Quyển 14 Chương 4: KHÔNG LỐI THOÁT
Vua trộm Malowitz chưa biết rằng trong lúc gã đang chiêu dụ Người Rắn thì con gái của ông ta vừa dừng xe trước trạm xăng. Anke có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy chiếc Kombi không người lái đậu khá lố bịch nhưng mặc kệ, niềm vui của cô bé trước sự tự do của ba mình đáng để ý hơn nhiều.
Cô bé dựa xe đạp vào đầu hồi văn phòng. Ủa, tại sao giờ này khách hàng vẫn chưa ra và tiếng của Durrmeier nghe còn não nề hơn cả lúc thanh tra Reichart bắt giữ?
- “Thiệt hả?”
Anke đứng sững lại vì một âm thanh lạ hoắc đầy giễu cợt vang lên. Cô bé thừa hiểu nghe trộm là một thói xấu mà mẹ cô và nhà trường đều không khuyến khích, nhưng trong tình thế này cô bắt buộc phải ẩn mặt. Hãy nghe cái giọng vừa hằn học vừa trịch thượng ấy đe doạ:
- Mày sai lầm rồi Gunther. Mày chờ đợi ở sự giúp đỡ của tụi cớm là kể như tiêu đời. Tụi cớm làm sao bảo vệ gia đình mày suốt ngày đêm được, phải có lúc sơ hở chứ. Và lúc sơ hở đó là mày sẽ bị trả giá đắt. Cứ tạm cho là tao và thằng Herbert bị tống giam đi, thế còn các chiến hữu của tao, mày định vất đi đâu? Tụi nó rất dễ dàng ngụy tạo một tai nạn xuống đầu hai đứa con của mày đang vui đùa ngoài kia. Hà hà, mày cứ việc trung thực lương thiện nhưng con của mày thì... lạy quỷ sứ, chúng sẽ thế mạng của mày. Mày hiểu vấn đề rồi hả Gunther?
Anke nín thở. Đầu gối cô run lên. Trong tích tắc thân thể của cô cứng đờ như một khúc củi. Cô bé cố gắng nép thật sát vào bức tường che chắn. Coi, tiếng của ba cô cực kỳ đau đớn:
- Malowitz, mày là đồ giẻ rách. Mày sẵn sàng bán đứng tất cả chỉ để có được tiền.
Vua trộm cười khả ố:
- Đó là một câu khen ngợi, Gunther à. Tao xin nói lại lần chót: Nếu tao và Herbert có gặp bất kỳ một rắc rối nào do tụi cớm bất ngờ xông lại là coi như mày... qua đời. Tao đã nói là làm, mày biết đó. Nếu còn thương bầy con thơ dại của mày thì thiết tưởng mày nên lựa chọn dứt khoát đi. Chọn giữa các chiến hữu tao và... cảnh sát. Ôkê.
- Tao không phản tụi bay, nhưng tao muốn được yên thân.
- Thì... yên. Ai dám đụng đến sợi lông chân của mày, chỉ cần mày trổ tài Người Rắn...
Durrmeier kêu lên tuyệt vọng:
- Trời ơi, tao đã thề trên đầu các con tao là tao không trở lại đường cũ kia mà. Dù cho tao hết của cải trên thế gian này tao cũng không bao giờ phạm pháp lần nữa.
Anke nghe có tiếng xịch ghế. Cô bé biết rõ đó là ghế bên bàn làm việc của Durrmeier. Sau tiếng xịch ghế là tiếng bước chân buồn bã nện gần thành cửa sổ. Cô hoảng hốt lùi lại vừa lúc cửa sổ đóng cái rầm.
Một loạt câu hỏi xoay quanh cô như chong chóng. Rõ ràng đây là bọn tội phạm có một thời là đồng nghiệp với ba cô, lúc đó cô chưa sinh ra và tất nhiên cô không thể hiểu được mối bang giao kia quan trọng đến cỡ nào, tuy nhiên cô biết chắc một điều: bọn người bất lương xa lạ kia không lay chuyển trái tim ba cô được. Ba cô vẫn xứng đáng là một người trung thực mà cô hằng tin tưởng.
Càng tự hào về ông bao nhiêu, cô bé càng lo sợ bấy nhiêu. Tuyệt đối không được báo cảnh sát vì như thế đòn trừng phạt của gã Malowitz gì đó sẽ trút xuống gia đình. Chúng sẽ tàn sát ba mẹ hoặc bắt cóc hai đứa em trai của cô, có thể lắm chứ? Mình phải làm gì bây giờ trước một tội ác đã được báo trước?
Cô bé mím môi im lặng chạy vào nhà. Nào, hãy hôn mẹ âu yếm rồi tự trả lời ở phòng riêng.
*
Sau khi đóng thật mạnh cửa sổ, Durrmeier quăng tấm thân thiểu não xuống chiếc ghế. Ông nhìn Malowitz trừng trừng.
- Mày tính chống cự với tao hả Gunther?
Vua trộm liếc qua thằng đàn em. Ê, cái thằng tóc vàng hiểu ý sếp giở trò ảo thuật liền. Gã co hết nắm đấm tay trái rồi tay phải. Phần cổ hằn lên vết xước đỏ lòm của gã cứ phồng lên xẹp xuống như sắp ăn tươi nuốt sống đối phương.
Durrmeier cười khan:
- Tụi mày dẹp cái thứ quyền Anh hạng bét ấy đi. Đâu phải tao đi ăn trộm chỉ vì ngán một thằng ăn cướp rẻ tiền.
Malowitz chồm tới. Cặp lông mày hung hung đỏ của gã như dãn ra:
- Mày vừa nói gì đó Gunther?
Durrmeier nghiến răng kèn kẹt:
- Nói chung là tao đồng ý.
- Hả?
Hai gã tội phạm há hốc miệng. Lẽ nào Người Rắn xoay ngược một lèo tới 180 độ. Vua trộm Malowitz nói như đang nằm mơ:
- Mày... mày... khiến tao không yên tâm lắm. Mày... có bịnh không?
- Tao bịnh kinh niên vì tụi bây rồi. Nhưng hôm nay tao khỏe lại. Tao chấp nhận...
Malowitz vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
- Tao rất mừng. Nhưng... có gì bất ổn không Gunther? Mày có định phản phé không đây?
- Tao chưa chán sống. Tao còn gia đình nữa.
Malowitz thở phào:
- À, thì ra vậy. Đáng lẽ mày đã giác ngộ ngay từ sớm thì đỡ rắc rối biết bao. Thôi, muộn còn hơn không.
“Muộn còn hơn không”. Trời ạ, Durrmeier lầm bầm trong bụng. Thằng vua trộm chó đẻ này vẫn chưa đủ kiến thức của một chuyên gia tâm lí. Nó đã hiểu gì về ông? Đâu phải ông thay đổi ý kiến chỉ vì sợ... gã. Cái chính là vợ con của ông kìa, ông không muốn những người thân yêu nhất trên đời phải giãy giụa trong máu. Lạy Chúa, thằng ác ôn Malowitz và những đồng minh của nó dám giết người khác như chơi. Cũng đội ơn trên là nó đã không nhìn thấy con gái ông ngoài cửa sổ. Qua tấm gương phản chiếu, ông thấy hết: Một thiếu nữ mười lăm tuổi ngơ ngác như con bé Anke không thể dây dưa vào vụ này, con bé phải mãi mãi là thiên thần trước bọn ác quỷ, ông không cho phép Malowitz và đồng bọn biết được rằng ông còn một đứa con gái lớn ngoài đó.
Và ông đã phải đóng sập cánh cửa. Chứ sao, nếu hai thằng tội phạm hiểu Anke đã nghe lén câu chuyện thì hậu quả thật khủng khiếp. Chúng sẵn sàng cho cô bé “mất tích” ở một chỗ nào đó cho đến khi mọi việc mát mái xuôi chèo. “Hãy tha thứ cho ba, nghe con gái” - Durrmeier nói thầm. “Ít nhất con cũng chứng kiến ba trung thực trước bọn bất lương trước khi cánh cửa sổ ập lại”.
Tiếng thằng Gerlich nghe như reo:
- Mơ mộng gì lâu vậy ông chủ cây xăng? Tìm cái gì uống đi.
Malowitz tán đồng:
- Đúng đó. Tụi mình phải mở tiệc mừng mười lăm năm tái ngộ chớ?
Durrmeier gật đầu. Màn chưa khép nên ông phải tiếp tục vở diễn. Ông mở tủ lạnh lấy ra ba chai bia. Ông cụng chai không một chút tình cảm với hai thằng đểu cáng.
Malowitz cực kỳ hài lòng. Gã nốc bia ừng ực rồi chùi mép:
- Giờ thì tao phải bàn bạc với... thân chủ chúng ta. Đồng ý hả Gunther? Tao sẽ báo cho mày khi nào thì khởi sự thành Người Rắn...
Durrmeier khẽ nhếch mép nhưng vua trộm chẳng thèm quan tâm. Gã hất hàm:
- Tao sẽ ở nhà thằng Herbert Gerlich. Số điện thoại 5504305.
Gã đặt vỏ chai rỗng lên bàn:
- Thôi đi về Gerlich. Để bạn tao nghỉ ngơi.
Hai thằng cô hồn rời khỏi gian phòng. Tội nghiệp cho ba của Anke. Ông gục đầu xuống trong tuyệt vọng.
Cô bé dựa xe đạp vào đầu hồi văn phòng. Ủa, tại sao giờ này khách hàng vẫn chưa ra và tiếng của Durrmeier nghe còn não nề hơn cả lúc thanh tra Reichart bắt giữ?
- “Thiệt hả?”
Anke đứng sững lại vì một âm thanh lạ hoắc đầy giễu cợt vang lên. Cô bé thừa hiểu nghe trộm là một thói xấu mà mẹ cô và nhà trường đều không khuyến khích, nhưng trong tình thế này cô bắt buộc phải ẩn mặt. Hãy nghe cái giọng vừa hằn học vừa trịch thượng ấy đe doạ:
- Mày sai lầm rồi Gunther. Mày chờ đợi ở sự giúp đỡ của tụi cớm là kể như tiêu đời. Tụi cớm làm sao bảo vệ gia đình mày suốt ngày đêm được, phải có lúc sơ hở chứ. Và lúc sơ hở đó là mày sẽ bị trả giá đắt. Cứ tạm cho là tao và thằng Herbert bị tống giam đi, thế còn các chiến hữu của tao, mày định vất đi đâu? Tụi nó rất dễ dàng ngụy tạo một tai nạn xuống đầu hai đứa con của mày đang vui đùa ngoài kia. Hà hà, mày cứ việc trung thực lương thiện nhưng con của mày thì... lạy quỷ sứ, chúng sẽ thế mạng của mày. Mày hiểu vấn đề rồi hả Gunther?
Anke nín thở. Đầu gối cô run lên. Trong tích tắc thân thể của cô cứng đờ như một khúc củi. Cô bé cố gắng nép thật sát vào bức tường che chắn. Coi, tiếng của ba cô cực kỳ đau đớn:
- Malowitz, mày là đồ giẻ rách. Mày sẵn sàng bán đứng tất cả chỉ để có được tiền.
Vua trộm cười khả ố:
- Đó là một câu khen ngợi, Gunther à. Tao xin nói lại lần chót: Nếu tao và Herbert có gặp bất kỳ một rắc rối nào do tụi cớm bất ngờ xông lại là coi như mày... qua đời. Tao đã nói là làm, mày biết đó. Nếu còn thương bầy con thơ dại của mày thì thiết tưởng mày nên lựa chọn dứt khoát đi. Chọn giữa các chiến hữu tao và... cảnh sát. Ôkê.
- Tao không phản tụi bay, nhưng tao muốn được yên thân.
- Thì... yên. Ai dám đụng đến sợi lông chân của mày, chỉ cần mày trổ tài Người Rắn...
Durrmeier kêu lên tuyệt vọng:
- Trời ơi, tao đã thề trên đầu các con tao là tao không trở lại đường cũ kia mà. Dù cho tao hết của cải trên thế gian này tao cũng không bao giờ phạm pháp lần nữa.
Anke nghe có tiếng xịch ghế. Cô bé biết rõ đó là ghế bên bàn làm việc của Durrmeier. Sau tiếng xịch ghế là tiếng bước chân buồn bã nện gần thành cửa sổ. Cô hoảng hốt lùi lại vừa lúc cửa sổ đóng cái rầm.
Một loạt câu hỏi xoay quanh cô như chong chóng. Rõ ràng đây là bọn tội phạm có một thời là đồng nghiệp với ba cô, lúc đó cô chưa sinh ra và tất nhiên cô không thể hiểu được mối bang giao kia quan trọng đến cỡ nào, tuy nhiên cô biết chắc một điều: bọn người bất lương xa lạ kia không lay chuyển trái tim ba cô được. Ba cô vẫn xứng đáng là một người trung thực mà cô hằng tin tưởng.
Càng tự hào về ông bao nhiêu, cô bé càng lo sợ bấy nhiêu. Tuyệt đối không được báo cảnh sát vì như thế đòn trừng phạt của gã Malowitz gì đó sẽ trút xuống gia đình. Chúng sẽ tàn sát ba mẹ hoặc bắt cóc hai đứa em trai của cô, có thể lắm chứ? Mình phải làm gì bây giờ trước một tội ác đã được báo trước?
Cô bé mím môi im lặng chạy vào nhà. Nào, hãy hôn mẹ âu yếm rồi tự trả lời ở phòng riêng.
*
Sau khi đóng thật mạnh cửa sổ, Durrmeier quăng tấm thân thiểu não xuống chiếc ghế. Ông nhìn Malowitz trừng trừng.
- Mày tính chống cự với tao hả Gunther?
Vua trộm liếc qua thằng đàn em. Ê, cái thằng tóc vàng hiểu ý sếp giở trò ảo thuật liền. Gã co hết nắm đấm tay trái rồi tay phải. Phần cổ hằn lên vết xước đỏ lòm của gã cứ phồng lên xẹp xuống như sắp ăn tươi nuốt sống đối phương.
Durrmeier cười khan:
- Tụi mày dẹp cái thứ quyền Anh hạng bét ấy đi. Đâu phải tao đi ăn trộm chỉ vì ngán một thằng ăn cướp rẻ tiền.
Malowitz chồm tới. Cặp lông mày hung hung đỏ của gã như dãn ra:
- Mày vừa nói gì đó Gunther?
Durrmeier nghiến răng kèn kẹt:
- Nói chung là tao đồng ý.
- Hả?
Hai gã tội phạm há hốc miệng. Lẽ nào Người Rắn xoay ngược một lèo tới 180 độ. Vua trộm Malowitz nói như đang nằm mơ:
- Mày... mày... khiến tao không yên tâm lắm. Mày... có bịnh không?
- Tao bịnh kinh niên vì tụi bây rồi. Nhưng hôm nay tao khỏe lại. Tao chấp nhận...
Malowitz vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
- Tao rất mừng. Nhưng... có gì bất ổn không Gunther? Mày có định phản phé không đây?
- Tao chưa chán sống. Tao còn gia đình nữa.
Malowitz thở phào:
- À, thì ra vậy. Đáng lẽ mày đã giác ngộ ngay từ sớm thì đỡ rắc rối biết bao. Thôi, muộn còn hơn không.
“Muộn còn hơn không”. Trời ạ, Durrmeier lầm bầm trong bụng. Thằng vua trộm chó đẻ này vẫn chưa đủ kiến thức của một chuyên gia tâm lí. Nó đã hiểu gì về ông? Đâu phải ông thay đổi ý kiến chỉ vì sợ... gã. Cái chính là vợ con của ông kìa, ông không muốn những người thân yêu nhất trên đời phải giãy giụa trong máu. Lạy Chúa, thằng ác ôn Malowitz và những đồng minh của nó dám giết người khác như chơi. Cũng đội ơn trên là nó đã không nhìn thấy con gái ông ngoài cửa sổ. Qua tấm gương phản chiếu, ông thấy hết: Một thiếu nữ mười lăm tuổi ngơ ngác như con bé Anke không thể dây dưa vào vụ này, con bé phải mãi mãi là thiên thần trước bọn ác quỷ, ông không cho phép Malowitz và đồng bọn biết được rằng ông còn một đứa con gái lớn ngoài đó.
Và ông đã phải đóng sập cánh cửa. Chứ sao, nếu hai thằng tội phạm hiểu Anke đã nghe lén câu chuyện thì hậu quả thật khủng khiếp. Chúng sẵn sàng cho cô bé “mất tích” ở một chỗ nào đó cho đến khi mọi việc mát mái xuôi chèo. “Hãy tha thứ cho ba, nghe con gái” - Durrmeier nói thầm. “Ít nhất con cũng chứng kiến ba trung thực trước bọn bất lương trước khi cánh cửa sổ ập lại”.
Tiếng thằng Gerlich nghe như reo:
- Mơ mộng gì lâu vậy ông chủ cây xăng? Tìm cái gì uống đi.
Malowitz tán đồng:
- Đúng đó. Tụi mình phải mở tiệc mừng mười lăm năm tái ngộ chớ?
Durrmeier gật đầu. Màn chưa khép nên ông phải tiếp tục vở diễn. Ông mở tủ lạnh lấy ra ba chai bia. Ông cụng chai không một chút tình cảm với hai thằng đểu cáng.
Malowitz cực kỳ hài lòng. Gã nốc bia ừng ực rồi chùi mép:
- Giờ thì tao phải bàn bạc với... thân chủ chúng ta. Đồng ý hả Gunther? Tao sẽ báo cho mày khi nào thì khởi sự thành Người Rắn...
Durrmeier khẽ nhếch mép nhưng vua trộm chẳng thèm quan tâm. Gã hất hàm:
- Tao sẽ ở nhà thằng Herbert Gerlich. Số điện thoại 5504305.
Gã đặt vỏ chai rỗng lên bàn:
- Thôi đi về Gerlich. Để bạn tao nghỉ ngơi.
Hai thằng cô hồn rời khỏi gian phòng. Tội nghiệp cho ba của Anke. Ông gục đầu xuống trong tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất