Chương 362: Sơn hải (16) : đại hồng thủy
Mọi người nghe lời này, đều giật mình sửng sốt.
“Ý của cậu là —— tòa đài nham thạch kia vốn thuộc về thế giới khác? Những thứ ghi chép bên trên đó là sự kiện lịch sử từng xảy ra ở một thế giới khác? Đại Vu của thế giới đó đã sử dụng phương thức vu đảo của thế giới chúng nó để tiến hành tế bái?!” Hoa Tế Thu quả thực vô cùng khiếp sợ với suy đoán này.
“Phải rồi, như vậy cũng giải thích vì sao mấy bức đồ phù khắc trên vách nham thạch kia toàn bộ đều là quỷ văn!”
“Đây tạm thời chỉ là một suy đoán mà thôi,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi cho rằng chúng ta suy luận một vấn đề, có thể suy xét từ hai mặt trái phải của nó. Mặt phải ở đây là, những bức khắc họa trên vách nham kia đến từ nhân gian, là nghi thức tế đảo diễn ra sau khi đại hồng thủy qua đi. Còn mặt trái thì ngược lại, nham họa là đến từ một thế giới khác, là người ở thế giới khác đang tiến hành nghi thức tế đảo, hơn nữa, chúng nó dường như đã thành công, kích hoạt mở ra được các điểm liên kết hai thế giới với nhau, điểm liên kết ấy được thể hiện bằng hình thức tranh vẽ, nó là ‘không gian thứ ba’ nằm ở giữa nhân gian và thế giới bên kia, cũng chính là những thế giới trong tranh trước đây chúng ta đã từng tiến vào.”
“Suy đoán của Dịch Nhiên rất có lý,” Kha Tầm nói tiếp “Rồi rất có khả năng là ở nhân gian chúng ta, cũng có người tài hoặc Đại Vu phát hiện điểm này, bọn họ không hi vọng thế giới khác xâm lấn vào nhân gian, thế nên mới dùng tự phù(*) ‘Quang’ kia phong ấn các điểm liên kết ấy lại, người của thế giới bên kia nếu như muốn xâm lấn vào nhân gian này, chỉ có thể nghĩ cách phá hỏng chữ Quang vốn là phong ấn kia đi.”
“Tọa độ của toàn bộ những bức tranh chúng ta đã vào, đều nằm trên chữ ‘Quang’ phong ấn kia,” Mục Dịch Nhiên tiếp tục lời nói của Kha Tầm “Mà những tọa độ nơi trưng bày mỹ thuật ấy, tôi đoán rất có thể đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của thế giới bên kia, chúng nó bởi vì bị phong ấn ngăn cản, không thể trực tiếp phá hủy phong ấn xâm lấn vào nhân gian của chúng ta, nhưng chúng nó vẫn có thể truyền một phần sức mạnh vào nhân gian, nên mới gây tác động đến sự tồn tại của các tọa độ xây dựng nhà trưng bày, hơn nữa cũng không ngừng dụ dỗ lựa chọn người vào tranh.”
“Mỗi lần chúng ta tìm ra được một chữ ký, cũng đồng nghĩa với việc phá hỏng một điểm phong ấn,” Kha Tầm nói tiếp “Cho đến khi nào phá hỏng gần như hoàn toàn phong ấn kia, sau đó lần theo manh mối mà những bức tranh cung cấp ám chỉ chúng ta, tìm đến tế đàn của thế giới khác này, thời khắc phong ấn bị phá nát hoàn toàn cũng sắp đến.”
“Mà, tướng cốt của chúng ta chính là《 Sơn Hải Kinh Đồ 》khắc trên Cửu Đỉnh,” Mục Dịch Nhiên lại nói “Bây giờ nhớ lại, tướng cốt của chúng ta lại có thể tách ra thành quỷ văn, nhưng hẳn là không có mối liên hệ gì với quỷ văn khắc trên tòa tế đàn kia, cá nhân tôi cho rằng, cả hai đều tự độc lập thành một bộ quỷ văn riêng biệt có ẩn chứa sức mạnh cổ xưa của Vu. Quỷ văn khắc trên vách nham thạch chính là vu chú mà người của thế giới bên kia dùng để kết nối với thế giới nhân gian của chúng ta. Mà quỷ văn trên tướng cốt của chúng ta vốn là từ Cửu Đỉnh, là quỷ văn được dùng để phong ấn cánh cửa mở ra thế giới bên kia.”
“Cũng tức là, quan hệ cả hai bộ quỷ văn này vốn đối chọi với nhau,” Kha Tầm nói “Giống như quan hệ giữa mâu với thuẫn, giữa quân ta với quân địch vậy. Bởi vì thế giới bên kia muốn dùng sức mạnh của quỷ văn để tấn công thế giới nhân gian, cho nên thế giới nhân gian cũng dùng quỷ văn để phong ấn ngăn chặn sức mạnh kia.”
“Thế là, thủ lĩnh của con người Đại Vũ bèn dùng kim loại quý trọng nhất nhân gian Cửu Châu đúc thành Cửu Đỉnh,” Mục Dịch Nhiên nói “Bên trên Cửu Đỉnh được đúc khắc những họa tiết vu vũ (nhảy múa) cấu thành từ quỷ văn. Quỷ văn vốn là sức mạnh vu chú của thế giới bên kia, còn vu vũ là sức mạnh vu chú của thế giới nhân gian. Cả hai được kết hợp một cách đầy sáng tạo trở thành một thể thống nhất, gộp sức mạnh vu chú của thế giới kia hợp với sức mạnh vu chú của thế giới nhân gian làm một, tiến hành phong ấn cùng trấn áp sức mạnh xâm lấn đến từ thế giới bên kia.”
“Vốn cứ tưởng như thế sẽ có hiệu quả, chẳng ngờ Cửu Đỉnh sau đó lại biến mất,” Kha Tầm nói “Nhưng rồi lại vì nguyên nhân nào đó, khiến cho chú phù (ký hiệu nguyền rủa) trên Cửu Đỉnh có thể ánh xạ lên tướng cốt của con người. Thế là từ đó trở về sau, những người bị lôi kéo vào tranh sẽ biến thành vật thay thế của Cửu Đỉnh, có thể tạo ra tác dụng tương tự như Cửu Đỉnh. Nhưng dù sao đó là tướng cốt của con người, cũng không phải Cửu Đỉnh thật sự, cho nên cứ cách mỗi một trăm năm, việc này sẽ khởi động lại một lần.”
“Phỏng đoán ngược của tôi về việc này đại khái chính là như vậy,” Mục Dịch Nhiên nói “Mọi người có gì cảm thấy nghi vấn, cứ việc nói ra chúng ta cùng nhau thảo luận.”
Mọi người “…”
Vệ Đông “Hai đứa bây có phải trước đó đã luyện tập với nhau không?”
Kha Tầm “Đúng là vấn đề của mấy đứa chó FA không hiểu cái gì gọi là tâm đầu ý hợp, PASS. Người tiếp theo.”
Thiệu Lăng “Cho nên ý của anh là nói, thế giới mà 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》miêu tả vốn dĩ không tồn tại, tựa như trước đó tôi từng nói qua, những lời miêu tả về thần quỷ hay dị thú trong 《 Sơn Hải Kinh 》 đều là do người đời sau căn cứ theo tranh vẽ dùng chữ viết mô tả lại, thế nên mới sinh ra khác biệt, một vài động tác nhảy múa kỳ dị hoặc là trang phục lạ lùng, bởi vì hiệu quả của thị giác hoặc do thời gian quá mức xa xưa, khiến cho hình ảnh mơ hồ và rối loạn, thế nên khiến người đời sau lầm tưởng những hình vẽ vốn là người bình thường biến thành thần quỷ dị thú, mà nội dung chân chính của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, là một quyển sách Vu?”
Hoa Tế Thu “Nhưng những quốc gia, những sông núi hay vị trí địa lý được mô tả trong 《 Sơn Hải Kinh 》 rõ ràng là một thế giới có cấu trúc vô cùng khổng lồ.”
Chu Hạo Văn “Nói thật, nếu không phải do chúng ta tự mình gặp phải chuyện vào tranh này, chứ cá nhân tôi là không tin thần thoại, còn về mấy thứ được mô tả trong 《 Sơn Hải Kinh 》như các quốc gia rồi phong cảnh địa lý, tôi cũng cho rằng đó là nội dung người đời sau tự thêm vào, chứ không phải nội dung nguyên sơ nhất của 《 Sơn Hải Đồ 》.”
“Nếu thử rút ra một đoạn mô tả trong 《 Sơn Hải Kinh 》, ví dụ như cái gì ‘quấn quanh cây mà sinh trưởng, ăn vào ngừng đau tim’, rồi ‘Lại đi tây tám mươi dặm, có núi tên Phù Ngu, hướng dương (nam) nhiều đồng, sang âm (bắc) nhiều sắt’ hoặc ‘Thân vàng mà đuôi đỏ, tiếng kêu như em bé’.”
“Phiên bản nguyên sơ nhất của 《 Sơn Hải Kinh 》được đúc khắc vào Cửu Đỉnh, mà Cửu Đỉnh được đúc vào thời Đại Vũ cổ xưa, như vậy, Vệ Đông, nếu như bảo cậu vẽ ở trên cái đỉnh kia, cậu làm cách nào mô tả lại cái khái niệm ‘tám mươi dặm’ ấy? Rồi làm cách nào thể hiện ra ‘hướng dương nhiều đồng hướng âm nhiều sắt’? Rồi lại làm kiểu nào vẽ ra ‘Ăn vào trị đau tim’ hay ‘Thân vàng mà đuôi đỏ, tiếng kêu như em bé’?”
“Với cả, tám mươi dặm thời Đại Vũ được đo lường theo tiêu chuẩn nào?”
Vệ Đông “…Ờm… Nếu không cho tui xài chữ viết chú thích thì, tui không vẽ ra được điểm khác nhau giữa khái niệm ‘tám mươi dặm’ cùng với đồng sắt gì đó, trừ khi cho phép tui được xài ký hiệu hóa học để đánh dấu.”
“Còn về đau tim gì đó, cho tui dùng kiểu tranh 4 ô thì còn có thể vẽ ra được, cơ mà Cửu Đỉnh hẳn là không cho phép chơi cái trò đó đâu ha..”
“Rồi về thân vàng đuôi đỏ cùng tiếng kêu như em bé, lại càng không có khả năng được khắc vào Cửu Đỉnh, trừ phi trên Cửu Đỉnh vẽ tranh được phép tô màu, hơn nữa nó cũng phát ra được âm thanh…”
“Với cả, Thiệu tổng cũng từng nói mà, phong cách khắc trên vách nham của thời kỳ đó đa số đều là đơn giản, kiểu như hình tô màu ý, cho nên tui cũng hơi bị nghi… mấy con thần quỷ yêu thú gì trong 《Sơn Hải Kinh》 phức tạp tới như vậy, người thời đó làm sao vẽ ra được.”
Mục Dịch Nhiên “Nhưng chúng ta cũng không thể phủ định《Sơn Hải Kinh》 lưu truyền đến đời sau không phải là 《Sơn Hải Kinh》, nghiên cứu sử học đã từng chứng minh, bản 《Sơn Hải Kinh》 lưu truyền đến hiện nay vốn đã bị hậu nhân truyền sai, hoặc là gia công thêm bớt, nghệ thuật hóa hoặc thậm chí là tự chế ra phiên bản mới. Còn cái mà chúng ta tiếp xúc là phiên bản nguyên sơ nhất, chưa hề được chỉnh sửa, thêm thắt hay bóp méo truyền bậy.”
“Còn về thời đại thần thoại ở thời kỳ cổ xưa có từng tồn tại chân thật hay không, đến cả《Sử Ký》của Tư Mã Thiên cũng từng nói đến, rằng ‘Những quái vật trong 《Sơn Hải Kinh》 dư (ta) cũng không dám bàn tới’, đám người như chúng ta càng không có cách nào tự mình kết luận được.”
“Nhưng nếu trừ bỏ đi hết những chữ viết rườm rà hoa mỹ mà người đời sau tự thêm vào, cùng với những lớp tu sửa gia công trên những hình vẽ, chỉ để lại phiên bản tối giản nhất, mộc mạc nhất, ấy có lẽ chính là diện mạo thực sự cùng chất tinh túy cốt lõi nhất của bộ tuyệt tác có một không hai ấy.”
Hoa Tế Thu gật đầu “Lời Tiểu Mục nói rất có lý.”
Tần Tứ “Nếu bốn bức nham họa này thật sự miêu tả những việc đã xảy ra ở thế giới khác, như vậy ‘chúng sinh’ kia hẳn cũng là chúng sinh của thế giới ấy.”
Vệ Đông “Chẳng trách mấy sinh vật kia lại quái dị cùng khó tưởng tượng đến như vậy, có lẽ kiểu hình tượng này chính là hình thái chung của sinh vật thế giới bên kia.”
Tần Tứ “Điểm nghi vấn của tôi chính là hình ảnh mô tả đại hồng thủy, thế giới nhân loại của chúng ta từng xảy ra đại hồng thủy, đây là có căn có cứ, chẳng lẽ ở thế giới bên kia cũng từng xảy ra đại hồng thủy sao?”
Mục Dịch Nhiên “Về trận đại hồng thủy ấy, nếu dựa theo góc nhìn thần học mà truy tìm nguồn gốc, đại khái có vài quan điểm cho rằng khi ấy Cộng Công tức giận húc đổ Núi Bất Chu, khiến cho trời sập đất lún nên mới dẫn đến đại hồng thủy.”
“Còn theo góc độ khoa học mà nói, có người cho rằng trong giai đoạn thời kỳ ấy, khí hậu của trái đất đã trải qua những biến hóa kịch liệt, từng xuất hiện sự hoạt động của sông băng với quy mô lớn, do đó gây ra đại hồng thủy.”
“Nhưng, có một việc rất đáng lưu ý, trong ký ức lịch sử của thời kỳ ấy, gần như trong phạm vi toàn trái đất đều có truyền thuyết về thảm họa đại hồng thủy này. Babylon cổ xưa ghi lại: ‘Nước lũ kèm theo gió lốc, cơ hồ bao trùm toàn bộ ngọn núi trên đất liền chỉ trong một đêm’. Mexico cổ cũng có viết: ‘Trời liền với đất, chỉ trong một ngày con người đều chết sạch, núi cũng biến mất trong nước lũ’. Còn người Indian lại nói: ‘Đại hồng thủy tiến đến, xung quanh biến thành tăm tối, con người cũng vì thế mà tuyệt chủng’. Sách Thánh của người Maya thì lại bảo: ‘Đó là một cuộc tàn phá có tính chất hủy diệt kinh hoàng, một trận lũ lớn, mọi người đều chết chìm dưới trận mưa ngập ngụa khổng lồ từ trên trời giáng xuống’. Mà Alantis cổ xưa bí ẩn trong truyền thuyết, từng gây ra vô số tranh luận cùng suy đoán nghe nói cũng bị đắm chìm trong trận đại hồng thủy ấy. Nối tiếng nhất trong số đó chính là lời ghi chép trong Thánh Kinh, tàu Noah vốn là để chuẩn bị cho trận đại hồng thủy ấy.”
“Trận đại hồng thủy thời tiền sử ấy, phỏng chừng chính là thảm họa kinh hoàng mang tính truyền kỳ cùng thần bí nhất trong lịch sử của cả loài người. Trong văn hóa của vô số quốc gia cùng dân tộc trên trái đất, đều có ký ức cùng ghi chép lại về trận đại hồng thủy này, việc này đủ để chứng minh, trong thời kỳ viễn cổ thực sự đã từng xảy ra một thảm họa mang tính chất hủy diệt, nó gần như làm con người bị tuyệt chủng.”
“Mà vấn đề chính là ở chỗ này—— trận đại hồng thủy gần như bao trùm cả trái đất ấy, rốt cuộc từ đâu mà đến? Nó xảy ra như thế nào? Phải có sự biến đổi địa chất cùng khí hậu ghê gớm tới cỡ nào mới có thể khiến cho những nơi có vị trí địa lý cùng hoàn cảnh khác nhau đồng thời gặp được trận đại hồng thủy này?”
“Đến tận ngày nay, dưới góc độ khoa học cũng chưa thể cho ra một nhận định xác thực, nhưng nếu dựa theo góc độ thần học mà nhìn, trận tai nạn này vốn tạo thành do trận chiến của các vị thần thượng cổ, cũng vì thế nên rất có khả năng cũng gây ảnh hưởng đến thế giới khác vốn nằm sâu dưới lòng đất.”
“Hay hoặc chính là theo như lời phỏng đoán lúc nãy của mọi người, trận đại hồng thủy kia có lẽ bị gây ra bởi nghi thức vu đảo của thế giới bên kia, vì chúng nó muốn hủy diệt chúng sinh thế giới nhân gian, tạo cơ hội cho chúng nó xâm lấn.”
“Vậy liệu có phải là như thế này không,” Kha Tầm nói “Hướng đi của hồng thủy chỉ có hai đường, một là vào biển, hai là chìm vào lòng đất. Mà giống trận thảm họa tầm cỡ như đại hồng thủy tiền sử, rất có thể cũng gây ra thảm họa hủy diệt đối với thế giới khác nằm sâu bên dưới lòng đất, hay thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả thế giới nhân gian, dù sao chúng ta đang ở bên trên, hồng thủy không phải chảy ra biển thì ngấm vào đất, mà chúng nó vốn ở trong lòng đất, hồng thủy chìm vào đó, căn bản không có chỗ nào trốn tránh.”
“Chúng nó không thể nào sống ở dưới lòng đất được nữa, nên mới muốn tìm đường sống khác, tìm một vùng đất mới cho giống loài mình có thể tiếp tục kéo dài.”
“Mà khi ấy, thủ lĩnh của con người Đại Vũ đã hoàn thành việc trị thủy, trên mặt đất cũng dần khôi phục sức sống. Đại Vu của thế giới khác thông qua năng lực ‘quan sát’ của nó, nhìn thấy được bên trên còn có một thế giới khác, bèn quyết định dùng quỷ văn cùng sức mạnh vu đảo của chúng nó, mở ra vách tường ngăn cách hai cái thế giới, muốn dẫn theo ‘chúng sinh’ của nó lao ra nhân gian.”
“Một đám khác loài muốn chiếm đoạt lãnh thổ của chúng ta, chúng ta làm sao có thể chấp nhận cho chúng nó đi lên, thế nên sau mới có sự kiện đúc Cửu Đỉnh để phong ấn con đường nối kết hai cái thế giới.”
“Phỏng đoán này khá thuyết phục.” Tần Tứ gật đầu.
“Tôi cũng có một phỏng đoán,” Nhạc Sầm kéo kéo cái chăn len cừu đang choàng ấm trên người lên một chút, mở miệng chậm rãi từ tốn nói “Cá nhân tôi cho rằng, những họa tiết trong《Sơn Hải Đồ》 được tạo từ quỷ văn trên tướng cốt của chúng ta, không chỉ là những hình tượng của vu vũ, mà còn có hình tượng của sinh vật thế giới khác.”
“Về cách nói (mô) phỏng vật đúc đỉnh, tôi cảm thấy đó cũng không phải là một lời nói sáo rỗng. Đại Vũ khắc hình tượng thần quỷ dị thú vào đỉnh, để cho dân chúng nhìn thấy, biết được chúng nó, từ đó có thể biết cách đối phó hoặc tránh đi chúng nó, để đảm bảo an toàn cho tính mạng của mình —— cách nói này, tôi cho rằng là thật.”
“Nhưng, những họa tiết được phỏng theo khắc trên Cửu Đỉnh, tôi đoán không phải là thần quỷ dị thú của thế giới chúng ta, mà là sinh vật của thế giới khác.”
“Rất có thể khi ấy, Đại Vũ là thủ lĩnh của nhân loại cùng với Đại Vu phụng sự cho hắn, đã phát hiện ý đồ của giống loài ở thế giới khác, bèn lợi dụng sức mạnh vu đảo tiến hành quan sát thế giới ấy, sau đó đem toàn bộ hình tượng của thế giới ấy đúc khắc vào Cửu Đỉnh.”
“Bởi vì lo lắng sinh vật của thế giới ấy sẽ bằng biện pháp nào đó xâm nhập vào thế giới nhân gian, nên mới khắc hình tượng của chúng vào các đỉnh, để cho con dân của mình đề cao cảnh giác.”
“Ngoài ra, tôi cũng cho rằng đúc Cửu Đỉnh có chứa hình tượng của dị thế giới, cũng không phải chỉ vì giống như dán thông báo truy nã, bố cáo cho thiên hạ biết hình tượng của sinh vật thế giới bên kia, cùng với phong ấn con đường nối liền hai thế giới.”
“Rất có thể, chúng nó còn có mục đích cùng một tác dụng quan trọng hơn thế—— không biết mọi người có từng nghe qua, về thuật chúc trớ (*) ngẫu tượng hay chưa?”
_________________________
Chú thích
(*) Tự phù (字符) : Từ là chữ, phù là ký hiệu, hoặc hiểu nôm na là một ký hiệu để ếm xì bùa
(*) Chúc trớ (祝诅) : từ này tách ra 2 vế, chúc là cầu chúc, trớ là nguyền rủa, hai từ này ghép lại ý là gửi lời cầu xin quỷ thần gây họa cho người khác.
“Ý của cậu là —— tòa đài nham thạch kia vốn thuộc về thế giới khác? Những thứ ghi chép bên trên đó là sự kiện lịch sử từng xảy ra ở một thế giới khác? Đại Vu của thế giới đó đã sử dụng phương thức vu đảo của thế giới chúng nó để tiến hành tế bái?!” Hoa Tế Thu quả thực vô cùng khiếp sợ với suy đoán này.
“Phải rồi, như vậy cũng giải thích vì sao mấy bức đồ phù khắc trên vách nham thạch kia toàn bộ đều là quỷ văn!”
“Đây tạm thời chỉ là một suy đoán mà thôi,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi cho rằng chúng ta suy luận một vấn đề, có thể suy xét từ hai mặt trái phải của nó. Mặt phải ở đây là, những bức khắc họa trên vách nham kia đến từ nhân gian, là nghi thức tế đảo diễn ra sau khi đại hồng thủy qua đi. Còn mặt trái thì ngược lại, nham họa là đến từ một thế giới khác, là người ở thế giới khác đang tiến hành nghi thức tế đảo, hơn nữa, chúng nó dường như đã thành công, kích hoạt mở ra được các điểm liên kết hai thế giới với nhau, điểm liên kết ấy được thể hiện bằng hình thức tranh vẽ, nó là ‘không gian thứ ba’ nằm ở giữa nhân gian và thế giới bên kia, cũng chính là những thế giới trong tranh trước đây chúng ta đã từng tiến vào.”
“Suy đoán của Dịch Nhiên rất có lý,” Kha Tầm nói tiếp “Rồi rất có khả năng là ở nhân gian chúng ta, cũng có người tài hoặc Đại Vu phát hiện điểm này, bọn họ không hi vọng thế giới khác xâm lấn vào nhân gian, thế nên mới dùng tự phù(*) ‘Quang’ kia phong ấn các điểm liên kết ấy lại, người của thế giới bên kia nếu như muốn xâm lấn vào nhân gian này, chỉ có thể nghĩ cách phá hỏng chữ Quang vốn là phong ấn kia đi.”
“Tọa độ của toàn bộ những bức tranh chúng ta đã vào, đều nằm trên chữ ‘Quang’ phong ấn kia,” Mục Dịch Nhiên tiếp tục lời nói của Kha Tầm “Mà những tọa độ nơi trưng bày mỹ thuật ấy, tôi đoán rất có thể đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của thế giới bên kia, chúng nó bởi vì bị phong ấn ngăn cản, không thể trực tiếp phá hủy phong ấn xâm lấn vào nhân gian của chúng ta, nhưng chúng nó vẫn có thể truyền một phần sức mạnh vào nhân gian, nên mới gây tác động đến sự tồn tại của các tọa độ xây dựng nhà trưng bày, hơn nữa cũng không ngừng dụ dỗ lựa chọn người vào tranh.”
“Mỗi lần chúng ta tìm ra được một chữ ký, cũng đồng nghĩa với việc phá hỏng một điểm phong ấn,” Kha Tầm nói tiếp “Cho đến khi nào phá hỏng gần như hoàn toàn phong ấn kia, sau đó lần theo manh mối mà những bức tranh cung cấp ám chỉ chúng ta, tìm đến tế đàn của thế giới khác này, thời khắc phong ấn bị phá nát hoàn toàn cũng sắp đến.”
“Mà, tướng cốt của chúng ta chính là《 Sơn Hải Kinh Đồ 》khắc trên Cửu Đỉnh,” Mục Dịch Nhiên lại nói “Bây giờ nhớ lại, tướng cốt của chúng ta lại có thể tách ra thành quỷ văn, nhưng hẳn là không có mối liên hệ gì với quỷ văn khắc trên tòa tế đàn kia, cá nhân tôi cho rằng, cả hai đều tự độc lập thành một bộ quỷ văn riêng biệt có ẩn chứa sức mạnh cổ xưa của Vu. Quỷ văn khắc trên vách nham thạch chính là vu chú mà người của thế giới bên kia dùng để kết nối với thế giới nhân gian của chúng ta. Mà quỷ văn trên tướng cốt của chúng ta vốn là từ Cửu Đỉnh, là quỷ văn được dùng để phong ấn cánh cửa mở ra thế giới bên kia.”
“Cũng tức là, quan hệ cả hai bộ quỷ văn này vốn đối chọi với nhau,” Kha Tầm nói “Giống như quan hệ giữa mâu với thuẫn, giữa quân ta với quân địch vậy. Bởi vì thế giới bên kia muốn dùng sức mạnh của quỷ văn để tấn công thế giới nhân gian, cho nên thế giới nhân gian cũng dùng quỷ văn để phong ấn ngăn chặn sức mạnh kia.”
“Thế là, thủ lĩnh của con người Đại Vũ bèn dùng kim loại quý trọng nhất nhân gian Cửu Châu đúc thành Cửu Đỉnh,” Mục Dịch Nhiên nói “Bên trên Cửu Đỉnh được đúc khắc những họa tiết vu vũ (nhảy múa) cấu thành từ quỷ văn. Quỷ văn vốn là sức mạnh vu chú của thế giới bên kia, còn vu vũ là sức mạnh vu chú của thế giới nhân gian. Cả hai được kết hợp một cách đầy sáng tạo trở thành một thể thống nhất, gộp sức mạnh vu chú của thế giới kia hợp với sức mạnh vu chú của thế giới nhân gian làm một, tiến hành phong ấn cùng trấn áp sức mạnh xâm lấn đến từ thế giới bên kia.”
“Vốn cứ tưởng như thế sẽ có hiệu quả, chẳng ngờ Cửu Đỉnh sau đó lại biến mất,” Kha Tầm nói “Nhưng rồi lại vì nguyên nhân nào đó, khiến cho chú phù (ký hiệu nguyền rủa) trên Cửu Đỉnh có thể ánh xạ lên tướng cốt của con người. Thế là từ đó trở về sau, những người bị lôi kéo vào tranh sẽ biến thành vật thay thế của Cửu Đỉnh, có thể tạo ra tác dụng tương tự như Cửu Đỉnh. Nhưng dù sao đó là tướng cốt của con người, cũng không phải Cửu Đỉnh thật sự, cho nên cứ cách mỗi một trăm năm, việc này sẽ khởi động lại một lần.”
“Phỏng đoán ngược của tôi về việc này đại khái chính là như vậy,” Mục Dịch Nhiên nói “Mọi người có gì cảm thấy nghi vấn, cứ việc nói ra chúng ta cùng nhau thảo luận.”
Mọi người “…”
Vệ Đông “Hai đứa bây có phải trước đó đã luyện tập với nhau không?”
Kha Tầm “Đúng là vấn đề của mấy đứa chó FA không hiểu cái gì gọi là tâm đầu ý hợp, PASS. Người tiếp theo.”
Thiệu Lăng “Cho nên ý của anh là nói, thế giới mà 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》miêu tả vốn dĩ không tồn tại, tựa như trước đó tôi từng nói qua, những lời miêu tả về thần quỷ hay dị thú trong 《 Sơn Hải Kinh 》 đều là do người đời sau căn cứ theo tranh vẽ dùng chữ viết mô tả lại, thế nên mới sinh ra khác biệt, một vài động tác nhảy múa kỳ dị hoặc là trang phục lạ lùng, bởi vì hiệu quả của thị giác hoặc do thời gian quá mức xa xưa, khiến cho hình ảnh mơ hồ và rối loạn, thế nên khiến người đời sau lầm tưởng những hình vẽ vốn là người bình thường biến thành thần quỷ dị thú, mà nội dung chân chính của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, là một quyển sách Vu?”
Hoa Tế Thu “Nhưng những quốc gia, những sông núi hay vị trí địa lý được mô tả trong 《 Sơn Hải Kinh 》 rõ ràng là một thế giới có cấu trúc vô cùng khổng lồ.”
Chu Hạo Văn “Nói thật, nếu không phải do chúng ta tự mình gặp phải chuyện vào tranh này, chứ cá nhân tôi là không tin thần thoại, còn về mấy thứ được mô tả trong 《 Sơn Hải Kinh 》như các quốc gia rồi phong cảnh địa lý, tôi cũng cho rằng đó là nội dung người đời sau tự thêm vào, chứ không phải nội dung nguyên sơ nhất của 《 Sơn Hải Đồ 》.”
“Nếu thử rút ra một đoạn mô tả trong 《 Sơn Hải Kinh 》, ví dụ như cái gì ‘quấn quanh cây mà sinh trưởng, ăn vào ngừng đau tim’, rồi ‘Lại đi tây tám mươi dặm, có núi tên Phù Ngu, hướng dương (nam) nhiều đồng, sang âm (bắc) nhiều sắt’ hoặc ‘Thân vàng mà đuôi đỏ, tiếng kêu như em bé’.”
“Phiên bản nguyên sơ nhất của 《 Sơn Hải Kinh 》được đúc khắc vào Cửu Đỉnh, mà Cửu Đỉnh được đúc vào thời Đại Vũ cổ xưa, như vậy, Vệ Đông, nếu như bảo cậu vẽ ở trên cái đỉnh kia, cậu làm cách nào mô tả lại cái khái niệm ‘tám mươi dặm’ ấy? Rồi làm cách nào thể hiện ra ‘hướng dương nhiều đồng hướng âm nhiều sắt’? Rồi lại làm kiểu nào vẽ ra ‘Ăn vào trị đau tim’ hay ‘Thân vàng mà đuôi đỏ, tiếng kêu như em bé’?”
“Với cả, tám mươi dặm thời Đại Vũ được đo lường theo tiêu chuẩn nào?”
Vệ Đông “…Ờm… Nếu không cho tui xài chữ viết chú thích thì, tui không vẽ ra được điểm khác nhau giữa khái niệm ‘tám mươi dặm’ cùng với đồng sắt gì đó, trừ khi cho phép tui được xài ký hiệu hóa học để đánh dấu.”
“Còn về đau tim gì đó, cho tui dùng kiểu tranh 4 ô thì còn có thể vẽ ra được, cơ mà Cửu Đỉnh hẳn là không cho phép chơi cái trò đó đâu ha..”
“Rồi về thân vàng đuôi đỏ cùng tiếng kêu như em bé, lại càng không có khả năng được khắc vào Cửu Đỉnh, trừ phi trên Cửu Đỉnh vẽ tranh được phép tô màu, hơn nữa nó cũng phát ra được âm thanh…”
“Với cả, Thiệu tổng cũng từng nói mà, phong cách khắc trên vách nham của thời kỳ đó đa số đều là đơn giản, kiểu như hình tô màu ý, cho nên tui cũng hơi bị nghi… mấy con thần quỷ yêu thú gì trong 《Sơn Hải Kinh》 phức tạp tới như vậy, người thời đó làm sao vẽ ra được.”
Mục Dịch Nhiên “Nhưng chúng ta cũng không thể phủ định《Sơn Hải Kinh》 lưu truyền đến đời sau không phải là 《Sơn Hải Kinh》, nghiên cứu sử học đã từng chứng minh, bản 《Sơn Hải Kinh》 lưu truyền đến hiện nay vốn đã bị hậu nhân truyền sai, hoặc là gia công thêm bớt, nghệ thuật hóa hoặc thậm chí là tự chế ra phiên bản mới. Còn cái mà chúng ta tiếp xúc là phiên bản nguyên sơ nhất, chưa hề được chỉnh sửa, thêm thắt hay bóp méo truyền bậy.”
“Còn về thời đại thần thoại ở thời kỳ cổ xưa có từng tồn tại chân thật hay không, đến cả《Sử Ký》của Tư Mã Thiên cũng từng nói đến, rằng ‘Những quái vật trong 《Sơn Hải Kinh》 dư (ta) cũng không dám bàn tới’, đám người như chúng ta càng không có cách nào tự mình kết luận được.”
“Nhưng nếu trừ bỏ đi hết những chữ viết rườm rà hoa mỹ mà người đời sau tự thêm vào, cùng với những lớp tu sửa gia công trên những hình vẽ, chỉ để lại phiên bản tối giản nhất, mộc mạc nhất, ấy có lẽ chính là diện mạo thực sự cùng chất tinh túy cốt lõi nhất của bộ tuyệt tác có một không hai ấy.”
Hoa Tế Thu gật đầu “Lời Tiểu Mục nói rất có lý.”
Tần Tứ “Nếu bốn bức nham họa này thật sự miêu tả những việc đã xảy ra ở thế giới khác, như vậy ‘chúng sinh’ kia hẳn cũng là chúng sinh của thế giới ấy.”
Vệ Đông “Chẳng trách mấy sinh vật kia lại quái dị cùng khó tưởng tượng đến như vậy, có lẽ kiểu hình tượng này chính là hình thái chung của sinh vật thế giới bên kia.”
Tần Tứ “Điểm nghi vấn của tôi chính là hình ảnh mô tả đại hồng thủy, thế giới nhân loại của chúng ta từng xảy ra đại hồng thủy, đây là có căn có cứ, chẳng lẽ ở thế giới bên kia cũng từng xảy ra đại hồng thủy sao?”
Mục Dịch Nhiên “Về trận đại hồng thủy ấy, nếu dựa theo góc nhìn thần học mà truy tìm nguồn gốc, đại khái có vài quan điểm cho rằng khi ấy Cộng Công tức giận húc đổ Núi Bất Chu, khiến cho trời sập đất lún nên mới dẫn đến đại hồng thủy.”
“Còn theo góc độ khoa học mà nói, có người cho rằng trong giai đoạn thời kỳ ấy, khí hậu của trái đất đã trải qua những biến hóa kịch liệt, từng xuất hiện sự hoạt động của sông băng với quy mô lớn, do đó gây ra đại hồng thủy.”
“Nhưng, có một việc rất đáng lưu ý, trong ký ức lịch sử của thời kỳ ấy, gần như trong phạm vi toàn trái đất đều có truyền thuyết về thảm họa đại hồng thủy này. Babylon cổ xưa ghi lại: ‘Nước lũ kèm theo gió lốc, cơ hồ bao trùm toàn bộ ngọn núi trên đất liền chỉ trong một đêm’. Mexico cổ cũng có viết: ‘Trời liền với đất, chỉ trong một ngày con người đều chết sạch, núi cũng biến mất trong nước lũ’. Còn người Indian lại nói: ‘Đại hồng thủy tiến đến, xung quanh biến thành tăm tối, con người cũng vì thế mà tuyệt chủng’. Sách Thánh của người Maya thì lại bảo: ‘Đó là một cuộc tàn phá có tính chất hủy diệt kinh hoàng, một trận lũ lớn, mọi người đều chết chìm dưới trận mưa ngập ngụa khổng lồ từ trên trời giáng xuống’. Mà Alantis cổ xưa bí ẩn trong truyền thuyết, từng gây ra vô số tranh luận cùng suy đoán nghe nói cũng bị đắm chìm trong trận đại hồng thủy ấy. Nối tiếng nhất trong số đó chính là lời ghi chép trong Thánh Kinh, tàu Noah vốn là để chuẩn bị cho trận đại hồng thủy ấy.”
“Trận đại hồng thủy thời tiền sử ấy, phỏng chừng chính là thảm họa kinh hoàng mang tính truyền kỳ cùng thần bí nhất trong lịch sử của cả loài người. Trong văn hóa của vô số quốc gia cùng dân tộc trên trái đất, đều có ký ức cùng ghi chép lại về trận đại hồng thủy này, việc này đủ để chứng minh, trong thời kỳ viễn cổ thực sự đã từng xảy ra một thảm họa mang tính chất hủy diệt, nó gần như làm con người bị tuyệt chủng.”
“Mà vấn đề chính là ở chỗ này—— trận đại hồng thủy gần như bao trùm cả trái đất ấy, rốt cuộc từ đâu mà đến? Nó xảy ra như thế nào? Phải có sự biến đổi địa chất cùng khí hậu ghê gớm tới cỡ nào mới có thể khiến cho những nơi có vị trí địa lý cùng hoàn cảnh khác nhau đồng thời gặp được trận đại hồng thủy này?”
“Đến tận ngày nay, dưới góc độ khoa học cũng chưa thể cho ra một nhận định xác thực, nhưng nếu dựa theo góc độ thần học mà nhìn, trận tai nạn này vốn tạo thành do trận chiến của các vị thần thượng cổ, cũng vì thế nên rất có khả năng cũng gây ảnh hưởng đến thế giới khác vốn nằm sâu dưới lòng đất.”
“Hay hoặc chính là theo như lời phỏng đoán lúc nãy của mọi người, trận đại hồng thủy kia có lẽ bị gây ra bởi nghi thức vu đảo của thế giới bên kia, vì chúng nó muốn hủy diệt chúng sinh thế giới nhân gian, tạo cơ hội cho chúng nó xâm lấn.”
“Vậy liệu có phải là như thế này không,” Kha Tầm nói “Hướng đi của hồng thủy chỉ có hai đường, một là vào biển, hai là chìm vào lòng đất. Mà giống trận thảm họa tầm cỡ như đại hồng thủy tiền sử, rất có thể cũng gây ra thảm họa hủy diệt đối với thế giới khác nằm sâu bên dưới lòng đất, hay thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả thế giới nhân gian, dù sao chúng ta đang ở bên trên, hồng thủy không phải chảy ra biển thì ngấm vào đất, mà chúng nó vốn ở trong lòng đất, hồng thủy chìm vào đó, căn bản không có chỗ nào trốn tránh.”
“Chúng nó không thể nào sống ở dưới lòng đất được nữa, nên mới muốn tìm đường sống khác, tìm một vùng đất mới cho giống loài mình có thể tiếp tục kéo dài.”
“Mà khi ấy, thủ lĩnh của con người Đại Vũ đã hoàn thành việc trị thủy, trên mặt đất cũng dần khôi phục sức sống. Đại Vu của thế giới khác thông qua năng lực ‘quan sát’ của nó, nhìn thấy được bên trên còn có một thế giới khác, bèn quyết định dùng quỷ văn cùng sức mạnh vu đảo của chúng nó, mở ra vách tường ngăn cách hai cái thế giới, muốn dẫn theo ‘chúng sinh’ của nó lao ra nhân gian.”
“Một đám khác loài muốn chiếm đoạt lãnh thổ của chúng ta, chúng ta làm sao có thể chấp nhận cho chúng nó đi lên, thế nên sau mới có sự kiện đúc Cửu Đỉnh để phong ấn con đường nối kết hai cái thế giới.”
“Phỏng đoán này khá thuyết phục.” Tần Tứ gật đầu.
“Tôi cũng có một phỏng đoán,” Nhạc Sầm kéo kéo cái chăn len cừu đang choàng ấm trên người lên một chút, mở miệng chậm rãi từ tốn nói “Cá nhân tôi cho rằng, những họa tiết trong《Sơn Hải Đồ》 được tạo từ quỷ văn trên tướng cốt của chúng ta, không chỉ là những hình tượng của vu vũ, mà còn có hình tượng của sinh vật thế giới khác.”
“Về cách nói (mô) phỏng vật đúc đỉnh, tôi cảm thấy đó cũng không phải là một lời nói sáo rỗng. Đại Vũ khắc hình tượng thần quỷ dị thú vào đỉnh, để cho dân chúng nhìn thấy, biết được chúng nó, từ đó có thể biết cách đối phó hoặc tránh đi chúng nó, để đảm bảo an toàn cho tính mạng của mình —— cách nói này, tôi cho rằng là thật.”
“Nhưng, những họa tiết được phỏng theo khắc trên Cửu Đỉnh, tôi đoán không phải là thần quỷ dị thú của thế giới chúng ta, mà là sinh vật của thế giới khác.”
“Rất có thể khi ấy, Đại Vũ là thủ lĩnh của nhân loại cùng với Đại Vu phụng sự cho hắn, đã phát hiện ý đồ của giống loài ở thế giới khác, bèn lợi dụng sức mạnh vu đảo tiến hành quan sát thế giới ấy, sau đó đem toàn bộ hình tượng của thế giới ấy đúc khắc vào Cửu Đỉnh.”
“Bởi vì lo lắng sinh vật của thế giới ấy sẽ bằng biện pháp nào đó xâm nhập vào thế giới nhân gian, nên mới khắc hình tượng của chúng vào các đỉnh, để cho con dân của mình đề cao cảnh giác.”
“Ngoài ra, tôi cũng cho rằng đúc Cửu Đỉnh có chứa hình tượng của dị thế giới, cũng không phải chỉ vì giống như dán thông báo truy nã, bố cáo cho thiên hạ biết hình tượng của sinh vật thế giới bên kia, cùng với phong ấn con đường nối liền hai thế giới.”
“Rất có thể, chúng nó còn có mục đích cùng một tác dụng quan trọng hơn thế—— không biết mọi người có từng nghe qua, về thuật chúc trớ (*) ngẫu tượng hay chưa?”
_________________________
Chú thích
(*) Tự phù (字符) : Từ là chữ, phù là ký hiệu, hoặc hiểu nôm na là một ký hiệu để ếm xì bùa
(*) Chúc trớ (祝诅) : từ này tách ra 2 vế, chúc là cầu chúc, trớ là nguyền rủa, hai từ này ghép lại ý là gửi lời cầu xin quỷ thần gây họa cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất