Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 4 Chương 1: BỌN CƯỚP BỊT MẶT

Trước Sau
Gió rền rĩ như được phát ra từ những cành dẻ trụi hết lá. Từng mảng tuyết lớn tuột xuống từ hàng thông làm hiu quạnh thêm con đường lẻ loi trong khu rừng.Tarzan cảm thấy lạnh buốt lưng vì một mảng tuyết rơi lãng xẹt. Hắn bỗng càng ớn lạnh hơn vì một âm thanh nghèn nghẹt đến rợn người:

- Cứu… cứu… tôi…

Gió hú quá các cành cây ù ù. Trời ạ, có thật đó là tiếng thét của một con người… hay đó chỉ là tiếng gió tàn bạo giữa mùa đông băng giá, hoặc giả có khi là một tiếng sói tru vì lạc mất bầy đàn?

Tarzan bắt đầu chạy. Hắn tung hết guồng chân vào khúc ngoặt của con đường…

Cảnh tượng trước mặt khiến toàn thân hắn nóng ran vì tức giận. Cơn lạnh mới đó đã tan biến.

Coi, trước mặt hắn là một… ông già đang vùng vẫy tuyệt vọng bởi đôi tay gầy yếu đã bị một thằng thanh niên phía sau giữ chặt. Lũ sóc và đàn chim sẻ núp quanh đó thì đang tức giận can thiệp bằng những âm thanh líu ríu.

Cùng với thằng thanh niên kia, còn một thằng khác đang không ngừng đấm vào ngực ông lão. Gã này luồn tay móc bóp của nạn nhân một cách thành thạo.

- Dừng lại!

Tarzan gầm lên làm hai thằng cướp sửng sốt quay phắt lại. Ồ, hoàn toàn không thấy mặt mũi chúng. Chúng chụp mũ vải kín mít phủ xuống tận cổ như những tên không tặc hoặc khủng bố trong loại phim viđêô xã hội đen. Chỉ chừa ra cái nhìn toàn… tròng trắng.

Tarzan ngắm nghía đối thủ. Hai thằng mặc quần Jeans dày cộm, khoác áo phi công nhồi bông và đi ủng lội tuyết. Chúng cao hơn hắn một chút và có lẽ cũng không hơn tuổi hắn bao nhiêu.

Cái thằng vừa sử dụng ông già như một “bao cát” có đôi găng da màu đỏ thường trang bị cho các võ sĩ quyền Anh, nhưng Tarzan biết rằng đây chỉ là loại găng trượt tuyết “mô đen” nhất mới xuất hiện gần đây trong những cửa hàng thể thao thượng hạng.

Ông già đang cố gắng kêu cứu lần nữa trước khi đầu gối quỵ xuống:

- Cướp… gọi… gọi ngay… cảnh sát, cháu… ơi!

Tarzan đã rút ngắn được khoảng cách cần thiết. Hắn nghe thằng đeo găng da quát lớn:

- Cút ngay, thằng nhãi con. Mày…

Cái nhìn của gã này khiến Tarzan chợt linh tính hình như gã có biết hắn. Tuy nhiên hắn không dư thời gian để băn khoăn chuyện này, bây giờ là lúc nhập nội trong tư thế của một hiệp sĩ… Nhu đạo.

- Vèo… vèo…

Hai cú ra đòn quyền Anh đầu tiên của thằng đeo găng cao lớn bay vô… không khí. Tarzan đã thụp đầu xuống và ôm gọn cánh tay gã. Tiếp đó gã rú lên đau đớn vì cánh tay bị vặn chéo như một chiếc khăn mặt vắt kiệt nước. Cơ thể gã uốn éo giống hệt một con rối. Lúc Tarzan buông cánh tay ra, gã chọn mặt đất làm chỗ ngả lưng tức thì. Gã nằm đó rên như chết đến nơi.

- Cẩn thận kìa cháu!

Ông già bỗng la lên và Tarzan chỉ còn biết phản xạ bằng cách hứng gọn quả đấm của thằng cướp thứ hai vào phần trán thay vì vào phần gáy. Vầng trán của hắn “thép nguội” là thế mà vẫn nẩy đom đóm mắt. Hắn loạng choạng lùi lại cười khẩy vì đòn đánh lén. Nụ cười của hắn lạnh lẽo làm sao.

Kia kìa, trước mặt là ông già đã rảnh tay cúi xuống nhặt cây ba-toong nặng trịch lên, còn bên trái thì… thằng đánh lén tiểu nhân đang xông tới.

- Hự…

Gã bịt mặt “hự” một tiếng đúng lúc cánh tay gã vung lên. Đòn cận chiến của Tarzan trúng nách gã thật điệu nghệ và con đại bàng của lớp 10A không chần chừ một giây quàng tay qua bụng gã vật nhào xuống tuyết. Ưu thế của Judo đã có ngay đáp số lúc Tarzan và thằng kia vật lộn.

Tarzan nắm hai đầu chiếc cổ áo khoác phi công của thằng cướp dựng dậy:

- Đầu hàng chưa, thằng tồi…?

Thằng này thở hắt ra:

- Buông… buông…

Đúng thời điểm mọi chuyện đang xuôi chèo mát mái thì một… tai nạn xảy ra. “Tai nạn” ai dè lại khởi sự từ tiếng kêu thất thanh của ông lão:

- Ta sẽ cứu cháu… Yên trí, né qua một bên… nào…

Tarzan chưa kịp quay đầu lại giải thích thì… trời sập. Bầu trời mang hình… một cái ba-toong nặng trịch quất xuống lưng hắn.

Hắn buộc phải “nhả” thằng cướp ra vì hai cánh tay như bị liệt. Cơn đau từ cột sống dội tận ngực khiến hắn không thở nổi. Hắn hớp không khí như một con cá.

Ông già bây giờ mới biết được sự can thiệp tai hại của mình. Giọng ông hãi hùng:

- Lạy Chúa! Tôi… tôi đánh nhầm rồi…

Trong khi Tarzan gần như bị tê liệt thì thằng cướp đang nằm lăn trên tuyết lồm cồm bò dậy. Gã thều thào với thằng cao lớn vẫn còn rên như chết:



- “Go home” chớ… Tonny!

Phước ba đời cho Tarzan, hai thằng cướp đã… ngán đòn. Chúng bật tấm thân ê ẩm xông về phía trước như bị ma rượt. Nếu chúng biết hắn đã bị đo ván bởi cái ba-toong của ông già thì…

*

Lúc này trên các ngọn thông, lũ quạ đang quàng quạc ca khúc chiến thắng. Sự hào hứng của thiên nhiên làm Tarzan tỉnh người. Hắn cũng vừa điều tiết hơi thở bằng khí công vừa đứng dậy phủi tuyết:

- Ông đã vô tình giúp hai thằng cướp tẩu thoát. Nếu không lãnh đủ cây gậy trời giáng của ông thì cháu đã lột mặt nạ chúng rồi…

Giọng ông già đầy phiền muộn:

- Đôi mắt ta đã trông gà hóa cuốc còn cánh tay ta lại… lực bất tòng tâm. Cháu tha lỗi cho ta, nào ta có nhằm vào cháu đâu. Khi người ta đã lên lão tám mươi thì…

- Nhưng ngó ông chưa tới tuổi đó đâu, ông!

- Đừng an ủi ta nữa cháu. Ta biết sức… ta mà. Nào, có ai ngờ tệ nạn xã hội lại hoành hành ngay tại khu rừng của thành phố này. Hai thằng đó như từ trên trời rớt xuống tấn công ta trong lúc ta đang cho đám chim sẻ ngô ăn. Chúng định cướp cái bóp. Lạy trời, cái bóp vẫn nằm kia…

Ông lão run run mở bóp. Bên trong là một xấp tiền khá dày. Ông gật gù hất cái cằm nhọn:

- Này cháu, ta là đại tá Criuo. Đại tá về hưu Criuo. Nhân danh một cựu chiến binh, ta nghiêng mình trước lòng dũng cảm của cháu. Cháu hãy cho ta biết tên họ!

- Thưa ông, Tar…zan. Ồ, cháu xin lỗi. Thực ra cháu là Peter Carsten còn Tarzan chỉ là biệt danh của cháu. Cháu đang theo học lớp 10A trường nội trú ở gần đây…

Đại tá Criuo cười ha hả:

- Ồ, ta đã từng coi phim “Tarzan, chúa tể rừng xanh” cách đây gần ba mươi năm. Cháu xứng đáng là chúa tể của khu rừng thông… hôm nay. Hãy cho phép ta được thưởng công cháu.

Tarzan có vẻ luống cuống. Hắn đoán ngay được ý định của ông lão.

- Cháu không nhận gì của ông đâu, nhất là…

- Nhất là… tiền, phải không? Ồ, cháu… ngoan lắm, nhưng này, đừng làm ta buồn. Người già mà buồn thì đáng thương biết bao nhiêu. Hãy nhận của ta chút quà mọn!

Ông lão dúi vào tay Tarzan tờ 100 mark khiến hắn chỉ còn nước há hốc miệng. Và thản nhiên, vị cựu đại tá rút từ túi ra một gói thức ăn chúm môi gọi bầy sẻ lang thang đến.

Tarzan không còn cách nào khác. Hắn cảm ơn ông lão và lên đường. Coi, tám mươi tuổi như ông Criuo đâu phải xoàng. Ông còn đủ sức giáng trả “kẻ thù” bằng cú ba-toong mạnh như trời giáng. Ông lão lại cũng chẳng thèm đi báo cảnh sát, cứ ngó ông tỉnh bơ làm bạn với bầy chim đố ai biết ở đây vừa xảy ra một chuyện tày trời.

Bây giờ thì đến phiên Tarzan thắc mắc. Hai thằng cướp bịt mặt đó là ai mà lại có vẻ giật thột khi thấy hắn xuất hiện? Một thằng tên là Tonny thì rõ rồi, còn thằng kia?

Đột nhiên hắn rùng mình. Cái dáng cao ngồng ngờ ngợ của thằng đeo găng tay da hình như hắn đã gặp ít ra là một lần. Trong trường nội trú của hắn chứ còn đâu, trời ạ, chẳng lẽ hai thằng tội phạm trẻ tuổi kia là học sinh trường nội trú?

Có cái gì vướng dưới ủng của hắn – Tarzan cúi xuống.

Một cái túi đựng thuốc lá cũ kỹ. Hắn kéo phéc-mơ-tuya và… sững sờ. Trong túi có đầy đủ vật dụng của một “bộ đồ nghề”: một cái muỗng, nửa trái chanh gói trong bọc nilông, một hộp quẹt gaz, một ống tiêm dơ dáy đến mức không vị bác sĩ nào dám rờ đến.

Tarzan lẩm bẩm một mình:

- Chúa ơi, một… bộ đồ nghề của dân nghiền ma túy. Một bộ… “choác”.

Còn phải hỏi, trên các tấm bích chương dán ở các trạm y tế, Tarzan đã từng thấy những bức tranh minh họa đủ thứ dụng cụ “tiêm chích” khủng khiếp này.

Hắn hiểu ra lập tức. Chính một trong hai thằng bịt mặt đã đánh rơi cái túi. Thì ra chúng là dân “choác” chuyên nghiệp. Khi lên cơn nghiền chúng dám làm bất cứ tội ác gì để có tiền mua độc dược trắng, kể cả việc tấn công một ông cụ về hưu.

*

Tarzan cắm đầu cắm cổ chạy qua những con phố hẹp để đến nhà Gaby. “Công Chúa” hôm nay chọn một băng ghế nhỏ bằng gỗ dưới gốc cây lê để làm “Mỹ viện chó”. Cây lê trong vườn nhà Gaby bao giờ cũng kết trái vào mùa thu và có đúng chín trái. Phải chăng đó là điềm lành nếu bói theo bài tây: nhất chín nhì bù… Và đã là… Công Chúa tất nhiên thường… chín nút.

Coi, cô bé đặt một cái nệm để ngừa cảm lạnh khi ngồi lên ghế ra dáng tiểu thư một cách đường hoàng. Gương mặt cô thì chẳng có gì để ngừa, nó cứ hồng lên khỏe mạnh.

Sáu con chó ngồi quây quần trước mặt Gaby, đuôi vẫy rối rít và chờ đến phiên cô săn sóc “sắc đẹp”. Với mọt chiếc bàn chải trong tay cô chủ, chúng hy vọng sẽ được xoắn lông và chải đuôi. Bằng chứng là con chó nào cũng lim dim khoan khoái lúc Gaby ngoáy tai.

Tarzan biết từng con vật. Chúng đều có “hộ khẩu” ở khu phố này. Hắn đếm từng con theo danh sách: con Benlo, con Vandi, con Pecgi, con Chico, con…

Bất ngờ Gaby ngước cái nhìn xanh biếc về phía hắn, chỉ có vậy thôi mà công sức đầu tư trí nhớ của hắn về… tên chó đã bay mất tiêu.



- Chào người hùng, lại có chuyện… hả?

- Ờ, ờ…

- Làm gì mà đờ đẫn vậy, mới ngủ dậy phải không? Ngồi xuống đây đi Tarzan…

Tarzan bất chợt bối rối, y như mọi lần, khi Gaby đột nhiên quan tâm “săn sóc” đến hắn.

- Dẹp chuyện… chó được không Gaby?

- Hở?

- Tôi bắt buộc phải kể bạn nghe chuyện này: vừa rồi tôi mới đụng độ với hai đồ đệ của… ma túy.

- Vậy hả!

Tarzan cảm thấy hả hê. Tối thiểu thì hắn cũng làm Công Chúa phải chú ý đến hắn hơn là chú ý tới… sáu con chó. Hắn thích thú nhìn cô bé hạ bàn chải xuống.

- Qua một số chi tiết, tôi nghĩ rằng có thể đám này là học sinh trường nội trú. Hai thằng đều bịt mặt, nhưng tôi đã làm trầy da cổ tay một thằng bự con lúc vật lộn trên tuyết. Hiểu chứ Gaby, vết thương nhỏ của gã sẽ giúp tôi tìm ra gã.

Gaby sửng sốt trước bộ đồ nghề tiêm chích hắn xòe ra.

- Đúng là những thứ của bọn nghiện ngập đây mà…

- Ủa, sao… sao Gaby cũng rành…?

- Có gì đâu. Thời gian gần đây ba mình có làm việc với đội chống ma túy trong thành phố. Ba bảo là tình hình tiêu thụ loại hàng hóa chết người này trong thanh thiếu niên đang có chiều hướng tăng lên. Có nhiều loại ma túy khác nhau, nhưng hêrôin hoặc bạch phiến là nguy hiểm nhất. Kẻ nào tự sát mới đụng đến nó.

- Ba bạn đã biết ma túy từ đâu ra chưa?

- Cảnh sát vẫn còn chưa biết gì về đường dây cung cấp thứ hàng ghê tởm này. Nhưng hiện giờ thành phố đã trình làng một loại tội phạm mới: Những kẻ nghiền ma túy. Tarzan biết không, vụ hành hung đại tá Criuo mà bạn chứng kiến đang xảy ra như cơm bữa. Một kẻ nghiền ma túy không từ khước bất cứ hành vi phạm pháp nào miễn có được nhiều tiền. Thậm chí chúng còn có thể biến thành người phân phối trong đường dây.

- Thật không hiểu nổi. Riêng việc thanh thiếu niên tập làm người lớn bằng cách hút thuốc lá và nhậu nhẹt tôi đã không hiểu nổi, nói gì đến trò chơi giỡn mặt tử thần với hêrôin và bạch phiến. Tại sao họ lại không sinh hoạt lành mạnh cùng loài vật, như… Gaby đang làm, tại sao họ không đọc sách, tại sao họ không biết ý nghĩa việc chải lông cho một… con chó?

- Chà, người hùng “ga-lăng” thật. Xin cảm ơn sự chiếu cố, tuy nhiên ba tôi nói… có nhiều nguyên nhân khiến tuổi trẻ lao vào con đường nghiện ngập. Thí dụ như bắt đầu từ tò mò, rồi bị rủ rê, hoặc căm giận cha mẹ hay người nuôi dưỡng mình, hoặc chán chường không biết làm gì…

- Cả ở trong trường nội trú chúng ta ư?

- Chứ sao. Ba mình nói rằng có những dấu hiệu cho thấy ma túy đã xâm nhập vào đó.

- Trời đất. Tôi có cảm giác như dưới gầm giường mình nằm có một con chuột chết. Gaby này, tôi sẽ không thờ ơ trước chuyện này đâu. Phải làm một… cái gì đó, đúng không Gaby? Phải khám phá kẻ nào đang cung cấp ma túy, kẻ nào là người tiêu thụ và phải dành cho họ những bản án xứng đáng. Tôi nghĩ đây cũng là một dạng… đặc vụ.

Đôi mắt Tarzan long lên. Cái nhìn của hắn khiến Công Chúa tự nhiên ái ngại, cô bé thừa hiểu tính cách hắn. Cô xoa dịu hắn bằng cách của mình:

- Được rồi Tarzan, hai thằng cướp bịt mặt trước sau gì cũng lộ tung tích. Nhưng… còn việc đón mẹ của bạn? Chúng ta chưa thể hành động khi mẹ bạn chưa rời khỏi đây.

Tarzan thở thật mạnh như vừa trải qua một cơn đồng thiếp. Hắn liếc nhìn đồng hồ:

- Cảm ơn sự nhắc nhở của Gaby. Còn khoảng một tiếng nữa thì tàu hỏa chở bà mới đến.

Công Chúa cắn môi:

- Ngoài ga, chắc chắn Karl và Kloesen đã đợi sẵn. Bà sẽ được chúng ta đón tiếp chu đáo.

Tarzan có vẻ xúc động. Còn phải hỏi, hôm qua mẹ hắn đã gọi điện thông báo bữa nay bà sẽ tới thăm đứa con trai… lưu lạc. Vì rằng bà được hãng làm việc ủy thác một chuyến công cán đến chi nhánh tại Dansbourge thuộc nước Áo. Bà Carsten đã tận dụng cơ hội hiếm hoi này để ghé thăm Tarzan, dù chỉ giới hạn ở hai ngày cuối tuần. Nhưng đối với Tarzan như vậy là quá đủ, hắn đã đặt ngay phòng cho bà tại khách sạn Cung Đình kế bên nhà ga.

Lúc này Gaby đã chải… tóc xong cho con chó thứ sáu: Con Galan. Cô bé dắt dây tất cả đàn chó đang tỏ lòng biết ơn bằng vẻ ngoan ngoãn. Rồi nói thật… hồn nhiên:

- Giúp mình nghe Tarzan. Không lẽ bạn lại từ chối đưa con Benlo hoặc Chico về nhà trả cho chủ của chúng? Vì xin thưa với bạn, trước khi tụi mình ra ga, mình còn phải thực hiện một động tác là dọn phòng cho Evi ở nữa. Hôm nay Evi cũng đến. Có lẽ chị ấy và mẹ bạn sẽ đi khác chuyến tàu…

- Ủa, đáng lẽ theo lịch là ngày mai… tàu chị Evi mới đến ga?

- Thay đổi giờ chót ông thần ơi, chị ấy đã lên chuyến xe lửa từ Frankfurt và sẽ tới đây lúc 6 giờ tối.

- À, thì ra… Còn mẹ mình đến lúc bốn giờ chiều. Nghĩa là bạn sẽ ở lại ga đợi Evi ư?

Gaby không trả lời. Cô bé đang hình dung lại người chị họ. Hai chị em đã không gặp nhau suốt một năm, trong thời gian đó Evi đã học xong trung học và định tháng tư năm tới sẽ học tiếp nghề trợ lý bác sĩ. Evi đã mười tám tuổi, có khuôn mặt cực kỳ dễ thương, ít ra là qua tấm ảnh mà Gaby cho Tarzan xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau