Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 63: Thiêu hấn vô địch (cửu)

Trước Sau
Nếu như có thể lựa chọn, Đoan Mộc Hồi Xuân thà làm bộ không nhận ra, bất quá hắn rất lý giải độ dày của da mặt Kỷ Vô Địch cùng với lực phá hoại của Viên Ngạo Sách, cho nên không muốn thì không muốn, hắn vẫn là chậm rãi đi qua. “Kỷ môn chủ, Viên tiên sinh. Đã lâu không gặp.” Ngay cả dáng cười có lệ cũng không có.

Kỷ Vô Địch nhưng thật ra rất hài lòng, “Ngươi có chỗ ngồi không? Ba người chúng ta cùng chen nhau đi.”

. . .

Ba người chen đẩy một cái ghế? Phải xếp theo cách người chồng người? Hay theo cách lưng đối lưng mới được?

Khóe miệng tổng quản rút rút, “Nếu là bằng hữu của Đoan Mộc công tử, như vậy Tụ Bảo trai đương nhiên đón chào. Ta lập tức gọi người mang thêm hai cái ghế nữa.”

Kỷ Vô Địch ngạc nhiên nói: “Nguyên lai nơi này là Tụ Bảo trai.”

Thắt lưng của tổng quản đang gọi người lấy ghế xoay một chút. Hắn rất muốn quay đầu lớn tiếng hỏi, ngay cả đây là đâu cũng không biết, ngươi đến tột cùng là tới để làm gì? Bất quá trước khi hắn xoay người, một trung niên nhân mập mạp lắc lư lắc lư từ hậu đường đi ra, đem lực chú ý của mọi người hướng đến đó.

Đoan Mộc Hồi Xuân vội đem Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch lĩnh về vị trí.

Kỷ Vô Địch nói: “Hắn là tân lang quan? Vì sao mặc lục sắc mà không mặc hồng sắc? Tân nương chạy rồi sao?”

Thanh âm của y điều không phải rất lớn, nhưng cũng đủ khiến người ngồi cùng bàn với Đoan Mộc Hồi Xuân nghe được nhất thanh nhị sở. Những người đó đều kinh ngạc mà nhìn y, cứ như trong đàn cừu đột nhiên lọt vào một con heo.

Đoan Mộc Hồi Xuân từ lâu đã đối với lời nói kinh người tam không ngũ thì của Kỷ Vô Địch không còn ngạc nhiên nữa, nhẹ giọng giải thích: “Đều không phải hỉ yến. Là cạnh bảo yến.”

Viên Ngạo Sách nói: “Chính là bán kỳ trân dị bảo hiếm gặp, ai trả giá cao thì được?”

Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu. Trong hai người bọn họ, quả nhiên vẫn là Viên Ngạo Sách dễ câu thông hơn.

Viên Ngạo Sách chợt nói: “Trách không được cảm thấy hắn quen mắt, nguyên lai chính là cái kia Chu Bác Bì ở Tửu tuyền, không nghĩ ra đã tới Tây Trữ rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Viên tiên sinh nhận được hắn?”

“Có cướp vài lần.” Viên Ngạo Sách nói xong rất tự nhiên.

“. . .” Đoan Mộc Hồi Xuân rõ ràng cảm thấy được những người ngồi cùng bàn chen đẩy lại chen đẩy, vị trí của ba người bọn họ thoáng cái rộng rãi hẳn lên.

Kỷ Vô Địch cầm lấy chén đũa của người bên cạnh đặt tới trước mặt mình, cắn khoái đũa nói: “Bất kể là là hỉ yến hay cạnh bảo yến, có ăn chính là hảo yến.”

Đoan Mộc Hồi Xuân sờ sờ mũi, “Chúng ta đều ăn rồi mới tới. Cho nên. . .” Không có cơm ăn.

Kỷ Vô Địch suy sụp cúi mặt, đối Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, cướp đi.”

Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ngươi muốn thứ gì?”

Mặt Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên kéo căng, cũng giả vờ hiếu kỳ mà vểnh tai.

Kỷ Vô Địch tròng mắt vừa chuyển, ngăn Viên Ngạo Sách, cười híp mắt hướng Đoan Mộc Hồi Xuân sáp lại sáp lại nói: “Đoan Mộc công tử ngay cả đồ Lam đại hội cũng không tham gia, chạy tới đây mua cái gì a?”

Đoan Mộc Hồi Xuân cười yếu ớt nói: “Ta còn tưởng Kỷ môn chủ lười hỏi.”

“Vốn là lười thật.” Kỷ Vô Địch mắt nhìn Chu Bác Bì ở trên đó thao thao bất tuyệt nước miếng tung bay, thở dài nói, “Nếu như mấy lời vô ích của hắn không nhiều như vậy nhàm chán như vậy.”

Vừa nói ra, Chu Bác Bì đã nói xong rồi, sau đó vỗ tay, tổng quản sai mấy nha hoàn dung mạo xinh đẹp mang từng khay đồ vật che bằng vải đỏ ra.

Người trong sảnh nhất thời nín hơi, vươn cổ nhìn xung quanh.

Kỷ Vô Địch dùng thanh âm đủ cho Đoan Mộc Hồi Xuân vừa vặn nghe được nhỏ giọng nói: “A Sách, lát nữa Đoan Mộc Hồi Xuân muốn mua thứ gì, ngươi cướp thứ đó nha.”

Đoan Mộc Hồi Xuân mân chặt môi, đôi mắt một khắc không rời khỏi khay kia.

Nhưng theo từng khối từng khối vải đỏ bị lật ra, trong ánh mắt hắn càng ngày càng lo lắng cũng càng ngày càng thất vọng.

Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, ngươi nói hắn muốn là cái gì?”

Viên Ngạo Sách lắc đầu nói: “Ta không biết hắn muốn cái gì, ta chỉ biết thứ hắn muốn không ở đây.”

Quả nhiên, Đoan Mộc Hồi Xuân thu hồi ánh mắt, trên mặt khó nén được thất ý cùng tối tăm.

“A Sách, ” Kỷ Vô Địch đột nhiên vươn tay, chỉ vào một thanh kiếm đặt ngang trên khay nói: “Ngươi thấy thanh kiếm kia thế nào?”

Viên Ngạo Sách liếc mắt về phía kia, không chút hứng thú nói: “Bảo thạch không sai.”

Kỷ Vô Địch xoẹt cái đứng lên, “Lão bản, thanh kiếm kia bán thế nào?”

. . .

Phòng khách đang chuẩn bị hò hét nhất thời lặng ngắt như tờ.

Chu Bác Bì ngây người nửa ngày, mới dùng ngón tay thô ngắn chỉ vào mũi mình nói: “Ta?”

Kỷ Vô Địch nói: “Hay là ngươi thích người khác gọi là chưởng quỹ hơn?”

Chu Bác Bì từ trong tay móc ra cái khăn lau mồ hôi, lau lau giọt mồ hôi nhỏ bốc lên trên trán nói: “Đều như nhau, đều như nhau. Bất quá thanh kiếm này xếp hạng thứ sáu, xin vị bằng hữu kia chờ một chút.”



Kỷ Vô Địch vênh miệng lên.

Tổng quản ở bên tai Chu Bác Bì thì thầm mấy câu.

Ánh mắt Chu Bác Bì lập tức rơi vào trên người Đoan Mộc Hồi Xuân, đang muốn mở miệng, đã thấy Kỷ Vô Địch lôi kéo tay áo thanh niên ngồi bên cạnh, nói: “A Sách, đem mặt bày ra cho hắn xem.”

“. . .” Viên Ngạo Sách ngây ra nhìn y.

Kỷ Vô Địch vẻ mặt đáng thương nói: “A Sách, cái mông đau.”

. . .

Viên Ngạo Sách thiêu mi, cắn răng cười nói: “Có muốn đau thêm nữa không?”

Kỷ Vô Địch nhìn như hoảng sợ, thật là rất hưng phấn mà ôm mặt, “Ở đây?”

Viên Ngạo Sách ngón tay ở trên mặt bàn khe khẽ gõ, “Đánh đòn còn phải chọn địa điểm sao?”

“Cần chứ.” Kỷ Vô Địch chăm chú gật đầu nói, “Ta sẽ rất mất mặt.”

“Hai vị.” Chu Bác Bì nhịn không được cắt đứt bọn họ liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, “Nếu hai vị không ngại, có thể ngồi xuống uống chút trà, chờ một lát?”

Kỷ Vô Địch nói: “Nếu có gà nướng, ta sẽ suy nghĩ một chút.”

“Có, đương nhiên là có.” Chu Bác Bì hướng tổng quản ra một ánh mắt, tổng quản xoay người đi ngay.

Kỷ Vô Địch lập tức ngồi xuống, lấy tay che lại khuôn mặt Viên Ngạo Sách, nhỏ giọng nói: “Chờ ta ăn xong rồi, lại bày ra.”

. . .

Viên Ngạo Sách đem tay y gạt xuống, thản nhiên nói: “Nhiều năm như vậy, hắn chưa chắc đã nhận ra ta.”

“A!” Chu Bác Bì thất thủ lật úp cái khay bên người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Viên Ngạo Sách như đang thấy quỷ.

Kỷ Vô Địch bĩu môi nói: “Ngươi nói hắn không nhận ra mà.”

“. . .” Viên Ngạo Sách cải chính, “Ta nói là chưa chắc.”

Chu Bác Bì hoảng sợ trừng mắt nhìn Viên Ngạo Sách một lát, đột nhiên xoay người đối tổng quản nói thầm mất câu, vội vã đem kiếm thu lại, sau đó hướng phía sau chạy mất.

Hành vi của hắn tuy đột ngột, thế nhưng đang ngồi đều là đám hồ ly đã nhiều năm lăn lộn giang hồ, sao có thể nhìn không ra đầu mối kỳ hoặc. Nghe được thân phận của Đoan Mộc Hồi Xuân, đã đoán được hai người trẻ tuổi kia hơn phân nửa là có chút địa vị trên giang hồ, mới để khiến cho Chu Bác Bì luôn trầm ổn phải thay đổi sắc mặt.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch vẫn đang ngồi đó, không khỏi hỏi: “Kỷ môn chủ và Viên tiên sinh không vào sao?”

Viên Ngạo Sách nói: “Đoan Mộc công tử muốn vào?”

Đoan Mộc Hồi Xuân cũng không phủ nhận, đạm đạm cười một cái nói: “Không biết có tiện không?”

Kỷ Vô Địch nói: “Nếu không giao ít tiền dẫn đường đi?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Hình như, lúc nãy ta cũng không hướng hai vị đòi tiền dẫn chỗ?”

Kỷ Vô Địch nhún vai nói: “Cùng lắm thì giờ đem chỗ trả lại cho ngươi.”

. . .

Đoan Mộc Hồi Xuân hiển nhiên bị y như vậy lẽ thẳng khí hùng, qua sông đoạn cầu không chút xấu hổ làm cho kinh trụ, giây lát nói: “Bao nhiêu?”

Trên đường đến hậu đường, Kỷ Vô Địch vừa đếm ngân phiếu vừa vui mừng khấp khởi đối Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, sau này chúng ta có thể thường xuyên tới cạnh bảo yến đó. Chơi thật vui.”

Đoan Mộc Hồi Xuân không nói gì nghĩ, sau này hắn sẽ không bao giờ tới nữa.

Viên Ngạo Sách thuận lợi đem ngân phiếu từ trong tay y rút ra, “Được.”

Kỷ Vô Địch vẫn duy trì tư thế vốn có, bĩu môi nói: “A Sách, ta còn chưa cầm nóng nữa.”

“Để ở trong người ta sẽ nóng nhanh hơn.” Viên Ngạo Sách đem tất cả ngân phiếu đều thu hết vào trong người.

Kỷ Vô Địch: “. . .”

Cửa từ trong mở ta, Chu Bác Bì hai chân run rẩy, đối Viên Ngạo Sách hạ bái nói: “Tiểu nhân ra mắt Ám tôn.”

Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, ngươi đã làm gì hắn vậy? Khiến hắn sợ thành như thế?”

“Không có gì.” Viên Ngạo Sách lạnh nhạt nói, “Lúc giết người, không cẩn thận bị hắn nhìn thấy.”

“Không cẩn thận đến mức nào?”

Viên Ngạo Sách suy nghĩ một chút, “Hình như là trước lúc giết, không cẩn thận đem hắn trói lại treo lên cái cây bên cạnh.”

“. . .” Kỷ Vô Địch than thở, “Vậy thật là rất không cẩn thận rồi.”

Chu Bác Bì run càng lợi hại hơn, cọ cọ cọ lui sau vài bước, dâng ra vài thanh kiếm, đưa đến trước mặt Viên Ngạo Sách nói: “Xin Ám tôn đại nhân xem qua.”



Kiếm ở trên tay hắn, khách khách keng keng mà vang lên.

Viên Ngạo Sách nhìn lướt qua, tiện tay cầm lấy một thanh, rút ra, ánh bạc của kiếm quang nhất thời hiện lên trên mặt Chu Bác Bì, khiến hắn sợ đến hét lên.

Viên Ngạo Sách không để ý tới hắn, ngón tay ở trên thân kiếm khẽ búng, thân kiếm lên tiếng gãy đôi.

Kỷ Vô Địch đi tới trong phòng, chọn một cái ghế ngồi xuống. Nhiều kiếm như vậy, bẻ từng cái một chắc sẽ rất lâu đây.

Khoảng chừng vang lên ba bốn tiếng, Viên Ngạo Sách đột nhiên “Di” một tiếng, “Đây là cái gì?”

“Nga, này, đây là, đại khái là. . .” Thanh âm của Chu Bác Bì đột nhiên dừng lại, qua một hồi mới lắp bắp lắp bắp nói, “Sài đao?”

. . .

Từ đao trong sài đao rơi trên mặt đất, phi thường rõ ràng.

Viên Ngạo Sách điềm nhiên nói: “Ngươi cảm thấy sài đao rất thích hợp với ta?”

Chu Bác Bì đưa tay, lại cầm lấy khăn lau mồ hôi, bồi cười nói: “Kỳ thực, ta nghe giang hồ bằng hữu nói, cao thủ như Ám tôn, sớm có thể dùng phi hoa lạc diệp đả thương người, đao kiếm… Binh khí, chỉ là dùng để trang trí mà thôi.”

Viên Ngạo Sách nói: “Cho nên ngươi mới cho ta một cái sài đao để trang trí?”

Chu Bác Bì run rẩy đến mức sắp gục xuống, “Là hạ nhân nhất thời, nhất thời nhanh tay, lấy nhầm rồi, xin Ám tôn đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

Kỷ Vô Địch nói: “Như vậy đi, ngươi ra ít bạc, đem cái sài đao này chuộc về lại?”

Chu Bác Bì không nói hai lời từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu dày, hai tay dâng lên, “Xin vui lòng nhận cho.”

Kỷ Vô Địch nhận mà mặt mày rạng rỡ.

Viên Ngạo Sách cũng đang cười, bất quá ý vị thâm trường.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn kiếm trên bàn, đột nhiên từ đó lấy ra một thanh nói: “Nếu là ta không nhìn lầm, thanh này chính là Sương Lãnh?”

Kiếm nổi danh?

Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch liếc nhau, đồng thời nhìn qua.

Đoan Mộc Hồi Xuân rút kiếm ra, nhất thời cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khí ở trước mặt chém.

Viên Ngạo Sách thân thủ tiếp nhận, ở trên thân kiếm khẽ bắn.

Thân kiếm khẽ chấn, nhưng lại không chút tổn thương.

Kỷ Vô Địch vui vẻ nói: “A Sách, chờ ngươi chết, cũng có kiếm chôn cùng rồi.”

. . .

Viên Ngạo Sách đem kiếm cầm trong tay, nhấc nhấc nói: “Là hảo kiếm, lại không hợp với ta.”

“Vì sao?” Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nói.

“Con đường võ công của ta và nó không gặp nhau. Nếu là thanh kiếm phổ thông, ta có thể ràng buộc nó. Nếu là dụng kiếm giả (người dùng kiếm) thông thường, nó có thể ảnh hưởng đến dụng kiếm giả. Đáng tiếc, chúng ta không thuộc vào hai loại này.”

Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình nói: “Kiếm này lại có thể ảnh hưởng đến ngươi?” Viên Ngạo Sách trên giang hồ tuyệt đối là cao thủ số một số hai, nếu ngay cả hắn cũng không thể ràng buộc được thanh kiếm này, vậy thiên hạ hiện nay còn ai có thể?

Như nhìn thấu được ý nghĩ của hắn, Viên Ngạo Sách nói: “Đích xác có một người thích hợp với kiếm này.”

Chu Bác Bì vội nói: “Nếu Ám tôn thích, xin cứ cầm.”

“Không cần. Chỉ cần ngươi phóng xuất tin đồn có thanh kiếm như thế ở đây, tự nhiên sẽ có người đến lấy.” Viên Ngạo Sách nói.

Chu Bác Bì một trận đau lòng. Hoặc là lấy đi, hoặc là để lại, hà tất phải cái nào cũng không như thế? Vậy không phải khiến hắn ngủ cũng không ngon, ngày đêm suy nghĩ sao?

Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, vậy kiếm của ngươi thì làm sao đây?”

Viên Ngạo Sách cầm lấy ‘Sài đao’, “Lấy nó đi.”

. . .

“A?” Chu Bác Bì khiếp sợ mà nhìn hắn. Đường đường là ma giáo Ám tôn lại thực sự muốn mang theo một cái sài đao đi trên đường? Bất quá nếu thích cái sài đao này, lúc nãy sao lại muốn hù dọa người? . . . Cũng không phải là để đòi tiền chuộc chứ?

Viên Ngạo Sách không để ý tới sự kinh ngạc ngờ vực của hắn, vẫn đang đem nội lực truyền vào ‘Sài đao’.

Chỉ nghe khe khẽ một tiếng như lột xác, đã đem xác ngoài rỉ sắt loang lổ của ‘Sài đao’ bóc ra, một thanh kiếm toàn thân thuần hắc lộ ra ngoài. Kiếm này so trường kiếm thường ngắn hơn một đoạn, lại so với đoản kiếm phổ thông lại dài hơn một ít, kiếm rộng chừng hai ngón tay, không hề mang hàn khí um tùm phóng ra như Sương Lãnh, mà có phong mang nội liễm, thâm như u đàm.

Viên Ngạo Sách nắm trong tay huy phất hai cái, thoả mãn gật đầu.

Kỷ Vô Địch cố sống cố chết nắm ngân phiếu trong tay, chớp mắt nhìn Chu Bác Bì đang ngốc ra đó nói, “Ta có thể không đem tiền chuộc này trả lại cho ngươi được không?”

“. . .” Chu Bác Bì liếc mắt nhìn Viên Ngạo Sách, cười đến vô cùng miễn cưỡng, “Đương nhiên, có thể.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau