Quyển 14 Chương 9: NGƯỜI ĐƯA THƯ TARZAN
Tarzan đạp xuyên làng Neuettering bằng tốc độ của một tay đua thượng hạng rồi rẽ vào một con đường đồng. Hắn dừng xe bên cây thuỳ dương rồi lặng lẽ lấy chiếc phong bì màu nâu từ cái túi da đeo lủng lẳng.
Hắn nhẹ nhàng luồn chiếc bút bi dưới mép phong bì là... bí mật bung ra. Nào, trước mặt hắn là mười tấm ảnh màu. Tất nhiên là hình chụp những bức tranh mà hắn từng ngắm không biết chán. Mười tấm ảnh hiện ra lồ lộ mười bức tranh được đánh dấu bằng mẩu giấy trắng. Mọi chuyện thế là rõ.
Kính chào ngài bá tước ranh ma, cuối cùng bản chất của ngài cũng được phơi bày. Trời ạ, ngài định chơi trò ma đầu bằng cách “mời” bọn trộm vào nhà trong khi ngài sẽ chuồn khỏi lâu đài hàng chục cây số với một vài người bạn để chứng tỏ mình không dính líu gì hết. Cảnh sát sẽ bó tay chứ sao, không ai kết án được sự “ngoại phạm” của ngài và ngài vừa ung dung lãnh mớ tiền bảo hiểm kếch sù của mười bức tranh mất cắp vừa còn nguyên vẹn mười bức tranh bởi hai thằng đểu Malowitz và Gerlich đã giấu nhẹm vào một chỗ nào đó cho ngài.
Thực là hoàn hảo. Nhưng đáng tiếc cho kế hoạch của lão bá tước. Vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn. Vỏ bọc của lão đang bị xé toạc bởi móng tay... TKKG. Tarzan hớn hở ghé lại một cửa hiệu mua tuýp keo dán cẩn thận chiếc phong bì và... trực chỉ về phố “Sau các khu vườn”. Kia kìa, căn nhà bẩn thỉu của Gerlich đã lấp ló nhưng hắn chợt khựng lại vì... một chiếc xe gắn máy cũ mèm đang phóng tới trước, không hiểu sao chiếc xe gắn máy ngưng “phành phạch” và tấp sát chiếc Kombi đủ màu.
Tarzan hoang mang. Thêm một kẻ thù mới nữa chăng? Hắn quan sát người đàn ông đội nón lưỡi trai một cách chăm chú. Người đàn ông mặc bộ quần yếm của dân bán xăng khiến hắn chột dạ. Toàn thân thể ốm nhách của ông ta lúc cử động giống như cọng dây thun không có gân cốt.
Tarzan chới với:
- “Người Rắn”!
Đích thị là Người Rắn, ba của Anke. Theo lời kể của cô bé thì rõ ràng ông ta đã cự tuyệt mọi đề nghị của bọn trộm gây áp lực, vậy cớ gì bữa nay ông ta có mặt ở đây vậy kìa?
Nhanh như một con sóc, Tarzan biến mất trong bụi cây cùng với chiếc xe đạp. Tại vị trí mà hắn đã từng núp hôm qua, Tarzan cởi phăng chiếc áo pull đỏ để trà trộn vào bóng tối nhập nhoạng. Chà, bọn trộm cướp vẫn ỷ y mở cửa không coi ai ra gì. Được lắm. Tarzan lại biến thành một chú trùn đất trườn tới sát cửa sổ để trống.
Coi kìa, giọng thịnh nộ của gã Malowitz vang lên:
- ... Tao đã nói rằng tao không thích sự năn nỉ ỉ ôi. Mày phải dứt khoát chọn một trong hai con đường: hoặc làm Người Rắn hoặc bị mất đám nhóc?
Tiếng Durrmeier như tiếng khóc:
- Này Siggi, mày không được đụng đến các con tao. Làm thế thật tàn nhẫn.
Durrmeier thều thào:
- Mày... đã làm hư hỏng tuổi trẻ của tao. Kể từ ngày bị toà kết án, tao đã thề sống lương thiện suốt đời. Thế mà mày, mày định hủy hoại của tao tất cả.
- Hà hà, nhưng oái oăm thay tụi tao lại cần mày. Không thể thiếu. Không có mày thì làm sao tụi tao chui lọt vô cái bảo tàng chó đẻ đó được. Mày phải hiểu chớ Gunther? Dẹp cái thái độ đàn bà đó đi...
- Nhưng tao đã thề trên đầu con tao...
- Ôi, mấy đứa nhóc của mày hỉ mũi chưa sạch thì biết mẹ gì. Mày có thể hủy lời thề một ngàn lần chúng cũng không dám trách cứ miễn là nhét vô mõm chúng vài... viên kẹo. Thôi, tao không dư thì giờ lải nhải với mày nữa. Cứ vô trận là mày “máu” lại ngay. Tiền chia đầy túi mà không “máu” thì chỉ có nước cạp đất sống. Này nhé, nửa đêm nay hội ngộ tại phía sau Viện bảo tàng Ai Cập. Mày chỉ cần dẫn cái thân xác mày đến thôi. Hiểu chưa?
Không gian tự nhiên im phăng phắc khiến Tarzan núp ở ngoài cũng cảm thấy nghẹt thở. Máu nóng của hắn dồn lên tận đỉnh đầu. Khốn nạn! Chúng dồn người đàn ông đáng thương vào ngõ cụt. Chúng lại hăm doạ sẽ làm hại lũ trẻ con. Đê tiện quá chừng!
Coi, giọng người đàn ông đáng thương đã cất lên. Ông ta than vãn:
- Tại sao tới ba vụ hả Malowitz, mới đầu mày chỉ nói tiến hành một vụ?
- Hà hà, ba vụ trộm mới bộn tiền, mày nghe chưa? Đâu có làm một lần mà mày hoảng, cứ lần lượt mỗi đêm, hà hà...
- Lạy Chúa...
Malowitz cười khẩy:
- Đêm mai chúng ta sẽ đến Birnbach. Tao đã thoả thuận với thằng Karpf sáng nay rồi. Thằng điên đó sẵn sàng mở hết hầu bao cho chúng ta để chiếm lại những “khúc gỗ” của gã. Tao và Gerlich đã quan sát cái nhà thờ rất kỹ. Ai mà ngờ nó cũng bít bùng và được bảo vệ chặt chẽ như một nhà băng…
Giọng Vua trộm mơn trớm hơn:
- Bởi vậy tao mới cần mày. Mày sẽ leo tường như một con rắn mối tới cái cửa sổ không gắn thiết bị báo động ở trên đỉnh nóc. Quỷ sứ ạ, tụi tao mà bám như mày chỉ có nước... gãy cổ. Chỉ ngó xuống sơ sơ là đã đủ chóng mặt rồi. Chắc là mày không muốn người chỉ huy cũ của mày và thằng Gerlich đáng yêu bị nát xương chớ?
- Tao muốn tụi bay chết hết.
- Hà hà, còn lâu Người Rắn ơi. Tụi tao sẽ tình nguyện chết nếu mày làm xong ba vụ trộm. Tao... thề đấy. Hà hà, tao lại có tật mau quên lời thề thốt hơn mày. Sao Người Rắn? Xong vụ đầu, tao biết mày sẽ lại hào hứng lên cho mà xem, phải biết khai thác tay nghề trời cho của mình chớ? Vụ “lâu đài của bá tước Falkenstein” tao bảo đảm hấp dẫn hết sảy. Vụ này được dọn đường bằng những tấm ảnh chụp các bức tranh của chính lão.
“Những bức ảnh”. Ái chà, Tarzan thụt lùi cấp tốc. Té ra gã Malowitz đang chờ chủ nhân tòa lâu đài đem đến những bức ảnh được đánh dấu sẵn đây.
Hắn chỉnh trang lại y phục sau bụi cây và... trong chớp nhoáng, chiếc xe đạp của hắn đã dựng ngang hàng với chiếc xe gắn máy cà khổ của Durrmeier nghiêm chỉnh. Nào, giờ thì chỉ còn việc tiến vào nhà và vung vẩy trên tay chiếc phong bì.
Hắn vừa mới định gõ cửa thì... tự nó đã hé. Trời đất. Hai người đàn ông đang lù lù trước mặt. Không thấy thằng Gerlich ở đâu?
Coi. Mặt Durrmeier cực kỳ thiểu não. Còn Malowitz thì vênh vênh bộ ria hung có vẻ hài lòng. Gã bật ngửa khi nhìn thấy Tarzan:
- Mày... mày là ai?
- Chào các ông. Bá tước Falkenstein không đến được. Tôi là người đưa thư của lâu đài. Trong các ông, ai là Malowitz?
Tarzan giả vờ ngây thơ chìa chiếc phong bì màu nâu cho Durrmeier. Trong lúc Người Rắn vẫn chưa hoàn hồn, tên trùm lưu manh đã chụp lấy. Gã gầm gừ:
- Tao mới là Malowitz!
- Ủa, vậy mà tôi tưởng...
- Xong rồi. Mày cút đi. Gửi lời của tao thăm ông chủ.
Không một chút chần chừ, Tarzan quay lưng một mạch ra chỗ chiếc xe đạp. Hắn huýt sáo phóng nhẹ nhõm về hướng ngoại thành. Ai dè lúc nhìn lại phía sau, Tarzan đứng tim khi thấy Người Rắn điều khiển chiếc xe gắn máy cà khổ lao về hướng khác.
*
Tại sao Durrmeier lại chọn mục tiêu là trung tâm thành phố mà không phải là trạm xăng của ông bên đường quốc lộ Klostertaler? Tarzan không thể nào hiểu được. Linh tính thúc giục hắn phải đuổi theo không do dự.
Cũng may chiếc xe gắn máy đã đến thời kỳ tàn tạ từ lâu nêu hắn bắt kịp Durrmeier không mấy khó khăn. Nào, hãy giữ một khoảng cách cần thiết với ông ta để coi Người Rắn giở trò gì lạ.
Tarzan đeo dính được mười phút thì bất ngờ Durrmeier giảm tốc độ. Ông ta chạy chầm chậm vào một con lộ đông người rồi quay ngoắt vô một bãi đậu xe nằm giữa trạm rửa xe hơi và một siêu thị lớn.
Bên kia đường, Tarzan cũng khựng lại ngó dáo dác để tìm một chỗ ẩn thân. Xui cho hắn, cả khu phố chẳng có bờ tường nào an toàn. Hắn đành phó mặc cho may rủi ngó lom lom Người Rắn.
Trời đất. Thái độ của ông ta hết sức lạ lùng. Ông ta đi vòng quanh chiếc xe gắn máy, đầu gục xuống, hai bàn tay vặn vào nhau, đưa nắm đấm lên miệng, rồi cắn phập vô các lóng xương tay. Chốc chốc lại đưa con mắt ráo hoảnh hướng chằm chằm về một cái gì đó bên tay trái.
Tarzan giật bắn mình. Lạy Chúa, “cái gì đó” bên tay trái chính là tấm bảng đề hai dòng chữ rành rành: “CẢNH SÁT”. Tarzan thở phào. Cuối cùng Durrmeier vẫn là Durrmeier. Trung thực và trong sạch. Ông nhất định không để đám tội phạm kéo vào vũng lầy. Ông đã giữ vững lời thề. Và thậm chí ông còn định tố cáo chúng với cảnh sát.
Nhưng cũng rõ ràng là Durrmeier đang bị giằng co quyết liệt. Lưỡi hái tử thần của Vua trộm Malowitz đang treo lơ lửng trên đầu các con ông, cứ nhìn những giọt mồ hôi đậu trên khắp mặt mày ông là đủ rõ.
Tarzan chịu không nổi. Nỗi giày vò của ông như muối xát vào tim hắn. Hắn xúc động la lên:
- Chú Durrmeier!
Người Rắn run rẩy như bị điện giật. Ông đờ đẫn nhìn sang bên kia đường. Ồ, chỉ là một cậu bé dễ thương gọi mình ư? Ông lấy tay che mắt để dễ quan sát rồi... từ từ băng qua lộ.
Nào, Tarzan vẫn tỉnh bơ ngồi trên yên xe, chống một chân xuống đất. Hắn thừa hiểu Người Rắn đang ngơ ngác hơn bao giờ hết. Tiếng ông ta đầy ngỡ ngàng:
- Ơ, té ra chú mày là kẻ đưa thư cho thằng Malowitz?
Tarzan cười thích thú:
- Chính là cháu.
- Không lẽ chú bé đẹp trai lại cam tâm làm người sai vặt của lão Falkenstein ư?
- Không dám đâu, thưa chú.
Cái nhìn Durrmeier đã bớt thất thần. Cặp lông mày ông nhướn cao:
- Giọng nói của chú em quen lắm. Hình như chúng ta đã gặp một lần...
- Một lần trong đêm tối, thưa chú Durrmeier!
Trời ạ, hãy ngó miệng ông ta há hốc:
- Đêm tối à, cháu... cháu có phải là Tarzan không?
- Dạ.
Durrmeier xiết chặt bàn tay Tarzan. Ông lắp bắp:
- Ôi, tôi biết ơn cháu đến chừng nào. Cháu cứu tôi vụ thanh tra Reichart làm... khó dễ...
Tarzan hít một hơi dài để ngăn bớt cơn xúc động. Hắn nói một mạch:
- Chú khỏi nghĩ ngợi về chuyện đó đi, chú Durrmeier. Lúc này chúng ta nên bàn sang chuyện mới. Chuyện hai thằng Malowitz và Gerlich đang hợp tác nhau làm hại gia đình chú. Cháu nghĩ rằng chú khoan gặp cảnh sát vội. Chúng ta cần phải tính thế nào cho bọn tội phạm bị bắt quả tang tại trận. Như thế chúng mới có thể ở tù suốt đời và các con chú được bình yên...
Durrmeier như người vừa từ trời rớt xuống. Ông sững sờ:
- Làm... sao... cháu... biết... được?
- Cháu biết hết. Hôm qua cháu và bạn bè cháu đã theo dõi sát nút hai tên vô lại này. Tụi cháu đã nắm trong tay khá nhiều tư liệu và còn biết thêm ba nhân vật lợi hại đằng sau chúng là Jeske, Karpf và Falkenstein. Sở dĩ tụi cháu theo dõi được lũ này là nhờ Anke cho biết những tin tức đầu tiên. Anke rất tự hào về chú. Bị o ép như thế mà vẫn kiên cường thì phải dũng cảm lắm ạ.
- Lạy Chúa, đầu óc tôi rối tung lên. Tarzan, cháu hãy kể lại chú nghe coi.
- Dạ, tốt nhất là chúng ta ghé vào quán cà phê đằng kia ngồi một lát chú ạ. Đâu sẽ có đó mà.
Hắn nhẹ nhàng luồn chiếc bút bi dưới mép phong bì là... bí mật bung ra. Nào, trước mặt hắn là mười tấm ảnh màu. Tất nhiên là hình chụp những bức tranh mà hắn từng ngắm không biết chán. Mười tấm ảnh hiện ra lồ lộ mười bức tranh được đánh dấu bằng mẩu giấy trắng. Mọi chuyện thế là rõ.
Kính chào ngài bá tước ranh ma, cuối cùng bản chất của ngài cũng được phơi bày. Trời ạ, ngài định chơi trò ma đầu bằng cách “mời” bọn trộm vào nhà trong khi ngài sẽ chuồn khỏi lâu đài hàng chục cây số với một vài người bạn để chứng tỏ mình không dính líu gì hết. Cảnh sát sẽ bó tay chứ sao, không ai kết án được sự “ngoại phạm” của ngài và ngài vừa ung dung lãnh mớ tiền bảo hiểm kếch sù của mười bức tranh mất cắp vừa còn nguyên vẹn mười bức tranh bởi hai thằng đểu Malowitz và Gerlich đã giấu nhẹm vào một chỗ nào đó cho ngài.
Thực là hoàn hảo. Nhưng đáng tiếc cho kế hoạch của lão bá tước. Vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn. Vỏ bọc của lão đang bị xé toạc bởi móng tay... TKKG. Tarzan hớn hở ghé lại một cửa hiệu mua tuýp keo dán cẩn thận chiếc phong bì và... trực chỉ về phố “Sau các khu vườn”. Kia kìa, căn nhà bẩn thỉu của Gerlich đã lấp ló nhưng hắn chợt khựng lại vì... một chiếc xe gắn máy cũ mèm đang phóng tới trước, không hiểu sao chiếc xe gắn máy ngưng “phành phạch” và tấp sát chiếc Kombi đủ màu.
Tarzan hoang mang. Thêm một kẻ thù mới nữa chăng? Hắn quan sát người đàn ông đội nón lưỡi trai một cách chăm chú. Người đàn ông mặc bộ quần yếm của dân bán xăng khiến hắn chột dạ. Toàn thân thể ốm nhách của ông ta lúc cử động giống như cọng dây thun không có gân cốt.
Tarzan chới với:
- “Người Rắn”!
Đích thị là Người Rắn, ba của Anke. Theo lời kể của cô bé thì rõ ràng ông ta đã cự tuyệt mọi đề nghị của bọn trộm gây áp lực, vậy cớ gì bữa nay ông ta có mặt ở đây vậy kìa?
Nhanh như một con sóc, Tarzan biến mất trong bụi cây cùng với chiếc xe đạp. Tại vị trí mà hắn đã từng núp hôm qua, Tarzan cởi phăng chiếc áo pull đỏ để trà trộn vào bóng tối nhập nhoạng. Chà, bọn trộm cướp vẫn ỷ y mở cửa không coi ai ra gì. Được lắm. Tarzan lại biến thành một chú trùn đất trườn tới sát cửa sổ để trống.
Coi kìa, giọng thịnh nộ của gã Malowitz vang lên:
- ... Tao đã nói rằng tao không thích sự năn nỉ ỉ ôi. Mày phải dứt khoát chọn một trong hai con đường: hoặc làm Người Rắn hoặc bị mất đám nhóc?
Tiếng Durrmeier như tiếng khóc:
- Này Siggi, mày không được đụng đến các con tao. Làm thế thật tàn nhẫn.
Durrmeier thều thào:
- Mày... đã làm hư hỏng tuổi trẻ của tao. Kể từ ngày bị toà kết án, tao đã thề sống lương thiện suốt đời. Thế mà mày, mày định hủy hoại của tao tất cả.
- Hà hà, nhưng oái oăm thay tụi tao lại cần mày. Không thể thiếu. Không có mày thì làm sao tụi tao chui lọt vô cái bảo tàng chó đẻ đó được. Mày phải hiểu chớ Gunther? Dẹp cái thái độ đàn bà đó đi...
- Nhưng tao đã thề trên đầu con tao...
- Ôi, mấy đứa nhóc của mày hỉ mũi chưa sạch thì biết mẹ gì. Mày có thể hủy lời thề một ngàn lần chúng cũng không dám trách cứ miễn là nhét vô mõm chúng vài... viên kẹo. Thôi, tao không dư thì giờ lải nhải với mày nữa. Cứ vô trận là mày “máu” lại ngay. Tiền chia đầy túi mà không “máu” thì chỉ có nước cạp đất sống. Này nhé, nửa đêm nay hội ngộ tại phía sau Viện bảo tàng Ai Cập. Mày chỉ cần dẫn cái thân xác mày đến thôi. Hiểu chưa?
Không gian tự nhiên im phăng phắc khiến Tarzan núp ở ngoài cũng cảm thấy nghẹt thở. Máu nóng của hắn dồn lên tận đỉnh đầu. Khốn nạn! Chúng dồn người đàn ông đáng thương vào ngõ cụt. Chúng lại hăm doạ sẽ làm hại lũ trẻ con. Đê tiện quá chừng!
Coi, giọng người đàn ông đáng thương đã cất lên. Ông ta than vãn:
- Tại sao tới ba vụ hả Malowitz, mới đầu mày chỉ nói tiến hành một vụ?
- Hà hà, ba vụ trộm mới bộn tiền, mày nghe chưa? Đâu có làm một lần mà mày hoảng, cứ lần lượt mỗi đêm, hà hà...
- Lạy Chúa...
Malowitz cười khẩy:
- Đêm mai chúng ta sẽ đến Birnbach. Tao đã thoả thuận với thằng Karpf sáng nay rồi. Thằng điên đó sẵn sàng mở hết hầu bao cho chúng ta để chiếm lại những “khúc gỗ” của gã. Tao và Gerlich đã quan sát cái nhà thờ rất kỹ. Ai mà ngờ nó cũng bít bùng và được bảo vệ chặt chẽ như một nhà băng…
Giọng Vua trộm mơn trớm hơn:
- Bởi vậy tao mới cần mày. Mày sẽ leo tường như một con rắn mối tới cái cửa sổ không gắn thiết bị báo động ở trên đỉnh nóc. Quỷ sứ ạ, tụi tao mà bám như mày chỉ có nước... gãy cổ. Chỉ ngó xuống sơ sơ là đã đủ chóng mặt rồi. Chắc là mày không muốn người chỉ huy cũ của mày và thằng Gerlich đáng yêu bị nát xương chớ?
- Tao muốn tụi bay chết hết.
- Hà hà, còn lâu Người Rắn ơi. Tụi tao sẽ tình nguyện chết nếu mày làm xong ba vụ trộm. Tao... thề đấy. Hà hà, tao lại có tật mau quên lời thề thốt hơn mày. Sao Người Rắn? Xong vụ đầu, tao biết mày sẽ lại hào hứng lên cho mà xem, phải biết khai thác tay nghề trời cho của mình chớ? Vụ “lâu đài của bá tước Falkenstein” tao bảo đảm hấp dẫn hết sảy. Vụ này được dọn đường bằng những tấm ảnh chụp các bức tranh của chính lão.
“Những bức ảnh”. Ái chà, Tarzan thụt lùi cấp tốc. Té ra gã Malowitz đang chờ chủ nhân tòa lâu đài đem đến những bức ảnh được đánh dấu sẵn đây.
Hắn chỉnh trang lại y phục sau bụi cây và... trong chớp nhoáng, chiếc xe đạp của hắn đã dựng ngang hàng với chiếc xe gắn máy cà khổ của Durrmeier nghiêm chỉnh. Nào, giờ thì chỉ còn việc tiến vào nhà và vung vẩy trên tay chiếc phong bì.
Hắn vừa mới định gõ cửa thì... tự nó đã hé. Trời đất. Hai người đàn ông đang lù lù trước mặt. Không thấy thằng Gerlich ở đâu?
Coi. Mặt Durrmeier cực kỳ thiểu não. Còn Malowitz thì vênh vênh bộ ria hung có vẻ hài lòng. Gã bật ngửa khi nhìn thấy Tarzan:
- Mày... mày là ai?
- Chào các ông. Bá tước Falkenstein không đến được. Tôi là người đưa thư của lâu đài. Trong các ông, ai là Malowitz?
Tarzan giả vờ ngây thơ chìa chiếc phong bì màu nâu cho Durrmeier. Trong lúc Người Rắn vẫn chưa hoàn hồn, tên trùm lưu manh đã chụp lấy. Gã gầm gừ:
- Tao mới là Malowitz!
- Ủa, vậy mà tôi tưởng...
- Xong rồi. Mày cút đi. Gửi lời của tao thăm ông chủ.
Không một chút chần chừ, Tarzan quay lưng một mạch ra chỗ chiếc xe đạp. Hắn huýt sáo phóng nhẹ nhõm về hướng ngoại thành. Ai dè lúc nhìn lại phía sau, Tarzan đứng tim khi thấy Người Rắn điều khiển chiếc xe gắn máy cà khổ lao về hướng khác.
*
Tại sao Durrmeier lại chọn mục tiêu là trung tâm thành phố mà không phải là trạm xăng của ông bên đường quốc lộ Klostertaler? Tarzan không thể nào hiểu được. Linh tính thúc giục hắn phải đuổi theo không do dự.
Cũng may chiếc xe gắn máy đã đến thời kỳ tàn tạ từ lâu nêu hắn bắt kịp Durrmeier không mấy khó khăn. Nào, hãy giữ một khoảng cách cần thiết với ông ta để coi Người Rắn giở trò gì lạ.
Tarzan đeo dính được mười phút thì bất ngờ Durrmeier giảm tốc độ. Ông ta chạy chầm chậm vào một con lộ đông người rồi quay ngoắt vô một bãi đậu xe nằm giữa trạm rửa xe hơi và một siêu thị lớn.
Bên kia đường, Tarzan cũng khựng lại ngó dáo dác để tìm một chỗ ẩn thân. Xui cho hắn, cả khu phố chẳng có bờ tường nào an toàn. Hắn đành phó mặc cho may rủi ngó lom lom Người Rắn.
Trời đất. Thái độ của ông ta hết sức lạ lùng. Ông ta đi vòng quanh chiếc xe gắn máy, đầu gục xuống, hai bàn tay vặn vào nhau, đưa nắm đấm lên miệng, rồi cắn phập vô các lóng xương tay. Chốc chốc lại đưa con mắt ráo hoảnh hướng chằm chằm về một cái gì đó bên tay trái.
Tarzan giật bắn mình. Lạy Chúa, “cái gì đó” bên tay trái chính là tấm bảng đề hai dòng chữ rành rành: “CẢNH SÁT”. Tarzan thở phào. Cuối cùng Durrmeier vẫn là Durrmeier. Trung thực và trong sạch. Ông nhất định không để đám tội phạm kéo vào vũng lầy. Ông đã giữ vững lời thề. Và thậm chí ông còn định tố cáo chúng với cảnh sát.
Nhưng cũng rõ ràng là Durrmeier đang bị giằng co quyết liệt. Lưỡi hái tử thần của Vua trộm Malowitz đang treo lơ lửng trên đầu các con ông, cứ nhìn những giọt mồ hôi đậu trên khắp mặt mày ông là đủ rõ.
Tarzan chịu không nổi. Nỗi giày vò của ông như muối xát vào tim hắn. Hắn xúc động la lên:
- Chú Durrmeier!
Người Rắn run rẩy như bị điện giật. Ông đờ đẫn nhìn sang bên kia đường. Ồ, chỉ là một cậu bé dễ thương gọi mình ư? Ông lấy tay che mắt để dễ quan sát rồi... từ từ băng qua lộ.
Nào, Tarzan vẫn tỉnh bơ ngồi trên yên xe, chống một chân xuống đất. Hắn thừa hiểu Người Rắn đang ngơ ngác hơn bao giờ hết. Tiếng ông ta đầy ngỡ ngàng:
- Ơ, té ra chú mày là kẻ đưa thư cho thằng Malowitz?
Tarzan cười thích thú:
- Chính là cháu.
- Không lẽ chú bé đẹp trai lại cam tâm làm người sai vặt của lão Falkenstein ư?
- Không dám đâu, thưa chú.
Cái nhìn Durrmeier đã bớt thất thần. Cặp lông mày ông nhướn cao:
- Giọng nói của chú em quen lắm. Hình như chúng ta đã gặp một lần...
- Một lần trong đêm tối, thưa chú Durrmeier!
Trời ạ, hãy ngó miệng ông ta há hốc:
- Đêm tối à, cháu... cháu có phải là Tarzan không?
- Dạ.
Durrmeier xiết chặt bàn tay Tarzan. Ông lắp bắp:
- Ôi, tôi biết ơn cháu đến chừng nào. Cháu cứu tôi vụ thanh tra Reichart làm... khó dễ...
Tarzan hít một hơi dài để ngăn bớt cơn xúc động. Hắn nói một mạch:
- Chú khỏi nghĩ ngợi về chuyện đó đi, chú Durrmeier. Lúc này chúng ta nên bàn sang chuyện mới. Chuyện hai thằng Malowitz và Gerlich đang hợp tác nhau làm hại gia đình chú. Cháu nghĩ rằng chú khoan gặp cảnh sát vội. Chúng ta cần phải tính thế nào cho bọn tội phạm bị bắt quả tang tại trận. Như thế chúng mới có thể ở tù suốt đời và các con chú được bình yên...
Durrmeier như người vừa từ trời rớt xuống. Ông sững sờ:
- Làm... sao... cháu... biết... được?
- Cháu biết hết. Hôm qua cháu và bạn bè cháu đã theo dõi sát nút hai tên vô lại này. Tụi cháu đã nắm trong tay khá nhiều tư liệu và còn biết thêm ba nhân vật lợi hại đằng sau chúng là Jeske, Karpf và Falkenstein. Sở dĩ tụi cháu theo dõi được lũ này là nhờ Anke cho biết những tin tức đầu tiên. Anke rất tự hào về chú. Bị o ép như thế mà vẫn kiên cường thì phải dũng cảm lắm ạ.
- Lạy Chúa, đầu óc tôi rối tung lên. Tarzan, cháu hãy kể lại chú nghe coi.
- Dạ, tốt nhất là chúng ta ghé vào quán cà phê đằng kia ngồi một lát chú ạ. Đâu sẽ có đó mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất