Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 2 Chương 1: Dòng họ KRAUSE thần bí

Trước Sau
Cúi rạp người trên tay lái chiếc xe đạp đua, Tarzan lao như một mũi tên xé gió trên đường quốc lộ. Đừng ai hỏi hắn nghĩ gì trong đầu khi hắn đang thả hết guồng chân của một động viên hảo hạng. Chữ tín. Đúng vậy, chỉ có chữ tín mới làm hắn quên mất cánh đồng thui thủi của mùa thu muộn màng bàng bạc hương vị thi ca đang ríu rít hai bên đường.

Tarzan không thể đạp chậm hơn vì hắn có hẹn với Volker Krause. Đối với một thằng bạn lạ lùng về tính cách như thằng Volker, hắn càng phải tôn trọng chữ tín gấp đôi. Thằng Volker đã nói với hắn một tuần trước đó trong lớp rằng nó vừa “tậu” được một chiếc xe đạp mới, và nếu không có những cơn mưa liên tục ngăn cản thì nó đã trình diện trước mặt Tarzan một trò chơi kiểu… Volker Krause trên yên xe đạp từ khuya rồi.

Ái chà, không hiểu thằng nhãi ranh tự sáng chế ra phát minh gì trước phương tiện di chuyển phổ thông đó nhỉ, mà lại đòi thực hiện phát minh đó tận ngoại thành kia, vậy thì…Tarzan này sẽ chứng kiến, thưa… ông trời con Volker. Bằng chứng là hắn đã đến nơi đây đúng giờ hẹn. Trước mặt Tarzan là một chiếc cầu cao đúng ba mươi mét để thích ứng với địa thế. Đây là chiếc cầu xe lửa bắc ngang trên một thung lũng sâu hun hút có những tuyến đường sắt song song chạy qua như một dấu gạch nối trong bài chính tả. Đơn giản một cách chết người, đơn giản như những thành cầu rung lên cầm cập mỗi khi đoàn xe lửa xình xịch chạy dưới gầm.

Thành cầu mỏng manh bề ngang chưa tới một gang tay, và Tarzan sẽ không dại dột làm trò ảo thuật đi trên… thung lũng trong khoảng diện tích tiếp xúc với bàn chân thiếu bảo đảm đó. Hắn không dám làm, nhưng… có một người lại dám làm. Ai vậy?

Trời ạ, thằng Volker chứ ai. “Ông trời con lạ lùng” của Tarzan đang tỉnh bơ đi thăng bằng trên thành cầu. Chỉ có một mình nó nhỏ xíu giữa bầu trời xanh thăm thẳm. Volker dang hai tay như một nghệ sĩ biểu diễn xiếc trên dây. Nó đi tới đi lui trên… “khoảng diện tích thiếu… bảo đảm” đó bất chấp những cơn gió cứ lồng lộng thổi tới như muốn hất tung nó xuống vực. Có hai hệ quả khi Volker rớt xuống, nếu nó té sang bên trái thì tệ lắm là gãy xương vai do chạm vào mặt cầu, nhưng thí dụ nó lộn cổ về bên phải…

Còn khoảng ba trăm mét. Trái tim Tarzan muốn tòn teng, tuy nhiên đôi chân vẫn không ngừng đạp. Mắt hắn nhìn Volker đờ đẫn như bị thôi miên.

Còn cách hai trăm mét. Chúa ơi, tiếng còi xe lửa hụ lên khẩn cấp. Coi, cả một đoàn tàu tốc hành đang lao hết tốc độ tới. Chúng có thể lao qua gầm cầu bất cứ lúc nào. Thành cầu sẽ rung lên và…

Còn một trăm mét. Còi xe lửa hụ lần thứ hai. Tarzan có lẽ đã đạp xe vượt mọi kỷ lục trong lòng chảo đường đua Olempich, hắn gào thất thanh:

- Volker, xuống đi!

Gió thốc vào cái miệng đang há hốc của Tarzan và… Volker quay đầu lại. Nhưng… trời đất, nó chỉ lặng lẽ mỉm cười. Một nụ cười lạnh lẽo như mang về từ thế giới bên kia.

Mặt đất rung chuyển dưới vòng quay bánh xe đạp. Chỉ còn vài mét nữa là đến “địa điểm biểu diễn” của Volker. Một chân đạp xuống pê-đan làm điểm tựa, hai tay bóp hết thắng, Tarzan bay khỏi chiếc xe đua của hắn, chụp dính chiếc áo khoác của Volker và cả hai đổ ập xuống đường cùng với chiếc xe đạp nằm chỏng gọng. Đối với Tarzan thì chuyện té ngã chẳng hề gì, hắn vốn là một võ sĩ Nhu đạo có đẳng cấp.

Nhưng còn thằng Volker từ xưa vẫn thờ ơ với võ thuật? Coi, nó cũng thản nhiên chẳng kém gì Tarzan, trong khi đôi bàn tay xoa vết trầy trụa ở đầu gối trái, đầu nó tiếp tục gục xuống không một chút cảm xúc như trên trần gian này chưa có biến cố nào xảy ra cả.

Phải nói rằng Volker đẹp trai như… con gái. Hàng lông mi dài, đôi mắt màu nâu ướt rượt, bình thường nó đã “yếu đuối” sẵn, chiều nay coi bộ lại càng tuyệt vọng hơn. Nó chán chường nhìn sang Tarzan, cái nhìn không một chút mang ơn và cũng không một chút lo lắng trước cơn phẫn nộ của vị cứu tinh đầy giận dữ.

- Mày muốn gì hả Volker? Mày đâu có say rượu, phải không? Vậy thì mày là thằng điên khùng, chán đời, hư thân mất nết, này… Tao không thể hiểu nổi, hay là mày muốn bay xuống thung lũng bằng đôi cánh tưởng tượng của một phi hành gia vũ trụ…?

Đến bây giờ Volker mới chịu nhún vai:

- Bớt ồn ào đi Tarzan, tao…

Nó chớp chớp mi và gật gù như kẻ hiền triết:

- Tao thử lòng can đảm chơi mà, có gì…

- Sao? Trắc nghiệm lòng can đảm bằng sinh mạng mình à? Tao muốn mày nói lại…

Volker uể oải đứng dậy:

- Tao không còn sức lực tranh biện với mày. Tao chỉ có một ý kiến: Đã bao giờ mày thử nghiên cứu về mình chưa Tarzan? Tao có quyền khám phá hết khả năng chịu đựng của chính tao lúc đứng cô độc một mình trên thành cầu. Chứ sao?

Tarzan sửng sốt:

- Mày “bịnh” đến nơi rồi Volker. Muốn tránh bịnh… thần kinh hãy nghe lời triết gia Vonte. Mày còn nhớ Vonte nói gì không? Lao động. Ừ, mày phải lao động để tránh cho mình ba mối họa lớn: buồn nản, hư hỏng và đói nghèo. Ông Vonte…

- Thôi đi Tarzan, cho tao xin lỗi ngài triết gia Vonte. Nếu mày thương tao thực tình thì làm ơn đừng kể cho ai nghe chuyện tao vừa làm trên thành cầu. Đừng cho Kloesen, Gaby và Karl biết. Tao sợ nhất là “ông bà già” tao hay được. Đồng ý không Tarzan?

- Đồng.. ý!

Hai bàn tay chúng đập mạnh vào nhau dù Tarzan có phần hơi gượng gạo. Volker đủng đỉnh móc từ trong túi áo ra một tờ biên lai chụp ảnh. Mặt mũi vẫn không hớn hở thêm chút nào:

- Đây là tờ biên lai của tiệm chụp hình Trang Điểm. Đáng lẽ mai tao lấy nhưng bây giờ tao muốn nhờ mày. Mày biết tiệm Trang Điểm chứ Tarzan? Ở gần nhà Gaby Công Chúa đó. Chỉ là mấy tấm ảnh chụp bữa liên hoan lớp 10A tụi mình. Tuy nhiên...

- Sao?

- À, à… Khi mày xem ảnh mày sẽ hiểu…

Tarzan nhét tờ hóa đơn vào túi quần và dựng chiếc xe đạp thần tốc của hắn lên. Hắn đã quá mệt mỏi trước lối phát ngôn không đâu vào đâu của thằng bạn Volker thuộc dòng họ Krause quái gở. Té ra phát minh của thằng nhãi Volker trong cuộc hẹn hò chiều nay chỉ có vậy: sáng chế kiểu… chết trên thành cầu khi xe lửa đang chạy. Trời đất!

*

“Dòng họ Krause quái gở”, Tarzan vẫn tiếp tục lẩm nhẩm điệp khúc trên trong khi ra sức lục lại những bộ Bách khoa toàn thư trong căn phòng toàn bụi và bụi. Thực ra thì thư viện trường nội trú lúc nào cũng được quét dọn bởi những người phục vụ có thừa tinh thần trách nhiệm, chỉ khốn khổ cho hắn là giá sách để các bộ Bách khoa toàn thư nằm ở vị trí quá cao, nơi những nhát chổi lông gà và những miếng giẻ lau may ra mới hờ hững lướt đến, cho nên hắn hoàn toàn lãnh đủ… mùi vị lâu năm của giá sách.



Khi Tarzan vừa hít đủ bụi của cuốn thứ năm thì thầy dạy Sử Meinert bước vào. Ông có vẻ ngạc nhiên như không tin nổi: Nét mặt đăm chiêu, kẻ hiếu động cỡ Tarzan lại cúi đầu say sưa trước những trang sách lạ hoắc. Ông cảm thấy cần phải hắng giọng:

- Thế nào, Peter Carsten? Em định từ giã phòng tập thể thao để chuyển qua nghề thủ thư ư? A, còn nghiên cứu cả Bách khoa toàn thư nữa à, khá đấy.

Tarzan cười ngượng nghịu:

- Chỉ vì một “dòng họ thần bí”, thưa thầy Meinert. Em… em không thể giải thích chuyện này ra đây được. Nhưng em rất cần biết tiểu sử của bà Editha Eleonora Phôn Brabant. Đáng tiếc là đọc đến cuốn thứ năm em vẫn chưa tìm thấy cái mà mình muốn tìm.

- Editha Eleonora Phôn Brabant… Sao? Tôi chưa từng nghe cái tên này lần nào…

- Em thì… đã biết sơ về bà ta, nhưng em tin ở kiến thức Sử học của thầy. Bà Editha gì đó sống cách đây năm trăm năm và là một… nữ công tước.

Meinert sửng sốt. Gần hai mươi năm trong nghề dạy Sử, ông nghĩ rằng mình đã thuộc lòng cả những nhân vật kỳ cục và dễ bị quên lãng nhất của lịch sử nước Đức. Vậy thì người đàn bà mệnh danh là nữ công tước mà Tarzan vừa xác định với ông là có thật hay không? Bà là ai hỡi Phôn Brabant danh giá? Lần đầu tiên Meinert phải lúng túng:

- Peter Carsten, em…

- Em… chào thầy, và rất cảm ơn thầy. Dù sao đi nữa, em cũng phải tìm thêm tư liệu về bà Editha Eleonora Phôn Brabant ngoài thư viện.

Tarzan biến ra hành lang nhanh như một con sóc. Hắn có vẻ hài lòng về trò chơi hiểm hóc vừa rồi. Chắc chắn thầy Meinert sẽ điên đầu và hắt hơi liên tục vì… một đống Bách khoa toàn thư trên cái giá sách đáng ghét kia. Ông có sặc bụi từ trưa cho đến tối cũng đừng hòng bắt “mụ” nữ công tước lộ diện. Bà ta chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của tà thuật thì làm sao có mặt được trong tiểu sử các danh nhân. Tarzan hiểu được “chân lý” trên thì đã quá muộn, nhưng vẫn còn sớm hơn thầy… Meinert.

Hắn thở phào lẩm bẩm:

- Cũng tại cái dòng họ Krause quái gở… Đúng là tại “cái dòng họ Krause quái gở” chứ còn gì nữa, hết Volker Krause biểu diễn thần kinh thép trên thành cầu xe lửa bây giờ đến mẹ của nó: bà Edith Krause. Ai đời đang là phu nhân có tiếng tăm của ông chủ thầu xây dựng Krause giàu nứt đố đổ vách, bà Edith lại cho rằng mình chính là hóa thân từ nữ công tước Editha Eleonora Phôn Brabant. Có nghĩa tiền kiếp của bà còn “quý tộc” hơn vị trí hiện nay nhiều. Mà cũng tại hắn không dưng nổi máu tò mò đi tìm tung tích bà công tước. Giờ thì thảm bại rồi Tarzan ơi!

*

Tarzan vừa rút lui về “Tổ đại bàng” là tháo ngay đôi giày thể thao ra và ngồi chồm hỗm trên giường. Hắn lặng lẽ liếc nhìn sang nhân vật có kích thước tới “một người rưỡi”. Còn phải hỏi, thằng Tròn Vo khổng lồ cái bụng mang tên Kloesen chứ ai. Nó đang ngắm ngía Tarzan đầy thán phục, có điều đừng xâm phạm đến thanh sôcôla mà nó đang nhai nhóp nhép. Nó với Tarzan vốn đặt tình bạn trên cơ sở “tôn trọng và hiểu biết lẫn nhau” cơ mà.

Kloesen phát biểu liền:

- Lý lịch nữ công tước Phôn Brabant ra sao?

- Mày nhả thanh kẹo đi rồi tao nói… Ê, làm gì có “mụ” Editha trong biên niên gia tộc của nước Đức cổ đại. Mẹ thằng Volker đã… chế tạo ra hoàn toàn. Tao đã nghiên cứu” cả năm cuốn Bách khoa toàn thư và cả… trí nhớ siêu đẳng của thầy Meinert. Vô ích… Ờ… có vấn đề này…

Tarzan đột nhiên khựng lại. Trong một giây chớp nhoáng hắn định tiết lộ cho Kloesen Tròn Vo về “trò chơi tử thần” của thằng điển trai Volker chiều hôm qua trên thành cầu xe lửa nhưng hắn kiềm chế kịp. Chỉ chút nữa là hắn đã mang tội “bội tín” vì không giữ lời hứa với Volker.

Kloesen tròn xoe mắt:

- Mày đang có cái gì giấu tao phải không đại ca? Chắc là mẹ thằng Volker còn…

- Không phải bà Edith mà là thằng bạn học của chúng ta: Volker Krause. Cái máu TKKG của mày đâu Tròn Vo? Mày không để ý thời gian gần đây Volker thế nào à? Nó là thằng thông minh cỡ một chín một mười với thằng Karl Máy Tính Điện Tử mà niên học này phải “đúp” lại lớp 10. Vầng trán bác học của nó cũng chẳng thèm nhăn nhó trước những điểm hai và bốn thường xuyên ở hầu hết các môn học. Tại sao nó có thể thay đổi tính tình nhanh chóng như vậy chứ?

- Có lẽ nó xấu hổ vì bà mẹ nó!

Tarzan vỗ đùi khoái trá:

- Mày có quyền nhai thêm một thanh sôcôla nữa vì ý kiến sáng suốt đó. Tao cũng nghĩ giống vậy. Mày coi, cha của Volker là một ông chủ thầu xây dựng lớn nhất thành phố, mê chuyện làm ăn hơn sinh hoạt với gia đình, ông ta không bao giờ có mặt trong nhà. Còn bà mẹ Volker thì là… một chuyên gia bói bài năm mươi hai lá, tin vào ma quỷ hơn tin vào con người, lúc nào cũng mơ mộng rằng mình đang mang linh hồn của một người khác từ kiếp trước. Thằng Volker của chúng ta biết làm gì trong cái tổ ấm đó bây giờ? Nó dửng dưng bất chấp cuộc đời là… hợp lý chứ sao! Bữa nay, nó lại trốn giờ Toán nữa rồi.

- Đó là chuyện tất không lạ, thưa đại ca. Mày có thể đạt mười điểm trong môn Toán, chứ tao và thằng Volker chỉ có nước… chịu chết. Tao… rộng lượng về vấn đề “cúp cua” của nó. Nó làm sao dám can đảm chịu “cặp trứng vịt” to hơn tao được.

- Thôi, dẹp qua một bên “dòng họ quái đản Krause” đi. Cuộc hẹn với Công Chúa Gaby và Karl Máy Tính chiều nay tại hồ bơi, tại sao tao có thể quên nhỉ, mày chuẩn bị “xiêm y” đi. Việc của tụi mình bây giờ là… lên đường.

- All right! Thằng Kloesen hào hứng ca lên một câu tiếng Anh “tán đồng”.

*

Khi chúng đạp xe vào đến thành phố thì mây đen đã che kín mặt trời. Như thường lệ, nhà Gaby Glockner vẫn là “sào huyệt” đầu tiên của TKKG Tứ quái. Tarzan bấm chuông và cũng như thường lệ, con Oskar của Gaby luôn luôn đóng vai trò gia chủ đầu tiên. Nó thò cái đầu ngộ nghĩnh chỉ còn một mắt mở thao láo và sủa vang trời đất ngay cánh cửa sổ.

- Gâu, gâu!

Oskar sủa cụt ngủn đúng hai tiếng. Đó là mật hiệu ám chỉ người quen. Ba tiếng là ám chỉ khách mới đến chơi một vài lần. Còn “gâu, gâu, gâu, gâu” bốn tiếng ư? Là… khách lạ hoặc kẻ thù chứ còn phải hỏi.

Cô chủ Gaby cứ theo mật hiệu của Oskar mà sửa soạn thái độ. Coi, đến giờ này Công Chúa mới chịu gỡ sợi xích buộc cổ con chó.

- Đợi chút nghe, mình xuống cầu thang ngay.



Mới liếc vào phòng Công Chúa, Tarzan và Tròn Vo đã cảm thấy nóng mặt. Cái thằng Karl quân sư đã… tồn tại ở đó từ bao giờ. Nó đang thao dợt các trò chơi điện tử trong cái đầu Máy Tính.

Tiếng Kloesen cay cú:

- Tại sao bao giờ mày cũng qua mặt tao và Tarzan hết vậy… quân sư?

Máy Tính Điện Tử cười ha hả:

- Tao chỉ cần đến trước giờ hẹn năm phút là… uy tín. Ở đời muôn sự của chung, hơn nhau một tiếng anh hùng… lẹ chân. Phải không… Gaby?

Gaby giảng hòa một cách rất… con gái:

- Nè, đừng mất đoàn kết TKKG nghe. Phần thưởng cho Karl đã có rồi, hay các bạn cũng muốn tham dự trò chơi điều tra bằng điện tử như cái đầu Máy Tính của nhị quái? điều tra bằng điện tử như cái đầu Máy Tính của nhị quái? Chắc là không chứ Kloesen, mình hiểu bạn mà, trong tủ lạnh tôi đã để dành cho bạn một thỏi sôcôla vĩ đại. Chịu chưa?

Cô bé quay sang Tarzan:

- Phần… người hùng, tôi đoán là có chuyện gì mới xảy ra khiến bạn chậm trễ cuộc hẹn tới… mười phút. Có thể là một “đặc vụ thứ 2” hở Tarzan, kể cho Gaby nghe đi?

Không có gì xấu hổ khi khuất phục bởi… một cách làm lành dễ thương, Tarzan tự hiểu như vậy. Hắn trở nên quá sức hiền lành:

- Gaby đoán đúng. Có chuyện về gia đình Volker.

Đúng vào lúc đó thì cánh cửa mở. Người cha cao lớn và bí ẩn như điệp viên 007 của Công Chúa ngó vô bất ngờ. Gaby reo:

- Ba mới về!

Tarzan, Máy Tính Điện Tử, Tròn Vo gần như lên tiếng cùng một lượt:

- Tụi con chào chú!

Emil Glockner cao hơn một mét tám, thân thể cân đối trong lứa tuổi bốn mươi. Đôi mắt không xanh biếc như con gái nhưng hấp dẫn như có ma lực. Khi ông cởi áo măng-tô ra thì cả đám thiếu niên thấy Emil Glockner giống một tài tử xi-nê hơn là một viên thanh tra kiểu mẫu của ngành cảnh sát. Ông gần gũi đám nhóc còn ở giọng nói. Giọng ông ấm áp và thân mật lạ lùng:

- May quá, các con còn đủ mặt ở đây. Tôi có chuyện cần đến các con đó!

Ông thở dài thật lâu sau đó nói tiếp:

- Cậu bạn học sinh của các con là Volker Krause hôm nay không đến lớp, đúng không?

Kloesen nhìn ông miệng há hốc. Nó có linh tính chẳng lành. Tarzan hồi hộp hơn nhiều, hắn thăm dò ngay lập tức:

- Có lẽ Volker bị bịnh, thần kinh của nó dạo này khá sa sút, hoặc… con nghĩ rằng nó muốn tránh né môn Toán như đã từng tránh. Nó vẫn thường cáo bịnh khi có bài kiểm tra.

Emil Glockner gật đầu. Ông nhìn ra cửa sổ một cách khó hiểu. Mặt trời đã ló ra khỏi đám mây, còn ông, ánh mắt chỉ chạm toàn sương mù. Giọng ông chợt trở nên nghiêm trọng:

- Trước hết tôi yêu cầu các con giữ im lặng tuyệt đối. Đây là “chuyện công việc”. Bốn quái TKKG cảm thấy trái tim đập nhanh hơn lúc bình thường. Chúng kiên nhẫn chờ đợi.

- Volker Krause không bị bịnh. Thằng bé đã… mất tích.

Gaby vội hỏi:

- Mất tích hả ba?

Viên thanh tra gật đầu:

- Từ đêm hôm qua, Gaby ạ. Lúc đó cha mẹ Volker không có nhà. Ông Krause đi dự một cuộc họp của hội bắn súng thể thao. Bà Krause cùng người quen đi coi bói. Có lẽ các con đã biết ông bà Krause là người thế nào… Họ thích sống cho sở thích của mình hơn cho người thân… Khoảng nửa đêm, họ gặp và cãi cọ nhau trong một quán rượu. Khi về tới nhà, họ không ngó vào phòng Volker nữa. Theo lời Suzanne Hivers, cô gái người Paris sống cùng gia đình Krause ở phòng trên gác thì… cô đã lên giường từ lúc chín giờ và không hề hay biết gì cả. Như vậy có nghĩa rằng Volker đã bị bắt cóc từ đêm hôm qua.

Tròn Vo hoảng hồn. Nó có cảm tưởng như mình cũng sắp bị mất tích.

- Bắt cóc! Con chưa hiểu, thưa chú Glockner.

- Đáng tiếc là sự thực đúng như vậy. Vì sáng nay cha Volker đã nhận được một bức thư tống tiền. Chúng đòi tới 100.000 mark tiền chuộc. Đích thân ông Krause phải chuẩn bị sẵn số tiền. Tên bắt cóc sẽ thông báo thời gian và địa điểm sau.

Tarzan yên lặng ngồi nghe. Trong một giây hắn cảm thấy choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau