Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 87: Thanh Thành khuynh thành (lục)

Trước Sau
Lục Thanh Y ngẩng đầu nhìn bóng lưng người nọ.

Trên người mặc chính là vải bố thô màu xám, hai chân đi giày rơm, một đầu tóc nâu so với ổ gà còn lộn xộn hơn, mộc côn trong tay không biết là lượm được ở đâu, hai đầu đều rỗng. Nếu không phải là Trình Trừng Thành nói, y tuyệt đối sẽ không tin kẻ như tên khất cái lôi thôi này và sát nhân cuồng ma trong truyền thuyết có quan hệ.

“Ngươi quen hắn?” Lục Thanh Y nói. Bác bì hung tà rời khỏi giang hồ đã lâu, Trình Trừng Thành nếu trước đây gặp qua hắn, tuyệt đối không vượt quá mười tuổi.

Trình Trừng Thành từng chữ từng chữ nói: “Hóa thành tro ta cũng nhận ra.”

Lục Thanh Y thở dài, “Hắn giết người nào của ngươi rồi?”

“Cha mẹ.” Lúc Trình Trừng Thành nói, ngón tay vẫn đang run run. Bác bì hung tà nhảy vào nhà hắn, đem cha mẹ hắn giết chết, còn chậm rãi đem da bọn họ xé xuống như mảnh giấy, hình ảnh đó phảng phất như vẫn đang trước mắt.

Máu lan trên mặt đất, nhiễm đỏ một mảng lớn.

Hắn chưa từng biết phụ thân tay trói gà không chặt cùng mẫu thân yếu đuối như cành liễu cư nhiên có nhiều máu để chảy như thế.

Trình Trừng Thành hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng thô lỗ trên lôi đài không chớp mắt, thẳng đến khi hắn dễ dàng đem thiếu nữ kia đánh bại, hướng phụ thân của thiếu nữ cầu hôn mới nhảy lên, đạp không đáp xuống lôi đài.

Thiếu nữ cùng cha nàng con mắt đều sáng rỡ.

Bọn họ vốn không thích đại hán lôi thôi này, chỉ là ngại quy củ của luận võ kén rể mới cố làm, giờ một thanh niên tuổi trẻ anh tuấn đột nhiên chạy đến, đương nhiên là vui mừng không ngớt.

Bác bì hung tà nhíu mày nói: “Chàng thanh niên, có biết cái gì là thứ tự trước sau không hả?”

“Ngươi còn nhớ, Trình gia ở Bành sơn trấn hai mươi năm trước không?”

Bác bì hung tà đầu tiên là nghi hoặc, sau đó đổi thành vẻ mặt đề phòng, “Ngươi là ai?”

“Ta là hậu nhân của Trình gia, Trình Trừng Thành.” Hắn chậm rãi rút kiếm ra.

Bác bì hung tà chợt nói: “Ngươi chính là hậu khởi chi tú của phái Thanh Thành?”

“Không, ta hôm nay chỉ là Trình Trừng Thành hướng bác bì hung tà báo thù giết cha giết mẹ!” Trình Trừng Thành hét lớn một tiếng, giơ kiếm hướng phía hắn xông tới.

Bác bì hung tà thành danh hơn mười năm, dù hôm nay đã không còn trương dương (nổi tiếng) như trước kia, nhưng võ công thì chưa từng vất bỏ. Trình Trừng Thành dù có là hậu khởi chi tú, nhưng nếu so với hắn, vẫn còn kém quá xa.

Chỉ thấy mới hơn mười chiêu, Trình Trừng Thành đã dần dần ở thế hạ phong, rất nhiều chiêu thức mới dùng được phân nửa thì đã bị cắt đứt.

Thiếu nữ cùng phụ thân nàng vội vàng thu dọn, chuẩn bị rời đi. Xem tình hình bọn hắn lúc này, có là đồ ngốc cũng biết là luận võ thất bại.

Bác bì hung tà đánh càng hưng phấn, ánh mắt nhìn Trình Trừng Thành hầu như muốn phun hỏa. Nhưng đó không phải là ngọn lửa phẫn nộ, mà là ngọn lửa cơ khát.

Trình Trừng Thành lúc này kết cấu đều loạn hết, căn bản là đánh bạc tính mệnh mà đánh loạn một trận. Đấu pháp này của hắn chỉ khiến bác bì hung tà kiêng kị nhất thời, lại rất nhanh nắm được sơ hở, mộc côn trong tay xoay tròn, hướng huyệt Bách Hội của hắn đánh xuống.

Tốc độ xuất thủ của hắn quá nhanh, Trình Trừng Thành căn bản không kịp biến chiêu.

Nhìn trường côn kia ngày một gần, con ngươi hắn đột nhiên thu nhỏ, trong đầu hiện lên vô số ý niệm —— cha mẹ, Thanh Thành, sư phụ. . . Lục Thanh Y, Lục Thanh Y!

Lục Thanh Y tay trái nhẹ nhàng nâng trường côn, tay phải đem Trình Trừng Thành đẩy sang một bên.

Bác bì hung tà thấy lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim (chỉ kẻ ngáng đường, xen vào việc của người khác) nữa, hận đến ngứa răng, trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng đến báo thù sao?”

“Không phải. Ta tới đánh lôi đài.” Lục Thanh Y nghiêng người che ở trước mặt Trình Trừng Thành.

Bác bì hung tà nhíu mày nói: “Lôi đài?”

Lục Thanh Y liếc mắt nhìn thiếu nữ cùng cha nàng đã ở dưới lôi đài, đảo mắt thì tiêu thất ở trong đám người, “Luận võ kén rể a.”

Mượn cớ kiểu này thật đúng là. . .

Ánh mắt bác bì hung tà chuyển từ mặt y sang mặt Trình Trừng Thành, cười lạnh nói: “Hừ, đã có giúp đỡ, vậy cùng lên đi.”

Trình Trừng Thành chộp lấy tay Lục Thanh Y kéo lại, “Thù của ta ta tự mình báo.”



Lục Thanh Y chậm rãi nói: “Ngươi biết ta vẫn chưa có vợ mà.”

“Thì tính sao?” Trình Trừng Thành giờ trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể đem bác bì hung ta lột da róc xương, đâu còn tâm tư nghiên cứu ngụ ý của y nữa.

“Cho nên, tốt xấu gì cũng phải chờ ta đánh bại hắn, danh chính ngôn thuận thắng trận luận võ kén rể này đã rồi ngươi mới báo thù.” Lục Thanh Y chậm rãi đem hắn kéo về chỗ cũ, “Nếu không ngươi đánh chết hắn rồi, thiếu nữ kia sẽ là quả phụ.”

Hai mắt Trình Trừng Thành gắt gao nhìn chằm chằm vào bác bì hung tà, căn bản không để ý tới chuyện thiếu nữ y nói đã sớm bỏ trốn mất dạng, giọng căm hận nói: “Thì tính sao?”

“Thái Sơn sẽ tìm Thanh Thành gây sự.” Lục Thanh Y hời hợt nói.

Trình Trừng Thành quay đầu trừng mắt nhìn y, tựa hồ không tin y cư nhiên lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy.

“Rất nhanh thôi.” Lục Thanh Y khẽ đẩy hắn ra, đứng ở trước mặt bác bì hung tà.

Bác bì hung tà không nói hai lời, giơ mộc côn lên đánh tới.

Luận võ công, Lục Thanh Y so với bác bì hung tà vẫn kém một chút. Thế nhưng vừa rồi lúc bác bì hung tà cùng với Trình Trừng Thành giao thủ, y đã đem con đường võ công của bác bì hung tà nắm được ba bốn phần, cũng cấp tốc nghĩ được vài cách ứng phó, dựa vào điểm ấy, hai người nhất thời đánh bình thủ (hòa nhau).

Bác bì hung tà biết mình tạm thời không làm gì được y, lại sợ Trình Trừng Thành ở bên xuất thủ, cố ý nói: “Xem võ công của ngươi cũng là nhân vật thành danh trong chốn giang hồ!”

“Thái Sơn, Lục Thanh Y.” Chưởng phong của Lục Thanh Y vô cùng như, nắm ở trên côn chỉ như khẽ vuốt, thế nhưng bác bì hung tà có thể cảm nhận được sức mạnh trên mộc côn truyền tới.

“Nguyên lai là Thái Sơn chưởng môn.” Bác bì hung tà thoáng cái yên lòng.

Nếu là chưởng môn đại phái trên giang hồ, hẳn sẽ không làm những chuyện như lấy nhiều đánh ít.

Lục Thanh Y đột nhiên xoay người một cái, từ bên sườn của bác bì hung tà lách ra phía sau.

Bác bì hung tà kinh hãi xoay người.

“Cứu mạng!” Lục Thanh Y một bên dùng chưởng đánh về phía xương bả vai của hắn, bên hét lớn.

Bác bì hung tà buồn bực. Lúc này chiếm thượng phong rõ ràng là y, kêu cứu mạng làm cái gì chứ?

Thế nhưng hắn rất nhanh thì minh bạch rồi.

Một thanh kiếm sáng loáng từ sau lưng đâm tới, xuyên qua ngực.

Hắn cúi đầu nhìn máu tươi theo thân kiếm chảy xuống, đột nhiên nở nụ cười.

Nguyên lai, máu của hắn cùng những người bị hắn lột da cũng không có gì khác biệt.

. . . Kỳ thực, hắn đã rất lâu rồi không lột da người. Nếu hôm nay hắn không tới chợ, không thấy thiếu nữ luận võ kén rể, không lần nữa dấy lên dục vọng muốn lột da người. . . Thì tốt rồi.

Có thể, đây là báo ứng.

Kiếm chậm rãi từ trong cơ thể hắn rút ra.

Hắn ngẩng đầu, từ từ, ngửa mặt ngã gục xuống.

Trình Trừng Thành nhìn kiếm phong mang máu, thân thể hơi run rẩy.

Hắn báo thù được rồi? Rốt cuộc đã báo được thù rồi?

Đã bao nhiêu năm rồi, hắn còn cho rằng thù này sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong lòng hắn, trở thành nuối tiếc cả đời hắn, thế nhưng, hắn cư nhiên báo được thù rồi.

Lục Thanh Y dùng chân đá đá thi thể, hướng Trình Trừng Thành cười nói: “Không nghĩ tới trên đời này còn có người có thể xuất được kiếm quang khuynh thành hoàn mỹ đến thế.”

Trình Trừng Thành chậm rãi lau mặt, đem kiếm cắm xuống mặt đất, ngồi xổm xuống.

“Tuy ta đối với việc ngươi khóc nức nở, hoài cảm tao ngộ không có ý kiến gì, thế nhưng. . . Bọn họ có.” Lục Thanh Y dùng tay chỉ vào một đám quan sai đang vội vàng chạy tới.

Trình Trừng Thành vẫn ngồi chổm hổm trên mặt đất, tay nắm kiếm nhẹ nhàng rung động, nói: “Ta đi không nổi, ngươi đi trước đi.”



“. . .” Lục Thanh Y nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn xem có dấu vết chỉ ra hắn đang làm bộ hay không.

Thế nhưng, hiển nhiên là không tìm được.

Y không nói gì ngồi xuống trước mặt hắn.

Trình Trừng Thành vẫn không nhúc nhích.

Lục Thanh Y không có hảo khí nói: “Lẽ nào ngươi muốn ta ôm ngươi?”

Trình Trừng Thành lúc này mới chậm rãi ngã vào người y.

Quan sai thật vất vả mới chạy được tới đây, chỉ thấy một mạt thanh ảnh ở trên đầu họ xẹt quá, đảo mắt đã không gặp.

. . .

Quan sai dù bận vẫn ung dung nói: “Hung thủ đã bỏ trốn. Chính là một tên. . . nam tử mặc thanh y. Lát nữa tìm một họa sư tùy tiện vẽ lại chân dung hắn đem dán khắp huyện trấn để phát lệnh truy nã.”

Lục Thanh Y chạy đến hơn một dặm rồi mới dừng lại.

Trình Trừng Thành đã khôi phục bình tĩnh, ở trên người y trượt xuống, ôm quyền nói: “Đa tạ Lục chưởng môn. Ta trước còn tưởng đời này kiếp này không thể báo được thù rồi.”

Lục Thanh Y đặt mông ngồi xuống đất, “Nhìn không ra ngươi là kẻ mang huyết hải thâm thù.”

Trình Trừng Thành từ cách ăn nói, cử chỉ không chỗ nào thua kém một danh môn công tử, phảng phất như thiên chi kiêu tử, không nghĩ ra còn có một đoạn thân thế như vậy.

“Cha mẹ đều mất xong, ta được sư phụ thu dưỡng. Sư phụ đối đãi ta như con, cũng từng mấy lần hạ sơn tìm kiếm bác bì hung tà, đáng tiếc hắn khi đó đã rời khỏi giang hồ mai danh ẩn tích. Sau khi lớn lên, ta ở chung quanh hỏi thăm, cũng không có kết quả. Nếu không có lần này. . .” Hắn nghẹn ngào một chút, mới nói tiếp: “Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu [1]. Có thể đây là thiên ý. Là cha mẹ ở trên trời linh thiêng phù hộ ta gặp được kẻ thù.”

Lục Thanh Y nói: “Cũng phù hộ ngươi có thể buông được đoạn quá khứ này.”

Trình Trừng Thành hướng y mỉm cười nói: “Lần nữa đa tạ Lục chưởng môn xuất thủ tương trợ. Ta biết, kỳ thực ngươi lúc đó không hề nguy hiểm, bất quá là hy vọng ta có thể tự tay báo thù mà thôi.”

“Nể mặt ngươi hàng đêm đều giúp ta ngủ ngon, coi như ngươi có thêm bao nhiêu kẻ thù đi nữa, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Lục Thanh Y thản nhiên nói.

Trình Trừng Thành ngẩn người hỏi: “Hàng đêm giúp ngươi ngủ ngon?”

Lục Thanh Y liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không phải rất thích hỏi thăm bí mật của ta sao? Ta cho ngươi biết một cái.”

“Ta lúc nào thì hỏi thăm bí mật của Lục chưởng môn chứ?” Trình Trừng Thành vốn định nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt y, nhưng chung quy vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, thấp giọng nói: “Lục chưởng môn mời nói.”

“Kỳ thực. . .” Lục Thanh Y thở dài nói, “Tuy rằng thời gian ngủ của ta rất lâu, nhưng thời gian ngủ được lại rất ít.”

“Sao lại thế được?” Trước đây ở đại hội không phải y ngủ rất ngon sao? Hơn nữa mấy ngày nay đi vào mộng so với hắn còn muốn sâu hơn, nửa đêm cũng chưa từng tỉnh dậy một lần.

Lục Thanh Y nói: “Ở cạnh ngươi thì đúng là không có.” Đây là y đêm đó ở Cuồng Phong trại phát hiện ra, sau lại thấy lần nào cũng đúng. Chỉ riêng điểm đó, y từ đáy lòng rất cảm ơn tên ngốc Thiết Phong kia.

“Cho nên Lục chưởng môn đêm nào cũng đồng sàng cộng chẩm với ta là vì. . . mất ngủ?” Trình Trừng Thành gian nan hỏi thăm.

Lục Thanh Y liếc mắt nhìn hắn nói: “Nếu không ngươi cho là gì?”

. . .

Hắn tưởng. . .

Trình Trừng Thành nhìn hai tròng mắt trong suốt của y, cưỡng chế tư tự lộn xộn trong đầu cùng thất lạc dâng lên trong lòng, cười khan nói: “Ta đương nhiên, cũng cho là như thế.”

Sau khi biết được sự thật, Trình Trừng Thành đối với việc Lục Thanh Y đêm nào cũng đến phòng mình tranh giường ngủ không còn bài xích nữa, cuối cùng trực tiếp chỉ đặt một gian phòng luôn. Thế nhưng không biết là cố ý hay vô tình, tốc độ đi đường của hắn càng lúc càng nhanh, cứ như có gì đang đuổi theo đằng sau.

Lục Thanh Y đối với chuyện này cũng không nói gì, hắn muốn chạy đi thì chạy theo, hắn muốn nghỉ thì nghỉ theo, chỉ cần mỗi tối đều ngủ chung một chỗ là tốt rồi.

Cứ chạy như thế gần một tháng thì tới chân núi Thanh Thành.

[1] ý kiểu như là đi mòn giày vẫn tìm không được sau đó tự nhiên tìm ra mà không phí sức

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau