Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 27 Chương 10: KHÁCH MỜI DANH DỰ

Trước Sau
Trước biệt thự của giám đốc nhà máy Nosiop, cả một nửa số xe hơi sang trọng nhất thành phố đậu thành nhiều dãy dài.

Từ sau biệt thự vẳng ra tiếng ban nhạc chơi trong vườn, nhưng bị át bởi tiếng cười nói râm ran. Một gia nhân đứng ở cổng mời khách vào. Khi thấy Tứ quái và thầy Hubi, ông ta nhăn trán, nói giọng mũi:

- Hôm nay ông giám đốc không tiếp ai!

- Ồ, các cháu đây rồi!

Bà Emma đã kêu lên mừng rỡ, từ phía trong chạy ra chào đón bốn người bạn trẻ, những thám tử tài ba trong vụ “cái hộp phấn” của bà.

Tarzan giới thiệu thầy Hubi với bà, đoạn thêm một lời giải thích cực kì tối nghĩa:

- Tụi cháu đưa tiến sĩ Knoth đến đây như một người khách danh dự. Không có thầy thì mọi việc hỏng bét ngay từ đầu. Và hãng của bà, thưa bà Gisen-Happlich có thể tốn cả triệu mark vô ích.

Bà cụ Emma ngó hắn như thể hắn đang mê sảng vì sốt tới 43 độ. Bà toan hỏi cho ra nhẽ thì một tiếng gào vang lên khủng khiếp:

- Mẹ ơi!

Bà Emma quay ngoắt một trăm tám mươi độ khiến chiếc áo khoác màu da cam xoay tròn. Trời ạ, thằng con trai cưng của bà vừa cầu cứu chứ ai. Hễ đụng chuyện hiểm nghèo là giám đốc Gunter Gisen-Happlich lại trở nên bé bỏng, phải nhờ tới sự chi viện của mẫu thân “hiếu chiến”…

Coi, Gunter chạy xồng xộc xuống cầu thang bất chấp tới vài chục cặp mắt ngơ ngác của bá tánh dự tiệc.

- Mẹ ơi, nguy đến nơi rồi! Nhà máy Nosiop chúng ta trở thành nạn nhân của một vụ tống tiền!

Khách khứa hiếu kì bu lại mỗi lúc một đông.

Tarzan rỉ tai Gaby:

- Ông ta sắp kể ra đấy! Sẽ là một chuyện giật gân. Bữa tiệc sẽ chộn rộn lên cho mà xem.

Công Chúa khẽ cười, thoáng nép vào người cậu bạn, chờ xem.

Ông giám đốc Gisen-Happlich nói tiếp:

- Thưa mẹ và thưa các bạn, xin mọi người cứ tiếp tục. Chúng ta sẽ không khuất phục thế giới tội phạm. Tôi vừa nhận được một cú phôn từ bịnh viện Gertruden, nơi các bác sĩ đang cứu chữa cho Kurt Weinhard, người tài xế đường trường của nhà máy chúng tôi. Bọn tội phạm đã đánh thuốc mê ông ấy tại bãi đậu xe Obermuhle để cướp chiếc xe xì-tẹc chở dung dịch thải cực độc. Chiếc xe đã biến mất không một dấu vết và…



- Thưa ông chủ, có điện thoại.

Gunter tạm ngừng diễn văn để theo người thư kí vào nhà. Chưa đầy một phút, ông ta lại chạy ra, hoảng hốt:

- Thưa mẹ và thưa các bạn, cú phôn vừa rồi là của bọn cướp. Một kẻ tự xưng là phát ngôn viên của nhóm “Sát Hại Kinh Tế” vừa gọi điện đến. Chúng đòi tôi phải trả một triệu mark để chuộc chiếc xe xì-tẹc bị mất tích, bằng không chúng sẽ trút dung dịch cực độc đó xuống mọi nơi trong thành phố chúng ta. Mẹ ơi, tính sao bây giờ đây?

Bà Emma gào lên như sư tử rống giữa làn sóng người choáng váng:

- Mẹ sẽ tấn công và tiêu diệt chúng. Bọn khốn kiếp sẽ không nhận được một cắc!

Ngó bà, năm thầy trò Tarzan bỗng cười vang khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. Bà già “hiếu chiến” hiểu ngay có… vấn đề, chứ sao, với bốn thám tử siêu nhân từng tìm ra “hộp phấn” thì chiếc xì-tẹc đâu có gì là ghê gớm phải không? Cách gì, chiếc xe cũng lớn hơn… cái hộp.

Karl giục:

- Nói đi, Tarzan!

Tarzan cũng thấy đã đến lúc công bố mọi chuyện.

- Thưa ông giám đốc, chiếc xe hóa chất của ông hiện đang ở thung lũng Địa Ngục, mà cụ thể là bị giấu trong đường hầm. Dung dịch cực độc mà ông nói vẫn chưa bị sứt mẻ. Hai thủ phạm cướp chiếc xe cũng có mặt ở đó với tay chân bị trói vào mũi và đuôi xe. Hai gã đó là Ottmar Lohmann và Bert Gnaski. Chúng đã bị đám “Sát Hại Kinh Tế” phỗng tay trên. Ba tên “Sát Hại” đó là Nicole Tepler, Magda Tepler và… Fred. Địa chỉ của chúng, cháu cũng xin cung cấp luôn: Số 1 đường Olympia. Về chuyện lí do nào mà tụi cháu phát hiện ra âm mưu của chúng thì bao giờ có món lợn quay, tụi cháu xin kể lại.

Trong sự im lặng chưa từng thấy của khu vườn nhà Gisen-Happlich, giọng hò reo của thằng mập Kloesen nghe thấy… ghét:

- Hoan hô ý kiến cuối cùng của đại ca! Có thực mới vực được đạo. Thiếu heo quay khó mà… đặc vụ nổi.

Bây giờ thì đến phiên bà cụ Emma:

- Gunter, bốn bạn trẻ này là nhóm TKKG mà mẹ đã kể với anh đấy. Họ đã giúp mẹ giải quyết vụ “hộp phấn”. Và hôm nay, họ lại cứu hãng Nosiop của chúng ta và cứu cả môi trường trong sạch. Lại đây, Gunter. Anh hãy tạ ơn họ đi.

Gunter lập tức bước xuống như một cái máy. Ông lắp bắp một cách vất vả:

- Tôi… tôi thật không biết phải nói sao. Cảm ơn ông và các em!

Tròn Vo mở lớn mắt:



- Còn… món héo quay thì sao, thưa ông?

- Tôi sẽ cho gia nhân dọn ra liền, thưa cậu bé.

*

Sau đó mười lăm phút, hai xe tuần tra cảnh sát hụ còi phóng đến thung lũng Địa Ngục thu hồi chiếc xe xì-tẹc và hai tên cướp hết thời Ottmar và Gnaski. Một xe cảnh sát khác có vũ trang đầy đủ cũng ập tới căn nhà số 1 đường Olympia. Đương nhiên là hai mẹ con Nicole và Fred Bảnh Trai cũng bị tóm gọn ghẽ.

Lúc bọn phạm tội lục tục nối đuôi nhau vào nhà giam cũng là lúc bữa tiệc ngoài trời vui vẻ hơn bao giờ hết. Còn phải hỏi, thầy Hubi độc thân nhẹ dạ đã… nặng lòng trở lại. Có cần thiết phải giới thiệu mối ưu tư mới làm thầy “nặng lòng” không nhỉ? Trong đám đông vây quanh Tứ quái ngưỡng mộ, một cô giáo trẻ măng đã kề tai Gaby hỏi nhỏ:

- Ổng có cùng tham gia bắt cướp với các em không?

- Có, chị à. Thầy Hubi của tụi em dễ thương lắm. Ổng…

Cô bé định nói “thầy mới bị một cú sốc dữ dội” nhưng bụm miệng kịp. Tại sao lại không bụm miệng chứ, bởi cô giáo trẻ măng đã cùng với ông thầy hội họa lướt đi trong một điệu Tango. Sau này Tứ quái được biết cô giáo trẻ dạy trường nữ sinh này tuy không biết vẽ nhưng lại say mê những chiếc ô-tô tốc độ cao.

Karl quay sang ba quái nhận xét:

- Cuối cùng hình như thầy cũng đã gặp được người đàn bà của trái tim mình.

Ba tháng sau, hai người làm lễ đính hôn thay cho câu trả lời với lũ trẻ. Coi, tại bữa tiệc trăm năm hạnh phúc của thầy Hubi, Tròn Vo vừa trao bó hoa lớn vừa tủm tỉm cười:

- Thưa thầy cô, đây là hoa thật chớ không giống hoa… vẽ theo trường phái tranh Cranach. Ơ, em không… định nói vậy. Em chỉ đại diện nhóm TKKG tặng hoa cho thầy cô.

Mắt thầy Hubi long lanh vì xúc động. Ông ôm chặt vai thằng mập:

- Cảm ơn các em. Riêng Willi, em chẳng cần phải thọ giáo ai hết. Sau đám cưới thầy sẽ kèm em về hội họa.

- Trời đất!

GIỚI THIỆU TẬP SAU

Những người nuôi chó cảnh trong thành phố một ngày kia bị khủng bố tinh thần: Thoạt tiên là chó mất tích, rồi chủ chó bị tống tiền với lời đe dọa khủng khiếp về số phận những con chó.

Bọn trộm chó hoạt động ngày một trắng trợn hơn. Chúng không biết rằng ở thành phố này còn có TKKG – những người luôn yêu quý và bảo vệ súc vật. Ta hãy chờ xem TKKG ra tay trong vụ này nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau