Quyển 26 Chương 7: MA GẶP QUỶ
Cánh cửa vừa đóng sập cái rầm là Prachold mặt mày xanh lét. Lão lải nhải như một thằng điên.
- Tiêu, tiêu tùng hết rồi… Các ông cất súng đi, tôi chẳng thiết sống nữa đâu…
Mohlen cười hềnh hệch:
- Ế, mày không thiết sống sao lại kêu tao cất súng? Nhưng tao nghĩ rằng có lẽ cũng chẳng cần dùng súng thật. Tướng tá còm ròm của mày chỉ một cú đấm là qua đời…
Gã nhét “con chó lửa” vào túi áo lần thứ hai rồi lấy khăn tay lau bàn tay bị dính dầu. Thằng sát thủ Morganzini cũng làm y hệt gã. Y cảm thấy không cần thiết phải dùng “búa” để đập một con… ruồi. Có điều không khí trong phòng không nhờ thế mà dễ thở hơn chút nào. Mohlen tra hỏi Prachold:
- Thằng hồi nãy là thằng nào?
Prachold rầu rĩ:
- Tôi không biết. Nó đã tới đây một lần cùng với các bạn nó. Giờ lại gõ cửa lộn phòng nữa.
- Nhưng tao nghe nó réo mày là Vendental. Tao nhớ hiện thời mày là Heribert Steiner kia mà.
- Nó lầm tôi với một người đàn ông khác. Ít nhất thì nó cũng quả quyết vậy.
Morganzini nói bằng tiếng Đức lơ lớ:
- Xem ra có vẻ thằng nhãi đã theo dấu mày. Mày hành động cẩu thả quá Prachold ạ. Mày đã cho đăng báo mục rao vặt “Tôi là Heribert Steiner, tên cúng cơm là Erik Prachold hiện ở khách sạn Palast Marbella muốn làm quen với những ai thích xài bạc triệu…” chăng?
Mohlen cắt lời gã:
- Thôi đừng hành hạ lão già nữa. Không thấy nó sắp xỉu rồi sao?
Quả thực bộ dạng của Prachold lúc này thành công mĩ mãn với vai một kẻ sắp chết. Lão ngồi phịch xuống cạnh giường.
Mohlen tiếp tục tra tấn:
- Nói luôn cho mày biết, tụi tao là chiến hữu của Ramirez. Hiểu chứ? Thằng bạn tao gởi lời hỏi thăm mày bằng cái đầu bị băng kín. Nó đòi ăn thịt mày đấy nếu tụi tao không chia phần. Nào, vểnh tai lên, Prachold. Mày đang bị bao vây bốn phía, để tao kể cho mày nghe nhé. Tao gần như cầm chắc rằng thằng ranh con hồi nãy cũng muốn moi của mày…
- Ôi, tôi mệt quá…
- Mệt cũng phải nghe hết, con ạ. Ề ề, thằng thứ hai quan tâm tới mày là Rudiger Schleich. Thằng thám tử tư hạng bét của hãng bảo hiểm này đang bám con vợ mày như đỉa bám, nó muốn đòi lại một triệu rưỡi mark mà mày đã lừa đẹp của hãng nó, đồ chết chìm đáng thương ạ. Thằng thứ ba đòi tham gia phi vụ này lại càng đáng để ý hơn. Thằng này đẹp trai đến mức con vợ Luise lẳng lơ của mày đang ve vãn tới tấp. Tao cho rằng con vợ mày dù khá quyến rũ nhưng túi tiền của vợ chồng mày còn quyến rũ thằng đẹp trai đó hơn kìa.
Prachold há hốc mồm thở, và quệt mồ hôi trán lần thứ ba. Mohlen nhăn nhở nói tiếp:
- Thằng Schleich sẽ đặt mày trước hai sự lựa chọn: hoặc xì tiền hoặc vào tù. Còn thằng ranh con hoặc thằng sở khanh đẹp trai bồ của vợ mày nghĩ ra kế gì thì tao chưa rõ. Nhưng nếu mày chịu cộng tác với tụi tao thì chẳng thằng nào dám rớ đến một cọng tóc của vợ chồng mày.
- Ông… ông nói thật ư?
- Hà hà, ở vùng này tao là chúa tể, biết chưa? Băng cướp quốc tế của tụi tao làm mưa làm gió ở đây khiến ai cũng phải ngán. Thậm chí tụi tao còn có trạm ở nước ngoài.
Prachold như người chết đuối vớ được một cái phao bập bềnh. Lão rên rỉ:
- Vậy tôi phải làm gì?
- Không phải là làm gì, mà là làm với ai kia. Với chúng tao! Mày sẽ được kết nạp vào làm một thành viên của hội tụi tao. Vậy là mày trút được mọi nỗi lo ngại. Chúng tao sẽ gánh hết. Điều kiện nhập băng rất đơn giản, chỉ cần mày trả tiền đầu quân…
Cái phao trên biển… xì hơi. Prachold như… chết đuối trở lại:
- Giá bao nhiêu?
- Hà hà, trước tiên phải tính số tài sản của mày đã. Rõ ràng vợ chồng mày không chỉ có một triệu rưỡi mark. Mày hãy nhắn với vợ mày lại đây đem theo những tài khoản gởi nhà băng mới nhất rồi chúng ta bàn bạc với nhau. Một cuộc bàn bạc không có chiến tranh, hiểu chưa? Tối nay, đúng 20 giờ, trong phòng này, tại đây! Hãy bàn bạc mọi nhẽ với ả Luise. Và chớ có giở trò đó. Vợ chồng mày đang bị tụi tao kiểm soát. Rõ chớ?
Prachold gật đầu như một cái máy. Gã đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Mohlen quay sang tên cướp người Italia hất hàm:
- Nào, Carlo, bây giờ hai ta xuống quầy thịt nướng nhồi chút gì vào bụng. Hẹn gặp lại, Prachold!
*
Tứ quái ngồi duỗi chân thoải mái trong tiền sảnh khách sạn. Đây là một vị trí tốt có thể quan sát địch thủ ra vào. Sau khi hội ý với các bạn xong, Tarzan kết luận:
- Chúng ta đã bị lộ chân tướng sau vụ theo dõi hụt căn phòng số 530. Nhưng nhờ vậy mà mình cũng biết hai thằng khách lạ kia không phải là đồng minh của lão Prachold mà là hai tên cướp. Chúng đã chĩa súng hăm he lão.
Gaby trầm ngâm:
- Vậy là chúng cũng biết sự thật về cái chết của lão rồi chăng?
Karl lau mắt kính cận:
- Tụi mình biết chắc một điều là vợ chồng Prachold đang bị bao vây. Tất cả đều muốn tiền của họ, Schleich muốn, bọn cướp muốn. Mặt khác vợ chồng lão lại không muốn mất tiền. Chà, thú vị đây. Chúng ta báo ngay cho cảnh sát thộp cổ cả đám chớ còn chờ đợi gì nữa đại ca.
Tarzan không tán đồng đề nghị này:
- Như thế sẽ còn lọt lưới một số hung thủ giấu mặt nữa. Mình nghĩ rằng không chỉ có hai thằng cướp cạn và Schleich rắp tâm đòi phần đâu. Vả lại, nếu cảnh sát hốt chúng quá sớm, hai thằng thổ phỉ và Schleich sẽ lắc đầu nguây nguẩy là chúng không hề tống tiền kẻ giả chết. Chúng ta đâu có bằng chứng. Ê, rụt đầu lại gấp các bạn!
Bốn quái thu mình vô một góc vừa lúc hai thằng cốt đột từ thang máy bước ra. Mặt Ngựa và Tóc Đỏ chớ ai. Vẻ hài lòng, hai thằng đi nhơn nhơn tới cổng công viên chẳng coi trời đất là gì.
Tròn Vo bình phẩm:
- Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ thằng người Italia đó lúc nó rình rập trước buồng điện thoại của Schleich.
- Đương nhiên, nó bắt buộc phải theo dõi đối thủ cạnh tranh với nồi cơm của mình.
- Suỵt, lão Prachold ra kìa!
Prachold xuất hiện công khai thật. Vẫn trang phục quần vải thô sáng màu, áo lưới. Nhưng cuộc đời đối với lão không còn chi quyến rũ nữa. Lão lết từng bước như người mất hồn.
Tarzan nói nhỏ:
- Bám đuôi!
Bên ngoài khung cảnh đã khác trước, chỉ còn một số người phơi nắng lai rai, không ai bơi nữa. Thiên hạ đổ xô đến quầy thịt nướng, nơi có ít nhất 50 cái bàn và 200 cái ghế được kê ngăn nắp dưới mái tranh mời gọi.
Schleich - vẫn đội mũ, đeo kính - đang chăm chú vào một miếng thịt. Ông bà Sauerlich và mẹ Tarzan đang rảo bước đến quầy. Waldi vừa ngồi xuống một trong những cái bàn trên cùng. Đứng bên quầy lúc này có sự hiện diện của hai thằng cướp Tóc Đỏ và Mặt Ngựa. Con mắt đầy gân máu của chúng thỉnh thoảng liếc lên bao lơn để thăm chừng cô ả Luise Prachold đang nằm phơi nắng.
Tròn Vo la lên:
- Các bạn nhìn kìa, lão Erik Prachold đang tiến về phía mụ vợ.
Ba quái ngó theo cánh tay chỉ của thằng mập. Trời đất. Rõ ràng ả Luise mở to cặp mắt màu nâu chiếu tướng ông chồng chăm chú, tuy nhiên cô ả lại quay đi như một người dưng hờ hững.
- Ả không nhận ra chồng mình!
Karl tham gia:
- Khoan kết luận đã Kloesen. Ả đã chớp mắt lia lịa rồi kìa. Ả đã xác định được Prachold qua dáng đi và cử chỉ. Nào, nhoẻn cười đi, chú mày! Nhoẻn cười đi! Hãy phô hàm răng vàng ra. Và mọi nghi hoặc của Luise sẽ tiêu tán.
*
Luise “nghía” cái hình nhân ủ rũ đang di động đó mà lạnh toát người. Nó có một cái gì gớm ghiếc nhưng lại quen thuộc như ả đã từng chạm vào đó. Cứ như cái hình nhân kia là… Erik, trừ bộ mặt, con mắt, lỗ mũi, cái miệng. Phải đợi đến lúc lão cười nhe răng, cô ả mới bàng hoàng. Nụ cười ngó mà phát tởm.
- Luise, anh đây!
- Chúa ơi, Erik! Anh đến đây làm gì? Điều này trái với thỏa thuận của chúng ta. Anh làm vậy sẽ bị lộ mất…
- Lộ rồi, Luise ạ. Ngoài ra… à, hiện giờ anh đang ở trên tầng năm. Một tên cướp đã làm anh phải cuốn gói khỏi chỗ ẩn ở Fuengirola. Anh tìm đến chỗ này mong được an toàn hơn. Ai dè tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Luise, anh cần nói chuyện với em ngay lập tức. Hãy đi ra bãi biển, hướng Estepona. Anh đi trước đây.
Dù nụ cười của lão tô điểm toàn răng vàng vẫn như nụ cười của Thần chết. Luise thấy toàn thân như bị điện giật. Cô ả vội đeo kính râm vào, cố liếc một cái về quầy thịt nướng. Waldi ngồi bên bàn, xây lưng về phía ả. Nhưng… mặc kệ Waldi, ả cần phải hội thảo với ông chồng mình trước đã. Một ông chồng giá đến vài triệu mark chớ ít ỏi sao?
Erik đi như một người đang tản bộ, Luise theo bén gót. Một rừng cọ trải dài. Ở đây không một bóng người. Cô ả ngó chung quanh lần cuối rồi chạy như tên bắn.
Ả thở hổn hển:
- Erik!
Lão chồng quay lại. Trên khuôn mặt thê thảm của lão, hai tròng con ngươi bỗng đằng đằng sát khí:
- Cô đã qua mặt tôi, Luise! Cái thằng cao to mà cô cùng vui thú suốt thời gian vừa rồi là thằng nào vậy?
- Ơ… anh ta ư?... À à, em mới quen. Tính anh chàng vui lắm. Em nghĩ rằng anh ta tên là… là… Walter.
- Cô đúng là đồ trắc nết. Nhưng không sao, tôi đã thừa biết cô từ lâu rồi. Chắc cô không ngờ tôi đã theo dõi cô từng chút một qua ống nhòm phải không?
- Erik, em van anh! Thế này là thế nào chớ?
- Thôi được! Chuyện đó giờ cũng không quan trọng nữa. Chúng ta đang là cá nằm trên thớt rồi.
Erik Prachold kể lại hết mọi chuyện khiến Luise trắng bệch toàn thân. Chỉ có điều làm sao Erik đọc được những ý nghĩ của ả.
Vậy là công cốc rồi! Rõ ràng lúc này không còn cơ hội để giết “lão già” nữa. Waldi có muốn làm thịt lão cũng chẳng ai cho, Luise nhủ thầm. Có tối thiểu bốn tên kì đà cản mũi vụ sát nhân diệt khẩu này. Ngoài hai tên tống tiền còn Schleich và một thằng nhãi ranh cùng đám bạn của nó. Có phải đó là thằng nhãi nghệ sĩ Judo, được lũ bạn gọi là… Tarzan chăng?
Luise mím môi. Nếu bây giờ Waldi ra tay và xác lão Prachold dạt vào bờ, đám người này sẽ biết ngay là do bàn tay của ả và Waldi chớ chẳng phải là một tai nạn bất trắc. Ma qủy thật. Phải nói chuyện ngay với Waldi mới được. Anh ta…
Giọng lão già như đánh thức cơn ác mộng của ả:
- Tụi mình có khách, Luise!
Cô ả quay người lại vừa đúng lúc gã đàn ông tiến sát bên cạnh.
Luise nhận ra cái kẻ ngồi bên phải mình ở dãy ghế đầu tiên trên bao lơn. Thoạt đầu ả cũng chú ý đến dáng vẻ thể thao của gã. Nhưng vì mãi không thấy gã tỏ ý muốn tán tỉnh mình, ả bèn xếp gã vào hạng người cù lần, và chẳng buồn để tâm đến nữa.
Gã nhe hàm răng chó sói mà cười:
- Chào cặp uyên ương mánh mung lừa đảo khét tiếng!
Gã gỡ kính râm và nón rơm ra. Luise tê tái. Bản mặt thợ săn của gã đâu có lạ gì với ả, cái bản mặt âm u đó từng khiến ả phải kinh hoàng nơi nghĩa trang và ám ảnh suốt thời gian còn ở nước Đức. Vậy mà ả… Ả lắp bắp:
- Ông… là… Schleich!
Gã đàn ông không một chút xúc động:
- Đích thị là Rudiger Schleich. Có lẽ cô nghĩ rằng tôi là một thằng cha Tây Ban Nha bản xứ dại gái chớ gì. Cô lầm to rồi. Có điều tôi hơi ngạc nhiên khi cô biết tên tôi đó, cô Luise, bà Prachold chớ. À, vợ chồng bà hẳn đã tiếp xúc với bọn cướp ở đây nên biết tên họ và nghề nghiệp của tôi, đúng chưa? Tuy nhiên cướp mặc kệ… cướp, tôi có đủ sức mạnh để bảo vệ cho mục tiêu của mình. Mục tiêu của tôi là cái chết giả của thân chủ hãng bảo hiểm Erik Prachold. Sao, Erik? Ông định trả cho sự im lặng của kẻ hèn này bao nhiêu đây?
Prachold phá lên cười một cách rùng rợn. Mặt lão nhăn nhúm như lên cơn dại. Lão điên đến nơi. Trời ạ, lão nói trong hơi thở nóng nực:
- Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tất cả đều thèm tiền. Bọn tống tiền xếp hàng dài. Đáng tiếc là hợp đồng bảo hiểm tính mạng của tôi chỉ có chừng ấy xu. Đáng lẽ tôi phải kí năm triệu mark mới đủ cho tất cả, hê hê, tống tiền, đã quá, hê hê…
Schleich hoảng hốt:
- Tỉnh táo lại đi Prachold. Thì ra các người đã bị tống tiền. Hừ, bọn cạnh tranh cũng nhanh chân đó. Trong khi tôi còn chưa biết chúng là ai.
Prachold tiếp tục chuỗi cười điên rồ:
- Một thằng tên là Carlo. Thằng kia thì… hê hê, lũ ruồi đã đến bu quanh mật rồi kìa. Đi mà hỏi chúng, anh bạn!
Coi, hai con ruồi là… hai hung thần Mohlen và Morganzini chớ nào ai khác. Hai thằng ác ôn chưa kịp gặm xong tảng thịt nướng đã chới với thấy vợ chồng lão Prachold bốc hơi rồi, đến tên thám tử Schleich cũng… độn thổ. Ngay tức khắc, chúng rượt theo ra bãi biển.
Ánh mắt Morganzini tối sầm. Còn Mohlen thì rực lửa.
Quái xế Mohlen lên tiếng trước:
- Hà hà, vậy là giang hồ hảo hán hội tụ đủ cả. Ê, sao không biết điều ngồi xuống cát nhỉ? Chúng ta chỉ nói chuyện phải quấy với nhau thôi mà. Ai mà “quấy” thì…
Schleich chẳng hề nao núng. Gã đã “đánh hơi” được mùi Mohlen qua cú điện thoại. Gã nghiến răng kèn kẹt:
- Tôi là dân quyền Anh, thưa hai vị lục lâm thảo khấu. Vì vậy tôi thích đứng hơn. Đứng, để có thể nện vào mõm kẻ nặc danh đã hù dọa tôi qua điện thoại. Hai ông bạn thấy thế nào?
Mohlen rít lên như rắn. Gã thò một tay vô túi áo khoác:
- Tao là vua vùng này, mày hiểu chưa? Là trùm của băng cướp quốc tế mà một thằng thám tử hạng bét như mày có năn nỉ cũng không bao giờ được thu nhận. Tao nghĩ là mày muốn quy tiên rồi đó, Schleich. Mà không riêng gì mày, cả hai vợ chồng kẻ giả chết kia nữa. Nào, tao bắt đầu đếm “1, 2, 3”, đứa nào không ngồi xuống là toi mạng.
Mặt Luise xám ngoét. Thằng người Italia Morganzini kế bên lầm lì trong tư thế một tên đao phủ. Trời ạ, không phải ả và Waldi cũng đã từng âm mưu giết người đó sao. Ấy thế mà lúc này vừa nghe chuyện chết chóc ả đã run như cầy sấy. Ả ngồi xuống trước.
- Một…
Đến phiên Prachold đặt đít xuống cát. Lão có điên gì thì điên chớ lão cũng chưa chán sống.
- Hai…
Mặt Schleich vẫn lạnh như tiền nhưng gã tự lượng món quyền Anh khó mà địch nổi một viên đạn đồng. Gã đau khổ ngồi xuống nói nhát gừng:
- Dù sao chúng ta cũng cùng một giuộc với nhau, hai ông bạn ạ.
Mohlen cất khẩu súng vô túi:
- Lẽ ra mày phải nói như vậy từ đầu chớ.
- Thì bây giờ tôi nói cũng đâu có muộn màng. Cái bánh lớn đủ cho tất cả cơ mà. Sẽ không kẻ nào bị loại khỏi vòng chiến. Bọn cớm sẽ đứng ngoài sự chia chác của chúng ta.
- Hà hà, nghe được.
- Tôi là một thám tử tư, tất nhiên cũng hiểu sơ qua luật giang hồ của giới anh chị. Tôi cũng có súng ống và võ nghệ để tự tồn tại, tôi nghĩ rằng chúng ta không nên đối đầu nhau.
Mohlen vốn ít học nên nghe những lời đường mật của Schleich thì lấy làm khoái trá. Gã vung vít:
- Tao hứa danh dự với mày. À à, tôi xin hứa với ông bạn, nhân danh thủ lĩnh Heiko Mohlen, tôi chấp nhận cho ông bạn dự phần.
Schleich giật thót mình:
- Heiko Mohlen hả? Kẻ nổi tiếng trong “nghiệp” trộm ô tô chớ gì?
- Hà hà, phải nói là ông vua chôm “xế hộp” mới đúng chớ. Mà đâu riêng gì ô tô. Ông bạn thấy đó, tôi linh hoạt lắm chớ bộ.
Schleich gật gù:
- Hôm nay gặp nhau quả là danh bất hư truyền.
Gã quay sang Prachold:
- Với cách “chết” như ông thì xét ra chẳng còn bao nhiêu phần đâu. Nhưng dù sao có cũng còn hơn không. Tôi chỉ buồn là đã đầu tư vào ông quá nhiều, thậm chí che chở ông thoát khỏi một cái chết khủng khiếp.
Prachold sửng sốt:
- Ý ông nói gì vậy?
Schleich không trả lời chỉ lẳng lặng chĩa cái nhìn diều hâu vào ả Luise. Gã đợi cho cô ả lên cơn sốt rét cầm cập giữa trời nắng thì mới mở miệng. Gã nói từng tiếng một:
- Ông thử ngó vợ ông xem sao, Prachold.
- Cááái gììì?
- Hừm, tôi đã theo dõi cô nàng xinh đẹp này từ lâu. Ả đã chuyển từ một con lươn thành con rắn độc khi ông biến mất khỏi nhà. Ngoài chuyện thoải mái hẹn hò với nhân tình tại nhà, ả còn đưa gã từ Đức sang đây. Gã sang đây để làm gì chớ, hả ông Prachold? Khi cả hai đều không mua vé khứ hồi mà chỉ mua vé lượt đi để “bái bai” luôn nước Đức? Đó đúng là chuyện “nghề nghiệp” của tôi, tôi chỉ cần điều tra sơ sơ là biết gã đẹp trai Waldemar Luschner tự Waldi sang đây với mục đích sát thủ.
- Hả?
Vua đại bịp Prachold nhìn vợ trừng trừng. Cục yết hầu ở cổ lão hết dâng lên lại tụt xuống như một hòn đá bị kẹt trong cuống họng. Giọng Schleich vẫn lạnh như băng:
- Cặp tình nhân ấy định xóa sổ ông! Giác ngộ chưa, ông Prachold? Chúng giết ông đâu có gì khó khăn trong khi đối với dư luận thì ông đã chết từ đời nào. Chỉ cần một mũi dao, một viên đạn hoặc một sợi thòng lọng… rồi quăng ông xuống biển cho cá mập làm thịt. Dễ ợt. Sẽ chẳng có cảnh sát nào nhúng tay bởi vì ai lại đi tìm một người chết đã có bia mộ ở nghĩa trang làm gì. Sau đó thì đương nhiên đôi uyên ương sát thủ sẽ xây tổ ấm ở ngay chính căn biệt thự ông tự mình xây dựng ở đây.
Luise rú lên lồng lộn:
- Nói láo, làm… sao ông dám hồ… đồ như thế! Tôi… tôi yêu Erik.
Schleich nhe răng cười ha hả khiến hai hung thần Mohlen và Morganzini cũng cười theo khả ố cực kì.
Mặt Prachold tím bầm. Lão quá biết vợ mình, chưa kể thái độ hiện thời của Luise đang tự tố cáo ả.
Lão thốt lên mặc dù ngay lập tức cảm thấy mình lố bịch:
- Luise! Điều… điều… đó không thể là sự thật!
Luise nước mắt nước mũi ràn rụa, lắp bắp:
- Không bao giờ, Erik! Dù chỉ… chỉ trong ý nghĩ!
Cái giọng sỗ sàng của Mohlen chợt giễu cợt:
- Hề hề, thằng kép của ả đến kia kìa!
Ngay lập tức, cả đám đều ngó về hướng tay chỉ của gã.
Morganzini nói nghe rờn rợn:
- Có lẽ nó muốn nhập bọn để kiếm… phần chia.
Gã nói đùa thôi chớ còn lâu Waldemar Luschner mới dám có cao vọng ấy.
- Tiêu, tiêu tùng hết rồi… Các ông cất súng đi, tôi chẳng thiết sống nữa đâu…
Mohlen cười hềnh hệch:
- Ế, mày không thiết sống sao lại kêu tao cất súng? Nhưng tao nghĩ rằng có lẽ cũng chẳng cần dùng súng thật. Tướng tá còm ròm của mày chỉ một cú đấm là qua đời…
Gã nhét “con chó lửa” vào túi áo lần thứ hai rồi lấy khăn tay lau bàn tay bị dính dầu. Thằng sát thủ Morganzini cũng làm y hệt gã. Y cảm thấy không cần thiết phải dùng “búa” để đập một con… ruồi. Có điều không khí trong phòng không nhờ thế mà dễ thở hơn chút nào. Mohlen tra hỏi Prachold:
- Thằng hồi nãy là thằng nào?
Prachold rầu rĩ:
- Tôi không biết. Nó đã tới đây một lần cùng với các bạn nó. Giờ lại gõ cửa lộn phòng nữa.
- Nhưng tao nghe nó réo mày là Vendental. Tao nhớ hiện thời mày là Heribert Steiner kia mà.
- Nó lầm tôi với một người đàn ông khác. Ít nhất thì nó cũng quả quyết vậy.
Morganzini nói bằng tiếng Đức lơ lớ:
- Xem ra có vẻ thằng nhãi đã theo dấu mày. Mày hành động cẩu thả quá Prachold ạ. Mày đã cho đăng báo mục rao vặt “Tôi là Heribert Steiner, tên cúng cơm là Erik Prachold hiện ở khách sạn Palast Marbella muốn làm quen với những ai thích xài bạc triệu…” chăng?
Mohlen cắt lời gã:
- Thôi đừng hành hạ lão già nữa. Không thấy nó sắp xỉu rồi sao?
Quả thực bộ dạng của Prachold lúc này thành công mĩ mãn với vai một kẻ sắp chết. Lão ngồi phịch xuống cạnh giường.
Mohlen tiếp tục tra tấn:
- Nói luôn cho mày biết, tụi tao là chiến hữu của Ramirez. Hiểu chứ? Thằng bạn tao gởi lời hỏi thăm mày bằng cái đầu bị băng kín. Nó đòi ăn thịt mày đấy nếu tụi tao không chia phần. Nào, vểnh tai lên, Prachold. Mày đang bị bao vây bốn phía, để tao kể cho mày nghe nhé. Tao gần như cầm chắc rằng thằng ranh con hồi nãy cũng muốn moi của mày…
- Ôi, tôi mệt quá…
- Mệt cũng phải nghe hết, con ạ. Ề ề, thằng thứ hai quan tâm tới mày là Rudiger Schleich. Thằng thám tử tư hạng bét của hãng bảo hiểm này đang bám con vợ mày như đỉa bám, nó muốn đòi lại một triệu rưỡi mark mà mày đã lừa đẹp của hãng nó, đồ chết chìm đáng thương ạ. Thằng thứ ba đòi tham gia phi vụ này lại càng đáng để ý hơn. Thằng này đẹp trai đến mức con vợ Luise lẳng lơ của mày đang ve vãn tới tấp. Tao cho rằng con vợ mày dù khá quyến rũ nhưng túi tiền của vợ chồng mày còn quyến rũ thằng đẹp trai đó hơn kìa.
Prachold há hốc mồm thở, và quệt mồ hôi trán lần thứ ba. Mohlen nhăn nhở nói tiếp:
- Thằng Schleich sẽ đặt mày trước hai sự lựa chọn: hoặc xì tiền hoặc vào tù. Còn thằng ranh con hoặc thằng sở khanh đẹp trai bồ của vợ mày nghĩ ra kế gì thì tao chưa rõ. Nhưng nếu mày chịu cộng tác với tụi tao thì chẳng thằng nào dám rớ đến một cọng tóc của vợ chồng mày.
- Ông… ông nói thật ư?
- Hà hà, ở vùng này tao là chúa tể, biết chưa? Băng cướp quốc tế của tụi tao làm mưa làm gió ở đây khiến ai cũng phải ngán. Thậm chí tụi tao còn có trạm ở nước ngoài.
Prachold như người chết đuối vớ được một cái phao bập bềnh. Lão rên rỉ:
- Vậy tôi phải làm gì?
- Không phải là làm gì, mà là làm với ai kia. Với chúng tao! Mày sẽ được kết nạp vào làm một thành viên của hội tụi tao. Vậy là mày trút được mọi nỗi lo ngại. Chúng tao sẽ gánh hết. Điều kiện nhập băng rất đơn giản, chỉ cần mày trả tiền đầu quân…
Cái phao trên biển… xì hơi. Prachold như… chết đuối trở lại:
- Giá bao nhiêu?
- Hà hà, trước tiên phải tính số tài sản của mày đã. Rõ ràng vợ chồng mày không chỉ có một triệu rưỡi mark. Mày hãy nhắn với vợ mày lại đây đem theo những tài khoản gởi nhà băng mới nhất rồi chúng ta bàn bạc với nhau. Một cuộc bàn bạc không có chiến tranh, hiểu chưa? Tối nay, đúng 20 giờ, trong phòng này, tại đây! Hãy bàn bạc mọi nhẽ với ả Luise. Và chớ có giở trò đó. Vợ chồng mày đang bị tụi tao kiểm soát. Rõ chớ?
Prachold gật đầu như một cái máy. Gã đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Mohlen quay sang tên cướp người Italia hất hàm:
- Nào, Carlo, bây giờ hai ta xuống quầy thịt nướng nhồi chút gì vào bụng. Hẹn gặp lại, Prachold!
*
Tứ quái ngồi duỗi chân thoải mái trong tiền sảnh khách sạn. Đây là một vị trí tốt có thể quan sát địch thủ ra vào. Sau khi hội ý với các bạn xong, Tarzan kết luận:
- Chúng ta đã bị lộ chân tướng sau vụ theo dõi hụt căn phòng số 530. Nhưng nhờ vậy mà mình cũng biết hai thằng khách lạ kia không phải là đồng minh của lão Prachold mà là hai tên cướp. Chúng đã chĩa súng hăm he lão.
Gaby trầm ngâm:
- Vậy là chúng cũng biết sự thật về cái chết của lão rồi chăng?
Karl lau mắt kính cận:
- Tụi mình biết chắc một điều là vợ chồng Prachold đang bị bao vây. Tất cả đều muốn tiền của họ, Schleich muốn, bọn cướp muốn. Mặt khác vợ chồng lão lại không muốn mất tiền. Chà, thú vị đây. Chúng ta báo ngay cho cảnh sát thộp cổ cả đám chớ còn chờ đợi gì nữa đại ca.
Tarzan không tán đồng đề nghị này:
- Như thế sẽ còn lọt lưới một số hung thủ giấu mặt nữa. Mình nghĩ rằng không chỉ có hai thằng cướp cạn và Schleich rắp tâm đòi phần đâu. Vả lại, nếu cảnh sát hốt chúng quá sớm, hai thằng thổ phỉ và Schleich sẽ lắc đầu nguây nguẩy là chúng không hề tống tiền kẻ giả chết. Chúng ta đâu có bằng chứng. Ê, rụt đầu lại gấp các bạn!
Bốn quái thu mình vô một góc vừa lúc hai thằng cốt đột từ thang máy bước ra. Mặt Ngựa và Tóc Đỏ chớ ai. Vẻ hài lòng, hai thằng đi nhơn nhơn tới cổng công viên chẳng coi trời đất là gì.
Tròn Vo bình phẩm:
- Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ thằng người Italia đó lúc nó rình rập trước buồng điện thoại của Schleich.
- Đương nhiên, nó bắt buộc phải theo dõi đối thủ cạnh tranh với nồi cơm của mình.
- Suỵt, lão Prachold ra kìa!
Prachold xuất hiện công khai thật. Vẫn trang phục quần vải thô sáng màu, áo lưới. Nhưng cuộc đời đối với lão không còn chi quyến rũ nữa. Lão lết từng bước như người mất hồn.
Tarzan nói nhỏ:
- Bám đuôi!
Bên ngoài khung cảnh đã khác trước, chỉ còn một số người phơi nắng lai rai, không ai bơi nữa. Thiên hạ đổ xô đến quầy thịt nướng, nơi có ít nhất 50 cái bàn và 200 cái ghế được kê ngăn nắp dưới mái tranh mời gọi.
Schleich - vẫn đội mũ, đeo kính - đang chăm chú vào một miếng thịt. Ông bà Sauerlich và mẹ Tarzan đang rảo bước đến quầy. Waldi vừa ngồi xuống một trong những cái bàn trên cùng. Đứng bên quầy lúc này có sự hiện diện của hai thằng cướp Tóc Đỏ và Mặt Ngựa. Con mắt đầy gân máu của chúng thỉnh thoảng liếc lên bao lơn để thăm chừng cô ả Luise Prachold đang nằm phơi nắng.
Tròn Vo la lên:
- Các bạn nhìn kìa, lão Erik Prachold đang tiến về phía mụ vợ.
Ba quái ngó theo cánh tay chỉ của thằng mập. Trời đất. Rõ ràng ả Luise mở to cặp mắt màu nâu chiếu tướng ông chồng chăm chú, tuy nhiên cô ả lại quay đi như một người dưng hờ hững.
- Ả không nhận ra chồng mình!
Karl tham gia:
- Khoan kết luận đã Kloesen. Ả đã chớp mắt lia lịa rồi kìa. Ả đã xác định được Prachold qua dáng đi và cử chỉ. Nào, nhoẻn cười đi, chú mày! Nhoẻn cười đi! Hãy phô hàm răng vàng ra. Và mọi nghi hoặc của Luise sẽ tiêu tán.
*
Luise “nghía” cái hình nhân ủ rũ đang di động đó mà lạnh toát người. Nó có một cái gì gớm ghiếc nhưng lại quen thuộc như ả đã từng chạm vào đó. Cứ như cái hình nhân kia là… Erik, trừ bộ mặt, con mắt, lỗ mũi, cái miệng. Phải đợi đến lúc lão cười nhe răng, cô ả mới bàng hoàng. Nụ cười ngó mà phát tởm.
- Luise, anh đây!
- Chúa ơi, Erik! Anh đến đây làm gì? Điều này trái với thỏa thuận của chúng ta. Anh làm vậy sẽ bị lộ mất…
- Lộ rồi, Luise ạ. Ngoài ra… à, hiện giờ anh đang ở trên tầng năm. Một tên cướp đã làm anh phải cuốn gói khỏi chỗ ẩn ở Fuengirola. Anh tìm đến chỗ này mong được an toàn hơn. Ai dè tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Luise, anh cần nói chuyện với em ngay lập tức. Hãy đi ra bãi biển, hướng Estepona. Anh đi trước đây.
Dù nụ cười của lão tô điểm toàn răng vàng vẫn như nụ cười của Thần chết. Luise thấy toàn thân như bị điện giật. Cô ả vội đeo kính râm vào, cố liếc một cái về quầy thịt nướng. Waldi ngồi bên bàn, xây lưng về phía ả. Nhưng… mặc kệ Waldi, ả cần phải hội thảo với ông chồng mình trước đã. Một ông chồng giá đến vài triệu mark chớ ít ỏi sao?
Erik đi như một người đang tản bộ, Luise theo bén gót. Một rừng cọ trải dài. Ở đây không một bóng người. Cô ả ngó chung quanh lần cuối rồi chạy như tên bắn.
Ả thở hổn hển:
- Erik!
Lão chồng quay lại. Trên khuôn mặt thê thảm của lão, hai tròng con ngươi bỗng đằng đằng sát khí:
- Cô đã qua mặt tôi, Luise! Cái thằng cao to mà cô cùng vui thú suốt thời gian vừa rồi là thằng nào vậy?
- Ơ… anh ta ư?... À à, em mới quen. Tính anh chàng vui lắm. Em nghĩ rằng anh ta tên là… là… Walter.
- Cô đúng là đồ trắc nết. Nhưng không sao, tôi đã thừa biết cô từ lâu rồi. Chắc cô không ngờ tôi đã theo dõi cô từng chút một qua ống nhòm phải không?
- Erik, em van anh! Thế này là thế nào chớ?
- Thôi được! Chuyện đó giờ cũng không quan trọng nữa. Chúng ta đang là cá nằm trên thớt rồi.
Erik Prachold kể lại hết mọi chuyện khiến Luise trắng bệch toàn thân. Chỉ có điều làm sao Erik đọc được những ý nghĩ của ả.
Vậy là công cốc rồi! Rõ ràng lúc này không còn cơ hội để giết “lão già” nữa. Waldi có muốn làm thịt lão cũng chẳng ai cho, Luise nhủ thầm. Có tối thiểu bốn tên kì đà cản mũi vụ sát nhân diệt khẩu này. Ngoài hai tên tống tiền còn Schleich và một thằng nhãi ranh cùng đám bạn của nó. Có phải đó là thằng nhãi nghệ sĩ Judo, được lũ bạn gọi là… Tarzan chăng?
Luise mím môi. Nếu bây giờ Waldi ra tay và xác lão Prachold dạt vào bờ, đám người này sẽ biết ngay là do bàn tay của ả và Waldi chớ chẳng phải là một tai nạn bất trắc. Ma qủy thật. Phải nói chuyện ngay với Waldi mới được. Anh ta…
Giọng lão già như đánh thức cơn ác mộng của ả:
- Tụi mình có khách, Luise!
Cô ả quay người lại vừa đúng lúc gã đàn ông tiến sát bên cạnh.
Luise nhận ra cái kẻ ngồi bên phải mình ở dãy ghế đầu tiên trên bao lơn. Thoạt đầu ả cũng chú ý đến dáng vẻ thể thao của gã. Nhưng vì mãi không thấy gã tỏ ý muốn tán tỉnh mình, ả bèn xếp gã vào hạng người cù lần, và chẳng buồn để tâm đến nữa.
Gã nhe hàm răng chó sói mà cười:
- Chào cặp uyên ương mánh mung lừa đảo khét tiếng!
Gã gỡ kính râm và nón rơm ra. Luise tê tái. Bản mặt thợ săn của gã đâu có lạ gì với ả, cái bản mặt âm u đó từng khiến ả phải kinh hoàng nơi nghĩa trang và ám ảnh suốt thời gian còn ở nước Đức. Vậy mà ả… Ả lắp bắp:
- Ông… là… Schleich!
Gã đàn ông không một chút xúc động:
- Đích thị là Rudiger Schleich. Có lẽ cô nghĩ rằng tôi là một thằng cha Tây Ban Nha bản xứ dại gái chớ gì. Cô lầm to rồi. Có điều tôi hơi ngạc nhiên khi cô biết tên tôi đó, cô Luise, bà Prachold chớ. À, vợ chồng bà hẳn đã tiếp xúc với bọn cướp ở đây nên biết tên họ và nghề nghiệp của tôi, đúng chưa? Tuy nhiên cướp mặc kệ… cướp, tôi có đủ sức mạnh để bảo vệ cho mục tiêu của mình. Mục tiêu của tôi là cái chết giả của thân chủ hãng bảo hiểm Erik Prachold. Sao, Erik? Ông định trả cho sự im lặng của kẻ hèn này bao nhiêu đây?
Prachold phá lên cười một cách rùng rợn. Mặt lão nhăn nhúm như lên cơn dại. Lão điên đến nơi. Trời ạ, lão nói trong hơi thở nóng nực:
- Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tất cả đều thèm tiền. Bọn tống tiền xếp hàng dài. Đáng tiếc là hợp đồng bảo hiểm tính mạng của tôi chỉ có chừng ấy xu. Đáng lẽ tôi phải kí năm triệu mark mới đủ cho tất cả, hê hê, tống tiền, đã quá, hê hê…
Schleich hoảng hốt:
- Tỉnh táo lại đi Prachold. Thì ra các người đã bị tống tiền. Hừ, bọn cạnh tranh cũng nhanh chân đó. Trong khi tôi còn chưa biết chúng là ai.
Prachold tiếp tục chuỗi cười điên rồ:
- Một thằng tên là Carlo. Thằng kia thì… hê hê, lũ ruồi đã đến bu quanh mật rồi kìa. Đi mà hỏi chúng, anh bạn!
Coi, hai con ruồi là… hai hung thần Mohlen và Morganzini chớ nào ai khác. Hai thằng ác ôn chưa kịp gặm xong tảng thịt nướng đã chới với thấy vợ chồng lão Prachold bốc hơi rồi, đến tên thám tử Schleich cũng… độn thổ. Ngay tức khắc, chúng rượt theo ra bãi biển.
Ánh mắt Morganzini tối sầm. Còn Mohlen thì rực lửa.
Quái xế Mohlen lên tiếng trước:
- Hà hà, vậy là giang hồ hảo hán hội tụ đủ cả. Ê, sao không biết điều ngồi xuống cát nhỉ? Chúng ta chỉ nói chuyện phải quấy với nhau thôi mà. Ai mà “quấy” thì…
Schleich chẳng hề nao núng. Gã đã “đánh hơi” được mùi Mohlen qua cú điện thoại. Gã nghiến răng kèn kẹt:
- Tôi là dân quyền Anh, thưa hai vị lục lâm thảo khấu. Vì vậy tôi thích đứng hơn. Đứng, để có thể nện vào mõm kẻ nặc danh đã hù dọa tôi qua điện thoại. Hai ông bạn thấy thế nào?
Mohlen rít lên như rắn. Gã thò một tay vô túi áo khoác:
- Tao là vua vùng này, mày hiểu chưa? Là trùm của băng cướp quốc tế mà một thằng thám tử hạng bét như mày có năn nỉ cũng không bao giờ được thu nhận. Tao nghĩ là mày muốn quy tiên rồi đó, Schleich. Mà không riêng gì mày, cả hai vợ chồng kẻ giả chết kia nữa. Nào, tao bắt đầu đếm “1, 2, 3”, đứa nào không ngồi xuống là toi mạng.
Mặt Luise xám ngoét. Thằng người Italia Morganzini kế bên lầm lì trong tư thế một tên đao phủ. Trời ạ, không phải ả và Waldi cũng đã từng âm mưu giết người đó sao. Ấy thế mà lúc này vừa nghe chuyện chết chóc ả đã run như cầy sấy. Ả ngồi xuống trước.
- Một…
Đến phiên Prachold đặt đít xuống cát. Lão có điên gì thì điên chớ lão cũng chưa chán sống.
- Hai…
Mặt Schleich vẫn lạnh như tiền nhưng gã tự lượng món quyền Anh khó mà địch nổi một viên đạn đồng. Gã đau khổ ngồi xuống nói nhát gừng:
- Dù sao chúng ta cũng cùng một giuộc với nhau, hai ông bạn ạ.
Mohlen cất khẩu súng vô túi:
- Lẽ ra mày phải nói như vậy từ đầu chớ.
- Thì bây giờ tôi nói cũng đâu có muộn màng. Cái bánh lớn đủ cho tất cả cơ mà. Sẽ không kẻ nào bị loại khỏi vòng chiến. Bọn cớm sẽ đứng ngoài sự chia chác của chúng ta.
- Hà hà, nghe được.
- Tôi là một thám tử tư, tất nhiên cũng hiểu sơ qua luật giang hồ của giới anh chị. Tôi cũng có súng ống và võ nghệ để tự tồn tại, tôi nghĩ rằng chúng ta không nên đối đầu nhau.
Mohlen vốn ít học nên nghe những lời đường mật của Schleich thì lấy làm khoái trá. Gã vung vít:
- Tao hứa danh dự với mày. À à, tôi xin hứa với ông bạn, nhân danh thủ lĩnh Heiko Mohlen, tôi chấp nhận cho ông bạn dự phần.
Schleich giật thót mình:
- Heiko Mohlen hả? Kẻ nổi tiếng trong “nghiệp” trộm ô tô chớ gì?
- Hà hà, phải nói là ông vua chôm “xế hộp” mới đúng chớ. Mà đâu riêng gì ô tô. Ông bạn thấy đó, tôi linh hoạt lắm chớ bộ.
Schleich gật gù:
- Hôm nay gặp nhau quả là danh bất hư truyền.
Gã quay sang Prachold:
- Với cách “chết” như ông thì xét ra chẳng còn bao nhiêu phần đâu. Nhưng dù sao có cũng còn hơn không. Tôi chỉ buồn là đã đầu tư vào ông quá nhiều, thậm chí che chở ông thoát khỏi một cái chết khủng khiếp.
Prachold sửng sốt:
- Ý ông nói gì vậy?
Schleich không trả lời chỉ lẳng lặng chĩa cái nhìn diều hâu vào ả Luise. Gã đợi cho cô ả lên cơn sốt rét cầm cập giữa trời nắng thì mới mở miệng. Gã nói từng tiếng một:
- Ông thử ngó vợ ông xem sao, Prachold.
- Cááái gììì?
- Hừm, tôi đã theo dõi cô nàng xinh đẹp này từ lâu. Ả đã chuyển từ một con lươn thành con rắn độc khi ông biến mất khỏi nhà. Ngoài chuyện thoải mái hẹn hò với nhân tình tại nhà, ả còn đưa gã từ Đức sang đây. Gã sang đây để làm gì chớ, hả ông Prachold? Khi cả hai đều không mua vé khứ hồi mà chỉ mua vé lượt đi để “bái bai” luôn nước Đức? Đó đúng là chuyện “nghề nghiệp” của tôi, tôi chỉ cần điều tra sơ sơ là biết gã đẹp trai Waldemar Luschner tự Waldi sang đây với mục đích sát thủ.
- Hả?
Vua đại bịp Prachold nhìn vợ trừng trừng. Cục yết hầu ở cổ lão hết dâng lên lại tụt xuống như một hòn đá bị kẹt trong cuống họng. Giọng Schleich vẫn lạnh như băng:
- Cặp tình nhân ấy định xóa sổ ông! Giác ngộ chưa, ông Prachold? Chúng giết ông đâu có gì khó khăn trong khi đối với dư luận thì ông đã chết từ đời nào. Chỉ cần một mũi dao, một viên đạn hoặc một sợi thòng lọng… rồi quăng ông xuống biển cho cá mập làm thịt. Dễ ợt. Sẽ chẳng có cảnh sát nào nhúng tay bởi vì ai lại đi tìm một người chết đã có bia mộ ở nghĩa trang làm gì. Sau đó thì đương nhiên đôi uyên ương sát thủ sẽ xây tổ ấm ở ngay chính căn biệt thự ông tự mình xây dựng ở đây.
Luise rú lên lồng lộn:
- Nói láo, làm… sao ông dám hồ… đồ như thế! Tôi… tôi yêu Erik.
Schleich nhe răng cười ha hả khiến hai hung thần Mohlen và Morganzini cũng cười theo khả ố cực kì.
Mặt Prachold tím bầm. Lão quá biết vợ mình, chưa kể thái độ hiện thời của Luise đang tự tố cáo ả.
Lão thốt lên mặc dù ngay lập tức cảm thấy mình lố bịch:
- Luise! Điều… điều… đó không thể là sự thật!
Luise nước mắt nước mũi ràn rụa, lắp bắp:
- Không bao giờ, Erik! Dù chỉ… chỉ trong ý nghĩ!
Cái giọng sỗ sàng của Mohlen chợt giễu cợt:
- Hề hề, thằng kép của ả đến kia kìa!
Ngay lập tức, cả đám đều ngó về hướng tay chỉ của gã.
Morganzini nói nghe rờn rợn:
- Có lẽ nó muốn nhập bọn để kiếm… phần chia.
Gã nói đùa thôi chớ còn lâu Waldemar Luschner mới dám có cao vọng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất