Quyển 10 Chương 2: SIÊU THỊ BỊ NHIỄM ĐỘC
Khu vực bán hoa ở phần sau của siêu thị. Tròn Vo tự nhiên đi chậm lại lúc hai thằng lướt ngang những dãy giá dài bày toàn kẹo sôcôla và kẹo hạnh nhân.
- Toàn là kẹo sản xuất ở hãng Sauerlich. Gia đình tao coi mòi phát đạt đến nơi. Đại ca cho “em” vay nóng năm mark được không?
Tarzan nhìn trần nhà lơ đãng:
- Chúng ta sẽ mua bó hoa màu gì bây giờ kìa?
- Màu nâu sôcôla. Ồ, xin lỗi… tao muốn nói mày cho tao vay nóng năm mark?
- Một mark cũng không được, hiểu chưa Kloesen. Đừng làm hại cái bao tử của mày nữa.
Tròn Vo vẫn thèm thuồng nhìn một… tỉ gói bánh kẹo, có vẻ như hai bên mép của nó sắp nhểu nước miếng.
- Đi lẹ lên, mập.
Tarzan quay đầu thúc nó, đúng lúc ấy hắn chạm phải một người vừa xông tới.
- Ồ…
Hắn vừa mở miệng tính xin lỗi đã nín bặt. Ê, kẻ mới đâm sầm vào hắn có bản mặt nhợt nhạt như một bóng ma. Một bóng ma mặc áo choàng đồng phục màu da cam của nhân viên siêu thị. Người đàn ông có cái đầu hói trắng bóng lưa thưa vài sợi tóc. Cặp mắt của ông ta không còn một chút thần sắc.
- Không sao, không sao…
Người đàn ông lạ lùng tiếp tục bước, nhưng cái tên “Klemm” gắn trên ngực áo của ông ta đã kịp đọng lại trong trí nhớ Tarzan.
Thằng Tron Vo bấy giờ mới ló mặt. Nó phụng phịu nhường đường cho người đàn ông đang băng băng như chạy. Nó khều vai Tarzan lúc ông ta rút tay phải ra khỏi túi.
Tarzan thấy liền tín hiệu của Kloesen. Hắn rượt theo người đàn ông:
- Ông Klemm. Ông đánh rơi cái này.
Hắn cúi xuống nhặt chiếc găng tay bằng da mỏng:
- Đây là vật ông vừa đánh rơi.
Cặp kính cận của người đàn ông muốn dày cộm thêm:
- Thực à… trời ơi, sao tôi vô ý quá…
Ông ta run run cầm chặt chiếc găng tay và lại… chạy như ma đuổi. Tròn Vo chỉ có nước lắc đầu:
- Lão ta coi chiếc găng tay vĩ đại như cái bánh xe bò.
- Còn mày thì sẽ khóc rưng rức nếu bị mất một phong sôcôla chớ gì.
Cuối cùng hai thằng cũng tìm được ở gian hàng hoa một bó hoa mùa thu rực rỡ bọc trong giấy bóng kính và được cột nơ rất lịch sự. Tarzan hài lòng đi đến quầy trả tiền. Hai bên lối đi là những dãy giá bày đầy các loại rau quả đóng hộp hoặc đóng vào chai lọ.
Tarzan liếc mắt. Coi, sao tự nhiên có một lọ dưa chuột muối khác thường đến thế. Một lọ dưa chuột có băng giấy trắng dán trùm lên nhãn hiệu, khác hẳn những lọ dưa chuột khác. Hắn giật mình liên tưởng đến một “thông điệp” nào đó của bọn phá hoại.
Tarzan và Kloesen mò lại gần tức khắc. Y như rằng, cả hai đứa đồng loạt há hốc mồm vì sửng sốt. Nào, nội dung “thông điệp” như sau:
“Xin thông báo với Ban lãnh đạo Siêu thị Đế Vương một hiểm hoạ khủng khiếp: lọ dưa chuột này có chứa chất độc chết người. Chúng tôi sẽ còn tiếp tục đầu độc các loại thực phẩm khác ở mọi chi nhánh của siêu thị trong thành phố nếu Ban lãnh đạo từ chối giao cho chúng tôi một trăm ngàn mark. Đúng vậy, một trăm ngàn mark sẽ được chúng tôi cho biết thời gian và địa điểm nhận. Sẽ không còn ai dám mua hàng của quý vị nếu…”
Kloesen vỗ trán đôm đốp:
- Mình có nằm mơ không, đại ca?
- Mày tỉnh như sáo, Tròn Vo à. Chẳng có gì khôi hài ở đây cả.
Tarzan lao đi nhanh như một tia chớp. Trong nháy mắt, hắn đã nhận diện được một nhân viên siêu thị đang thấp thoáng phía trước. Trời đất, không phải ông Klemm thì còn ai.
Hắn nói dồn dập:
- Mời ông theo tôi. Cửa hàng ông có chuyện lớn.
- Một thằng ăn cắp hả?
- Còn đốn mạt hơn cả một thằng ăn cắp…
Và ông Klemm chết sững chứng kiến bức “thông điệp” tống tiền của bọn tội phạm. Ông ta lắp bắp hỏi một câu cực kì ngu ngốc:
- Ai đã bày ra trò này? Các cậu à?
- Lạy Chúa, sao ông lại nghĩ vậy! Chúng tôi vừa phát hiện ra nó. Trước hết chúng ta phải báo cho cảnh sát và Ban lãnh đạo cửa hàng.
- Vậy hả?
Ông ta không ngần ngại định chụp lọ dưa chuột nhưng bàn tay thép của Tarzan đã ngăn lại kịp thời.
- Đừng đụng vô đó ông Klemm. Ông đừng vô tình xoá dấu vân tay bọn tội phạm.
- Ồ… nhưng còn cái lọ, chẳng lẽ…
Dường như nỗi sợ hãi và lo âu vắt kiệt đi chút máu còn lại trên gương mặt của Klemm. Ông ta nom càng giống xác chết hơn nữa.
- Chẳng có gì khó khăn cả, tôi nhớ rằng ông có một chiếc găng tay…
Klemm luống cuống hơn bao giờ hết:
- Găng tay ư? Tôi có hồi nào… ờ ờ, mà có. Tôi có mang theo nó. Các ngón tay tôi bị bịnh… thiếu máu.
Ông ta thận trọng đeo găng tay da rồi sau đó cầm gọn cái lọ. Còn sau đó nữa ư? Tất nhiên là cả ba cùng đến văn phòng ông giám đốc siêu thị Đế Vương không một chút chần chừ
*
Giám đốc Leibrecht trang bị bộ ria muối tiêu trên gương mặt đứng tuổi ngồi đón… lọ dưa chuột. Ông đọc đi đọc lại “tối hậu thư” trên miếng băng trắng đến thuộc lòng từng chữ một.
- Thật khốn nạn. Chúng đầu độc những trái dưa chuột ngon lành thuộc loại xuất khẩu.
Lúc đó bỗng nhiên Klemm xía vô một câu không ai có thể ngờ được:
- Chính vì vậy mà mình không nên báo cho lực lượng cảnh sát, thưa ông giám đốc. Thà chúng ta bị mất một trăm ngàn mark còn hơn là để cảnh sát điều tra rùm beng về vụ này làm giảm uy tín của siêu thị Đế Vương.
Tarzan tưởng mình đang nghe nhầm. Ông ta lại tiếp tục thao thao:
- Riêng hai chú bé có công phát hiện âm mưu này sẽ được chúng ta trọng thưởng với điều kiện kín miệng. Ông giám đốc thấy sao?
Ông Leibrecht ngẩng đầu:
- Tôi chỉ thấy anh đang lảm nhảm, anh nghe rõ chứ Klemm? Tôi giả dụ trong lọ này có thuốc độc thật thì lại càng phải báo cảnh sát để tránh cái chết cho nhiều người. Tại sao anh không nghĩ rằng tờ giấy “tối hậu thư” này vốn dán hờ sẽ có lúc bị bong ra và rơi xuống đất. Lúc đó thì ai sẽ bị truy tố và ai sẽ ra toà án hả? Anh hay tôi?
Tarzan cảm thấy nhẹ nhõm:
- Ông nói đúng, tờ giấy bong ra thì làm sao người mua biết rằng lọ dưa chuột có thuốc độc. Cháu đề nghị ông báo ngay cho thanh tra hình sự Glockner…
- Ồ, Glockner. Chú em có quen viên thanh tra nổi tiếng này ư?
- Dạ, ông Glockner là ba của bạn gái… à, ba của cô bạn cùng lớp cháu.
- Tốt lắm. Nào, bây giờ tôi cần ý kiến của anh đây, Klemm. Hôm nay anh bảo vệ khu vực phía ấy, anh không thấy điều gì đáng ngờ sao?
Klemm lắc đầu nhưng ông giám đốc thì ngồi thẳng dậy, mắt trợn tròn:
- Con mắt anh giấu ở chỗ nào rồi. Tôi thì nhớ rõ ràng thằng đó. Tôi tình cờ thấy anh đã… trò chuyện với gã.
Klemm liếm môi lo lắng và hấp háy mắt sau cặp kính:
- Gã nào, thưa sếp. Mỗi ngày tôi phải trò chuyện với bao nhiêu khách hàng…
Ông Leibrecht trầm ngâm:
- Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại nghi ngờ thằng cha đó. Đâu chỉ vì vẻ ngoài. Khách hàng của ta đâu chỉ toàn những người dễ coi. Người ta đâu có lỗi khi bị trời ban cho cái mũi khoằm hoặc gương mặt kì dị. Tôi chỉ cảm thấy thằng cha có thái độ kì kì, độc ác, soi mói sao đó. Người lùn tịt, to kềnh càng, quần áo bảo hộ lao động và áo khoác nhem nhuốc bẩn thỉu. Không, tôi tin ở trực giác của tôi mà.
Tarzan reo lên:
- Gã Mũi… Ó. Thưa ông giám đốc, tụi cháu đã đụng độ với gã.
Sương mặt như lướt qua mặt Klemm. Ông ta nhún vai:
- Tôi không quen, không biết và không thấy gã đó. Có thể gã ngẫu nhiên đứng cạnh tôi làm sếp ngộ nhận.
Ông Leibrecht chưa muốn chấm dứt. Mười ngón tay ông gõ xuống mặt bàn:
- Chắc chắn kẻ đầu độc chính là gã, thằng cha có cái mũi ó đó. Dù tôi chưa có bằng chứng nhưng cảnh sát sẽ làm việc của họ khi tôi cung cấp mối nghi ngờ. Hình như gã mới đến siêu thị này lần đầu…
Leibrecht xin địa chỉ Tarzan, Kloesen và sau đó quay số gọi ông thanh tra Glockner tức khắc.
*
Hai quái không còn gì để nấn ná ở siêu thị Đế Vương nữa. Trên đường về nhà, Tròn Vo biến sắc:
- Nếu gã Mũi Ó là thằng tống tiền, tao nghĩ có ngày gã sẽ rờ đến hãng sôcôla của gia đình tao, ớn quá.
Tarzan cười ngất:
- Mày ích kỷ đến độ tao không ngờ. Nhưng tại sao lại đặt nghi vấn cho thằng Mũi Ó kìa?
- Có gì khó hiểu đâu Tarzan. Chính đôi mắt rắn của gã làm tao nghi ngờ, gã đã lẩn tránh chúng ta bằng cách thay đổi thái độ nhanh như chong chóng, nhanh như là gã vừa phạm tội.
- Có lí lắm. Nhưng tao hơi dè dặt đó…
Tarzan buông câu nói lơ lửng. Đã đến gia trang Sauerlich. Bà chủ hãng sôcôla và kẹo ngọt lừng danh đón hai đứa thật thân mật:
- Ồ, các con đã về. Lạy chúa, Willi.
- Con đây, thưa mẹ.
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Bà Sauerlich dù thể hiện tình mẫu tử vĩ đại cỡ nào cũng không quàng hết được bờ vai thằng quý tử.
- Tại sao con càng ngày càng mập, không lẽ ở trường dọn thức ăn toàn sôcôla hay sao?
- Ôi, cái tạng người con vậy đó. Giống bố mà.
Tròn Vo ngoác mồm chối lia lịa. Nó tìm cách lảng chuyện:
- Bó hoa của tụi con tặng mẹ kìa, tuyệt không? Này nhé, tụi con được nhà trường cử sang dự giờ với lớp học của các bạn bên rạp xiếc…
Rồi nó mau mắn tường thuật lại nội vụ ở siêu thị Đế Vương khiến bà Sauerlich sợ hãi. Bà ôm bó hoa chạy xuống bếp như sợ “gã mũi ó” bắt đầu chiến dịch rắc độc dược tại… thực phẩm mới mua về.
Hai đứa lên phòng Kloesen ở tầng hai. Đã có kê thêm một chiếc giường cho Tarzan. Tròn Vo nhón chân đi xuống bếp rồi hớn hở bê lên một đĩa thịt thăn rán và đùi gà ngon tuyệt. Tròn Vo xoa bụng nói:
- Tụi mình có thể gói phần ăn thừa cho lũ sư tử và hổ. Nhưng tao sợ là chúng sẽ không để ý đến những miếng thịt bé tẹo này mà lại để ý đến tao kia.
- Yên tâm đi. Nếu biết thịt mày có vị sôcôla thì chúng gạch tên mày ra khỏi thực đơn ngay.
Ba giờ rưỡi chiều, y giờ hẹn, Gaby và Karl đến đông đủ. Công chúa bảnh đến nỗi người hùng Tarzan chỉ biết tròn xoe mắt. Coi, hôm nay cô bé diện áo khoác màu lam, cổ trắng, đầu đội chiếc nón len xinh xắn tự đan lấy. Tarzan ngắm Gaby:
- Mình chỉ cần thêm vài ngôi sao bằng giấy bạc lên tóc bạn là có ngay một cô công chúa rạp xiếc.
- Thực hở, Tarzan?
Gaby duyên dáng hỏi lại làm Tarzan ấp úng. Mẹ kiếp, Gaby lại nghĩ là mình ngưỡng mộ, “trồng cây si” bạn ấy cho mà xem – Tarzan cáu kỉnh tự rủa mình.
Karl Máy Tính và Kloesen nhìn nhau nháy mắt rồi ngoác mồm đến tận mang tai mà cười. Tarzan đỏ mặt đánh trống lảng tức thì:
- Mình vửa ở “siêu thị nhiễm độc” về…
Hắn kể mọi chuyện cho hai quái mới đến và kết luận:
- Chắc chắn ba Gaby sẽ điều tra vụ này. Ông ấy cần phải lưu ý đến gã Mũi Ó. Tuy nhiên bây giờ thì xin tạm gác lại. Tụi mình sẽ đến kịp giờ học trong rạp xiếc.
*
Rạp xiếc là một chiếc lều khổng lồ. Tứ quái ngạc nhiên dừng xe nhìn những chiếc xe lớn chở các con vật và đạo cụ từ nhà ga về. Một người đàn ông vạm vỡ có vẻ ông bầu đang gào thét chỉ huy cuộc vận chuyển.
Công chúa trầm trồ:
- Những con thú thật hấp dẫn.
Đám trẻ như bị chôn chân trước dãy cũi sắt giam lũ hổ đói đang chờ “xực”. Một người đàn ông khác thọc vô lồng những tảng thịt ngựa bằng một cái đĩa sắt. Công Chúa nhắm mắt không dám ngó bầy hổ chồm lên…
Tarzan lắc đầu, hắn sực nhớ lời nguyền rủa của gã Mũi Ó:
- Mình không muốn thử sức với móng vuốt loài cọp chút nào.
Tròn Vo chép miệng tỉnh bơ:
- Xin lỗi đại ca, khi xực căng bụng chúa sơn lâm sẽ rất hiền lành. Chúng cũng chẳng khác gì tao hết.
Tarzan nhăn mặt, một mảnh đá dăm nhọn lọt vào chân. Hắn phải cúi xuống cởi giày, dốc mảnh đá ra rồi xỏ giày lại. Khi hắn ngẩng lên nhìn, các bạn đã đi được khá xa, hắn hối hả đuổi theo.
Một cửa sổ không treo rèm hắt ra một vệt sáng dài, trong vệt sáng bóng một gã đàn ông đi ngược chiều đang lầm lũi bước. Coi, gã chẳng còn khoác áo blouson, nhưng với bộ đồ bảo hộ lao động lấm lem, một cái thuổng trên vai và… một cái mũi khoằm khoằm thì gã còn là ai ngoài… Mũi Ó.
Gã Mũi Ó cũng nhận mặt Tarzan ngay lập tức. Cặp mắt gã xếch lên nham hiểm. Tarzan cũng chết điếng, chỉ suýt nữa buông rơi cái xe, tuy nhiên hắn vẫn vờ vĩnh làm như không biết gì hết.
Một loạt câu hỏi rắc rối trong đầu hắn: Nào, lý do gì gã Mũi Ó xuất hiện ở đây? Gã là người của rạp xiếc này ư? Gã lợi dụng rạp xiếc này làm bình phong để lặng lẽ giở thủ đoạn tống tiền? Và khi có tiền có lẽ gã sẽ “nhổ neo” cùng rạp xiếc? Ái chà, thật là một rạp xiếc… đáng ngờ. Phải báo cho thanh tra Glockner không thể chần chừ.
Tarzan vượt qua Mũi Ó đúng mười lăm bước chân và quay lại. Ê, gã đã biến mất không một dấu vết. Lúc này thì mắt của hắn dáo dác kiếm gấp một cái điện thoại. Chà, điện thoại trong rạp xiếc chỉ có thể được đặt ở quầy bán vé và quầy này chắc chắn nằm trong một khoang xe.
Hắn mau chóng tìm thấy khoang xe bán vé cần thiết rồi đặt lên mặt quầy một đồng năm mươi xu sáng loáng.
- Tôi muốn gọi điện thoại.
Bà to béo ngồi quầy hất hàm:
- Được rồi. Gọi đi.
Tarzan quay số tổng nha cảnh sát. Phước ba đời cho hắn, giọng người cầm máy từ phía bên kia đầu dây nghe thật quen thuộc:
- Thanh tra Glockner đây!
Tarzan vô “vấn đề” cấp kỳ:
- Cháu là Tarzan đây. Có phải chú đang điều tra vụ lọ dưa chuột muối có thuốc độc tại siêu thị?
- Đúng. Ông Leibrecht đã cho chú biết về công phát hiện của các cháu. Có lẽ chú cũng cần gặp cháu lẫn Kloesen. Mà này Tarzan, hình như cháu đã đụng đầu với kẻ bị tình nghi?
- Vâng, cháu tạm đặt tên cho gã là Mũi Ó. Gã hiện đang ở đây, trong khu vực rạp xiếc Sarani. Có thể gã là một nhân viên của rạp.
- Tuyệt vời. Chú sẽ đến đó liền, và có thể chú sẽ quấy rầy giờ học của các cháu. Chú có nghe cô báo rằng Gaby cùng ba cháu có dự giờ bên trường học của rạp xiếc…
- Dạ…
Thanh tra Glockner gác máy. Người đàn bà to béo giương cặp mắt tò mò:
- Sao? Tính âm mưu gì phá hoại rạp xiếc hả?
Tarzan cười lạnh tanh:
- Chẳng tính gì hết. Xin bà thối lại tiền…
- Đúng năm mươi xu một cú phôn.
Bà ta đóng sập cửa quầy.
- Toàn là kẹo sản xuất ở hãng Sauerlich. Gia đình tao coi mòi phát đạt đến nơi. Đại ca cho “em” vay nóng năm mark được không?
Tarzan nhìn trần nhà lơ đãng:
- Chúng ta sẽ mua bó hoa màu gì bây giờ kìa?
- Màu nâu sôcôla. Ồ, xin lỗi… tao muốn nói mày cho tao vay nóng năm mark?
- Một mark cũng không được, hiểu chưa Kloesen. Đừng làm hại cái bao tử của mày nữa.
Tròn Vo vẫn thèm thuồng nhìn một… tỉ gói bánh kẹo, có vẻ như hai bên mép của nó sắp nhểu nước miếng.
- Đi lẹ lên, mập.
Tarzan quay đầu thúc nó, đúng lúc ấy hắn chạm phải một người vừa xông tới.
- Ồ…
Hắn vừa mở miệng tính xin lỗi đã nín bặt. Ê, kẻ mới đâm sầm vào hắn có bản mặt nhợt nhạt như một bóng ma. Một bóng ma mặc áo choàng đồng phục màu da cam của nhân viên siêu thị. Người đàn ông có cái đầu hói trắng bóng lưa thưa vài sợi tóc. Cặp mắt của ông ta không còn một chút thần sắc.
- Không sao, không sao…
Người đàn ông lạ lùng tiếp tục bước, nhưng cái tên “Klemm” gắn trên ngực áo của ông ta đã kịp đọng lại trong trí nhớ Tarzan.
Thằng Tron Vo bấy giờ mới ló mặt. Nó phụng phịu nhường đường cho người đàn ông đang băng băng như chạy. Nó khều vai Tarzan lúc ông ta rút tay phải ra khỏi túi.
Tarzan thấy liền tín hiệu của Kloesen. Hắn rượt theo người đàn ông:
- Ông Klemm. Ông đánh rơi cái này.
Hắn cúi xuống nhặt chiếc găng tay bằng da mỏng:
- Đây là vật ông vừa đánh rơi.
Cặp kính cận của người đàn ông muốn dày cộm thêm:
- Thực à… trời ơi, sao tôi vô ý quá…
Ông ta run run cầm chặt chiếc găng tay và lại… chạy như ma đuổi. Tròn Vo chỉ có nước lắc đầu:
- Lão ta coi chiếc găng tay vĩ đại như cái bánh xe bò.
- Còn mày thì sẽ khóc rưng rức nếu bị mất một phong sôcôla chớ gì.
Cuối cùng hai thằng cũng tìm được ở gian hàng hoa một bó hoa mùa thu rực rỡ bọc trong giấy bóng kính và được cột nơ rất lịch sự. Tarzan hài lòng đi đến quầy trả tiền. Hai bên lối đi là những dãy giá bày đầy các loại rau quả đóng hộp hoặc đóng vào chai lọ.
Tarzan liếc mắt. Coi, sao tự nhiên có một lọ dưa chuột muối khác thường đến thế. Một lọ dưa chuột có băng giấy trắng dán trùm lên nhãn hiệu, khác hẳn những lọ dưa chuột khác. Hắn giật mình liên tưởng đến một “thông điệp” nào đó của bọn phá hoại.
Tarzan và Kloesen mò lại gần tức khắc. Y như rằng, cả hai đứa đồng loạt há hốc mồm vì sửng sốt. Nào, nội dung “thông điệp” như sau:
“Xin thông báo với Ban lãnh đạo Siêu thị Đế Vương một hiểm hoạ khủng khiếp: lọ dưa chuột này có chứa chất độc chết người. Chúng tôi sẽ còn tiếp tục đầu độc các loại thực phẩm khác ở mọi chi nhánh của siêu thị trong thành phố nếu Ban lãnh đạo từ chối giao cho chúng tôi một trăm ngàn mark. Đúng vậy, một trăm ngàn mark sẽ được chúng tôi cho biết thời gian và địa điểm nhận. Sẽ không còn ai dám mua hàng của quý vị nếu…”
Kloesen vỗ trán đôm đốp:
- Mình có nằm mơ không, đại ca?
- Mày tỉnh như sáo, Tròn Vo à. Chẳng có gì khôi hài ở đây cả.
Tarzan lao đi nhanh như một tia chớp. Trong nháy mắt, hắn đã nhận diện được một nhân viên siêu thị đang thấp thoáng phía trước. Trời đất, không phải ông Klemm thì còn ai.
Hắn nói dồn dập:
- Mời ông theo tôi. Cửa hàng ông có chuyện lớn.
- Một thằng ăn cắp hả?
- Còn đốn mạt hơn cả một thằng ăn cắp…
Và ông Klemm chết sững chứng kiến bức “thông điệp” tống tiền của bọn tội phạm. Ông ta lắp bắp hỏi một câu cực kì ngu ngốc:
- Ai đã bày ra trò này? Các cậu à?
- Lạy Chúa, sao ông lại nghĩ vậy! Chúng tôi vừa phát hiện ra nó. Trước hết chúng ta phải báo cho cảnh sát và Ban lãnh đạo cửa hàng.
- Vậy hả?
Ông ta không ngần ngại định chụp lọ dưa chuột nhưng bàn tay thép của Tarzan đã ngăn lại kịp thời.
- Đừng đụng vô đó ông Klemm. Ông đừng vô tình xoá dấu vân tay bọn tội phạm.
- Ồ… nhưng còn cái lọ, chẳng lẽ…
Dường như nỗi sợ hãi và lo âu vắt kiệt đi chút máu còn lại trên gương mặt của Klemm. Ông ta nom càng giống xác chết hơn nữa.
- Chẳng có gì khó khăn cả, tôi nhớ rằng ông có một chiếc găng tay…
Klemm luống cuống hơn bao giờ hết:
- Găng tay ư? Tôi có hồi nào… ờ ờ, mà có. Tôi có mang theo nó. Các ngón tay tôi bị bịnh… thiếu máu.
Ông ta thận trọng đeo găng tay da rồi sau đó cầm gọn cái lọ. Còn sau đó nữa ư? Tất nhiên là cả ba cùng đến văn phòng ông giám đốc siêu thị Đế Vương không một chút chần chừ
*
Giám đốc Leibrecht trang bị bộ ria muối tiêu trên gương mặt đứng tuổi ngồi đón… lọ dưa chuột. Ông đọc đi đọc lại “tối hậu thư” trên miếng băng trắng đến thuộc lòng từng chữ một.
- Thật khốn nạn. Chúng đầu độc những trái dưa chuột ngon lành thuộc loại xuất khẩu.
Lúc đó bỗng nhiên Klemm xía vô một câu không ai có thể ngờ được:
- Chính vì vậy mà mình không nên báo cho lực lượng cảnh sát, thưa ông giám đốc. Thà chúng ta bị mất một trăm ngàn mark còn hơn là để cảnh sát điều tra rùm beng về vụ này làm giảm uy tín của siêu thị Đế Vương.
Tarzan tưởng mình đang nghe nhầm. Ông ta lại tiếp tục thao thao:
- Riêng hai chú bé có công phát hiện âm mưu này sẽ được chúng ta trọng thưởng với điều kiện kín miệng. Ông giám đốc thấy sao?
Ông Leibrecht ngẩng đầu:
- Tôi chỉ thấy anh đang lảm nhảm, anh nghe rõ chứ Klemm? Tôi giả dụ trong lọ này có thuốc độc thật thì lại càng phải báo cảnh sát để tránh cái chết cho nhiều người. Tại sao anh không nghĩ rằng tờ giấy “tối hậu thư” này vốn dán hờ sẽ có lúc bị bong ra và rơi xuống đất. Lúc đó thì ai sẽ bị truy tố và ai sẽ ra toà án hả? Anh hay tôi?
Tarzan cảm thấy nhẹ nhõm:
- Ông nói đúng, tờ giấy bong ra thì làm sao người mua biết rằng lọ dưa chuột có thuốc độc. Cháu đề nghị ông báo ngay cho thanh tra hình sự Glockner…
- Ồ, Glockner. Chú em có quen viên thanh tra nổi tiếng này ư?
- Dạ, ông Glockner là ba của bạn gái… à, ba của cô bạn cùng lớp cháu.
- Tốt lắm. Nào, bây giờ tôi cần ý kiến của anh đây, Klemm. Hôm nay anh bảo vệ khu vực phía ấy, anh không thấy điều gì đáng ngờ sao?
Klemm lắc đầu nhưng ông giám đốc thì ngồi thẳng dậy, mắt trợn tròn:
- Con mắt anh giấu ở chỗ nào rồi. Tôi thì nhớ rõ ràng thằng đó. Tôi tình cờ thấy anh đã… trò chuyện với gã.
Klemm liếm môi lo lắng và hấp háy mắt sau cặp kính:
- Gã nào, thưa sếp. Mỗi ngày tôi phải trò chuyện với bao nhiêu khách hàng…
Ông Leibrecht trầm ngâm:
- Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại nghi ngờ thằng cha đó. Đâu chỉ vì vẻ ngoài. Khách hàng của ta đâu chỉ toàn những người dễ coi. Người ta đâu có lỗi khi bị trời ban cho cái mũi khoằm hoặc gương mặt kì dị. Tôi chỉ cảm thấy thằng cha có thái độ kì kì, độc ác, soi mói sao đó. Người lùn tịt, to kềnh càng, quần áo bảo hộ lao động và áo khoác nhem nhuốc bẩn thỉu. Không, tôi tin ở trực giác của tôi mà.
Tarzan reo lên:
- Gã Mũi… Ó. Thưa ông giám đốc, tụi cháu đã đụng độ với gã.
Sương mặt như lướt qua mặt Klemm. Ông ta nhún vai:
- Tôi không quen, không biết và không thấy gã đó. Có thể gã ngẫu nhiên đứng cạnh tôi làm sếp ngộ nhận.
Ông Leibrecht chưa muốn chấm dứt. Mười ngón tay ông gõ xuống mặt bàn:
- Chắc chắn kẻ đầu độc chính là gã, thằng cha có cái mũi ó đó. Dù tôi chưa có bằng chứng nhưng cảnh sát sẽ làm việc của họ khi tôi cung cấp mối nghi ngờ. Hình như gã mới đến siêu thị này lần đầu…
Leibrecht xin địa chỉ Tarzan, Kloesen và sau đó quay số gọi ông thanh tra Glockner tức khắc.
*
Hai quái không còn gì để nấn ná ở siêu thị Đế Vương nữa. Trên đường về nhà, Tròn Vo biến sắc:
- Nếu gã Mũi Ó là thằng tống tiền, tao nghĩ có ngày gã sẽ rờ đến hãng sôcôla của gia đình tao, ớn quá.
Tarzan cười ngất:
- Mày ích kỷ đến độ tao không ngờ. Nhưng tại sao lại đặt nghi vấn cho thằng Mũi Ó kìa?
- Có gì khó hiểu đâu Tarzan. Chính đôi mắt rắn của gã làm tao nghi ngờ, gã đã lẩn tránh chúng ta bằng cách thay đổi thái độ nhanh như chong chóng, nhanh như là gã vừa phạm tội.
- Có lí lắm. Nhưng tao hơi dè dặt đó…
Tarzan buông câu nói lơ lửng. Đã đến gia trang Sauerlich. Bà chủ hãng sôcôla và kẹo ngọt lừng danh đón hai đứa thật thân mật:
- Ồ, các con đã về. Lạy chúa, Willi.
- Con đây, thưa mẹ.
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Bà Sauerlich dù thể hiện tình mẫu tử vĩ đại cỡ nào cũng không quàng hết được bờ vai thằng quý tử.
- Tại sao con càng ngày càng mập, không lẽ ở trường dọn thức ăn toàn sôcôla hay sao?
- Ôi, cái tạng người con vậy đó. Giống bố mà.
Tròn Vo ngoác mồm chối lia lịa. Nó tìm cách lảng chuyện:
- Bó hoa của tụi con tặng mẹ kìa, tuyệt không? Này nhé, tụi con được nhà trường cử sang dự giờ với lớp học của các bạn bên rạp xiếc…
Rồi nó mau mắn tường thuật lại nội vụ ở siêu thị Đế Vương khiến bà Sauerlich sợ hãi. Bà ôm bó hoa chạy xuống bếp như sợ “gã mũi ó” bắt đầu chiến dịch rắc độc dược tại… thực phẩm mới mua về.
Hai đứa lên phòng Kloesen ở tầng hai. Đã có kê thêm một chiếc giường cho Tarzan. Tròn Vo nhón chân đi xuống bếp rồi hớn hở bê lên một đĩa thịt thăn rán và đùi gà ngon tuyệt. Tròn Vo xoa bụng nói:
- Tụi mình có thể gói phần ăn thừa cho lũ sư tử và hổ. Nhưng tao sợ là chúng sẽ không để ý đến những miếng thịt bé tẹo này mà lại để ý đến tao kia.
- Yên tâm đi. Nếu biết thịt mày có vị sôcôla thì chúng gạch tên mày ra khỏi thực đơn ngay.
Ba giờ rưỡi chiều, y giờ hẹn, Gaby và Karl đến đông đủ. Công chúa bảnh đến nỗi người hùng Tarzan chỉ biết tròn xoe mắt. Coi, hôm nay cô bé diện áo khoác màu lam, cổ trắng, đầu đội chiếc nón len xinh xắn tự đan lấy. Tarzan ngắm Gaby:
- Mình chỉ cần thêm vài ngôi sao bằng giấy bạc lên tóc bạn là có ngay một cô công chúa rạp xiếc.
- Thực hở, Tarzan?
Gaby duyên dáng hỏi lại làm Tarzan ấp úng. Mẹ kiếp, Gaby lại nghĩ là mình ngưỡng mộ, “trồng cây si” bạn ấy cho mà xem – Tarzan cáu kỉnh tự rủa mình.
Karl Máy Tính và Kloesen nhìn nhau nháy mắt rồi ngoác mồm đến tận mang tai mà cười. Tarzan đỏ mặt đánh trống lảng tức thì:
- Mình vửa ở “siêu thị nhiễm độc” về…
Hắn kể mọi chuyện cho hai quái mới đến và kết luận:
- Chắc chắn ba Gaby sẽ điều tra vụ này. Ông ấy cần phải lưu ý đến gã Mũi Ó. Tuy nhiên bây giờ thì xin tạm gác lại. Tụi mình sẽ đến kịp giờ học trong rạp xiếc.
*
Rạp xiếc là một chiếc lều khổng lồ. Tứ quái ngạc nhiên dừng xe nhìn những chiếc xe lớn chở các con vật và đạo cụ từ nhà ga về. Một người đàn ông vạm vỡ có vẻ ông bầu đang gào thét chỉ huy cuộc vận chuyển.
Công chúa trầm trồ:
- Những con thú thật hấp dẫn.
Đám trẻ như bị chôn chân trước dãy cũi sắt giam lũ hổ đói đang chờ “xực”. Một người đàn ông khác thọc vô lồng những tảng thịt ngựa bằng một cái đĩa sắt. Công Chúa nhắm mắt không dám ngó bầy hổ chồm lên…
Tarzan lắc đầu, hắn sực nhớ lời nguyền rủa của gã Mũi Ó:
- Mình không muốn thử sức với móng vuốt loài cọp chút nào.
Tròn Vo chép miệng tỉnh bơ:
- Xin lỗi đại ca, khi xực căng bụng chúa sơn lâm sẽ rất hiền lành. Chúng cũng chẳng khác gì tao hết.
Tarzan nhăn mặt, một mảnh đá dăm nhọn lọt vào chân. Hắn phải cúi xuống cởi giày, dốc mảnh đá ra rồi xỏ giày lại. Khi hắn ngẩng lên nhìn, các bạn đã đi được khá xa, hắn hối hả đuổi theo.
Một cửa sổ không treo rèm hắt ra một vệt sáng dài, trong vệt sáng bóng một gã đàn ông đi ngược chiều đang lầm lũi bước. Coi, gã chẳng còn khoác áo blouson, nhưng với bộ đồ bảo hộ lao động lấm lem, một cái thuổng trên vai và… một cái mũi khoằm khoằm thì gã còn là ai ngoài… Mũi Ó.
Gã Mũi Ó cũng nhận mặt Tarzan ngay lập tức. Cặp mắt gã xếch lên nham hiểm. Tarzan cũng chết điếng, chỉ suýt nữa buông rơi cái xe, tuy nhiên hắn vẫn vờ vĩnh làm như không biết gì hết.
Một loạt câu hỏi rắc rối trong đầu hắn: Nào, lý do gì gã Mũi Ó xuất hiện ở đây? Gã là người của rạp xiếc này ư? Gã lợi dụng rạp xiếc này làm bình phong để lặng lẽ giở thủ đoạn tống tiền? Và khi có tiền có lẽ gã sẽ “nhổ neo” cùng rạp xiếc? Ái chà, thật là một rạp xiếc… đáng ngờ. Phải báo cho thanh tra Glockner không thể chần chừ.
Tarzan vượt qua Mũi Ó đúng mười lăm bước chân và quay lại. Ê, gã đã biến mất không một dấu vết. Lúc này thì mắt của hắn dáo dác kiếm gấp một cái điện thoại. Chà, điện thoại trong rạp xiếc chỉ có thể được đặt ở quầy bán vé và quầy này chắc chắn nằm trong một khoang xe.
Hắn mau chóng tìm thấy khoang xe bán vé cần thiết rồi đặt lên mặt quầy một đồng năm mươi xu sáng loáng.
- Tôi muốn gọi điện thoại.
Bà to béo ngồi quầy hất hàm:
- Được rồi. Gọi đi.
Tarzan quay số tổng nha cảnh sát. Phước ba đời cho hắn, giọng người cầm máy từ phía bên kia đầu dây nghe thật quen thuộc:
- Thanh tra Glockner đây!
Tarzan vô “vấn đề” cấp kỳ:
- Cháu là Tarzan đây. Có phải chú đang điều tra vụ lọ dưa chuột muối có thuốc độc tại siêu thị?
- Đúng. Ông Leibrecht đã cho chú biết về công phát hiện của các cháu. Có lẽ chú cũng cần gặp cháu lẫn Kloesen. Mà này Tarzan, hình như cháu đã đụng đầu với kẻ bị tình nghi?
- Vâng, cháu tạm đặt tên cho gã là Mũi Ó. Gã hiện đang ở đây, trong khu vực rạp xiếc Sarani. Có thể gã là một nhân viên của rạp.
- Tuyệt vời. Chú sẽ đến đó liền, và có thể chú sẽ quấy rầy giờ học của các cháu. Chú có nghe cô báo rằng Gaby cùng ba cháu có dự giờ bên trường học của rạp xiếc…
- Dạ…
Thanh tra Glockner gác máy. Người đàn bà to béo giương cặp mắt tò mò:
- Sao? Tính âm mưu gì phá hoại rạp xiếc hả?
Tarzan cười lạnh tanh:
- Chẳng tính gì hết. Xin bà thối lại tiền…
- Đúng năm mươi xu một cú phôn.
Bà ta đóng sập cửa quầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất