Quyển 27 Chương 4: ÔNG CHỦ CỦA NICOLE
Tứ quái bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Riêng Tròn Vo vì chén no quá cứ ngồi xuôi xị. Muốn nhờ nó làm việc gì, Gaby lại phải la oai oái.
Tarzan thở phào:
- Ơn Chúa! Mọi việc xong rồi. Hai cha con đều vui. Một ngày kia, ông nha sĩ sẽ nhận được tin phòng này bị cháy và các bức tranh đã ra tro hết. Để mà lí giải việc chúng không còn, chớ còn gì.
Tròn Vo reo lên:
- Hoặc là, đã bị vỡ ống nước. Nước ngập nhà và đã cuốn trôi các bức tranh, nhận chìm chúng xuống cống, mất tiêu há?
Gaby mắng:
- Toàn là những ý nghĩ tội phạm. Mình sẽ không có dính vào đó đâu, mấy ông tướng cướp ạ.
Cuối cùng những bức tranh cũng được… hạ cánh. Vừa lúc đó thầy Hubi hổn hển đi vào. Giọng ông hốt hoảng:
- Nguy rồi, các em. Hình như muộn mất rồi.
- Hả?
Bốn đứa bu quanh thầy Hubi cùng tập trung thính giác nghe ngóng. Thầy Hubi lại thì thầm:
- Nguyên một đám người ở dưới đó.
Đúng như thầy nói, tiếng gót giày phụ nữ và tiếng chân nặng nề của nam giới đang lên cầu thang.
Tiếng người đàn bà phân trần:
- Tôi xin nói lại, đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi. Tôi… tôi cũng đôi khi phục chế những bức họa Đức cổ điển, nhưng không dính dáng gì đến chuyện buôn bán nó…
Tiếng người đàn ông lạnh lùng:
- Cô muốn bào chữa gì thì tính sau. Chúng tôi chỉ làm bổn phận của mình, thưa cô Tepler.
Tròn Vo kinh ngạc, nó vừa há hốc mồm định… phát âm thì bàn tay thép của Tarzan đã kịp ngăn chặn. Khỏi phải bàn đến thái độ thầy Hubi, từ trong khe cửa nhìn ra, cánh tay bó bột của thầy trắng bao nhiêu thì khuôn mặt cũng hệt vậy.
Tarzan thì thầm:
- Chúng ta không kịp trả các bức tranh vẽ về chỗ cũ nữa. Mà như thế lại hóa may cho cô ta đó. Cô ta thoát nạn rồi.
- Suỵt…
Thầy Hubi nhắc, mồ hôi toát ra vì sợ.
Bốn cặp mắt của đám trẻ từ thấp lên cao soi qua khe cửa ra cầu thang. Kia kìa, người đẹp trong mộng của thầy Hubi, cô nàng Nicole Tepler kiêu kì đi trước, mặt mày thất sắc. Hai viên cảnh sát một già một trẻ theo sau, vẻ khốn khổ vì sáu tầng cầu thang. Nhất là anh chàng cảnh sát trẻ tuổi, anh ta như bị hớp hồn bởi dáng đi… xà tướng của nữ họa sĩ quyến rũ. Ê, anh chàng lúng túng thấy rõ.
Ra Nicole bằng xương bằng thịt là thế này đây - Tarzan nghĩ. Tướng tá hấp dẫn đấy, hừm, đối với những người ưa kiểu xinh đẹp này. Một vẻ xinh đẹp khác hẳn vẻ đẹp của Gaby. Nếu thầy Hubi phải lòng cô ta thì… đó là việc của thầy. Chà, ngó giống một cô gái bán bar hơn là một họa sĩ.
Nicole Tepler mở khoá cửa. Ba người biến vào trong trả lại sự yên tĩnh cho khu cầu thang. Tròn Vo khởi sự như pháo ran, giọng tiếc rẻ:
- Vậy là cô ta sẽ trong trắng như thiên thần. Chìa khóa nhà ngục chúng ta đã giữ bên này còn gì.
Máy Tính Điện Tử cũng băn khoăn:
- Rõ ràng Nicole Tepler đã được tụi mình cứu một cách bất ngờ. Này đại ca, tụi mình đành chịu mang tiếng đồng lõa với cô nàng tội phạm đơn giản thế sao?
Tarzan bế tắc:
- Vấn đề trở nên tế nhị đến mức tao cũng chịu không biết tính sao. Chẵng lẽ chúng ta dâng bốn bức tranh cho cảnh sát để mang tội xâm nhập vào tư gia người khác bất hợp pháp ư?
Thầy Hubi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Này các em, hãy để cho cô ta một cơ hội. Các em cứ im lặng để tôi thuyết phục cô ta tự thú. Tôi nghĩ rằng mình có thể làm được điều đó.
Không ai nói gì nữa. Tất cả đều hướng sự chú ý sang căn hộ bên cạnh. Nhưng bên ấy hoàn toàn yên tĩnh. Liệu hai nhân viên hình sự có tìm được vật gì khả nghi không đây?
Thầy Hubi lảo đảo đi lại phía bàn rót một li rượu cô-nhắc để lấy bình tĩnh. Không khí trong phòng thật ngột ngạt.
Tarzan nghĩ: Giá mình biết tại sao họ lần ra dấu vết của cô ta thì hay quá!
Gaby ngồi bên Tarzan, ngả đầu vào vai hắn, vẻ hơi mệt mỏi. Tarzan cố gắng để vai sao cho bạn dễ chịu. Tóc Gaby thơm mùi hoa cỏ, tuyệt diệu.
Cửa căn hộ láng giềng mở ra. Lập tức cả năm thầy trò trở lại nghe ngóng. Tiếng người cảnh sát lớn tuổi nói:
- Chúng tôi rất lấy làm tiếc, thưa cô Tepler. Và không có ý gì xấu. Hẹn gặp lại. À không, tốt nhất là không nên có sự gặp lại ấy.
Lần này cả ba người đều cười. Tiếng cười của Nicole nghe như một con mèo bị bịnh cảm lạnh. Có lẽ thần kinh cô ta đã suy sụp vì không hiểu nổi tại sao những bức tranh dỏm lại biến mất.
Hai nhân viên công lực bỏ đi.
Thầy Hubi mở cửa rất dứt khoát:
- Bây giờ tôi sang nhà cô ấy. Và… và sẽ giải thích đầu đuôi.
Tròn Vo khích lệ:
- Nhanh lên thầy. Thầy mà chậm chân là cô ta sẽ gọi điện báo vụ mất trộm cho cảnh sát đấy.
- Mọi khi em pha trò dí dỏm hơn đó, Willi ạ.
Ông thầy vừa nói vừa băn khoăn liếc nhìn dung mạo mình trong gương. Bước vội vã ra hành lang, sập cửa lại, cách chi ông biết bàn tay trí tuệ của Karl cũng đẩy hé cánh cửa quan sát tức thì. Nó nói nhỏ:
- Thầy bấm chuông rồi. Và bả chịu mở cửa.
Tròn Vo nhún vai:
- Con thiêu thân “Roméo” đang bay vô tròng nàng “Giulê… lết”.
- Suỵt, nghe thầy nói kìa…
Đúng là thầy Hubi đang nói thật. Và lạ thay, ông thầy lại dám nói qua kẽ răng:
- Sự việc diễn ra êm thấm đấy nhỉ?
- Cái gì? Ý ông muốn nói gì vậy, thưa ông tiến sĩ?
- Tôi mời cô sang… nhà tôi một chút được chớ?
Máy Tính Điện Tử lập tức mở toang cửa. Thầy Hubi xuất hiện, nụ cười nhăn nhó. Còn Nicole Tepler ư? Chẳng thấy mờ lệ gì cả? Cặp mắt tím điện ảnh của cô ta lạnh tanh điểm danh một lượt bốn đứa nhóc. Trong chiếc váy màu lúa chín, cô ta có vẻ cao lớn nhờ đôi giày gót cao chót vót.
Hubi phá tan sự ngập ngừng:
- Xin giới thiệu, bốn em này là học sinh của tôi. Cũng như tôi, các em ấy đã biết hết…
Nicole cố mỉm cười:
- Xin chào!
Cô ta bước qua ngưỡng cửa rồi đứng sững giữa gian phòng, mắt dán vào những bức tranh dỏm.
Thầy Hubi khép cửa cẩn thận và quay lại, mỉm cười:
- Chúng ta là hàng xóm với nhau. Hoặc cô sẽ nhận lại những bức tranh, hoặc tôi sẽ mua chúng…
- Ông sẽ không tố cáo tôi chứ?
Thầy Hubi thận trọng nâng bàn tay cô ta, cúi xuống hôn lên những ngón tay thon mảnh:
- Tôi tôn thờ người nghệ sĩ và… người phụ nữ nơi cô.
Coi, Nicole cười lấy lệ và rụt tay thật lẹ. Phía sau lưng thầy Hubi, Tròn Vo cũng đang tập hôn tay cô bạn gái tương lai của nó. Nó hôn như điên lên những ngón tay tưởng tượng, ngó nó, người ta tưởng nó đang ngấu nghiến một suất thịt bê rán.
Nữ họa sĩ giả bộ e lệ:
- Tôi không hiểu. Làm sao ông vào được căn hộ của tôi? Có ổ khóa an toàn mà.
Tarzan xen vào:
- Nhưng không có ổ khoá nào ở trên cửa sổ lật áp mái cả. Và tôi, chính tôi đã vào nhà qua lối đó.
- Hả?
Nicole Tepler choáng váng trước chi tiết mà Tarzan cung cấp. Đầu gối cô ta bủn rủn khiến thầy Hubi phải đỡ cô ta ngồi xuống ghế. Thầy Hubi tranh thủ giới thiệu từng thành viên của Tứ quái.
Khi đến lượt Tròn Vo, mập ta cười toe toét:
- Rất mừng được làm quen với một nữ hoaj sĩ. Nhưng nếu tôi có tài vẽ như chị, tôi sẽ chẳng đi sao chép như thế, mà sẽ tự mình sáng tạo. Chị hãy thử vẽ theo phong cách Nicole Tepler xem nào.
Trời hỡi, cái thằng vụng về như hà mã. Khi nào cũng nói toạc móng heo mọi chuyện.
Tuy nhiên Nicole không có vẻ tự ái gì cả. Cô ta vừa cắn móng tay vừa ngước cặp mắt tím lên nhìn thầy Hubi:
- Vâng, tôi đã vẽ tranh giả. Vì thế tôi đã tránh tiếp xúc với ông, thưa ông tiến sĩ.
Gaby giờ mới lên tiếng:
- Bây giờ chúng tôi sẽ nói chuyện ấy với chị đây. Việc chị làm là lừa đảo.
- Tôi… tôi đã định chấm dứt từ lâu, nhưng… kẹt tiền. Thù lao vụ vẽ tranh giả cũng… đâu có nhiều. Sếp của tôi là người hà tiện… Giờ thì sẽ chấm dứt hẳn. Tôi hứa với các bạn như vậy…
Thầy Hubi cắt ngang:
- Hãy để tôi giải thích cho cô vì sao chúng tôi đột nhập vào nhà cô mượn những bức tranh ấy.
Ông kể lại không chút tô vẽ cho mình đầu đuôi câu chuyện li kì về chuyến viếng thăm của ngài nha sĩ cha mình. Ông hạ giọng:
- Và chúng tôi tình cờ khám phá ra việc làm của cô. Và chúng tôi đã quyết định không tố cáo cô. Tôi nghĩ rằng cô nên tự thú để khỏi bị giày vò. Kẻ đứng đằng sau lưng cô mới chính là tội phạm.
Tarzan quan sát ả đàn bà trẻ.
Hai hàm răng ả hơi va vào nhau, các ngón chân ngọ nguậy. Mắt ả chớp chớp ra bộ rụt rè, mặt đầy bất hạnh. Có điều, cặp mắt ấy vẫn lạnh nguyên như băng. Hình như ả đang cố tìm lối thoát, nhưng lại biết khó bịp nổi năm thầy trò.
Ả nói hắt ra:
- Phải… gã đã ép buộc tôi, đó là… Nhưng nếu tôi nói ra… - Ả hơi do dự.
- Cứ mạnh dạn nói ra đi Nicole, tôi hứa…
- Đó là sếp của tôi, Franz-Antoni Klacksl, chủ phòng tranh K. Ông ta luôn tìm được những kẻ ngu ngốc để lòe họ mua tranh giả. Tôi đã vẽ không nhiều…
- Klacksl à? Gã có họ hàng gì với anh em danh họa Cranach không? Gã cũng biết vẽ chứ?
Nicole phớt tỉnh câu hỏi lãng xẹt của Tròn Vo, tiếp tục tự bào chữa:
- Klacksl là một kẻ kinh doanh không có nhân tính. Gã đã làm giàu trên mồ hôi lao động của tôi, tên khốn kiếp ấy, và chỉ nhả cho tôi mớ tiền còm…
Máy Tính Điện Tử xen vào:
- Tôi thiết tưởng chị nên trút bầu tâm sự với ông Emil Glockner, tranh tra hình sự, ba của Gaby thì đúng chỗ hơn. Chị nghĩ sao?
Mắt Nicole chợt… tím một cách khủng khiếp khi ả ngó thầy Hubi như cầu cứu. Tội nghiệp cho thầy Hubi, ông bối rối bóp ngón tay liên tục, mắt không rời Nicole. Và cố nhiên ả kia biết thầy si mê ả.
- Yên tâm đi Nicole. Cô nên làm vậy thì hơn.
Nicole hoảng hốt thực sự:
- À phải, các bạn nói phải. Có điều… tôi nghĩ… nghĩa là theo tôi nên báo cho Klacksl biết ý định tự thú của tôi thì mới ra người đàng hoàng.
Tarzan lập tức cảnh giác: chà, ả vừa gọi gã là tên khốn kiếp, vậy mà bây giờ lại muốn ra người đàng hoàng tử tế với gã. Là nghĩa làm sao chớ?
Thầy Hubi gật đầu:
- Tôi thấy nên như vậy. Hãy cho gã biết. Cô có muốn gọi điện không?
- Vậy thì kể như tôi trốn tránh sao. Có các bạn, tôi sẽ không sợ phải đối mặt với gã. Mình… mình nên cùng… tới đó.
- Thôi được, đi bằng xe của tôi vậy. Phòng tranh K. có gần đây không?
Cô ả tươi hẳn nét mặt:
- Đi bộ mất chừng… ba phút thôi.
Hubi quay qua Tứ quái:
- Các em có đi không?
- Ồ, thầy lại còn phải hỏi nữa ạ?!
Tarzan nói như đinh đóng cột, bụng lấy làm lạ. Trong đôi con ngươi tim tím của Nicole có ánh gì thật ma mãnh. Ả tính chuyện gì vậy? Ả bấu víu vào đâu chớ?
*
Ngôi nhà hàng nho nhỏ. Tầng dưới là cửa hiệu bán thảm phương Đông. Một tấm bảng đồng có mũi tên gấp khúc chỉ lên trên “Galery K.”. A, té ra galery hội họa mang tên “K” này trụ tại tầng hai khá là bí mật.
Nicole bước đến đâu thầy Hubi theo đến đấy. Gaby thì thầm:
- Tại sao cô ả lại “cõng rắn cắn gà nhà” hả Tarzan?
- Ồ, nói khẽ thôi. Mình tin rằng tụi mình sắp được xem một trò gì đó.
Mấy thầy trò chới với khi nhìn vào galery. Trong phòng tranh có ít nhất hai tá tác phẩm dỏm nhái theo trường phái Cranach.
- Là cô vẽ hết hả cô Nicole?
- Những bức kia à? Ờ… vâng… tôi có tài nhớ như in các nét cọ của những vị thầy cổ điển. Ông hiểu sự hưng phấn nghề nghiệp của một người họa sĩ chớ, khi có cảm hứng sáng tạo, tôi vẽ các phiên bản cứ như chụp khiến sếp Klacksl cũng sững sờ.
Tarzan cười nhạt:
- Đó mà là cảm hứng sáng tạo sao?
Mặt Nicole đanh lại trước câu châm chọc của Tarzan nhưng ả nhịn nhục không độp lại.
Ả lôi tất cả vào phòng. Coi, từ bên trong một gã đàn ông tất tả chạy ra. Mắt gã nheo nheo nhìn Nicole đầy những câu hỏi: Khách… hả? Hay có chuyện gì?
Giọng Nicole như cất lên từ một bức tượng bằng sáp:
- Đây là ông Franz-Anton Klacksl.
Sếp của ả lại tưởng vỡ được khách sộp, cười nhăn nhở trước thầy Hubi:
- Rất vui mừng, thưa ông, mời ông lựa tranh ở galery chúng tôi. Cô Tepler rõ ràng có cặp mắt xanh mới mời được quý ông đến…
Mặt thầy Hubi vẫn lạnh tanh. Nhưng thầy chưa kịp mở lời thì Nicole đã tuôn một mạch:
- Lộ rồi, sếp ạ. Ông bạn láng giềng của tôi, tiến sĩ Knoth, và các cô cậu kia đã phát hiện… ờ ờ… những bức tranh giả trong nhà tôi. Tuy nhiên chuyện đó chưa nghiêm trọng bằng chuyện chúng ta đã bị tố cáo với cảnh sát bởi một thằng khốn kiếp nào đó cạnh tranh việc buôn bán với ông. Ông hiểu rồi chứ ông Klacksl. Vừa rồi, cảnh sát khám nhà tôi nhưng không thu hoạch được tang chứng bởi ờ, ờ… quý vị này đã giấu giùm. Tôi nghĩ rằng sếp nên… biết điều với họ…
Cô ả thở dài, giả vờ mân mê cái lược gài đầu. Trong tích tắc, Klacksl hiểu hết. “Biết điều” với đám nhãi nhép này ư? Dễ ợt, trong nghề nghiệp, gã đã từng hối lộ không dưới một ngàn người. Cá cắn câu là cái chắc.
, trong khi đôi mắt sâu hoắm vẫn dửng dưng…
- Xin ông cho phép!
Klacksl bước vô phòng riêng và trong chớp nhoáng quay ra với nụ cười cầu tài:
- Nào, thưa ông Knoth. Tụi mình vô vấn đề liền. Ông không cho tôi ấn tượng là ông đang sống trong nhung lụa. Vậy thì tôi sẽ mua sự im lặng của ông cho việc làm ăn của tôi bằng một số tiền tương đối. Ông cho “giá” đi ông Knoth! Còn mấy đứa choai choai này, ông khỏi cần hội ý với chúng. Bao giờ chúng chẳng thích có tiền tiêu vặt.
Gã nhe răng cười với Karl, lúc đó đứng kế bên gã. Karl lầm lì nhếch mép:
- Tôi đang nghĩ không biết tôi nên nhổ vào mắt trái, mắt phải hay giữa mặt ông đây?
Tròn Vo phản ứng sặc mùi một kẻ háu ăn:
- Nãy giờ tôi đã dự trữ nước bọt đầy mồm. Nước bọt của tôi màu nâu, nhái màu sô-cô-la đó!
Tên sếp galery hoảng hồn lùi lại. Ả Nicole thấy tình thế không ổn nên làm bộ lớn giọng:
- Kìa ông Klacksl! Sao ông dám làm vậy chớ! Nghe cứ như ông tính hối lộ họ vậy! Không được đâu, chúng ta sai rồi. Và tôi đã quyết định sẽ đầu thú với cảnh sát, hi vọng sẽ được châm chước…
Trời ạ, ả tóc hung vàng này gớm thật - Tarzan nghĩ. Ả lẹ miệng như cái lưỡi được làm bằng cao su. Ả đã hi vọng tụi mình sẽ nhận hối lộ. Và đã gợi ý lão sếp. Giờ thì ả lại quay ngoắt, tỏ vẻ ăn năn.
Coi, ông thầy của hắn lúc này như lọt vào mê hồn trận. Tội nghiệp, thầy đã bị tình yêu làm cho mờ mắt.
Đáng tiếc là Klacksl vẫn chưa thực sự hiểu rõ tình cảnh của gã. Gã gầm gừ:
- Câm mồm đi, Nicole. Cô đã cà trớn đến nỗi bị chúng bắt quả tang tại trận. Cô biết mẹ gì mà làm thầy dùi. Này ông Knoth, đây là chuyện riêng của hai ta. 5.000 mark trao tay, chịu chưa?
Thầy Hubi chỉ còn biết thốt lên:
- Ông đừng biến mình thành lố bịch!
Có lẽ chưa ai ngu như bò bằng Klacksl. Gã năn nỉ:
- Thôi, 7.000 mark vậy. Bọn nhãi thì…
Tròn Vo nói lúng búng vì nước bọt đầy mồm:
- Bây giờ thì tôi sẽ nhổ nước miếng đây…
Tarzan cản thằng mập lập tức:
- Mất nhiều công với ông này quá rồi. Chị Tepler, ở đây có điện thoại và Gaby sẽ gọi cho ba bạn ấy. Sau đó chị sẽ tự thú với thanh tra Glockner.
Lúc này thì Klacksl mất hết bình tĩnh. Gã nhảy dựng lên, xông vào túm tóc Nicole.
Nữ họa sĩ Nicole rên như bọng khiến thầy Hubi phải ra tay nghĩa hiệp. Bằng tay nghề Judo của chàng võ sĩ một tay, ông gạt phắt tên sếp xuống sàn. Coi, gã lăn lông lốc trên cái bụng tròn như một trái banh, nhưng lại bật dậy tài tình như một con lật đật. Vội vã cuống cuồng, gã nhào tới bức tường lột những bức tranh giả xuống.
Mọi thứ đã muộn màng. Gã vừa mới rớ đến bức thứ ba thì Tarzan… động thủ. Hắn bay đến khóa chặt cổ tay gã và ấn tên sếp chúi đầu trong tư thế quỳ gối.
- Yêu cầu ông ngồi yên không nhúc nhích. Ông định thủ tiêu những bằng chứng kia bằng cách liệng chúng ra cửa hậu xuống đường chắc? Gaby, hãy đưa Tepler tới máy điện thoại, để chị ta rốt cuộc cũng trình diện công lí - một khi đã hối lộ không thành.
Klacksl tháo mồ hôi hột.
Trong lúc Gaby nói chuyện qua điện thoại, gã vẫn thì thào:
- Bỏ tôi ra, chú em! 8.000 mark tiền mặt nếu để tôi thoát qua cổng hậu.
Tròn Vo lên cơn điên tiết. Nó sán lại tên chủ galery và phồng mang lên. Tarzan hoảng hồn:
- Ê, mày đừng phun bậy bạ lỡ trúng tao giờ. Vào nhà vệ sinh nhổ lẹ đi, không thứ nước sô-cô-la ấy trào qua lỗ tai mày đó.
Đúng tám phút sau, thanh tra Glockner có mặt. Ông xuất hiện ở phòng tranh K. với hai trợ lí của mình.
Hai nhân viên an ninh nhanh chóng khám xét toàn bộ galery. Coi, hầu hết những tác phẩm “thật và quý” treo ở đây đều là của “dỏm”. Glockner cau mày nhìn nữ họa sĩ:
- May cho cô là chỉ vẽ nhái tranh của Cranach. Tuy nhiên cô cũng phải về Tổng nha cảnh sát với chúng tôi để làm biên bản.
Hubi choáng váng:
- Cô… cô ấy cũng bị bắt sao? Tôi… tôi sẽ kiếm ngay một luật sư, cô ấy chỉ bị lợi dụng về mặt cơm áo…
Thanh tra Glockner an ủi thầy:
- Cô ấy chỉ là một mắt xích nhỏ trong vụ này. Thầy khỏi tốn công làm gì. Nếu có phải ra tòa thì cô ấy cũng sẽ lãnh án nhẹ nhàng thôi.
Gaby hôn vào má bố đúng nghi thức chia tay. Cửa galery bị niêm phong. Trong lúc Klacksl bị còng thì Nicole Tepler lẽo đẽo trà trộn vào các nhân viên an ninh, cố tạo ấn tượng mình không thuộc đám người bị bắt.
Riêng các người hùng của chúng ta ư? Tứ quái nhìn theo chiếc xe cảnh sát. Thầy Hubi thì thở dài vì sẽ không được thấy Nicole hàng ngày.
Tròn Vo tuyên bố:
- Từ nay mình chẳng dại để dành nước bọt nữa. Cứ như là bị chìm trong trận lụt ấy. Lại còn không rảnh cái miệng để mà nhai sô-cô-la nữa chớ.
*
Chiếc xe tuần tra vừa biến mất là năm thầy trò nhổ neo từ giã phòng tranh K. Tứ quái hiểu tâm sự ngổn ngang của thầy Hubi. Ông rầu rĩ:
- Cầu cho cô Tepler khả ái tai qua nạn khỏi.
Tarzan nói thẳng:
- Thật lòng mà nói, em thấy cô ta đâu có gì đặc biệt, thưa thầy.
Ông thầy không chịu thua:
- Cô ấy là một cô gái quyến rũ tuyệt vời!
Tarzan ngán ngẩm nghĩ: thầy Hubi mù quáng thật rồi. Hi vọng thầy sẽ không phải vỡ mộng.
Họ đi bộ về ngõ Chim Sẻ.
Lúc chia tay Tứ quái, thầy Hubi bỗng bảo:
- Cô Tepler đã nhận ra chân lí, đã thật sự ăn năn. Vậy có lẽ tôi cũng nên tự thú với cha tôi mọi chuyện. Chốc nữa tôi sẽ gọi điện cho ông cụ.
Tứ quái rất đồng ý với quyết định này. Riêng Karl còn cẩn thận nhắc:
- Nhưng xin thầy chớ đường đột quá. Ý em là thầy hãy cho ông biết từ từ. Ví dụ như bắt đầu từ chuyện nhóm mình đã phát hiện ra một kẻ lừa đảo và một nữ họa sĩ nhái tranh chẳng hạn…
- Tôi hiểu, cảm ơn các em!
Họ chia tay nhau.
Đã tới lúc Tarzan và Tròn Vo phải về kí túc xá. Tròn Vo nhớ tới việc này trước tiên:
- Nếu không mình và đại ca chỉ có nước nhịn đói đi ngủ vì đã qua mất bữa tối.
Gaby gật đầu:
- Mình cũng còn phải tới cửa hàng Karstadt để mua bánh cho con Oskar.
- Vậy đến mai gặp nhau nhé!
Tarzan nói và dịu dàng quàng tay lên vai Gaby.
Karl và Tròn Vo tế nhị ngoảnh nhìn chỗ khác.
Mặt trời đã xuống chân trời. Hoàng hôn bắt đầu buông trên thành phố.
Tarzan thở phào:
- Ơn Chúa! Mọi việc xong rồi. Hai cha con đều vui. Một ngày kia, ông nha sĩ sẽ nhận được tin phòng này bị cháy và các bức tranh đã ra tro hết. Để mà lí giải việc chúng không còn, chớ còn gì.
Tròn Vo reo lên:
- Hoặc là, đã bị vỡ ống nước. Nước ngập nhà và đã cuốn trôi các bức tranh, nhận chìm chúng xuống cống, mất tiêu há?
Gaby mắng:
- Toàn là những ý nghĩ tội phạm. Mình sẽ không có dính vào đó đâu, mấy ông tướng cướp ạ.
Cuối cùng những bức tranh cũng được… hạ cánh. Vừa lúc đó thầy Hubi hổn hển đi vào. Giọng ông hốt hoảng:
- Nguy rồi, các em. Hình như muộn mất rồi.
- Hả?
Bốn đứa bu quanh thầy Hubi cùng tập trung thính giác nghe ngóng. Thầy Hubi lại thì thầm:
- Nguyên một đám người ở dưới đó.
Đúng như thầy nói, tiếng gót giày phụ nữ và tiếng chân nặng nề của nam giới đang lên cầu thang.
Tiếng người đàn bà phân trần:
- Tôi xin nói lại, đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi. Tôi… tôi cũng đôi khi phục chế những bức họa Đức cổ điển, nhưng không dính dáng gì đến chuyện buôn bán nó…
Tiếng người đàn ông lạnh lùng:
- Cô muốn bào chữa gì thì tính sau. Chúng tôi chỉ làm bổn phận của mình, thưa cô Tepler.
Tròn Vo kinh ngạc, nó vừa há hốc mồm định… phát âm thì bàn tay thép của Tarzan đã kịp ngăn chặn. Khỏi phải bàn đến thái độ thầy Hubi, từ trong khe cửa nhìn ra, cánh tay bó bột của thầy trắng bao nhiêu thì khuôn mặt cũng hệt vậy.
Tarzan thì thầm:
- Chúng ta không kịp trả các bức tranh vẽ về chỗ cũ nữa. Mà như thế lại hóa may cho cô ta đó. Cô ta thoát nạn rồi.
- Suỵt…
Thầy Hubi nhắc, mồ hôi toát ra vì sợ.
Bốn cặp mắt của đám trẻ từ thấp lên cao soi qua khe cửa ra cầu thang. Kia kìa, người đẹp trong mộng của thầy Hubi, cô nàng Nicole Tepler kiêu kì đi trước, mặt mày thất sắc. Hai viên cảnh sát một già một trẻ theo sau, vẻ khốn khổ vì sáu tầng cầu thang. Nhất là anh chàng cảnh sát trẻ tuổi, anh ta như bị hớp hồn bởi dáng đi… xà tướng của nữ họa sĩ quyến rũ. Ê, anh chàng lúng túng thấy rõ.
Ra Nicole bằng xương bằng thịt là thế này đây - Tarzan nghĩ. Tướng tá hấp dẫn đấy, hừm, đối với những người ưa kiểu xinh đẹp này. Một vẻ xinh đẹp khác hẳn vẻ đẹp của Gaby. Nếu thầy Hubi phải lòng cô ta thì… đó là việc của thầy. Chà, ngó giống một cô gái bán bar hơn là một họa sĩ.
Nicole Tepler mở khoá cửa. Ba người biến vào trong trả lại sự yên tĩnh cho khu cầu thang. Tròn Vo khởi sự như pháo ran, giọng tiếc rẻ:
- Vậy là cô ta sẽ trong trắng như thiên thần. Chìa khóa nhà ngục chúng ta đã giữ bên này còn gì.
Máy Tính Điện Tử cũng băn khoăn:
- Rõ ràng Nicole Tepler đã được tụi mình cứu một cách bất ngờ. Này đại ca, tụi mình đành chịu mang tiếng đồng lõa với cô nàng tội phạm đơn giản thế sao?
Tarzan bế tắc:
- Vấn đề trở nên tế nhị đến mức tao cũng chịu không biết tính sao. Chẵng lẽ chúng ta dâng bốn bức tranh cho cảnh sát để mang tội xâm nhập vào tư gia người khác bất hợp pháp ư?
Thầy Hubi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Này các em, hãy để cho cô ta một cơ hội. Các em cứ im lặng để tôi thuyết phục cô ta tự thú. Tôi nghĩ rằng mình có thể làm được điều đó.
Không ai nói gì nữa. Tất cả đều hướng sự chú ý sang căn hộ bên cạnh. Nhưng bên ấy hoàn toàn yên tĩnh. Liệu hai nhân viên hình sự có tìm được vật gì khả nghi không đây?
Thầy Hubi lảo đảo đi lại phía bàn rót một li rượu cô-nhắc để lấy bình tĩnh. Không khí trong phòng thật ngột ngạt.
Tarzan nghĩ: Giá mình biết tại sao họ lần ra dấu vết của cô ta thì hay quá!
Gaby ngồi bên Tarzan, ngả đầu vào vai hắn, vẻ hơi mệt mỏi. Tarzan cố gắng để vai sao cho bạn dễ chịu. Tóc Gaby thơm mùi hoa cỏ, tuyệt diệu.
Cửa căn hộ láng giềng mở ra. Lập tức cả năm thầy trò trở lại nghe ngóng. Tiếng người cảnh sát lớn tuổi nói:
- Chúng tôi rất lấy làm tiếc, thưa cô Tepler. Và không có ý gì xấu. Hẹn gặp lại. À không, tốt nhất là không nên có sự gặp lại ấy.
Lần này cả ba người đều cười. Tiếng cười của Nicole nghe như một con mèo bị bịnh cảm lạnh. Có lẽ thần kinh cô ta đã suy sụp vì không hiểu nổi tại sao những bức tranh dỏm lại biến mất.
Hai nhân viên công lực bỏ đi.
Thầy Hubi mở cửa rất dứt khoát:
- Bây giờ tôi sang nhà cô ấy. Và… và sẽ giải thích đầu đuôi.
Tròn Vo khích lệ:
- Nhanh lên thầy. Thầy mà chậm chân là cô ta sẽ gọi điện báo vụ mất trộm cho cảnh sát đấy.
- Mọi khi em pha trò dí dỏm hơn đó, Willi ạ.
Ông thầy vừa nói vừa băn khoăn liếc nhìn dung mạo mình trong gương. Bước vội vã ra hành lang, sập cửa lại, cách chi ông biết bàn tay trí tuệ của Karl cũng đẩy hé cánh cửa quan sát tức thì. Nó nói nhỏ:
- Thầy bấm chuông rồi. Và bả chịu mở cửa.
Tròn Vo nhún vai:
- Con thiêu thân “Roméo” đang bay vô tròng nàng “Giulê… lết”.
- Suỵt, nghe thầy nói kìa…
Đúng là thầy Hubi đang nói thật. Và lạ thay, ông thầy lại dám nói qua kẽ răng:
- Sự việc diễn ra êm thấm đấy nhỉ?
- Cái gì? Ý ông muốn nói gì vậy, thưa ông tiến sĩ?
- Tôi mời cô sang… nhà tôi một chút được chớ?
Máy Tính Điện Tử lập tức mở toang cửa. Thầy Hubi xuất hiện, nụ cười nhăn nhó. Còn Nicole Tepler ư? Chẳng thấy mờ lệ gì cả? Cặp mắt tím điện ảnh của cô ta lạnh tanh điểm danh một lượt bốn đứa nhóc. Trong chiếc váy màu lúa chín, cô ta có vẻ cao lớn nhờ đôi giày gót cao chót vót.
Hubi phá tan sự ngập ngừng:
- Xin giới thiệu, bốn em này là học sinh của tôi. Cũng như tôi, các em ấy đã biết hết…
Nicole cố mỉm cười:
- Xin chào!
Cô ta bước qua ngưỡng cửa rồi đứng sững giữa gian phòng, mắt dán vào những bức tranh dỏm.
Thầy Hubi khép cửa cẩn thận và quay lại, mỉm cười:
- Chúng ta là hàng xóm với nhau. Hoặc cô sẽ nhận lại những bức tranh, hoặc tôi sẽ mua chúng…
- Ông sẽ không tố cáo tôi chứ?
Thầy Hubi thận trọng nâng bàn tay cô ta, cúi xuống hôn lên những ngón tay thon mảnh:
- Tôi tôn thờ người nghệ sĩ và… người phụ nữ nơi cô.
Coi, Nicole cười lấy lệ và rụt tay thật lẹ. Phía sau lưng thầy Hubi, Tròn Vo cũng đang tập hôn tay cô bạn gái tương lai của nó. Nó hôn như điên lên những ngón tay tưởng tượng, ngó nó, người ta tưởng nó đang ngấu nghiến một suất thịt bê rán.
Nữ họa sĩ giả bộ e lệ:
- Tôi không hiểu. Làm sao ông vào được căn hộ của tôi? Có ổ khóa an toàn mà.
Tarzan xen vào:
- Nhưng không có ổ khoá nào ở trên cửa sổ lật áp mái cả. Và tôi, chính tôi đã vào nhà qua lối đó.
- Hả?
Nicole Tepler choáng váng trước chi tiết mà Tarzan cung cấp. Đầu gối cô ta bủn rủn khiến thầy Hubi phải đỡ cô ta ngồi xuống ghế. Thầy Hubi tranh thủ giới thiệu từng thành viên của Tứ quái.
Khi đến lượt Tròn Vo, mập ta cười toe toét:
- Rất mừng được làm quen với một nữ hoaj sĩ. Nhưng nếu tôi có tài vẽ như chị, tôi sẽ chẳng đi sao chép như thế, mà sẽ tự mình sáng tạo. Chị hãy thử vẽ theo phong cách Nicole Tepler xem nào.
Trời hỡi, cái thằng vụng về như hà mã. Khi nào cũng nói toạc móng heo mọi chuyện.
Tuy nhiên Nicole không có vẻ tự ái gì cả. Cô ta vừa cắn móng tay vừa ngước cặp mắt tím lên nhìn thầy Hubi:
- Vâng, tôi đã vẽ tranh giả. Vì thế tôi đã tránh tiếp xúc với ông, thưa ông tiến sĩ.
Gaby giờ mới lên tiếng:
- Bây giờ chúng tôi sẽ nói chuyện ấy với chị đây. Việc chị làm là lừa đảo.
- Tôi… tôi đã định chấm dứt từ lâu, nhưng… kẹt tiền. Thù lao vụ vẽ tranh giả cũng… đâu có nhiều. Sếp của tôi là người hà tiện… Giờ thì sẽ chấm dứt hẳn. Tôi hứa với các bạn như vậy…
Thầy Hubi cắt ngang:
- Hãy để tôi giải thích cho cô vì sao chúng tôi đột nhập vào nhà cô mượn những bức tranh ấy.
Ông kể lại không chút tô vẽ cho mình đầu đuôi câu chuyện li kì về chuyến viếng thăm của ngài nha sĩ cha mình. Ông hạ giọng:
- Và chúng tôi tình cờ khám phá ra việc làm của cô. Và chúng tôi đã quyết định không tố cáo cô. Tôi nghĩ rằng cô nên tự thú để khỏi bị giày vò. Kẻ đứng đằng sau lưng cô mới chính là tội phạm.
Tarzan quan sát ả đàn bà trẻ.
Hai hàm răng ả hơi va vào nhau, các ngón chân ngọ nguậy. Mắt ả chớp chớp ra bộ rụt rè, mặt đầy bất hạnh. Có điều, cặp mắt ấy vẫn lạnh nguyên như băng. Hình như ả đang cố tìm lối thoát, nhưng lại biết khó bịp nổi năm thầy trò.
Ả nói hắt ra:
- Phải… gã đã ép buộc tôi, đó là… Nhưng nếu tôi nói ra… - Ả hơi do dự.
- Cứ mạnh dạn nói ra đi Nicole, tôi hứa…
- Đó là sếp của tôi, Franz-Antoni Klacksl, chủ phòng tranh K. Ông ta luôn tìm được những kẻ ngu ngốc để lòe họ mua tranh giả. Tôi đã vẽ không nhiều…
- Klacksl à? Gã có họ hàng gì với anh em danh họa Cranach không? Gã cũng biết vẽ chứ?
Nicole phớt tỉnh câu hỏi lãng xẹt của Tròn Vo, tiếp tục tự bào chữa:
- Klacksl là một kẻ kinh doanh không có nhân tính. Gã đã làm giàu trên mồ hôi lao động của tôi, tên khốn kiếp ấy, và chỉ nhả cho tôi mớ tiền còm…
Máy Tính Điện Tử xen vào:
- Tôi thiết tưởng chị nên trút bầu tâm sự với ông Emil Glockner, tranh tra hình sự, ba của Gaby thì đúng chỗ hơn. Chị nghĩ sao?
Mắt Nicole chợt… tím một cách khủng khiếp khi ả ngó thầy Hubi như cầu cứu. Tội nghiệp cho thầy Hubi, ông bối rối bóp ngón tay liên tục, mắt không rời Nicole. Và cố nhiên ả kia biết thầy si mê ả.
- Yên tâm đi Nicole. Cô nên làm vậy thì hơn.
Nicole hoảng hốt thực sự:
- À phải, các bạn nói phải. Có điều… tôi nghĩ… nghĩa là theo tôi nên báo cho Klacksl biết ý định tự thú của tôi thì mới ra người đàng hoàng.
Tarzan lập tức cảnh giác: chà, ả vừa gọi gã là tên khốn kiếp, vậy mà bây giờ lại muốn ra người đàng hoàng tử tế với gã. Là nghĩa làm sao chớ?
Thầy Hubi gật đầu:
- Tôi thấy nên như vậy. Hãy cho gã biết. Cô có muốn gọi điện không?
- Vậy thì kể như tôi trốn tránh sao. Có các bạn, tôi sẽ không sợ phải đối mặt với gã. Mình… mình nên cùng… tới đó.
- Thôi được, đi bằng xe của tôi vậy. Phòng tranh K. có gần đây không?
Cô ả tươi hẳn nét mặt:
- Đi bộ mất chừng… ba phút thôi.
Hubi quay qua Tứ quái:
- Các em có đi không?
- Ồ, thầy lại còn phải hỏi nữa ạ?!
Tarzan nói như đinh đóng cột, bụng lấy làm lạ. Trong đôi con ngươi tim tím của Nicole có ánh gì thật ma mãnh. Ả tính chuyện gì vậy? Ả bấu víu vào đâu chớ?
*
Ngôi nhà hàng nho nhỏ. Tầng dưới là cửa hiệu bán thảm phương Đông. Một tấm bảng đồng có mũi tên gấp khúc chỉ lên trên “Galery K.”. A, té ra galery hội họa mang tên “K” này trụ tại tầng hai khá là bí mật.
Nicole bước đến đâu thầy Hubi theo đến đấy. Gaby thì thầm:
- Tại sao cô ả lại “cõng rắn cắn gà nhà” hả Tarzan?
- Ồ, nói khẽ thôi. Mình tin rằng tụi mình sắp được xem một trò gì đó.
Mấy thầy trò chới với khi nhìn vào galery. Trong phòng tranh có ít nhất hai tá tác phẩm dỏm nhái theo trường phái Cranach.
- Là cô vẽ hết hả cô Nicole?
- Những bức kia à? Ờ… vâng… tôi có tài nhớ như in các nét cọ của những vị thầy cổ điển. Ông hiểu sự hưng phấn nghề nghiệp của một người họa sĩ chớ, khi có cảm hứng sáng tạo, tôi vẽ các phiên bản cứ như chụp khiến sếp Klacksl cũng sững sờ.
Tarzan cười nhạt:
- Đó mà là cảm hứng sáng tạo sao?
Mặt Nicole đanh lại trước câu châm chọc của Tarzan nhưng ả nhịn nhục không độp lại.
Ả lôi tất cả vào phòng. Coi, từ bên trong một gã đàn ông tất tả chạy ra. Mắt gã nheo nheo nhìn Nicole đầy những câu hỏi: Khách… hả? Hay có chuyện gì?
Giọng Nicole như cất lên từ một bức tượng bằng sáp:
- Đây là ông Franz-Anton Klacksl.
Sếp của ả lại tưởng vỡ được khách sộp, cười nhăn nhở trước thầy Hubi:
- Rất vui mừng, thưa ông, mời ông lựa tranh ở galery chúng tôi. Cô Tepler rõ ràng có cặp mắt xanh mới mời được quý ông đến…
Mặt thầy Hubi vẫn lạnh tanh. Nhưng thầy chưa kịp mở lời thì Nicole đã tuôn một mạch:
- Lộ rồi, sếp ạ. Ông bạn láng giềng của tôi, tiến sĩ Knoth, và các cô cậu kia đã phát hiện… ờ ờ… những bức tranh giả trong nhà tôi. Tuy nhiên chuyện đó chưa nghiêm trọng bằng chuyện chúng ta đã bị tố cáo với cảnh sát bởi một thằng khốn kiếp nào đó cạnh tranh việc buôn bán với ông. Ông hiểu rồi chứ ông Klacksl. Vừa rồi, cảnh sát khám nhà tôi nhưng không thu hoạch được tang chứng bởi ờ, ờ… quý vị này đã giấu giùm. Tôi nghĩ rằng sếp nên… biết điều với họ…
Cô ả thở dài, giả vờ mân mê cái lược gài đầu. Trong tích tắc, Klacksl hiểu hết. “Biết điều” với đám nhãi nhép này ư? Dễ ợt, trong nghề nghiệp, gã đã từng hối lộ không dưới một ngàn người. Cá cắn câu là cái chắc.
, trong khi đôi mắt sâu hoắm vẫn dửng dưng…
- Xin ông cho phép!
Klacksl bước vô phòng riêng và trong chớp nhoáng quay ra với nụ cười cầu tài:
- Nào, thưa ông Knoth. Tụi mình vô vấn đề liền. Ông không cho tôi ấn tượng là ông đang sống trong nhung lụa. Vậy thì tôi sẽ mua sự im lặng của ông cho việc làm ăn của tôi bằng một số tiền tương đối. Ông cho “giá” đi ông Knoth! Còn mấy đứa choai choai này, ông khỏi cần hội ý với chúng. Bao giờ chúng chẳng thích có tiền tiêu vặt.
Gã nhe răng cười với Karl, lúc đó đứng kế bên gã. Karl lầm lì nhếch mép:
- Tôi đang nghĩ không biết tôi nên nhổ vào mắt trái, mắt phải hay giữa mặt ông đây?
Tròn Vo phản ứng sặc mùi một kẻ háu ăn:
- Nãy giờ tôi đã dự trữ nước bọt đầy mồm. Nước bọt của tôi màu nâu, nhái màu sô-cô-la đó!
Tên sếp galery hoảng hồn lùi lại. Ả Nicole thấy tình thế không ổn nên làm bộ lớn giọng:
- Kìa ông Klacksl! Sao ông dám làm vậy chớ! Nghe cứ như ông tính hối lộ họ vậy! Không được đâu, chúng ta sai rồi. Và tôi đã quyết định sẽ đầu thú với cảnh sát, hi vọng sẽ được châm chước…
Trời ạ, ả tóc hung vàng này gớm thật - Tarzan nghĩ. Ả lẹ miệng như cái lưỡi được làm bằng cao su. Ả đã hi vọng tụi mình sẽ nhận hối lộ. Và đã gợi ý lão sếp. Giờ thì ả lại quay ngoắt, tỏ vẻ ăn năn.
Coi, ông thầy của hắn lúc này như lọt vào mê hồn trận. Tội nghiệp, thầy đã bị tình yêu làm cho mờ mắt.
Đáng tiếc là Klacksl vẫn chưa thực sự hiểu rõ tình cảnh của gã. Gã gầm gừ:
- Câm mồm đi, Nicole. Cô đã cà trớn đến nỗi bị chúng bắt quả tang tại trận. Cô biết mẹ gì mà làm thầy dùi. Này ông Knoth, đây là chuyện riêng của hai ta. 5.000 mark trao tay, chịu chưa?
Thầy Hubi chỉ còn biết thốt lên:
- Ông đừng biến mình thành lố bịch!
Có lẽ chưa ai ngu như bò bằng Klacksl. Gã năn nỉ:
- Thôi, 7.000 mark vậy. Bọn nhãi thì…
Tròn Vo nói lúng búng vì nước bọt đầy mồm:
- Bây giờ thì tôi sẽ nhổ nước miếng đây…
Tarzan cản thằng mập lập tức:
- Mất nhiều công với ông này quá rồi. Chị Tepler, ở đây có điện thoại và Gaby sẽ gọi cho ba bạn ấy. Sau đó chị sẽ tự thú với thanh tra Glockner.
Lúc này thì Klacksl mất hết bình tĩnh. Gã nhảy dựng lên, xông vào túm tóc Nicole.
Nữ họa sĩ Nicole rên như bọng khiến thầy Hubi phải ra tay nghĩa hiệp. Bằng tay nghề Judo của chàng võ sĩ một tay, ông gạt phắt tên sếp xuống sàn. Coi, gã lăn lông lốc trên cái bụng tròn như một trái banh, nhưng lại bật dậy tài tình như một con lật đật. Vội vã cuống cuồng, gã nhào tới bức tường lột những bức tranh giả xuống.
Mọi thứ đã muộn màng. Gã vừa mới rớ đến bức thứ ba thì Tarzan… động thủ. Hắn bay đến khóa chặt cổ tay gã và ấn tên sếp chúi đầu trong tư thế quỳ gối.
- Yêu cầu ông ngồi yên không nhúc nhích. Ông định thủ tiêu những bằng chứng kia bằng cách liệng chúng ra cửa hậu xuống đường chắc? Gaby, hãy đưa Tepler tới máy điện thoại, để chị ta rốt cuộc cũng trình diện công lí - một khi đã hối lộ không thành.
Klacksl tháo mồ hôi hột.
Trong lúc Gaby nói chuyện qua điện thoại, gã vẫn thì thào:
- Bỏ tôi ra, chú em! 8.000 mark tiền mặt nếu để tôi thoát qua cổng hậu.
Tròn Vo lên cơn điên tiết. Nó sán lại tên chủ galery và phồng mang lên. Tarzan hoảng hồn:
- Ê, mày đừng phun bậy bạ lỡ trúng tao giờ. Vào nhà vệ sinh nhổ lẹ đi, không thứ nước sô-cô-la ấy trào qua lỗ tai mày đó.
Đúng tám phút sau, thanh tra Glockner có mặt. Ông xuất hiện ở phòng tranh K. với hai trợ lí của mình.
Hai nhân viên an ninh nhanh chóng khám xét toàn bộ galery. Coi, hầu hết những tác phẩm “thật và quý” treo ở đây đều là của “dỏm”. Glockner cau mày nhìn nữ họa sĩ:
- May cho cô là chỉ vẽ nhái tranh của Cranach. Tuy nhiên cô cũng phải về Tổng nha cảnh sát với chúng tôi để làm biên bản.
Hubi choáng váng:
- Cô… cô ấy cũng bị bắt sao? Tôi… tôi sẽ kiếm ngay một luật sư, cô ấy chỉ bị lợi dụng về mặt cơm áo…
Thanh tra Glockner an ủi thầy:
- Cô ấy chỉ là một mắt xích nhỏ trong vụ này. Thầy khỏi tốn công làm gì. Nếu có phải ra tòa thì cô ấy cũng sẽ lãnh án nhẹ nhàng thôi.
Gaby hôn vào má bố đúng nghi thức chia tay. Cửa galery bị niêm phong. Trong lúc Klacksl bị còng thì Nicole Tepler lẽo đẽo trà trộn vào các nhân viên an ninh, cố tạo ấn tượng mình không thuộc đám người bị bắt.
Riêng các người hùng của chúng ta ư? Tứ quái nhìn theo chiếc xe cảnh sát. Thầy Hubi thì thở dài vì sẽ không được thấy Nicole hàng ngày.
Tròn Vo tuyên bố:
- Từ nay mình chẳng dại để dành nước bọt nữa. Cứ như là bị chìm trong trận lụt ấy. Lại còn không rảnh cái miệng để mà nhai sô-cô-la nữa chớ.
*
Chiếc xe tuần tra vừa biến mất là năm thầy trò nhổ neo từ giã phòng tranh K. Tứ quái hiểu tâm sự ngổn ngang của thầy Hubi. Ông rầu rĩ:
- Cầu cho cô Tepler khả ái tai qua nạn khỏi.
Tarzan nói thẳng:
- Thật lòng mà nói, em thấy cô ta đâu có gì đặc biệt, thưa thầy.
Ông thầy không chịu thua:
- Cô ấy là một cô gái quyến rũ tuyệt vời!
Tarzan ngán ngẩm nghĩ: thầy Hubi mù quáng thật rồi. Hi vọng thầy sẽ không phải vỡ mộng.
Họ đi bộ về ngõ Chim Sẻ.
Lúc chia tay Tứ quái, thầy Hubi bỗng bảo:
- Cô Tepler đã nhận ra chân lí, đã thật sự ăn năn. Vậy có lẽ tôi cũng nên tự thú với cha tôi mọi chuyện. Chốc nữa tôi sẽ gọi điện cho ông cụ.
Tứ quái rất đồng ý với quyết định này. Riêng Karl còn cẩn thận nhắc:
- Nhưng xin thầy chớ đường đột quá. Ý em là thầy hãy cho ông biết từ từ. Ví dụ như bắt đầu từ chuyện nhóm mình đã phát hiện ra một kẻ lừa đảo và một nữ họa sĩ nhái tranh chẳng hạn…
- Tôi hiểu, cảm ơn các em!
Họ chia tay nhau.
Đã tới lúc Tarzan và Tròn Vo phải về kí túc xá. Tròn Vo nhớ tới việc này trước tiên:
- Nếu không mình và đại ca chỉ có nước nhịn đói đi ngủ vì đã qua mất bữa tối.
Gaby gật đầu:
- Mình cũng còn phải tới cửa hàng Karstadt để mua bánh cho con Oskar.
- Vậy đến mai gặp nhau nhé!
Tarzan nói và dịu dàng quàng tay lên vai Gaby.
Karl và Tròn Vo tế nhị ngoảnh nhìn chỗ khác.
Mặt trời đã xuống chân trời. Hoàng hôn bắt đầu buông trên thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất