Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 24 Chương 9: CON TIN THẬT VÀ GIẢ

Trước Sau
Bọn chúng xuống tàu ở Baumlrode lúc 8 giờ 15 phút. Theo lời Schrumpf, tòa biệt thự xinh đẹp của Eschbergen nằm tận cuối làng sau một vườn anh đào rậm rì những con mắt láng giềng tò mò.

Hung thần Janitz có vẻ hài lòng khi không thấy chiếc xe hơi cáu cạnh của chủ hãng bảo hiểm AURORA trong ga-ra bỏ ngỏ. Chỉ có một chiếc Kombi màu xanh lơ mà Helga Eschbergen thường lái đi mua hàng đỗ trong đó.

Hai tên đạo chích ngoái nhìn ra sau lần chót. Ma quỷ ạ, cả một cái làng ngủ như chết, đìu hiu không một bóng người. Và ngay tại cửa nhà, trong ổ khóa cắm lơ lửng một chùm chìa khóa.

Janitz nhe răng cười:

- Chậc chậc, ở đây họ vô lo hết biết. Nhà quê mà.

Hai gã mở cửa nhón gót tiến vô gian sảnh. Ê, từ dưới bếp có tiếng lách cách vọng ra.

Helga Eschbergen đeo chiếc tạp dề, đang quay lưng về hai gã lưu manh bỗng đột ngột ngoái đầu theo bản năng.

Cô rú lên, lùi lại. Đôi mắt mở to trên gương mặt Đức Mẹ.

Himsel sững sờ. Trời đất, so với tuổi năm mươi già chát của Eschbergen, cô nàng chỉ đáng là con gái của lão thôi. Lão già tỉ phú thật có phước…

Janitz bật lưỡi dao bấm sáng loáng:

- Mày la thêm một tiếng nữa là… lìa đời, cưng ạ! Nhưng nếu mày biết điều thì không việc gì phải rú lên cả.

Helga lắp bắp:

- Các ông… ông muốn gì?

Vẫn là giọng thằng Janitz:

- Muốn một đống vàng, hiểu chưa cưng? Nhưng không phải của cưng mà là của lão chồng già của mày kia. Lão sẽ phải ói đống vàng kia ra cho tụi tao, dù muốn hay không, để đảm bảo tính mạng cho mày và đứa bé. Tụi mày là con tin mà.

Helga như bị điện giật. Toàn thân cô run bắn:

- Không. Tôi…

- Nếu lão già của mày không chịu, cưng ạ, tụi tao sẽ băm viên hai mẹ con mày. Bằng cái này đây!

Janitz gí lưỡi dao sắc lẻm vô mặt Helga. Cô hiểu rằng hai tên này rất nguy hiểm – ít nhất là tên cầm dao. Tên kia nét mặt hiền lành, và có vẻ khó chịu trong người.

Thấy Janitz cứ múa may con dao trước mặt Helga, Himsel gắt:

- Thôi đi mày. Làm trò hoài.

- Hả? Ở đây tao là người ra lệnh, mày hiểu chưa? Cô ả cần phải biết tụi mình là ai chớ.

Gã liếc sang Helga hất hàm:

- Nghe đây, cưng! Thằng bạn tao sẽ ở lại canh chừng. Nếu chuông điện thoại reo, mày phải cầm lấy ống nghe sao cho chiến hữu của tao cũng nghe được. Chiếc Kombi của mày, tao tạm trưng dụng để đi vòng qua vùng Melkelau, kịp có mặt ở thành phố. Lão già của mày sẽ gọi điện về để xem điều tao kể đúng hay sai. Hãy động viên lão thỏa mãn yêu cầu của tao. Và đừng có mơ màng tới chuyện lừa tụi tao. Hãy nghĩ tới con mày, cưng ạ. Tao sẽ cho lão hay nếu lão báo cho bọn cớm tìm cách bắt giữ tao thì mày và con nhỏ toi đời. Đã có bạn tao lo việc này. Nếu đến 11 rưỡi mà tao vẫn chưa quay lại thì khốn nạn cho mày đó, cô em xinh đẹp. Rõ cả rồi chớ? Đưa chìa khóa xe đây!

*

Tròn Vo băn khoăn:

- Vấn đề nan giải là tụi mình nên chọn hoa hồng đỏ, hoa huệ trắng hay một giỏ phong lan đây?

Gaby la:

- Bạn khờ quá đi. Hoa hồng đỏ thì dùng để tặng người yêu thôi. Hoa huệ trắng thì dành cho tang lễ. Biết chưa hả cái đồ chỉ rành mỗi việc phân biệt các loại sôcôla? Nếu tụi mình có đủ tiền thì mình nghĩ cô Helga Eschbergen đáng được tặng hoa phong lan kia.

Lúc này là sáng thứ hai. Tứ quái đang đứng trước một cửa hàng hoa lưỡng lự không biết nên mua hoa gì để tặng cô Helga – như cả bọn dự tính từ hôm qua. Sau cùng Gaby quyết định:

- Tốt nhất là tụi mình chọn một bó hoa rực rỡ. Để mình vào chọn. Các bạn chờ nghe.

Sau đó Công Chúa trở ra với một bó hoa lớn bọc trong giấy bóng kiếng.

Tới gần trụ sở hãng bảo hiểm, Tarzan chợt kêu lên:

- Ngó cái gì kìa các bạn. Đúng là chiếc Kombi màu xanh của cô Helga rồi!

- Ừ nhỉ, vậy là mình khỏi phải nhờ Echbergen chuyển giùm bó hoa cho cô Helga. Quà tặng trực tiếp bao giờ cũng nóng hổi hơn.

Máy Tính Điện Tử khẳng định:

- Mình thuộc lòng số xe này hôm thứ bảy ở làng Baumlrode.

Tứ quái nhanh chóng đi đến một kết luận dứt khoát. Chúng hùng dũng nhào vô hỏi thăm nơi làm việc của ông giám đốc hãng AURORA, và được chỉ lên tầng sáu. Ngay trước cửa phòng ông Echbergen, bốn đứa đụng độ một cô gái tóc vàng uốn quăn ăn mặc đủ lịch sử để bất cứ lúc nào cũng có thể tháp tùng sếp ăn tiệm. Tarzan chào rồi nói:

- Tụi tôi muốn gặp ông giám đốc Eschbergen. Chỉ một phút thôi ạ.

Cô tóc vàng hững hờ:

- Ông chủ đang có khách.

Tarzan vẫn kiên nhẫn:

- Tụi tôi sẽ ngồi đợi vậy. Tụi tôi chỉ muốn cảm ơn ông ấy thôi mà.

Trong những trường hợp này, làm sao hắn dễ thương bằng Gaby. Cô bé dè dặt đề nghị:

- Chị có thể làm ơn cắm tạm hoa vào nước cho khỏi héo được không ạ?

Cô thư kí đã có vẻ tươi tỉnh hơn:



- Ồ tất nhiên là được. Mấy em có thể đợi ngay tại đây. Người khách kia có lẽ cũng sắp ra. Mời ngồi!

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng cô gái tóc vàng, Tarzan mò tới cửa sổ ngắm trời đất. Đúng lúc đó, hắn nghe tiếng Gaby bảo:

- Chúa ơi, Kloesen. Đừng đụng vô cái máy…

Có điều sự cảnh giác của cô bé quá muộn màng. Thằng mập đứng dựa lưng vào bàn giấy của cô thư kí, vô tình tì nguyên bàn tay ra sau đè lên cái nút đàm thoại riêng giữa phòng giám đốc và phòng thư kí. Ngay lập tức giọng ông Eschbergen vang lên… run rẩy:

- … thật… thật… là một tội ác ghê tởm…

Một giọng đàn ông tàn nhẫn đáp lại:

- Đừng lảm nhảm mất thời gian nữa, đồ khỉ già. Vợ con mày đang ở trong tay tụi tao. Mày muốn chúng bị băm vằm hay không, tùy mày. Tao nhắc lại một lần chót: chiến hữu của tao ở làng Baumlrode. Nó đang ở trong nhà mày với con dao bấm sáng loáng gí vô cổ vợ mày. Mày cứ việc phôn về hỏi thử. Hề hề, chưa phi vụ nào tụi tao chộp được hai con tin đáng giá… vàng ròng ngon lành như vậy. Sao? Bây giờ đi tới ngân hàng chớ? Mày hãy gom hết đồ trong két và tao sẽ ôm vàng chuồn đi. Hề hề, tao sẽ khứ hồi bằng chiếc Kombi của vợ mày. Mày phải để cho tụi tao ba tiếng đồng hồ. Sau đó mày tha hồ báo bọn cớm. Nhưng cấm hó hé sớm hơn, bởi vì… tụi tao sẽ ẵm theo đứa con của mày…

Eschbergen hầu như không nói nổi nữa:

- Vậy… cái gì… Cái gì sẽ xảy ra với bé Franzi?

- Đừng có vội vãi ra quần như vậy chớ. Tụi tao sẽ để nó lại ở đâu đó. Nào, đi.

Tarzan giơ một ngón tay lên môi ra hiệu cho các bạn im lặng. Lúc này chỉ cần một tiếng nói phát ra thì… bể bạc. Còn phải hỏi, mọi tiếng động ở ngoài này cũng sẽ vang lên qua máy ở trong phòng sếp.

Đúng lúc này, cô thư kí quay lại. Đồng thời cửa phòng giám đốc cũng đột ngột mở toang. Coi, ông Eschbergen đi trước, vai rũ xuống, quai hàm co giật liên tục. Ông nhìn Tarzan như sắp khóc:

- Chào các bạn nhỏ của tôi…

Tên tội phạm cỡ ba mươi tuổi nối đuôi ông với bộ mặt cô hồn các đảng. Hai tay gã không cầm thứ gì, gã dòm bốn đứa nhóc hằn học thấy rõ.

Tarzan cười tươi hơn bao giờ hết. Hắn lại gần ông Eschbergen vui vẻ:

- Chào ông giám đốc. Tụi cháu tới đây để cảm ơn ông.

Hắn bắt tay ông. Bàn tay ông Eschbergen ước mồ hôi và mền nhũn. Rồi Tarzan cũng cười tươi với tên lưu manh và chìa tay cho gã:

- Chào ông!

Gã anh chị ngần ngừ nhưng rốt cuộc vẫn chìa tay ra. “Để rũ được cái thằng nhóc khốn kiếp này và không gây nghi ngờ” – gã nghĩ vậy. Miệng gã gầm gừ:

- Chào!

Bàn tay thép của Tarzan đã giữ chặt bàn tay hộ pháp của gã. Nụ cười trên môi Tarzan biến mất. Giọng hắn như sấm nổ:

- Ngoài ra, thưa ông bạn thân mến, đến nhà ngân hàng đi hướng này kia!

Nhanh như chớp, hắn xoay người. Cánh tay của tên lưu manh bị vặn ngược lên vai. Một tiếng thét chói tai – gã quay mòng mòng trên trời, hai bàn chân gã chạm vô ngọn đèn trần cao tít và gã rơi phịch xuống bàn giấy và cất tiếng gào rú như bị chọc tiết. Hung thần giãy đành đạch với cánh tay gần như bị đứt lìa. Tình thế đã đảo ngược.

- Khôôôông…

Cô thư kí rú theo phụ họa. Trong cơn hãi hùng, cô lùi luýnh quýnh thế nào ngồi lọt thỏm vô lòng Máy Tính Điện Tử và vội đứng lên ngay khiến Tròn Vo không nín được cười.

Eschbergen sụp xuống như một thân cây trốc gốc. Ông thều thào:

- Tarzan, cháu không hiểu cháu đã gây ra chuyện gì đâu. Đồng bọn của gã…

Tarzan chỉ vào cái máy trên bàn:

- Tụi cháu đã nghe được hết. Và cháu biết rõ chúng ta phải làm gì. Giải thoát cho vợ con ông không khó. Ông yên tâm đi. Nhưng chúng ta hãy gọi điện cho ba của Gaby đã.

*

Giọng cô Helga thật tội nghiệp:

- Ông sẽ không làm hại tôi chớ, phải vậy không?

- Hả? Cái gì?

- Ông không… tàn bạo như kẻ kia.

- Cô ăn nói cẩn thận đó!

Helga thổn thức:

- Vậy lỡ chồng tôi không có nhiều vàng như các ông…

Himsel ngắt lời cô:

- Tụi tôi biết lão chồng cô có bao nhiêu vàng ròng. Vàng vẫn để trong két nhà băng chớ? Hay là không hả?

- Vàng, tất nhiên rồi. Nhưng làm sao mà…

Gã đột nhiên bực bội, quát:

- Thôi, ngậm mồm lại! Mẹ kiếp!

Himsel liếc đồng hồ. Mười một giờ kém 15 phút. Quỷ sứ ạ, sao chẳng thấy lão giám đốc gọi điện về. Có lẽ lão đã riu ríu dẫn Janitz lại nhà băng mà không cần phôn. Phải thế chứ, lão phải ý thức được vợ con mình sắp chết đến nơi chớ sao. “Nửa giờ tới sẽ có vàng!”. Himsel nghĩ thầm. Hoan hô Schrumpf. Kế hoạch của gã xưa nay có bao giờ lại chẳng hoàn hảo. Mà không hiểu sao Schrumpf lại thù lão giám đốc này quá hả? Hay gã cũng xiêu lòng vì nhan sắc vợ lão rồi nổi máu ghen tị chơi khăm? Thây kệ, miễn là…

Tiếng chuông điện thoại làm Himsel bừng tỉnh. Lúc Helga cầm ống nghe, gã áp bên cô sát rạt.

- Helga đây!



Trời hỡi, giọng nói của giám đốc Eschbergen tỉnh queo như chẳng hề có biến cố gì:

- Em yêu, anh vừa hết cả hồn. Cảm ơn Chúa. Cảnh sát vừa phôn cho anh biết tại ngoại ô thành phố, chiếc xe Kombi của em bị một xe tải cán dẹp lép khiến người đàn ông cầm lái qua đời ngay tại chỗ. Ngay cả nhân viên pháp y cũng không nhận dạng nổi ông ta. Lạy Chúa, em đã cho ai mượn xe hả Helga?

Himsel gần như… ngất xỉu. Gã quờ tay bịt kín ống nói thều thào với Helga:

- Hãy trả lời “Chiếc xe bị mất cắp”…

Helga run rẩy:

- Dạ, dạ… chiếc Kombi của em bị mất cắp ạ.

- Vậy hả? Như vậy là tên chôm chỉa đã bị quả báo tức thì. Đừng lo lắng gì Helga nhé, anh sẽ cử ngay một tài xế ở hãng tên là… Glockner tới nhà mình. Ông ấy sẽ chở em và con lại chỗ anh. Chào em.

Eschbergen gác máy. Đến nước này, Himsel hoảng sợ thực sự. Gã lúng túng như gà mắc đẻ:

- Tôi chuồn đây. Nhưng trước đó tôi phải nhốt cô và đứa bé lại đã. Nhốt cô vào chỗ nào bây giờ chớ?

Gã chụp sai Helga lắc lấy lắc để như cầu cứu. Chớ gì nữa, đầu gối gã sắp nhão tới nơi. Helga ấp úng:

- Dưới hầm rượu… tôi sẽ ẵm bé Franzi xuống đó… Tôi sẽ không…

Himsel cuống cuồng dìu hai mẹ con Helga xuống tầng hầm. Gã lắp bắp trước khi đóng sầm cánh cửa:

- Tôi để chìa khóa dính trong ổ. Cô chỉ cần… la lên lúc tên tài xế tới…

Himsel bỏ đi trong tư thế của một kẻ bại trận thảm hại. Mãi tới khi lẩn vào trong đám đông hỗn độn ở nhà ga thành phố gã mới hoàn hồn. Việc đầu tiên là phải phôn cho Schrumpf, bấy giờ đang ngồi trong trụ sở hãng AURORA.

Giọng Himsel giống đang nấc cụt:

- Tôi, Himsel đây. Tôi nói chuyện được chớ?

Schrumpf rít lên:

- Một lũ ngu! Tao đã dọn sẵn tiệc mời tụi bay, vậy mà…

- Anh lảm nhảm gì thế Schrumpf? Janitz chết rồi. Gã bị…

- Bị cái con… lợn. Trời ơi, nó còn sống nhăn răng. Nó bị đánh gục trước văn phòng hãng tao. Nó gục bởi một thằng lỏi tì. Thằng đó… Nhưng thôi, chuyện đó giờ đâu đáng nói nữa. Còn mày, thằng thỏ đế, cú điện thoại của Eschbergen vừa rồi là do tụi cớm đạo diễn đó. Chúng dụ mày ra khỏi đấy để giải thoát cho hai con tin. Thế mà mày lại lú lẫn nghe theo. Tuy nhiên xét cho cùng cũng phước ba đời cho mày. Chỉ chậm hai phút nữa là mày sẽ chạm trán thằng “tài xế” Glockner. Mà mày biết nó là ai không? Mẹ kiếp, thanh tra của Tổng nha cảnh sát đó con ạ.

- Ôi, vậy bao giờ tính sao?

- Thằng Janitz đã phun trước bọn cớm tên tuổi của mày. Nó làm như vậy để mày dễ bề biệt xứ. Janitz đã làm điều duy nhất còn có thể làm được. Nó nhận là tự tụi bay bày ra vụ này. Nó không hé răng về tao. Nhưng còn về mày thì nó đã khai ra sạch. Nó buộc phải làm vậy. Nghĩa là mày không thể về nhà. Mà cũng đừng mò tới chỗ Epstein. Nó bị tóm vì một vụ khác từ hôm thứ bảy mà tụi mình không biết. Giờ thì mãy hãy tạm lẩn đi, hiểu chưa? Ngày mai… Thôi, tao phải dừng đây.

Schrumpf chợt hạ giọng thì thào trước khi cúp máy.

*

Lệnh truy nã Himsel được ban hành khẩn cấp khắp thành phố, nhưng điều quan trọng số một là tính mạng Helga và bé Franzi đã được an toàn. Ông Eschbergen rất biết ơn Tarzan, cứ bắt tay hắn liên tục:

- Cháu thật là xuất quỷ nhập thần. Không có gì có thể làm Himsel hốt hoảng hơn được. Cháu đã lừa được gã.

Tarzan hơi đỏ tai:

- Đâu phải mẹo của cháu, thưa ông giám đốc. Cũng là nhờ có chú Glockner gợi ý mà…

Hắn nhìn sang viên thanh tra. Ông cười lớn:

- Thôi mời mọi người vào. Giờ chưa phải lúc bình công mà. Lần này nhớ quản lí cháu bé cho cẩn thận nhé, ông Eschbergen.

*

Trời bắt đầu nhá nhem. Từ trưa tới giờ Himsel lang thang như một gã ăn mày không nơi trú ẩn. Túi tiền hẩm hiu của gã sắp cạn rồi.

Gã dứng dựa vào quầy một cái quán đã nửa giờ, vừa nốc rượu mạnh vừa giật thột mỗi khi nghe tiếng còi xe cảnh sát hụ lên. Trong hoàn cảnh như thế, gã tìm ngay được một “sinh vật tương cận” ở đầu bên kia quầy. Ê, cứ ngó thằng cha uống như nhũ chìm đứng bên đó mà hãi hùng. Vừa nốc bia, gã vừa lảm nhảm một mình. Rặt những lời độc địa. Nhưng gã nói gì thì ngay đến ông chủ quán đứng cạnh đó cũng không hiểu nổi. Mỗi lần đưa cho gã kì dị kia một vại bia mới, ông ta lại nói:

- Mời! Mời! Otto! Chúc ngon miệng Otto!

Otto có bộ râu quai nón đen xoắn tít. Cái mũi củ tỏi sùi lên vì xài quá nhiều rượu, ngó mà phát tởm.

Lúc này Otto đã tụt khỏi chiếc ghế cao, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Bộ dạng của gã khiến Himsel không nén nổi tò mò. Một phút sau, gã lò dò đi theo vô đó coi thử.

Trời ạ, người đàn ông say nằm ngửa như đã chết, dưới ót là một vũng máu lênh láng. Có lẽ y đã ngã đập đầu xuống sàn đá. Không chần chờ, tên trộm chuyên nghiệp thò tay lục túi Otto. Chiến lợi phẩm của gã từ cái xác bất động bao gồm một cái đồng hồ, hai chìa khóa, cái bóp tiền, giấy căn cước và một phong thư nhét trong bọc ni-lông.

Nhanh như chớp, Himsel biến về quầy:

- Ê chủ quán, gã râu xồm đang thở khò khè trong cầu tiêu. Gã bị té khá nặng.

- Hả?

Vị chủ quán quay điện thoại gọi bác sĩ cấp cứu. Tranh thủ cơ hội này, Himsel thảy mấy mark tiền rượu lên mặt quầy và êm đềm… bốc hơi.

Giờ thì phải kiểm tra thành tích cơm áo vừa thu hoạch. Núp sau một kho hàng, Himsel bật quẹt ga, chà chà, trong cái bóp dơ dáy gã đếm được tới 190 mark. Còn thằng cha râu xồm đúng tên là Otto. Otto Rajowski. Y làm nghề đại diện thương mại. Nhà y ở cách đây không xa.

Nào, thử xem trong phong thư có gì lạ. Himsel lôi một bức thư đánh máy ra và mở lớn mắt sửng sốt. Bức thư không kí tên được gửi cho giám đốc hãng bảo hiểm Friedrich Eschbergen, kẻ mà bọn gã vừa đánh quả hụt. Nội dung bức thư như sau: “Hỡi ngài cà trớn, như tôi đã báo qua điện thoại với ngài, con gái Franzi của ngài đang nằm trong tay tôi. Mạnh giỏi bình yên và chờ được ngài chuộc ra với giá 500.000 mark. Hãy nhớ nửa triệu mark chỉ với những tờ 10, 20 và 50 mark thôi. Tối nay lúc 22 giờ, ngài phải cầm chiếc cặp đựng tiền màu sáng đến quầy gửi đồ ở ga chính. Phiếu gửi đồ, ngài cần nhét vô một cái túi rồi liệng vào thùng giấy cạnh lối vào ga. Tôi sẽ lấy tiền rồi gọi điện cho ngài. Ngài sẽ được biết địa điểm nhận lại Franzi nguyên vẹn không một vết trầy xước”.

Himsel buông thõng bức thư mà rụng rời. Trớ trêu thay số phận! Gã không nhờ mình và thằng Janitz cực khổ như vậy để rồi phải lủi như con chó, trong khi lão râu xồm chẳng cần phải nhọc sức cũng đạt đến mục tiêu. Thậm chí lão còn ăn mừng bằng cách uống rượu đập đầu xuống sàn đá cho… đã. Quả là “thánh nhân đãi kẻ khù khờ”, đãi lão trước và bây giờ thì đãi… mình. Quỷ tha ma bắt ạ, hình như lão chụp được con bé chỉ sau mình vài giờ chớ sao.

Himsel lẩm bẩm:

- Tảo hiểu vì sao mày giấu bức thư trong cái bọc ni-lông, thưa ngài đại diện thương mại láu cá. Không ngờ ngài cũng rành khoa học hình sự vậy, cũng biết xóa dấu tay đó. Hà…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau