Quyển 29 Chương 3: ÂM MƯU VÀ ÂM MƯU
Tứ quái sánh vai nhau bước ra khỏi phòng tập Strong. Ngoài trời, cơn dông chuẩn bị kéo đến. Bốn đứa không thể làm được gì trong thời tiết đỏng đảnh này nên đành lui hết về hậu cứ. Hậu cứ của chúng hiện giờ là gia đình Công Chúa chớ còn phải bàn tán. Chúng cũng hi vọng sẽ biết thêm điều gì đó từ ba của Gaby nữa.
Mà quả thật như vậy, tại phòng khách ấm áp nhà Gaby, thanh tra Glockner “đãi” Tứ quái những tin tức mới nhất:
- Thế này các con, tôi đã chất vấn tên Manowsky. Gã khai rằng cô nàng Nicole Fiebig chỉ là nhân tình qua đường của gã và gã không dại dột gì thân thiết hơn với một nữ tội phạm nguy hiểm như thế. Gã còn láu cá cho địa chỉ một phòng trọ tại phố Hàng Hoa. Nhưng gã thừa biết khi các đồng nghiệp của tôi đến là cánh chim đã rời tổ từ lâu. Thế đấy, Nicole đã rúc về một chỗ nào đó mà có lẽ chỉ mình gã biết. Tạm thời cảnh sát vẫn tiếp tục theo dõi trung tâm thể hình Mano và chờ dịp tên cáo già này tiếp xúc với ả.
Tròn Vo nản lòng. Sự hiếu chiến trong con người phốp pháp của nó biến mất. Nó che miệng ngáp dài:
- Cháu chán những cuộc mạo hiểm không tương lai quá rồi. Cháu chỉ muốn làm một công dân bình thường tôn trọng sự điều độ của cơ thể. Chẳng hạn giờ này bụng cháu đang biểu tình, sau khi tại phòng tập Strong cháu vừa nâng tới 6 tấn 75… Trời, cái mồm tai hại của cháu!
Bà Glockner đứng ngay ngưỡng cửa phòng phì cười vì điệu bộ của Tròn Vo. Giọng bà hiền khô:
- Cô hiểu cái bụng cháu rồi. Ở dưới còn món mì sợi và thịt bò hầm. Cháu xuống bếp với cô.
Thằng mập đứng lên nhẹ nhàng:
- Thật tình cháu định nhịn ăn để giữ eo kia, thưa cô. Nhưng cô đã mời nhiệt tình vậy, cô Glockner yêu quý, thì… Hì, hì…
*
Tại một sào huyệt cực kì kín đáo, Nicole cũng… che miệng ngáp dài. Có điều cái ngáp của ả không phải vì đói mà vì quá mệt mỏi sau bấy nhiêu gay cấn. Mái tóc đen nhánh của ả xõa xượi ôm lấy mặt, cặp mắt sáng loáng như đầu tên lửa được đánh bóng.
Claus Bink xun xoe:
- Uống thêm li cô-nhắc nhé?
Nicole ngạc nhiên:
- Ủa, hôm nay ông bạn mắc chứng gì mà nói năng lọng ngọng thế hả?
Claus Bink giật mình đưa… lưỡi về vị trí cũ. Gã cười hô hố:
- À, thì ra cô ngạc nhiên về “cái lưỡi” của tôi. Nó đã quen diễn xuất đến nỗi thành… quán tính. Chẳng là tôi thường chêm một miếng băng dính trên lưỡi để đi hù các cửa hàng thịt moi tiền của chúng, riết thành quen. Cái này nếu bị “bể” cũng miễn vô tù, bất quá chịu phạt tiền là cùng. Tuyệt diệu không. Được cái ở đây chẳng đứa nào biết về những vụ hai ta đã làm bên Italia cả.
Nicole đu đưa cặp giò trên đi-văng:
- Mưu mẹo của anh kể ra cũng có lí đấy. Nhưng… hèn. Một thằng anh chị từng ngang dọc như anh mà lại chịu đi lừa mấy gã hàng thịt bằng cái lưỡi ư?
- Hèn hay không hèn, tôi cần cóc gì. Có xu nào trên đường tôi nhặt tất. Nhưng bản chất của một con hổ cuối cùng vẫn là móng vuốt. Tôi đang mài giũa móng vuốt chụp một con mồi vĩ đại.
Nicole gật gù có vẻ hài lòng. Ả chiêu một hơi cạn li cô-nhắc rồi thừ người. Trong đầu ả lấp loáng những người đàn ông. Thứ nhất là lão Lothar Voss với mớ “thù lao” không dưới 200.000 mark. Thứ hai, gã kép Dieter Manowky sừng sững với bản tính cứng rắn và tàn bạo. Thứ ba là gã chiến hữu cũ, Claus Bink. Nghĩ cũng tội cho Claus Bink, tên lưu manh này vốn thương ả âm thầm từ khi ả còn cặp với hàng tá đại thương gia Italia. Chẳng phải vậy sao. Chiều nay, khi nghe tin ả cần sự giúp đỡ, Claus Bink đã mau mắn đánh liền chiếc xe cà tàng rước “hoàng hậu” của gã về nhà. Thử hỏi sau biết bao bể dâu sóng gió, còn ai chung tình hơn gã nữa.
Ấy thế mà còn lâu gã mới có chỗ đứng trong trái tim bằng… giấy bạc của Nicole. Cứ nhìn gã là đủ thấy nản. Gã làm sao bảnh bằng Dieter Manowsky. Coi, mới 28 tuổi mà mi mắt trái đã sụp xuống như một con cú. Ừ nhỉ, biết đâu kiếp trước Claus Bink là một con cú thật…
“Con cú” thăm dò:
- Ở đây cô sẽ được tuyệt đối an toàn. Sao, cô muốn bắn tiếng cho thằng Manowsky nào đó thật hả?
- Đừng kêu người ta bằng… thằng. Hiện nay anh ta đang là kép của tôi.
- Hừm, hừm…
- Tôi đã phôn cho anh ấy, và Mano sẽ tới đây, khi nào biết chắc không có gã cớm nào bám đuôi.
- Hừm, hừm…
- Rồi anh sẽ thích Mano, Claus ạ. Anh ta sẽ là một chiến hữu thượng hạng của anh. Anh ta cũng thích chơi chất nổ giống anh vậy.
Lại còn thế nữa - Bink nghĩ thầm và nhún vai.
- Cú tiếp theo đây tôi muốn làm cùng cô, cần thêm một kẻ thứ ba nữa. Mano có thích hợp không?
- Mano làm bất cứ việc gì ra tiền!
Bink đứng lên đi tới cửa sổ nhìn xuống phố. Trời đang mưa. Bóng tối bắt đầu đổ bộ lên dãy chung cư xấu xí. Tiếng Nicole rù rì phía sau:
- Vốn liếng bước đầu của tôi chỉ có… 20 viên kim cương. Không, tôi sẽ chưa bán chúng ngay đâu, Claus. Có lẽ tôi sẽ bắt chước lão Voss gửi nhà băng phòng khi gặp khó khăn.
Ả vuốt ve cái túi nằm bên cạnh, chạm cả vào khẩu súng lục. Bink cười khẩy:
- Hồn ai nấy giữ. 200.000 mark của cô thuộc về cô. Nhưng mớ chiến lợi phẩm đó chỉ là ba cái lẻ tẻ.
- Hả?
- Cô có biết tôi đã chịu khổ nhục kế thế nào thời gian qua không. Đâu phải tôi chỉ “xin đểu” thiên hạ bằng màn “đứt lưỡi”, mà còn phải làm cu li khuân vác kiếm sống nữa cơ đấy. Tôi đã cắn răng làm bốc xếp suốt bốn tuần trong cửa hàng Bông Hồng để rồi hôm nay… hà hà, hôm nay tôi đã lên xong một kế hoạch tuyệt diệu cho cú làm ăn sắp tới.
Nicole bồn chồn:
- Nói đi Claus?
- Lịch tấn công cửa hàng Bông Hồng đã đâu vào đó. Lúc mười chín giờ ngày thứ sáu, khi chiếc xe chở tiền đậu ở sân sau cửa hàng, chuẩn bị chở tiền thu được cả tuần đến nhà băng thì chúng ta sẽ ra tay. Hai nhân viên áp tải sẽ bị hạ gục bằng chùy cao su khi chúng chất các bao tải tiền lên xe. Chuyện đột nhập để tôi lo, tôi biết cách vào sân sau không một ai trông thấy. Gã bồ của cô khoẻ chớ?
- Như một con bò mộng.
- Tốt. Vậy thì hợp tác làm ăn được. Trên đường trở ra phố, chúng tôi sẽ thủ tiêu vũ khí, găng tay và mặt nạ. Riêng cô có nhiệm vụ cho xe đón lõng ngay cạnh lối vào sân. Một chiếc xế hộp màu trắng chôm chỉa ở đâu cũng được nhưng làm ơn phủ màu xanh…
- Cái gì?
- Còn cái gì nữa. Chúng ta sẽ dán một lớp bóng kính màu xanh lên lớp sơn trắng trên chiếc xe mà cô cầm lái để đánh lạc hướng bọn cớm. Và cũng để qua mặt bọn cớm trên xa lộ, chúng ta sẽ chạy đến khu rừng nhỏ cạnh cầu. Ở đó có một chiếc Camping mà tôi đã thuê trước chờ sẵn. Tôi và cô sẽ đổ bộ sang xe mới rồi trở lại thành phố. Cô thấy sao hở Nicole? Hoàn hảo chớ? Bọn cớm làm sao biết cặp uyên ương đi ngược chiều chúng là những tên cướp thượng thặng. Riêng phần Mano của cô, hừ… gã có nhiệm vụ lột lớp bóng kính xanh khỏi chiếc xe trắng và đổi bảng số. Từ rừng, gã sẽ đáo ra xa lộ. Có thể gã sẽ bị cảnh sát chặn lại. Nhưng có sao đâu, gã trong sạch như tuyết!
Mắt Nicole long lanh. Ả mỉm cười:
- Anh đáng mặt quân sư đấy, Claus. Nhưng anh quên là tôi đang bị truy nã. Lỡ bọn cớm trông thấy tôi…
- Chúng làm sao nhận ra cô, Nicole. Tôi phải hô biến cô thành một cô gái tóc vàng với mớ giấy tờ giả chứ. Cô quên rằng tôi là thằng chuyên tiêu thụ các căn cước gỉa sao. Tôi nắm trong tay một kẻ tay tổ của nghề làm căn cước giả. Cả tôi cũng sẽ xài thứ giấy tờ ấy.
Nicole có vẻ hài lòng hoàn toàn:
- Bá cháy con… bọ chét. Tôi tham dự hai tay. Tuy nhiên chúng ta phải chờ Mano, anh ấy có những kế hoạch khác cũng “ngon cơm” lắm.
- Cụ thể là gì chứ?
Đúng lúc đó thì chuông cửa réo vang. Bink ra sảnh mở cửa. Gã không ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là một tên to con đứng lừng lững.
- Tôi là Manowsky. Bink hả?
- Tôi đây, đích thị!
Manowsky buông bàn tay bắt hờ hững ra chạy bổ đến phòng khách. Mẹ kiếp, gã đô vật lôi phắt ả bồ trên đi-văng ẵm vòng vòng như bế nựng trẻ con, rót vào tai ả những lời tán dương:
- Trong em tuyệt lắm, cô gái kim cương ạ. Giỏi lắm. Em đã lượm cái túi kim cương một cách ngon ơ. Ê, nhưng tại sao em lại để cho một thằng nhãi ranh phá đám được…
- Ư… ưm, đừng tưởng nó là nhãi. Nó cao lớn gần bằng anh và rất dáng gờm. Nó như nhìn thấu gan ruột em. Thằng chó chết đó hình như tên là Peter Carsten, có biệt hiệu là Tarzan. Nếu nó rơi vào tay anh, tốt nhất là hãy giết nó đi.
Manowsky cười hô hố:
- Lệnh của em sẽ đươc thi hành, bà hoàng ạ.
Nicole thở mạnh cho cơn phấn khích lắng xuống. Ả chỉ tay về tên chủ nhà:
- Đây là Claus Bink, anh Dieter ạ. Anh ấy là chiến hữu của em hồi xưa.
Hai tên ma đầu nhăn nhở nhìn nhau. Bink có vẻ hài lòng ra mặt, cái thằng hữu dũng vô mưu này đối với gã chỉ là thứ hạng bét. Sử dụng xong một lần rồi bỏ… xuống âm phủ dễ dàng. Mano thì cười thầm trong lòng, tưởng tay anh chị chiến hữu của tình nhân gã là ai, chứ loại “gió thổi bay” như Claus Bink thì đâu có gì phải nể.
Ấy vậy mà chỉ nửa giờ sau gã buộc phải thay đổi ý kiến. Coi, cái thằng Bink ốm nhách kia đáng kính trọng thiệt. Kế hoạch cướp cửa hàng của gã tinh vi đến nỗi chẳng thừa thiếu một chi tiết nào.
Mano gật gù:
- Vụ xài chiếc Camping thuê quả là tuyệt vời. Hay, hay. Tôi đồng ý. Chúng ta cùng hợp tác vụ này.
Bink tỉnh bơ:
- Tôi rất mừng. Về sự hợp tác của chúng ta, tôi có linh cảm sẽ tốt đẹp.
- Ừ… ừm, nói thật với ông bạn nghe, tôi làm là vi Nicole. Tôi muốn cô ấy trở thành một bà hoàng xứng đáng với nhan sắc của mình.
Bink làm ra vẻ tò mò, nhìn Mano như một con ếch ngước nhìn một con hươu cao cổ, ngưỡng mộ - mặc dù gã đâu có thấp hơn Mano. Thái độ ấy khiến khối kẻ mắc mưu gã.
Ngay cả Nicole cũng không hiểu hết tâm địa của Bink, dù ả vẫn biết Bink là người mềm mỏng nhưng khi cần thì rất cứng rắn – và cố nhiên Bink không phải là một gã trai hoang dã như Mano.
Mano có một bộ mặt ngoại thành điển hình, to bè và rắn câng, ngày nào cũng tắm nắng nhân tạo. Tóc đã vàng còn nhuộm cho vàng thêm. Gã có thể dự giải vô địch toàn bang về thể hình, cơ bắp cuồn cuộn như chen lấn nhau, muốn nứt cả áo khoác da. Gã còn tự hào về những chiếc răng vàng.
Bink làm bộ thân tình:
- Nghe Nicole nói rằng anh cũng có một số dự tính. Nói ra đi, Dieter thân mến. Mano uống liền một lượt hai li cô-nhắc rồi tư lự. Có nên tiết lộ cho thằng ẽo ợt này không nhỉ? Gã nhìn sang Nicole. Thấy cô ả gật đầu, gã vớ luôn chai rượu rồi bô bô một mạch:
- Giữa chúng ta thì chẳng có gì bí mật đâu. Tôi muốn làm ông trùm của các phòng tập thể hình anh bạn ạ. Các phòng tập trong thành phố này phải nằm trong tay tôi, sau đó thì đến toàn bang, toàn liên bang và cuối cùng là cả châu Âu. Rõ ràng đây là công việc không phải một sớm một chiều, tuy nhiên tôi sẽ làm được. Những ông trùm Mafia địa ốc, thực phẩm, khách sạn, snach bar trên thê giới đều đã thành công bằng con đường đó mà. Họ bắt đầu sự nghiệp của mình từ những cái nhỏ nhất. Vậy anh hiểu chớ Claus, tôi sẽ thành công đến mức toàn thế giới hễ ai muốn rèn luyện thân thể thì đều sẽ tập trong “hệ thống studio Mano”. Ô-kê?
Bink nghe công trình thế kỉ của Mano chỉ bằng một lỗ tai, nhưng gã vẫn gật gù:
- Đúng là ý tưởng vĩ đại của một ông sếp lớn. Cũng có vẻ Mafia đấy chớ. Xin chúc mừng Nicole về anh bạn của cô. Hi vọng lúc ấy Nicole sẽ thực sự sống như một bà hoàng.
- Tất nhiên. Tôi làm giàu làm gì nếu thiếu sự cộng hưởng của Nicole. Ha ha, trước tiên tôi và mấy thằng đàn em sẽ hỏi thăm sức khỏe bọn chủ các phòng tập. Thằng nào từ chối không chịu ở dưới trướng tôi là nhừ đòn. Một tay găng-xtơ cỡ lớn là phải biết xử sự như vậy.
- Đúng, đúng! Đó là “sách” của dân găng-xtơ Hoa Kì. Hoặc các phòng tập về tay anh, hoặc anh phá hủy chúng.
Mano cười khùng khục trong cổ họng:
- Mình “hợp rơ” nhau đấy Bink. Tôi sẽ tung hỏa mù khiến những thằng ngốc cứ tưởng sau lưng tôi là Mafia. Và tôi chỉ là tay chân của băng đảng quốc tế tại thành phố.
- Chà, tuyệt đó. Nhưng sao lại phải làm vậy?
- Vì như thế bọn chủ các phòng tập sẽ không dám cầu cứu tụi cớm. Chỉ cần nghe đến Mafia là đám lương thiện đủ rét run. Ai dại chi chọc vào đống kiến lửa Mafia chớ. Hừ, cả cái thằng Strong trước sau gì rồi cũng phải biết điều, nếu nó không muốn thay một bộ xương sườn khác.
Bink ngơ ngác:
- Strong là ai?
- Là một tên chủ cứng cổ của một phòng tập đang làm ăn khấm khá. Tôi sẽ trị thằng này làm gương cho đám thỏ đế kia.
Bink đột nhiên im lặng. Nhưng gã im không phải vì thán phục chương trình bành trướng thế lực của Mano là vì… mắc cười. Trời ạ, một thằng ếch ngồi đáy giếng như Mano mà bày đặt làm ông chủ. Đúng là điếc không biết sợ súng.
Bink có ba lí do để khử Mano. Thứ nhất, một thằng ba hoa múa mép và thích “nổ” như Mano cực kì nguy hiểm cho việc mánh mung đại sự. Chỉ nội chuyện y muốn khếch trương giang sơn cũng đủ tử. Càng le lói thì càng bị cớm chú ý chớ sao. Thứ hai, Mano đang là tình địch của gã. Y đã hớp hồn Nicole khiến Bink điên tiết, phải khử y để chiếm cô ả về mình. Thứ ba, và cũng là quan trọng hơn hết là Mano sẽ tước đi của Bink một phần hùn. Một phần ba số của cải cướp được đâu có ít. Chẳng thà lấy một phần ba của Mano chia thêm cho ả Nicole. Còn phải hỏi, nữ quái mà thấy tiền là quên ngay kẻ đang mơ làm thống soái các phòng tập ở… âm phủ. Có tiền mua tiên cũng được mà.
Bink tủm tỉm cười. Khử Mano sau khi lấy được tiền của Bông Hồng dễ như giết một con kiến trong lòng bàn tay. Thằng đô vật hữu dũng vô mưu kia theo lời Nicole cũng khoái chơi chất nổ. Vậy thì dễ ợt. Dĩ độc trị độc. Mình sẽ tặng cho nó một trái bom mà đến khi “bùm” nó mới biết. Hà hà, lúc xong chuyện Nicole có trách cũng huề cả làng. Thay kép mới như thay áo là sở trường của “nàng”, ai còn lạ.
Bink liếc gã đồng bọn bất đắc dĩ đang dốc vào miệng những giọt rượu cuối, bĩu môi khinh bỉ.
Coi, còn lâu cái đầu cám sú của Mano mới nhận biết con rắn độc ở kế bên cạnh. Gã chủ phòng tập vẫn cười hô hố:
- Tôi về đây ông bạn. Bữa nay thứ bảy phải mở cửa phòng tập tới tận mười giờ. Sau này làm trùm rồi thì tôi sẽ khỏi lo ba cái việc vặt vãnh này.
Nicole cười thật tươi:
- Tạm thời em ở đây với Claus.
Mano không phản đối. Rõ ràng gã coi cái thằng bạn cũ ẽo ợt của cô bồ không đáng một xu gỉ, ít nhất cũng là về khoản hấp dẫn phụ nữ
Gã quay sang Bink, khoe thêm:
- Anh bạn biết không, ở phòng tập tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một người kế vị: Gunter Polke. Đúng thế, khi tôi trở thành ông trùm kinh doanh những thứ khác lợi hại hơn thì Gunter sẽ coi sóc vương quốc thể hình.
Bink thơ ơ:
- Tôi chưa hề nghe cái tên ấy.
Nicole giải thích:
- Gunter có biệt danh “Người Mẫu”, xuất thân từ một dòng họ cực kì danh giá đó.
Bink ngó chai cô-nhắc sạch bách mà trong bụng tức tối. Nhưng gã vẫn thơn thớt:
- Vậy hả? Càng tốt cho việc làm ăn chớ sao.
Manowsky cười ha hả:
- Bác ruột của Gunter là một tay đại triệu phú, giàu đến mức độ miễn bàn. Ông ta tên Oswald Recbmann, là ông chủ của một tập đoàn công nghiệp hỗn hợp sản xuất máy móc, xà phòng, ngói lợp, kẹo và phân hóa học. Chỉ xui là ông ta chẳng ưa thằng cháu ruột chút nào. “Người Mẫu” Gunter hận lắm nên đành phải móc ngoặc với đám xã hội đen như tôi để lập nghiệp. Giá mà Oswald chỉ chia cho thằng đẹp trai ấy một phần mười gia tài thì nó đâu có đi theo tôi. Vậy mà ông ta chẳng buồn thí cho nó một cắc.
Gã dừng lại rồi đột ngột phấn khởi:
- Nhưng giờ thì chúng ta sắp có vốn rồi. Cửa hàng Bông Hồng sẽ là một phi vụ đặc biệt để ai nấy phất lên.
Thằng cha có vẻ kết vụ này dữ - Bink khoái chí nghĩ thầm và mỉm cười thân ái. Gã mặc kệ cho cô ả Nicole tiễn tình nhân ra tận cửa. Coi, cô ả còn chồm lên hôn gã bò mộng một cái khá đắm đuối. Có điều cái hôn không tới đích, chớ sao. Mano đã nốc quá nhiều rượu nên loạng choạng đảo qua đảo lại khiến đôi môi đỏ chót của Nicole trượt qua cổ áo pull màu trắng của gã, để lại một dấu son như đèn hiệu giao thông.
Mà quả thật như vậy, tại phòng khách ấm áp nhà Gaby, thanh tra Glockner “đãi” Tứ quái những tin tức mới nhất:
- Thế này các con, tôi đã chất vấn tên Manowsky. Gã khai rằng cô nàng Nicole Fiebig chỉ là nhân tình qua đường của gã và gã không dại dột gì thân thiết hơn với một nữ tội phạm nguy hiểm như thế. Gã còn láu cá cho địa chỉ một phòng trọ tại phố Hàng Hoa. Nhưng gã thừa biết khi các đồng nghiệp của tôi đến là cánh chim đã rời tổ từ lâu. Thế đấy, Nicole đã rúc về một chỗ nào đó mà có lẽ chỉ mình gã biết. Tạm thời cảnh sát vẫn tiếp tục theo dõi trung tâm thể hình Mano và chờ dịp tên cáo già này tiếp xúc với ả.
Tròn Vo nản lòng. Sự hiếu chiến trong con người phốp pháp của nó biến mất. Nó che miệng ngáp dài:
- Cháu chán những cuộc mạo hiểm không tương lai quá rồi. Cháu chỉ muốn làm một công dân bình thường tôn trọng sự điều độ của cơ thể. Chẳng hạn giờ này bụng cháu đang biểu tình, sau khi tại phòng tập Strong cháu vừa nâng tới 6 tấn 75… Trời, cái mồm tai hại của cháu!
Bà Glockner đứng ngay ngưỡng cửa phòng phì cười vì điệu bộ của Tròn Vo. Giọng bà hiền khô:
- Cô hiểu cái bụng cháu rồi. Ở dưới còn món mì sợi và thịt bò hầm. Cháu xuống bếp với cô.
Thằng mập đứng lên nhẹ nhàng:
- Thật tình cháu định nhịn ăn để giữ eo kia, thưa cô. Nhưng cô đã mời nhiệt tình vậy, cô Glockner yêu quý, thì… Hì, hì…
*
Tại một sào huyệt cực kì kín đáo, Nicole cũng… che miệng ngáp dài. Có điều cái ngáp của ả không phải vì đói mà vì quá mệt mỏi sau bấy nhiêu gay cấn. Mái tóc đen nhánh của ả xõa xượi ôm lấy mặt, cặp mắt sáng loáng như đầu tên lửa được đánh bóng.
Claus Bink xun xoe:
- Uống thêm li cô-nhắc nhé?
Nicole ngạc nhiên:
- Ủa, hôm nay ông bạn mắc chứng gì mà nói năng lọng ngọng thế hả?
Claus Bink giật mình đưa… lưỡi về vị trí cũ. Gã cười hô hố:
- À, thì ra cô ngạc nhiên về “cái lưỡi” của tôi. Nó đã quen diễn xuất đến nỗi thành… quán tính. Chẳng là tôi thường chêm một miếng băng dính trên lưỡi để đi hù các cửa hàng thịt moi tiền của chúng, riết thành quen. Cái này nếu bị “bể” cũng miễn vô tù, bất quá chịu phạt tiền là cùng. Tuyệt diệu không. Được cái ở đây chẳng đứa nào biết về những vụ hai ta đã làm bên Italia cả.
Nicole đu đưa cặp giò trên đi-văng:
- Mưu mẹo của anh kể ra cũng có lí đấy. Nhưng… hèn. Một thằng anh chị từng ngang dọc như anh mà lại chịu đi lừa mấy gã hàng thịt bằng cái lưỡi ư?
- Hèn hay không hèn, tôi cần cóc gì. Có xu nào trên đường tôi nhặt tất. Nhưng bản chất của một con hổ cuối cùng vẫn là móng vuốt. Tôi đang mài giũa móng vuốt chụp một con mồi vĩ đại.
Nicole gật gù có vẻ hài lòng. Ả chiêu một hơi cạn li cô-nhắc rồi thừ người. Trong đầu ả lấp loáng những người đàn ông. Thứ nhất là lão Lothar Voss với mớ “thù lao” không dưới 200.000 mark. Thứ hai, gã kép Dieter Manowky sừng sững với bản tính cứng rắn và tàn bạo. Thứ ba là gã chiến hữu cũ, Claus Bink. Nghĩ cũng tội cho Claus Bink, tên lưu manh này vốn thương ả âm thầm từ khi ả còn cặp với hàng tá đại thương gia Italia. Chẳng phải vậy sao. Chiều nay, khi nghe tin ả cần sự giúp đỡ, Claus Bink đã mau mắn đánh liền chiếc xe cà tàng rước “hoàng hậu” của gã về nhà. Thử hỏi sau biết bao bể dâu sóng gió, còn ai chung tình hơn gã nữa.
Ấy thế mà còn lâu gã mới có chỗ đứng trong trái tim bằng… giấy bạc của Nicole. Cứ nhìn gã là đủ thấy nản. Gã làm sao bảnh bằng Dieter Manowsky. Coi, mới 28 tuổi mà mi mắt trái đã sụp xuống như một con cú. Ừ nhỉ, biết đâu kiếp trước Claus Bink là một con cú thật…
“Con cú” thăm dò:
- Ở đây cô sẽ được tuyệt đối an toàn. Sao, cô muốn bắn tiếng cho thằng Manowsky nào đó thật hả?
- Đừng kêu người ta bằng… thằng. Hiện nay anh ta đang là kép của tôi.
- Hừm, hừm…
- Tôi đã phôn cho anh ấy, và Mano sẽ tới đây, khi nào biết chắc không có gã cớm nào bám đuôi.
- Hừm, hừm…
- Rồi anh sẽ thích Mano, Claus ạ. Anh ta sẽ là một chiến hữu thượng hạng của anh. Anh ta cũng thích chơi chất nổ giống anh vậy.
Lại còn thế nữa - Bink nghĩ thầm và nhún vai.
- Cú tiếp theo đây tôi muốn làm cùng cô, cần thêm một kẻ thứ ba nữa. Mano có thích hợp không?
- Mano làm bất cứ việc gì ra tiền!
Bink đứng lên đi tới cửa sổ nhìn xuống phố. Trời đang mưa. Bóng tối bắt đầu đổ bộ lên dãy chung cư xấu xí. Tiếng Nicole rù rì phía sau:
- Vốn liếng bước đầu của tôi chỉ có… 20 viên kim cương. Không, tôi sẽ chưa bán chúng ngay đâu, Claus. Có lẽ tôi sẽ bắt chước lão Voss gửi nhà băng phòng khi gặp khó khăn.
Ả vuốt ve cái túi nằm bên cạnh, chạm cả vào khẩu súng lục. Bink cười khẩy:
- Hồn ai nấy giữ. 200.000 mark của cô thuộc về cô. Nhưng mớ chiến lợi phẩm đó chỉ là ba cái lẻ tẻ.
- Hả?
- Cô có biết tôi đã chịu khổ nhục kế thế nào thời gian qua không. Đâu phải tôi chỉ “xin đểu” thiên hạ bằng màn “đứt lưỡi”, mà còn phải làm cu li khuân vác kiếm sống nữa cơ đấy. Tôi đã cắn răng làm bốc xếp suốt bốn tuần trong cửa hàng Bông Hồng để rồi hôm nay… hà hà, hôm nay tôi đã lên xong một kế hoạch tuyệt diệu cho cú làm ăn sắp tới.
Nicole bồn chồn:
- Nói đi Claus?
- Lịch tấn công cửa hàng Bông Hồng đã đâu vào đó. Lúc mười chín giờ ngày thứ sáu, khi chiếc xe chở tiền đậu ở sân sau cửa hàng, chuẩn bị chở tiền thu được cả tuần đến nhà băng thì chúng ta sẽ ra tay. Hai nhân viên áp tải sẽ bị hạ gục bằng chùy cao su khi chúng chất các bao tải tiền lên xe. Chuyện đột nhập để tôi lo, tôi biết cách vào sân sau không một ai trông thấy. Gã bồ của cô khoẻ chớ?
- Như một con bò mộng.
- Tốt. Vậy thì hợp tác làm ăn được. Trên đường trở ra phố, chúng tôi sẽ thủ tiêu vũ khí, găng tay và mặt nạ. Riêng cô có nhiệm vụ cho xe đón lõng ngay cạnh lối vào sân. Một chiếc xế hộp màu trắng chôm chỉa ở đâu cũng được nhưng làm ơn phủ màu xanh…
- Cái gì?
- Còn cái gì nữa. Chúng ta sẽ dán một lớp bóng kính màu xanh lên lớp sơn trắng trên chiếc xe mà cô cầm lái để đánh lạc hướng bọn cớm. Và cũng để qua mặt bọn cớm trên xa lộ, chúng ta sẽ chạy đến khu rừng nhỏ cạnh cầu. Ở đó có một chiếc Camping mà tôi đã thuê trước chờ sẵn. Tôi và cô sẽ đổ bộ sang xe mới rồi trở lại thành phố. Cô thấy sao hở Nicole? Hoàn hảo chớ? Bọn cớm làm sao biết cặp uyên ương đi ngược chiều chúng là những tên cướp thượng thặng. Riêng phần Mano của cô, hừ… gã có nhiệm vụ lột lớp bóng kính xanh khỏi chiếc xe trắng và đổi bảng số. Từ rừng, gã sẽ đáo ra xa lộ. Có thể gã sẽ bị cảnh sát chặn lại. Nhưng có sao đâu, gã trong sạch như tuyết!
Mắt Nicole long lanh. Ả mỉm cười:
- Anh đáng mặt quân sư đấy, Claus. Nhưng anh quên là tôi đang bị truy nã. Lỡ bọn cớm trông thấy tôi…
- Chúng làm sao nhận ra cô, Nicole. Tôi phải hô biến cô thành một cô gái tóc vàng với mớ giấy tờ giả chứ. Cô quên rằng tôi là thằng chuyên tiêu thụ các căn cước gỉa sao. Tôi nắm trong tay một kẻ tay tổ của nghề làm căn cước giả. Cả tôi cũng sẽ xài thứ giấy tờ ấy.
Nicole có vẻ hài lòng hoàn toàn:
- Bá cháy con… bọ chét. Tôi tham dự hai tay. Tuy nhiên chúng ta phải chờ Mano, anh ấy có những kế hoạch khác cũng “ngon cơm” lắm.
- Cụ thể là gì chứ?
Đúng lúc đó thì chuông cửa réo vang. Bink ra sảnh mở cửa. Gã không ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là một tên to con đứng lừng lững.
- Tôi là Manowsky. Bink hả?
- Tôi đây, đích thị!
Manowsky buông bàn tay bắt hờ hững ra chạy bổ đến phòng khách. Mẹ kiếp, gã đô vật lôi phắt ả bồ trên đi-văng ẵm vòng vòng như bế nựng trẻ con, rót vào tai ả những lời tán dương:
- Trong em tuyệt lắm, cô gái kim cương ạ. Giỏi lắm. Em đã lượm cái túi kim cương một cách ngon ơ. Ê, nhưng tại sao em lại để cho một thằng nhãi ranh phá đám được…
- Ư… ưm, đừng tưởng nó là nhãi. Nó cao lớn gần bằng anh và rất dáng gờm. Nó như nhìn thấu gan ruột em. Thằng chó chết đó hình như tên là Peter Carsten, có biệt hiệu là Tarzan. Nếu nó rơi vào tay anh, tốt nhất là hãy giết nó đi.
Manowsky cười hô hố:
- Lệnh của em sẽ đươc thi hành, bà hoàng ạ.
Nicole thở mạnh cho cơn phấn khích lắng xuống. Ả chỉ tay về tên chủ nhà:
- Đây là Claus Bink, anh Dieter ạ. Anh ấy là chiến hữu của em hồi xưa.
Hai tên ma đầu nhăn nhở nhìn nhau. Bink có vẻ hài lòng ra mặt, cái thằng hữu dũng vô mưu này đối với gã chỉ là thứ hạng bét. Sử dụng xong một lần rồi bỏ… xuống âm phủ dễ dàng. Mano thì cười thầm trong lòng, tưởng tay anh chị chiến hữu của tình nhân gã là ai, chứ loại “gió thổi bay” như Claus Bink thì đâu có gì phải nể.
Ấy vậy mà chỉ nửa giờ sau gã buộc phải thay đổi ý kiến. Coi, cái thằng Bink ốm nhách kia đáng kính trọng thiệt. Kế hoạch cướp cửa hàng của gã tinh vi đến nỗi chẳng thừa thiếu một chi tiết nào.
Mano gật gù:
- Vụ xài chiếc Camping thuê quả là tuyệt vời. Hay, hay. Tôi đồng ý. Chúng ta cùng hợp tác vụ này.
Bink tỉnh bơ:
- Tôi rất mừng. Về sự hợp tác của chúng ta, tôi có linh cảm sẽ tốt đẹp.
- Ừ… ừm, nói thật với ông bạn nghe, tôi làm là vi Nicole. Tôi muốn cô ấy trở thành một bà hoàng xứng đáng với nhan sắc của mình.
Bink làm ra vẻ tò mò, nhìn Mano như một con ếch ngước nhìn một con hươu cao cổ, ngưỡng mộ - mặc dù gã đâu có thấp hơn Mano. Thái độ ấy khiến khối kẻ mắc mưu gã.
Ngay cả Nicole cũng không hiểu hết tâm địa của Bink, dù ả vẫn biết Bink là người mềm mỏng nhưng khi cần thì rất cứng rắn – và cố nhiên Bink không phải là một gã trai hoang dã như Mano.
Mano có một bộ mặt ngoại thành điển hình, to bè và rắn câng, ngày nào cũng tắm nắng nhân tạo. Tóc đã vàng còn nhuộm cho vàng thêm. Gã có thể dự giải vô địch toàn bang về thể hình, cơ bắp cuồn cuộn như chen lấn nhau, muốn nứt cả áo khoác da. Gã còn tự hào về những chiếc răng vàng.
Bink làm bộ thân tình:
- Nghe Nicole nói rằng anh cũng có một số dự tính. Nói ra đi, Dieter thân mến. Mano uống liền một lượt hai li cô-nhắc rồi tư lự. Có nên tiết lộ cho thằng ẽo ợt này không nhỉ? Gã nhìn sang Nicole. Thấy cô ả gật đầu, gã vớ luôn chai rượu rồi bô bô một mạch:
- Giữa chúng ta thì chẳng có gì bí mật đâu. Tôi muốn làm ông trùm của các phòng tập thể hình anh bạn ạ. Các phòng tập trong thành phố này phải nằm trong tay tôi, sau đó thì đến toàn bang, toàn liên bang và cuối cùng là cả châu Âu. Rõ ràng đây là công việc không phải một sớm một chiều, tuy nhiên tôi sẽ làm được. Những ông trùm Mafia địa ốc, thực phẩm, khách sạn, snach bar trên thê giới đều đã thành công bằng con đường đó mà. Họ bắt đầu sự nghiệp của mình từ những cái nhỏ nhất. Vậy anh hiểu chớ Claus, tôi sẽ thành công đến mức toàn thế giới hễ ai muốn rèn luyện thân thể thì đều sẽ tập trong “hệ thống studio Mano”. Ô-kê?
Bink nghe công trình thế kỉ của Mano chỉ bằng một lỗ tai, nhưng gã vẫn gật gù:
- Đúng là ý tưởng vĩ đại của một ông sếp lớn. Cũng có vẻ Mafia đấy chớ. Xin chúc mừng Nicole về anh bạn của cô. Hi vọng lúc ấy Nicole sẽ thực sự sống như một bà hoàng.
- Tất nhiên. Tôi làm giàu làm gì nếu thiếu sự cộng hưởng của Nicole. Ha ha, trước tiên tôi và mấy thằng đàn em sẽ hỏi thăm sức khỏe bọn chủ các phòng tập. Thằng nào từ chối không chịu ở dưới trướng tôi là nhừ đòn. Một tay găng-xtơ cỡ lớn là phải biết xử sự như vậy.
- Đúng, đúng! Đó là “sách” của dân găng-xtơ Hoa Kì. Hoặc các phòng tập về tay anh, hoặc anh phá hủy chúng.
Mano cười khùng khục trong cổ họng:
- Mình “hợp rơ” nhau đấy Bink. Tôi sẽ tung hỏa mù khiến những thằng ngốc cứ tưởng sau lưng tôi là Mafia. Và tôi chỉ là tay chân của băng đảng quốc tế tại thành phố.
- Chà, tuyệt đó. Nhưng sao lại phải làm vậy?
- Vì như thế bọn chủ các phòng tập sẽ không dám cầu cứu tụi cớm. Chỉ cần nghe đến Mafia là đám lương thiện đủ rét run. Ai dại chi chọc vào đống kiến lửa Mafia chớ. Hừ, cả cái thằng Strong trước sau gì rồi cũng phải biết điều, nếu nó không muốn thay một bộ xương sườn khác.
Bink ngơ ngác:
- Strong là ai?
- Là một tên chủ cứng cổ của một phòng tập đang làm ăn khấm khá. Tôi sẽ trị thằng này làm gương cho đám thỏ đế kia.
Bink đột nhiên im lặng. Nhưng gã im không phải vì thán phục chương trình bành trướng thế lực của Mano là vì… mắc cười. Trời ạ, một thằng ếch ngồi đáy giếng như Mano mà bày đặt làm ông chủ. Đúng là điếc không biết sợ súng.
Bink có ba lí do để khử Mano. Thứ nhất, một thằng ba hoa múa mép và thích “nổ” như Mano cực kì nguy hiểm cho việc mánh mung đại sự. Chỉ nội chuyện y muốn khếch trương giang sơn cũng đủ tử. Càng le lói thì càng bị cớm chú ý chớ sao. Thứ hai, Mano đang là tình địch của gã. Y đã hớp hồn Nicole khiến Bink điên tiết, phải khử y để chiếm cô ả về mình. Thứ ba, và cũng là quan trọng hơn hết là Mano sẽ tước đi của Bink một phần hùn. Một phần ba số của cải cướp được đâu có ít. Chẳng thà lấy một phần ba của Mano chia thêm cho ả Nicole. Còn phải hỏi, nữ quái mà thấy tiền là quên ngay kẻ đang mơ làm thống soái các phòng tập ở… âm phủ. Có tiền mua tiên cũng được mà.
Bink tủm tỉm cười. Khử Mano sau khi lấy được tiền của Bông Hồng dễ như giết một con kiến trong lòng bàn tay. Thằng đô vật hữu dũng vô mưu kia theo lời Nicole cũng khoái chơi chất nổ. Vậy thì dễ ợt. Dĩ độc trị độc. Mình sẽ tặng cho nó một trái bom mà đến khi “bùm” nó mới biết. Hà hà, lúc xong chuyện Nicole có trách cũng huề cả làng. Thay kép mới như thay áo là sở trường của “nàng”, ai còn lạ.
Bink liếc gã đồng bọn bất đắc dĩ đang dốc vào miệng những giọt rượu cuối, bĩu môi khinh bỉ.
Coi, còn lâu cái đầu cám sú của Mano mới nhận biết con rắn độc ở kế bên cạnh. Gã chủ phòng tập vẫn cười hô hố:
- Tôi về đây ông bạn. Bữa nay thứ bảy phải mở cửa phòng tập tới tận mười giờ. Sau này làm trùm rồi thì tôi sẽ khỏi lo ba cái việc vặt vãnh này.
Nicole cười thật tươi:
- Tạm thời em ở đây với Claus.
Mano không phản đối. Rõ ràng gã coi cái thằng bạn cũ ẽo ợt của cô bồ không đáng một xu gỉ, ít nhất cũng là về khoản hấp dẫn phụ nữ
Gã quay sang Bink, khoe thêm:
- Anh bạn biết không, ở phòng tập tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một người kế vị: Gunter Polke. Đúng thế, khi tôi trở thành ông trùm kinh doanh những thứ khác lợi hại hơn thì Gunter sẽ coi sóc vương quốc thể hình.
Bink thơ ơ:
- Tôi chưa hề nghe cái tên ấy.
Nicole giải thích:
- Gunter có biệt danh “Người Mẫu”, xuất thân từ một dòng họ cực kì danh giá đó.
Bink ngó chai cô-nhắc sạch bách mà trong bụng tức tối. Nhưng gã vẫn thơn thớt:
- Vậy hả? Càng tốt cho việc làm ăn chớ sao.
Manowsky cười ha hả:
- Bác ruột của Gunter là một tay đại triệu phú, giàu đến mức độ miễn bàn. Ông ta tên Oswald Recbmann, là ông chủ của một tập đoàn công nghiệp hỗn hợp sản xuất máy móc, xà phòng, ngói lợp, kẹo và phân hóa học. Chỉ xui là ông ta chẳng ưa thằng cháu ruột chút nào. “Người Mẫu” Gunter hận lắm nên đành phải móc ngoặc với đám xã hội đen như tôi để lập nghiệp. Giá mà Oswald chỉ chia cho thằng đẹp trai ấy một phần mười gia tài thì nó đâu có đi theo tôi. Vậy mà ông ta chẳng buồn thí cho nó một cắc.
Gã dừng lại rồi đột ngột phấn khởi:
- Nhưng giờ thì chúng ta sắp có vốn rồi. Cửa hàng Bông Hồng sẽ là một phi vụ đặc biệt để ai nấy phất lên.
Thằng cha có vẻ kết vụ này dữ - Bink khoái chí nghĩ thầm và mỉm cười thân ái. Gã mặc kệ cho cô ả Nicole tiễn tình nhân ra tận cửa. Coi, cô ả còn chồm lên hôn gã bò mộng một cái khá đắm đuối. Có điều cái hôn không tới đích, chớ sao. Mano đã nốc quá nhiều rượu nên loạng choạng đảo qua đảo lại khiến đôi môi đỏ chót của Nicole trượt qua cổ áo pull màu trắng của gã, để lại một dấu son như đèn hiệu giao thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất