Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 18 Chương 4: HARRY ĐƯỢC TẮM

Trước Sau
Tròn Vo đúng là một thằng ăn giỏi hơn làm. Trong lúc lôi con thuyền mộc lên bờ để cọ rửa đám rêu bám, không hiểu loay hoay thế nào mà nó bước hụt chân, mất đà té ngửa xuống vũng nước đục ngầu. Tai nạn êm đềm của nó báo hại cô giáo Helga phải lục tung các hộc tủ dưới tầng hầm tìm cho ra một bộ quần áo của người cha quá cố.

Cô che miệng cười lúc đưa bộ đồ qua khe cửa buồng tắm cho Tròn Vo.

- Chỉ còn y phục loại này, Willi ạ. Cô rất tiếc, nhà không có đàn ông.

Vài phút sau thằng mập đủng đỉnh ra vườn. Trời ạ, nó làm cho ai nhìn thấy cũng cười lăn lộn.

Coi, người cha đã khuất của cô Helga vốn cao to. “Gia tài” ông để lại là một bộ quần áo sọc đen chẳng phù hợp với một đứa mập lùn cỡ Tròn Vo chút nào. Nó phải kéo quần lên tận nách. Thắt lưng thì dính đúng cần cổ như một sợi dây thòng lọng. Cu cậu phải xắn gấu mấy lần và gài bằng kim băng. Cuối cùng cái quần cũng làm xong nhiệm vụ của mình. Cùng với chiếc gi-lê của bộ complê còn sót lại, Tròn Vo như đang núng nính di chuyển trên sân khấu thời trang măng-tô mô-đen nhất.

Nó tuyên bố long trọng:

- Bộ này mười năm sau tôi mặc vẫn vừa. Cảm ơn Thượng đế.

Mọi người đồng loạt vỗ tay khen ngợi sự “chuyển bại thành thắng” của Tròn Vo. Không ai để ý thấy Kloesen chợt cau mày nhìn về phía sau lưng họ, tất nhiên trừ Tarzan. Hắn quay phắt lại.

Coi, một gã đàn ông lạ hoắc đứng chống cùi chỏ vào bờ rào nhìn họ. Trên gương mặt gã không có một chút dấu hiệu cảm tình. Tarzan “nghía” gã chăm chú đến nỗi cô Helga cũng ngoái đầu theo hắn. Giọng cô như mắc nghẹn:

- Trời ơi... Harry Jocher!

Té ra đây là tên bất hảo, kẻ vô luân, kẻ đã chà đạp lên đạo đức truyền thống. Tarzan chiếu tướng gã cẩn thận. Gã Harry này khá côn đồ, tuổi tác có lẽ già hơn con số 26. Trên bộ mặt của gã dường như chỗ nào cũng sưng lên, môi thì dày, hai mắt thì sát vào nhau, tóc trên đầu lưa thưa, mới nhìn qua tưởng như gã phủ một lớp mạng nhện màu nâu tối.

Harry ăn mặc kiểu người nhà quê trưng diện vào dịp lễ hội. Mép của gã đung đưa một điếu thuốc chưa đốt. Gã chằm chằm nhìn cô Helga.

Cô giáo thì thầm:

- Có lẽ gã đã mãn hạn tù. Hoặc được trả tự do sớm. Lạy Chúa, tôi phải đối phó với gã thế nào đây?

Tarzan chưng hửng:

- Cô nghĩ rằng gã sẽ tiếp tục sinh sự?

- Có thể lắm. Toàn bộ gia đình gã đang xù lông như một con nhím. Lão già đã thành công trong việc chụp cho tôi cái mũ phù thủy, bây giờ thì đến lượt thằng con lớn. Trước đây gã đầu gấu này đã đe doạ sẽ trừng trị tôi ngay ngày đầu tiên gã ra tù.

Cuộc đối thoại của họ cách bờ rào khoảng ba mươi thước nên không sợ Harry Jocher nghe lọt. Tuy nhiên gã vẫn ở lì chỗ cũ, môi dưới mỗi lúc một trề ra.

Harry chửi thề một tiếng và châm điếu thuốc. Sau khi rít một hơi dài, gã rút điếu thuốc khỏi môi búng điệu nghệ qua sau vai. Cú búng đã được tính toán kĩ. Ê, điếu thuốc đỏ rực rơi trúng kiếng trước xe hơi của cô Helga, lăn xuống kẹt cứng ở cần gạt nước. Chắc chắn tàn lửa của điếu thuốc sẽ làm hư lớp cao su gắn ở cần gạt.

Tarzan không thể khoanh tay điềm nhiên đứng nhìn. Hắn nói lớn:

- Đã đến lúc phải phun nước tưới cỏ. Trời nóng quá.

Tarzan thong thả đi đến bờ rào, nơi có vòi nước lớn nối ống cao su dài lượt thượt dành để tưới vườn. Cái vòi nước gần như ở sát chỗ Harry đứng. Tarzan nở một nụ cười thân ái với Jocher, gật đầu chào gã. Nhìn gần, ngó gã còn bỉ ổi hơn.

Hắn cố nín cười cúi xuống vặn hết mức phun rồi một tay cầm vòi tưới, một tay mở khoá nước. Coi, tay cầm vòi của hắn uể oải rồi... đùng một phát, xoay 180 độ lại cô Helga. Luồng nước mạnh xoay theo hắn như chong chóng phun thẳng vào ngực gã Harry đang nhịp nhịp chân thách thức.

- Bắt đầu từ đâu ạ, thưa cô Helga?

Câu hỏi của Tarzan đã lớn mà tiếng gầm của Harry còn lớn hơn. Gã bị sức nước tống té ngồi xuống đám đất bẩn thỉu trong khi Tarzan làm bộ kêu lên:

- Trời đất, cái vòi cà chớn! Quỉ tha ma bắt mày...

Tarzan chúi vòi nước xuống khoá lại, khỏi cần nhìn mặt Harry. Bộ mặt gã lúc này chắc đã... miễn bàn. Nước tong tỏng khắp người gã. Coi nào, gã lồm cồm đứng dậy trên vũng nước, mặt tái dại vì điên giận.

Tarzan “thọc” thêm một câu cho cơn điên của gã mau tới đỉnh:

- Xin lỗi. Tôi rất lấy làm ân hận. Tôi sẽ đền bù cho ông. Ái chà, liệu phí tổn chi trả số năng lượng mặt trời cần thiết để hong khô quần áo giá bao nhiêu nhỉ? Xin ông đợi tôi làm phép tính... chính xác là...

Máy Tính Điện Tử ăn ý hết chỗ nói. Nó hét lên:

- Là... 18 xu rưỡi.

Tarzan cười:

- 18 xu một phần ba chứ Karl.

Hắn quay sang Jocher:

- Tôi chỉ có tiền 20 xu. Ông sẽ thối lại chỗ còn thiếu chớ?

Bản mặt to bè của Harry bây giờ co rúm lại như một quả táo khô. Có điều số phận đen đủi của gã đến đây chưa kết thúc. Gã còn bị con chó Oskar khinh bỉ bằng một tràng sủa vang:

- Gấu, gấu... gừ, gừ... gấu, gấu...

Harry Jocher vuốt nước trên mặt:

- Rồi tụi bay sẽ trả giá đắt! Tụi bay sẽ ân hận...



Gã gào thét như một con chó dại vào mặt Tarzan:

- Nhất là mày, thằng chó đẻ xịt nước vào tao kia. Mày sẽ... sẽ... qua đời.

- Ồ, dĩ nhiên là tôi ân hận mà, tôi đã nói vậy rồi.

Jocher thở hồng hộc. Nhưng gã tạm rút lui bằng một âm thanh khủng khiếp:

- Rồi mày sẽ biết tay tao!

Đợi Harry biến mất, Karl Máy Tính mới... ôm bụng:

- Hôm nay gã được tắm một trận đáng đồng tiền bát gạo. Ở trong tù làm gì nhiều nước cỡ đó.

Ngược lại, cô Helga nói giọng buồn thiu:

- Này Tarzan, tôi hiểu em đã vì tôi mà hành động như vậy. Nhưng giờ đây gã Harry căm giận em tận xương tủy. Em hãy... đề phòng.

Tarzan nhún vai:

- Gia đình Jocher phải biết rằng cô không đơn độc chút nào. Đừng lo cho em. Nào, bọn mình dọn dẹp tiếp đi chớ!

*

Năm người lại xắn tay vào công việc. Trong lúc lao động, con mắt tinh tường của Tarzan không ngừng liếc xéo sau gốc cây gần chỗ cô Helga đang tỉa cành. Có một cái bóng nhỏ xíu mặc váy đỏ cứ dòm cô giáo lấm lét.

Nhân sự tí hon hiếu kì nào vậy? Tarzan làm bộ lùi từ từ cho đến khi lưng sắp chạm gốc cây thì đột ngột ngẩng đầu:

- A, chào bé con. Chắc bé muốn phụ anh một tay nhổ cỏ hả?

Cô bé chừng sáu tuổi giương cặp mắt ngây thơ lên hoảng hốt:

- Ồ, không! Em chẳng nhổ cỏ đâu.

- Vậy em ở đây làm gì?

Con bé đưa một ngón tay lên môi ra vẻ bí mật:

- Suỵt! Em chỉ muốn xem mặt mụ phù thủy thôi.

Tarzan ngó hai bím tóc lắc lư của con bé, làm bộ ngạc nhiên:

- Phù thủy nào? Ở đây làm gì có phù thủy?

- Anh khờ quá. Mụ đứng kia kìa.

Ngón tay ốc tiêu của nó chỉ vô cô giáo:

- Anh thấy chưa? Phù thủy chính cống đấy. Mụ chỉ thiếu cây chổi. Mụ... ghét trẻ con lắm.

Tarzan nhăn mặt:

- Mẹ em kể vậy à?

- Không phải mẹ em. Mấy đứa trẻ con khác kể. Thằng Franzi này, con Evi này, con Marie và bé Paul bốn tuổi nữa. Mẹ tụi nó kể cho tụi nó nghe thế.

- Bé tên gì?

- Em là Barbel Petermann.

- Này Barbel, những người lớn nói dối đó. Họ dư thời giờ ngồi lê đôi mách nói xấu người tốt. Cô Helga là một cô giáo cực tốt của tụi anh, hiểu chưa? Mọi học sinh đều yêu mến cô. Không lẽ tụi anh ngu ngốc đi yêu mến phù thủy sao?

- Ừ nhỉ! Em không nghĩ thế.

- Em hãy nói với Franzi, Evi, Marie, Paul đừng tin những kẻ dối trá. Một người mẹ thì không bao giờ lường gạt con cái phải không, nhưng có khi họ bị thành kiến đến mức tưởng mình đang nói thật. Ơ... nhưng mà em còn quá nhỏ, anh nói nãy giờ em có hiểu gì không?

- Em hơi hơi hiểu. Nhưng, nhỡ anh cũng đang nói dối thì sao?

- Không! Xin thề danh dự đó.

Barbel tự nhiên ỉu xìu. Con bé thì thầm một cách thất vọng:

- Nghĩa là cô ấy không có cưỡi chổi bay trong đêm trăng như người lớn nói ạ?

- Ồ, nếu cô ấy tài nghệ như vậy thì cô đã đi trình diễn trong rạp xiếc. Nào, lại đây với anh.

- Đừng. Đừng xúi em đến chỗ nguy hiểm.

- Anh sẽ hộ tống em đến chào cô Helga. Cô có dâu tươi ngon lắm.



- Thực hở?

Con bé rụt rè đưa tay cho hắn nắm. Tarzan kêu lớn:

- Cô Gotze ơi, có khách tới chơi đây ạ. Bé Barbel Petermann thích ăn dâu rừng lắm.

Barbel mắc cỡ cười lỏn lẻn. Con bé nhún chân chào rồi bắt tay cô Helga. Cô ân cần:

- Tôi biết cháu mà. Nhà cháu ở đầu làng, gần lò rèn đúng chưa? Mẹ cháu làm việc ở quán ăn ông trưởng làng.

Con bé gật đầu:

- Dạ... mẹ cháu làm nghề bồi bàn. Tiếc là bữa nay chủ nhật mẹ vẫn phải đi làm.

- Cô nghe nói mẹ cháu chịu khó lắm. Chờ cô đi lấy dâu cho cháu nhé.

Helga bưng ra một liễn dâu tây tẩm đường, trên phủ váng sữa.

- Cảm ơn cô!

Con bé có bím tóc tuyệt vời như thiên thần vừa thanh toán xong liễn dâu thì Oskar ở đâu mò về. Barbel mừng rỡ chạy đến ôm lấy con chó đang còn ngơ ngác.

- Ôi, cháu cũng có một con như nó! Nhưng là con chó bông không biết cắn để đầu giường.

Gaby tươi cười:

- Oskar cũng thế. Không bao giờ cắn trẻ con đâu. Chơi với nó đi Barbel. Nó ngoáy đuôi chào em kìa.

Trong khi Barbel say mê đùa giỡn với con cẩu Oskar thì Tarzan và cô Helga tách ra một góc. Hắn kể lại cho cô nghe cuộc trò chuyện giữa hắn và cô bé Barbel.

Cô Helga thở dài:

- Những người lớn a dua đã đầu độc trẻ con như vậy đó. Lũ trẻ nào biết gì, chúng chỉ biết sung sướng gào lên sau lưng tôi: “Mụ phù thủy”. Tôi nghĩ rằng rồi có ngày chúng sẽ ném đá vào tôi cho coi.

- Nhưng hình như mẹ của Barbel không tin.

- Tội nghiệp bà Petermann, mẹ Barbel. Bà là một phụ nữ có số phận bi thảm. Chồng bị xe hơi cán chết cách đây hai năm, không để lại một đồng nào. Bà thuộc loại nghèo nhất làng, nuôi con bằng bất cứ việc gì để kiếm từng đồng xu nhỏ.

- Tại sao người gây tai nạn không đền bù cho bả?

- Thật khốn khổ, người đàn ông gây ra tai nạn cũng thuộc loại nghèo nhất làng này. Ông ta say rượu trong lúc lái xe và đến bây giờ vẫn còn ở tù. Ông ấy là Werner Schilling làm công cho gia đình Jocher. Ông ta gây tai nạn bằng chiếc xe của Jocher.

Tarzan dỏng tai nghe:

- Cô nói sao?

- Này nhé, Jocher đã cho Schilling mượn xe. Và Schilling uống rượu bét nhè đến nỗi cán chết ông Petermann đáng thương giữa đêm tối. Sau khi gây ra tai nạn thảm khốc, người tài xế bỏ chạy và bị cảnh sát tóm được ở nông trại Jocher. Còn tại sao cảnh sát biết được thủ phạm ư? Cũng nhờ ông Petermann trong cơn hấp hồi còn kịp trăn trối lại chiếc xe nào đã đâm vào mình. Cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe với những dấu vết không thể chối cãi.

- Đơn giản vậy sao?

- Cô nghĩ là cảnh sát đã làm việc có trách nhiệm đấy chứ. Lão Jocher còn sửa chữa sai lầm cho người làm công nghèo mạt rệp nữa kia..

- Bằng cách nào ạ?

- Lão đã nhận bà vợ nạn nhân vô làm ở quán ăn của lão.

- Bà Petermann ư? Thảo nào hồi nãy cô có nói bả làm hầu bàn ở quán vị trưởng làng.

- Lão Jocher còn hơn tỉ phú. Không riêng gì quán ăn, cửa hàng vật liệu xây dựng cũng đứng tên lão. Chưa nói đến lương tháng tại Ủy ban.

Tarzan không quan tâm tới mớ tài sản của lão Jocher. Hắn hỏi thêm:

- Cô biết lão đó xài xe hơi loại nào không?

- Bao giờ cũng là một chiếc Mercedes loại đời mới nhất. Vợ lão dùng chiếc BMW. Gã bại hoại Harry thì xài xe Porsche. Tôi dám thề rằng đến lúc mười tám tuổi, nghĩa là vài tháng nữa, thằng Max sẽ sắm chiếc xe hơi thứ tư trong nhà.

Tarzan cười:

- Và mỗi thành viên trong nhà Jocher, ưng chiếc xe nào là nhảy lên xe đó mà phóng đại phải không ạ?

- Đâu có! Nhà đó mạnh ai nấy sống. Ai cũng lo giữ của đừng hòng cho người khác mượn. Dù họ phải đập nhau ra trò.

Tarzan cười gằn:

- Vậy hả cô! Thế mà thật hên cho lão Jocher là lần đó ông Schilling lại lái chiếc xe chớ không phải lão. Lão già hên ghê vậy kìa.

Cô Helga sững sờ nhìn Tarzan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau