Quyển 3 Chương 8: OSKAR mất tích
Ba “chàng trai” đưa Gaby về đến nhà. Công Chúa khỏi vùng vằng về chuyện tham gia đặc vụ… Fungco, vì cô bé đã có việc làm với mẹ suốt buổi tối.
Tarzan, Kloesen và Karl đạp xe về gia trang Sauerlich. Ba đứa tha hồ vùng vẫy dưới hồ bơi trong nhà kính của cha mẹ Kloesen. Nước trong veo đến tận đáy, và đáy thì biêng biếc một màu xanh lộng lẫy.
Mặt trước của hồ bơi ngó ra vườn cũng được bao bằng kính. Thỉnh thoảng lại có những sinh vật có cánh như bướm, ruồi và ong vò vẽ lạc vào làm tăng thêm không khí thiên nhiên sảng khoái.
Sau khi bơi thỏa thích, ba quái bắt đầu tiết mục chơi bóng bàn. Khốn khổ cho Tròn Vo, ván nào nó cũng bại trận. Nó có vẻ như không phù hợp với bất kỳ môn thể thao căng thẳng nào có tính ăn thua. Đó cũng là lý do thằng mập dễ thương như nó luôn luôn bị điểm 1 môn thể dục thể thao.
Karl cuối cùng đã về nhà, bỏ lại Tròn Vo ngáy khò khò trên chiếc ghế bành to tướng. Trên sân thượng, ông bà Sauerlich đang tiếp hai khách quen bằng những cốc rượu vang.
Tarzan rảnh rỗi. Ít nhất từ lúc này cho đến khi trời tối. Hắn cảm thấy nhớ mẹ. Hắn lặng lẽ lên phòng Kloesen lôi ra một xấp giấy viết thư.
Lá thư vừa chấm dứt thì thằng mập ở đâu cuống cuồng chạy vào. Nó đã tỉnh ngủ.
- Ra nghe điện thoại gấp Tarzan. Gaby gọi mày. Đang khóc nức nở… Tarzan bật dậy. Hắn cầm máy đúng hai giây sau.
- Gaby đó à. Chuyện gì vậy?
Tiếng thút thít của Gaby vang lên bên kia đầu dây làm tay Tarzan run run. Hắn cuống quít:
- Nói cho mình nghe đi Gaby…
Gaby lại nấc lên:
- Oskar biến mất rồi…
- Sao? Nó chạy mất hay là bị người ta bắt mất?
- Không biết nữa. Nó mất thật rồi.
- Nào, bình tĩnh chớ Gaby. Mình thấy nó không rời bạn đến nửa bước…
Tarzan hiểu rằng hắn đã an ủi Công Chúa một câu quá thừa. Mới hôm đầu tiên do thám cánh đồng hoang Soine chứ lâu la gì, cũng chính hắn phải cuống cuồng đi tìm con Oskar đang mải mê săn đuổi một con thỏ trắng. Trời đất, con chó có máu giang hồ y hệt… chủ của nó.
Giọng Gaby nghẹn ngào:
- Có kẻ nào đó… đã bắt nó.
- Chưa chắc, có thể…
Cô bé sụt sịt:
- Không “có thể” gì hết. Mới đầu thì nó chạy đi, lúc mình cùng nó ghé công viên Humbold thư giãn một chút trước khi giúp mẹ làm bánh. Vậy mà…
- Cái công viên nhỏ xíu cách nhà mình không xa, phải nói là gần xịch. Vườn hoa vắng tanh và con Oskar chạy. Mình cứ tưởng nó đi vệ sinh bình thường, ai ngờ nó phóng ra lối khác của công viên. Mình không còn thấy được nó bởi các bờ giậu chắn trước mặt…
- Sao nữa?
- Và Oskar không trở lại.
- Đừng bi kịch quá Gaby.
- Còn hơn cả bi kịch. Một bà lão ngồi trên ghế dài cạnh bồn phun nước bảo rằng bà đã thấy con Oskar bị một người đàn ông dụ khị. Oskar ve vẩy đuôi chạy đến và bị gã túm cổ. Gã này đã kẹp nách con chó rồi phóng đến một cái xe chờ sẵn.
Tarzan mím chặt môi. Bàn tay hắn co lại thành nắm đấm.
- Tarzan ơi, lỡ Oskar bị hại thì…
- Đừng quá lo vậy, Gaby. Mình cho là có ai đó đùa dai đó thôi.
- Mình sẽ nổi điên thật sự nếu mọi chuyện không phải như bạn nói…
Tarzan ngập ngừng:
- Này, ba Gaby đã hay chưa?
- Mẹ mình đã điện ngay cho ba biết. Nhưng ông không có mặt ở văn phòng. Ông đang chỉ huy một cuộc vây ráp ở nhà ga để bắt quả tang bọn cờ gian bạc lận chuyên nghiệp. Hiện giờ mình không còn muốn làm bánh hoa quả nữa. Mẹ mình còn tuyệt vọng hơn mình.
- …
- Nghĩ ra được gì chưa Tarzan?
- Ờ ờ… trong đầu tôi vừa xuất hiện một giả thuyết. Rõ ràng không ai tự nhiên ăn trộm chó bao giờ. Thủ phạm phải bắt đầu từ một âm mưu đen tối, mà đối tượng không chỉ có một mình bạn. Hiểu chưa Gaby? Hắn nhắm cả vào Karl, Kloesen và… tôi. Gã biết bốn đứa mình cùng một băng với nhau cũng như biết Oskar lúc nào cũng quanh quẩn bên bạn. Có nghĩa là gã đã bám theo bạn sát nút, biết rõ nhà ở lẫn công viên Humbold nơi bạn dẫn Oskar ra. Chứ sao? Gã “dằn mặt” mình trong vụ gì? Vụ kho báu A-rập phải không? Gã là ai hở Gaby?
- - Fungco!
Gaby buột miệng. Tròn Vo đang đứng cạnh Tarzan cũng hưởng ứng tức khắc. Tarzan gật gù:
- Có thể. Mà cũng có thể là viên phi công Harry Smith. Cũng lại có thể là lão lang thang Maks Stunla. Chúng ta có quá nhiều kẻ thù.
- Trời ơi!
- Chúng chưa hạ Oskar bây giờ đâu. Đêm nay tôi sẽ có mặt tại sào huyệt Fungco và sẽ thu hồi con Oskar nếu tên đểu cáng này là thủ phạm bắt cóc. Nếu không phải gã thì sáng sớm tôi sẽ lùng sục cánh đồng Soine để “nói chuyện phải quấy” với lão Stunla và Harry Smith.
Gaby im lặng rồi sụt sùi bên kia đầu dây:
- Mình sẽ cầu nguyện cho bạn. Bất cứ lúc nào tìm được Oskar hãy gọi điện cho mình… dù là nửa đêm…
- Ngủ ngon nhé Gaby, và… bình tĩnh. Bạn sẽ nhận được điện gọi.
Tarzan gác máy. Khuôn mặt Tròn Vo đầy vẻ hãi hùng:
- Bắt cóc… chó. Thật đốn mạt.
- Ừ, nhưng chúng đã phạm một sai lầm căn bản, nếu chúng nghĩ rằng đã dọa được Gaby. Làm thế, chúng đã tuyên chiến với tụi mình rồi đó. Khốn kiếp!
Tarzan suýt nhổ một bãi nước bọt vì ghê tởm thủ phạm ném đá giấu tay. Hắn thấy mắt Tròn Vo rực lửa.
*
Gaby gọi điện lần thứ hai lúc 19 giờ 7 phút. Cô không khóc nữa nhưng tiếng nói nghe như lạc giọng:
- Này Tarzan, một người đàn ông vừa “phôn” tới. Mẹ mình đang ở trên nhà ông bà Gruytsne nên mình phải cầm ống nghe. Không thể phát giác gã qua giọng nói phát âm từ mũi. Gã đe dọa nếu mình hé ra cho cảnh sát biết về “vụ này” thì con Oskar coi như… qua đời. Rồi gã cúp máy.
Tarzan có vẻ hài lòng:
- Đúng như chúng ta tiên đoán. Nếu gã là Fungco thì “vụ này” của gã là chuyện xấu xa gì đó mà gã tưởng tụi mình đã biết. Nếu gã là Smith hoặc Stunla thì “vụ này” là vụ chôn kho báu ăn cướp nơi Ngôi Mộ Trống. Được rồi, chúng ta sẽ chấp nhận cuộc chơi: hai bên cùng giữ bí mật.
Gaby hơi khựng lại:
- Mình có được kể cho ba không?
- À… chuyện đó… cũng không có gì khó xử cả. Cứ kể cho ông nghe toàn bộ sự thật, trừ “vụ này” của tụi mình…
- “Vụ này” nào? Vụ truy lùng tung tích của Oskar hả? Mình hiểu… Chào bạn.
Tarzan vẫy tay kêu Kloesen lại tức thì:
- Ê, Tròn Vo. Tao không nỡ bỏ mày ở nhà một mình…
Thằng mập sung sướng muốn nhảy dựng lên:
- Huynh đệ sống chết có nhau mà. Tao biết mày sẽ thay đổi ý định.
Tarzan quàng tay qua cổ nó:
- Chớ vội mừng. Thực ra bỏ mày ở lại tao sợ giống như Oskar. Chúng sẽ bắt cóc vì… hình như… sắp tới lượt mày.
Kloesen méo xệch miệng:
- Còn thằng quân sư, chẳng lẽ…
- Nó cũng sẽ tham gia đặc vụ… Fungco nữa. Nhớ đấy, mười giờ tối nay khởi hành. Mục tiêu là sào huyệt ma quỷ của Fungco.
*
Hai “tráng sĩ” âm thầm rời khỏi nhà Sauerlich lúc mười giờ tối sau khi ngụy trang mền gối cẩn thận như trên giường đang có người nằm. Tarzan rất sợ bà Sauerlich liếc qua phòng cậu quý tử.
Chúng gặp Máy Tính Điện Tử trước một rạp xinê đúng như ước hẹn qua điện thoại trước đó. Đêm trên phố Brich Aiden không trăng, ấm áp. Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đủng đỉnh chạy ngang.
Giờ này có lẽ gã Fungco cũng đang chờ đợi đối thủ xông đến, nếu gã là nhân vật bắt cóc con chó Oskar. Còn nếu không phải gã thì… căn nhà đương nhiên trống toác, bởi Fungco còn phải săn sóc cô bồ tóc đỏ ở một câu lạc bộ khiêu vũ nào đó.
Chúng dừng lại ngay đầu đường. Vài ngọn đèn cao áp vàng vọt thu hút bầy mối bay đến. Đêm ngào ngạt hương hoa. Đâu đó một con gà mái cục tác giữa giấc ngủ trong chuồng.
Karl nhìn vào nhà Fungco chắt lưỡi:
- Trời tối quá.
Căn nhà ở cách xa ngọn đèn đường. Càng tốt. Tarzan nghĩ thầm. Sẽ không có ai dòm ngó chúng lúc chúng lẻn vào lối cửa sau.
Tarzan đắn đo giây lát rồi quyết định:
- Tụi bay chờ ở đây. Núp sau bụi cây là ổn nhất. Tao cần sự báo động kịp thời lúc cặp nhân tình quay về. Mày phải ngậm ngón tay út vào miệng nghe… quân sư. Chỉ cách đó thì tiếng huýt sáo mới kêu lớn.
Máy Tính Điện Tử gật đầu:
- Đồng ý. Nhưng tao nghi Oskar không có trong nhà. Không nghe thấy tiếng “ẳng, ẳng”.
Tròn Vo trầm ngâm:
- Lỡ gã Fungco đánh thuốc mê con chó thì sao.
Cả ba đứa dắt xe chui vào một bụi cây mà ban ngày có lẽ cành lá khá thưa thớt nhưng ban đêm lại kín bưng.
Tarzan men theo bờ rào, chỉ trong chớp mắt đã mất hút. Hắn trườn như rắn tới cửa sau rồi đứng dậy nghe động tĩnh.
Trong nhà không một âm thanh. Xe đạp của Fungco dựng bên tường được khóa kỹ. Tarzan bắt đầu vặn nắm cửa, nhưng cửa không mở như hồi chiều. Hắn rút chùm chìa khóa ra thử hết hai chìa và thất vọng.
Tuy nhiên vẫn không sao. Có một ổ khóa an toàn nằm an toàn nằm nơi cửa trước. Hắn lặng lẽ tra chìa vào và lần này thành công. Cánh cửa mở ra không tiếng động. Hắn lách vào nhà, sập cửa lại giữa bóng tối mênh mông.
Có lẽ hắn đang ở trong một căn phòng thiếu cửa sổ. Tarzan mò mẫm tới một cánh cửa thông với một phòng khác. Hắn kề sát tai vô thành cửa nghe ngóng. Sau cánh cửa mọi thứ im phăng phắc. Hắn mở hé cửa, im ắng như không. Căn phòng này cũng u ám không kém gì căn phòng trước, nhưng từ đây có thể nhìn qua hai cửa sổ ra đường. Tấm rèm cửa đã che gần hết ánh sáng, dù vậy chỉ một chút thôi cũng đủ để Tarzan xác định đây là phòng tiếp khách.
Hắn cần thực hiện liền hai mục tiêu trước mắt: tìm vị trí cái két sắt chứa kho báu và nơi giam giữ con chó Oskar.
Tarzan khởi sự kiểm tra các phòng nhỏ. Ngoài căn phòng khách rộng, chỉ còn phòng ngủ, căn bếp mà hắn đã biết, rồi một phòng tắm lỗi thời và thêm một phòng nhìn ra vườn phảng phất hương thơm dễ chịu. Hầu như đủ loại dược thảo Fungco đều chứa trong phòng này.
Bắt đầu từ đâu? Tarzan nghĩ rằng có thể bắt đầu từ phòng ngủ. Tuy nhiên trời ạ, hắn biết chắc một trăm phần trăm là sẽ tiến hành cuộc điều tra bằng đôi mắt của một người mù. Đố hắn dám sờ đến công tắc đèn, điện sáng lên là hắn đã tự tố cáo hắn. Mà rờ rẫm chậm chạp như thế này trong bóng tối thì biết bao giờ mới tìm được Oskar.
Trong lúc khổ sở vì chưa nghĩ ra cách gì, chân hắn đã nhích đến chiếc giường từ lúc nào.
Tarzan giật bắn người. Một tiếng động như tiếng thủy tinh vỡ vang lên phía sau nhà. Sau đó là một tiếng động rền hơn nữa.
- Choang!
Vậy là đã có kẻ thứ hai vừa đột nhập nhà Fungco. Hai tiếng choang liên tiếp. Ông bà chủ không bao giờ đập cửa kính nhà mình ra như thế. Tarzan cân nhắc trong một giây và hắn gật gù. Trong chớp mắt hắn đã chui tọt xuống gầm giường và nằm bẹp gí như một con gián.
Hắn may mắn nằm êm ái trên một tấm thảm. Tấm thảm như bốc lên mùi nước hoa sực nức. Hắn hiểu rằng mình đang “ngụ” dưới gầm giường ả tóc đỏ, vì nếu lọt vào giường gã Fungco thì tấm thảm chắc toàn mùi xú uế. Chỉ có điều, bụi mù mịt. Tarzan cố bịt mũi để khỏi bị hắt hơi.
Cửa mở. Một luồng sáng từ đèn pin rọi lần lượt qua giường, tủ áo rồi dừng lại trên các bức tường.
Giọng một người đàn ông:
- Không có ma nào ở nhà.
Tarzan giật mình. Cái giọng ngắt quãng kia đích thị là giọng lão già Stunla. Và lão đang nói với một kẻ thứ hai…
Đúng như hắn đoán, lão Stunla cười khoái trá:
- Hiểu chứ Harry Smith, chúng ta mặc sức tung hoành. Fungco và Onga Kretsme đi du hí rồi. Chúng tưởng bở nên ăn mừng quá sớm, hề hề…
Đáng lẽ hắn phải tính đến chuyện lão già Stunla và viên phi công Smith sẽ “thăm viếng” căn nhà Fungco. Bởi chúng không tìm kho báu ở đây thì tìm ở đâu? Cái ống nhòm của Smith đã hướng về Fungco và thấy hết mọi hành vi của gã ở Ngôi Mộ Trống.
Không nên ra tay sớm. Tarzan tự nhủ thầm. Cứ đợi hai tên cáo già lùng sục ra cái két sắt đã. Gã Smith tuy cao lớn nhưng một chân bị gãy, còn lão Stunla thì khỏi nói: một con thỏ đế đúng nghĩa. Với thành tích thi lên huyền đai hạ sáu đối thủ liên tục, Tarzan biết cách làm cho hai ông khách… người lớn nếm mùi Judo lịch sự.
Hắn nghe một âm thanh trầm trầm:
- Kiếm từng phòng. Cái két sắt không thể có cánh được. Ái chà, tiếng của Harry Smith. Gã phi công người Anh nói tiếng Đức khá trôi chảy. Rõ ràng hai con cáo già đang đứng trong hành lang. Ánh đèn pin tắt phụt.
Sau đó là tiếng nạng khua xuống sàn lộc cộc và tiếng kính vỡ loảng xoảng từ phòng chứa dược thảo. Hai kẻ đồng mưu hẳn đã chui vào cửa sổ, và một kẻ đã can đảm chui vào với cái chân cà thọt.
Vậy là bọn chúng phải có một chiếc xe hơi đậu sẵn ở đâu đó ngoài khu vườn để chở gã phi công què chân. Chiếc xe hơi đó có phải là chiếc xe đã chở người đàn ông bắt cóc con chó Oskar không?
Bọn chúng đã đi vào phòng khách. Tarzan nghe rất rõ tiếng nạng khua của Smith mỗi lúc một gần. Lão Stunla đang la lên:
- Đợi tôi bật đèn đã. Chúng ta cần ánh sáng để lục soát mấy cái tủ ở phòng ngoài. Thằng Fungco và con Kretsme tóc đỏ chưa về đâu mà lo.
Đèn trần sáng rực. Ánh sáng hắt qua cửa đe dọa. Hình như chúng đang moi sạch những đồ vật trong tủ. Chúng sục sạo như trên cõi đời này chỉ có chúng hiện diện.
“Rồi chúng sẽ mò vào đây và đương nhiên sẽ rọi đèn xuống gầm giường”. Tarzan chờ đợi giây phút ấy. Hắn nằm tấn ngay trên tấm thảm, hắn có thể trườn nhanh như một ninja và bật dậy tấn công một lúc hai đối thủ.
Đúng lúc ấy hắn nghe thấy tiếng huýt gió. Tín hiệu báo động xuyên qua bóng tối tĩnh lặng nghe chát chúa.
Gã phi công có vẻ hốt hoảng:
- Ai vừa huýt gió đó Stunla?
Lão già lang thang đang mê muội trong cơn tìm báu vật:
- Không phải tôi, yên trí đi, ở khu này huýt sáo là thường. Người ta nuôi chó đầy rẫy. Ủa, mà cái két sắt nằm đâu kìa?
Tarzan suýt nữa thì ho sặc lên vì tức cười và vì bụi bẩn. Cái chết đến trước mặt mà hai kẻ đột nhập vẫn không hay. Này, gã hung thần Fungo sẽ xông vào với khẩu súng trên tay không biết lúc nào…
*
Nhưng… gia chủ không xông vào liền. Fungco chỉ lẳng lặng di động bằng bước chân của loài mèo. Cũng là kiểu rình rập của một tay săn trộm chuyên nghiệp. Gã thừa thị lực để thấy căn nhà mình đang tràn ngập ánh điện. Chứ sao, và gã có cách đối phó của gã. Gã luôn luôn áp đặt sự bất ngờ cho người khác, từ con béc-giê luôn luôn bị rọ mõm đến… cửa hàng bí mật mà gã tiêu thụ thịt rừng. Gã cần thiết phải tạo nên một sự bất ngờ mới cho bọn trộm tập sự này. Fungco nhếch mép trong bóng tối, gã rút từ lưng quần ra một khẩu súng lục nhỏ xíu.
Tarzan đã cố vểnh hết vành tai vẫn không nghe được tiếng bước chân của Fungco và ả tóc đỏ. Chúng lọt qua cửa trước như hai bóng ma.
Khi Tarzan nhìn thấy được đôi nhân tình từ cặp mông trở xuống thì đã muộn. Chúng xuất hiện đột ngột đến mức độ chắc chắn Smith và Stunla không thể có một phản ứng nào.
Fungco gầm thét như một con thú bị chọc tiết:
- Đưa tay lên khỏi đầu. Cấm cử động. Thằng chó đẻ kia bỏ cái nạng xuống, nghe rõ chưa? Bỏ xuống, tao bắn thủng tim mày ngay bây giờ.
Một phút im lặng. Fungco sửng sốt xì hơi qua kẽ răng:
- Ra là Maks Stunla. À a, tôi lại còn được vinh dự tiếp ai nữa đây? Rõ rồi, Harry Smith! Tôi đã thấy mặt mũi “ngài” trên báo chí rồi. Hừ, giờ thì thằng này rõ tất cả rồi, thưa ngài phi công láu cá.
Onga Kretsme thì thào:
- Đừng bắn chết họ Fungco. Hãy nghe họ nói vài tiếng cũng còn kịp chán. - Câm miệng lại Onga. Cô không khôn hơn tụi nó đâu.
Smith bắt đầu lên tiếng. Gã đã lấy lại tinh thần:
- Dẹp khẩu súng qua một bên đi Fungco. Chúng ta có thể thỏa thuận với nhau.
- Sao? Thỏa thuận với một gia chủ đang thắng thế? Ngon lành quá hả. Nhưng, thôi được. Hãy ngồi lên chiếc đi-văng đó. Cả lão Stunla nữa. Hai tay đặt lên bàn. Ờ, bây giờ thì nói đi…
Con sói đồng hoang Fungco vẫn lăm lăm khẩu súng lục và tất nhiên, đứng nguyên chỗ cũ.
Harry Smith bắt đầu nói:
- Chúng ta chơi bài ngửa, thưa ông Fungco. Tôi là Harry Smith, phi công riêng của Abu Yassir Khalun. Tôi đã tự tay đặt trái bom hẹn giờ trong máy bay mình và định giờ nổ trên mặt biển với một chiếc dù cá nhân dành cho thợ lặn. Xui cho tôi là đêm đó thời tiết rất xấu, tôi buộc phải bay vòng vòng chệch hướng biển Măng và lọt vào không phận cánh đồng Soine. Một phút trước khi bom nổ tôi đã nhảy dù xuống cánh đồng này và vì không dám liệng cái két sắt trị giá 15 triệu mark nên tôi bị trật xương mắt cá chân lúc chạm đất. Trong quá khứ tôi đã nhiều lần đến thành phố và thông thuộc vùng ngoại ô này, nhưng hoàn cảnh lúc đó chỉ có nước chịu chết. Tôi đã chôn cái dù trắng tại chỗ và lết đến những tảng đá rỗng ruột chồng lên nhau, sau này tôi mới biết đó là Ngôi Mộ Trống. Giấu cái két sắt vào hõm đá tôi lại lết đến bìa rừng. Ở bìa rừng tôi gặp Maks Stunla. Ông ta đã biết tôi là ai qua chiếc áo khoác phi công. Ông ta báo tin cho tôi biết là nửa thành phố đã kéo đến cánh đồng Soine để tìm vàng. Lạy Chúa, Maks Stunla là ân nhân cứu mạng tôi, ông ta chẳng những không giao tôi cho cảnh sát mà còn cung cấp mọi thứ… thậm chí cung cấp cả con hoẵng mẹ mà ông săn trộm, thưa ông Fungco. Ông Maks Stunla đã thấy ông và con béc-giê rượt theo con hoẵng như thế nào. Tôi… tôi có bổn phận phải chia phần kho báu của tôi cho ông Stunla và ông.
Fungco nhíu mày:
- Kho báu của ông sao? Không, kho báu không phải của ông, thưa ông Smith! Kho báu là của vị tù trưởng A-rập. Và tôi, kẻ không hề chờ đợi ân huệ của Thượng đế đã được ngài ban phát kho báu nơi Ngôi Mộ Trống.
Gã nghiến răng kèn kẹt:
- Bây giờ thì mọi việc đã đổ bể. Tôi cũng không ích kỷ ẵm gọn 15 triệu mark mà sẵn sàng ăn đồng chia đủ với nhau.
Smith cười nhẹ nhàng:
- Thưa ông Fungco, phần chia của ông cũng đã là một gia tài quá lớn đối với một kẻ chuyên hành nghề săn trộm.
- Sao?
Bất chấp sự ngạc nhiên của Fungco, lão Stunla đắc chí tiết lộ:
- Giấu nhau làm chi Fungco. Tôi còn biết anh bán thịt thú rừng săn được cho ai nữa kia! Có phải anh mang cho lão Kaipne, chủ quán Thức Ăn Địa Ngục không nào?
- Trời ơi, lão như… một con quỷ.
Fungco cao hứng liền ba hoa một hồi về cái hầm bí mật chứa thịt nào đó ở quán Kaipne.
Smith kéo hung thần Fungco trở lại câu chuyện:
- Tôi có một ý kiến về kho báu. Bốn người chúng ta sẽ chia đều để người này không tố cáo người kia.
- Đúng là một đề nghị tuyệt hảo về tính… tin cậy.
Cả đám cười lên man rợ. Tarzan nín thở nghe ngóng. Rõ ràng mọi điều hắn đoán về Smith, Stunla và Fungco đều đúng. Chỉ trừ lão chủ quán gian ác Kaipne.
Có điều, tình thế đã không còn lạc quan như trước nữa. Hai băng ma quỷ bắt tay nhau khiến hắn phải chạm trán với… bốn kẻ thù. Ít nhất cũng một kẻ có súng.
Smith ngập ngừng hỏi:
- Cái két sắt… đâu rồi Fungco?
Tên săn trộm cười ha hả:
- Giờ thì tôi tiết lộ được rồi. Ngoài vườn…
Gã gạt bàn tay ả Onga định bịt miệng gã lại:
- Tình thế đã khác rồi. Cứ tin ở anh. Này, kho báu tôi đã chôn ngoài vườn dưới chân con chó béc-giê.
Smith vừa mừng rỡ vừa thất vọng:
- Đáng tiếc là cái két sắt không thể mở được…
Ba tên còn lại bàng hoàng:
- Sao?
- Vì nó là một trong những cái két nhỏ an toàn nhất thế giới. Lão tù trưởng bị thịt bao giờ cũng xài loại hàng cao giá nhất, cái két đó là sự liên kết của các hợp kim.
- Mẹ kiếp, đành phải dùng thuốc nổ mở két vậy. – Fungco đề nghị.
- Không được! Vì các báu vật bên trong sẽ bị hủy hoại. Đúng lúc nản lòng đó, Onga và Stunla đồng loạt hét lên:
- Thằng… Tesco!
Mắt Fungco sáng rực:
- À á a, Tesco. Đúng rồi. Chuyên viên phá két bạc, ông vua nổ tung mọi ổ khóa trên đời! Chúng ta sẽ chia thêm phần cho nó.
Lão lang thang Stunla nhấp nhổm:
- Tôi sẽ gọi nó lại đây ngay lập tức. Bởi vì… hề hề, tôi còn một chuyện khác phải làm…
Lão cười thật độc ác khiến Fungco giật mình:
- Chuyện gì nữa hả lão già?
- Ừ ừm, chuyện nhỏ thôi. Khởi sự từ ba thằng nhóc con và một con bé. Chúng mò mẫm khắp đồng hoang. Chúng chiếm giang sơn của tôi, phát hiện khẩu súng của anh đấy Fungco, và lục tung cái dù chôn kín của Smith. Chứng “tuyên chiến” với tất cả chúng ta. Ừ… ừm, tôi nghĩ rằng chúng còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát. Có vẻ như chúng đã biết rành rẽ rằng ai đang giữ kho báu. Hề hề, chúng có một con chó chột mắt gốc Tây Ban Nha lúc nào cũng quanh quẩn bên mình. Tôi đã quyết định bắt cóc con chó khốn kiếp kia để làm chúng chùn bước. Chuyện nhỏ mà Fungco. Con chó đang bị trói và giam giữ tại một kho chứa cỏ. Nó sủa ăng ẳng như một con chó điên. Bây giờ tôi phải cho nó ngưng… sủa.
Fungco rất hài lòng:
- Làm thịt nó đi Stunla. Lão cứ lột da và bán cho lão Kaipne như bán một con thỏ ngoại hạng. Lão chủ quán mua tất cả những sinh vật bốn chân không từ con nào.
Lão Stunla tiếp tục:
- Tôi đã gọi điện cho chủ của con chó. Cái con bé đó hình như tên là Gaby Glockner. Tôi đã bịt mũi khiến con bé không phân biệt được giọng nói. Tôi chỉ muốn chúng ngưng quấy rầy chúng ta bằng không thì sẽ… cứa cổ con chó. Nhưng lúc này chuyện đó xưa rồi phải không, chúng ta chỉ chờ thằng vua phá két Tesco mở kho báu ra là chia phần và biến. Khỏi sử dụng con chó làm áp lực nữa, tôi thề sẽ cho nó tan trong nồi súp hầm của lão Kaipne.
Fungco bây giờ mới chịu hạ khẩu súng lục xuống. Gã choàng tay qua vai ả nhân tình tóc đỏ.
- Vô phòng khách đi em. Mình sắp cần tiếp đãi hai… người bạn mới này.
*
Cánh cửa đóng sập sau lưng bọn chúng và… Tarzan chui ra khỏi gầm giường. Hắn dừng bước trước phòng khách nghe ngóng.
Tiếng Fungco:
- Bốn đứa nhãi đó làm tôi khó chịu. Cái thằng cao lớn cầm đầu bốn đứa đã mò đến đây do thám. Tuy nhiên tôi tin là chúng chưa biết gì về kho báu trong vườn, nếu không chúng đã báo cảnh sát… Ờ, uống đi chứ Stunla. Smith nữa, cụng nào…
Tiếng Stunla:
- Cho phép tôi uống ít thôi. Tôi còn phải tìm Tesco về bây giờ. À… ừm, xong nhé. Hoan hô sự hợp tác làm ăn. Tôi còn phải thăm… con chó.
Tarzan nghe tiếng lão xô ghế đứng dậy. Hắn chạy liền qua phòng hong dược thảo. Kính cửa sổ đã bị đập vỡ toang. Tarzan nhảy ra theo lỗ thủng đó. Hắn đợi ở góc nhà.
Vài giây sau Stunla bước ra. Bên ngoài lão có vẻ thật đáng thương với thân hình gầy gò có chiều cao hai mét. Chẳng ai ngờ chỉ vì một phần kho báu mà lão bị mất hết tính người.
Tarzan, Kloesen và Karl đạp xe về gia trang Sauerlich. Ba đứa tha hồ vùng vẫy dưới hồ bơi trong nhà kính của cha mẹ Kloesen. Nước trong veo đến tận đáy, và đáy thì biêng biếc một màu xanh lộng lẫy.
Mặt trước của hồ bơi ngó ra vườn cũng được bao bằng kính. Thỉnh thoảng lại có những sinh vật có cánh như bướm, ruồi và ong vò vẽ lạc vào làm tăng thêm không khí thiên nhiên sảng khoái.
Sau khi bơi thỏa thích, ba quái bắt đầu tiết mục chơi bóng bàn. Khốn khổ cho Tròn Vo, ván nào nó cũng bại trận. Nó có vẻ như không phù hợp với bất kỳ môn thể thao căng thẳng nào có tính ăn thua. Đó cũng là lý do thằng mập dễ thương như nó luôn luôn bị điểm 1 môn thể dục thể thao.
Karl cuối cùng đã về nhà, bỏ lại Tròn Vo ngáy khò khò trên chiếc ghế bành to tướng. Trên sân thượng, ông bà Sauerlich đang tiếp hai khách quen bằng những cốc rượu vang.
Tarzan rảnh rỗi. Ít nhất từ lúc này cho đến khi trời tối. Hắn cảm thấy nhớ mẹ. Hắn lặng lẽ lên phòng Kloesen lôi ra một xấp giấy viết thư.
Lá thư vừa chấm dứt thì thằng mập ở đâu cuống cuồng chạy vào. Nó đã tỉnh ngủ.
- Ra nghe điện thoại gấp Tarzan. Gaby gọi mày. Đang khóc nức nở… Tarzan bật dậy. Hắn cầm máy đúng hai giây sau.
- Gaby đó à. Chuyện gì vậy?
Tiếng thút thít của Gaby vang lên bên kia đầu dây làm tay Tarzan run run. Hắn cuống quít:
- Nói cho mình nghe đi Gaby…
Gaby lại nấc lên:
- Oskar biến mất rồi…
- Sao? Nó chạy mất hay là bị người ta bắt mất?
- Không biết nữa. Nó mất thật rồi.
- Nào, bình tĩnh chớ Gaby. Mình thấy nó không rời bạn đến nửa bước…
Tarzan hiểu rằng hắn đã an ủi Công Chúa một câu quá thừa. Mới hôm đầu tiên do thám cánh đồng hoang Soine chứ lâu la gì, cũng chính hắn phải cuống cuồng đi tìm con Oskar đang mải mê săn đuổi một con thỏ trắng. Trời đất, con chó có máu giang hồ y hệt… chủ của nó.
Giọng Gaby nghẹn ngào:
- Có kẻ nào đó… đã bắt nó.
- Chưa chắc, có thể…
Cô bé sụt sịt:
- Không “có thể” gì hết. Mới đầu thì nó chạy đi, lúc mình cùng nó ghé công viên Humbold thư giãn một chút trước khi giúp mẹ làm bánh. Vậy mà…
- Cái công viên nhỏ xíu cách nhà mình không xa, phải nói là gần xịch. Vườn hoa vắng tanh và con Oskar chạy. Mình cứ tưởng nó đi vệ sinh bình thường, ai ngờ nó phóng ra lối khác của công viên. Mình không còn thấy được nó bởi các bờ giậu chắn trước mặt…
- Sao nữa?
- Và Oskar không trở lại.
- Đừng bi kịch quá Gaby.
- Còn hơn cả bi kịch. Một bà lão ngồi trên ghế dài cạnh bồn phun nước bảo rằng bà đã thấy con Oskar bị một người đàn ông dụ khị. Oskar ve vẩy đuôi chạy đến và bị gã túm cổ. Gã này đã kẹp nách con chó rồi phóng đến một cái xe chờ sẵn.
Tarzan mím chặt môi. Bàn tay hắn co lại thành nắm đấm.
- Tarzan ơi, lỡ Oskar bị hại thì…
- Đừng quá lo vậy, Gaby. Mình cho là có ai đó đùa dai đó thôi.
- Mình sẽ nổi điên thật sự nếu mọi chuyện không phải như bạn nói…
Tarzan ngập ngừng:
- Này, ba Gaby đã hay chưa?
- Mẹ mình đã điện ngay cho ba biết. Nhưng ông không có mặt ở văn phòng. Ông đang chỉ huy một cuộc vây ráp ở nhà ga để bắt quả tang bọn cờ gian bạc lận chuyên nghiệp. Hiện giờ mình không còn muốn làm bánh hoa quả nữa. Mẹ mình còn tuyệt vọng hơn mình.
- …
- Nghĩ ra được gì chưa Tarzan?
- Ờ ờ… trong đầu tôi vừa xuất hiện một giả thuyết. Rõ ràng không ai tự nhiên ăn trộm chó bao giờ. Thủ phạm phải bắt đầu từ một âm mưu đen tối, mà đối tượng không chỉ có một mình bạn. Hiểu chưa Gaby? Hắn nhắm cả vào Karl, Kloesen và… tôi. Gã biết bốn đứa mình cùng một băng với nhau cũng như biết Oskar lúc nào cũng quanh quẩn bên bạn. Có nghĩa là gã đã bám theo bạn sát nút, biết rõ nhà ở lẫn công viên Humbold nơi bạn dẫn Oskar ra. Chứ sao? Gã “dằn mặt” mình trong vụ gì? Vụ kho báu A-rập phải không? Gã là ai hở Gaby?
- - Fungco!
Gaby buột miệng. Tròn Vo đang đứng cạnh Tarzan cũng hưởng ứng tức khắc. Tarzan gật gù:
- Có thể. Mà cũng có thể là viên phi công Harry Smith. Cũng lại có thể là lão lang thang Maks Stunla. Chúng ta có quá nhiều kẻ thù.
- Trời ơi!
- Chúng chưa hạ Oskar bây giờ đâu. Đêm nay tôi sẽ có mặt tại sào huyệt Fungco và sẽ thu hồi con Oskar nếu tên đểu cáng này là thủ phạm bắt cóc. Nếu không phải gã thì sáng sớm tôi sẽ lùng sục cánh đồng Soine để “nói chuyện phải quấy” với lão Stunla và Harry Smith.
Gaby im lặng rồi sụt sùi bên kia đầu dây:
- Mình sẽ cầu nguyện cho bạn. Bất cứ lúc nào tìm được Oskar hãy gọi điện cho mình… dù là nửa đêm…
- Ngủ ngon nhé Gaby, và… bình tĩnh. Bạn sẽ nhận được điện gọi.
Tarzan gác máy. Khuôn mặt Tròn Vo đầy vẻ hãi hùng:
- Bắt cóc… chó. Thật đốn mạt.
- Ừ, nhưng chúng đã phạm một sai lầm căn bản, nếu chúng nghĩ rằng đã dọa được Gaby. Làm thế, chúng đã tuyên chiến với tụi mình rồi đó. Khốn kiếp!
Tarzan suýt nhổ một bãi nước bọt vì ghê tởm thủ phạm ném đá giấu tay. Hắn thấy mắt Tròn Vo rực lửa.
*
Gaby gọi điện lần thứ hai lúc 19 giờ 7 phút. Cô không khóc nữa nhưng tiếng nói nghe như lạc giọng:
- Này Tarzan, một người đàn ông vừa “phôn” tới. Mẹ mình đang ở trên nhà ông bà Gruytsne nên mình phải cầm ống nghe. Không thể phát giác gã qua giọng nói phát âm từ mũi. Gã đe dọa nếu mình hé ra cho cảnh sát biết về “vụ này” thì con Oskar coi như… qua đời. Rồi gã cúp máy.
Tarzan có vẻ hài lòng:
- Đúng như chúng ta tiên đoán. Nếu gã là Fungco thì “vụ này” của gã là chuyện xấu xa gì đó mà gã tưởng tụi mình đã biết. Nếu gã là Smith hoặc Stunla thì “vụ này” là vụ chôn kho báu ăn cướp nơi Ngôi Mộ Trống. Được rồi, chúng ta sẽ chấp nhận cuộc chơi: hai bên cùng giữ bí mật.
Gaby hơi khựng lại:
- Mình có được kể cho ba không?
- À… chuyện đó… cũng không có gì khó xử cả. Cứ kể cho ông nghe toàn bộ sự thật, trừ “vụ này” của tụi mình…
- “Vụ này” nào? Vụ truy lùng tung tích của Oskar hả? Mình hiểu… Chào bạn.
Tarzan vẫy tay kêu Kloesen lại tức thì:
- Ê, Tròn Vo. Tao không nỡ bỏ mày ở nhà một mình…
Thằng mập sung sướng muốn nhảy dựng lên:
- Huynh đệ sống chết có nhau mà. Tao biết mày sẽ thay đổi ý định.
Tarzan quàng tay qua cổ nó:
- Chớ vội mừng. Thực ra bỏ mày ở lại tao sợ giống như Oskar. Chúng sẽ bắt cóc vì… hình như… sắp tới lượt mày.
Kloesen méo xệch miệng:
- Còn thằng quân sư, chẳng lẽ…
- Nó cũng sẽ tham gia đặc vụ… Fungco nữa. Nhớ đấy, mười giờ tối nay khởi hành. Mục tiêu là sào huyệt ma quỷ của Fungco.
*
Hai “tráng sĩ” âm thầm rời khỏi nhà Sauerlich lúc mười giờ tối sau khi ngụy trang mền gối cẩn thận như trên giường đang có người nằm. Tarzan rất sợ bà Sauerlich liếc qua phòng cậu quý tử.
Chúng gặp Máy Tính Điện Tử trước một rạp xinê đúng như ước hẹn qua điện thoại trước đó. Đêm trên phố Brich Aiden không trăng, ấm áp. Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đủng đỉnh chạy ngang.
Giờ này có lẽ gã Fungco cũng đang chờ đợi đối thủ xông đến, nếu gã là nhân vật bắt cóc con chó Oskar. Còn nếu không phải gã thì… căn nhà đương nhiên trống toác, bởi Fungco còn phải săn sóc cô bồ tóc đỏ ở một câu lạc bộ khiêu vũ nào đó.
Chúng dừng lại ngay đầu đường. Vài ngọn đèn cao áp vàng vọt thu hút bầy mối bay đến. Đêm ngào ngạt hương hoa. Đâu đó một con gà mái cục tác giữa giấc ngủ trong chuồng.
Karl nhìn vào nhà Fungco chắt lưỡi:
- Trời tối quá.
Căn nhà ở cách xa ngọn đèn đường. Càng tốt. Tarzan nghĩ thầm. Sẽ không có ai dòm ngó chúng lúc chúng lẻn vào lối cửa sau.
Tarzan đắn đo giây lát rồi quyết định:
- Tụi bay chờ ở đây. Núp sau bụi cây là ổn nhất. Tao cần sự báo động kịp thời lúc cặp nhân tình quay về. Mày phải ngậm ngón tay út vào miệng nghe… quân sư. Chỉ cách đó thì tiếng huýt sáo mới kêu lớn.
Máy Tính Điện Tử gật đầu:
- Đồng ý. Nhưng tao nghi Oskar không có trong nhà. Không nghe thấy tiếng “ẳng, ẳng”.
Tròn Vo trầm ngâm:
- Lỡ gã Fungco đánh thuốc mê con chó thì sao.
Cả ba đứa dắt xe chui vào một bụi cây mà ban ngày có lẽ cành lá khá thưa thớt nhưng ban đêm lại kín bưng.
Tarzan men theo bờ rào, chỉ trong chớp mắt đã mất hút. Hắn trườn như rắn tới cửa sau rồi đứng dậy nghe động tĩnh.
Trong nhà không một âm thanh. Xe đạp của Fungco dựng bên tường được khóa kỹ. Tarzan bắt đầu vặn nắm cửa, nhưng cửa không mở như hồi chiều. Hắn rút chùm chìa khóa ra thử hết hai chìa và thất vọng.
Tuy nhiên vẫn không sao. Có một ổ khóa an toàn nằm an toàn nằm nơi cửa trước. Hắn lặng lẽ tra chìa vào và lần này thành công. Cánh cửa mở ra không tiếng động. Hắn lách vào nhà, sập cửa lại giữa bóng tối mênh mông.
Có lẽ hắn đang ở trong một căn phòng thiếu cửa sổ. Tarzan mò mẫm tới một cánh cửa thông với một phòng khác. Hắn kề sát tai vô thành cửa nghe ngóng. Sau cánh cửa mọi thứ im phăng phắc. Hắn mở hé cửa, im ắng như không. Căn phòng này cũng u ám không kém gì căn phòng trước, nhưng từ đây có thể nhìn qua hai cửa sổ ra đường. Tấm rèm cửa đã che gần hết ánh sáng, dù vậy chỉ một chút thôi cũng đủ để Tarzan xác định đây là phòng tiếp khách.
Hắn cần thực hiện liền hai mục tiêu trước mắt: tìm vị trí cái két sắt chứa kho báu và nơi giam giữ con chó Oskar.
Tarzan khởi sự kiểm tra các phòng nhỏ. Ngoài căn phòng khách rộng, chỉ còn phòng ngủ, căn bếp mà hắn đã biết, rồi một phòng tắm lỗi thời và thêm một phòng nhìn ra vườn phảng phất hương thơm dễ chịu. Hầu như đủ loại dược thảo Fungco đều chứa trong phòng này.
Bắt đầu từ đâu? Tarzan nghĩ rằng có thể bắt đầu từ phòng ngủ. Tuy nhiên trời ạ, hắn biết chắc một trăm phần trăm là sẽ tiến hành cuộc điều tra bằng đôi mắt của một người mù. Đố hắn dám sờ đến công tắc đèn, điện sáng lên là hắn đã tự tố cáo hắn. Mà rờ rẫm chậm chạp như thế này trong bóng tối thì biết bao giờ mới tìm được Oskar.
Trong lúc khổ sở vì chưa nghĩ ra cách gì, chân hắn đã nhích đến chiếc giường từ lúc nào.
Tarzan giật bắn người. Một tiếng động như tiếng thủy tinh vỡ vang lên phía sau nhà. Sau đó là một tiếng động rền hơn nữa.
- Choang!
Vậy là đã có kẻ thứ hai vừa đột nhập nhà Fungco. Hai tiếng choang liên tiếp. Ông bà chủ không bao giờ đập cửa kính nhà mình ra như thế. Tarzan cân nhắc trong một giây và hắn gật gù. Trong chớp mắt hắn đã chui tọt xuống gầm giường và nằm bẹp gí như một con gián.
Hắn may mắn nằm êm ái trên một tấm thảm. Tấm thảm như bốc lên mùi nước hoa sực nức. Hắn hiểu rằng mình đang “ngụ” dưới gầm giường ả tóc đỏ, vì nếu lọt vào giường gã Fungco thì tấm thảm chắc toàn mùi xú uế. Chỉ có điều, bụi mù mịt. Tarzan cố bịt mũi để khỏi bị hắt hơi.
Cửa mở. Một luồng sáng từ đèn pin rọi lần lượt qua giường, tủ áo rồi dừng lại trên các bức tường.
Giọng một người đàn ông:
- Không có ma nào ở nhà.
Tarzan giật mình. Cái giọng ngắt quãng kia đích thị là giọng lão già Stunla. Và lão đang nói với một kẻ thứ hai…
Đúng như hắn đoán, lão Stunla cười khoái trá:
- Hiểu chứ Harry Smith, chúng ta mặc sức tung hoành. Fungco và Onga Kretsme đi du hí rồi. Chúng tưởng bở nên ăn mừng quá sớm, hề hề…
Đáng lẽ hắn phải tính đến chuyện lão già Stunla và viên phi công Smith sẽ “thăm viếng” căn nhà Fungco. Bởi chúng không tìm kho báu ở đây thì tìm ở đâu? Cái ống nhòm của Smith đã hướng về Fungco và thấy hết mọi hành vi của gã ở Ngôi Mộ Trống.
Không nên ra tay sớm. Tarzan tự nhủ thầm. Cứ đợi hai tên cáo già lùng sục ra cái két sắt đã. Gã Smith tuy cao lớn nhưng một chân bị gãy, còn lão Stunla thì khỏi nói: một con thỏ đế đúng nghĩa. Với thành tích thi lên huyền đai hạ sáu đối thủ liên tục, Tarzan biết cách làm cho hai ông khách… người lớn nếm mùi Judo lịch sự.
Hắn nghe một âm thanh trầm trầm:
- Kiếm từng phòng. Cái két sắt không thể có cánh được. Ái chà, tiếng của Harry Smith. Gã phi công người Anh nói tiếng Đức khá trôi chảy. Rõ ràng hai con cáo già đang đứng trong hành lang. Ánh đèn pin tắt phụt.
Sau đó là tiếng nạng khua xuống sàn lộc cộc và tiếng kính vỡ loảng xoảng từ phòng chứa dược thảo. Hai kẻ đồng mưu hẳn đã chui vào cửa sổ, và một kẻ đã can đảm chui vào với cái chân cà thọt.
Vậy là bọn chúng phải có một chiếc xe hơi đậu sẵn ở đâu đó ngoài khu vườn để chở gã phi công què chân. Chiếc xe hơi đó có phải là chiếc xe đã chở người đàn ông bắt cóc con chó Oskar không?
Bọn chúng đã đi vào phòng khách. Tarzan nghe rất rõ tiếng nạng khua của Smith mỗi lúc một gần. Lão Stunla đang la lên:
- Đợi tôi bật đèn đã. Chúng ta cần ánh sáng để lục soát mấy cái tủ ở phòng ngoài. Thằng Fungco và con Kretsme tóc đỏ chưa về đâu mà lo.
Đèn trần sáng rực. Ánh sáng hắt qua cửa đe dọa. Hình như chúng đang moi sạch những đồ vật trong tủ. Chúng sục sạo như trên cõi đời này chỉ có chúng hiện diện.
“Rồi chúng sẽ mò vào đây và đương nhiên sẽ rọi đèn xuống gầm giường”. Tarzan chờ đợi giây phút ấy. Hắn nằm tấn ngay trên tấm thảm, hắn có thể trườn nhanh như một ninja và bật dậy tấn công một lúc hai đối thủ.
Đúng lúc ấy hắn nghe thấy tiếng huýt gió. Tín hiệu báo động xuyên qua bóng tối tĩnh lặng nghe chát chúa.
Gã phi công có vẻ hốt hoảng:
- Ai vừa huýt gió đó Stunla?
Lão già lang thang đang mê muội trong cơn tìm báu vật:
- Không phải tôi, yên trí đi, ở khu này huýt sáo là thường. Người ta nuôi chó đầy rẫy. Ủa, mà cái két sắt nằm đâu kìa?
Tarzan suýt nữa thì ho sặc lên vì tức cười và vì bụi bẩn. Cái chết đến trước mặt mà hai kẻ đột nhập vẫn không hay. Này, gã hung thần Fungo sẽ xông vào với khẩu súng trên tay không biết lúc nào…
*
Nhưng… gia chủ không xông vào liền. Fungco chỉ lẳng lặng di động bằng bước chân của loài mèo. Cũng là kiểu rình rập của một tay săn trộm chuyên nghiệp. Gã thừa thị lực để thấy căn nhà mình đang tràn ngập ánh điện. Chứ sao, và gã có cách đối phó của gã. Gã luôn luôn áp đặt sự bất ngờ cho người khác, từ con béc-giê luôn luôn bị rọ mõm đến… cửa hàng bí mật mà gã tiêu thụ thịt rừng. Gã cần thiết phải tạo nên một sự bất ngờ mới cho bọn trộm tập sự này. Fungco nhếch mép trong bóng tối, gã rút từ lưng quần ra một khẩu súng lục nhỏ xíu.
Tarzan đã cố vểnh hết vành tai vẫn không nghe được tiếng bước chân của Fungco và ả tóc đỏ. Chúng lọt qua cửa trước như hai bóng ma.
Khi Tarzan nhìn thấy được đôi nhân tình từ cặp mông trở xuống thì đã muộn. Chúng xuất hiện đột ngột đến mức độ chắc chắn Smith và Stunla không thể có một phản ứng nào.
Fungco gầm thét như một con thú bị chọc tiết:
- Đưa tay lên khỏi đầu. Cấm cử động. Thằng chó đẻ kia bỏ cái nạng xuống, nghe rõ chưa? Bỏ xuống, tao bắn thủng tim mày ngay bây giờ.
Một phút im lặng. Fungco sửng sốt xì hơi qua kẽ răng:
- Ra là Maks Stunla. À a, tôi lại còn được vinh dự tiếp ai nữa đây? Rõ rồi, Harry Smith! Tôi đã thấy mặt mũi “ngài” trên báo chí rồi. Hừ, giờ thì thằng này rõ tất cả rồi, thưa ngài phi công láu cá.
Onga Kretsme thì thào:
- Đừng bắn chết họ Fungco. Hãy nghe họ nói vài tiếng cũng còn kịp chán. - Câm miệng lại Onga. Cô không khôn hơn tụi nó đâu.
Smith bắt đầu lên tiếng. Gã đã lấy lại tinh thần:
- Dẹp khẩu súng qua một bên đi Fungco. Chúng ta có thể thỏa thuận với nhau.
- Sao? Thỏa thuận với một gia chủ đang thắng thế? Ngon lành quá hả. Nhưng, thôi được. Hãy ngồi lên chiếc đi-văng đó. Cả lão Stunla nữa. Hai tay đặt lên bàn. Ờ, bây giờ thì nói đi…
Con sói đồng hoang Fungco vẫn lăm lăm khẩu súng lục và tất nhiên, đứng nguyên chỗ cũ.
Harry Smith bắt đầu nói:
- Chúng ta chơi bài ngửa, thưa ông Fungco. Tôi là Harry Smith, phi công riêng của Abu Yassir Khalun. Tôi đã tự tay đặt trái bom hẹn giờ trong máy bay mình và định giờ nổ trên mặt biển với một chiếc dù cá nhân dành cho thợ lặn. Xui cho tôi là đêm đó thời tiết rất xấu, tôi buộc phải bay vòng vòng chệch hướng biển Măng và lọt vào không phận cánh đồng Soine. Một phút trước khi bom nổ tôi đã nhảy dù xuống cánh đồng này và vì không dám liệng cái két sắt trị giá 15 triệu mark nên tôi bị trật xương mắt cá chân lúc chạm đất. Trong quá khứ tôi đã nhiều lần đến thành phố và thông thuộc vùng ngoại ô này, nhưng hoàn cảnh lúc đó chỉ có nước chịu chết. Tôi đã chôn cái dù trắng tại chỗ và lết đến những tảng đá rỗng ruột chồng lên nhau, sau này tôi mới biết đó là Ngôi Mộ Trống. Giấu cái két sắt vào hõm đá tôi lại lết đến bìa rừng. Ở bìa rừng tôi gặp Maks Stunla. Ông ta đã biết tôi là ai qua chiếc áo khoác phi công. Ông ta báo tin cho tôi biết là nửa thành phố đã kéo đến cánh đồng Soine để tìm vàng. Lạy Chúa, Maks Stunla là ân nhân cứu mạng tôi, ông ta chẳng những không giao tôi cho cảnh sát mà còn cung cấp mọi thứ… thậm chí cung cấp cả con hoẵng mẹ mà ông săn trộm, thưa ông Fungco. Ông Maks Stunla đã thấy ông và con béc-giê rượt theo con hoẵng như thế nào. Tôi… tôi có bổn phận phải chia phần kho báu của tôi cho ông Stunla và ông.
Fungco nhíu mày:
- Kho báu của ông sao? Không, kho báu không phải của ông, thưa ông Smith! Kho báu là của vị tù trưởng A-rập. Và tôi, kẻ không hề chờ đợi ân huệ của Thượng đế đã được ngài ban phát kho báu nơi Ngôi Mộ Trống.
Gã nghiến răng kèn kẹt:
- Bây giờ thì mọi việc đã đổ bể. Tôi cũng không ích kỷ ẵm gọn 15 triệu mark mà sẵn sàng ăn đồng chia đủ với nhau.
Smith cười nhẹ nhàng:
- Thưa ông Fungco, phần chia của ông cũng đã là một gia tài quá lớn đối với một kẻ chuyên hành nghề săn trộm.
- Sao?
Bất chấp sự ngạc nhiên của Fungco, lão Stunla đắc chí tiết lộ:
- Giấu nhau làm chi Fungco. Tôi còn biết anh bán thịt thú rừng săn được cho ai nữa kia! Có phải anh mang cho lão Kaipne, chủ quán Thức Ăn Địa Ngục không nào?
- Trời ơi, lão như… một con quỷ.
Fungco cao hứng liền ba hoa một hồi về cái hầm bí mật chứa thịt nào đó ở quán Kaipne.
Smith kéo hung thần Fungco trở lại câu chuyện:
- Tôi có một ý kiến về kho báu. Bốn người chúng ta sẽ chia đều để người này không tố cáo người kia.
- Đúng là một đề nghị tuyệt hảo về tính… tin cậy.
Cả đám cười lên man rợ. Tarzan nín thở nghe ngóng. Rõ ràng mọi điều hắn đoán về Smith, Stunla và Fungco đều đúng. Chỉ trừ lão chủ quán gian ác Kaipne.
Có điều, tình thế đã không còn lạc quan như trước nữa. Hai băng ma quỷ bắt tay nhau khiến hắn phải chạm trán với… bốn kẻ thù. Ít nhất cũng một kẻ có súng.
Smith ngập ngừng hỏi:
- Cái két sắt… đâu rồi Fungco?
Tên săn trộm cười ha hả:
- Giờ thì tôi tiết lộ được rồi. Ngoài vườn…
Gã gạt bàn tay ả Onga định bịt miệng gã lại:
- Tình thế đã khác rồi. Cứ tin ở anh. Này, kho báu tôi đã chôn ngoài vườn dưới chân con chó béc-giê.
Smith vừa mừng rỡ vừa thất vọng:
- Đáng tiếc là cái két sắt không thể mở được…
Ba tên còn lại bàng hoàng:
- Sao?
- Vì nó là một trong những cái két nhỏ an toàn nhất thế giới. Lão tù trưởng bị thịt bao giờ cũng xài loại hàng cao giá nhất, cái két đó là sự liên kết của các hợp kim.
- Mẹ kiếp, đành phải dùng thuốc nổ mở két vậy. – Fungco đề nghị.
- Không được! Vì các báu vật bên trong sẽ bị hủy hoại. Đúng lúc nản lòng đó, Onga và Stunla đồng loạt hét lên:
- Thằng… Tesco!
Mắt Fungco sáng rực:
- À á a, Tesco. Đúng rồi. Chuyên viên phá két bạc, ông vua nổ tung mọi ổ khóa trên đời! Chúng ta sẽ chia thêm phần cho nó.
Lão lang thang Stunla nhấp nhổm:
- Tôi sẽ gọi nó lại đây ngay lập tức. Bởi vì… hề hề, tôi còn một chuyện khác phải làm…
Lão cười thật độc ác khiến Fungco giật mình:
- Chuyện gì nữa hả lão già?
- Ừ ừm, chuyện nhỏ thôi. Khởi sự từ ba thằng nhóc con và một con bé. Chúng mò mẫm khắp đồng hoang. Chúng chiếm giang sơn của tôi, phát hiện khẩu súng của anh đấy Fungco, và lục tung cái dù chôn kín của Smith. Chứng “tuyên chiến” với tất cả chúng ta. Ừ… ừm, tôi nghĩ rằng chúng còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát. Có vẻ như chúng đã biết rành rẽ rằng ai đang giữ kho báu. Hề hề, chúng có một con chó chột mắt gốc Tây Ban Nha lúc nào cũng quanh quẩn bên mình. Tôi đã quyết định bắt cóc con chó khốn kiếp kia để làm chúng chùn bước. Chuyện nhỏ mà Fungco. Con chó đang bị trói và giam giữ tại một kho chứa cỏ. Nó sủa ăng ẳng như một con chó điên. Bây giờ tôi phải cho nó ngưng… sủa.
Fungco rất hài lòng:
- Làm thịt nó đi Stunla. Lão cứ lột da và bán cho lão Kaipne như bán một con thỏ ngoại hạng. Lão chủ quán mua tất cả những sinh vật bốn chân không từ con nào.
Lão Stunla tiếp tục:
- Tôi đã gọi điện cho chủ của con chó. Cái con bé đó hình như tên là Gaby Glockner. Tôi đã bịt mũi khiến con bé không phân biệt được giọng nói. Tôi chỉ muốn chúng ngưng quấy rầy chúng ta bằng không thì sẽ… cứa cổ con chó. Nhưng lúc này chuyện đó xưa rồi phải không, chúng ta chỉ chờ thằng vua phá két Tesco mở kho báu ra là chia phần và biến. Khỏi sử dụng con chó làm áp lực nữa, tôi thề sẽ cho nó tan trong nồi súp hầm của lão Kaipne.
Fungco bây giờ mới chịu hạ khẩu súng lục xuống. Gã choàng tay qua vai ả nhân tình tóc đỏ.
- Vô phòng khách đi em. Mình sắp cần tiếp đãi hai… người bạn mới này.
*
Cánh cửa đóng sập sau lưng bọn chúng và… Tarzan chui ra khỏi gầm giường. Hắn dừng bước trước phòng khách nghe ngóng.
Tiếng Fungco:
- Bốn đứa nhãi đó làm tôi khó chịu. Cái thằng cao lớn cầm đầu bốn đứa đã mò đến đây do thám. Tuy nhiên tôi tin là chúng chưa biết gì về kho báu trong vườn, nếu không chúng đã báo cảnh sát… Ờ, uống đi chứ Stunla. Smith nữa, cụng nào…
Tiếng Stunla:
- Cho phép tôi uống ít thôi. Tôi còn phải tìm Tesco về bây giờ. À… ừm, xong nhé. Hoan hô sự hợp tác làm ăn. Tôi còn phải thăm… con chó.
Tarzan nghe tiếng lão xô ghế đứng dậy. Hắn chạy liền qua phòng hong dược thảo. Kính cửa sổ đã bị đập vỡ toang. Tarzan nhảy ra theo lỗ thủng đó. Hắn đợi ở góc nhà.
Vài giây sau Stunla bước ra. Bên ngoài lão có vẻ thật đáng thương với thân hình gầy gò có chiều cao hai mét. Chẳng ai ngờ chỉ vì một phần kho báu mà lão bị mất hết tính người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất