Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 30 Chương 2: LỆNH GIẾT NGƯỜI

Trước Sau
Trông đằng sau, Gustav Uckmann là một gã đàn ông thật tuyệt. Cao lớn, vạm vỡ, ăn mặc hợp thời trang. Mái tóc nâu cuộn thành búp xõa xuống gáy. Còn ngó từ chính diện thì mọi vẻ đẹp cân đối của hình thể đâm ra phản bội gã. Còn phải hỏi, cặp mắt ti hí chứa đầy mưu mô, cái mũi tí hin như lặn mất tiêu trên bộ mặt to bè lại mỏng quẹt. Gã biết có nhiều kẻ đẹp trai hơn mình nhưng gã vẫn cho rằng mình tán giỏi lắm. Chí ít hắn cũng có cái giọng trầm khàn khàn quyến rũ. Với phái đẹp, hắn tự xưng là Gus.

Gustav Uckmann bước vào quán Bistro. Gã vẫy cô hầu bàn:

- Như mọi khi nghe.

Cô hầu bàn gật đầu:

- Một vại bia lớn, phải không ông?

- Trật lất. Tôi chỉ ghiền vang trắng. Cô tập nhớ dần sở thích của tôi là vừa.

Cô phục vụ rút lui có trật tự. Trời ạ, cô nhớ rõ ràng tối qua gã nốc ba vại bia lớn như sắp chết khát, ấy thế mà sang ngày hôm sau đã đổi “gu”. Nhưng thây kệ gã, cãi cọ lôi thôi mất công gã lại quên dúi tiền “boa” thì chỉ có nước ngáp dài.

Lúc Uckmann chúi mũi vào tờ báo như một nhà thông thái lớn thì… mùi nước hoa tràn vào. Ê, một người đàn bà ở đâu xuất hiện với đôi giày cao gót nhún nhảy. Cô ả ngồi xuống chiếc ghế bên kia quầy. Giọng cô ả gọi món nghe trầm trầm rất gợi cảm khiến Uckmann cảm thấy tờ báo trên tay không còn một chút giá trị. Gã quẳng thái độ trí thức dỏm sang một bên để liếc xéo về người đẹp có thực trước mặt một trăm phần trăm.

Quyến rũ hết ý! Một giai nhân miền nam. Cô ta mặc bộ váy tám màu khác nhau thuộc mô-đen mới nhất, đồ nữ trang đầy người cộng với cái xắc tay đỏ chói là đủ dễ nể, chưa kể đến cặp mắt đen lai láng thỉnh thoảng lại chớp chớp một cách có… ý đồ làm hồn vía Gustav Uckmann sẵn sàng đăng kí trên mây.

Gã ngẩng đầu lên, khi bắt gặp cặp mắt đen nhanh nhánh kia, gã nở một nụ cười mà gã cho là điệu nghệ. Nụ cười của Gus Uckmann.

Nụ cười gớm ghiếc. Trẻ con thấy phải khóc thét, bỏ chạy là cái chắc. Ấy vậy mà sự lạ xảy ra: cô ả mỉm cười đáp lại. Quả là biết người biết của, gã nhủ thầm. Gã đưa cái nhìn mời mọc. Chậc chậc, nàng quả là một cô gái thành Roma, một giai nhân Italia từ đầu đến đuôi bá cháy con… bọ chét. Gã dám dốc hết tiền túi đánh cá là nàng chưa đến 28 tuổi dù nhan sắc đã sớm chững chạc bởi lớp son phấn sõi đời. Sá gì hả Uckmann, gừng càng già càng cay chớ còn gì phải thắc mắc.

Coi, cô nàng người Italia mở xắc tay, thẩy từ bao thuốc lá một điếu lên đôi môi mọng. Lúc điếu thuốc màu nâu vừa dính ngay làn môi son là Uckmann đã đứng kế bên. Gã vừa cười nham nhở vừa bật chiếc quẹt lửa bằng vàng 18 cara và cố tình giữ thật lâu dưới mũi người đẹp để giai nhân có đủ thì giờ đánh giá đây là vàng thật.

Ả nhả khói, thốt lên bằng một giọng trầm trầm:

- Cảm ơn. Tôi đã gọi món ốc bọc tỏi. Anh thấy được chứ?

- Hê hê, tôi yêu những con ốc bự và những người phụ nữ thích ăn ốc bọc tỏi nữa.

- Tại sao lại “những” hả, tôi có một mình thôi mà.

- Xin lỗi cô. Tôi… bối rối quá. Nhưng làm sao có thể không nói với một phụ nữ đẹp rằng cô ta đẹp cơ chứ. Cô cho phép tôi ngồi cạnh cô chứ ạ? Và nếu món bánh nhân hành họ sắp đem ra cho tôi hợp với khẩu vị của cô nương thì càng xứng đôi vừa lứa. Ôi, tỏi của cô và hành của tôi. Hê hê, toàn mùi vị thượng lưu đặc biệt cả.

Cô ả chúm chím cười trong khi cô hầu bàn cứ giật mình thon thót. Uckmann hưng phấn tót lên cái ghế quầy cạnh người đẹp và tự giới thiệu:

- Tôi là Gus Uckmann. Nếu không lầm thì cô là người Italia?

- Đúng vậy.

- Cô đến từ Roma chăng?

- Không. Từ Mailand.

- Cô rất sành tiếng Đức.

- À, thành thạo năm thứ tiếng. Hãy gọi tôi là Sophia…

- Cho phép tôi gọi cô là Sophia nhé.

Ả đồng ý. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Uckmann gọi loại rượu trắng thượng hạng của Italia. Sophia uống rất khỏe, tưởng chừng cô ta sinh ra và lớn lên trong một quán rượu.

Uckmann mê tít cô ả. Thời gian trôi vèo. Đã tới lúc phải đứng lên. Uckmann tranh trả tiền, mặc dù xem ra Sophia thừa sức tự thanh toán. Sophia vui vẻ nói:

- Thế là chúng ta đã biết về nhau, Gus ạ. Giờ thì anh dẫn tôi về nhà anh để tôi hiểu thêm về anh. Sau đó anh sẽ đưa tôi về khách sạn nơi tôi trọ. Tôi muốn thay quần áo. Sau đó nữa thì anh dắt tôi đi chơi, tôi muốn xem vũ trường nào xịn nhất thành phố này.

Uckmann mở cờ trong bụng. Gã rối rít:

- Ôi, cô em mến tôi nhanh quá. Tôi hứa sẽ làm hài lòng các yêu cầu của em. Nhà tôi bảo đảm cô sẽ ưa thích vì rất ấm cúng, nhưng khoản vũ trường thì hơi… kẹt. Tôi nhảy không được cừ lắm.

Sophia mềm mại trườn xuống ghế:

- Tối nay anh sẽ nhảy giỏi, Gus ạ.

*

Chiếc Porsche bên ngoài sạch bóng bên trong bẩn thỉu của Uckmann đậu tại tòa nhà mười sáu tầng sáng loáng kính màu và thép. Người đẹp Sophia trả lại chiếc khăn tay mà gã dùng để lót chỗ ả ngồi. Ả cặp nách cái xắc tay đỏ chót bước ra ngắm nghía.

- Tòa nhà cao quá. Anh ở phòng nào vậy?

- Ừ… ừm, tôi ở một căn hộ tầng 12. Tôi khoái không khí trong lành trên cao lắm.

Thang máy chạy từ tầng 7 xuống, dừng lại. Cửa mở và Irmgard Diesen quản lí tòa nhà chọc trời bước ra. Bà Diesen chừng ngoài năm mươi, góa chồng. Con mắt ra-đa như loài dơi của bà có thể quản lí chu đáo tên họ cũng như sở thích từng cư dân trong tòa nhà cho thuê khổng lồ này. Bà ngó cặp trai gái với vẻ tò mò.

Uckmann cất giọng khàn khàn:

- Chào bà Diesen.

Bà gật đầu liếc Sophia một cái sắc như dao cạo.

Thang máy đưa gã và cô ả lên tầng 12. Uckmann khoát tay lúc bước ra ngoài:

- Giá thuê ở đây thuộc loại cắt cổ, nhưng tiền nào của đấy. Ở đây tiện nghi toàn diện và các căn hộ được trang bị bảnh như khách sạn năm sao. Nào, mời cô em vô nhà.

Sophia thả gót sen vô sào huyệt của Uckmann. Khi ả ngoái đầu lại, gã hung thần há hốc miệng. Trời ạ, vẻ duyên dáng của người đẹp đâu rồi? Nụ cười của ả vụt tắt lịm.

Sophia mở xắc tay lôi ra một cọc tiền. Ả ném cọc tiền xuống kệ để giá áo:

- Này Gus, đây là 10.000 mark đúng. Tổ chức tạm ứng trước cho anh. Anh sẽ nhận thêm bằng này nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

- Cái gì?

Uckmann đá sập cửa sau lưng lại, bàng hoàng. Gã nhìn ả trân trối.

- Tôi đã dựng cảnh cho anh và tôi như tình cờ quen nhau. Cho anh tha hồ ve vãn tôi để tránh sự dị nghị trong quán. Anh nghe đây. Tôi đáp máy bay từ Mailand sang để chuyển cho anh lệnh của ông trùm Gianni Paresano, nhưng anh phải lập tức quên điều đó. Ông ta nói rằng anh đã từng làm việc cho ông ta và được ông ta hài lòng. Vì vậy ông ta đã “chấm” anh.

- Sao? Lệnh của ông trùm Paresano à? Tôi không bao giờ từ chối Paresano. Bất kể việc gì. Mẹ kiếp, việc gì vậy? Thế mà tôi cứ tưởng cô là một con nai tơ. Té ra cô là sứ giả của sếp. Ma quỷ ạ, xin bái phục. Chỉ có điều vố thất tình này với tôi đau lắm…

Sophia nở một nụ cười ân huệ:

- Chúng ta vẫn đến vũ trường Gus ạ. Nhưng bàn công việc đã. Anh cần phải thanh toán một tên cớm.



- Ồ!

- Và nếu anh thất bại thì đừng mong cầu cứu ông trùm. Paresano không hề biết anh. Tổ chức không quen anh và tôi cũng vậy. Anh sẽ chỉ gặp tôi khi mọi việc suôn sẻ. Tôi sẽ mang nửa số tiền còn lại đến cho anh.

- Tôi sẽ cố gắng để được gặp lại cô.

Ả gật đầu, như thể chuyện đó là tất yếu.

- Đối tượng của anh là thanh tra hình sự Emil Glockner, kẻ làm cho mạng lưới tiêu thụ ma túy của chúng tôi ở đây bị tan rã. Tối qua bốn người cuối cùng của chi nhánh đã bị bắt cùng với mười bốn ki-lô hê-rô-in. Paresanno đã lên cơn thịnh nộ, bố già nhất định không chịu mất dễ dàng như vậy. Trước giờ ông trùm ít sử dụng bạo lực, nhưng lần này buộc phải làm. Phải thịt một tên cớm tên tuổi như Emil Glockner để dằn mặt các đội đặc nhiệm chống ma túy bên Đức và để chúng run sợ. Chắc anh đã biết thông tin về một tên khủng bố và một tên thanh tra đã bỏ mạng bên Italia rồi chớ? Thế là lập tức chúng tôi không gặp phiền phức ở Mailand nữa. Hơn nữa, Parasano cũng muốn khôi phục lại mạng lưới buôn lậu ở đây sau khi Glockner phải chết. Và anh, Gus ạ, anh là một sát thủ thích hợp với vụ này.

Uckmann mỉm cười đắc ý:

- Còn ai hơn tôi được nữa, tôi có biết tay Glockner này. Nhưng công chúng sẽ chỉ còn được nghe về cái chết bi thảm của hắn. Yên chí đi người đẹp, kể từ hôm nay coi như Glockner đã giũ sổ.

*

Sáng thứ tư, ả Sophia trở về Mailand bằng chuyến bay sớm nhất. Khi ả lên máy bay thì Uckmann đã có mặt trước cửa hàng thực phẩm Công Chúa. Gã không bỏ sót một giây phung phí nào.

Coi, thấp thoáng qua cái nhìn diều hâu của gã là một phụ nữ đẹp đang bày hàng. Bà đang sắp xếp lại mớ rau quả và trò chuyện với những người mua hàng quen thuộc. Uckmann nghĩ thầm “Xinh thật đó và rất duyên dáng. Nhưng sẽ trở thành góa phụ thôi. Mà đó đâu phải chuyện của ta”.

Gã mon men tới trước cửa hiệu và vờ như đang phân vân chưa biết nên mua gì. Qua cánh cửa mở, gã nghe gần như trọn vẹn cuộc trò chuyện giữa phu nhân thanh tra Glockner và một bà khách hàng.

Tiếng bà khách:

- Hồi nãy trên báo có đăng bài viết và ảnh của mấy đứa nhỏ cứu một em bé người Áo. Đẹp tuyệt. Tôi thấy hình con gái bà, bà Glockner ạ. Gaby chụp chung với ba bạn trai và ông thị trưởng. Thực đáng tự hào phải không bà, đáng tiếc là không thấy ảnh chồng bà đâu…

Tiếng bà Glockner:

- Ồ, ông nhà tôi bận công vụ không có mặt trong buổi nhận bằng khen đó. Nhưng ông ấy sẽ thu sếp để sang thăm Tirol vào hai ngày cuối tuần. Đám nhóc sẽ cùng đi với ông ấy theo lời mời của gia đình em bé Otto.

Tiếng bà khách:

- Đi Tirol ư? Ôi, vùng đất ấy đẹp lắm, cách đây ba năm chúng tôi đã ở…

- Ba của Otto Zinke-Schollau là chủ một khách sạn mang tên Tirol ở thung lũng Enge.

- Tôi biết chỗ đó mà. Thung lũng Enge rất tuyệt nhưng là một cái ngõ cụt, không có lối ra. Tận cùng thung lũng là khách sạn Tirol.

Uckmann bước thẳng vô cửa tiệm. Gã mua cà phê, xúc xích, bánh mỳ rồi trả tiền, không nói một lời thừa nào, rồi rời cửa hiệu.

Margot Glockner nhìn theo hắn.

Anh ta chưa bao giờ xuất hiện ở cửa hiệu nhà mình, bà tự nhủ.

Mà ở anh ta có cái gì không bình thường nhỉ? Sao kẻ lạ mặt này lại khiến bà thấy sợ. Tệ hơn thế, bà đã sởn da gà.

Lạy chúa, giá bà biết được ý đồ của Uckmann khi tới cửa hiệu thì bà đã té xỉu.

*

Tấm biển đề “Thung lũng Enge – Khách sạn Tirol – 12 cây số” làm nức lòng tụi nhỏ. Vậy họ đã sắp tới nơi.

Thung lũng được bao quanh bởi những sườn núi dốc đến chóng mặt. Trên đầu là bầu trời xanh biếc. Nhưng dưới thung lũng đã bắt đầu chạng vạng. Những tấm biển nhắc nhở tránh chẹt vào thú rừng. Thanh tra Glockner bật đèn pha lên.

Máy Tính Điện Tử nói:

- Nếu bịt lối vào thì thung lũng Enge sẽ bị cắt rời khỏi thế giới. Chẳng hạn mùa đông nọ, một trận tuyết lở đã bịt kín đường độc đạo, khách trọ phải rời thung lũng bằng máy bay trực thăng.

Tròn Vo khều tay Công Chúa:

- Gia gia đình họ có bao nhiêu người vậy?

Gaby đáp:

- Ba người. Người cha, một cô gái đã lớn tên là Sôphi và chú bé Otto.

Tarzan nhận xét:

- Chú Glockner này, chẳng lẽ chỉ có thể dùng xe hơi và trực thăng để đến đây sao? Ông Zinke-Schollau thật táo bạo khi dám xây dựng khách sạn ở khu xa dân cư thế này. Cháu đã thấy ga tàu cuối cùng ở Meyering, cách đây hai chục cây số.

Ông Glockner cười to:

- Còn xe buýt chớ cháu. Hàng ngày có ba chuyến xe buýt chạy tuyến đường Meyering-Tirol cơ mà.

Máy Tính Điện Tử thông báo:

- Khách sạn có 120 giường, có nhà tắm hơi, có hồ bơi, có phòng tập thể thao, có quán rượu vang và quầy giải khát. Tiệm ăn của khách sạn nổi tiếng về đặc sản thịt thú rừng.

- Tao van mày hãy im dùm tao, quân sư ơi. – Tròn Vo rên rỉ.

Trong sảnh khách sạn đầy khách ngồi trên các ghế bành làm theo kiểu thôn dã. Họ đọc báo, nhâm nhi cà phê và đợi đến bữa ăn tối.

Một người đàn ông phốp pháp vội chạy ra đón.

Tarzan lập tức nhận ra đây chỉ có thể là Xaver Zinke-Schollau, vì ông ta giống cậu con trai một cách đáng ngạc nhiên.

- Ông Glockner phải không ạ? – Ông ta reo to.

Cuộc nghinh tiếp diễn ra khá cảm động. Chú bé Otto cứ nhảy tưng tưng mừng rỡ trên tấm thảm đỏ dành đón khách đặc biệt. Khách khứa xung quanh tủm tỉm cười, hình như họ hiểu vì sao hôm nay khách sạn bỗng cho trải thảm đỏ.

Tarzan để ý ngay một cô gái xinh đẹp có cặp mắt màu nâu hệt ông Xaver và cu cậu Otto đang rảo bước lại gần, vồn vã chào hỏi:

- Tôi là Sôphi Zinke-Schollau. Chúng tôi đã ngóng suốt tuần nay năm vị khách quý.

- Chúng tôi sẽ làm hết sức để ông và các cháu cảm thấy thoải mái dễ chịu. Nếu không có các vị, tôi đã chẳng còn con trai nữa. Đúng vậy không, Otto? Mà từ nay con không được dại dột bước lên mặt băng nữa nghe con.

- Thưa vâng ạ. - Otto gật đầu.

Sôphi mỉm cười rạng rỡ với năm người khách:

- Thưa chú Glockner và các bạn, theo thủ tục của khách sạn, mỗi người khách đều phải làm bản tự khai trên mẫu có sẵn. Ai tự khai phần người ấy. Bằng chữ viết tay. – Cô nhấn mạnh.



Ông Xaver nói:

- Kìa con, để sau này cũng không muộn mà.

Sôphi gật đầu:

- Con biết, thưa ba. Nhưng con nóng lòng muốn phát hiện được sự sốt sắng giúp đỡ người khác trong tính cách của những vị khách quý này.

Xaver Zinke cười to:

- Chà, con gái lớn của tôi muốn làm thấy bói đó mà. Nó đã theo học và nghiên cứu khoa đoán người qua chữ viết.

- Thưa ông Xaver, người khởi xướng chuyện này là giáo sĩ người Pháp Michon sinh năm 1806 mất năm 1881. Michon đã đặt ra một hệ thống các đặc điểm riêng lẻ của chữ viết tay và đặt tên cho môn khoa học này là “Graphologie”. Ngày nay phương pháp của ông đòi hỏi tính khoa học và dựa trên cơ sở tâm lí học. – Karl làm luôn một tràng.

Sôphi tròn mắt:

- Bạn là một nhà khoa học ư?

Ông Glockner mỉm cười:

- Karl là học sinh, nhưng thông minh khác thường, hầu như chuyện gì cũng biết.

- Nhưng cháu chỉ thạo về lí thuyết thôi ạ, cháu thiếu kinh nghiệm thực tiễn. Nè chị Sôphi, có phải qua chữ viết chị sẽ nắm được trong số khách trọ của mình ai là kẻ keo kiệt, lừa đảo, ai là kẻ mắc bệnh hoang tưởng, điên rồ… để tùy cách ứng xử có phải không?

Cặp mắt mầu nâu của cô gái người Áo mở lớn:

- Tôi rất khâm phục cậu. Chúng ta sẽ còn có dịp trao đổi với nhau về vấn đề này.

Tròn Vo giả bộ ngây thơ:

- Nhìn nét chữ, chị có thể biết ai là kẻ sẽ phá kỉ lục Guiness về ăn uống không chị?

Sôphi mắc bẫy ngay:

- Có thể lắm, thông thường một nhân vật mê ăn uống luôn kèm theo tính yêu đời.

- Trật lật rồi chị Sôphi ơi. Em đang chán đời vì thiếu một bữa tiệc thịnh soạn đây.

Mọi người cười ồ.

*

Tứ quái lần lượt nhận phòng. Ba tên nam nhi ở phòng số 207, tầng hai, hướng đông nam. Trên bàn để một liễn đầy hoa quả tươi và bánh kẹo. Một tấm thiếp trang trí đẹp mắt ghi dòng chữ NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG.

Tròn Vo reo lên một tiếng, vồ ngay lấy chỗ kẹo sô-cô-la. Karl kịp chộp lấy vài cái, Tarzan chỉ ăn một quả lê chín mọng.

Gaby một mình ở phòng bên cạnh. Thanh tra Glockner dỡ va-li ở phòng tiếp theo.

Vừa cất xong đồ đạc cá nhân, Tarzan đã phát biểu:

- Tao thèm đi tắm trước khi ăn tối quá. Đứa nào chịu xuống hồ bơi với tao…

Tròn Vo liệng thân thể lên giường một cái rầm:

- Đại ca qua rủ Gaby đi, làm bộ hoài. Tao phải nằm đây chờ hiệu quả của chữ viết “yêu đời” đã.

Karl bới như điên trong va-li mà chẳng thấy quần bơi đâu.

- Chả lẽ tao lại quên? Chúa ơi, tao làm hại tiếng tăm của tao rồi.

Ba phút sau, Tarzan đã cùng với Gaby xuống hồ bơi trong nhà. Coi, cô bé tối nay mặc bộ bikini màu trắng ngoài khoác chiếc áo choàng tắm màu lam trông thật mát mắt. Nước hồ bơi trong veo và ấm lạ lùng. Hai đứa theo thang xuống bể, vì đây là bể bơi trong nhà, không được phép nhảy xuống.

Cho tới lúc này, Tarzan vẫn tưởng rằng ở đây chỉ có hắn và Gaby.

- Ối! – Gaby giật mình khi nhận ra gã.

Gã đứng ở góc sâu nhất của bể. Chỉ có hai con mắt láo liên. Bộ mặt to bè, vô cảm, cái mũi bé tí tẹo.

Tarzan gật đầu chào gã, rồi bơi đi. Gaby bơi ngửa bám theo.

Khi hai đứa bơi sóng đôi, Gaby nói:

- Lát nữa mình sẽ nhờ chị Sôphi đoán tính cách cho.

- Cứ để mình nói cho biết cũng được. Cần gì phải viết chữ ra.

- Nhưng mình muốn biết sự thật. Còn bạn nhìn mình qua cặp kính màu hồng.

- Đâu có. Nếu tôi nhìn bạn qua cặp kính màu hồng, làm sao tôi lại thừa nhận: bạn kiêu ngạo, hiếu thắng, tự mãn, luôn đòi hỏi và quen được chiều chuộng.

- Cááái gììì? – Cô bé hét lên – Bạn rút lại lời nói đi, nếu không mình sẽ dìm chết bạn!

- Lại còn bạo lực nữa. Ái í í.

Đúng lúc Tarzan hứng gọn một cú nhéo để đời của Gaby thì trên thành hồ một tiếng “bẹt” vang lên khá lớn. Chà, tiếng “bẹt” phát ra từ miệng của gã Mặt Bè chớ ai. Gã chống tay leo lên thành hồ, thuận mồm nhổ toẹt một bãi nước bọt. Vì quay mặt về hướng đó nên Gaby nhìn thấy cử chỉ lỗ mãng ấy. Cô bé nhăn mặt kinh tởm.

- Đồ quỷ, chúng ta đang ở đâu vậy? Trong chuồng lợn chăng?

Tarzan quay phắt lại:

- Nè, chẳng nhẽ anh khó chịu tới mức không vào kịp nhà vệ sinh sao?

Mặt Bè đứng lại, gã đưa tay vuốt mớ tóc, rồi chùi mồm:

- Đừng lắm lời! Kẻo tao nhổ vào đầu đó.

Giọng gã khàn đặc. Tarzan cười:

- Chờ nên liều thế. Nếu anh dám xúc phạm danh dự bạn gái tôi, tôi buộc phải dìm anh cái chơi.

Mặt Bè nhếch mép khinh bỉ, đoạn bỏ đi tới chiếc ghế dài, nhặt cái áo choàng tắm màu tím. Rồi cánh cửa kính đu đưa sau lưng gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau