Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 25: Hồ lộng vô địch (thất)

Trước Sau
Kỷ Vô Địch bên nhìn Viên Ngạo Sách bên ăn cơm, rất nhanh đã đem chén cơm của Viên Ngạo Sách ăn đến tận đáy.

Viên Ngạo Sách cầm đũa trừng y cả nửa ngày.

Chén cơm đó từ đầu tới giờ hắn một ngụm cũng chưa có đụng qua.

Phiền Tế Cảnh nhưng thực ra rất biết săn sóc, đem chén cơm mà mình chưa từng động tới nhanh chóng san bớt cho hắn, còn vỗ vỗ vai hắn nói: “Kỷ môn chủ lát nữa phải đi tiêu diệt Lam Diễm Minh rồi, cần ăn nhiều.”

Kỷ Vô Địch ngây người, “Đợi lát nữa. . . . . . đi diệt trừ Lam Diễm Minh?”

Phiền Tế Cảnh nói: “Đương nhiên. Những việc này làm càng sớm càng tốt.”

Vì sao chuyện muốn chết lại muốn càng sớm càng tốt?

Kỷ Vô Địch u oán liếc về phía Thượng Thước.

Thượng Thước cúi đầu, vội dùng tay áo che miệng ho một tiếng nói: “Môn chủ, nếu Lam Diễm Minh đã chỉ tên nói họ, ngươi đành. . . . . .” Hắn dừng thật lâu, mới ra quyết tâm nói, “Việc nhân đức không nhường ai đi.”

Kỷ Vô Địch thiếu chút nữa đem đũa cắn đứt.

“Ta nghĩ Tả hộ pháp nếu ở đây, nhất định cũng sẽ ủng hộ môn chủ.” Thượng Thước treo thêm một quả cân nữa.

Kỷ Vô Địch vẫn như cũ bất vi sở động.

“Dù sao quyền lớn về tài chính của Huy Hoàng Môn đều ở trong tay Tả hộ pháp, lỡ như hắn nhất thời phẫn nộ. . . . . .” Thượng Thước dùng tiếng thở dài thật dài để ám chỉ hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách, vẻ mặt cầu xin nói: “A Sách, ta không muốn đi.”

Viên Ngạo Sách đem đĩa rau cải xào nấm hương đặt đến trước mặt mình, giật lấy đũa trong tay y, tự cố tự địa (tự nhiên) mà ăn.

“A Sách.” Kỷ Vô Địch đem mặt sáp qua.

Viên Ngạo Sách trước khi mọi người kịp hấp một khẩu lương khí (khí lạnh), đã dùng đũa chống lên trán y, lạnh lùng phun ra một chữ: “Đi.”

Nếu như y không đi, hắn làm sao đoạt lại địa bàn? Nếu như y không đi, hắn sao có thể tìm được đám Lam Diễm Minh cưu chiến thước sao này tính sổ? Nếu như y không đi, tiền thuê nhà nhiều năm như vậy hắn tìm ai để thu?

. . . . . .

Hắn nhất định là bị Kỷ Vô Địch độc hại quá sâu, mới có thể nghĩ đến vấn đề tiền thuê nhà này.

Kỷ Vô Địch mặt suy sụp xuống. “Không đi không thể?”

“Ân.”

“Nhất định phải đi?”

“Ân.”

“Không tới không được?”

“Ân.”

“A Sách sẽ bảo vệ ta?”

“Ân. . . . . . Ân?”

Kỷ Vô Địch hài lòng quay đầu đối Thượng Thước nói: “A Thượng, ngươi cũng nghe thấy, A Sách nói muốn bảo vệ ta.”

Thượng Thước đang đứng sau lưng y, giúp y chia thức ăn, nghe vậy mỉm cười nói: “Vậy môn chủ ăn nhiều một chút, dễ lên đường.”

Kỷ Vô Địch từ tay hắn tiếp nhận đũa, buồn bực nói nhỏ: “Ta sao lại nghĩ ngươi giống như là muốn ta lên đường xuống hoàng tuyền vậy.”

Phiền Tế Cảnh lặng lẽ dò xét, rồi ngại ngùng nói: “Ta tự biết võ công thấp, nếu như Kỷ môn chủ không chê khí, có thể mang ta cùng đi không?”

Kỷ Vô Địch nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Nếu ngươi mang theo cầm thì. . . . . . được.”

Phiền Tế Cảnh mặt lộ vẻ vui mừng, “Đa tạ Kỷ môn chủ.”



Thượng Thước đột nhiên nói: “Ta nhớ kỹ hàng năm đến thọ đản của Lăng Vân đạo trưởng, Bộ chưởng môn đều sẽ tự mình đến, vì sao lần này chỉ phái ngươi tới đây?”

Phiền Tế Cảnh nói: “Chưởng môn nói ta từ nhỏ đến lớn đều chỉ ở Cửu Hoa sơn, không ra khỏi nhà, cũng không gặp qua sự đời, sở dĩ đặc biệt cho ta tới kiến thức một phen, cũng hảo kết giao với giang hồ đồng đạo.”

Nghe như vậy thì, Cửu Hoa phái đối với hắn coi như cũng không sai, ít ra thì trong đám khách đang ngồi, ngoại trừ hắn ra, vãn bối đại biểu cho các phái lớn đến tham dự, đều là nhân tài mới nổi đã có chút danh tiếng trong giang hồ tỷ như Trình Trừng Thành, Đoan Mộc Hồi Xuân, Hoa Hoài Tú. Đã như thế, vì sao Bộ Lâu Liêm không đem Tiên Liên kiếm pháp truyền thụ cho hắn chứ? Rõ ràng là ngọc tốt.

Bất quá đây là chuyện môn phái khác, bởi vậy hắn chỉ thoáng suy nghĩ một chút, vẫn không đặt ở trong lòng.

Hắn thấy Lăng Vân đạo trưởng cùng những người khác trò chuyện rất vui vẻ, cúi đầu đối Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách nói: “Về trước đi, ta muốn nói ra suy nghĩ của mình.”

Viên Ngạo Sách biết hắn muốn nói về chuyện của Lam Diễm Minh, mà lòng hắn cũng đang có nghi vấn, bởi vậy liền lôi kéo Kỷ Vô Địch đứng dậy. Chung Vũ ngồi cách bọn họ rất xa, thế nhưng thấy bọn họ đứng lên, cũng lặng lẽ đi theo sau đó.

Thượng Thước chờ tất cả mọi người vào nhà xong, mới đóng cửa lại nói: “Ta nghĩ lời mời của Lam Diễm Minh thập phần kỳ hoặc.”

Kỷ Vô Địch liều mạng gật đầu, đôi mắt trông mong nhìn hắn, hy vọng từ trong miệng hắn phun ra một câu: phía trước nguy hiểm, môn chủ thân kiều nhục quý (tấm thân vàng ngọc), trăm triệu lần không thể đi mạo hiểm. Thế nhưng khiến kẻ khác thất vọng chính là, Thượng Thước nói: “Tuy rằng môn chủ đã bị bức lên Lương Sơn [1], phải đi, nhưng chúng ta cũng phải hảo hảo chuẩn bị toàn vẹn. Ít nhất, phải nói được Lam Diễm Minh vì sao lại nhìn trúng môn chủ.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Ta đoán Lăng Vân đạo trưởng chọn môn chủ, một là nhìn trúng Huy Hoàng Môn và dư uy của lão môn chủ, hai là nhìn trúng Viên tiên sinh vốn là người của ma giáo, quen thuộc địa thế của Bễ Nghễ sơn. Thế nhưng hai điều này đối với Lam Diễm Minh đều là bất lợi rất lớn, bọn họ làm như thế, thật không biết có suy nghĩ gì.”

Viên Ngạo Sách thản nhiên nói: “Có thể bọn họ đã do thám được vị Kỷ môn chủ này chỉ là một con cọp giấy, sở dĩ cố ý để hắn xuất đầu, làm cho đầu trận tuyến của bạch đạo võ lâm rối loạn.”

Chung Vũ nói: “Ngươi là nói Huy Hoàng Môn có gian tế?”

Hắn nói khiến Thượng Thước trong lòng giật mình, “Huy Hoàng Môn hôm nay ở trong trang lý, đều là bộ hạ cũ của lão môn chủ, tuyệt đối không thể có gian tế.”

Viên Ngạo Sách nhún nhún vai không hề để ý nói: “Bất quá chỉ là suy đoán.”

Thượng Thước nói: “Ta lại nghĩ, Lam Diễm Minh đã biết môn chủ không muốn đi Bễ Nghễ sơn, sở dĩ cố ý gióng trống khua chiêng mà hạ chiến thiếp, khiến hắn phải đi.”

Kỷ Vô Địch mở to hai mắt nói: “Vì sao?”

Viên Ngạo Sách cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Thượng Thước nói: “Lai lịch của Lam Diễm Minh rất mơ hồ, nhưng có thể cấp tốc nổi lên sau khi ma giáo rời đi, có thể thấy được vị Lam Diễm Minh minh chủ thần bí này tuyệt đối không phải người thường.”

Viên Ngạo Sách và Chung Vũ đều đồng ý.

“Như vậy trước lúc Lam Diễm Minh quật khởi, vị Lam Diễm Minh minh chủ thần bí này sẽ ở đâu lấy khuôn mặt nào và để làm cái gì?”

Vấn đề của Thượng Thước như một viên đá nhỏ, nhất thời làm nổi lên trận trận rung động.

Viên Ngạo Sách nói: “Phàm là người có tài học đều có chút kiêu ngạo, hắn nhưng có thể trầm khí như thế, liệu có phải là có thân phận khác, không tiện xuất đầu lộ diện?”

Thượng Thước tán thưởng nói: “Chính là như vậy.”

Kỷ Vô Địch xen vào nói: “Vậy liên quan gì đến việc hắn coi trọng ta?”

Thượng Thước nói: “Có thể, hắn và lão môn chủ có hiềm khích, muốn mượn dịp này để trả thù.”

Kỷ Vô Địch thoáng cái cuốn lấy cánh tay Viên Ngạo Sách, liều mạng lắc đầu nói: “A Sách, nơi đó quá nguy hiểm, ta không muốn đi.”

Viên Ngạo Sách bất đắc dĩ nhìn Thượng Thước, “Không kéo hắn đi theo không được sao?”

Thượng Thước thở dài nói: “Nếu là thật như thế, vậy môn chủ đúng là không đi không được. Vì mục đích của đối phương là môn chủ, như vậy môn chủ không đi, e rằng Lam Diễm Minh căn bản sẽ không xuất hiện.”

Viên Ngạo Sách đưa tay vỗ vỗ đầu Kỷ Vô Địch, “Buông tay.”

Kỷ Vô Địch bĩu môi buông tay ra, buồn bã nói: “Ta hận Lam Diễm Minh.”

Viên Ngạo Sách nói: “Ta cũng không thích.”

“Ta hận thọ yến của Lăng Vân đạo trưởng.”

Viên Ngạo Sách suy nghĩ một chút, “Cũng không tệ, ít ra có nấm hương.”

Kỷ Vô Địch dùng đầu ngón chân đá vào chân bàn, “Ta còn hận cha ta.”

“Nên thế.” Viên Ngạo Sách vẻ thâm sâu tán thành.

“Ta thích A Sách.”



“. . . . . . Phiền muốn chết.” Viên Ngạo Sách nghiêng đầu nhìn hướng cửa. Thượng Thước và Chung Vũ đã rón ra rón rén đi ra ngoài.

Kỷ Vô Địch nhào qua, hung hăng ôm lấy hắn, cố sức dùng đầu hướng trong lòng hắn mà dụi vào, “Ta rất thích A Sách! Thích nhất A Sách đó!”

Viên Ngạo Sách bĩu môi vẻ khinh thường, tay nhưng không có đẩy y ra, trái lại còn đặt lên trên lưng y.

Hai người dựa sát vào nhau một lúc lâu.

Kỷ Vô Địch ôm hắn khẽ giọng nói: “Được rồi, lần này nhất định phải mang theo Hoa Hoài Tú. . . . . . chỉ xếp vào không thôi cũng dễ nhìn a.”

Viên Ngạo Sách thân hình nhoáng một cái, cửa mở ra, đóng lại.

Kỷ Vô Địch ngã xuống đất thành một đống hồ lô, nửa ngày mới đứng lên, hướng về phía cửa vừa sờ sờ cái cằm bị đụng đến thâm xanh vừa nhỏ giọng oán giận nói: “Còn nói không ăn giấm.”

Đi ra ngoài cửa, đã thấy Lăng Vân đạo trưởng thoát khỏi vòng vây của mọi người đi tới, Kỷ Vô Địch xoay người muốn lùi về phía sau, lại bị Thượng Thước nhanh tay lẹ mắt ngăn trở nói: “Môn chủ, hôm nay là thọ thần của Lăng Vân đạo trưởng, ngươi rộng lượng chút đi.”

Kỷ Vô Địch phiền muộn nói: “Năm nay ta cũng muốn chuẩn bị tiệc thọ thần.” Nhất định phải đưa ra thật nhiều yêu cầu cổ cổ quái quái, thất loạn bát tao tới để quậy chết bọn họ.

Thượng Thước thở dài nói: “Thọ thần năm nay của môn chủ đã qua mất rồi.”

“Bọn họ đâu có biết.”

Ai nói không biết? Thọ thần của Huy Hoàng Môn Kỷ đại môn chủ toàn bộ giang hồ đều thập phần quan tâm, chỉ là bọn hắn năm nào cũng chờ thiệp mời, nhưng đợi được đều là thiếp xin lỗi của Tả Tư Văn, bởi vì Kỷ đại môn chủ lại mắc ‘thương hàn’ rồi.

Lăng Vân đạo trưởng đi tới trước mắt, dáng cười đầy mặt nói: “Kỷ môn chủ quả nhiên là nôn nóng, chân trước thu được chiến thiếp, chân sau đã đi thu thập hành lý rồi.”

Kỷ Vô Địch nói: “Kỳ thực ta nghĩ nên về nhà trước một chuyến.” Chỉ cần y trở về Huy Hoàng Môn, đem mình đính vào cái giường trong phòng, ai cũng không thể đem y lôi xuống.

Thượng Thước nheo mắt. Môn chủ nhà mình đang tính toán cái gì, hắn chính là người rõ ràng nhất.

Lăng Vân đạo trưởng nói: “Việc trở về có thể hoãn lại, tiêu diệt Lam Diễm Minh mới là việc cấp bách. Với sự giảo hoạt của Lam Diễm Minh, chỉ sợ chúng ta chia nhỏ ra chỗ nào, chỗ đó hung hiểm sẽ nhiều lên.”

Kỷ Vô Địch thấy đại thế đã mất, đành phải run run môi, bi thương nhìn phía trước.

“Thiếp mời của Lam Diễm Minh nếu là hướng Kỷ môn chủ mà đến, vậy người giúp đỡ tự nhiên cũng do Kỷ môn chủ tự mình chọn.” Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nghiêng người, đem đội ngũ khổng lồ phía sau lộ ra rồi mới nói, “Xin Kỷ môn chủ chỉ ra.”

Những lời này của hắn rõ ràng là nói quá, phân minh là làm thấp đi bản thân mượn cơ hội nâng thân phận của Kỷ Vô Địch lên. Phải biết rằng Kỷ Vô Địch tuy có một lão cha huy hoàng, nhưng lai lịch bản thân còn thấp, vừa nãy lại cho mọi người ấn tượng không tốt, đại đa số người lúc này đi theo là nể mặt mũi của Lăng Vân đạo trưởng. Lăng Vân đạo trưởng nói như thế, hiển nhiên ám chỉ có ý che chở.

Quả nhiên mọi người nghe xong, đều thu hồi vẻ mặt bất mãn, ai cũng diện vô biểu tình nhìn Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch ánh mắt trái chuyển phải chuyển, cuối cùng dừng ở trên người Phiền Tế Cảnh, “Ta nghĩ muốn thỉnh Phiền Tế Cảnh của Cửu Hoa phái đến hỗ trợ.”

. . . . . .

Cửu Hoa phái Phiền Tế Cảnh?

Đó là ai?

Các đại chưởng môn hai mặt nhìn nhau.

Phiền Tế Cảnh tự nhiên thoải mái đi lên, hướng y vái chào nói: “Đa tạ Kỷ môn chủ.” Tuy rằng đã nói trước, thế nhưng không nghĩ tới là người đầu tiên được điểm danh. Trong lòng vui vẻ, không khỏi còn có chút lâng lâng.

Mọi người nhìn sao cũng thấy là một tiểu tử cái tên chưa từng được biết đến, đều có chút phản đối.

Lăng Vân đạo trưởng vuốt râu cười nói: “Kỷ môn chủ anh hùng xuất thiếu niên, bằng hữu kết giao tự nhiên là niên thiếu anh hùng.”

Mọi người đành phải gật đầu.

************************

Thân phận anh Sách bị bại lộ, A Thượng lập tức dùng ba tấc lưỡi điên đảo thị phi.

Ma giáo Ám tôn, ‘ám’ kẻ khác cũng không giống người thường.

************************

[1] ý nói là bị bức đến chỗ nguy hiểm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau