Quyển 11 Chương 8: LẠI THẤT BẠI
Đêm đông. Hai chiếc xe đạp như hai mũi tên lặng lẽ rời khỏi kí túc xá xuyên màn đêm lao đi vun vút. Còn phải thắc mắc, Tarzan và Kloesen chớ ai. Tiếng thằng mập nhắc nhở:
- Mày nhớ thầy giám thị Plummer dặn không đại ca: tụi mình phải có mặt ở trường trễ nhất là 9 giờ kém 15 phút đó.
Tarzan tỉnh queo:
- Tao ngờ rằng cái bánh Nô-en ở nhà Gaby giữ mày ở lại đó tới nửa đêm quá!
- Hừm... Được rồi, tao sẽ ráng giải quyết thật lẹ.
Vài phút sau hai thằng đã lọt vào thành phố. Tuyết rơi nhiều đến mức mọi tiếng động chung quanh trở nên mơ hồ. Hai thằng đang lướt nhẹ trên đường Pridewill. Ê, hình như có tiếng động cơ rền rĩ sau lưng. Tarzan lập tức quay phắt lại. Kia kìa, sau lưng hắn là một đống lù lù đang di động.
Tarzan cắn môi. Trời tối om khiến hắn không thể quan sát được cụ thể. Cái đống lù lù đó là cái gì? Và bóng người chạy xe gắn máy kéo nó ở phía trước là ai hả? Hình như một người đàn ông đang kéo theo một cái “rờ-moọt” thì phải.
Hắn tiếp tục đạp trong lúc thằng Kloesen vẫn vô tư chẳng hay biết gì hết. (Thằng mập còn mải mơ màng đến cái bánh Nô-en mẹ Gaby làm – chỉ mong sao cô bạn vàng nhớ dành phần cho nó kha khá một chút!). Nào, bây giờ thì người đàn ông ngồi trên chiếc xe gắn máy đã rượt kịp hai đứa. Tiếng động cơ quen thuộc buộc Tarzan một lần nữa chịu khó nhìn qua.
Lạy Chúa, ánh sáng từ một khung cửa sổ mở hắt ra đường làm hắn giật mình. Trời ạ, thằng lưu manh Ác Điểu chớ gì nữa. Gã tự tố cáo bởi cái nón bảo hiểm và bộ quần áo da ám muội. Tarzan nín thở cúi rạp người hơn nữa. Nhưng thằng Ác Điểu đang cay sè mắt vì bị gió táp hơi sức đâu để ý đến hai người đi xe đạp. Gã còn nhiều việc đáng quan tâm hơn.
Chiếc xe gắn máy kéo cái “rờ-moọt” cứ thế vọt thẳng.
Tarzan liếc sang Kloesen nháy mắt:
- Mày thấy gã không, Tròn Vo?
- Hả? Bánh hạnh nhân mừng Giáng sinh chớ gì... ờ, à... đại ca vừa nói gì vậy?
- Trời ạ, cái bụng phàm ăn của mày! Ngó phía trước giùm tao đi, một thằng trong bốn tên du đãng mặc đồ da vừa đi qua. Giờ tao phải rượt theo nó. Còn mày làm ơn làm phước đến thẳng nhà Gaby nghe.
Tarzan lao lên như phi thuyền rời bệ phóng khiến Tròn Vo chết sững. Gió lồng lộng đến rát mặt nhưng con mắt hắn không rời khỏi phần lưng tên Ác Điểu chút nào. Hắn cố chống cự lại cơn gió ngược để ngốn dần từng mét đường cho đến khi cả hai lọt vào một khu phố vắng vẻ, ít đèn đường và tối om om. Lúc thằng Ác Điểu giảm tốc độ thì Tarzan không còn hiểu mình đang ở đâu nữa.
Coi, gã du đãng chạy rề rề vô một cái cổng. Trong màn đêm âm u, Tarzan thấy một tòa nhà cổ kính hai tầng, các cửa sổ đều đóng kín mít. Tiếng động cơ xe rồ lên lần nữa nơi sân sau, rồi thì im bặt. Hắn lập tức nép vô góc của dãy nhà đối diện để nhìn rõ hơn. Chẳng lẽ sào huyệt bọn cướp ở đây sao? Hắn rình đúng mười lăm phút nhưng không thấy động tĩnh gì. Lạ thật. Mình đang ở đâu vậy? Cách đây ba con đường có một trạm điện thoại. Thanh tra Glockner cần phải biết điều này...
Tarzan phóng xe chầm chậm về phía giao lộ gần nhất cố căng mắt trong bóng tối tìm tên đường. Ái chà, một hàng chữ trắng trên nền lam cho biết tên con phố: “Đường Pháo Đài”. Vậy là ổn. Hăn yên tâm đảo ngược xe lại trạm điện thoại và gọi về nhà Gaby. Chứ sao, giờ này thanh tra Glockner làm sao có mặt ở sở.
Y như rằng, ông thanh tra đã trực sẵn bên máy:
- Glockner đây!
- Cháu là Tarzan. Cháu...
- Chú biết! Kloesen đã đến nãy giờ. Nó đã kể cho chú biết cháu đang theo dõi một tên trong bọn cướp. Sao rồi, Tarzan?
- Gã đang ở trong một căn nhà ở phố Pháo Đài. Căn nhà thứ năm của dãy bên trái.
- Giỏi lắm! Chú sẽ đi cùng một xe tuần tra đến đó. Cháu đợi ở đó nghe!
- Dạ, cháu núp ở căn nhà đối diện.
Tarzan gác máy. Hắn trở về vị trí đã thông báo với thanh tra Glockner trong điện thoại. Hắn lo lắng nhìn sang ngôi nhà vẫn tối om bí hiểm. Mọi thứ vẫn âm binh như có ma quỷ. Hắn quyết định đột nhập sào huyệt.
Tarzan bặm môi băng qua đường ở chỗ tối tăm nhất. Hắn mò đến sân sau hoàn toàn bằng linh tính và phản xạ của một con báo săn đêm. Chỉ thấy cái bóng của hắn lúc ẩn lúc hiện. Trời ạ, trong sân chẳng có chiếc xe gắn máy nào hết. Còn cái rờ-moọt nữa, nó biến đâu?
Cánh mũi Tarzan phập phồng. Chà, từ hai chái nhà kho toát ra mùi xăng chứng tỏ nó được dùng làm gara. Hắn gật gù định trườn tới xem xét thì một chiếc xe hơi đã trờ tới trước cổng. Mấy người đàn ông mặc thường phục nhảy xuống xe. Tarzan chạy ra và bị một luồng đèn pha cực mạnh chĩa vào người.
- Ồ, chú Glockner...
Thanh tra Glockner bảo:
- Chú thấy xe đạp của cháu dựng ở lề đường nên ra lệnh tấp vào đây. Tình hình ra sao Tarzan?
- Hình như trong nhà không có người.
- Vậy cháu gọi điện ở chỗ nào?
- Từ một trạm điện thoại cách đây ba con đường. Thôi cháu hiểu rồi... tai hại quá, trong thời gian đó tên cướp chắc chắn đã ca bài tẩu mã. Trời, vậy là lại hỏng chuyện rồi!
- Hả? Cháu nói sao?
Một nhân viên an ninh thì thầm vào tai Glockner. Ông thanh tra nhíu mày:
- Cửa hậu không khóa ư?
Tình huống này cho phép cảnh sát đột nhập, không cần tới lệnh khám nhà của tòa án. Thật đáng tiếc, tất cả các phòng đều trống rỗng. Vỏ chai bia, rượu nằm ngổn ngang chứng tỏ bọn cướp chỉ mới rời sào huyệt ít phút.
Glockner thở dài:
- Chúng đã hiện diện ở đây và đã bốc hơi trước chúng ta không lâu. Thậm chí mới tức thì. Công lao săn đuổi chúng hàng tháng trời giờ trở thành công... cốc. Xui quá phải không Tarzan?
- Nhưng vẫn còn ngôi nhà, thưa chú. Ngôi nhà đương nhiên có chủ nhân.
- Ừ, chú sẽ xác định gia chủ căn nhà và bằng đầu mối đó, chúng ta sẽ tiếp tục lần ra thôi. Cháu lại một lần nữa lập công đó, Tarzan. Càng ngày, cháu càng tỏ ra có năng khiếu trong nghề nghiệp của chú. Mà này, cháu về nhà chú gấp để ăn bánh ngọt chớ? Gaby và các bạn đang đợi. Chú còn phải quay lại Tổng nha để tìm đáp số cho đề nghị của cháu. Bảo Tròn Vo chén giùm phần chú nghe!
Ông bắt tay Tarzan thật chặt mà không biết rằng hắn đang đỏ ửng hai tai vì lời khen vô giá kia.
*
Đúng như ông Glockner nói, mọi người đang sốt ruột chờ Tarzan. Hắn ngồi xuống ghế và thấy chiếc bánh ngọt trên bàn đã bị mất một miếng lớn. Ồ, khỏi cần phải liếc sang Kloesen cũng thừa biết ai là kẻ đã phá hoại sự cân đối của chiếc bánh thơm phức này.
Hắn vừa ăn vừa kể lại mọi chuyện. Gần tàn tiệc thì thanh tra Glockner về tới. Giọng của ông như nghẹt mũi:
gã không từ chối một tội ác nào. Vogt chỉ cho biết tối hôm...
- Vogt không nói gì về băng du đãng mặc đồ da sao chú?
- Không. Gã mở một hộp đêm và sống luôn tại đó, riêng ngôi nhà cho thuê thì gã chẳng quan tâm.
Tarzan phân tích:
- Chắc chắn Kowalske không sống cô đơn trong ngôi nhà lớn một mình. Gã còn bốn đồng minh khác. Cháu thấy tới năm chiếc giường chứng tỏ bọn chúng là một băng trấn lột có tổ chức. Có thể Kowalske là thủ lãnh không chừng. Cháu chỉ giận là mình đã không cảnh giác trong việc canh chừng thằng Ác Điểu. Nếu đừng sơ suất cháu đã nắm được địa chỉ mới của chúng bằng cách bám dính cái rờ-moọt vận chuyển đồ đạc.
Glockner an ủi hắn:
- Thất bại là mẹ thành công, cháu vẫn còn nhiều cơ hội khác. Chú tin chắc như vậy. Và hãy nhớ rằng chúng ta dù sao cũng đã tiến một bước dài trên chặng đường truy nã bọn tội phạm. Thằng làm bạc giả Ferdinand Marker Cằm Bạnh đã lộ mặt và bây giờ đến lượt Kowalske cùng bốn tên ăn cướp mặc đồ da. Lưới trời tuy lồng lộng nhưng bọn chúng sẽ không thoát đâu.
Tarzan cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Hắn ngó đồng hồ:
- Sắp... chín giờ. Thầy Plummer đang chờ “hỏi cung” cháu và Kloesen. Xin phép cô chú...
Gaby tiễn hai thằng ra tận cửa nhà. Tarzan sực nhớ:
- Đừng quên nghe, Công Chúa, bạn đã hứa chiều mai cùng mình đi mua quà Nô-en cho mẹ mình rồi đó.
Gaby cười tươi:
- Chớ còn gì nữa! Và mình sẽ được làm quân sư cho bạn, khoái ghê.
- Nhưng trước hết chúng ta còn phải đến ngân hàng Wert. Mình có sổ tiết kiệm ở chi nhánh ngân hàng trên phố Chóp Cầu. Tài khoản cũng tương đối. Ông giám đốc Hehne sẵn sàng cho mình rút ra ngay.
Tròn Vo từ sau lưng hai đứa chen vào bằng tiếng chắt lưỡi:
- Biết rồi đại ca ơi! Chuyện đại ca được ông Hehne tiếp, mình đã nghe tới ba lần rồi.
Tarzan nháy mắt:
- Tao có nói cho mày nghe đâu, mập. Tao đang nói với Công Chúa mà.
Rồi hắn lại tiếp tục:
- Gaby này, ở nhà băng còn có một người phụ nữ rất tốt tên là Gottling. Bà ấy giống...
Tròn Vo lại ngứa miệng chịu không nổi:
- Giống hệt má của đại ca chớ gì?
Lần này “người hùng lớp 10A” dịu dàng thấy rõ. Hắn nói:
- Mày nhận xét đúng đó Kloesen.
Và Tròn Vo cũng thôi không châm chích nữa. Đến giờ chia tay Công Chúa rồi. Hai thằng đồng thanh:
- Ngủ ngon nghe, Gaby!
- Chúc hai bạn ngủ ngon. Mình cũng vào giục Karl về đây.
Trên đường về, tự nhiên Tròn Vo nói một câu lãng xẹt:
- Tao thấy thanh tra Glockner nể mày dữ.
- Nhưng vợ ông ấy thì nể mày. Mày ăn tới gần nửa cái bánh.
Lúc sau, thằng mập lại hỏi:
- Đại ca này, mày nghĩ sao... Sau này Gaby sẽ lấy ai nhỉ?
- Làm sao tao biết được chớ! Trời đất!
Tròn Vo tủm tỉm:
- Cơn cớ gì mà đại ca phải gào lên kêu trời vậy?
- Tao kêu trời vì lo trong đám cưới, mày sẽ ăn hết phần mọi người đó. Thôi, tăng tốc lên, trễ quá rồi.
- Mày nhớ thầy giám thị Plummer dặn không đại ca: tụi mình phải có mặt ở trường trễ nhất là 9 giờ kém 15 phút đó.
Tarzan tỉnh queo:
- Tao ngờ rằng cái bánh Nô-en ở nhà Gaby giữ mày ở lại đó tới nửa đêm quá!
- Hừm... Được rồi, tao sẽ ráng giải quyết thật lẹ.
Vài phút sau hai thằng đã lọt vào thành phố. Tuyết rơi nhiều đến mức mọi tiếng động chung quanh trở nên mơ hồ. Hai thằng đang lướt nhẹ trên đường Pridewill. Ê, hình như có tiếng động cơ rền rĩ sau lưng. Tarzan lập tức quay phắt lại. Kia kìa, sau lưng hắn là một đống lù lù đang di động.
Tarzan cắn môi. Trời tối om khiến hắn không thể quan sát được cụ thể. Cái đống lù lù đó là cái gì? Và bóng người chạy xe gắn máy kéo nó ở phía trước là ai hả? Hình như một người đàn ông đang kéo theo một cái “rờ-moọt” thì phải.
Hắn tiếp tục đạp trong lúc thằng Kloesen vẫn vô tư chẳng hay biết gì hết. (Thằng mập còn mải mơ màng đến cái bánh Nô-en mẹ Gaby làm – chỉ mong sao cô bạn vàng nhớ dành phần cho nó kha khá một chút!). Nào, bây giờ thì người đàn ông ngồi trên chiếc xe gắn máy đã rượt kịp hai đứa. Tiếng động cơ quen thuộc buộc Tarzan một lần nữa chịu khó nhìn qua.
Lạy Chúa, ánh sáng từ một khung cửa sổ mở hắt ra đường làm hắn giật mình. Trời ạ, thằng lưu manh Ác Điểu chớ gì nữa. Gã tự tố cáo bởi cái nón bảo hiểm và bộ quần áo da ám muội. Tarzan nín thở cúi rạp người hơn nữa. Nhưng thằng Ác Điểu đang cay sè mắt vì bị gió táp hơi sức đâu để ý đến hai người đi xe đạp. Gã còn nhiều việc đáng quan tâm hơn.
Chiếc xe gắn máy kéo cái “rờ-moọt” cứ thế vọt thẳng.
Tarzan liếc sang Kloesen nháy mắt:
- Mày thấy gã không, Tròn Vo?
- Hả? Bánh hạnh nhân mừng Giáng sinh chớ gì... ờ, à... đại ca vừa nói gì vậy?
- Trời ạ, cái bụng phàm ăn của mày! Ngó phía trước giùm tao đi, một thằng trong bốn tên du đãng mặc đồ da vừa đi qua. Giờ tao phải rượt theo nó. Còn mày làm ơn làm phước đến thẳng nhà Gaby nghe.
Tarzan lao lên như phi thuyền rời bệ phóng khiến Tròn Vo chết sững. Gió lồng lộng đến rát mặt nhưng con mắt hắn không rời khỏi phần lưng tên Ác Điểu chút nào. Hắn cố chống cự lại cơn gió ngược để ngốn dần từng mét đường cho đến khi cả hai lọt vào một khu phố vắng vẻ, ít đèn đường và tối om om. Lúc thằng Ác Điểu giảm tốc độ thì Tarzan không còn hiểu mình đang ở đâu nữa.
Coi, gã du đãng chạy rề rề vô một cái cổng. Trong màn đêm âm u, Tarzan thấy một tòa nhà cổ kính hai tầng, các cửa sổ đều đóng kín mít. Tiếng động cơ xe rồ lên lần nữa nơi sân sau, rồi thì im bặt. Hắn lập tức nép vô góc của dãy nhà đối diện để nhìn rõ hơn. Chẳng lẽ sào huyệt bọn cướp ở đây sao? Hắn rình đúng mười lăm phút nhưng không thấy động tĩnh gì. Lạ thật. Mình đang ở đâu vậy? Cách đây ba con đường có một trạm điện thoại. Thanh tra Glockner cần phải biết điều này...
Tarzan phóng xe chầm chậm về phía giao lộ gần nhất cố căng mắt trong bóng tối tìm tên đường. Ái chà, một hàng chữ trắng trên nền lam cho biết tên con phố: “Đường Pháo Đài”. Vậy là ổn. Hăn yên tâm đảo ngược xe lại trạm điện thoại và gọi về nhà Gaby. Chứ sao, giờ này thanh tra Glockner làm sao có mặt ở sở.
Y như rằng, ông thanh tra đã trực sẵn bên máy:
- Glockner đây!
- Cháu là Tarzan. Cháu...
- Chú biết! Kloesen đã đến nãy giờ. Nó đã kể cho chú biết cháu đang theo dõi một tên trong bọn cướp. Sao rồi, Tarzan?
- Gã đang ở trong một căn nhà ở phố Pháo Đài. Căn nhà thứ năm của dãy bên trái.
- Giỏi lắm! Chú sẽ đi cùng một xe tuần tra đến đó. Cháu đợi ở đó nghe!
- Dạ, cháu núp ở căn nhà đối diện.
Tarzan gác máy. Hắn trở về vị trí đã thông báo với thanh tra Glockner trong điện thoại. Hắn lo lắng nhìn sang ngôi nhà vẫn tối om bí hiểm. Mọi thứ vẫn âm binh như có ma quỷ. Hắn quyết định đột nhập sào huyệt.
Tarzan bặm môi băng qua đường ở chỗ tối tăm nhất. Hắn mò đến sân sau hoàn toàn bằng linh tính và phản xạ của một con báo săn đêm. Chỉ thấy cái bóng của hắn lúc ẩn lúc hiện. Trời ạ, trong sân chẳng có chiếc xe gắn máy nào hết. Còn cái rờ-moọt nữa, nó biến đâu?
Cánh mũi Tarzan phập phồng. Chà, từ hai chái nhà kho toát ra mùi xăng chứng tỏ nó được dùng làm gara. Hắn gật gù định trườn tới xem xét thì một chiếc xe hơi đã trờ tới trước cổng. Mấy người đàn ông mặc thường phục nhảy xuống xe. Tarzan chạy ra và bị một luồng đèn pha cực mạnh chĩa vào người.
- Ồ, chú Glockner...
Thanh tra Glockner bảo:
- Chú thấy xe đạp của cháu dựng ở lề đường nên ra lệnh tấp vào đây. Tình hình ra sao Tarzan?
- Hình như trong nhà không có người.
- Vậy cháu gọi điện ở chỗ nào?
- Từ một trạm điện thoại cách đây ba con đường. Thôi cháu hiểu rồi... tai hại quá, trong thời gian đó tên cướp chắc chắn đã ca bài tẩu mã. Trời, vậy là lại hỏng chuyện rồi!
- Hả? Cháu nói sao?
Một nhân viên an ninh thì thầm vào tai Glockner. Ông thanh tra nhíu mày:
- Cửa hậu không khóa ư?
Tình huống này cho phép cảnh sát đột nhập, không cần tới lệnh khám nhà của tòa án. Thật đáng tiếc, tất cả các phòng đều trống rỗng. Vỏ chai bia, rượu nằm ngổn ngang chứng tỏ bọn cướp chỉ mới rời sào huyệt ít phút.
Glockner thở dài:
- Chúng đã hiện diện ở đây và đã bốc hơi trước chúng ta không lâu. Thậm chí mới tức thì. Công lao săn đuổi chúng hàng tháng trời giờ trở thành công... cốc. Xui quá phải không Tarzan?
- Nhưng vẫn còn ngôi nhà, thưa chú. Ngôi nhà đương nhiên có chủ nhân.
- Ừ, chú sẽ xác định gia chủ căn nhà và bằng đầu mối đó, chúng ta sẽ tiếp tục lần ra thôi. Cháu lại một lần nữa lập công đó, Tarzan. Càng ngày, cháu càng tỏ ra có năng khiếu trong nghề nghiệp của chú. Mà này, cháu về nhà chú gấp để ăn bánh ngọt chớ? Gaby và các bạn đang đợi. Chú còn phải quay lại Tổng nha để tìm đáp số cho đề nghị của cháu. Bảo Tròn Vo chén giùm phần chú nghe!
Ông bắt tay Tarzan thật chặt mà không biết rằng hắn đang đỏ ửng hai tai vì lời khen vô giá kia.
*
Đúng như ông Glockner nói, mọi người đang sốt ruột chờ Tarzan. Hắn ngồi xuống ghế và thấy chiếc bánh ngọt trên bàn đã bị mất một miếng lớn. Ồ, khỏi cần phải liếc sang Kloesen cũng thừa biết ai là kẻ đã phá hoại sự cân đối của chiếc bánh thơm phức này.
Hắn vừa ăn vừa kể lại mọi chuyện. Gần tàn tiệc thì thanh tra Glockner về tới. Giọng của ông như nghẹt mũi:
gã không từ chối một tội ác nào. Vogt chỉ cho biết tối hôm...
- Vogt không nói gì về băng du đãng mặc đồ da sao chú?
- Không. Gã mở một hộp đêm và sống luôn tại đó, riêng ngôi nhà cho thuê thì gã chẳng quan tâm.
Tarzan phân tích:
- Chắc chắn Kowalske không sống cô đơn trong ngôi nhà lớn một mình. Gã còn bốn đồng minh khác. Cháu thấy tới năm chiếc giường chứng tỏ bọn chúng là một băng trấn lột có tổ chức. Có thể Kowalske là thủ lãnh không chừng. Cháu chỉ giận là mình đã không cảnh giác trong việc canh chừng thằng Ác Điểu. Nếu đừng sơ suất cháu đã nắm được địa chỉ mới của chúng bằng cách bám dính cái rờ-moọt vận chuyển đồ đạc.
Glockner an ủi hắn:
- Thất bại là mẹ thành công, cháu vẫn còn nhiều cơ hội khác. Chú tin chắc như vậy. Và hãy nhớ rằng chúng ta dù sao cũng đã tiến một bước dài trên chặng đường truy nã bọn tội phạm. Thằng làm bạc giả Ferdinand Marker Cằm Bạnh đã lộ mặt và bây giờ đến lượt Kowalske cùng bốn tên ăn cướp mặc đồ da. Lưới trời tuy lồng lộng nhưng bọn chúng sẽ không thoát đâu.
Tarzan cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Hắn ngó đồng hồ:
- Sắp... chín giờ. Thầy Plummer đang chờ “hỏi cung” cháu và Kloesen. Xin phép cô chú...
Gaby tiễn hai thằng ra tận cửa nhà. Tarzan sực nhớ:
- Đừng quên nghe, Công Chúa, bạn đã hứa chiều mai cùng mình đi mua quà Nô-en cho mẹ mình rồi đó.
Gaby cười tươi:
- Chớ còn gì nữa! Và mình sẽ được làm quân sư cho bạn, khoái ghê.
- Nhưng trước hết chúng ta còn phải đến ngân hàng Wert. Mình có sổ tiết kiệm ở chi nhánh ngân hàng trên phố Chóp Cầu. Tài khoản cũng tương đối. Ông giám đốc Hehne sẵn sàng cho mình rút ra ngay.
Tròn Vo từ sau lưng hai đứa chen vào bằng tiếng chắt lưỡi:
- Biết rồi đại ca ơi! Chuyện đại ca được ông Hehne tiếp, mình đã nghe tới ba lần rồi.
Tarzan nháy mắt:
- Tao có nói cho mày nghe đâu, mập. Tao đang nói với Công Chúa mà.
Rồi hắn lại tiếp tục:
- Gaby này, ở nhà băng còn có một người phụ nữ rất tốt tên là Gottling. Bà ấy giống...
Tròn Vo lại ngứa miệng chịu không nổi:
- Giống hệt má của đại ca chớ gì?
Lần này “người hùng lớp 10A” dịu dàng thấy rõ. Hắn nói:
- Mày nhận xét đúng đó Kloesen.
Và Tròn Vo cũng thôi không châm chích nữa. Đến giờ chia tay Công Chúa rồi. Hai thằng đồng thanh:
- Ngủ ngon nghe, Gaby!
- Chúc hai bạn ngủ ngon. Mình cũng vào giục Karl về đây.
Trên đường về, tự nhiên Tròn Vo nói một câu lãng xẹt:
- Tao thấy thanh tra Glockner nể mày dữ.
- Nhưng vợ ông ấy thì nể mày. Mày ăn tới gần nửa cái bánh.
Lúc sau, thằng mập lại hỏi:
- Đại ca này, mày nghĩ sao... Sau này Gaby sẽ lấy ai nhỉ?
- Làm sao tao biết được chớ! Trời đất!
Tròn Vo tủm tỉm:
- Cơn cớ gì mà đại ca phải gào lên kêu trời vậy?
- Tao kêu trời vì lo trong đám cưới, mày sẽ ăn hết phần mọi người đó. Thôi, tăng tốc lên, trễ quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất