nhớ được cái gì, tôi nhớ tới nhớ lui, cũng chỉ có hình ảnh tôi giết Phỉ Nhược Thanh.
Thật giống như...... tưởng tượng, sau lưng tôi toàn là mồ hôi lạnh.
Thật giống như, hình ảnh tôi giết Phỉ Nhược Thanh, là dể che đậy chân tướng mà tôi đã quên mất.
Thế nên tôi mới có cái ý niệm ăn sâu bén rễ kia, nổi lên sát tâm với Phỉ Nhược Thanh, giết anh hai lần.
Nhưng đó là chuyện gì đây?
Trước mắt tôi tối sầm, lần nữa tỉnh táo lại, thứ nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt lo lắng của Phỉ Nhược Thanh.
Chúng tôi vẫn đứng ở chỗ cũ, không thấy hoa hồng nhỏ máu trên tay anh đâu.
Tôi túm ống tay áo Phỉ Nhược Thanh, muốn nói, nhưng khi hé miệng lại chỉ có thể hô lên một tiếng: "Phỉ Nhược Thanh......"
Phỉ Nhược Thanh ôm lấy tôi, "Anh đây, không sao."
Lòng tôi đột nhiên khó chịu vô cùng, nháy mắt nảy lên rất nhiều thứ không thuộc về mình, những cảm xúc bất đồng không thuộc về chính mình hiện tại, tức giận, ủy khuất, sợ hãi, khủng hoảng và yêu thích đối với Phỉ Nhược Thanh, tất cả đều dâng trào, khiến tim tôi không khỏi trĩu nặng, vừa chua vừa sót. Tôi đột nhiên muốn khóc, muốn bổ nhào vào ngực Phỉ Nhược Thanh khóc lớn một hồi, nói cho anh nghe đều là do tôi, tôi thật sự rất nhớ anh, rất yêu anh.
Nhưng tôi không khóc được.
Vô luận cảm xúc có cuồn cuộn như sóng trào, tôi vẫn không khóc được.
Giống như nước mắt đã cạn khô, lại giống như thân thể này đã mất đi tuyến lệ.
Phỉ Nhược Thanh vỗ vỗ lưng tôi, ý tứ trấn an vô cùng mãnh liệt, anh nói: "Xin lỗi, anh không biết em nhìn thấy hoa hồng sẽ phản ứng dữ dội vậy."
Tôi lắc đầu, do dự nói: "Em cũng không biết tại sao em lại như vậy nữa." Tôi hỏi anh: "Phỉ Nhược Thanh, đã xảy ra chuyện gì đó đúng không? Em không nhớ được......"
Phỉ Nhược Thanh sửng sốt, ấn vai tôi, hơi khom lưng nhìn tôi: "Em không nhớ?"
"Không nhớ." Tôi lôi kéo anh, gần như khẩn cầu hỏi: "Anh có thể nói cho em biết không?"
Phỉ Nhược Thanh nhìn tôi một lúc lâu, không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại anh hỏi: "Vậy em có nhớ rõ em đã......" Anh đột nhiên dừng lại, không nói tiếp, anh đổi cách hỏi: "Vậy em có nhớ chuyện xảy ra trên người mình không?"
Tôi không biết anh hỏi vậy là ý gì, nhưng nét mặt anh cực kỳ nghiêm túc, khiến tôi nhịn không được mà thành thật trả lời: "Em không biết anh ám chỉ cái gì. Em chỉ nhớ, sau khi em giết anh thì sống một mình suốt nửa năm, sau đó thì anh quay về."
Mày Phỉ Nhược Thanh nhíu lại, giọng anh trầm xuống, tôi nghe thấy mà đau lòng: "Em nói, em giết anh?"
"Đúng vậy." Tôi hỏi anh: "Xin lỗi, em cũng không biết tại sao em lại nổi lên sát tâm...... Là em giết anh, là em hại anh, là em sai."
Lần này Phỉ Nhược Thanh còn im lặng lâu hơn lần trước, hình như anh vừa thông suốt chuyện gì đó, nên nhìn tôi với ánh mắt thập phần ưu thương, nhưng sâu trong đó lại như chôn ánh lửa.
"Không phải em sai." Phỉ Nhược Thanh cuối cùng chỉ nói: "Chuyện này vĩnh viễn không phải là lỗi của em, không cần tự trách chính mình."
Rõ ràng là tôi giết anh, là tôi hại chết anh, tất cả đều do một tay tôi tạo thành, Phỉ Nhược Thanh lại nói, đây không phải là lỗi của tôi, không cần tự trách chính mình.
Tôi không hiểu, anh phải bao dung đến nhường nào, mới có thể nói ra những lời như vậy.
Tôi lại càng khổ sở.
Có một giọng nói truyền tới, nói với tôi: "Tất cả đều là lỗi của mày, nếu không phải tại mày, Phỉ Nhược Thanh vẫn sẽ sống tốt, hoàn toàn sẽ không phải chết."
Tôi biết, đó là giọng nói của chính tôi.
Là giọng nói của chính tôi, khi tôi vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất