Quyển 11 Chương 2: VỤ CƯỚP THẬT VÀ TỜ BẠC GIẢ
Đám trẻ rời đồn cảnh sát cuốc bộ về gia trang Sauerlich ở gần đó.
Biệt thự của cậu quí tử Kloesen lúc nào cũng có chiếc Jaguar sang trọng đậu sẵn trong gara. Bữa nay không hiểu sao lại xuất hiện thêm chiếc xe hơi nữa ở bên vệ đường. Gaby kêu lên thảng thốt:
- Coi kìa các bạn, xe của ba mình. Không hiểu “bố già” đến đây có chuyện gì?
Đúng là phải có chuyện gì thanh tra Glockner mới đến đây. Chứ sao, rõ ràng một ngày chủ nhật không hẹn trước như bữa nay đâu có thích hợp cho một cuộc thăm hỏi giữa những người lớn với nhau về quan hệ của con cái họ.
Tròn Vo bấm chuông inh ỏi. Kí hiệu nhấn chuông của nó đã được chị bếp thuộc nằm lòng. Chị ngoe nguẩy bước ra mở cửa.
- Đi chơi vui hả các cô cậu? Ở nhà có chuyện đó.
Cả đám bước vào sân và giũ tuyết trên giày. Lúc ngước mặt lên chúng gặp ông Sauerlich. Ông bố của Kloesen giống cậu con trai như hai giọt nước, chỉ khác là, một cái bụng bự thì chứa gà quay còn cái bụng bự kia thì chứa sôcôla. Ông kêu lên:
- Chào các con. Thực không ngờ nổi Willi ạ. Mẹ con vừa mới gặp tai họa. Mẹ con đâu có khỏe mạnh và vững thần kinh như chúng ta, con thấy không? Với cái dạ dày chứa toàn rau của mẹ thì thần kinh suy sụp là phải...
Ông Sauerlich quay đầu tức thì. Bốn đứa trẻ hồi hộp phóng theo vô phòng khách. Coi, bà Sauerlich đang ngồi, vẻ thất thần và kiệt sức. Mũi Tarzan đã ngửi thấy mùi thuốc an thần trong phòng.
Bà Sauerlich mệt mỏi đứng dậy ôm lấy Tròn Vo đang nhào tới:
- Kinh khủng quá con ơi!
Cùng lúc ấy Gaby cũng lao vào vòng tay của... bố già. Chà, thanh tra Glockner vẫn còn chưa cởi áo choàng.
- Chuyện gì đã xảy ra hả ba?
Bà Sauerlich nới... Tròn Vo ra một chút để than thở:
- Ông thanh tra ạ, tôi vừa bị bọn cướp tấn công.
Tròn Vo miệng há hốc:
- Trời đất!
Ông Glockner mở cuốn sổ ghi chép và bình tĩnh bảo:
- Bà hãy tường thuật lại từ từ, bà vẫn còn yếu lắm. Nào, theo như bà đã báo qua điện thoại thì vụ cướp xảy ra cách đây nửa tiếng phải không, thưa bà?
Bà Sauerlich nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay xinh xắn:
- Vâng, đúng vậy.
- Ở đâu?
- Ở đại lộ Rastern, chỗ cuối công viên.
- Lúc ấy bà chỉ có một mình?
- Vâng, tôi đi thăm một bà bạn gái và trên đường về nhà. Tôi mặc áo choàng lông màu sẫm. Trong tay tôi là chiếc xắc đeo bằng da cá sấu rất hợp với màu áo.
- Xin bà kể lại cặn kẽ cho.
- Phố xá rất yên tĩnh. Tôi đi trên con đường cạnh công viên và không gặp một ai. Những ngôi nhà gần nhất cũng nằm sau khu vườn khá xa nên không ai nghe được tiếng tôi kêu cứu...
Mắt bà Sauerlich nhắm nghiền lại vì chưa hết hoảng sợ. Giọng bà nghèn nghẹn:
- Rồi tôi nghe có tiếng động cơ sau lưng.
- Động cơ xe hơi à?
- Không, xe gắn máy. Nó chỉ rền lên khi chạy sát bên tôi. Chuyện xảy ra như trong phim găng-xtơ bạo lực. Hai thằng cướp đều mặc đồ da màu đen. Một thằng vẫn cầm lái còn thằng kia nhảy xuống hất mạnh vai tôi làm tôi suýt nữa thì trượt chân té sấp xuống mặt tuyết. Tôi la lên nhưng nó đã giật được chiếc xắc. Ông có thể đoán được chứ, chiếc xắc đắt tiền mà chồng tôi, anh Hermann đã mua tặng tôi với giá một ngàn hai trăm mark. Ngoài ra trong xắc có khoảng hai trăm năm mươi mark tiền mặt, một hộp phấn bằng vàng, một bút chì vỏ bằng vàng và một lọ nước hoa. Bọn cướp đã hành động và biến mất chỉ sau vài tích tắc.
Thanh tra Glockner trầm ngâm:
- Vẫn một thủ đoạn như cũ, chỉ khác chủng loại xe gắn máy, bảng số và áo quần. Đây là vụ cướp thứ sáu mươi bảy trong vòng bốn tháng qua. Cướp cạn tràn lan như một nạn dịch.
Ông Sauerlich nhíu mày:
- Báo chí đã nói nhiều về bọn tội phạm giật túi xắc người đi đường. Họ cho rằng đó là bọn tội phạm chuyên nghiệp. Tôi đâu ngờ nạn nhân mới nhất lại là bà xã hiền lành của tôi. Không lẽ cảnh sát phải bó tay hay sao?
- Tôi hiểu nỗi lo của ông, nhưng việc truy nã bọn chúng lại không thuộc lĩnh vực của tôi mà do các đồng nghiệp bên điều tra hình sự thực hiện. Các giải thưởng săn bắt cướp còn nguyên đó nhưng chưa rờ được một đầu dây mối nhợ nào. Chúng tôi chỉ biết bọn cướp gồm những thanh thiếu niên tuổi từ mười sáu đến hai mươi luôn đeo kính đen và đội nón bảo hiểm. Chúng không bao giờ chường mặt ra. Nếu có, chỉ là do sơ ý.
Bà Sauerlich reo lên:
- Thằng tấn công tôi không đội thứ gì trên đầu hết.
Ông Glockner bật thẳng người dậy:
- Bà nói sao? Bà đã biết mặt nó...
- Gần như vậy. Bây giờ ông hỏi tôi mới nhớ ra: thoạt tiên, thằng đó che một bàn tay trước mặt như muốn giấu mặt. Có thể lúc đầu chúng không tính chuyện đi cướp giật vào ngày chủ nhật. Nhưng khi gặp tôi, chúng nhận ra một cơ hội thuận lợi. Để tôi nhớ xem, thằng đó có mái tóc đỏ để rất dài, mặt đầy tàn nhang, tướng tá cao lớn. Một tên cướp đường chính cống.
Tarzan nín thở. Chính là nó, thằng Tóc Đỏ - một thành viên của “Tứ quấy” mặc đồ da. Hắn liếc mắt ra hiệu cho các bạn. Ê, đứa nào cũng phập phồng chun mũi về phía hắn. Điều đó có nghĩa là xin hắn cứ tự nhiên giùm.
Tarzan thở mạnh:
- Tụi cháu biết cái thằng Tóc Đỏ đó!
*
Không khí trong phòng đột ngột im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng muỗi vo ve. Ngoài cửa sổ, tiếng một cành cây gãy đánh rắc vì sương giá. Cạnh đó là tiếng xủng xoẻng xoong nồi của chị bếp đang chuẩn bị món ăn cho bốn đứa trẻ.
Tarzan kể xong vụ đụng độ ở ga tàu thì thanh tra Glockner cũng ngừng ghi chép. Ông chép miệng:
- Đây đúng là những chỉ dẫn đầu tiên giúp tôi và các đồng sự lật mặt nạ bọn cướp. Chắc chắn chúng tôi không dại gì truy nã vùng Dengenbach. Người mặc đồ da ở đó nhiều như châu chấu. Bọn cướp chỉ đến Dengenbach để du hí chớ kì thực địa bàn của chúng là tại thành phố này.
Ông Sauerlich lộ vẻ quan tâm:
- Ông có thể ước lượng bọn cướp có bao nhiêu mạng không?
- Tối thiểu có bốn đứa theo lời khai của nhiều nhân chứng. Kế hoạch cướp của chúng khá hoàn hảo: bám chặt những nhân viên chuyển tiền của các nhà băng để ra tay. Trước sau cũng một kiểu: một chiếc xe gắn máy phân khối lớn và hai thằng hành động. Thông thường phương tiện di chuyển để gây án của chúng là xe ăn cắp, “đánh” xong vụ là quăng luôn. Còn nếu sử dụng xe cá nhân thì chúng đổi bảng số giả liên tục.
Tarzan hi vọng:
- Vẫn có thể kiểm tra tất cả các chủ xe gắn máy chứ ạ?
- Có đến hàng chục nghìn người. Tất nhiên chúng tôi vẫn thẩm tra những kẻ có tiền án tiền sự. Nhưng ai ai cũng tỏ ra ngoại phạm cả. Ngoài việc cướp xe chuyển tiền, chúng thích tấn công những phụ nữ yếu đuối, vô phương tự vệ. Đi dạo ở những nơi vắng vẻ với một chiếc xắc tay đắt tiền như bà đây thì quả thật là liều lĩnh.
- Bọn tôi phạm này thật thiếu thận trọng khi phá phách các toa tàu. Đã đi ăn cướp lại còn làm chuyện đó thì khả năng sa lưới sẽ tăng gấp đôi. Cháu thấy hơi khó hiểu.
- Ừ... ừm, rõ ràng chúng đã sai lầm khi nát rượu. Bọn chuyên nghiệp thường không ngu xuẩn phá phách như vậy để bị lộ nhưng cũng may cho chúng ta là bọn chúng còn quá trẻ. Chúng như bầy “ong non ngứa nọc” bạ đây chích đấy ra vẻ bất khả chiến bại. Nếu chúng có một thủ lãnh ở đằng sau, chúng sẽ bị khiển trách cho coi.
Viên thanh tra gấp sổ lại. Bỗng từ cuốn sổ một tờ giấy bạc rơi ra. Tờ bạc một trăm mark. Ái chà, nó rơi đủng đỉnh xuống chân Tarzan khiến hắn phải cầm lên với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Chú vừa đánh rơi, thưa chú. Chú nên cất nó vào bóp ạ.
Viên thanh tra mỉm cười . Ông chìa tờ bạc cho Tarzan:
- Cảm ơn cháu. Có điều tờ giấy bạc này không phải tài sản của chú. Cháu quan sát thử coi.
Tarzan cầm lấy. Tờ bạc xanh lơ giống mọi tờ một trăm mark khác – cả mặt trước lẫn mặt sau. Nhưng hắn đã kịp hiểu tờ bạc này có cái gì đó thật không ổn. Tiền giả chăng? Hắn giơ ra ánh sáng và nói với ông thanh tra:
- Thường thì cháu chỉ quen với các loại tiền bé, chủ yếu là tiền xu. Nhưng cháu nghĩ rằng các tờ bạc một trăm có hình chìm soi lên thì thấy.
Ông Glockner xác nhận:
- Đúng vậy.
- Tờ này không có hình chìm, thưa chú!
Ông Glockner gật đầu:
đang được tuồn vào thành phố. Tôi đang trực tiếp điều tra...
Ông Sauerlich há hốc miệng:
- Thực là kinh khủng. Có lẽ tôi cũng phải kiểm tra lại túi tiền của mình.
Ông nhanh nhảu rút cái bóp dày cộm xấp tiền một trăm mark và săm soi trước ánh sáng từng tờ. Hú vía, tờ nào cũng lấp ló tấm hình mờ chứng tỏ ông Sauerlich chưa bị bọn bạc giả nhắm tới.
Thanh tra Glockner tiếp tục:
- Dưới trướng của bọn tội phạm là những chuyên gia thành thạo về kĩ thuật và mĩ thuật...
Tarzan cũng nảy ra một ý kiến chớp nhoáng:
- Tuy nhiên chúng chỉ có một bản in nhất định. Và như thế những tờ giấy bạc sẽ có cùng một sê-ri như nhau.
- Tuyệt vời. Cháu nắm vấn đề rất khá đó. Cháu thấy không, đây là những tờ bạc mang số NE 1060279 Z. Bọn chúng không có đủ phương tiện làm ra nhiều loại số được. Riêng tên chuyên gia chế tạo ra những bản in này quả là một kẻ có óc hài hước...
Gaby trố mắt:
- Ba nói gì vậy, làm bạc giả mà có óc hài hước nữa sao?
- Ừ. Không tin con bảo Tarzan đọc lớn lên thử coi. Hàng chữ nhỏ tận cùng bên góc phải phía sau tờ một trăm mark có ghi rõ: “Kẻ nào làm bạc giả, hoặc sử dụng các tờ bạc giả, sẽ bị phạt tù không dưới một năm”.
Tarzan xác nhận:
- Đúng như thế Gaby ạ.
Ông thanh tra mỉm cười:
- Tờ bạc nào cũng có dòng chữ gần giống như vậy. Gần giống thôi, vì tên làm bạc giả đã tự cho phép hắn đùa giỡn một chút. Hắn đinh ninh sẽ chẳng ai buồn đọc dòng chữ nhỏ li ti này. Hắn đã cả gan thay đổi luật của Nhà nước. Nguyên văn điều luật phải là: “Kẻ nào làm bạc giả, hoặc sử dụng các tờ bạc giả, sẽ bị phạt tù không dưới hai năm”.
Tarzan đưa lại tờ bạc cho ông thanh tra và nói:
- Trơ tráo đến thế là cùng.
Thanh tra Glockner gật gù. Ông chưa có kết luận nào thì chị bếp ló đầu vô:
- Tôi thắp nến bàn ăn được chưa ạ?
Bà Sauerlich vẫy tay:
- Được rồi, chị dọn bữa đi.
Mọi người lục tục kéo sang phòng bên.
*
Sau bữa tiệc ngọt ấm cúng, Công Chúa theo thanh tra Glockner về nhà. Còn Tarzan, Karl và Kloesen thì lên xe Jaguar của chú tài xế Georg chờ sẵn. Chú tài xế trung thành với gia đình Sauerlich suốt mười lăm năm nay hóm hỉnh nói:
- Về kí túc xá hay phiêu lưu đây?
Kloesen thoải mái duỗi dài chân trong ô tô của bố:
- Còn lòng dạ nào phiêu bạt hả chú. Chú đưa bạn cháu, Karl về nhà trước. Rồi bỏ tụi cháu ở kí túc xá.
Hai thằng về kí túc xá đúng lúc bữa tối trong phòng ăn vừa kết thúc. Tarzan nắm tay Kloesen len lỏi trong con suối người từ mười đến mười chín tuổi để lên sào huyệt... “Tổ đại bàng”.
Hai quái lò dò lên tầng hai thì liếc thấy phòng kế bên “Tổ đại bàng” hé cửa. Kì cục, căn phòng láng giềng mang tên là “Hang Cướp” này bộ có biến cố gì hay sao?
Tarzan nghe có tiếng thì thầm:
- Lạy chúa, con biết làm gì bây giờ? Con phải làm gì bây giờ?
Trời ạ, tiếng thằng Jurgen Andresen, bạn cùng lớp của hắn với Tròn Vo chứ ai! Thằng này bộ mới đi... ăn cướp thật nên cầu kinh sám hối với Thượng đế chắc?
Tarzan đẩy cửa. Đúng là thằng Jurgen Andresen chỉ có một mình trong phòng và đang cầu kinh thật. Coi, nó quỳ gối thật nghiêm túc trên giường với vành môi méo xệch như muốn khóc. Tarzan hỏi liền:
- Chuyện gì vậy Jurgen?
“Kẻ sám hối” nhệch miệng cười gượng:
- Tarzan và Kloesen hả?
- Ờ, tụi tao đây. Bộ có vấn đề phức tạp sao?...
Jurgen căn móng tay cái bên trái, bối rối:
- Gần như thế. Tao rất cần một phép lạ của Chúa lúc này. Bằng không thì một lời khuyên của bạn bè cũng được. Tao đang gặp chuyện rắc rối.
Ê, cái thằng Jurgen tóc vàng nhỏ con và lành như cục đất kia hình như vốn không có cả bạn lẫn thù. Thú vui duy nhất của nó dành cho điện ảnh. Cuối tuần nào nó cũng chỉ đi xem phim. Chả lẽ...
Tarzan an ủi:
- Tụi tao không tò mò, nhưng nếu mày cần, tụi tao sẽ giúp.
Nét mặt Jurgen sáng rực:
- Vậy thì mời hai bạn vô nhà. Tao phải đóng cửa lại mới kể được.
Khỏi phải mời lần thứ hai, Tròn Vo đã nhảy phóc lên chiếc giường trống thứ hai còn Tarzan thì đu đưa chân bên thành cửa sổ. Giọng Jurgen rầu rầu:
- Tao đã ngẫu nhiên lượm được... một thứ cực quí. Theo mày thì có nên giao nộp cho Sở thu hồi của thành phố hay không?
Tarzan trả lời gọn ghẽ:
- Tất nhiên là phải giao nộp. Nếu không sẽ bị mang tội biển thủ tài sản nhặt được. Sẽ gần như tội ăn cắp vậy.
- Nhưng tao phải nộp bằng cách nào chớ?
- Có khó gì đâu, theo như tao hiểu...
Jurgen ngắt ngang lời Tarzan:
- Khó và tế nhị hơn mày tưởng nhiều. Này nhé, tao lượm trước rạp Gloria. Gần đầu Phố Chuột, vừa lúc nãy thôi. Kẹt nỗi tao lại lượm được trong thời gian bị “cấm túc” mới chết. Ông thầy Plummer khốn khiếp đã phạt tao không được rời khỏi trường. Tao nghiền xi-nê quá phải trốn vào thành phố. Chuyện này mà bại lộ tao chỉ có nước bị... đuổi học.
Tròn Vo huýt sao:
- Chà, kẹt... giỏ nhỉ!
Tarzan nghĩ ra một lối thoát chớp nhoáng:
- Mày giao mớ tài sản lượm được cho tao. Coi như tao lượm được nó chớ không phải mày. Tao và thằng Kloesen đều được phép vào thành phố, và đương nhiên tụi tao có quyền thả bộ ngang rạp Gloria...
- Trời! Ô kê!
Jurgen như gỡ được tảng đá nặng đè lên ngực. Nó mừng húm nhảy khỏi giường đưa tay lần chiếc áo khoác dày và lôi ra một xấp tiền được buộc tạm bởi sợi dây thun:
- Nguyên si hai ngàn mark. Nó nằm trong tuyết cạnh vỉa hè lúc tao tình cờ ngó xuống.
Tarzan chới với. Không phải vì số tiền đánh rơi quá lớn mà vì một nguyên nhân khác. Hắn giụi mắt liên tục:
- Ê, Kloesen. Tờ bạc trên cùng mang dãy số NE 1060279 Z. Có nghĩa là nguyên một sê-ri giống nhau.
- Hả ả ả ả?!!!
- Còn mặt sau có hàng chữ nhỏ: “...sẽ bị phạt tù không dưới một năm”. Mày thấy thế nào?
- Lạy Chúa, đại ca coi có cái hình... hình gì đó không?
Tarzan cắn môi giờ tờ bạc lên ngọn đèn:
- Không!
Tròn Vo như sắp ngất xỉu. Nó ú ớ:
- Tiền giả, trời ơi...
Mặt Jurgen ngơ ngác:
- Hai bạn nói gì kì cục vậy?
- Tao nói mày lượm được tiền giả, hiểu chưa?
Tarzan bắt đầu giả thích cho thằng Jurgen tội nghiệp. Hắn làm thằng nhãi ngớ người ra khi cho biết gã chuyên gia giả mạo khôi hài thay đổi một chữ trong tờ giấy bạc.
- Làm sao bây giờ đây? - Jurgen lại tính gặm móng tay cái bên trái nữa, nhưng chúng đã cụt ngủn bởi hàm răng của nó còn đâu, và chưa kịp mọc trở lại.
Tarzan dứt khoát:
- Tao phải gọi “phôn” cho thanh tra Glockner cấp kì. Mày sẽ đứng ngoài cuộc và im lặng tuyệt đối. Trừ thanh tra Glockner và tụi tao, sẽ không ai biết mày lượm nó ở đâu. Tụi tao hứa bảo vệ bí mật.
- Ôi trời ơi! Giờ thì tao hiểu rằng được quen biết những thằng bạn đích thực mới tuyệt vời làm sao chớ. Cảm ơn các huynh!
Tarzan đâm sầm xuống lầu và chạy ào đến máy điện thoại. Hên cho hắn, thanh tra Glockner đang ở tư gia. Ông ra lệnh cho hắn đợi ông ở cổng trường.
Tarzan đi ra hành lang. Không lâu lắc gì lắm, hắn đã thấy thanh tra Glockner đích thân lái xe đến. Khuôn mặt ông cực kì căng thẳng.
Biệt thự của cậu quí tử Kloesen lúc nào cũng có chiếc Jaguar sang trọng đậu sẵn trong gara. Bữa nay không hiểu sao lại xuất hiện thêm chiếc xe hơi nữa ở bên vệ đường. Gaby kêu lên thảng thốt:
- Coi kìa các bạn, xe của ba mình. Không hiểu “bố già” đến đây có chuyện gì?
Đúng là phải có chuyện gì thanh tra Glockner mới đến đây. Chứ sao, rõ ràng một ngày chủ nhật không hẹn trước như bữa nay đâu có thích hợp cho một cuộc thăm hỏi giữa những người lớn với nhau về quan hệ của con cái họ.
Tròn Vo bấm chuông inh ỏi. Kí hiệu nhấn chuông của nó đã được chị bếp thuộc nằm lòng. Chị ngoe nguẩy bước ra mở cửa.
- Đi chơi vui hả các cô cậu? Ở nhà có chuyện đó.
Cả đám bước vào sân và giũ tuyết trên giày. Lúc ngước mặt lên chúng gặp ông Sauerlich. Ông bố của Kloesen giống cậu con trai như hai giọt nước, chỉ khác là, một cái bụng bự thì chứa gà quay còn cái bụng bự kia thì chứa sôcôla. Ông kêu lên:
- Chào các con. Thực không ngờ nổi Willi ạ. Mẹ con vừa mới gặp tai họa. Mẹ con đâu có khỏe mạnh và vững thần kinh như chúng ta, con thấy không? Với cái dạ dày chứa toàn rau của mẹ thì thần kinh suy sụp là phải...
Ông Sauerlich quay đầu tức thì. Bốn đứa trẻ hồi hộp phóng theo vô phòng khách. Coi, bà Sauerlich đang ngồi, vẻ thất thần và kiệt sức. Mũi Tarzan đã ngửi thấy mùi thuốc an thần trong phòng.
Bà Sauerlich mệt mỏi đứng dậy ôm lấy Tròn Vo đang nhào tới:
- Kinh khủng quá con ơi!
Cùng lúc ấy Gaby cũng lao vào vòng tay của... bố già. Chà, thanh tra Glockner vẫn còn chưa cởi áo choàng.
- Chuyện gì đã xảy ra hả ba?
Bà Sauerlich nới... Tròn Vo ra một chút để than thở:
- Ông thanh tra ạ, tôi vừa bị bọn cướp tấn công.
Tròn Vo miệng há hốc:
- Trời đất!
Ông Glockner mở cuốn sổ ghi chép và bình tĩnh bảo:
- Bà hãy tường thuật lại từ từ, bà vẫn còn yếu lắm. Nào, theo như bà đã báo qua điện thoại thì vụ cướp xảy ra cách đây nửa tiếng phải không, thưa bà?
Bà Sauerlich nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay xinh xắn:
- Vâng, đúng vậy.
- Ở đâu?
- Ở đại lộ Rastern, chỗ cuối công viên.
- Lúc ấy bà chỉ có một mình?
- Vâng, tôi đi thăm một bà bạn gái và trên đường về nhà. Tôi mặc áo choàng lông màu sẫm. Trong tay tôi là chiếc xắc đeo bằng da cá sấu rất hợp với màu áo.
- Xin bà kể lại cặn kẽ cho.
- Phố xá rất yên tĩnh. Tôi đi trên con đường cạnh công viên và không gặp một ai. Những ngôi nhà gần nhất cũng nằm sau khu vườn khá xa nên không ai nghe được tiếng tôi kêu cứu...
Mắt bà Sauerlich nhắm nghiền lại vì chưa hết hoảng sợ. Giọng bà nghèn nghẹn:
- Rồi tôi nghe có tiếng động cơ sau lưng.
- Động cơ xe hơi à?
- Không, xe gắn máy. Nó chỉ rền lên khi chạy sát bên tôi. Chuyện xảy ra như trong phim găng-xtơ bạo lực. Hai thằng cướp đều mặc đồ da màu đen. Một thằng vẫn cầm lái còn thằng kia nhảy xuống hất mạnh vai tôi làm tôi suýt nữa thì trượt chân té sấp xuống mặt tuyết. Tôi la lên nhưng nó đã giật được chiếc xắc. Ông có thể đoán được chứ, chiếc xắc đắt tiền mà chồng tôi, anh Hermann đã mua tặng tôi với giá một ngàn hai trăm mark. Ngoài ra trong xắc có khoảng hai trăm năm mươi mark tiền mặt, một hộp phấn bằng vàng, một bút chì vỏ bằng vàng và một lọ nước hoa. Bọn cướp đã hành động và biến mất chỉ sau vài tích tắc.
Thanh tra Glockner trầm ngâm:
- Vẫn một thủ đoạn như cũ, chỉ khác chủng loại xe gắn máy, bảng số và áo quần. Đây là vụ cướp thứ sáu mươi bảy trong vòng bốn tháng qua. Cướp cạn tràn lan như một nạn dịch.
Ông Sauerlich nhíu mày:
- Báo chí đã nói nhiều về bọn tội phạm giật túi xắc người đi đường. Họ cho rằng đó là bọn tội phạm chuyên nghiệp. Tôi đâu ngờ nạn nhân mới nhất lại là bà xã hiền lành của tôi. Không lẽ cảnh sát phải bó tay hay sao?
- Tôi hiểu nỗi lo của ông, nhưng việc truy nã bọn chúng lại không thuộc lĩnh vực của tôi mà do các đồng nghiệp bên điều tra hình sự thực hiện. Các giải thưởng săn bắt cướp còn nguyên đó nhưng chưa rờ được một đầu dây mối nhợ nào. Chúng tôi chỉ biết bọn cướp gồm những thanh thiếu niên tuổi từ mười sáu đến hai mươi luôn đeo kính đen và đội nón bảo hiểm. Chúng không bao giờ chường mặt ra. Nếu có, chỉ là do sơ ý.
Bà Sauerlich reo lên:
- Thằng tấn công tôi không đội thứ gì trên đầu hết.
Ông Glockner bật thẳng người dậy:
- Bà nói sao? Bà đã biết mặt nó...
- Gần như vậy. Bây giờ ông hỏi tôi mới nhớ ra: thoạt tiên, thằng đó che một bàn tay trước mặt như muốn giấu mặt. Có thể lúc đầu chúng không tính chuyện đi cướp giật vào ngày chủ nhật. Nhưng khi gặp tôi, chúng nhận ra một cơ hội thuận lợi. Để tôi nhớ xem, thằng đó có mái tóc đỏ để rất dài, mặt đầy tàn nhang, tướng tá cao lớn. Một tên cướp đường chính cống.
Tarzan nín thở. Chính là nó, thằng Tóc Đỏ - một thành viên của “Tứ quấy” mặc đồ da. Hắn liếc mắt ra hiệu cho các bạn. Ê, đứa nào cũng phập phồng chun mũi về phía hắn. Điều đó có nghĩa là xin hắn cứ tự nhiên giùm.
Tarzan thở mạnh:
- Tụi cháu biết cái thằng Tóc Đỏ đó!
*
Không khí trong phòng đột ngột im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng muỗi vo ve. Ngoài cửa sổ, tiếng một cành cây gãy đánh rắc vì sương giá. Cạnh đó là tiếng xủng xoẻng xoong nồi của chị bếp đang chuẩn bị món ăn cho bốn đứa trẻ.
Tarzan kể xong vụ đụng độ ở ga tàu thì thanh tra Glockner cũng ngừng ghi chép. Ông chép miệng:
- Đây đúng là những chỉ dẫn đầu tiên giúp tôi và các đồng sự lật mặt nạ bọn cướp. Chắc chắn chúng tôi không dại gì truy nã vùng Dengenbach. Người mặc đồ da ở đó nhiều như châu chấu. Bọn cướp chỉ đến Dengenbach để du hí chớ kì thực địa bàn của chúng là tại thành phố này.
Ông Sauerlich lộ vẻ quan tâm:
- Ông có thể ước lượng bọn cướp có bao nhiêu mạng không?
- Tối thiểu có bốn đứa theo lời khai của nhiều nhân chứng. Kế hoạch cướp của chúng khá hoàn hảo: bám chặt những nhân viên chuyển tiền của các nhà băng để ra tay. Trước sau cũng một kiểu: một chiếc xe gắn máy phân khối lớn và hai thằng hành động. Thông thường phương tiện di chuyển để gây án của chúng là xe ăn cắp, “đánh” xong vụ là quăng luôn. Còn nếu sử dụng xe cá nhân thì chúng đổi bảng số giả liên tục.
Tarzan hi vọng:
- Vẫn có thể kiểm tra tất cả các chủ xe gắn máy chứ ạ?
- Có đến hàng chục nghìn người. Tất nhiên chúng tôi vẫn thẩm tra những kẻ có tiền án tiền sự. Nhưng ai ai cũng tỏ ra ngoại phạm cả. Ngoài việc cướp xe chuyển tiền, chúng thích tấn công những phụ nữ yếu đuối, vô phương tự vệ. Đi dạo ở những nơi vắng vẻ với một chiếc xắc tay đắt tiền như bà đây thì quả thật là liều lĩnh.
- Bọn tôi phạm này thật thiếu thận trọng khi phá phách các toa tàu. Đã đi ăn cướp lại còn làm chuyện đó thì khả năng sa lưới sẽ tăng gấp đôi. Cháu thấy hơi khó hiểu.
- Ừ... ừm, rõ ràng chúng đã sai lầm khi nát rượu. Bọn chuyên nghiệp thường không ngu xuẩn phá phách như vậy để bị lộ nhưng cũng may cho chúng ta là bọn chúng còn quá trẻ. Chúng như bầy “ong non ngứa nọc” bạ đây chích đấy ra vẻ bất khả chiến bại. Nếu chúng có một thủ lãnh ở đằng sau, chúng sẽ bị khiển trách cho coi.
Viên thanh tra gấp sổ lại. Bỗng từ cuốn sổ một tờ giấy bạc rơi ra. Tờ bạc một trăm mark. Ái chà, nó rơi đủng đỉnh xuống chân Tarzan khiến hắn phải cầm lên với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Chú vừa đánh rơi, thưa chú. Chú nên cất nó vào bóp ạ.
Viên thanh tra mỉm cười . Ông chìa tờ bạc cho Tarzan:
- Cảm ơn cháu. Có điều tờ giấy bạc này không phải tài sản của chú. Cháu quan sát thử coi.
Tarzan cầm lấy. Tờ bạc xanh lơ giống mọi tờ một trăm mark khác – cả mặt trước lẫn mặt sau. Nhưng hắn đã kịp hiểu tờ bạc này có cái gì đó thật không ổn. Tiền giả chăng? Hắn giơ ra ánh sáng và nói với ông thanh tra:
- Thường thì cháu chỉ quen với các loại tiền bé, chủ yếu là tiền xu. Nhưng cháu nghĩ rằng các tờ bạc một trăm có hình chìm soi lên thì thấy.
Ông Glockner xác nhận:
- Đúng vậy.
- Tờ này không có hình chìm, thưa chú!
Ông Glockner gật đầu:
đang được tuồn vào thành phố. Tôi đang trực tiếp điều tra...
Ông Sauerlich há hốc miệng:
- Thực là kinh khủng. Có lẽ tôi cũng phải kiểm tra lại túi tiền của mình.
Ông nhanh nhảu rút cái bóp dày cộm xấp tiền một trăm mark và săm soi trước ánh sáng từng tờ. Hú vía, tờ nào cũng lấp ló tấm hình mờ chứng tỏ ông Sauerlich chưa bị bọn bạc giả nhắm tới.
Thanh tra Glockner tiếp tục:
- Dưới trướng của bọn tội phạm là những chuyên gia thành thạo về kĩ thuật và mĩ thuật...
Tarzan cũng nảy ra một ý kiến chớp nhoáng:
- Tuy nhiên chúng chỉ có một bản in nhất định. Và như thế những tờ giấy bạc sẽ có cùng một sê-ri như nhau.
- Tuyệt vời. Cháu nắm vấn đề rất khá đó. Cháu thấy không, đây là những tờ bạc mang số NE 1060279 Z. Bọn chúng không có đủ phương tiện làm ra nhiều loại số được. Riêng tên chuyên gia chế tạo ra những bản in này quả là một kẻ có óc hài hước...
Gaby trố mắt:
- Ba nói gì vậy, làm bạc giả mà có óc hài hước nữa sao?
- Ừ. Không tin con bảo Tarzan đọc lớn lên thử coi. Hàng chữ nhỏ tận cùng bên góc phải phía sau tờ một trăm mark có ghi rõ: “Kẻ nào làm bạc giả, hoặc sử dụng các tờ bạc giả, sẽ bị phạt tù không dưới một năm”.
Tarzan xác nhận:
- Đúng như thế Gaby ạ.
Ông thanh tra mỉm cười:
- Tờ bạc nào cũng có dòng chữ gần giống như vậy. Gần giống thôi, vì tên làm bạc giả đã tự cho phép hắn đùa giỡn một chút. Hắn đinh ninh sẽ chẳng ai buồn đọc dòng chữ nhỏ li ti này. Hắn đã cả gan thay đổi luật của Nhà nước. Nguyên văn điều luật phải là: “Kẻ nào làm bạc giả, hoặc sử dụng các tờ bạc giả, sẽ bị phạt tù không dưới hai năm”.
Tarzan đưa lại tờ bạc cho ông thanh tra và nói:
- Trơ tráo đến thế là cùng.
Thanh tra Glockner gật gù. Ông chưa có kết luận nào thì chị bếp ló đầu vô:
- Tôi thắp nến bàn ăn được chưa ạ?
Bà Sauerlich vẫy tay:
- Được rồi, chị dọn bữa đi.
Mọi người lục tục kéo sang phòng bên.
*
Sau bữa tiệc ngọt ấm cúng, Công Chúa theo thanh tra Glockner về nhà. Còn Tarzan, Karl và Kloesen thì lên xe Jaguar của chú tài xế Georg chờ sẵn. Chú tài xế trung thành với gia đình Sauerlich suốt mười lăm năm nay hóm hỉnh nói:
- Về kí túc xá hay phiêu lưu đây?
Kloesen thoải mái duỗi dài chân trong ô tô của bố:
- Còn lòng dạ nào phiêu bạt hả chú. Chú đưa bạn cháu, Karl về nhà trước. Rồi bỏ tụi cháu ở kí túc xá.
Hai thằng về kí túc xá đúng lúc bữa tối trong phòng ăn vừa kết thúc. Tarzan nắm tay Kloesen len lỏi trong con suối người từ mười đến mười chín tuổi để lên sào huyệt... “Tổ đại bàng”.
Hai quái lò dò lên tầng hai thì liếc thấy phòng kế bên “Tổ đại bàng” hé cửa. Kì cục, căn phòng láng giềng mang tên là “Hang Cướp” này bộ có biến cố gì hay sao?
Tarzan nghe có tiếng thì thầm:
- Lạy chúa, con biết làm gì bây giờ? Con phải làm gì bây giờ?
Trời ạ, tiếng thằng Jurgen Andresen, bạn cùng lớp của hắn với Tròn Vo chứ ai! Thằng này bộ mới đi... ăn cướp thật nên cầu kinh sám hối với Thượng đế chắc?
Tarzan đẩy cửa. Đúng là thằng Jurgen Andresen chỉ có một mình trong phòng và đang cầu kinh thật. Coi, nó quỳ gối thật nghiêm túc trên giường với vành môi méo xệch như muốn khóc. Tarzan hỏi liền:
- Chuyện gì vậy Jurgen?
“Kẻ sám hối” nhệch miệng cười gượng:
- Tarzan và Kloesen hả?
- Ờ, tụi tao đây. Bộ có vấn đề phức tạp sao?...
Jurgen căn móng tay cái bên trái, bối rối:
- Gần như thế. Tao rất cần một phép lạ của Chúa lúc này. Bằng không thì một lời khuyên của bạn bè cũng được. Tao đang gặp chuyện rắc rối.
Ê, cái thằng Jurgen tóc vàng nhỏ con và lành như cục đất kia hình như vốn không có cả bạn lẫn thù. Thú vui duy nhất của nó dành cho điện ảnh. Cuối tuần nào nó cũng chỉ đi xem phim. Chả lẽ...
Tarzan an ủi:
- Tụi tao không tò mò, nhưng nếu mày cần, tụi tao sẽ giúp.
Nét mặt Jurgen sáng rực:
- Vậy thì mời hai bạn vô nhà. Tao phải đóng cửa lại mới kể được.
Khỏi phải mời lần thứ hai, Tròn Vo đã nhảy phóc lên chiếc giường trống thứ hai còn Tarzan thì đu đưa chân bên thành cửa sổ. Giọng Jurgen rầu rầu:
- Tao đã ngẫu nhiên lượm được... một thứ cực quí. Theo mày thì có nên giao nộp cho Sở thu hồi của thành phố hay không?
Tarzan trả lời gọn ghẽ:
- Tất nhiên là phải giao nộp. Nếu không sẽ bị mang tội biển thủ tài sản nhặt được. Sẽ gần như tội ăn cắp vậy.
- Nhưng tao phải nộp bằng cách nào chớ?
- Có khó gì đâu, theo như tao hiểu...
Jurgen ngắt ngang lời Tarzan:
- Khó và tế nhị hơn mày tưởng nhiều. Này nhé, tao lượm trước rạp Gloria. Gần đầu Phố Chuột, vừa lúc nãy thôi. Kẹt nỗi tao lại lượm được trong thời gian bị “cấm túc” mới chết. Ông thầy Plummer khốn khiếp đã phạt tao không được rời khỏi trường. Tao nghiền xi-nê quá phải trốn vào thành phố. Chuyện này mà bại lộ tao chỉ có nước bị... đuổi học.
Tròn Vo huýt sao:
- Chà, kẹt... giỏ nhỉ!
Tarzan nghĩ ra một lối thoát chớp nhoáng:
- Mày giao mớ tài sản lượm được cho tao. Coi như tao lượm được nó chớ không phải mày. Tao và thằng Kloesen đều được phép vào thành phố, và đương nhiên tụi tao có quyền thả bộ ngang rạp Gloria...
- Trời! Ô kê!
Jurgen như gỡ được tảng đá nặng đè lên ngực. Nó mừng húm nhảy khỏi giường đưa tay lần chiếc áo khoác dày và lôi ra một xấp tiền được buộc tạm bởi sợi dây thun:
- Nguyên si hai ngàn mark. Nó nằm trong tuyết cạnh vỉa hè lúc tao tình cờ ngó xuống.
Tarzan chới với. Không phải vì số tiền đánh rơi quá lớn mà vì một nguyên nhân khác. Hắn giụi mắt liên tục:
- Ê, Kloesen. Tờ bạc trên cùng mang dãy số NE 1060279 Z. Có nghĩa là nguyên một sê-ri giống nhau.
- Hả ả ả ả?!!!
- Còn mặt sau có hàng chữ nhỏ: “...sẽ bị phạt tù không dưới một năm”. Mày thấy thế nào?
- Lạy Chúa, đại ca coi có cái hình... hình gì đó không?
Tarzan cắn môi giờ tờ bạc lên ngọn đèn:
- Không!
Tròn Vo như sắp ngất xỉu. Nó ú ớ:
- Tiền giả, trời ơi...
Mặt Jurgen ngơ ngác:
- Hai bạn nói gì kì cục vậy?
- Tao nói mày lượm được tiền giả, hiểu chưa?
Tarzan bắt đầu giả thích cho thằng Jurgen tội nghiệp. Hắn làm thằng nhãi ngớ người ra khi cho biết gã chuyên gia giả mạo khôi hài thay đổi một chữ trong tờ giấy bạc.
- Làm sao bây giờ đây? - Jurgen lại tính gặm móng tay cái bên trái nữa, nhưng chúng đã cụt ngủn bởi hàm răng của nó còn đâu, và chưa kịp mọc trở lại.
Tarzan dứt khoát:
- Tao phải gọi “phôn” cho thanh tra Glockner cấp kì. Mày sẽ đứng ngoài cuộc và im lặng tuyệt đối. Trừ thanh tra Glockner và tụi tao, sẽ không ai biết mày lượm nó ở đâu. Tụi tao hứa bảo vệ bí mật.
- Ôi trời ơi! Giờ thì tao hiểu rằng được quen biết những thằng bạn đích thực mới tuyệt vời làm sao chớ. Cảm ơn các huynh!
Tarzan đâm sầm xuống lầu và chạy ào đến máy điện thoại. Hên cho hắn, thanh tra Glockner đang ở tư gia. Ông ra lệnh cho hắn đợi ông ở cổng trường.
Tarzan đi ra hành lang. Không lâu lắc gì lắm, hắn đã thấy thanh tra Glockner đích thân lái xe đến. Khuôn mặt ông cực kì căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất