Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 18 Chương 3: PHÓNG VIÊN TỜ BUỔI CHIỀU

Trước Sau
Tarzan đã không ít lần có chuyện đi ngang Lerchenbach nhưng đây là lần đầu tiên hắn đủ thời gian quan sát tổng thể ngôi làng. Lerchenbach khá hấp dẫn. Cũng quảng trường và bồn phun nước không kém gì ai. Cũng quán ăn và vườn uống bia lai rai dưới những tán cây dẻ ken dày. Hoa gần như hiện diện khắp nơi, chưa kể đến ngôi nhà thờ xinh xắn chĩa cái tháp hình củ hành lên trời.

Đường làng vắng lặng. Chớ gì nữa. Hôm nay là chủ nhật, mọi người còn tề tựu trong nhà thờ.

Karl hỏi lớn:

- Biết đường đến nhà cô giáo chứ đại ca?

- Biết. Đến cuối làng rẽ phải. Cô Helga đã vẽ đường cho tao hôm qua.

Tứ quái rẽ vào một con đường cát và ung dung đạp qua một nông trại lớn. Coi, con đường chạy sát khu nhà ở to rộng và diêm dúa, nối liền với kho cỏ và các chuồng gia súc. Đàn bò cái kêu ò ò. Gà mái chạy đầy sân khép nép ngó một chú trống đẹp mã hiên ngang đi lại.

Con Oskar đang thích thú với cuộc mạo hiểm mới mẻ bỗng toàn thân co rúm. Trời đất, một con chó khổng lồ ở đâu xuất hiện như từ dưới đất chui lên nhảy bổ vào nó. Vô nguyên cớ.

Gaby sợ hãi thét lên. Ba chiếc xe đạp cùng lúc dạt ra trừ Tarzan vẫn bình tĩnh phóng vút khỏi yên quăng luôn xe đạp vô con chó lạ hoắc.

Con chó khổng lồ trúng đòn ăng ẳng nhe nanh lùi lại. Nó sửa soạn xông tới một lần nữa trước đối thủ tí hon đang hoàn hồn thủ thế. Tarzan liếc sơ mà điếng người. Trời ạ, con chó này còn vĩ đại và man rợ hơn cả con bẹc-giê mà Oskar từng hạ gục. Rõ ràng cuộc chiến chênh lệch ngay từ đầu. Tên cẩu to tướng này có thể ngoạm cổ Oskar nhỏ xíu như chơi.

Nhanh như chớp, Tarzan bế xốc Oskar đang xù lông gáy lên tay và nhảy tới đá thốc vào ngực con chó độc ác. Con cẩu thiếu tình đồng loại lại tru lên và văng ra xa mấy mét vừa lúc chủ nhân của nó từ trong nhà hằm hằm bước ra. Trời đất, chính là thằng Max Jocher chứ ai. Nó chống nạnh cười thật khiêu khích:

- Chào băng đảng TKKG. Bốn đứa khùng điên. Tụi mày biết mùi con Rex của tao rồi hả? Bây giờ chỉ cần tao suỵt cho Rex xông vào mày thì mày sẽ phải hối vì đã đánh tao từ sau lưng tối qua đó Tarzan.

- Tao đâu có đánh từ sau lưng. Tao vả thẳng vào mặt mày đó chớ, thằng hèn. Và bây giờ, tao có thể hạ cả mày lẫn con chó ngay lập tức chỉ bằng hai chiêu, hiểu chưa? Có thể tao cũng bị xây xát vào vết thương bởi con chó, nhưng đó sẽ là chứng cớ lôi cổ mày ra toà án thanh thiếu niên vì tội xúc phạm thân thể người khác. Mày thấy thế nào?

Nụ cười của Jocher khép lại. Nó rít qua kẽ răng:

- Tao không có trách nhiệm về con Rex. Nó không ưa mày hay con cầy ghẻ của tụi mày là quyền của nó chớ.

- Quyền gì? Một con chó xử sự như động dại là do những người chủ thiếu giáo dục. Tao nói lần cuối cùng, mày có chịu gông cổ con vật mất dạy của mày không, hay đợi tao báo cho thú y và cảnh sát ghé thăm nhà mày.

Jocher quay đầu vô trong như tìm đồng minh tiếp cứu. Chẳng có ai. Trong thế bí, nó nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi cầm sợi dây buộc cổ của con Rex, lôi về phía cửa nhà.

Đợi hai thầy trò con Rex biến mất, Tarzan mới thả Oskar xuống.

- Tròng dây Oskar cho chắc nhé Gaby. Mình đi nào.

Sau vườn rau nhà Jocher là bãi cỏ. Rồi đến hàng rào dây thép gai ngăn cách với mảnh đất của cô giáo Helga.

Tarzan mở lớn mắt. Ái chà, cơ ngơi của cô Helga tuyệt diệu. Cả một vùng rộng mênh mông với bãi cỏ, những bụi rậm, vô số cổ thụ... Ngôi nhà của cô lọt thỏm giữa một vùng bao la kéo sát tận bìa rừng. Sau nhà có một cái hồ trong vắt đầy liễu rủ. Một cầu thuyền nhô từ bờ ra hồ neo chặt một con thuyền độc mộc đã lên rêu.

Hắn nghĩ thầm: “Nếu cơ nghiệp này là của mình, mình sẽ sống chết để bảo vệ nó”.

Bốn đứa dừng chân trước ngôi nhà một tầng khiêm tốn. Chiếc ôtô con của cô Helga đậu cạnh hàng rào. Karl Máy Tính chợt sửng sốt kêu:

- Hàng chữ gì trên xe kìa các bạn?

Cả đám xúm xít lại bên cửa xe hơi. Một dòng chữ bằng sơn đậm nguệch ngoạc trên cánh cửa: “PHÙ THỦY”. Tarzan giận dữ:

- Lại một trò gây gổ!

Gaby thốt lên:

- Dân làng này phù thủy thì có! Đây cũng là tội xâm phạm tài sản của người khác nữa.

Tròn Vo hất hàm:

- Một sự phá hoại đê tiện nhưng theo mình biết thì phù thủy cưỡi chổi cơ mà. Đằng này cô Helga chỉ xài xe hơi.

Đúng lúc đó, cánh cửa ngôi nhà mở ra. Cô Helga bước ra, vui ra mặt khi thấy đám học trò:

- Ồ, các em đã đến. Có cả con chó Tây Ban Nha ngộ nghĩnh nữa hả.

Sau màn nghi lễ ngoại giao, Tarzan lên tiếng:

- Chúng ta khoan vô nhà đã. Cô ngó kia kìa, một kẻ súc sinh nào đó đã làm xấu chiếc xe của cô.

Helga đi vòng qua chiếc xe và nhún vai:

- Cũng không có gì mới. Làng này từ lâu vẫn coi tôi là phù thủy mà.

Gaby ngơ ngác:

- Cô nói giỡn hay thật?

- Thật đó Gaby. Dân làng cương quyết tặng tôi danh hiệu đó.

Tròn Vo ngạc nhiên:

- Một phù thủy có ánh mắt độc ác và những trò phù phép sao cô?

- Ừ. Chính thế đó!

- Vậy thì em rất sung sướng được làm quen với một phù thủy. Em cần học phép màu làm ra kẹo sôcôla.

Tarzan huých vào sườn Tròn Vo:

- Không có gì đáng đùa ở đây, Willi! Thưa cô Helga, em nghĩ rằng có kẻ muốn làm hại thanh danh của cô bằng trò nhảm nhí này.

Cô Helga nghiêm nghị:

- Khởi sự từ lão Jocher. Lão là kẻ đầu tiên phao tin tôi là phù thủy. Lão lại là trưởng làng vì thế thiên hạ tin ngay. Tại cái làng bị cô lập này, người ta tin rằng có quỉ sứ từ những thế kỉ trước. Mà đã có quỉ sứ thì phải có phù thủy cho đủ bộ.

Gaby sửng sốt:

- Họ căn cứ vào đâu mà nói là có phù thủy chớ?

- Ồ, có nhiều điều không ai chứng minh được nhưng mọi người đều muốn tin: một con bò bị bịnh lăn ra chết, thiên hạ cho là do tôi ếm bùa. Dịch cúm mùa đông lan tràn, còn tôi thì đã ngăn ngừa trước để không mắc bịnh cũng bị đổ tội. Chuyện làm ăn của họ trật vuột cũng do lỗi ở tôi. Chưa kể đến mái tóc tôi màu đỏ, họ cho là màu máu. Còn những con rắn và nhền nhện vô tội trong lồng kính, thiên hạ cho rằng đó là những âm binh.

Tứ quái bàng hoàng. Tình thế của cô giáo nguy ngập hơn bốn đứa hình dung. Sự mê tín có thể đưa đến những hậu quả khủng khiếp. Giá như có thằng ngốc nào trong làng châm lửa đốt nhà cô Helga, chắc hắn sẽ nghĩ mình đã lập công.

*

Năm người ngồi vây quanh bàn trong phòng khách ấm cúng. Bữa ăn có đầy đủ bánh mì do cô Helga tự tay nướng, mật ong, dâu vườn, đùi heo hun khói nhưng ai nấy ăn uể oải, ngoại trừ Tròn Vo vẫn nhai nuốt liên tục.



Tarzan mắt sáng rực:

- Em đang nghĩ xem ta sẽ làm gì để chống lại sự thù địch man rợ này.

Cô Helga xuôi vai bất lực:

- Chẳng có cách nào đâu Tarzan. Cách duy nhất là tôi phải rời khỏi làng. Lão Jocher muốn thế. Tất nhiên là tôi sẽ không xa lìa nơi chôn rau cắt rún. Rồi lão Jocher sẽ phải nhận ra điều đó. Có thể sẽ có ngày lão nguôi hận mà để cho tôi yên.

- Không ổn. Mình nên chuyển sang tấn công, thưa cô.

- Vậy thì tôi sẽ đút đơn kiện cáo ư? Chẳng ăn thua gì. Không có nhân chứng nào dám ủng hộ tôi để chống lại lão. Các em phải biết là dân làng thậm chí sẵn sàng tha thứ cho thằng con lớn Harry của lão. Tại sao ư? Lão Jocher tung tin rằng chính tôi đã mê hoặc khiến con trai lão đần độn đi cưỡng bức một bé gái hơn mười tuổi.

- Cả một cái làng mà ngu ngốc đến thế sao?

- Xin lỗi, tôi không ám chỉ hết mọi người. Nhưng số đông trong dân làng là quá đủ rồi.

Công Chúa giận dữ:

- Nghĩ mà rùng mình. Sao người với người mà nỡ hại nhau như vậy chớ. Trong lịch sử, đã có lúc chỉ vì lời vu khống của hẻ hàng xóm độc ác, một người phụ nữ có thể bị thiêu sống như chơi đó cô.

Helga gật đầu. Nụ cười của cô mới gượng gạo làm sao.

Tarzan gạt đĩa của hắn sang một phía:

- Cảm ơn cô đã đãi tụi em một bữa ăn ngon lành. Giờ thì tụi em sẽ ra vườn lao động phụ cô một tay như đã hẹn ạ.

Helga mỉm cười:

- Các em không có ý định thăm các con thú của tôi sao?

Đám trẻ hưởng ứng cả hai tay chớ còn phải hỏi. Này nhé, nguyên một băng bước sang phòng bên theo sự hướng dẫn của cô giáo. Tròn Vo le lưỡi ngó một lồng kiếng nuôi rắn Vipe còn Gaby tròn mắt hãi hùng không dám lại gần lũ nhền nhện trong lồng.

Cô Helga bỗng nổi máu nghề nghiệp, hỏi:

- Chừa cái đầu của Karl ra nghe. Cô hỏi mấy em, trên Trái Đất có bao nhiêu loài nhện? Nào, Willi?

Tròn Vo nhăn như khỉ:

- Hừm. Ít nhất là một trăm loài ạ.

- Trật lất. Con Gaby?

- Em đoán cỡ vài ngàn.

- Có khá hơn Willi nhưng chưa đủ... con số lẻ. Trên trái đất có tới 25.000 loài nhện, riêng ở nước ta cỡ 800 loài. May phước là nước chúng ta không có nhiều nhện độc. Nhện nội địa chưa có con nào cắn chết người, chỉ có lũ nhện rừng rậm Phi Châu mới đáng sợ thôi.

Tròn Vo chán nản:

- Bộ cô cho rằng con nhền nhện đẹp lắm hay sao mà nghiên cứu?

Cô Helga phì cười:

- Ồ, chúng nằm trong đề tài luận án của tôi mà.

- Hèn chi.

Đúng lúc đó có tiếng động cơ xe rền rĩ rồi đỗ xịch trước nhà. Tarzan hỏi:

- Cô có hẹn khách ư?

- Không!

Chuông cửa reo và một nhân vật xuất hiện khá đường đột, giọng oang oang:

- Chào người đẹp làng quê. Cô là Helga Gotze phải không? Xin tự giới thiệu, tôi là Arno Loewe, phóng viên hình sự của báo Buổi Chiều. Cô tha lỗi vì đã quấy quả vào ngày chủ nhật. Nhưng tôi tha thiết được phỏng vấn cô.

Khuôn mặt người đàn ông hiện lên vẻ khấp khởi nhưng Tarzan nhìn ông ta một cách chẳng thiện cảm chút nào. Coi, ngó ông ta sặc sỡ như một con rối. Bộ complê màu xanh lá cây, áo sơ-mi vàng, tòn ten chiếc cà vạt đỏ. Phần dưới mặt ông ta bị trùm kín bởi bộ râu xồm, còn phần trên bị choán bởi cặp kính râm to tướng. Tóc tai thì cứ xù lên như bờm sư tử vàng hoe.

Cô Helga chẳng hề xúc động:

- Ông định phỏng vấn về chuyện gì vậy?

- Xin thưa, vụ trộm tối qua ở nhà ông Feilberg. Ông chủ hiệu đồ cổ đã cho tôi biết tên và địa chỉ của cô. Cô đã trông thấy thủ phạm, đúng không ạ?

- Mời ông vô phòng khách!

Loewe nhún nhảy đi vào. Răng ông ta nhe ra dưới chòm râu khi ông ta gật đầu chào lũ trẻ.

Ông ta nhìn vào bàn:

- Ồ, mùi bánh mì mới thơm quá!

Helga gắng lịch sự:

- Ông xơi một lát bánh nhé!

Gã đàn ông chẳng thèm khách sáo, xắn liền một lát đùi heo hun khói nhai ngấu nghiến khiến cô giáo và Tứ quái phải ngỡ ngàng. Loewe vừa nhồm nhoàm vừa nói:

- Tôi khoái cái phóng sự điều tra này lắm. Một tên trộm nguy hiểm bị một thiếu phụ trẻ đẹp bắt quả tang. Y rút dao và...

Helga chỉ vào Tarzan:

- Và tôi đã được cứu mạng nhờ một cậu học trò. Em ấy rất dũng cảm trong khi gót giày tôi bị kẹt cứng vào khe sân không chạy được.

- Tuyệt, tuyệt. Thức ăn tuyệt và con người cũng tuyệt. Tôi chưa từng biết chi tiết này. À, cô Helga xinh đẹp, tôi muốn cô xác nhận một điều: chỉ mình cô là người nhận dạng được tên trộm phải không?

- Đúng vậy. Chỉ mình tôi. Ở sở cảnh sát, tôi đã vẽ lại chân dung của gã.

- Còn cậu bé kia?

Tarzan miễn cưỡng trả lời:



- Tôi chỉ thấy dáng người, không thấy mặt.

Loewe cười:

- Vậy thì tôi không quan tâm tới cậu. Nào, cô Helga. Cô hãy kể lại những cảm giác hồi hộp lúc đó để tôi ghi chép.

Trong khi cô Helga trình bày lại khúc phim quen thuộc thì người đàn ông chép lia lịa cho đến lúc... hết mực. Gã thở hắt ra:

- Xui xẻo quá!

- Ông có thể dùng bút của tôi.

Cô Helga quay lại bàn viết lấy cho Loewe một cây bút bi vỏ bằng vàng. Ông ta cảm ơn rối rít và gục đầu chép lấy chép để. Đột nhiên, ông ta ngước mặt lên:

- Có lẽ phải chụp cô một tấm hình in báo. Đợi tôi ra xe lấy máy ảnh.

Tarzan cảm thấy đã đến lúc phải can thiệp:

- Để làm gì vậy ông phóng viên?

Loewe giả lả:

- Chà, sao lại để làm gì. Tôi muốn độc giả được thấy khuôn mặt đẹp mê hồn của cô Gotze mà thôi.

- Không được. Ông làm vậy là nối giáo cho giặc. Thằng đạo tặc là một kẻ tàn bạo. Gã sẽ nhận ra cô giáo trên báo và không khó khăn lắm để tìm ra địa chỉ của người duy nhất tố cáo được gã. Đó là tôi chưa nói đến bài báo, ông tuyệt đối không được ghi tên tuổi cô Helga đang sống ở làng Lerchenbach. Ông chỉ có thể viết đây là cô giáo X. hoặc Y. thôi. Chỉ có vậy.

- Hừm! Cậu hơi hỗn xược với người lớn đấy. Nhưng... dù sao cậu cũng có lí. Tôi ghi nhận đề nghị khoa học này. Được, tôi sẽ chỉ tập trung vào tình huống nguy hiểm ở sân sau tiệm đồ cổ Feilberg, quí vị hài lòng chớ?

Cuộc phỏng vấn tới đây kết thúc. Nhà báo Loewe còn quơ thêm một ổ bánh mì thịt nữa rồi vừa nhai vừa chào tạm biệt rồi lên xe. Ông ta đâu biết “cậu bé hỗn xược” đang chiếu tướng vào bảng số xe đầy bụi - một thói quen không bao giờ thừa của hắn.

Gaby bình luận:

- Em biết những phóng viên đáng mến hơn ông này nhiều.

Cô Helga cũng lo lắng:

- Hi vọng ông ta không viết bậy bạ.

Cả đám phụ cô giáo dọn bàn ăn rồi kéo nhau ra vườn. Mặt trời loang loáng những tia nắng qua kẽ lá. Năm thầy trò làm đủ mọi thứ: xén cỏ, quét lá rụng rồi tỉa cây... Trong giờ giải lao uống nước, cô Helga nói nhỏ:

- Các em nhìn sang ngôi nhà lớn kìa!

Tarzan giương hết nhãn lực tinh tường quan sát lãnh địa của nhà Jocher. Coi, trưởng làng Erwin Jocher dù đứng cách hắn xa lắc vẫn mang đầy dáng dấp bệ vệ. Lão đàn ông cao lớn chống nạnh trước ngưỡng cửa, to béo, đầu trọc lóc. Rõ ràng bộ mặt thịt của lão thiếu chỗ cho vầng trán. Tay áo sơ-mi ca-rô của lão xắn cao. Áo gi-lê phanh trên cái bụng phệ.

Erwin Jocher mấp máy môi như chửi thề rồi lui gót vào nhà.

Tarzan ngập ngừng:

- Cô có định tính sổ với Max không ạ? Em sẽ làm chứng về vụ nó đã bắn vào cô...

- Bỏ chuyện đó đi Tarzan. Tôi không thích trả đũa. Này các em, chúng ta ra thăm con thuyền độc mộc neo ở hồ...

*

Cùng thời gian đó, phóng viên Arno Loewe lái chiếc xe dơ dáy băng qua trung tâm thành phố. Nhân dạng của gã lúc này đã thay đổi hoàn toàn. Gã gỡ kính râm, tóc giả và râu xồm giả bỏ vào ngăn đựng găng tay của xe hơi. Một cái đầu béo múp lưa thưa tóc hiện ra, ngó mà phát tởm.

Gã lẩm bẩm:

- Tao mà là nhà báo Loewe ư? Còn lâu, tao thù bọn nhà báo ngang với tụi cớm. Tao là Arnold Lamm kìa.

Gã dừng xe, ngó chiếc máy ảnh không có phim đặt trên băng sau gật gù. Mục tiêu của gã bây giờ là quán rượu ở góc phố Otto, nơi thằng bạn của gã đang chờ tin tức sốt dẻo từng giây từng phút.

Arnold Lamm bước vô quán gõ giày cồm cộp đến một cái hốc có những vách ngăn bằng gỗ nâu. Ở bàn trong cùng cũng có một gã đàn ông đang ngồi đọc báo. Gã này giật mình nhìn lên Lamm bằng con mắt lạnh lẽo.

- Tao đây này, Rudolf!

Lamm ngồi như nện mông xuống một cái ghế. Chà, gã chiến hữu của Lamm ngó mới cô hồn làm sao. Tóc gã loà xoà xuống trán, đôi môi mỏng dính gian xảo. Gò má của gã nhô lên và tóp lại ăn ý với đôi mắt độc địa. Gã có vẻ lì lợm và sẵn sàng rút dao đâm lút cán bất kì đối thủ nào.

Gã tên là Rudolf Kallweit.

Lamm nói khẽ:

- Nói chung mày lo sợ cũng có cơ sở. Ả có thể tả dung mạo mày chính xác. Ả sẽ nhận ra mày liền.

- Mẹ kiếp!

- Tao chưa kể hết với mày mà chiến hữu. Tao đã nhập vai phóng viên hoàn hảo cực kì. Lão đồ cổ Feilberg sa bẫy lập tức khai sạch bách địa chỉ con nhỏ giáo viên. Quỉ sứ ạ, con nhỏ đẹp hết sảy. Ả tên là Helga Gotze sống ở làng Lerchenbach. Có mấy đứa học trò nhãi ranh đang ở chơi nhà ả. Trong đó có một thằng đã làm mày quýnh đít bỏ chạy. Thằng đó cao lớn, tuổi cỡ... mười tám. Nó bắt bẻ tao liên tục...

- Nó nhìn thấy tao không?

- Thấy bóng mày thôi.

Kallweit rít lên như rắn:

- Tao sẽ tính sổ với thằng oắt con sau. Nhưng trước mắt là cô ả đàn bà. Mẹ kiếp, ả thực sự là mối đe dọa cho tao.

- Đúng là như vậy đó!

Kallweit phun khói thuốc xì gà và “chiêu” thêm một ngụm rượu rum:

- Tao còn phải nấn ná ở đây một tuần. Phải có thời gian tiêu thụ mớ chiến lợi phẩm vài phi vụ gần đây rồi mới rảnh chân biến được.

- Bởi vậy mày càng không thể để cho đứa nào nhận diện. Quỉ sứ ạ, bọn cớm đã có bức chân dung của mày dựng theo trí nhớ của ả Gotze. Ngày mai bức chân dung sẽ chình ình trên báo. Thật nguy hiểm.

Kallweit cười méo xệch:

- Vấn đề không phải là bộ mặt của tao mà cái chính là mày có phản tao hay không. Chỉ cần mày làm chứng cho tao là đêm qua tao với mày chơi bài ở phòng mày tới quá nửa đêm là êm hết. Với chứng cớ ngoại phạm ấy, còn lâu tụi cớm mới kiếm chuyện được. Có điều phải làm sao bịt miệng ả đàn bà kia trong một tuần tao còn ở lại. Nó mà ra đối chứng là tao đi đời.

Lamm ực cạn li rượu. Gã vẫy tay kêu thêm một chai bia.

- Mày tính sao hả Rudolf?

- Tao sẽ tìm ra một cách nào đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau